Vương Gia Đại Thúc Người Thật Xấu
Chương 77: Nhìn lầm
Ninh Khuynh
14/10/2014
Quả thật không dễ
dàng, Vương gia vừa thích một cô nương, trong lòng vừa có một chút cảm
giác bình yên, lại không ngờ rằng, cô nương này được Thánh Thượng phong
là “Thái Bình quận chúa”, qua hai tháng, nàng sẽ thành thân cùng với
thái tử của Hoằng Việt quốc.
Đến lúc đó, Vương gia phải làm sao bây giờ?
Ân Tịch Ly lắc đầu, thở dài nói: “Không nhầm đâu, đêm nay nàng cũng tham gia thi hội, ở trên sân đã có không ít người nhận ra nàng, phủ Thừa tướng cũng có phái người tới tham gia, nhưng bị bổn vương phê bình nên đã rút lui.” Ngừng lại một chút, hắn lẳng lặng nhìn chén trà trong tay, lại nói tiếp: “Mạc lão, ngươi nghĩ bổn vương có nên nói với hoàng thượng là đã tìm được người rồi hay không?”
Không nói ra thì có lẽ hắn và nàng còn có cơ hội ở bên nhau, nhưng nếu không giao người thì e rằng Vũ Trinh và Hoằng Việt có lẽ sẽ chính thức phải khai chiến rồi.
Nếu nói ra, hắn sẽ vĩnh viễn đánh mất nàng, nàng sẽ bị đưa đi hòa thân, hoàng thượng phong nàng làm Thái Bình quận chúa, sẽ trở thành vương phi của bất kỳ vị hoàng tử nào của Hoằng Việt quốc.
“Vương gia. . . . “ Mạc quản gia đau lòng nhìn hắn, nhưng lại không nói nổi một câu an ủi.
Mà cho dù có nói hay không nói, quan trọng là rất khó để có thể từ bỏ, hắn làm sao có thể đứng nhìn Vương gia thương tâm? Nhưng cũng làm sao có thể đứng nhìn chiến tranh bùng nổ, khiến cho cuộc sống của dân chúng trở nên loạn lạc, bá tánh lầm than?
“Thôi, ngươi đi xuống trước đi, bổn vương ngồi thêm chút nữa.” Hắn khoát tay, lại trầm mặc nhìn về xa xa, con ngươi u tối nặng trĩu, không hề có một chút ánh sáng, dáng vẻ bất lực và cô đơn.
Mạc quản gia xót xa lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, hắn biết, Vương gia hiện tại đang nhớ một người, vì thế, hắn rất nhanh chóng rời đi, ánh đèn chiếu lên mặt đất kéo theo một chiếc bóng thật dài.
Chiếc bóng cô đơn.
*
Lê viện nằm trên đường Thành Tây ở kinh thành, nơi này đều là văn nhân tri thức, đẹp đẽ thanh tịnh, bình thường rất ít người đến, chỉ có những dịp lễ hội, thư sinh ở khắp nơi mới trở về viếng thăm, cũng là nơi thanh tịnh hiếm chỗ nào có được.
Sáng sớm, Hạ Thiên dẫn tiểu Thanh và một số gia đinh lên núi hái thuốc trở về, trong sọt chứa đầy những loại thảo dược, nếu được xử lý tốt, Hạ Thiên tin rằng mình có thể làm ra được một số viên thuốc.
Sau khi đem rửa toàn bộ số thảo dược, nàng lại vội vàng mang đến một chỗ trống để phơi nắng, gia đinh tay chân vụng về, nhất thời không chú ý, giẫm lên mớ cây thù du, ngay lập tức, Hạ Thiên hét lên một tiếng kinh thiên động địa.
“A —— cẩn thận cái chân của ngươi! Cẩn thận cái chân của ngươi!”
Gia đinh A Vinh sợ tới mức đổ mồ hôi hột: “Sẽ cẩn thận, sẽ cẩn thận. . . . .”
Hạ Thiên đau lòng ôm lấy mớ thảo dược bị A Vinh giẫm lên, nước mắt lưng tròng oán trách: “Những thứ này đều quan trọng như sinh mệnh của ta, ngươi giẫm lên nó cũng có nghĩa là giẫm lên mạng của ta, tại sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy. . . . .”
“. . . . .” Khuôn mặt thật thà phúc hậu của A Vinh thoáng chốc đã trở nên trắng bệch, lương tâm có đất trời chứng giám, hắn nào dám giẫm đạp lên sinh mệnh của vị cô nãi nãi này? Nghe nói, nàng rất có khả năng trở thành Tam hoàng phi tương lai, nhìn cách Tam hoàng tử đối xử với nàng yêu thương như vậy thì cũng có thể biết rồi.
“Không có những thứ này, ta phải sống như thế nào đây. . . . .” Hạ Thiên vẫn gào thét thảm thương, giống như đây thật sự là sinh mệnh của mình.
“Phốc —— ” tiểu Thanh không nhịn được cười ra tiếng: “Được rồi tiểu thư, người đứng dậy nghỉ ngơi đi, những thứ này giao cho nô tỳ là được.”
Tiểu Thanh hầu hạ Hạ Thiên mấy ngày nay, cũng cảm thấy Hạ Thiên là một chủ tử rất tốt, ngoại trừ thi thoảng sẽ nói những câu khó hiểu, căn bản, nàng đối với hạ nhân cũng không làm ra dáng vẻ của bề trên, ở chung một thời gian, nàng cũng không còn sợ Hạ Thiên, bình thường còn có thể nói đùa với nàng vài câu.
“Không được không được.” Hạ Thiên không nghe theo, đẩy tiểu Thanh sang một bên: “Những thứ này tự ta làm là được rồi, các ngươi không biết tính chất của những loại thảo dược này, nếu pha trộn lung tung thì phải làm thế nào? Các ngươi qua bên kia đi!”
“A. . .vậy nô tỳ đi rót cho tiểu thư một ly nước, nghỉ ngơi một chút, uống cho đỡ khát.” Tiểu Thanh cực kỳ nghe lời, đứng lên cẩn thận đi về phía đại sảnh.
A Vinh cũng vâng lời đứng ở bên ngoài bãi đất trống, không dám tiến lên phía trước một bước, sợ giẫm phải những thứ quan trọng như sinh mạng của vị cô nãi nãi này, đứng một hồi, hắn cảm thấy có chút nhàm chán, lại thắc mắc hỏi: “Tiểu thư, người lấy nhiều thảo dược như vậy để làm gì?”
Hạ Thiên liếc hắn một cái: “Đương nhiên là để chế thuốc rồi, chẳng lẽ cứ để như thế này mà ăn à?”
Chẳng lẽ cứ để như vậy mà ăn? A Vinh mím môi, chẳng phải mọi người uống thuốc đều là để như vậy rồi đem sắc lên sao? Nhưng mà, khiến cho hắn kinh ngạc chính là lời nói của Hạ Thiên: “Tiểu thư, người nói là muốn chế thuốc?”
“Ừm, sao ngươi lại ngạc nhiên như vậy?”
A Vinh suy nghĩ, dĩ nhiên là hắn rất ngạc nhiên rồi, không thể tưởng tượng được, Hạ tiểu thư này còn là một đại phu nha!
Hắn chớp mắt, sùng bái nói với nàng: “Tiểu thư, không ngờ người còn là đại phu, lúc trước tiểu nhân quả nhiên có mắt như mù, đã nhìn lầm người!”
Đến lúc đó, Vương gia phải làm sao bây giờ?
Ân Tịch Ly lắc đầu, thở dài nói: “Không nhầm đâu, đêm nay nàng cũng tham gia thi hội, ở trên sân đã có không ít người nhận ra nàng, phủ Thừa tướng cũng có phái người tới tham gia, nhưng bị bổn vương phê bình nên đã rút lui.” Ngừng lại một chút, hắn lẳng lặng nhìn chén trà trong tay, lại nói tiếp: “Mạc lão, ngươi nghĩ bổn vương có nên nói với hoàng thượng là đã tìm được người rồi hay không?”
Không nói ra thì có lẽ hắn và nàng còn có cơ hội ở bên nhau, nhưng nếu không giao người thì e rằng Vũ Trinh và Hoằng Việt có lẽ sẽ chính thức phải khai chiến rồi.
Nếu nói ra, hắn sẽ vĩnh viễn đánh mất nàng, nàng sẽ bị đưa đi hòa thân, hoàng thượng phong nàng làm Thái Bình quận chúa, sẽ trở thành vương phi của bất kỳ vị hoàng tử nào của Hoằng Việt quốc.
“Vương gia. . . . “ Mạc quản gia đau lòng nhìn hắn, nhưng lại không nói nổi một câu an ủi.
Mà cho dù có nói hay không nói, quan trọng là rất khó để có thể từ bỏ, hắn làm sao có thể đứng nhìn Vương gia thương tâm? Nhưng cũng làm sao có thể đứng nhìn chiến tranh bùng nổ, khiến cho cuộc sống của dân chúng trở nên loạn lạc, bá tánh lầm than?
“Thôi, ngươi đi xuống trước đi, bổn vương ngồi thêm chút nữa.” Hắn khoát tay, lại trầm mặc nhìn về xa xa, con ngươi u tối nặng trĩu, không hề có một chút ánh sáng, dáng vẻ bất lực và cô đơn.
Mạc quản gia xót xa lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, hắn biết, Vương gia hiện tại đang nhớ một người, vì thế, hắn rất nhanh chóng rời đi, ánh đèn chiếu lên mặt đất kéo theo một chiếc bóng thật dài.
Chiếc bóng cô đơn.
*
Lê viện nằm trên đường Thành Tây ở kinh thành, nơi này đều là văn nhân tri thức, đẹp đẽ thanh tịnh, bình thường rất ít người đến, chỉ có những dịp lễ hội, thư sinh ở khắp nơi mới trở về viếng thăm, cũng là nơi thanh tịnh hiếm chỗ nào có được.
Sáng sớm, Hạ Thiên dẫn tiểu Thanh và một số gia đinh lên núi hái thuốc trở về, trong sọt chứa đầy những loại thảo dược, nếu được xử lý tốt, Hạ Thiên tin rằng mình có thể làm ra được một số viên thuốc.
Sau khi đem rửa toàn bộ số thảo dược, nàng lại vội vàng mang đến một chỗ trống để phơi nắng, gia đinh tay chân vụng về, nhất thời không chú ý, giẫm lên mớ cây thù du, ngay lập tức, Hạ Thiên hét lên một tiếng kinh thiên động địa.
“A —— cẩn thận cái chân của ngươi! Cẩn thận cái chân của ngươi!”
Gia đinh A Vinh sợ tới mức đổ mồ hôi hột: “Sẽ cẩn thận, sẽ cẩn thận. . . . .”
Hạ Thiên đau lòng ôm lấy mớ thảo dược bị A Vinh giẫm lên, nước mắt lưng tròng oán trách: “Những thứ này đều quan trọng như sinh mệnh của ta, ngươi giẫm lên nó cũng có nghĩa là giẫm lên mạng của ta, tại sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy. . . . .”
“. . . . .” Khuôn mặt thật thà phúc hậu của A Vinh thoáng chốc đã trở nên trắng bệch, lương tâm có đất trời chứng giám, hắn nào dám giẫm đạp lên sinh mệnh của vị cô nãi nãi này? Nghe nói, nàng rất có khả năng trở thành Tam hoàng phi tương lai, nhìn cách Tam hoàng tử đối xử với nàng yêu thương như vậy thì cũng có thể biết rồi.
“Không có những thứ này, ta phải sống như thế nào đây. . . . .” Hạ Thiên vẫn gào thét thảm thương, giống như đây thật sự là sinh mệnh của mình.
“Phốc —— ” tiểu Thanh không nhịn được cười ra tiếng: “Được rồi tiểu thư, người đứng dậy nghỉ ngơi đi, những thứ này giao cho nô tỳ là được.”
Tiểu Thanh hầu hạ Hạ Thiên mấy ngày nay, cũng cảm thấy Hạ Thiên là một chủ tử rất tốt, ngoại trừ thi thoảng sẽ nói những câu khó hiểu, căn bản, nàng đối với hạ nhân cũng không làm ra dáng vẻ của bề trên, ở chung một thời gian, nàng cũng không còn sợ Hạ Thiên, bình thường còn có thể nói đùa với nàng vài câu.
“Không được không được.” Hạ Thiên không nghe theo, đẩy tiểu Thanh sang một bên: “Những thứ này tự ta làm là được rồi, các ngươi không biết tính chất của những loại thảo dược này, nếu pha trộn lung tung thì phải làm thế nào? Các ngươi qua bên kia đi!”
“A. . .vậy nô tỳ đi rót cho tiểu thư một ly nước, nghỉ ngơi một chút, uống cho đỡ khát.” Tiểu Thanh cực kỳ nghe lời, đứng lên cẩn thận đi về phía đại sảnh.
A Vinh cũng vâng lời đứng ở bên ngoài bãi đất trống, không dám tiến lên phía trước một bước, sợ giẫm phải những thứ quan trọng như sinh mạng của vị cô nãi nãi này, đứng một hồi, hắn cảm thấy có chút nhàm chán, lại thắc mắc hỏi: “Tiểu thư, người lấy nhiều thảo dược như vậy để làm gì?”
Hạ Thiên liếc hắn một cái: “Đương nhiên là để chế thuốc rồi, chẳng lẽ cứ để như thế này mà ăn à?”
Chẳng lẽ cứ để như vậy mà ăn? A Vinh mím môi, chẳng phải mọi người uống thuốc đều là để như vậy rồi đem sắc lên sao? Nhưng mà, khiến cho hắn kinh ngạc chính là lời nói của Hạ Thiên: “Tiểu thư, người nói là muốn chế thuốc?”
“Ừm, sao ngươi lại ngạc nhiên như vậy?”
A Vinh suy nghĩ, dĩ nhiên là hắn rất ngạc nhiên rồi, không thể tưởng tượng được, Hạ tiểu thư này còn là một đại phu nha!
Hắn chớp mắt, sùng bái nói với nàng: “Tiểu thư, không ngờ người còn là đại phu, lúc trước tiểu nhân quả nhiên có mắt như mù, đã nhìn lầm người!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.