Chương 40: Ta giảm cân
Sư Tử Bạch
29/05/2021
Tham kiến vương gia" Tiểu Mai nhìn thấy Mac
Thanh Hàn thì hết hồn, không nghĩ vương gia lại ở dây. "Đứng lên đi." Mạc Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng.
Tiểu Mai lúc này mới mang khay thức ăn đặt lên bàn,
Mạc Thanh Hàn nhìn mấy món trên bàn nhíu mày, “Bình thường người cũng ăn vậy sao?' “Đúng vậy." Hoàng Ngọc Nhi không để ý đến hắn mà gắp đồ ăn vào chén Oanh Nhi.
Oanh Nhi bụng đã đói, cầm lấy đũa lên ăn. “Nhà bếp cắt xén đồ ăn của ngươi?" Mạc Thanh Hàn lại hỏi. “Không có, ta trước giờ ăn không nhiều lại ăn thanh đạm, nên chỉ dặn nhà bếp mấy món" Hoàng Ngọc
Nhi vừa gặp một cọng rau bỏ vào miệng vừa nói, cũng không chú ý hình tượng của mình.
Trên bàn chỉ có hai món mặn một canh và một món rau xào, vô cùng giản dị, Mạc Thanh Hàn kinh ngạc nàng lại có thể ăn đơn giản như vậy.
Lại nhìn nàng ăn ngon lành hắn có chút không tưởng tượng được.
Lúc này Hoàng Ngọc Nhi lại bỗng nhớ ra điều gì đó hỏi hắn, “Vương gia, ngài đã ăn chưa?" “Bồn vương ăn rồi, người ăn đi, bổn vương chờ người." Hắn nói xong lại quay mặt ra chỗ khác.
Hoàng Ngọc Nhi dường như ăn rất nhanh lại ăn rất ít, hắn thấy nàng chỉ ăn nửa chén cơm cùng vài ba cọng rau, với một chén canh liên dừng đũa, tôm thịt trên bàn hầu như không dụng tới, hắn nhớ lần trước vào hoàng cung nàng ăn rất nhiều tổm sao lúc này lại không ăn, lẽ nào nhà bếp nấu ăn không hợp khẩu vị nàng.
Mạc Thanh Hàn không biết trong lòng hắn đã bắt đầu quan tâm đến nàng. “Ngươi ăn ít như vậy?" Hắn không khỏi băn khoăn hỏi. “Buổi tối không vận động không nên ăn nhiều, ta còn phải giảm béo nha." Hoàng Ngọc Nhi nói, khó khăn lắm mới xuyên vào người có thân hình thon thả, eo con kiến, nàng phải giữ dáng, nếu không béo lên sẽ không đẹp. Nghe nàng nói mọi người ở đây đều đồng loạt nhìn nàng, trong lòng âm thầm nói vương phi bây giờ nhìn gầy như cây tre, nàng còn muốn giảm béo cái gì. Nhất là Song Miêu nàng hoàn toàn bị đả kích, vương phi như vậy còn muốn giảm cân, vậy nàng thì sao, thân hình nàng mập hơn vương phi một chút lẽ nào nàng cũng nên giảm cân, nhìn vương phi rồi nhìn lại mình, Song Miêu lắc đầu, nàng muốn thân hình như hiện tại hơn, vương phi ra đường không cẩn thận liền bị gió thổi bay nàng mới không muốn như vậy.
Mạc Thanh Hàn nhìn nàng không nhịn được nói: “Người không cần giảm béo như vậy là được rồi, ăn thêm chút nữa đi."
Lúc này mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Mạc Thanh Hàn, vương gia như vậy là quan tâm vương phi sao, Tiểu Mai vui vẻ trong lòng Ủy Long và Song Đọc truyện mới nhất tại
Miêu ngờ vực nhìn nhau. “Không ăn." Hoàng Ngọc Nhi lắc đầu từ chối.
Thấy nàng kiên quyết không chịu ăn thêm Mạc Thanh Hàn tự mình động thủ, cầm lấy đôi đũa của nàng gấp đầy thức ăn vào chén nàng, đến khi thành một núi nhỏ mới dừng tay, nói: “Ăn hết cho bồn vương." “Ta không ăn, ta “Người không ăn bổn vương kêu Ủy Long mang một bàn đến đây cho người ăn." Mạc Thanh Hàn lạnh lùng lên tiếng. “Ngài, sao có thể ép người khác ăn như vậy?" Hoàng Ngọc Nhi có chút tức giận trừng mắt với Mạc Thanh
Hàn. "Bồn vương không ép người, người còn ăn chưa no
Mạc Thanh Hàn điểm nhiên nói.
Không còn cách nào khác Hoàng Ngọc Nhi đành phải cầm đũa lên ăn, lúc này Mạc Thanh Hàn mới vừa lòng.
Oanh Nhi bên cạnh đã ăn được hai chén cơm cùng nửa bản thức ăn, nàng chỉ ăn có mấy miếng thật sự không bằng một hài tử.
Ăn xong nàng giao Oanh Nhi cho Tiểu Mai lúc này mới bắt đầu thay bằng cho Mạc Thanh Hàn.
Bước vào phòng trong, Mạc Thanh Hàn nhìn khắp phòng, dường như nàng đã bố trí lại mọi thứ, rèm che thay bằng màu xanh, xung quanh còn treo lùng lắng mấy sợi dây gì đó, bên cửa sổ đặt một chậu hoa Da Hương, nhìn rất nhã nhặn. "Vương gia, ngài ngồi xuống đi, ta lấy đổ thay băng cho ngài."
Nói rồi Hoàng Ngọc Nhi đi đến đầu giường, kéo ngăn tủ đầu giường ra lấy thuốc bột và băng vải.
Lúc này Tiểu Mai lại bê vào một chậu nước cùng vài khô vào, sau đó lại lui ra, nàng đã dặn Tiểu Mai chuẩn bị nước muối, như vậy mới có thể sát khuẩn. “Vương gia, ngài kéo ống tay áo lên một chút."
Mạc Thanh Hàn làm theo, nàng nhẹ nhàng gỡ lớp băng cũ ra để qua một bên, sau đó lấy khăn nhúng vào chậu nước bên cạnh, cẩn thận lau sạch vết máu khô ở tay hàn, đến khi sạch sẽ mới sức thuốc bột vào vết thương cho hắn lại lấy bằng vải sạch bằng lại. Sau khi xong xuôi hắn lại hỏi nàng, "Người học được băng bỏ ở đầu?”
Hoàng Ngọc Nhi thàn nhiên nói: "Ta nhìn đại phu học theo, lúc nhỏ bị người bắt nạt, thỉnh thoảng sẽ có chút vết thương.
Nàng không biết nguyên chủ thể nào nhưng nàng lúc nhỏ chính là như vậy, lại nói nguyên chủ chỉ là thứ nữ lại hay bị đích nữ bắt nạt, vết thương hằn sẽ có, nàng nói như vậy cũng không được coi là nói dối.
Nhìn mặt nàng vô cùng bình tĩnh hắn muốn nghi ngờ cũng khó.
Mạc Thanh Hàn ngồi một lát mới rời đi, Hoàng Ngọc Nhà tối nay không ngủ phòng mình mà chạy qua ngủ với Oanh Nhi, Oanh Nhi mới tới nơi này còn lạ lẫm, nàng cần phải gần gũi một chút để Oanh Nhì có thể thích nghi.
Qua ngày hôm sau Lý Mông cùng Vương Thiên Tuyết đến Ngũ vương phủ, quản gia lại chạy tới Thanh Mai
Viện mới nàng ra sảnh đường.
Dạo gần đây đúng là có nhiều người hỏi thăm vương phi, trước là Cửu công chúa, giờ lại là Thất vương phi cùng Vương phu nhân làm hắn thật vất và chạy đến
Thanh Mai Viện bầm bảo.
Biết được Hoàng Ngọc Nhi bình an vô sự Lý Mộng vô cùng vui mừng rơm rớm nước mắt, nói: "Ngũ vương phí, thật tốt quá người không sao." Lúc nghe Ngũ vương phi bị rơi xuống vực rằng vừa lo sơ vừa áy náy bây giờ thấy nàng không sao nàng mới thả lỏng người. "Ta cũng vui khi người không sao." Lúc đó nàng chạy đi cũng sợ mẫu tử Lý Mộng bị bọn người kia bắt được, cũng may mục tiêu của bọn họ chỉ có nàng. "Ngũ vương phi, lúc đó người thật can đảm." Vương Thiên Tuyết đột nhiên nói. "Đúng vậy, người đã cứu ta và Linh Linh, thật sự cảm ơn người, không có người chỉ sợ chúng ta cũng bị bọn chúng giết." Lý Mộng nhìn nàng muôn phần cảm kích.
Bọn họ nói chuyện một lát Mạc Thanh Hàn đã trở về phủ, hắn mặc bộ triều phục màu tím đầu đội ngọc quan, thong dong bước vào.
Hoàng Ngọc Nhi nhìn hắn không chớp mắt, lần đầu tiền nàng thấy nam nhân này mặc quân phục, khí chất có vài phần bức người.
Mạc Thanh Hàn cũng đang nhìn nàng, vừa vào đến phủ quản gia đã bầm bảo hàn Thiên Tuyết ghé phủ nên hắn không về Hàn Xá Cư mà đi thẳng đến sảnh đường.
Đến nơi người đầu tiên mà hắn nhìn không phải là
Thiên Tuyết mà nữ nhân đang nhìn hắn kia.
Lý Mông và Vương Thiên Tuyết liếc mắt nhìn nhau không hẹn mà cùng cười đầy ẩn ý.
Vương Thiên Tuyết lên tiếng nói: "Ngũ ca, ta đến thăm vương phi của huynh, giờ cũng trễ rồi chúng ta về trước đây."
Nói xong nàng kéo Lý Mộng đi, Mạc Thanh Hàn im lặng nhìn bóng dáng rời đi của Vương Thiên Tuyết có chút suy tư,
Cái nhìn của hắn khiến Hoàng Ngọc Nhi hiểu nhầm là hắn đang luyến tiếc mỹ nhân.
Nam nhân này đúng là si tình, chả trách nguyên chủ không theo đuổi được hắn.
Uỷ Long nhìn vương phi đang đến gần chỗ vương gia, nghĩ nàng sẽ bạo động đã chuẩn bị sẵn sàng ngăn chặn.
Ai ngờ Hoàng Ngọc Nhi chỉ ghé vào tai vương gia thở dài nói: "Người bước đi đầu không ngoành lại, ta đứng đầy nhìn bóng người đi."
Nghe được câu nói của nàng Mạc Thanh Han mới định thần lại nói, "Người đang nói linh tinh cái gì?"
Thanh Hàn thì hết hồn, không nghĩ vương gia lại ở dây. "Đứng lên đi." Mạc Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng.
Tiểu Mai lúc này mới mang khay thức ăn đặt lên bàn,
Mạc Thanh Hàn nhìn mấy món trên bàn nhíu mày, “Bình thường người cũng ăn vậy sao?' “Đúng vậy." Hoàng Ngọc Nhi không để ý đến hắn mà gắp đồ ăn vào chén Oanh Nhi.
Oanh Nhi bụng đã đói, cầm lấy đũa lên ăn. “Nhà bếp cắt xén đồ ăn của ngươi?" Mạc Thanh Hàn lại hỏi. “Không có, ta trước giờ ăn không nhiều lại ăn thanh đạm, nên chỉ dặn nhà bếp mấy món" Hoàng Ngọc
Nhi vừa gặp một cọng rau bỏ vào miệng vừa nói, cũng không chú ý hình tượng của mình.
Trên bàn chỉ có hai món mặn một canh và một món rau xào, vô cùng giản dị, Mạc Thanh Hàn kinh ngạc nàng lại có thể ăn đơn giản như vậy.
Lại nhìn nàng ăn ngon lành hắn có chút không tưởng tượng được.
Lúc này Hoàng Ngọc Nhi lại bỗng nhớ ra điều gì đó hỏi hắn, “Vương gia, ngài đã ăn chưa?" “Bồn vương ăn rồi, người ăn đi, bổn vương chờ người." Hắn nói xong lại quay mặt ra chỗ khác.
Hoàng Ngọc Nhi dường như ăn rất nhanh lại ăn rất ít, hắn thấy nàng chỉ ăn nửa chén cơm cùng vài ba cọng rau, với một chén canh liên dừng đũa, tôm thịt trên bàn hầu như không dụng tới, hắn nhớ lần trước vào hoàng cung nàng ăn rất nhiều tổm sao lúc này lại không ăn, lẽ nào nhà bếp nấu ăn không hợp khẩu vị nàng.
Mạc Thanh Hàn không biết trong lòng hắn đã bắt đầu quan tâm đến nàng. “Ngươi ăn ít như vậy?" Hắn không khỏi băn khoăn hỏi. “Buổi tối không vận động không nên ăn nhiều, ta còn phải giảm béo nha." Hoàng Ngọc Nhi nói, khó khăn lắm mới xuyên vào người có thân hình thon thả, eo con kiến, nàng phải giữ dáng, nếu không béo lên sẽ không đẹp. Nghe nàng nói mọi người ở đây đều đồng loạt nhìn nàng, trong lòng âm thầm nói vương phi bây giờ nhìn gầy như cây tre, nàng còn muốn giảm béo cái gì. Nhất là Song Miêu nàng hoàn toàn bị đả kích, vương phi như vậy còn muốn giảm cân, vậy nàng thì sao, thân hình nàng mập hơn vương phi một chút lẽ nào nàng cũng nên giảm cân, nhìn vương phi rồi nhìn lại mình, Song Miêu lắc đầu, nàng muốn thân hình như hiện tại hơn, vương phi ra đường không cẩn thận liền bị gió thổi bay nàng mới không muốn như vậy.
Mạc Thanh Hàn nhìn nàng không nhịn được nói: “Người không cần giảm béo như vậy là được rồi, ăn thêm chút nữa đi."
Lúc này mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Mạc Thanh Hàn, vương gia như vậy là quan tâm vương phi sao, Tiểu Mai vui vẻ trong lòng Ủy Long và Song Đọc truyện mới nhất tại
Miêu ngờ vực nhìn nhau. “Không ăn." Hoàng Ngọc Nhi lắc đầu từ chối.
Thấy nàng kiên quyết không chịu ăn thêm Mạc Thanh Hàn tự mình động thủ, cầm lấy đôi đũa của nàng gấp đầy thức ăn vào chén nàng, đến khi thành một núi nhỏ mới dừng tay, nói: “Ăn hết cho bồn vương." “Ta không ăn, ta “Người không ăn bổn vương kêu Ủy Long mang một bàn đến đây cho người ăn." Mạc Thanh Hàn lạnh lùng lên tiếng. “Ngài, sao có thể ép người khác ăn như vậy?" Hoàng Ngọc Nhi có chút tức giận trừng mắt với Mạc Thanh
Hàn. "Bồn vương không ép người, người còn ăn chưa no
Mạc Thanh Hàn điểm nhiên nói.
Không còn cách nào khác Hoàng Ngọc Nhi đành phải cầm đũa lên ăn, lúc này Mạc Thanh Hàn mới vừa lòng.
Oanh Nhi bên cạnh đã ăn được hai chén cơm cùng nửa bản thức ăn, nàng chỉ ăn có mấy miếng thật sự không bằng một hài tử.
Ăn xong nàng giao Oanh Nhi cho Tiểu Mai lúc này mới bắt đầu thay bằng cho Mạc Thanh Hàn.
Bước vào phòng trong, Mạc Thanh Hàn nhìn khắp phòng, dường như nàng đã bố trí lại mọi thứ, rèm che thay bằng màu xanh, xung quanh còn treo lùng lắng mấy sợi dây gì đó, bên cửa sổ đặt một chậu hoa Da Hương, nhìn rất nhã nhặn. "Vương gia, ngài ngồi xuống đi, ta lấy đổ thay băng cho ngài."
Nói rồi Hoàng Ngọc Nhi đi đến đầu giường, kéo ngăn tủ đầu giường ra lấy thuốc bột và băng vải.
Lúc này Tiểu Mai lại bê vào một chậu nước cùng vài khô vào, sau đó lại lui ra, nàng đã dặn Tiểu Mai chuẩn bị nước muối, như vậy mới có thể sát khuẩn. “Vương gia, ngài kéo ống tay áo lên một chút."
Mạc Thanh Hàn làm theo, nàng nhẹ nhàng gỡ lớp băng cũ ra để qua một bên, sau đó lấy khăn nhúng vào chậu nước bên cạnh, cẩn thận lau sạch vết máu khô ở tay hàn, đến khi sạch sẽ mới sức thuốc bột vào vết thương cho hắn lại lấy bằng vải sạch bằng lại. Sau khi xong xuôi hắn lại hỏi nàng, "Người học được băng bỏ ở đầu?”
Hoàng Ngọc Nhi thàn nhiên nói: "Ta nhìn đại phu học theo, lúc nhỏ bị người bắt nạt, thỉnh thoảng sẽ có chút vết thương.
Nàng không biết nguyên chủ thể nào nhưng nàng lúc nhỏ chính là như vậy, lại nói nguyên chủ chỉ là thứ nữ lại hay bị đích nữ bắt nạt, vết thương hằn sẽ có, nàng nói như vậy cũng không được coi là nói dối.
Nhìn mặt nàng vô cùng bình tĩnh hắn muốn nghi ngờ cũng khó.
Mạc Thanh Hàn ngồi một lát mới rời đi, Hoàng Ngọc Nhà tối nay không ngủ phòng mình mà chạy qua ngủ với Oanh Nhi, Oanh Nhi mới tới nơi này còn lạ lẫm, nàng cần phải gần gũi một chút để Oanh Nhì có thể thích nghi.
Qua ngày hôm sau Lý Mông cùng Vương Thiên Tuyết đến Ngũ vương phủ, quản gia lại chạy tới Thanh Mai
Viện mới nàng ra sảnh đường.
Dạo gần đây đúng là có nhiều người hỏi thăm vương phi, trước là Cửu công chúa, giờ lại là Thất vương phi cùng Vương phu nhân làm hắn thật vất và chạy đến
Thanh Mai Viện bầm bảo.
Biết được Hoàng Ngọc Nhi bình an vô sự Lý Mộng vô cùng vui mừng rơm rớm nước mắt, nói: "Ngũ vương phí, thật tốt quá người không sao." Lúc nghe Ngũ vương phi bị rơi xuống vực rằng vừa lo sơ vừa áy náy bây giờ thấy nàng không sao nàng mới thả lỏng người. "Ta cũng vui khi người không sao." Lúc đó nàng chạy đi cũng sợ mẫu tử Lý Mộng bị bọn người kia bắt được, cũng may mục tiêu của bọn họ chỉ có nàng. "Ngũ vương phi, lúc đó người thật can đảm." Vương Thiên Tuyết đột nhiên nói. "Đúng vậy, người đã cứu ta và Linh Linh, thật sự cảm ơn người, không có người chỉ sợ chúng ta cũng bị bọn chúng giết." Lý Mộng nhìn nàng muôn phần cảm kích.
Bọn họ nói chuyện một lát Mạc Thanh Hàn đã trở về phủ, hắn mặc bộ triều phục màu tím đầu đội ngọc quan, thong dong bước vào.
Hoàng Ngọc Nhi nhìn hắn không chớp mắt, lần đầu tiền nàng thấy nam nhân này mặc quân phục, khí chất có vài phần bức người.
Mạc Thanh Hàn cũng đang nhìn nàng, vừa vào đến phủ quản gia đã bầm bảo hàn Thiên Tuyết ghé phủ nên hắn không về Hàn Xá Cư mà đi thẳng đến sảnh đường.
Đến nơi người đầu tiên mà hắn nhìn không phải là
Thiên Tuyết mà nữ nhân đang nhìn hắn kia.
Lý Mông và Vương Thiên Tuyết liếc mắt nhìn nhau không hẹn mà cùng cười đầy ẩn ý.
Vương Thiên Tuyết lên tiếng nói: "Ngũ ca, ta đến thăm vương phi của huynh, giờ cũng trễ rồi chúng ta về trước đây."
Nói xong nàng kéo Lý Mộng đi, Mạc Thanh Hàn im lặng nhìn bóng dáng rời đi của Vương Thiên Tuyết có chút suy tư,
Cái nhìn của hắn khiến Hoàng Ngọc Nhi hiểu nhầm là hắn đang luyến tiếc mỹ nhân.
Nam nhân này đúng là si tình, chả trách nguyên chủ không theo đuổi được hắn.
Uỷ Long nhìn vương phi đang đến gần chỗ vương gia, nghĩ nàng sẽ bạo động đã chuẩn bị sẵn sàng ngăn chặn.
Ai ngờ Hoàng Ngọc Nhi chỉ ghé vào tai vương gia thở dài nói: "Người bước đi đầu không ngoành lại, ta đứng đầy nhìn bóng người đi."
Nghe được câu nói của nàng Mạc Thanh Han mới định thần lại nói, "Người đang nói linh tinh cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.