Chương 4: Có điểm nào giống một tướng quân?
Công Tử Li
06/04/2024
"Ngươi.......còn không mau buông bổn vương ra!" – Tuy rằng y hại người ta té ngã, nhưng Thượng Li lờ mờ cảm nhận đối phương đang thừa cơ xoa nắn eo y, thật quá đáng!
"E là thần bị gãy xương rồi, không thể đứng lên được." – Vu Triết giả bộ đau đớn, hắn hơi buông y ra nhưng không lập tức đứng lên.
Thượng Li đứng dậy sửa sang lại quần áo, tóc tai bị xõa tung, thấy Vu Triết còn nằm trên mặt đất thì duỗi tay về phía hắn.
"Lên."
Vu Triết nắm lấy cổ tay trắng nõn gầy gò của y rồi hơi dùng lực, kéo đối phương loạng choạng ngã lên người mình.
Thượng Li nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi, ngươi cố ý!"
Vu Triết mỉm cười, sau đó kéo người đứng dậy, vô tội nói: "Oan quá Vương gia, mới nãy thần thật sự không đứng lên được."
Thượng Li lườm hắn rồi mặc kệ.
"À phải rồi, Vương gia ăn sáng chưa?" – Vu Triết đột nhiên hỏi. Không hỏi thì thôi, hắn vừa hỏi y liền cảm thấy đói bụng, nhưng lại xấu hổ không muốn trả lời.
"Đi, thần dẫn Vương gia đi ăn thịt bò nướng." – Vu Triết không nói hai lời liền ôm người vào lòng rồi phóng đi.
"Ngươi là tướng quân đó!". Trông hắn có chút nào giống tướng quân không?! Lúc nào cũng làm chuyện bất ngờ trước mặt người khác, thật không nói nổi mà!
"Tướng quân cũng cần ăn cơm mà. Vương gia sợ thì ôm ta chặt vào." – Vu Triết thản nhiên nói.
Thượng Li biết hắn sẽ không để mình ngã nên hé mở mắt nhìn xung quanh, y phát hiện cảnh sắc dưới chân thật sự rất đẹp.
Vu Triết đưa y tới thôn rồi hỏi mua một con bê từ một lão bá.
"Ngươi muốn ăn nguyên con?" – Thượng Li nhíu mày hỏi.
Vu Triết nhếch khóe miệng: "Thần đương nhiên có thể ăn hết. Vương gia cũng nên ăn nhiều một chút mới có da có thịt được."
Nghe hắn trêu chọc, sắc mặt Thượng Li không đổi mà nói: "Về sau ngươi bớt đụng chạm bổn vương đi. Nếu bổn vương không vui thì dù có là ai ta cũng đều giết không luận tội."
"Vâng vâng vâng, xin Vương gia thứ tội." – Vu Triết cười giả lả, căn bản không hề để tâm đến lời uy hiếp của y.
Thượng Li không nói lời nào, chỉ nhìn hắn cầm con bê đi tới bờ sông rồi rút dao găm ra. Y vội vàng xoay người đi chỗ khác vì không muốn nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, đợi khoảng nửa canh giờ Vu Triết mới dọn sạch sẽ và nhóm lửa.
"Thần đi lấy rượu, Vương gia ở đây đừng đi lung tung nhé." – Vu Triết cười tủm tỉm.
Thượng Li theo phản xạ hỏi: "Bao lâu?"
"Một nén nhang."
Thượng Li gật đầu, ý bảo biết rồi.
Vu Triết quả nhiên giữ lời, trong vòng một nén nhang đã mang một bầu rượu và gia vị quay lại. Vừa đến giữa trưa, Thượng Li đói bụng ngồi dưới đất, chán nản nhìn hắn. Thật ra......khi hắn trầm tĩnh trông rất đẹp trai, nhưng khi mở miệng lại nói chuyện không khác gì một tên lưu manh.
"Vương gia đang liếc mắt đưa tình với ta sao." – Vu Triết nhướng mày nhìn y.
Thượng Li thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Bổn vương chỉ đang nhìn miếng thịt trong tay ngươi, rốt cuộc phải mất bao lâu vậy?"
Vu Triết dùng dao cắt ra một miếng rồi đặt trên lá sen, sau khi rắc gia vị thì đưa cho y.
Mùi rượu thoảng qua mũi, vừa ngửi đã cảm thấy vô cùng ngon miệng. Miếng thịt cháy ở bên ngoài, bên trong lại mềm ngọt, thật sự rất ngon! Không bao lâu sau, hai má Thượng Li ửng đỏ lên, trong gia vị có một ít ớt, hơn nữa còn dùng rượu để ướp thịt khiến người ta có chút say.
"Ngon không?"
"Cũng không tệ." – Thượng Li nhận lấy miếng thịt thứ hai một cách tự nhiên, lúc này y mới biết một con bê đúng là đủ ăn.
Ăn uống no nê, Thượng Li cảm thấy bụng hơi căng chặt. Vu Triết ở bên kia rửa tay rồi thu dọn gọn gàng.
"Về thôi." – Thượng Li nói, tiện thể muốn tản bộ một chút.
"Được." – Vu Triết thuận theo.
Thượng Li đi phía trước, mái tóc buộc hồi sáng đã rối tung từ lâu nên y để mặc nó buông xõa. Vu Triết ấn vai Thượng Li, lấy dây buộc tóc lại cho y.
"Tuy Vương gia xõa tóc ra đẹp hơn, nhưng nếu thu hút ánh nhìn của người khác sẽ không tốt." – Vu Triết nói như trêu chọc, nhưng lại có vài phần nghiêm túc.
"Trừ ngươi ra, làm gì có ai dám động vào bổn vương?" – Thượng Li cau có, hất tay hắn ra rồi tiếp tục bước nhanh.
Vu Triết nghe xong thì trong lòng vui sướng, không ai dám làm vậy mới tốt.
Đến khi về đến quân doanh đã hơi muộn, Vu Triết đưa y về doanh trướng của mình.
"Bổn vương không ở lại đâu." – Thượng Li muốn quay về.
"Vương phủ cách nơi này khá xa, di chuyển bằng xe ngựa đã đủ mệt mỏi lại còn phải tham gia huấn luyện, thần sợ Vương gia không chịu nổi. Mong Vương gia suy nghĩ lại." – Vu Triết chỉ là muốn tốt cho y.
Tùy tùng A Tứ nhân cơ hội khuyên nhủ: "Đúng đó Vương gia, ở lại trong quân trước vẫn hơn, đồ đạc đều đã dọn đến đây rồi ạ."
Thượng Li nhăn mày, ai cho phép các ngươi dọn vậy.
"Thu xếp xong thì đi ăn tối, ngày mai sẽ chính thức huấn luyện. Vương gia hãy hưởng thụ vài canh giờ thảnh thơi cuối cùng này đi." – Vu Triết cười tủm tỉm.
Thượng Li hừ lạnh nói: "Bổn vương rất mong chờ ngày mai."
Vu Triết không tiếp tục trêu đùa mà rời đi, chỉ dặn dò xuống dưới phải hầu hạ y cho tốt.
"E là thần bị gãy xương rồi, không thể đứng lên được." – Vu Triết giả bộ đau đớn, hắn hơi buông y ra nhưng không lập tức đứng lên.
Thượng Li đứng dậy sửa sang lại quần áo, tóc tai bị xõa tung, thấy Vu Triết còn nằm trên mặt đất thì duỗi tay về phía hắn.
"Lên."
Vu Triết nắm lấy cổ tay trắng nõn gầy gò của y rồi hơi dùng lực, kéo đối phương loạng choạng ngã lên người mình.
Thượng Li nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi, ngươi cố ý!"
Vu Triết mỉm cười, sau đó kéo người đứng dậy, vô tội nói: "Oan quá Vương gia, mới nãy thần thật sự không đứng lên được."
Thượng Li lườm hắn rồi mặc kệ.
"À phải rồi, Vương gia ăn sáng chưa?" – Vu Triết đột nhiên hỏi. Không hỏi thì thôi, hắn vừa hỏi y liền cảm thấy đói bụng, nhưng lại xấu hổ không muốn trả lời.
"Đi, thần dẫn Vương gia đi ăn thịt bò nướng." – Vu Triết không nói hai lời liền ôm người vào lòng rồi phóng đi.
"Ngươi là tướng quân đó!". Trông hắn có chút nào giống tướng quân không?! Lúc nào cũng làm chuyện bất ngờ trước mặt người khác, thật không nói nổi mà!
"Tướng quân cũng cần ăn cơm mà. Vương gia sợ thì ôm ta chặt vào." – Vu Triết thản nhiên nói.
Thượng Li biết hắn sẽ không để mình ngã nên hé mở mắt nhìn xung quanh, y phát hiện cảnh sắc dưới chân thật sự rất đẹp.
Vu Triết đưa y tới thôn rồi hỏi mua một con bê từ một lão bá.
"Ngươi muốn ăn nguyên con?" – Thượng Li nhíu mày hỏi.
Vu Triết nhếch khóe miệng: "Thần đương nhiên có thể ăn hết. Vương gia cũng nên ăn nhiều một chút mới có da có thịt được."
Nghe hắn trêu chọc, sắc mặt Thượng Li không đổi mà nói: "Về sau ngươi bớt đụng chạm bổn vương đi. Nếu bổn vương không vui thì dù có là ai ta cũng đều giết không luận tội."
"Vâng vâng vâng, xin Vương gia thứ tội." – Vu Triết cười giả lả, căn bản không hề để tâm đến lời uy hiếp của y.
Thượng Li không nói lời nào, chỉ nhìn hắn cầm con bê đi tới bờ sông rồi rút dao găm ra. Y vội vàng xoay người đi chỗ khác vì không muốn nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, đợi khoảng nửa canh giờ Vu Triết mới dọn sạch sẽ và nhóm lửa.
"Thần đi lấy rượu, Vương gia ở đây đừng đi lung tung nhé." – Vu Triết cười tủm tỉm.
Thượng Li theo phản xạ hỏi: "Bao lâu?"
"Một nén nhang."
Thượng Li gật đầu, ý bảo biết rồi.
Vu Triết quả nhiên giữ lời, trong vòng một nén nhang đã mang một bầu rượu và gia vị quay lại. Vừa đến giữa trưa, Thượng Li đói bụng ngồi dưới đất, chán nản nhìn hắn. Thật ra......khi hắn trầm tĩnh trông rất đẹp trai, nhưng khi mở miệng lại nói chuyện không khác gì một tên lưu manh.
"Vương gia đang liếc mắt đưa tình với ta sao." – Vu Triết nhướng mày nhìn y.
Thượng Li thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Bổn vương chỉ đang nhìn miếng thịt trong tay ngươi, rốt cuộc phải mất bao lâu vậy?"
Vu Triết dùng dao cắt ra một miếng rồi đặt trên lá sen, sau khi rắc gia vị thì đưa cho y.
Mùi rượu thoảng qua mũi, vừa ngửi đã cảm thấy vô cùng ngon miệng. Miếng thịt cháy ở bên ngoài, bên trong lại mềm ngọt, thật sự rất ngon! Không bao lâu sau, hai má Thượng Li ửng đỏ lên, trong gia vị có một ít ớt, hơn nữa còn dùng rượu để ướp thịt khiến người ta có chút say.
"Ngon không?"
"Cũng không tệ." – Thượng Li nhận lấy miếng thịt thứ hai một cách tự nhiên, lúc này y mới biết một con bê đúng là đủ ăn.
Ăn uống no nê, Thượng Li cảm thấy bụng hơi căng chặt. Vu Triết ở bên kia rửa tay rồi thu dọn gọn gàng.
"Về thôi." – Thượng Li nói, tiện thể muốn tản bộ một chút.
"Được." – Vu Triết thuận theo.
Thượng Li đi phía trước, mái tóc buộc hồi sáng đã rối tung từ lâu nên y để mặc nó buông xõa. Vu Triết ấn vai Thượng Li, lấy dây buộc tóc lại cho y.
"Tuy Vương gia xõa tóc ra đẹp hơn, nhưng nếu thu hút ánh nhìn của người khác sẽ không tốt." – Vu Triết nói như trêu chọc, nhưng lại có vài phần nghiêm túc.
"Trừ ngươi ra, làm gì có ai dám động vào bổn vương?" – Thượng Li cau có, hất tay hắn ra rồi tiếp tục bước nhanh.
Vu Triết nghe xong thì trong lòng vui sướng, không ai dám làm vậy mới tốt.
Đến khi về đến quân doanh đã hơi muộn, Vu Triết đưa y về doanh trướng của mình.
"Bổn vương không ở lại đâu." – Thượng Li muốn quay về.
"Vương phủ cách nơi này khá xa, di chuyển bằng xe ngựa đã đủ mệt mỏi lại còn phải tham gia huấn luyện, thần sợ Vương gia không chịu nổi. Mong Vương gia suy nghĩ lại." – Vu Triết chỉ là muốn tốt cho y.
Tùy tùng A Tứ nhân cơ hội khuyên nhủ: "Đúng đó Vương gia, ở lại trong quân trước vẫn hơn, đồ đạc đều đã dọn đến đây rồi ạ."
Thượng Li nhăn mày, ai cho phép các ngươi dọn vậy.
"Thu xếp xong thì đi ăn tối, ngày mai sẽ chính thức huấn luyện. Vương gia hãy hưởng thụ vài canh giờ thảnh thơi cuối cùng này đi." – Vu Triết cười tủm tỉm.
Thượng Li hừ lạnh nói: "Bổn vương rất mong chờ ngày mai."
Vu Triết không tiếp tục trêu đùa mà rời đi, chỉ dặn dò xuống dưới phải hầu hạ y cho tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.