Vương Gia Đại Thúc Người Thật Xấu
Chương 99: Mỹ nhân, đến đây cho gia hôn một cái nào. . . . .
Ninh Khuynh
14/10/2014
Phượng hoàng lâu, kinh thành đệ nhất đại tửu lâu, cao lương mỹ vị ở đây cũng có thể so được
với nhà bếp ở trong hoàng cung, lại còn nức tiếng gần xa với rượu ‘Túy
tam bôi’.
Nghe đồn rượu ‘Túy tam bôi’ này có hương vị vô cùng đặc biệt, lúc uống vào hoàn toàn không phát hiện bất kỳ mùi vị nào cùa rượu, ngược lại còn cảm thấy giống như mật hoa quả ở trên núi tự nhiên mà ủ thành men, khiến cho người ta mơ mơ màng màng, mặc kệ là ai, chỉ cần uống qua ba chén, cho dù ngày trước được xưng là ngàn chén không say thì cũng sẽ phải ngoan ngoãn nằm gục xuống.
Không ai có thể chống đỡ được đến chén thứ tư.
Hạ Thiên vẫn luôn nghi ngờ cái lời đồn đãi này, cái gì mà ba chén bốn chén, nàng không tin loại rượu đó thật sự lợi hại như vậy, chỉ cần uống vào ba chén thì sẽ say khướt.
Mà hôm nay nàng đến chính là để phá vỡ kỷ lục đó.
Trên thực tế, Hạ Thiên quả thật vô cùng dũng mãnh, thế mà lại phá vỡ được kỷ lục kia, nàng đã uống hết trọn vẹn một bình!
Bình rượu này, ít nhất cũng phải hơn mười chén, vậy mà nàng đã uống hết cả rồi!
Ông chủ của Phượng hoàng lâu trừng mắt nhìn chằm chằm Hạ Thiên, thật sự không dám tin vào hai mắt của mình, nàng chỉ là một cô nương nhỏ bé, vậy mà lại có thể uống hết cả bình rượu.
Ân Tịch Ly dở khóc dở cười nhìn người đang gục trong lòng mình, nữ nhân này vừa mới uống xong một bình rượu, quả thật là nàng đã uống hết một bình, nhưng mà, lúc trước, những người khác uống ba chén, đều là rót từng chén uống một lần, sau đó lại dừng lại một lúc, đương nhiên đến chén thứ ba thì sẽ say thôi.
Còn nàng ư? Nàng giỏi hơn bọn họ, trực tiếp nâng bình rượu đưa lên miệng uống một hơi cho đến hết.
Đương nhiên, hậu quả là, sau khi uống xong, nàng chỉ kịp liếc nhìn về phía hắn một cái, sau đó ngã gục vào trong lòng hắn, hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng.
Để lại một bàn toàn là đồ ăn hắn đặc biệt kêu cho riêng nàng, còn chưa có động vào một món.
Đại thúc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là phải nhấc cái người đang say bét nhè này rời khỏi Phượng hoàng lâu.
Trăng sáng treo phía chân trời, sắc trời tối đen bao phủ lên trên mặt đất, ánh trăng đem bóng dáng của hai người kéo thành một đường thật dài, phản chiếu nơi ngã tư đường, vô cùng tĩnh mịch.
Vào thu, không khí đã hơi trở lạnh, mùa đông gần tới nên gió thổi cũng có thể khiến cho người ta lạnh thấu xương, Hạ Thiên cảm thấy lạnh, bởi vì say rượu quá mức, nàng chỉ có thể híp mắt, nằm trong lòng Ân Tịch Ly, mơ màng nhìn bốn phía xung quanh.
“Ưm. . . . .đây là. . . .nơi nào. . . .” Nàng kéo vạt áo của Ân Tịch Ly, cố gắng không ngừng lắc lư bóng người trước mắt mình, ai ngờ, người đó căn bản là không hề dao động, ngược lại, chỉ có đầu của nàng là đang lắc lư.
“Ly vương phủ!” Ân Tịch Ly nhẹ nhàng ôm Hạ Thiên đi về phía Ly vương phủ: “Ngươi uống say như vậy, trước tiên phải tìm một chỗ để nghỉ ngơi đã.”
“Ly. . .Ly vương phủ?” Hạ Thiên lẩm bẩm, cố gắng lục lọi trong trí nhớ xem Ly vương phủ rốt cuộc là nơi nào, suy nghĩ nửa ngày, khuôn mặt vẫn mờ mịt.
Nàng vẫn không chịu bỏ qua, ra sức kéo tay áo của Ân Tịch Ly: “Không muốn, không muốn. . . .không muốn đến Ly vương phủ. . . .Ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà!”
Mặc dù Hạ Thiên đã uống rượu đến say mèm, nhưng sức lực cũng không hề nhỏ,nàng cứ ra sức lôi kéo như vậy, ‘roẹt’ một tiếng, xé luôn một bên cánh tay áo của Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly đen mặt, trừng mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình: “Ngươi uống rượu xong rồi còn quậy phá lộn xộn nữa!”
Bình thường, Hạ Thiên vẫn luôn trực tiếp không thèm để ý đến cơn tức giận của hắn, bây giờ uống say lại càng không thèm quan tâm đến hắn, đầu lắc lư giống như một chiếc lục lạc, cứ lặp đi lặp lại: “Ta muốn về nhà. . . .ta muốn về nhà. . . . .”
Khóe miệng của Ân Tịch Ly run rẩy, hận không thể đem cái nữ nhân đang say rượu trong lòng mình ném ra ngoài, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Được rồi! Ngươi muốn về nhà, bổn vương đưa ngươi về nhà là được chứ gì?”
“Hắc hắc. . . . .” Hạ Thiên cười hai tiếng ngây ngô, đưa tay nâng lên khuôn mặt của hắn, cái điệu bộ cười đến vô cùng háo sắc: “Mỹ nhân. . . .mỹ nhân đừng nóng giận. . . .ngươi thật là xinh đẹp. . . . .Đến đây, cho gia hôn một cái nào. . . . .”
“Chụt ——” Trên khuôn mặt như hoa như ngọc khiến thần linh cũng phải phẫn nộ kia, Hạ Thiên buông xuống một nụ hôn, để lại trên khuôn mặt của Vương gia đại thúc là một mảng nước miếng vô cùng vĩ đại.
Nghe đồn rượu ‘Túy tam bôi’ này có hương vị vô cùng đặc biệt, lúc uống vào hoàn toàn không phát hiện bất kỳ mùi vị nào cùa rượu, ngược lại còn cảm thấy giống như mật hoa quả ở trên núi tự nhiên mà ủ thành men, khiến cho người ta mơ mơ màng màng, mặc kệ là ai, chỉ cần uống qua ba chén, cho dù ngày trước được xưng là ngàn chén không say thì cũng sẽ phải ngoan ngoãn nằm gục xuống.
Không ai có thể chống đỡ được đến chén thứ tư.
Hạ Thiên vẫn luôn nghi ngờ cái lời đồn đãi này, cái gì mà ba chén bốn chén, nàng không tin loại rượu đó thật sự lợi hại như vậy, chỉ cần uống vào ba chén thì sẽ say khướt.
Mà hôm nay nàng đến chính là để phá vỡ kỷ lục đó.
Trên thực tế, Hạ Thiên quả thật vô cùng dũng mãnh, thế mà lại phá vỡ được kỷ lục kia, nàng đã uống hết trọn vẹn một bình!
Bình rượu này, ít nhất cũng phải hơn mười chén, vậy mà nàng đã uống hết cả rồi!
Ông chủ của Phượng hoàng lâu trừng mắt nhìn chằm chằm Hạ Thiên, thật sự không dám tin vào hai mắt của mình, nàng chỉ là một cô nương nhỏ bé, vậy mà lại có thể uống hết cả bình rượu.
Ân Tịch Ly dở khóc dở cười nhìn người đang gục trong lòng mình, nữ nhân này vừa mới uống xong một bình rượu, quả thật là nàng đã uống hết một bình, nhưng mà, lúc trước, những người khác uống ba chén, đều là rót từng chén uống một lần, sau đó lại dừng lại một lúc, đương nhiên đến chén thứ ba thì sẽ say thôi.
Còn nàng ư? Nàng giỏi hơn bọn họ, trực tiếp nâng bình rượu đưa lên miệng uống một hơi cho đến hết.
Đương nhiên, hậu quả là, sau khi uống xong, nàng chỉ kịp liếc nhìn về phía hắn một cái, sau đó ngã gục vào trong lòng hắn, hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng.
Để lại một bàn toàn là đồ ăn hắn đặc biệt kêu cho riêng nàng, còn chưa có động vào một món.
Đại thúc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là phải nhấc cái người đang say bét nhè này rời khỏi Phượng hoàng lâu.
Trăng sáng treo phía chân trời, sắc trời tối đen bao phủ lên trên mặt đất, ánh trăng đem bóng dáng của hai người kéo thành một đường thật dài, phản chiếu nơi ngã tư đường, vô cùng tĩnh mịch.
Vào thu, không khí đã hơi trở lạnh, mùa đông gần tới nên gió thổi cũng có thể khiến cho người ta lạnh thấu xương, Hạ Thiên cảm thấy lạnh, bởi vì say rượu quá mức, nàng chỉ có thể híp mắt, nằm trong lòng Ân Tịch Ly, mơ màng nhìn bốn phía xung quanh.
“Ưm. . . . .đây là. . . .nơi nào. . . .” Nàng kéo vạt áo của Ân Tịch Ly, cố gắng không ngừng lắc lư bóng người trước mắt mình, ai ngờ, người đó căn bản là không hề dao động, ngược lại, chỉ có đầu của nàng là đang lắc lư.
“Ly vương phủ!” Ân Tịch Ly nhẹ nhàng ôm Hạ Thiên đi về phía Ly vương phủ: “Ngươi uống say như vậy, trước tiên phải tìm một chỗ để nghỉ ngơi đã.”
“Ly. . .Ly vương phủ?” Hạ Thiên lẩm bẩm, cố gắng lục lọi trong trí nhớ xem Ly vương phủ rốt cuộc là nơi nào, suy nghĩ nửa ngày, khuôn mặt vẫn mờ mịt.
Nàng vẫn không chịu bỏ qua, ra sức kéo tay áo của Ân Tịch Ly: “Không muốn, không muốn. . . .không muốn đến Ly vương phủ. . . .Ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà!”
Mặc dù Hạ Thiên đã uống rượu đến say mèm, nhưng sức lực cũng không hề nhỏ,nàng cứ ra sức lôi kéo như vậy, ‘roẹt’ một tiếng, xé luôn một bên cánh tay áo của Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly đen mặt, trừng mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình: “Ngươi uống rượu xong rồi còn quậy phá lộn xộn nữa!”
Bình thường, Hạ Thiên vẫn luôn trực tiếp không thèm để ý đến cơn tức giận của hắn, bây giờ uống say lại càng không thèm quan tâm đến hắn, đầu lắc lư giống như một chiếc lục lạc, cứ lặp đi lặp lại: “Ta muốn về nhà. . . .ta muốn về nhà. . . . .”
Khóe miệng của Ân Tịch Ly run rẩy, hận không thể đem cái nữ nhân đang say rượu trong lòng mình ném ra ngoài, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Được rồi! Ngươi muốn về nhà, bổn vương đưa ngươi về nhà là được chứ gì?”
“Hắc hắc. . . . .” Hạ Thiên cười hai tiếng ngây ngô, đưa tay nâng lên khuôn mặt của hắn, cái điệu bộ cười đến vô cùng háo sắc: “Mỹ nhân. . . .mỹ nhân đừng nóng giận. . . .ngươi thật là xinh đẹp. . . . .Đến đây, cho gia hôn một cái nào. . . . .”
“Chụt ——” Trên khuôn mặt như hoa như ngọc khiến thần linh cũng phải phẫn nộ kia, Hạ Thiên buông xuống một nụ hôn, để lại trên khuôn mặt của Vương gia đại thúc là một mảng nước miếng vô cùng vĩ đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.