Vương Gia Đại Thúc Người Thật Xấu
Chương 131: Nhận tổ quy tông
Ninh Khuynh
19/11/2014
“Chuyện gì, nói đi!” Thiên Thịnh Đế nể mặt Tiểu Phàm nên thái độ đối với Hạ Thiên cũng đã khá hơn nhiều.
Hạ Thiên rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Hoàng thượng, có thể nhìn thấy Tiểu Phàm nhận tổ quy tông thì coi như tâm nguyện của dân nữ đã hoàn thành, cũng không dám có bất kỳ yêu cầu xa vời nào nữa, cho nên chờ khi Tiểu Phàm trở về bên cạnh đại thúc. . . . a, bên cạnh Vương gia thì dân nữ sẽ rời đi!”
Nghe vậy, ánh mắt của Thiên Thịnh Đế chợt lóe, nữ nhân này không phải là cố tình mang theo con trai trở lại là vì muốn củng cố địa vị sao? Hay là nàng ta đang cố ý đồ gì khác?
Khi nghe Hạ Thiên vừa nói xong câu này, Ân Tịch Ly giận đến tái mặt, nàng vậy mà. . . . lại không muốn sống ở Ly vương phủ? Còn có ý nghĩ muốn bỏ đi? !
“Hoàng thượng!” Ân Tịch Ly tiến lên kéo tay Hạ Thiên, ánh mắt thâm trầm đáng sợ: “Chuyện này thần đệ sẽ tự mình. . . . .”
“Aizzz!” Thiên Thịnh Đế đột nhiên khoát tay cắt đứt lời nói của Ân Tịch Ly, đầu hơi nghiêng xuống một chút, nhìn Tiểu Phàm hỏi: “Tiểu Phàm muốn nói gì với trẫm sao?”
Tiểu Phàm lấy tay che ở hai bên khóe miệng, lặng lẽ nói điều gì đó vào trong tai Thiên Thịnh Đế, Thiên Thịnh Đế nghe xong, lập tức cười ha hả: “Hahaha. . . . Tiểu Phàm, con nói thật chứ?”
“Dạ!” Tiểu Phàm gật đầu, môi nhỏ khẽ nhếch, cười gian như hồ ly.
“Được! Vậy trẫm nghe theo lời của con!” Thiên Thịnh Đế cười lớn.
Bên trong điện, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, không biết tiểu quỷ này đã nói gì với hoàng thượng, khiến cho hoàng thượng khí thế bừng bừng, ai nấy đều cảm thấy ghen tị, cảm thấy không cam lòng, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn tên tiểu quỷ này rốt cuộc là có bản lãnh gì mà vừa mới gặp hoàng thượng đã có thể lấy được sự sủng ái của ngài như vậy, hừ, quả nhiên cũng là một loại hồ ly, giống y chang mẫu thân của nó, thoạt nhìn xấu xí như vậy, vậy mà bản lãnh mê hoặc lòng người cũng không vừa.
Thiên Thịnh Đế nhìn xuống Hạ Thiên, nói: “Về phần ngươi, mặc dù ngươi đã vì Tịch Ly mà sinh ra Tiểu Phàm, nhưng dù sao các ngươi vẫn chưa thành thân, hôm nay Tiểu Phàm đã nhận tổ quy tông, nếu ngươi bỏ đi, chẳng phải là đã khiến cho Tiểu Phàm đau lòng khổ sở vì không thể sống bên cạnh mẫu thân nữa ư?”
Hạ Thiên cắn cắn môi, thật ra thì làm sao nàng có thể đành lòng rời xa Tiểu Phàm, chỉ là hôm nay Tiểu Phàm đã nhận tổ quy tông, vậy chẳng phải nàng và đại thúc trên danh nghĩa đã là vợ chồng rồi hay sao?
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến thân phận của mình, mặc dù quan niệm của nàng đối với chuyện này không có là gì cả, thế nhưng, nàng là người của thế kỷ 21, sau khi đã được học qua giáo dục cao đẳng, nàng làm sao có thể chấp nhận chuyện một chồng nhiều vợ đây?
Huống chi, với thân phận của nàng, cho dù có thật sự gả cho đại thúc thì e rằng cũng chỉ được làm thiếp, hoặc cùng lắm thì chỉ là một trắc phi mà thôi. . . .
Nghĩ tới trắc phi, nàng liền nhớ tới Liên Tĩnh cũng đang ở trong vương phủ, trong lòng lập tức chán ghét tới cực điểm, bắt nàng phải chia sẻ phu quân của mình với người khác, nàng thật sự không làm được.
Cho nên, nàng tình nguyện không lấy chồng, tình nguyện rời đi.
Thiên Thịnh Đế không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình: “Chẳng qua, chuyện giữa ngươi và Tịch Ly, trẫm cũng không tiện nhúng tay vào, chỉ cần Tiểu Phàm không phải ra ngoài bôn ba nữa, thì chuyện giữa các ngươi, tự các ngươi giải quyết đi!”
di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
“Hả?” Hạ Thiên sửng sốt, hoàng thượng nói vậy là có ý gì? Để cho bọn họ tự giải quyết? Vậy thì có khác nào là đang bảo, nàng có muốn sống cùng đại thúc hay không là do nàng tự quyết sao?
Nói cách khác, nàng chẳng những được ở bên cạnh Tiểu Phàm, có thể ăn uống sinh hoạt ở trong Ly vương phủ, nhưng cũng không hà tất phải dính dáng cùng đại thúc? Lại càng có thể không cần gả cho hắn?
Ánh mắt nàng dần dần sáng lên, giống như là bông hoa giữa trời đông bỗng nhiên được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nháy mắt đã nở rộ: “Đa tạ hoàng thượng khai ân!”
Nàng thì rất hài lòng, nhưng Ân Tịch Ly lại cực kỳ bất mãn: “Hoàng thượng, nhưng nàng ấy là mẹ của Tiểu. . . .”
“Tịch Ly à!” Thiên Thịnh Đế lại một lần nữa cắt đứt lời nói của Ân Tịch Ly, trong lời nói còn mang theo chút ý tứ sâu xa: “Trẫm là đang cho đệ cơ hội. . . .” Đường đường là một Ly vương điện hạ, ngay cả một thiếu phụ cũng không giữ được, chẳng lẽ phải bức hôn? diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì thật là mất thể diện, Thiên Thịnh Đế cũng không muốn người ta nói Ân Tịch Ly thân là một vương gia, thế mà ngay cả một thiếu phụ cũng không muốn gả cho hắn.
Tiểu Phàm vội vàng chớp chớp mắt, tựa như đang muốn nói điều gì, Ân Tịch Ly nhìn Tiểu Phàm đang ngồi trong lòng Thiên Thịnh Đế, lại không ngừng nháy mắt với hắn, khẽ mấp máy môi, liếc nhìn Hạ Thiên đang có chút khoái chí, lông mày khẽ nhíu lại thành hình chữ xuyên, cuối cùng vẫn chỉ có thể cắn răng đồng ý: “Thần đệ đã hiểu. . . .”
Nói xong liền quay đầu lại, trợn mắt nhìn Hạ Thiên với vẻ mặt ‘cứ chờ xem, trở về bổn vương sẽ trừng trị nàng thế nào’.
Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng theo bản năng, tại sao vậy nhỉ. . . . Tự mình không dám kháng chỉ, lại còn đổ lên đầu nàng? Nàng bĩu môi, trong lòng không hiểu rõ là cảm giác gì, không muốn cứ suốt ngày bị hắn bắt nạt như vậy, nhưng trong điện đang có rất nhiều người, nàng đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Ai bảo người ta là một Vương gia. . . .
Ai bảo người ta còn có Hoàng thượng chống lưng ở phía sau như vậy?
Ai bảo tại mình không tiền không thế, không thân phận không địa vị?
Nữ nhân co được giãn được, nàng chấp nhận.
Sau khi cúi chào hoàng thượng, bây giờ thì phải đến chào họ hàng trong hoàng tộc, Thiên Thịnh Đế đưa một ấm trà và một bình trà cho Tiểu Phàm và Hạ Thiên, để bọn dâng trà cho từng người đang ngồi ở trong điện.
“Đây là thái tử điện hạ!” Đi tới trước mặt một nam tử đang ngồi ở vị trí đầu tiên bên dưới đại điện, Ân Tịch Ly giới thiệu.
Tiểu Phàm dâng lên một ly trà, nhẹ nhàng nói: “Thái tử điện hạ, mời dùng trà.”
Thái tử Ân Thừa Khánh híp đôi mắt hoa đào rất đẹp, cười cười nhận lấy ly trà, rồi lại vỗ vỗ đầu nhỏ của Tiểu Phàm, nói: “Sau này cứ gọi ta là thái tử ca ca được rồi, con trai của thái tử ca ca lớn hơn Tiểu Phàm mấy tuổi mà nhìn thấy Tiểu Phàm còn phải gọi một tiếng thúc thúc đấy, haha.”
di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Khóe miệng Hạ Thiên co quắp, vai vế. . . . Tiểu Phàm nhà nàng mới có mấy tuổi mà đã bị gọi là thúc thúc? Đây khác nào là trù cho người ta già đi?
Khóe miệng khẽ giựt giựt, thật may là nàng và đại thúc không có quan hệ gì, vậy nên không phải dâng trà! Nàng quả thật là có chút đau lòng cho con trai bảo bối. . . .
Thái tử uống xong ly trà thì đến phiên nhị công chúa, nhưng công chúa đã sớm lấy chồng ở nước Phan xa xôi, đương nhiên lúc này sẽ vắng mặt, mà sau nhị công chúa, chính là tam hoàng tử.
Hạ Thiên căng thẳng nắm chặt tay, hơi toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, Ân Dã Thần đang đứng trước mặt, nàng cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, nàng hiểu rất rõ, Ân Dã Thần đã sớm nhận ra nàng, chẳng qua là nàng không hiểu, tại sao bây giờ hắn lại chưa vạch trần thân phận của nàng?
Ân Dã Thần lẳng lặng nhìn Hạ Thiên, đôi con ngươi sâu thẳm như hắc động, có thể hút người ta vào trong đó, sâu không thấy đáy, hắn cứ lẳng lặng nhìn nàng như vậy, ánh mắt có chút nóng bỏng, lại có chút thất vọng, nhưng nhiều nhất chính là phức tạp.
Hắn biểu hiện quá rõ ràng, khiến cho tất cả mọi người trong chính điện cũng không khỏi nhìn Hạ Thiên nhiều hơn mấy lần, lại trông thấy Hạ Thiên đang cụp mắt, tựa như là không muốn nhìn mặt Ân Dã Thần, khiến mọi người không khỏi âm thầm suy đoán, chẳng lẽ giữa thiếu phụ này và tam hoàng tử có bí mật gì đó?
Ân Tịch Ly cũng khẽ nhướng mày, đương nhiên là hắn không quên, Dã Thần vẫn có tâm tư đối với Hạ Thiên. Nhưng nha đầu này đã là mẫu thân con trai của hắn, hắn cũng sẽ không để cho Dã Thần có cơ hội đâu!
“Tam ca, mời dùng trà!” Tiểu Phàm đã gặp mặt Ân Dã Thần ngày hôm qua, trông thấy vị đường ca trước mắt này vẫn đang nhìn chằm chằm mẹ ruột của mình, trong lòng bé vô cùng khó chịu, giọng nói hơi gắt lên, không còn nhẹ nhàng như lúc trước, tựa như đang cảnh cáo và uy hiếp.
Rốt cuộc Ân Dã Thần cũng dời mắt khỏi Hạ Thiên, nhìn đến Tiểu Phàm.
Hạ Thiên thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng đứng vào bên cạnh Ân Tịch Ly.
Tiểu Phàm mở to mắt, không chút sợ hãi nhìn chằm chằm Ân Dã Thần, trong giọng nói lại mang theo chút ngây thơ, nhưng lời nói lại không hề ngây thơ chút nào: “Chẳng lẽ tam ca không thích Tiểu Phàm kính trà sao?”
“Không phải!” Ân Dã Thần trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc cũng mở miệng, môi mỏng phát ra âm thanh có chút xúc động: “Sao có thể không thích được!”
Hắn nhận lấy ly trà rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó lẳng lặng nhìn Tiểu Phàm một cái, môi mỏng chậm rãi nở ra một nụ cười.
Đúng vậy, sao có thể không thích chứ, đó là con trai của nàng, làm sao hắn có thể không thích, huống chi lại còn là một đứa nhỏ thông minh như vậy.
“Cám ơn tam ca.” Lúc này Tiểu Phàm mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Không cần khách sáo.” Ân Dã Thần khẽ nâng tay, như đang muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Phàm, ấy vậy mà Tiểu Phàm cứ như không hề hay biết, lại vừa lúc đi đến chỗ ngồi của người khác.
Ân Dã Thần vừa nâng tay lên, lại chậm rãi hạ xuống, ánh mắt khẽ động, không thể hiểu rõ tâm trạng phức tạp của mình lúc này, một chút cảm giác đau thương cứ mơ hồ quanh quẩn.
Hạ Thiên có cảm giác nàng và Tiểu Phàm giống như hai con khỉ, đang đứng giữa đám đông cho người ta quan sát, cảm giác đó thật không thoải mái chút nào, thế nhưng nàng chỉ có thể giấu vào sâu trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài.
Quay đầu lại, lặng lẽ nhìn con trai mình, trên khuôn mặt của Tiểu Phàm vẫn luôn mang theo nụ cười ngây thơ ngọt ngào, rất dễ gạt người, thế nhưng ngón út của bé lại duỗi ra thẳng tắp, Hạ Thiên biết đây là dấu hiện lúc con trai bảo bối đang mất hứng, trong lòng khẽ cảm thấy di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn đau nhói.
Tiểu Phàm là con trai nàng, người khác không hề hay biết, hoặc thậm chí ngay cả chính bé cũng không hề hay biết, chỉ cần gặp chuyện không vui thì ngón tay út của bé sẽ duỗi ra thẳng tắp, tựa như trong lòng đang cố gắng chịu đựng vậy.
Nàng khẽ thở dài, tự hỏi mình, để cho bé trở về bên cạnh đại thúc, rốt cuộc là đúng hay sai?
Từ xưa tới nay, trong hoàng tộc, tình cảm gia đình vẫn luôn mỏng manh, chỉ có tranh giành quyền lực, nàng lo lắng những chuyện mà tương lai Tiểu Phàm phải đối mặt, thật sự rất lo lắng.
Mặc dù, đại thúc là Vương gia, nhưng lỡ một ngày nào đó triều đình lung lay, nếu đi theo sai người thì cũng là một loại nguy hiểm, cho nên người ta vẫn thường hay nói: gần vua như gần cọp.
“Thất ca!” Tiểu Phàm dâng trà từ nãy đến giờ, rốt cuộc cũng đã đi tới chỗ của Ân Tử Dương, Ân Tử Dương rất thích đứa con trai này của hoàng thúc, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn trông thấy Tiểu Phàm đã đi tới trước mặt mình, hắn khẽ mỉm cười, đưa tay bế Tiểu Phàm lên, cười nói: “Tiểu Phàm, sau này đệ có thể thường xuyên đển phủ Thất hoàng tử để chơi với thất ca, thất ca nhất định sẽ dẫn đệ đi ăn thật nhiều món ngon!”
“Thật sao?” Đôi mắt to tròn bỗng sáng lên, Tiểu Phàm giơ bàn tay nhỏ bé, trắng trắng mềm mềm ra trước mặt Ân Tử Dương: “Vậy thất ca có quà ra mắt cho Tiểu Phàm không?”
“Quà ra mắt?” Ân Tử Dương cười haha một tiếng: “Đệ láu cá thật đấy, phụ hoàng và bọn họ thì đệ không đòi quà ra mắt, sao lại không khách khí với thất ca như vậy?”
Tiểu Phàm cười hắc hắc: “Là thất ca nói sẽ cho Tiểu Phàm ăn nhiều đồ ăn ngon mà!”
“Được, thất ca cho đệ!” Ân Tử Dương thò tay vào trong áo, lục lọi một hồi, cũng không thấy gì, Tiểu Phàm có chút khinh bỉ nói: “Rốt cuộc là thất ca có bảo bối hay không vậy. . . .”
“Ai nói không có? Dĩ nhiên là có rồi!” Hắn trợn mắt nhìn Tiểu Phàm, sau đó tháo một vật ở trên cổ mình rồi lại đeo vào cổ Tiểu Phàm.
“Đây, Thất ca tặng đệ cái này.” Ân Tử Dương đeo vào cho bé, món đồ này nhìn cũng bình thường, trông giống như một mảnh đồng, nhưng không nặng mà lại nhẹ tựa như lông chim, trong mắt hắn như có chút hoài niệm, lại có chút không đành lòng.
Tiểu Phàm đều thu vào trong mắt, bé nhăn mũi: “Thất ca cho ta cái gì vậy?” Nếu hắn đã không đành lòng tặng bé thì bé sẽ trả lại cho hắn nha! Thất ca này thật là kỳ lạ. . . .
“Đồ thất ca tặng đệ dĩ nhiên là đồ tốt, nhớ phải luôn mang theo đấy!” Ân Tử Dương nhéo nhéo mũi bé, cười nói.
“Ừm, Tiểu Phàm nhớ rồi, thất ca cứ yên tâm.”
Trong đại điện, khi mọi người trông thấy Ân Tử Dương đem vật kia tặng cho Tiểu Phàm thì không khỏi trợn mắt há mồm, đến ngay cả mấy vị quý phi cũng kinh ngạc lên tiếng: “Sao lại có thể tặng vật đó chứ?”
Trong lòng Hạ Thiên không khỏi nhảy dựng, đó là vật gì vậy? Sao mọi người lại giật mình như thế?
Nàng quay đầu nhìn Ân Tịch Ly, sắc mặt của Ân Tịch Ly lại chẳng hề thay đổi, chỉ lẳng lặng nhìn Ân Tử Dương.
Bên trong điện Quỳnh Hoa, người bình tĩnh nhất có lẽ chỉ có mình Thiên Thịnh Đế, lúc ông nhìn thấy Ân Tử Dương đem vật kia tặng cho Tiểu Phàm thì trong lòng tuy cũng có chút kinh ngạc nhưng vẫn không hề nói tiếng nào.
Đi hết một vòng trong điện Quỳnh Hoa, rốt cuộc thì Tiểu Phàm cũng đã kính trà xong, đã mấy canh giờ trôi qua, từ sau lần kính trà cho Ân Tử Dương thì hầu như những người sau đó đều có quà tặng cho Tiểu Phàm.
Không thể không nói, tên nhóc Tiểu Phàm này thật sự là vô cùng phúc hắc, cho dù trong lòng rất hồi hộp, thế nhưng trên mặt vẫn trưng ra dáng vẻ ‘ta rất ngây thơ, ta rất đáng yêu’, Hạ Thiên buồn bực nhìn con trai mình, sao còn nhỏ như vậy mà lại giống như hồ ly ngàn năm thế kia.
Vốn sau khi kính trà thì sẽ đưa Tiểu Phàm đến từ đường của hoàng tộc, nhưng Thiên Thịnh Đế lại bảo để cho Tiểu Phàm đi thỉnh an lão thái hậu trước.
Lão thái hậu cũng giống như mẹ của Ân Tịch Ly vậy, mẫu phi của Ân Tịch Ly qua đời lúc vừa sinh ra hắn, một tay lão thái hậu nuôi hắn lớn lên, vì vậy khi nghe hoàng thượng nói muốn đi thỉnh an lão thái hậu trước thì Ân Tịch Ly lập tức gật đầu.
Vì thế, cả một đoàn người, trừ những phi tần bên trong hậu cung đều được cho lui ra ngoài thì chỉ còn mấy vị hoàng tử và Thiên Thịnh Đế đi cùng.
Thái hậu thích sự yên tĩnh, lại thích niệm kinh để cầu an, cho nên bên trong cung An Bình cũng chẳng có bao nhiêu người. Đoàn người đi tới cung An Bình thì đúng lúc thái hậu đang ngồi tụng kinh, mọi người sợ làm phiền đến thái hậu cho nên đều im lặng ngồi chờ.
Tiểu Phàm tò mò nhìn bà lão đang quỳ trước tượng Phật, cảm thấy có chút ngạc nhiên, liền nhỏ giọng hỏi Hạ Thiên: “Mẫu thân, bà lão đó đang làm gì vậy?”
“Đang cầu xin Phật Tổ phù hộ bình an.” Hạ Thiên nhỏ giọng giải thích nghi hoặc của con trai bảo bối: “Phật Tổ rất hiển linh, chỉ cần thành tâm thì có thể cầu xin Bồ Tát phù hộ cho mong ước thành sự thật, cũng có thể cầu xin Bồ Tát phù hộ cho gia đình bình an.”
“Có thể phù hộ người nhà vĩnh viễn bình an sao?” Tiểu Phàm nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên hất tay Hạ Thiên ra, sau đó chạy đến bên cạnh thái hậu.
“Tiểu Phàm!” Hạ Thiên kinh hoảng, không tự chủ được mà hô to.
Mọi người cũng giật mình, chưa có ai dám quấy rầy lúc thái hậu đang niệm kinh, cho dù người đó là Ân Tịch Ly hay là hoàng thượng, thế mà một đứa bé lại dám to gan như vậy.
Tiểu Phàm không thèm quan tâm, chỉ quay sang nhìn lão thái hậu mái tóc bạc phơ đang quỳ cạnh mình, sau đó lại bắt chước bà quỳ xuống, chấp hai tay, nhắm mắt lại rồi lẩm nhẩm gì đó.
Bách Hợp – cung nữ hầu hạ thái hậu nhiều năm, nhìn thấy một đứa bé vọt lên như vậy thì lông mày dựng đứng: “Đứa trẻ này ở đâu ra vậy? Lại dám quấy nhiễu thái hậu nương nương đọc kinh buổi sáng!”
Sắc mặt của Ân Tịch Ly âm trầm, đang định bắt Tiểu Phàm lại thì lão thái hậu đang nhắm mắt đọc kinh bỗng đột nhiên mở mắt ra: “Bách Hợp, người biết lễ Phật, mới có thể đắc đạo hơn người, ngươi lui ra đi!”
Giọng nói của bà hiền lành và ấm áp, tựa như Phật pháp chí cao vô thượng, khoan dung và nhân từ, khiến người ta cảm thấy an lòng.
Bách Hợp khẽ giật mình, như thể không nghĩ tới, lão thái hậu chẳng những không trách tội đứa bé kia mà lại còn chỉ dạy cho mình, nàng ta vội vàng cúi thấp người: “Vâng, thưa thái hậu nương nương!”
Nàng ta lui sang một bên, nhưng lại không khỏi nhìn cậu bé kia thêm mấy lần, giống như đang quan sát xem cậu bé này có gì đặc biệt mà lại khiến thái hậu nhìn bằng một ánh mắt khác như vậy.
Sau khi cung nữ Bách Hợp lui xuống, Thiên Thịnh Đế lại tiến lên phía trước nói: “Mẫu hậu, đây là con trai của Tịch Ly, tới đây để thỉnh an mẫu hậu, nhưng lại không muốn quấy rầy mẫu hậu niệm kinh sáng sớm.”
Ân Tịch Ly cũng vội vàng nói: “Tiểu Phàm, lại đây!”
Tiểu Phàm nhìn tượng Phật một chút rồi lại quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt lo lắng của mẫu thân và ánh mắt có chút bất mãn của phụ vương, bé do dự chốc lát rồi ngoan ngoãn đứng dậy: “Vâng, thưa phụ vương. . . .”
Bé vừa đứng dậy thì lão thái hậu liền nhẹ nhàng nắm tay nhỏ của bé, kéo bé trở về bên cạnh, để cho bé quỳ xuống rồi bà mới chậm rãi nói: “Bé con, nói cho bà nội nghe, con đã nói gì với Phật Tổ vậy?”
Tiểu Phàm nghiêm túc nhướng mày, hỏi ngược lại bà: “Bà nội, Phật Tổ có thật sự hiển linh không? Có thể biến nguyện vọng của mình thành sự thật không? Mẫu thân nói chỉ cần thành tâm thì sẽ hiển linh, tuy Tiểu Phàm không đọc kinh nhưng Tiểu Phàm rất thành tâm.”
“Haha. . . Thành tâm thì sẽ hiển linh, câu này rất đúng, chỉ cần thành tâm thì sẽ trở thành sự thật.” Lão thái hậu trìu mến xoa xoa đầu bé: “Chẳng lẽ con còn có nguyện vọng gì chưa thực hiện được sao?”
Tiểu Phàm nghiêm túc gật đầu: “Dạ.”
Ân Tịch Ly và Hạ Thiên liếc mắt nhìn nhau rồi lại nghi ngờ lắc đầu một cái, Tiểu Phàm có nguyện vọng gì vậy? Hạ Thiên thật sự không biết, Tiểu Phàm cũng chưa từng nói với nàng.
Đôi mắt thâm thúy của Ân Tịch Ly khẽ lóe lên, nguyện vọng của con trai mình. . . . Ừm, hắn phải nhớ kỹ, cho dù có phải trả bằng bất cứ giá nào thì hắn cũng phải giúp con trai mình thực hiện được.
Lão thái hậu cười hỏi: “Con có đồng ý nói nguyện vọng đó cho bà nội nghe thử một chút không?” Bà nhìn những người đang đứng sau lưng bé, có hoàng thượng, có vương gia, có hoàng tử, có những vị thân phận tôn quý, ngoại trừ không có cách nào hái những ngôi sao trên trời kia xuống thì còn lại nguyện vọng gì mà đứa bé này lại muốn cầu xin Phật Tổ đây?
Lão thái hậu thật sự có chút tò mò.
Mày kiếm nho nhỏ của Tiểu Phàm khẽ nhíu lại: “Con muốn xin Phật Tổ chữa bệnh cho mẫu thân.”
“Chữa bệnh?” Lão thái hậu không biết mẫu thân của Tiểu Phàm cũng đang ở nơi này, trong lòng bà rất tò mò, những đại phu giỏi nhất thiên hạ đều ở trong hoàng cung, có bệnh gì mà không thể trị?
Mà khi nghe thấy Tiểu Phàm nói vậy, Ân Tịch Ly và Ân Dã Thần đều lập tức nhìn về phía Hạ Thiên, nàng bị bệnh sao? Bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?
Hạ Thiên chỉ khẽ mỉm cười, khóe mắt dần đỏ lên.
Tiểu Phàm đưa tay xoa nhẹ cằm, khẽ thở dài: “Con cũng không biết mẫu thân bị bệnh gì, chẳng qua là mẫu thân không cảm nhận được mùi vị, Tiểu Phàm thường mua đồ ăn ngon cho mẫu thân, nhưng cho dù nó có ngon cỡ nào thì mẫu thân cũng chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả. . . .” Nói đến đây, bé lại dừng lại một chút, tựa như đang nghĩ tới điều gì, giọng nói dần dần nhỏ xuống: “Có lần Tiểu Phàm cố ý nấu cơm mà không cho gia vị gì cả, vì Tiểu Phàm muốn giống như mẫu thân, ăn đồ ăn không có bất kỳ mùi vị nào, thế nhưng, Tiểu Phàm vừa ăn vào lại ói ra, đồ ăn không có mùi vị thật khó ăn, đặc biệt là khi ăn những thứ thức ăn đầy dầu mỡ kia, không có mùi vị quả thật rất buồn nôn.”
“Nhậm Diệc thúc thúc cũng đã tìm kiếm tất cả thần y tốt nhất trong thiên hạ để xem bệnh cho mẫu thân, nhưng thần y thúc thúc lại nói bệnh của mẫu thân không thể nào chữa khỏi, mẫu thân luôn không thích ăn cơm, bởi vì cơm không ngon, cho nên Tiểu Phàm cầu xin Phật Tổ giúp mẫu thân chữa khỏi căn bệnh này.”
Hạ Thiên không nhịn được nữa, nước mắt cứ như đại hồng thủy, chớp mắt một cái lại không ngừng rơi xuống, lặng lẽ không chút tiếng động.
Không có vị giác!
Ánh mắt của Ân Tịch Ly từ khiếp sợ chuyển thành hoảng hốt, lúc này hắn mới nhớ về cái chuyện đã xảy ra vào mùa hè của bảy năm về trước. Cái chuyện xuân dược không có thuốc giải, chỉ bằng cách viên phòng với người khác thì mới có thể giải được xuân dược, nhưng chất độc ở trong xuân dược đó lại để lại tổn thương cực lớn đối với ngũ quan.
Lúc gặp lại bọn họ, hắn hoàn toàn chìm trong vui sướng, hơn nữa nhìn bề ngoài Hạ Thiên cũng không có gì khác thường, cho nên hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Ân Dã Thần nắm chặt hai tay, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay của hắn, lúc trước hắn còn nghi ngờ về chất độc trong loại xuân dược này, hắn vẫn luôn tự hỏi tại sao Hạ Thiên lại không có một chút phản ứng?
Hắn đã từng nghĩ rằng, Hạ Thiên có thể sẽ bị mù mắt, tai có thể bị điếc, nhưng lại không ngờ trong năm giác quan, nàng lại mất đi vị giác.
Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại không khỏi có chút nhói đau.
Nhẹ nhõm bởi vì may mắn là nàng bị mất đi vị giác chứ không phải là thính giác hay thị giác, nhói đau là bởi vì chất độc trong xuân dược kia thật sự là quá mạnh, chỉ sợ dù có là thần y thì cũng không có cách nào chữa khỏi.
Hạ Thiên rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Hoàng thượng, có thể nhìn thấy Tiểu Phàm nhận tổ quy tông thì coi như tâm nguyện của dân nữ đã hoàn thành, cũng không dám có bất kỳ yêu cầu xa vời nào nữa, cho nên chờ khi Tiểu Phàm trở về bên cạnh đại thúc. . . . a, bên cạnh Vương gia thì dân nữ sẽ rời đi!”
Nghe vậy, ánh mắt của Thiên Thịnh Đế chợt lóe, nữ nhân này không phải là cố tình mang theo con trai trở lại là vì muốn củng cố địa vị sao? Hay là nàng ta đang cố ý đồ gì khác?
Khi nghe Hạ Thiên vừa nói xong câu này, Ân Tịch Ly giận đến tái mặt, nàng vậy mà. . . . lại không muốn sống ở Ly vương phủ? Còn có ý nghĩ muốn bỏ đi? !
“Hoàng thượng!” Ân Tịch Ly tiến lên kéo tay Hạ Thiên, ánh mắt thâm trầm đáng sợ: “Chuyện này thần đệ sẽ tự mình. . . . .”
“Aizzz!” Thiên Thịnh Đế đột nhiên khoát tay cắt đứt lời nói của Ân Tịch Ly, đầu hơi nghiêng xuống một chút, nhìn Tiểu Phàm hỏi: “Tiểu Phàm muốn nói gì với trẫm sao?”
Tiểu Phàm lấy tay che ở hai bên khóe miệng, lặng lẽ nói điều gì đó vào trong tai Thiên Thịnh Đế, Thiên Thịnh Đế nghe xong, lập tức cười ha hả: “Hahaha. . . . Tiểu Phàm, con nói thật chứ?”
“Dạ!” Tiểu Phàm gật đầu, môi nhỏ khẽ nhếch, cười gian như hồ ly.
“Được! Vậy trẫm nghe theo lời của con!” Thiên Thịnh Đế cười lớn.
Bên trong điện, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, không biết tiểu quỷ này đã nói gì với hoàng thượng, khiến cho hoàng thượng khí thế bừng bừng, ai nấy đều cảm thấy ghen tị, cảm thấy không cam lòng, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn tên tiểu quỷ này rốt cuộc là có bản lãnh gì mà vừa mới gặp hoàng thượng đã có thể lấy được sự sủng ái của ngài như vậy, hừ, quả nhiên cũng là một loại hồ ly, giống y chang mẫu thân của nó, thoạt nhìn xấu xí như vậy, vậy mà bản lãnh mê hoặc lòng người cũng không vừa.
Thiên Thịnh Đế nhìn xuống Hạ Thiên, nói: “Về phần ngươi, mặc dù ngươi đã vì Tịch Ly mà sinh ra Tiểu Phàm, nhưng dù sao các ngươi vẫn chưa thành thân, hôm nay Tiểu Phàm đã nhận tổ quy tông, nếu ngươi bỏ đi, chẳng phải là đã khiến cho Tiểu Phàm đau lòng khổ sở vì không thể sống bên cạnh mẫu thân nữa ư?”
Hạ Thiên cắn cắn môi, thật ra thì làm sao nàng có thể đành lòng rời xa Tiểu Phàm, chỉ là hôm nay Tiểu Phàm đã nhận tổ quy tông, vậy chẳng phải nàng và đại thúc trên danh nghĩa đã là vợ chồng rồi hay sao?
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến thân phận của mình, mặc dù quan niệm của nàng đối với chuyện này không có là gì cả, thế nhưng, nàng là người của thế kỷ 21, sau khi đã được học qua giáo dục cao đẳng, nàng làm sao có thể chấp nhận chuyện một chồng nhiều vợ đây?
Huống chi, với thân phận của nàng, cho dù có thật sự gả cho đại thúc thì e rằng cũng chỉ được làm thiếp, hoặc cùng lắm thì chỉ là một trắc phi mà thôi. . . .
Nghĩ tới trắc phi, nàng liền nhớ tới Liên Tĩnh cũng đang ở trong vương phủ, trong lòng lập tức chán ghét tới cực điểm, bắt nàng phải chia sẻ phu quân của mình với người khác, nàng thật sự không làm được.
Cho nên, nàng tình nguyện không lấy chồng, tình nguyện rời đi.
Thiên Thịnh Đế không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình: “Chẳng qua, chuyện giữa ngươi và Tịch Ly, trẫm cũng không tiện nhúng tay vào, chỉ cần Tiểu Phàm không phải ra ngoài bôn ba nữa, thì chuyện giữa các ngươi, tự các ngươi giải quyết đi!”
di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
“Hả?” Hạ Thiên sửng sốt, hoàng thượng nói vậy là có ý gì? Để cho bọn họ tự giải quyết? Vậy thì có khác nào là đang bảo, nàng có muốn sống cùng đại thúc hay không là do nàng tự quyết sao?
Nói cách khác, nàng chẳng những được ở bên cạnh Tiểu Phàm, có thể ăn uống sinh hoạt ở trong Ly vương phủ, nhưng cũng không hà tất phải dính dáng cùng đại thúc? Lại càng có thể không cần gả cho hắn?
Ánh mắt nàng dần dần sáng lên, giống như là bông hoa giữa trời đông bỗng nhiên được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nháy mắt đã nở rộ: “Đa tạ hoàng thượng khai ân!”
Nàng thì rất hài lòng, nhưng Ân Tịch Ly lại cực kỳ bất mãn: “Hoàng thượng, nhưng nàng ấy là mẹ của Tiểu. . . .”
“Tịch Ly à!” Thiên Thịnh Đế lại một lần nữa cắt đứt lời nói của Ân Tịch Ly, trong lời nói còn mang theo chút ý tứ sâu xa: “Trẫm là đang cho đệ cơ hội. . . .” Đường đường là một Ly vương điện hạ, ngay cả một thiếu phụ cũng không giữ được, chẳng lẽ phải bức hôn? diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì thật là mất thể diện, Thiên Thịnh Đế cũng không muốn người ta nói Ân Tịch Ly thân là một vương gia, thế mà ngay cả một thiếu phụ cũng không muốn gả cho hắn.
Tiểu Phàm vội vàng chớp chớp mắt, tựa như đang muốn nói điều gì, Ân Tịch Ly nhìn Tiểu Phàm đang ngồi trong lòng Thiên Thịnh Đế, lại không ngừng nháy mắt với hắn, khẽ mấp máy môi, liếc nhìn Hạ Thiên đang có chút khoái chí, lông mày khẽ nhíu lại thành hình chữ xuyên, cuối cùng vẫn chỉ có thể cắn răng đồng ý: “Thần đệ đã hiểu. . . .”
Nói xong liền quay đầu lại, trợn mắt nhìn Hạ Thiên với vẻ mặt ‘cứ chờ xem, trở về bổn vương sẽ trừng trị nàng thế nào’.
Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng theo bản năng, tại sao vậy nhỉ. . . . Tự mình không dám kháng chỉ, lại còn đổ lên đầu nàng? Nàng bĩu môi, trong lòng không hiểu rõ là cảm giác gì, không muốn cứ suốt ngày bị hắn bắt nạt như vậy, nhưng trong điện đang có rất nhiều người, nàng đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Ai bảo người ta là một Vương gia. . . .
Ai bảo người ta còn có Hoàng thượng chống lưng ở phía sau như vậy?
Ai bảo tại mình không tiền không thế, không thân phận không địa vị?
Nữ nhân co được giãn được, nàng chấp nhận.
Sau khi cúi chào hoàng thượng, bây giờ thì phải đến chào họ hàng trong hoàng tộc, Thiên Thịnh Đế đưa một ấm trà và một bình trà cho Tiểu Phàm và Hạ Thiên, để bọn dâng trà cho từng người đang ngồi ở trong điện.
“Đây là thái tử điện hạ!” Đi tới trước mặt một nam tử đang ngồi ở vị trí đầu tiên bên dưới đại điện, Ân Tịch Ly giới thiệu.
Tiểu Phàm dâng lên một ly trà, nhẹ nhàng nói: “Thái tử điện hạ, mời dùng trà.”
Thái tử Ân Thừa Khánh híp đôi mắt hoa đào rất đẹp, cười cười nhận lấy ly trà, rồi lại vỗ vỗ đầu nhỏ của Tiểu Phàm, nói: “Sau này cứ gọi ta là thái tử ca ca được rồi, con trai của thái tử ca ca lớn hơn Tiểu Phàm mấy tuổi mà nhìn thấy Tiểu Phàm còn phải gọi một tiếng thúc thúc đấy, haha.”
di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Khóe miệng Hạ Thiên co quắp, vai vế. . . . Tiểu Phàm nhà nàng mới có mấy tuổi mà đã bị gọi là thúc thúc? Đây khác nào là trù cho người ta già đi?
Khóe miệng khẽ giựt giựt, thật may là nàng và đại thúc không có quan hệ gì, vậy nên không phải dâng trà! Nàng quả thật là có chút đau lòng cho con trai bảo bối. . . .
Thái tử uống xong ly trà thì đến phiên nhị công chúa, nhưng công chúa đã sớm lấy chồng ở nước Phan xa xôi, đương nhiên lúc này sẽ vắng mặt, mà sau nhị công chúa, chính là tam hoàng tử.
Hạ Thiên căng thẳng nắm chặt tay, hơi toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, Ân Dã Thần đang đứng trước mặt, nàng cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, nàng hiểu rất rõ, Ân Dã Thần đã sớm nhận ra nàng, chẳng qua là nàng không hiểu, tại sao bây giờ hắn lại chưa vạch trần thân phận của nàng?
Ân Dã Thần lẳng lặng nhìn Hạ Thiên, đôi con ngươi sâu thẳm như hắc động, có thể hút người ta vào trong đó, sâu không thấy đáy, hắn cứ lẳng lặng nhìn nàng như vậy, ánh mắt có chút nóng bỏng, lại có chút thất vọng, nhưng nhiều nhất chính là phức tạp.
Hắn biểu hiện quá rõ ràng, khiến cho tất cả mọi người trong chính điện cũng không khỏi nhìn Hạ Thiên nhiều hơn mấy lần, lại trông thấy Hạ Thiên đang cụp mắt, tựa như là không muốn nhìn mặt Ân Dã Thần, khiến mọi người không khỏi âm thầm suy đoán, chẳng lẽ giữa thiếu phụ này và tam hoàng tử có bí mật gì đó?
Ân Tịch Ly cũng khẽ nhướng mày, đương nhiên là hắn không quên, Dã Thần vẫn có tâm tư đối với Hạ Thiên. Nhưng nha đầu này đã là mẫu thân con trai của hắn, hắn cũng sẽ không để cho Dã Thần có cơ hội đâu!
“Tam ca, mời dùng trà!” Tiểu Phàm đã gặp mặt Ân Dã Thần ngày hôm qua, trông thấy vị đường ca trước mắt này vẫn đang nhìn chằm chằm mẹ ruột của mình, trong lòng bé vô cùng khó chịu, giọng nói hơi gắt lên, không còn nhẹ nhàng như lúc trước, tựa như đang cảnh cáo và uy hiếp.
Rốt cuộc Ân Dã Thần cũng dời mắt khỏi Hạ Thiên, nhìn đến Tiểu Phàm.
Hạ Thiên thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng đứng vào bên cạnh Ân Tịch Ly.
Tiểu Phàm mở to mắt, không chút sợ hãi nhìn chằm chằm Ân Dã Thần, trong giọng nói lại mang theo chút ngây thơ, nhưng lời nói lại không hề ngây thơ chút nào: “Chẳng lẽ tam ca không thích Tiểu Phàm kính trà sao?”
“Không phải!” Ân Dã Thần trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc cũng mở miệng, môi mỏng phát ra âm thanh có chút xúc động: “Sao có thể không thích được!”
Hắn nhận lấy ly trà rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó lẳng lặng nhìn Tiểu Phàm một cái, môi mỏng chậm rãi nở ra một nụ cười.
Đúng vậy, sao có thể không thích chứ, đó là con trai của nàng, làm sao hắn có thể không thích, huống chi lại còn là một đứa nhỏ thông minh như vậy.
“Cám ơn tam ca.” Lúc này Tiểu Phàm mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Không cần khách sáo.” Ân Dã Thần khẽ nâng tay, như đang muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Phàm, ấy vậy mà Tiểu Phàm cứ như không hề hay biết, lại vừa lúc đi đến chỗ ngồi của người khác.
Ân Dã Thần vừa nâng tay lên, lại chậm rãi hạ xuống, ánh mắt khẽ động, không thể hiểu rõ tâm trạng phức tạp của mình lúc này, một chút cảm giác đau thương cứ mơ hồ quanh quẩn.
Hạ Thiên có cảm giác nàng và Tiểu Phàm giống như hai con khỉ, đang đứng giữa đám đông cho người ta quan sát, cảm giác đó thật không thoải mái chút nào, thế nhưng nàng chỉ có thể giấu vào sâu trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài.
Quay đầu lại, lặng lẽ nhìn con trai mình, trên khuôn mặt của Tiểu Phàm vẫn luôn mang theo nụ cười ngây thơ ngọt ngào, rất dễ gạt người, thế nhưng ngón út của bé lại duỗi ra thẳng tắp, Hạ Thiên biết đây là dấu hiện lúc con trai bảo bối đang mất hứng, trong lòng khẽ cảm thấy di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn đau nhói.
Tiểu Phàm là con trai nàng, người khác không hề hay biết, hoặc thậm chí ngay cả chính bé cũng không hề hay biết, chỉ cần gặp chuyện không vui thì ngón tay út của bé sẽ duỗi ra thẳng tắp, tựa như trong lòng đang cố gắng chịu đựng vậy.
Nàng khẽ thở dài, tự hỏi mình, để cho bé trở về bên cạnh đại thúc, rốt cuộc là đúng hay sai?
Từ xưa tới nay, trong hoàng tộc, tình cảm gia đình vẫn luôn mỏng manh, chỉ có tranh giành quyền lực, nàng lo lắng những chuyện mà tương lai Tiểu Phàm phải đối mặt, thật sự rất lo lắng.
Mặc dù, đại thúc là Vương gia, nhưng lỡ một ngày nào đó triều đình lung lay, nếu đi theo sai người thì cũng là một loại nguy hiểm, cho nên người ta vẫn thường hay nói: gần vua như gần cọp.
“Thất ca!” Tiểu Phàm dâng trà từ nãy đến giờ, rốt cuộc cũng đã đi tới chỗ của Ân Tử Dương, Ân Tử Dương rất thích đứa con trai này của hoàng thúc, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn trông thấy Tiểu Phàm đã đi tới trước mặt mình, hắn khẽ mỉm cười, đưa tay bế Tiểu Phàm lên, cười nói: “Tiểu Phàm, sau này đệ có thể thường xuyên đển phủ Thất hoàng tử để chơi với thất ca, thất ca nhất định sẽ dẫn đệ đi ăn thật nhiều món ngon!”
“Thật sao?” Đôi mắt to tròn bỗng sáng lên, Tiểu Phàm giơ bàn tay nhỏ bé, trắng trắng mềm mềm ra trước mặt Ân Tử Dương: “Vậy thất ca có quà ra mắt cho Tiểu Phàm không?”
“Quà ra mắt?” Ân Tử Dương cười haha một tiếng: “Đệ láu cá thật đấy, phụ hoàng và bọn họ thì đệ không đòi quà ra mắt, sao lại không khách khí với thất ca như vậy?”
Tiểu Phàm cười hắc hắc: “Là thất ca nói sẽ cho Tiểu Phàm ăn nhiều đồ ăn ngon mà!”
“Được, thất ca cho đệ!” Ân Tử Dương thò tay vào trong áo, lục lọi một hồi, cũng không thấy gì, Tiểu Phàm có chút khinh bỉ nói: “Rốt cuộc là thất ca có bảo bối hay không vậy. . . .”
“Ai nói không có? Dĩ nhiên là có rồi!” Hắn trợn mắt nhìn Tiểu Phàm, sau đó tháo một vật ở trên cổ mình rồi lại đeo vào cổ Tiểu Phàm.
“Đây, Thất ca tặng đệ cái này.” Ân Tử Dương đeo vào cho bé, món đồ này nhìn cũng bình thường, trông giống như một mảnh đồng, nhưng không nặng mà lại nhẹ tựa như lông chim, trong mắt hắn như có chút hoài niệm, lại có chút không đành lòng.
Tiểu Phàm đều thu vào trong mắt, bé nhăn mũi: “Thất ca cho ta cái gì vậy?” Nếu hắn đã không đành lòng tặng bé thì bé sẽ trả lại cho hắn nha! Thất ca này thật là kỳ lạ. . . .
“Đồ thất ca tặng đệ dĩ nhiên là đồ tốt, nhớ phải luôn mang theo đấy!” Ân Tử Dương nhéo nhéo mũi bé, cười nói.
“Ừm, Tiểu Phàm nhớ rồi, thất ca cứ yên tâm.”
Trong đại điện, khi mọi người trông thấy Ân Tử Dương đem vật kia tặng cho Tiểu Phàm thì không khỏi trợn mắt há mồm, đến ngay cả mấy vị quý phi cũng kinh ngạc lên tiếng: “Sao lại có thể tặng vật đó chứ?”
Trong lòng Hạ Thiên không khỏi nhảy dựng, đó là vật gì vậy? Sao mọi người lại giật mình như thế?
Nàng quay đầu nhìn Ân Tịch Ly, sắc mặt của Ân Tịch Ly lại chẳng hề thay đổi, chỉ lẳng lặng nhìn Ân Tử Dương.
Bên trong điện Quỳnh Hoa, người bình tĩnh nhất có lẽ chỉ có mình Thiên Thịnh Đế, lúc ông nhìn thấy Ân Tử Dương đem vật kia tặng cho Tiểu Phàm thì trong lòng tuy cũng có chút kinh ngạc nhưng vẫn không hề nói tiếng nào.
Đi hết một vòng trong điện Quỳnh Hoa, rốt cuộc thì Tiểu Phàm cũng đã kính trà xong, đã mấy canh giờ trôi qua, từ sau lần kính trà cho Ân Tử Dương thì hầu như những người sau đó đều có quà tặng cho Tiểu Phàm.
Không thể không nói, tên nhóc Tiểu Phàm này thật sự là vô cùng phúc hắc, cho dù trong lòng rất hồi hộp, thế nhưng trên mặt vẫn trưng ra dáng vẻ ‘ta rất ngây thơ, ta rất đáng yêu’, Hạ Thiên buồn bực nhìn con trai mình, sao còn nhỏ như vậy mà lại giống như hồ ly ngàn năm thế kia.
Vốn sau khi kính trà thì sẽ đưa Tiểu Phàm đến từ đường của hoàng tộc, nhưng Thiên Thịnh Đế lại bảo để cho Tiểu Phàm đi thỉnh an lão thái hậu trước.
Lão thái hậu cũng giống như mẹ của Ân Tịch Ly vậy, mẫu phi của Ân Tịch Ly qua đời lúc vừa sinh ra hắn, một tay lão thái hậu nuôi hắn lớn lên, vì vậy khi nghe hoàng thượng nói muốn đi thỉnh an lão thái hậu trước thì Ân Tịch Ly lập tức gật đầu.
Vì thế, cả một đoàn người, trừ những phi tần bên trong hậu cung đều được cho lui ra ngoài thì chỉ còn mấy vị hoàng tử và Thiên Thịnh Đế đi cùng.
Thái hậu thích sự yên tĩnh, lại thích niệm kinh để cầu an, cho nên bên trong cung An Bình cũng chẳng có bao nhiêu người. Đoàn người đi tới cung An Bình thì đúng lúc thái hậu đang ngồi tụng kinh, mọi người sợ làm phiền đến thái hậu cho nên đều im lặng ngồi chờ.
Tiểu Phàm tò mò nhìn bà lão đang quỳ trước tượng Phật, cảm thấy có chút ngạc nhiên, liền nhỏ giọng hỏi Hạ Thiên: “Mẫu thân, bà lão đó đang làm gì vậy?”
“Đang cầu xin Phật Tổ phù hộ bình an.” Hạ Thiên nhỏ giọng giải thích nghi hoặc của con trai bảo bối: “Phật Tổ rất hiển linh, chỉ cần thành tâm thì có thể cầu xin Bồ Tát phù hộ cho mong ước thành sự thật, cũng có thể cầu xin Bồ Tát phù hộ cho gia đình bình an.”
“Có thể phù hộ người nhà vĩnh viễn bình an sao?” Tiểu Phàm nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên hất tay Hạ Thiên ra, sau đó chạy đến bên cạnh thái hậu.
“Tiểu Phàm!” Hạ Thiên kinh hoảng, không tự chủ được mà hô to.
Mọi người cũng giật mình, chưa có ai dám quấy rầy lúc thái hậu đang niệm kinh, cho dù người đó là Ân Tịch Ly hay là hoàng thượng, thế mà một đứa bé lại dám to gan như vậy.
Tiểu Phàm không thèm quan tâm, chỉ quay sang nhìn lão thái hậu mái tóc bạc phơ đang quỳ cạnh mình, sau đó lại bắt chước bà quỳ xuống, chấp hai tay, nhắm mắt lại rồi lẩm nhẩm gì đó.
Bách Hợp – cung nữ hầu hạ thái hậu nhiều năm, nhìn thấy một đứa bé vọt lên như vậy thì lông mày dựng đứng: “Đứa trẻ này ở đâu ra vậy? Lại dám quấy nhiễu thái hậu nương nương đọc kinh buổi sáng!”
Sắc mặt của Ân Tịch Ly âm trầm, đang định bắt Tiểu Phàm lại thì lão thái hậu đang nhắm mắt đọc kinh bỗng đột nhiên mở mắt ra: “Bách Hợp, người biết lễ Phật, mới có thể đắc đạo hơn người, ngươi lui ra đi!”
Giọng nói của bà hiền lành và ấm áp, tựa như Phật pháp chí cao vô thượng, khoan dung và nhân từ, khiến người ta cảm thấy an lòng.
Bách Hợp khẽ giật mình, như thể không nghĩ tới, lão thái hậu chẳng những không trách tội đứa bé kia mà lại còn chỉ dạy cho mình, nàng ta vội vàng cúi thấp người: “Vâng, thưa thái hậu nương nương!”
Nàng ta lui sang một bên, nhưng lại không khỏi nhìn cậu bé kia thêm mấy lần, giống như đang quan sát xem cậu bé này có gì đặc biệt mà lại khiến thái hậu nhìn bằng một ánh mắt khác như vậy.
Sau khi cung nữ Bách Hợp lui xuống, Thiên Thịnh Đế lại tiến lên phía trước nói: “Mẫu hậu, đây là con trai của Tịch Ly, tới đây để thỉnh an mẫu hậu, nhưng lại không muốn quấy rầy mẫu hậu niệm kinh sáng sớm.”
Ân Tịch Ly cũng vội vàng nói: “Tiểu Phàm, lại đây!”
Tiểu Phàm nhìn tượng Phật một chút rồi lại quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt lo lắng của mẫu thân và ánh mắt có chút bất mãn của phụ vương, bé do dự chốc lát rồi ngoan ngoãn đứng dậy: “Vâng, thưa phụ vương. . . .”
Bé vừa đứng dậy thì lão thái hậu liền nhẹ nhàng nắm tay nhỏ của bé, kéo bé trở về bên cạnh, để cho bé quỳ xuống rồi bà mới chậm rãi nói: “Bé con, nói cho bà nội nghe, con đã nói gì với Phật Tổ vậy?”
Tiểu Phàm nghiêm túc nhướng mày, hỏi ngược lại bà: “Bà nội, Phật Tổ có thật sự hiển linh không? Có thể biến nguyện vọng của mình thành sự thật không? Mẫu thân nói chỉ cần thành tâm thì sẽ hiển linh, tuy Tiểu Phàm không đọc kinh nhưng Tiểu Phàm rất thành tâm.”
“Haha. . . Thành tâm thì sẽ hiển linh, câu này rất đúng, chỉ cần thành tâm thì sẽ trở thành sự thật.” Lão thái hậu trìu mến xoa xoa đầu bé: “Chẳng lẽ con còn có nguyện vọng gì chưa thực hiện được sao?”
Tiểu Phàm nghiêm túc gật đầu: “Dạ.”
Ân Tịch Ly và Hạ Thiên liếc mắt nhìn nhau rồi lại nghi ngờ lắc đầu một cái, Tiểu Phàm có nguyện vọng gì vậy? Hạ Thiên thật sự không biết, Tiểu Phàm cũng chưa từng nói với nàng.
Đôi mắt thâm thúy của Ân Tịch Ly khẽ lóe lên, nguyện vọng của con trai mình. . . . Ừm, hắn phải nhớ kỹ, cho dù có phải trả bằng bất cứ giá nào thì hắn cũng phải giúp con trai mình thực hiện được.
Lão thái hậu cười hỏi: “Con có đồng ý nói nguyện vọng đó cho bà nội nghe thử một chút không?” Bà nhìn những người đang đứng sau lưng bé, có hoàng thượng, có vương gia, có hoàng tử, có những vị thân phận tôn quý, ngoại trừ không có cách nào hái những ngôi sao trên trời kia xuống thì còn lại nguyện vọng gì mà đứa bé này lại muốn cầu xin Phật Tổ đây?
Lão thái hậu thật sự có chút tò mò.
Mày kiếm nho nhỏ của Tiểu Phàm khẽ nhíu lại: “Con muốn xin Phật Tổ chữa bệnh cho mẫu thân.”
“Chữa bệnh?” Lão thái hậu không biết mẫu thân của Tiểu Phàm cũng đang ở nơi này, trong lòng bà rất tò mò, những đại phu giỏi nhất thiên hạ đều ở trong hoàng cung, có bệnh gì mà không thể trị?
Mà khi nghe thấy Tiểu Phàm nói vậy, Ân Tịch Ly và Ân Dã Thần đều lập tức nhìn về phía Hạ Thiên, nàng bị bệnh sao? Bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?
Hạ Thiên chỉ khẽ mỉm cười, khóe mắt dần đỏ lên.
Tiểu Phàm đưa tay xoa nhẹ cằm, khẽ thở dài: “Con cũng không biết mẫu thân bị bệnh gì, chẳng qua là mẫu thân không cảm nhận được mùi vị, Tiểu Phàm thường mua đồ ăn ngon cho mẫu thân, nhưng cho dù nó có ngon cỡ nào thì mẫu thân cũng chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả. . . .” Nói đến đây, bé lại dừng lại một chút, tựa như đang nghĩ tới điều gì, giọng nói dần dần nhỏ xuống: “Có lần Tiểu Phàm cố ý nấu cơm mà không cho gia vị gì cả, vì Tiểu Phàm muốn giống như mẫu thân, ăn đồ ăn không có bất kỳ mùi vị nào, thế nhưng, Tiểu Phàm vừa ăn vào lại ói ra, đồ ăn không có mùi vị thật khó ăn, đặc biệt là khi ăn những thứ thức ăn đầy dầu mỡ kia, không có mùi vị quả thật rất buồn nôn.”
“Nhậm Diệc thúc thúc cũng đã tìm kiếm tất cả thần y tốt nhất trong thiên hạ để xem bệnh cho mẫu thân, nhưng thần y thúc thúc lại nói bệnh của mẫu thân không thể nào chữa khỏi, mẫu thân luôn không thích ăn cơm, bởi vì cơm không ngon, cho nên Tiểu Phàm cầu xin Phật Tổ giúp mẫu thân chữa khỏi căn bệnh này.”
Hạ Thiên không nhịn được nữa, nước mắt cứ như đại hồng thủy, chớp mắt một cái lại không ngừng rơi xuống, lặng lẽ không chút tiếng động.
Không có vị giác!
Ánh mắt của Ân Tịch Ly từ khiếp sợ chuyển thành hoảng hốt, lúc này hắn mới nhớ về cái chuyện đã xảy ra vào mùa hè của bảy năm về trước. Cái chuyện xuân dược không có thuốc giải, chỉ bằng cách viên phòng với người khác thì mới có thể giải được xuân dược, nhưng chất độc ở trong xuân dược đó lại để lại tổn thương cực lớn đối với ngũ quan.
Lúc gặp lại bọn họ, hắn hoàn toàn chìm trong vui sướng, hơn nữa nhìn bề ngoài Hạ Thiên cũng không có gì khác thường, cho nên hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Ân Dã Thần nắm chặt hai tay, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay của hắn, lúc trước hắn còn nghi ngờ về chất độc trong loại xuân dược này, hắn vẫn luôn tự hỏi tại sao Hạ Thiên lại không có một chút phản ứng?
Hắn đã từng nghĩ rằng, Hạ Thiên có thể sẽ bị mù mắt, tai có thể bị điếc, nhưng lại không ngờ trong năm giác quan, nàng lại mất đi vị giác.
Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại không khỏi có chút nhói đau.
Nhẹ nhõm bởi vì may mắn là nàng bị mất đi vị giác chứ không phải là thính giác hay thị giác, nhói đau là bởi vì chất độc trong xuân dược kia thật sự là quá mạnh, chỉ sợ dù có là thần y thì cũng không có cách nào chữa khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.