Chương 101
Dịch Lâm An
31/12/2016
Trước khi đăng cơ mấy ngày, Phương Đàn đứng trong sân vương phủ ngước
nhìn mây đen dày đặc trên bầu trời, trong lòng nghĩ mấy ngày trước còn
gióng trống khua chiêng chôn xuống đất một quan tài rỗng, lúc này phong
thạch trên lăng mộ hẳn đã chôn kín.
Chuyện này nàng giao cho Hoán Sơn thực hiện nên cũng cảm thấy an tâm.
Không biết là do sắc trời cảm hóa, tâm tình của nàng làm thế nào cũng cảm thấy không vui. Sáng sớm lúc lâm triều nàng vừa nhận lấy ngọc tỷ. Buổi chiều trở lại vương phủ, trên trời mây đen liền kéo đến, nhìn sắc trời có lẽ tránh không được một cơn mưa lớn.
Đây là cơn mưa đầu mùa hè năm nay, ruộng vườn điền trang khô cạn đã lâu, nay một cơn mưa lớn đến vừa vặn có thể giải quyết tình trạng khẩn cấp của nông phu.
Không biết đây có phải là dấu hiệu. Phương Đàn trầm ngâm một hồi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhíu chặt lông mày, tiện tay gọi a hoàn đến phân phó: “Ngươi đi nói với Vương phi một tiếng, ta vào cung buổi tối có thể sẽ không về, bảo Vương phi nghỉ ngơi sớm”
“Vâng.” A hoàn đáp lời, sau đó lại hỏi: “Vạn nhất Vương phi hỏi Vương Gia vào hoàng cung cần gì đến một đêm, nô tỳ nên trả lời như thế nào?” Nàng là a hoàn mới, có vài thứ còn không hiểu rõ, vì thế khi được Vương gia giao việc cũng cẩn thận hơn.
Phương Đàn chắc chắn nói rằng: “Vương phi sẽ không hỏi, ngươi đi đi” Nói xong liền đi xuống bậc thang sải bước hướng ra ngoài sân.
“A“. A hoàn còn chưa kịp hỏi thêm một vấn đề, Phương Đàn đã biến mất rồi. A hoàn không thể làm gì, nếu Vương Gia đã nói như vậy, nàng cũng không thể nói gì được, chỉ dựa theo lời ngài ấy dặn dò mà làm.
A hoàn đi tới viện Vương phi và Vương gia ở, nhìn thấy Tống Ứng Diêu ở trong phòng đang cắm hoa, nàng không đành lòng lên tiếng quấy rối Vương phi nên đứng bên cạnh chờ đợi một hồi mãi đến tận khi Tống Ứng Diêu phát hiện ra nàng, nàng mới đi tới trước mặt Tống Ứng Diêu cung kính thi lễ: “Tham kiến Vương phi.”
“Đứng lên đi. Có chuyện gì?” Tống Ứng Diêu cũng không ngẩng đầu lên hỏi. Đưa tay đem một cành hoa cắm vào bình sau đó nhìn nhánh hoa bên cạnh cảm thấy không hài lòng lại rút ra.
“Tạ ơn vương phi“. A hoàn đứng lên đem lời Phương Đàn dặn dò nói với Tống Ứng Diêu: “Vương Gia sai nô tỳ đến nói với Vương phi rằng hôm nay ngài ấy vào cung, buổi tối có thể sẽ không về, Vương phi sớm chút nghỉ ngơi”
Tống Ứng Diêu thả nhánh hoa trong tay xuống, nàng đang định chọn một cành hoa khác trong khay đặt cạnh bình hoa trên bàn, nghe a hoàn nói mới trả lời: “Bản phi biết rồi” Ngay khi tay dừng lại cầm lấy cành hoa cắm vào trong bình hoa, không nghĩ vừa vặn lại rất hợp a.
“Vâng“. A hoàn cho rằng nàng còn sai bảo điều gì, cứ tiếp tục đứng một bên chờ đợi.
Thời gian một chén trà, thấy Vương phi vẫn hết sức chuyên chú ghim ghim cắm cắm bình hoa, a hoàn tưởng không có chuyện gì định lặng lẽ rời đi. Không nghĩ Tống Ứng Diêu đột ngột ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn bầu trời, lông mày nhíu lại: “Vương Gia ra ngoài có mang dù không?”
Trong đầu a hoàn cố nhớ lại cảnh lúc gặp Vương gia, sau đó lắc đầu: “Nô tỳ không biết, lúc Vương Gia dặn dò nô tỳ lúc đó mới chuẩn bị bước ra sân, trên tay cũng không có cầm dù”
Tống Ứng Diêu buông bình hoa: “Ngài ấy nói với ngươi khi nào ?”
A hoàn tính toán một chút: “Khoảng chừng nửa nén hương.”
“Vậy có lẽ còn kịp“. Tống Ứng Diêu nhanh chóng đứng lên, từ trong nhà lấy một cái ô giấy dầu đưa cho a hoàn: “Ngươi đi ra xem hỏi bọn họ Vương Gia có mang dù hay không, nếu như không có mang thì đưa dù này cho Vương gia, nếu như có thì thôi. Nhớ đi nhanh một chút, đừng để Vương gia ra ngoài mà không có dù”
“Vâng.” A hoàn biết sự tình gấp gáp không còn dám trì hoãn, chạy một mạch ra ngoài.
Tống Ứng Diêu nhìn nàng chạy đi thở phào lại tiếp tục điều chỉnh vị trí nhánh hoa.
May là Phương Đại còn đang an bài cỗ kiệu, Phương Đàn còn đứng ở cửa vương phủ chờ đợi. A hoàn vội vã chạy đến trước mặt Phương Đàn cung kính khom người thở hổn hển: “Nô tỳ đã theo lời dặn của Vương gia nói với Vương phi”
Phương Đàn chắp tay sau lưng: “Vương phi có nói cái gì không?”
A hoàn cười: “Quả nhiên như Vương Gia sở liệu, Vương phi không có hỏi gì, chỉ nói với nô tỳ rằng Vương phi biết rồi”, Này cũng thật kì lạ, không nghĩ Vương phi tin tưởng Vương Gia như vậy, xem ra tin đồn Vương Gia cùng Vương phi ân ái là thật sự, không khỏi lòng sinh ước ao.
Phương Đàn cười cợt không đáp lời.
A hoàn lại nói: “Bất quá Vương phi có căn dặn nô tỳ nói với Vương gia nhớ mang theo dù”
Phương Đàn sững sờ, nàng đúng là đã quên, này nếu như đột nhiên trời mưa xối xả, tất nhiên sẽ bị ướt sũng.
A hoàn lộ ra vẻ mặt như ý từ phía sau lấy ra một cái ô giấy dầu, chắp tay đưa cho Phương Đàn: “Đây là Vương phi để nô tỳ mang đến cho Vương Gia, Vương phi đã sớm đoán được Vương Gia sẽ quên mang dù. Nhìn khí trời một hồi sẽ mưa, Vương phi để nô tỳ mau tìm Vương Gia, đưa cho Vương Gia. Miễn cho Vương Gia gặp mưa sinh bệnh”
Phương Đàn mỉm cười, tiếp nhận dù trên tay a hoàn, ngón tay nghiền ngẫm tán chuôi bóng loáng, vì đây chính là sự quan tâm của Tống Ứng Diêu, trong lòng ấm áp: “Vẫn là nàng nghĩ chu toàn”
Chiếc dù này là tiệc Trung thu dạ yến năm đó nàng mượn của một cung nữ, trên chuôi cầm có một dấu khắc gỗ đặc biệt nàng còn nhớ kỹ, không nghĩ Tống Ứng Diêu đến giờ vẫn còn giữ nó.
Sau khi Phương Đàn rời vương phủ, mưa liền bắt đầu đổ, mưa như trút ầm ầm đánh vào nóc nhà, theo mái ngói rơi xuống tạo thành dòng giật liên tục đến nỗi gió cũng không thổi lọt.
Trận này trời mưa sảng khoái tràn trề xua tan nóng bức nhiều ngày nay bao phủ kinh thành. Trên đường phố hài tử xắn quần xắn áo để chân trần chạy trong mưa nô đùa hất nước vào nhau không thèm để ý đến y phục bị mưa làm ướt. Còn có hài tử hiếu kỳ ngưỡng cao đầu há mồm ra đưa lưỡi ra hứng nước mưa từ trên cao rớt xuống, thật cực khổ mới nếm được mùi vị của dòng nước ngọt.
Những cây non nảy mầm từ mùa xuân giờ đã trưởng thành cao to, chúng tham lam vươn dài cành lá muốn tiếp nhận càng nhiều nước mưa, cung kính hút vào sự sống. Nông phu nhìn mưa rơi xuống đám hoa màu cười vui từng trận. Trận mưa này qua đi không bao lâu nữa hoa mầu sẽ ra hoa kết trái, mang đến một mùa bội thu cho bọn họ.
Cỗ kiệu của Phương Đàn trong cơn mưa to vẫn tốc hành đi vào hoàng cung.
Lúc kiệu dừng lại, nàng che dù trực tiếp hướng hoàng cung đi tới, Vĩnh Ân nhận được tin lập tức mang theo hai tên tiểu thái giám chạy đến hướng về Phương Đàn thi lễ, tiếp nhận cây dù trong tay của nàng sau đó theo phía sau hỏi: “Vương Gia vừa tới sao, làm sao không sớm thông báo cho nô tài một câu ?”
Phương Đàn mắt nhìn thẳng đi về phía trước: “Ngày hôm nay không cần ngươi hầu hạ, ngươi lui xuống đi.”
Vĩnh Ân không dám cứ như thế rời đi, vẫn theo sát sau lưng của nàng để nàng bất cứ lúc nào cũng có thể sai khiến hắn. Phương Đàn nhìn thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, tùy ý hắn theo.
Vĩnh Ân nhìn Phương Đàn hướng về phía tây nam hoàng cung mà đi, hắn suy nghĩ một chút bên kia không phải cung điện, duy nhất trọng yếu chính là tiên linh điện. Trong đại điện thờ bài vị và chân dung cái hoàng đế qua từng triều đại. Ngoại trừ thái giám và a hoàn trong coi còn có tân hoàng đế chuẩn bị đăng cơ sẽ đến đây cầu phúc, nếu như không có đại sự gì, hầu như không có ai đến nơi này.
Hắn suy đoán Phương Đàn là muốn đi tiên linh điện nhưng không dám khẳng định liền cẩn thận dò hỏi: “Vương Gia muốn đi đâu?”
Phương Đàn mặt không hề cảm xúc đáp: “Tiên linh điện.”
Quả nhiên mình đoán đúng, Vĩnh Ân lại hỏi: “Vương Gia muốn đi tế bái tổ tiên sao? Cần nô tài chuẩn bị một ít tế phẩm không ?”
Phương Đàn nhìn hắn lắc đầu: “Không cần, ta chỉ là muốn đi xem”
Vĩnh Ân gật gù, quay đầu nháy mắt với tiểu thái giám sau lưng, sau đó quay đầu trở lại, tiểu thái giám thức ý lặng lẽ dừng bước, chờ Phương Đàn đi xa lập tức đi lối tắt cố gắng đến Tiên linh điện sớm hơn hai người Phương Đàn một chút an bài người, sau đó mở cửa điện chờ Phương Đàn đến.
Đi tới đại điện, Phương Đàn phát hiện người theo phía sau mình giờ đã đến trước, cũng không lấy làm kinh ngạc. Vĩnh Ân vừa mới cử động bị nàng nhìn ở trong mắt, này cũng là đại sự, Vĩnh Ân chỉ làm tròn chức trách mà thôi.
Phương Đàn không cho Vĩnh Ân theo nữa, một mình đi vào đại điện, sau đó để bọn họ ở bên ngoài đóng cửa lại, nàng chỉ muốn lẳng lặng một người.
Tiên linh điện chia làm tiền điện và hậu điện, trong đại điện đèn đuốc sáng choang, bên trong mỗi một góc được quét tước sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, xem ra cho dù bình thường không có ai đến, những thái giám cung nữ kia cũng không dám lười biếng, Phương Đàn yên tâm đi tới tiền điện.
Trên tường tiền điện trên chân dung tổ tiên. Phương Đàn nhìn từng bức từng bức, tâm bình như nước.
Mãi đến khi nhìn thấy tấm chân dung cuối cùng, nàng cổ họng chát chúa suýt nữa vỡ òa. Là bao lâu rồi nàng không nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, Phương Đàn không dám hồi tưởng, thế nhưng cảnh tượng lúc này ở cùng tiên hoàng cứ xuất hiện trong đầu, muốn kiềm nén cũng không cách nào kiềm nén được.
Bức họa này là họa trước lúc tiên hoàng còn chưa sinh bệnh, ánh mắt sáng như đuốc, bất luận ai nhìn nhìn vào ánh mắt đó mặc kệ có hay không làm gì sai điều gì cũng sẽ sinh lòng khiếp đảm.
Bất quá ông rất ít khi dùng ánh mắt này nhìn người khác, tiên hoàng ở trong lòng của nàng vẫn luôn hòa ái dễ gần. Phương Đàn nhịn xuống lệ ý, không xem chân dung phụ hoàng nữa, nàng xoay người đến bên trong hậu điện. Ở đây mỗi bài vị đều một như ý hương, sau đó nàng quỳ gối trước bài vị của tiên hoàng.
“Phụ hoàng, nhi thần qua mấy sau sẽ đăng cơ, nhi thần nhất định sẽ chăm lo cho thiên hạ, tuyệt không phụ lòng ngài cùng Thái phó dạy dỗ”
“Nhi thần ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng không quên nguyện vọng của phụ hoàng tha cho hoàng huynh, xin phụ hoàng yên tâm”
“Phụ hoàng, nhi thần cuối cùng đã rõ khổ tâm của ngài. Ngồi ở vị trí này sẽ trở thành thân bất do kỷ, nhi thần có thể cũng sẽ bước lên con đường mà phụ hoàng đã từng đi qua, hi vọng ngài trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ Hi nhi bình an”
...
Phương Đàn quỳ gối suốt cả buổi tối trước bài vị Phương Dục, đợi đến sáng hôm sau mới rời khỏi.
Chuyện này nàng giao cho Hoán Sơn thực hiện nên cũng cảm thấy an tâm.
Không biết là do sắc trời cảm hóa, tâm tình của nàng làm thế nào cũng cảm thấy không vui. Sáng sớm lúc lâm triều nàng vừa nhận lấy ngọc tỷ. Buổi chiều trở lại vương phủ, trên trời mây đen liền kéo đến, nhìn sắc trời có lẽ tránh không được một cơn mưa lớn.
Đây là cơn mưa đầu mùa hè năm nay, ruộng vườn điền trang khô cạn đã lâu, nay một cơn mưa lớn đến vừa vặn có thể giải quyết tình trạng khẩn cấp của nông phu.
Không biết đây có phải là dấu hiệu. Phương Đàn trầm ngâm một hồi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhíu chặt lông mày, tiện tay gọi a hoàn đến phân phó: “Ngươi đi nói với Vương phi một tiếng, ta vào cung buổi tối có thể sẽ không về, bảo Vương phi nghỉ ngơi sớm”
“Vâng.” A hoàn đáp lời, sau đó lại hỏi: “Vạn nhất Vương phi hỏi Vương Gia vào hoàng cung cần gì đến một đêm, nô tỳ nên trả lời như thế nào?” Nàng là a hoàn mới, có vài thứ còn không hiểu rõ, vì thế khi được Vương gia giao việc cũng cẩn thận hơn.
Phương Đàn chắc chắn nói rằng: “Vương phi sẽ không hỏi, ngươi đi đi” Nói xong liền đi xuống bậc thang sải bước hướng ra ngoài sân.
“A“. A hoàn còn chưa kịp hỏi thêm một vấn đề, Phương Đàn đã biến mất rồi. A hoàn không thể làm gì, nếu Vương Gia đã nói như vậy, nàng cũng không thể nói gì được, chỉ dựa theo lời ngài ấy dặn dò mà làm.
A hoàn đi tới viện Vương phi và Vương gia ở, nhìn thấy Tống Ứng Diêu ở trong phòng đang cắm hoa, nàng không đành lòng lên tiếng quấy rối Vương phi nên đứng bên cạnh chờ đợi một hồi mãi đến tận khi Tống Ứng Diêu phát hiện ra nàng, nàng mới đi tới trước mặt Tống Ứng Diêu cung kính thi lễ: “Tham kiến Vương phi.”
“Đứng lên đi. Có chuyện gì?” Tống Ứng Diêu cũng không ngẩng đầu lên hỏi. Đưa tay đem một cành hoa cắm vào bình sau đó nhìn nhánh hoa bên cạnh cảm thấy không hài lòng lại rút ra.
“Tạ ơn vương phi“. A hoàn đứng lên đem lời Phương Đàn dặn dò nói với Tống Ứng Diêu: “Vương Gia sai nô tỳ đến nói với Vương phi rằng hôm nay ngài ấy vào cung, buổi tối có thể sẽ không về, Vương phi sớm chút nghỉ ngơi”
Tống Ứng Diêu thả nhánh hoa trong tay xuống, nàng đang định chọn một cành hoa khác trong khay đặt cạnh bình hoa trên bàn, nghe a hoàn nói mới trả lời: “Bản phi biết rồi” Ngay khi tay dừng lại cầm lấy cành hoa cắm vào trong bình hoa, không nghĩ vừa vặn lại rất hợp a.
“Vâng“. A hoàn cho rằng nàng còn sai bảo điều gì, cứ tiếp tục đứng một bên chờ đợi.
Thời gian một chén trà, thấy Vương phi vẫn hết sức chuyên chú ghim ghim cắm cắm bình hoa, a hoàn tưởng không có chuyện gì định lặng lẽ rời đi. Không nghĩ Tống Ứng Diêu đột ngột ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn bầu trời, lông mày nhíu lại: “Vương Gia ra ngoài có mang dù không?”
Trong đầu a hoàn cố nhớ lại cảnh lúc gặp Vương gia, sau đó lắc đầu: “Nô tỳ không biết, lúc Vương Gia dặn dò nô tỳ lúc đó mới chuẩn bị bước ra sân, trên tay cũng không có cầm dù”
Tống Ứng Diêu buông bình hoa: “Ngài ấy nói với ngươi khi nào ?”
A hoàn tính toán một chút: “Khoảng chừng nửa nén hương.”
“Vậy có lẽ còn kịp“. Tống Ứng Diêu nhanh chóng đứng lên, từ trong nhà lấy một cái ô giấy dầu đưa cho a hoàn: “Ngươi đi ra xem hỏi bọn họ Vương Gia có mang dù hay không, nếu như không có mang thì đưa dù này cho Vương gia, nếu như có thì thôi. Nhớ đi nhanh một chút, đừng để Vương gia ra ngoài mà không có dù”
“Vâng.” A hoàn biết sự tình gấp gáp không còn dám trì hoãn, chạy một mạch ra ngoài.
Tống Ứng Diêu nhìn nàng chạy đi thở phào lại tiếp tục điều chỉnh vị trí nhánh hoa.
May là Phương Đại còn đang an bài cỗ kiệu, Phương Đàn còn đứng ở cửa vương phủ chờ đợi. A hoàn vội vã chạy đến trước mặt Phương Đàn cung kính khom người thở hổn hển: “Nô tỳ đã theo lời dặn của Vương gia nói với Vương phi”
Phương Đàn chắp tay sau lưng: “Vương phi có nói cái gì không?”
A hoàn cười: “Quả nhiên như Vương Gia sở liệu, Vương phi không có hỏi gì, chỉ nói với nô tỳ rằng Vương phi biết rồi”, Này cũng thật kì lạ, không nghĩ Vương phi tin tưởng Vương Gia như vậy, xem ra tin đồn Vương Gia cùng Vương phi ân ái là thật sự, không khỏi lòng sinh ước ao.
Phương Đàn cười cợt không đáp lời.
A hoàn lại nói: “Bất quá Vương phi có căn dặn nô tỳ nói với Vương gia nhớ mang theo dù”
Phương Đàn sững sờ, nàng đúng là đã quên, này nếu như đột nhiên trời mưa xối xả, tất nhiên sẽ bị ướt sũng.
A hoàn lộ ra vẻ mặt như ý từ phía sau lấy ra một cái ô giấy dầu, chắp tay đưa cho Phương Đàn: “Đây là Vương phi để nô tỳ mang đến cho Vương Gia, Vương phi đã sớm đoán được Vương Gia sẽ quên mang dù. Nhìn khí trời một hồi sẽ mưa, Vương phi để nô tỳ mau tìm Vương Gia, đưa cho Vương Gia. Miễn cho Vương Gia gặp mưa sinh bệnh”
Phương Đàn mỉm cười, tiếp nhận dù trên tay a hoàn, ngón tay nghiền ngẫm tán chuôi bóng loáng, vì đây chính là sự quan tâm của Tống Ứng Diêu, trong lòng ấm áp: “Vẫn là nàng nghĩ chu toàn”
Chiếc dù này là tiệc Trung thu dạ yến năm đó nàng mượn của một cung nữ, trên chuôi cầm có một dấu khắc gỗ đặc biệt nàng còn nhớ kỹ, không nghĩ Tống Ứng Diêu đến giờ vẫn còn giữ nó.
Sau khi Phương Đàn rời vương phủ, mưa liền bắt đầu đổ, mưa như trút ầm ầm đánh vào nóc nhà, theo mái ngói rơi xuống tạo thành dòng giật liên tục đến nỗi gió cũng không thổi lọt.
Trận này trời mưa sảng khoái tràn trề xua tan nóng bức nhiều ngày nay bao phủ kinh thành. Trên đường phố hài tử xắn quần xắn áo để chân trần chạy trong mưa nô đùa hất nước vào nhau không thèm để ý đến y phục bị mưa làm ướt. Còn có hài tử hiếu kỳ ngưỡng cao đầu há mồm ra đưa lưỡi ra hứng nước mưa từ trên cao rớt xuống, thật cực khổ mới nếm được mùi vị của dòng nước ngọt.
Những cây non nảy mầm từ mùa xuân giờ đã trưởng thành cao to, chúng tham lam vươn dài cành lá muốn tiếp nhận càng nhiều nước mưa, cung kính hút vào sự sống. Nông phu nhìn mưa rơi xuống đám hoa màu cười vui từng trận. Trận mưa này qua đi không bao lâu nữa hoa mầu sẽ ra hoa kết trái, mang đến một mùa bội thu cho bọn họ.
Cỗ kiệu của Phương Đàn trong cơn mưa to vẫn tốc hành đi vào hoàng cung.
Lúc kiệu dừng lại, nàng che dù trực tiếp hướng hoàng cung đi tới, Vĩnh Ân nhận được tin lập tức mang theo hai tên tiểu thái giám chạy đến hướng về Phương Đàn thi lễ, tiếp nhận cây dù trong tay của nàng sau đó theo phía sau hỏi: “Vương Gia vừa tới sao, làm sao không sớm thông báo cho nô tài một câu ?”
Phương Đàn mắt nhìn thẳng đi về phía trước: “Ngày hôm nay không cần ngươi hầu hạ, ngươi lui xuống đi.”
Vĩnh Ân không dám cứ như thế rời đi, vẫn theo sát sau lưng của nàng để nàng bất cứ lúc nào cũng có thể sai khiến hắn. Phương Đàn nhìn thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, tùy ý hắn theo.
Vĩnh Ân nhìn Phương Đàn hướng về phía tây nam hoàng cung mà đi, hắn suy nghĩ một chút bên kia không phải cung điện, duy nhất trọng yếu chính là tiên linh điện. Trong đại điện thờ bài vị và chân dung cái hoàng đế qua từng triều đại. Ngoại trừ thái giám và a hoàn trong coi còn có tân hoàng đế chuẩn bị đăng cơ sẽ đến đây cầu phúc, nếu như không có đại sự gì, hầu như không có ai đến nơi này.
Hắn suy đoán Phương Đàn là muốn đi tiên linh điện nhưng không dám khẳng định liền cẩn thận dò hỏi: “Vương Gia muốn đi đâu?”
Phương Đàn mặt không hề cảm xúc đáp: “Tiên linh điện.”
Quả nhiên mình đoán đúng, Vĩnh Ân lại hỏi: “Vương Gia muốn đi tế bái tổ tiên sao? Cần nô tài chuẩn bị một ít tế phẩm không ?”
Phương Đàn nhìn hắn lắc đầu: “Không cần, ta chỉ là muốn đi xem”
Vĩnh Ân gật gù, quay đầu nháy mắt với tiểu thái giám sau lưng, sau đó quay đầu trở lại, tiểu thái giám thức ý lặng lẽ dừng bước, chờ Phương Đàn đi xa lập tức đi lối tắt cố gắng đến Tiên linh điện sớm hơn hai người Phương Đàn một chút an bài người, sau đó mở cửa điện chờ Phương Đàn đến.
Đi tới đại điện, Phương Đàn phát hiện người theo phía sau mình giờ đã đến trước, cũng không lấy làm kinh ngạc. Vĩnh Ân vừa mới cử động bị nàng nhìn ở trong mắt, này cũng là đại sự, Vĩnh Ân chỉ làm tròn chức trách mà thôi.
Phương Đàn không cho Vĩnh Ân theo nữa, một mình đi vào đại điện, sau đó để bọn họ ở bên ngoài đóng cửa lại, nàng chỉ muốn lẳng lặng một người.
Tiên linh điện chia làm tiền điện và hậu điện, trong đại điện đèn đuốc sáng choang, bên trong mỗi một góc được quét tước sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, xem ra cho dù bình thường không có ai đến, những thái giám cung nữ kia cũng không dám lười biếng, Phương Đàn yên tâm đi tới tiền điện.
Trên tường tiền điện trên chân dung tổ tiên. Phương Đàn nhìn từng bức từng bức, tâm bình như nước.
Mãi đến khi nhìn thấy tấm chân dung cuối cùng, nàng cổ họng chát chúa suýt nữa vỡ òa. Là bao lâu rồi nàng không nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, Phương Đàn không dám hồi tưởng, thế nhưng cảnh tượng lúc này ở cùng tiên hoàng cứ xuất hiện trong đầu, muốn kiềm nén cũng không cách nào kiềm nén được.
Bức họa này là họa trước lúc tiên hoàng còn chưa sinh bệnh, ánh mắt sáng như đuốc, bất luận ai nhìn nhìn vào ánh mắt đó mặc kệ có hay không làm gì sai điều gì cũng sẽ sinh lòng khiếp đảm.
Bất quá ông rất ít khi dùng ánh mắt này nhìn người khác, tiên hoàng ở trong lòng của nàng vẫn luôn hòa ái dễ gần. Phương Đàn nhịn xuống lệ ý, không xem chân dung phụ hoàng nữa, nàng xoay người đến bên trong hậu điện. Ở đây mỗi bài vị đều một như ý hương, sau đó nàng quỳ gối trước bài vị của tiên hoàng.
“Phụ hoàng, nhi thần qua mấy sau sẽ đăng cơ, nhi thần nhất định sẽ chăm lo cho thiên hạ, tuyệt không phụ lòng ngài cùng Thái phó dạy dỗ”
“Nhi thần ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng không quên nguyện vọng của phụ hoàng tha cho hoàng huynh, xin phụ hoàng yên tâm”
“Phụ hoàng, nhi thần cuối cùng đã rõ khổ tâm của ngài. Ngồi ở vị trí này sẽ trở thành thân bất do kỷ, nhi thần có thể cũng sẽ bước lên con đường mà phụ hoàng đã từng đi qua, hi vọng ngài trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ Hi nhi bình an”
...
Phương Đàn quỳ gối suốt cả buổi tối trước bài vị Phương Dục, đợi đến sáng hôm sau mới rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.