Chương 98
Dịch Lâm An
29/12/2016
Tống Ứng Diêu thu thập xong hành lí thì cùng Phương Đàn trở lại kinh thành.
Qua một quãng thời gian khá dài ngồi trong xe ngựa, Tống Ứng Diêu cảm giác được tốc độ xe ngựa giảm bớt, nàng đoán có lẽ đà vào kinh thành. Bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn nhìn xem từ khi nàng rời đi trong khoảng thời gian này kinh thành có biến hóa gì đó không hay không. Tống Ứng Diêu từ trong ngực Phương Đàn thoát ra, nhấc rèm cửa sổ xe ngựa, lén lút dòm ngó bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài náo nhiệt như trước, con đường rộng rãi người người chen chúc nhau mà đi, hai bên ven đường đầy quán xá cửa hàng nhỏ, xe ngựa cho dù là đi chính giữa nhưng phía trước có rất binh lính mở đường, thỉnh thoảng quá đông cũng sẽ tắc nghẽn.
Phương Đàn lại không cho phép binh sĩ thô bạo với dân chúng, binh sĩ không thể làm gì khác hơn là chậm rãi mở đường, phu xe vì không để đụng vào dân chúng cũng đem giảm tốc độ, bởi vậy xe ngựa trong đám chậm chạp bò như ốc sên.
“Sao vậy? Nàng muốn đi dạo?” Phương Đàn thấy nàng nhìn bên ngoài, cho rằng nàng muốn đi dạo, hướng gần tầm mắt Tống Ứng Diêu hỏi.
Tống Ứng Diêu nghe Phương Đàn hỏi nữu mặt lắc đầu “Không có”
“Hay là muốn về nhà Tống phu nhân?”
“Cũng chợt nghĩ đến” Tống Ứng Diêu thẳng thắn trả lời.
“Khi về vương phủ nàng sai người sang mời Tống phu nhân qua Vương phủ đi“. Phương Đàn hôn trán nàng: “Nàng cũng rất lâu không thấy Thái phi. Khi trở lại vương phủ, nàng cũng nên đi gặp bà”
Tống Ứng Diêu nghe ra ý tứ trong lời nói của Phương Đàn: “Vậy Vương Gia đi đâu?”
“Ta đưa nàng về sau đó còn đi có việc“. Phương Đàn đáp.
“Vương Gia không ở vương phủ nghỉ ngơi một hồi sao?”
“Không được, ta muốn vào cung xem thế nào“. Phương Đàn lắc đầu, nàng đem quẳng mấy lão già kia một thời gian, nếu trở về nhất định phải đi xem xem, miễn cho bọn họ gây ra chuyện gì.
Nàng ôm lấy eo Tống Ứng Diêu: “Nàng đi về trước, bản vương đi một lát sẽ trở lại”
Tống Ứng Diêu gật đầu.
Xe ngựa ngừng lại trước cửa Thành vương phủ, Tống Ứng Diêu một người từ trong xe ngựa đi ra. Phương Đại, Trương ma ma còn có Khởi Tú đã sớm ở trước cửa vương phủ chờ đợi nàng, vừa nhìn thấy nàng đi ra liền vui mừng nhảy lên, nhanh nhẹn quỳ xuống đất: “Tham kiến Vương phi”
Tống Ứng Diêu đã sớm quen cảnh tượng này, nàng đứng trên xe ngựa không có chút rung động nhấc lên tay: “Mọi người đứng lên đi.”
Phu xe sắp xếp cẩn thận hạ bậc thang cho nàng đi xuống.
Trương ma ma lại đỡ lấy tay của nàng, mang theo nàng hướng vào trong vương phủ đi tới, vừa đi vừa nói: “Vương phi rốt cục trở về, lão nô mong nhớ thật là khổ a.”...
Sau khi Tống Ứng Diêu vào vương phủ, phu xe nói với người vào trong xe ngựa: “Vương Gia, Vương phi đã vào.”
Phương Đàn ở trong xe ngựa đáp: “Ừ, cái kia đi thôi” Nói xong cũng nhắm mắt lại dưỡng thần.
“Vâng.” Phu xe vung roi lên mạnh mẽ quất lên mông ngựa, con ngựa lập tức chuyển động mang theo xe ngựa hướng vào hoàng cung.
Phương Đại còn tưởng Vương Gia cũng bước xuống xe ngựa nên vẫn đứng bên xe ngựa chờ. Không nghĩ chỉ có mỗi Vương phi, lão trơ mắt nhìn xe ngựa đi rồi, vừa định lên tiếng kêu to, liền bị bụi mù xe ngựa làm cho ho khan liên tục.
Mới vừa ho xong Phương Đại nghe thấy phía sau vang lên một trận vó ngựa, hắn chưa kịp quay đầu nhìn lại đã nghe “Ô”, sau khi tiếng vó ngựa liền ngừng lại, lão xoay người hóa ra là Trầm Sơ Tình cưỡi ngựa mang theo một chiếc xe ngựa từ phía sau chạy tới.
Trầm Sơ Tình xuống ngựa đến đi đến trước mặt lão chỉ vào xe ngựa mà mình vừa mang đến: “Trong xe này là hành lí của Vương Gia cùng Vương phi, Phương quản gia thu xếp một chút sai người mang vào vương phủ.”
Phương Đại đã biết, Trầm Sơ Tình lại nói: “Khổ cực Phương quản gia”
Phương Đại khoát tay: “Này vốn là bổn phận của lão nô, không gì khổ cực“. Lão vừa ra hiệu vừa chỉ vào bóng xe ngựa đã rời đi hỏi: “Vương Gia ngồi trên xe ngựa kia về sao?”
“Đúng vậy“. Trầm Sơ Tình gật đầu.
Phương Đại càng thêm khó hiểu, Vương Gia nếu trở về, tại sao không vào vương phủ?
Phương Đại hướng về Trầm Sơ Tình dò hỏi: “Sao Vương Gia không xuống xe, ngài ấy đi đâu?”
Trầm Sơ Tình đáp: “Vương Gia còn có việc”
Phương Đại bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy” Ánh mắt tỉ mỉ nhìn Trầm Sơ Tình chốc lát, thấy nàng một thân phong trần mệt mỏi nên lão vội mời nàng vào vương phủ: “Trầm hộ vệ mau mau vào trong vương phủ nghỉ ngơi một chút đi”
Trầm Sơ Tình gật đầu, sau đó liền theo Phương Đại vào vương phủ nghỉ ngơi.
Sau khi Phương Đàn đem Tống Ứng Diêu thu xếp ổn thỏa, nàng đi vào hoàng cung. Lúc xe ngựa dừng lại trước đại điện, nàng vén rèm cửa sổ nhìn những bậc thang dẫn vào đại điện.
Trước bậc thang có một người tóc trắng bệch dưới ánh mặt trời chang chang vẫn quỳ ở đó, đầu hạ thấp không nhúc nhích, mồ hôi trên mặt chảy xuôi xuống cổ, trên người quan phục đều bị mồ hôi ướt đẫm.
Lúc này mặc dù đã sau giờ ngọ nhưng mặt trời vẫn nóng bức, trong không khí một độ ẩm cũng không có. Ánh nắng mặt trời khiến người chỉ cần ngồi dưới mái hiên cũng có thể chảy mồ hôi, càng khỏi nói cái người vẫn quỳ ở đó, không chỉ đầu bị nắng đến say, liền ngay cả mặt cũng trở nên nóng bức.
Không biết ông đã quỳ ở đây bao lâu, sắc mặt tái nhợt, thân thể lảo đà lảo đảo.
Phương Đàn giương mắt liếc bầu trời xa xăm không áng mây, còn có mặt trời hiện giờ như quả cầu lửa, nàng híp mắt thu hồi ánh mắt, tay buông rèm cửa sổ.
Xe ngựa chạy qua bên người lão đại thần, lão đại thần không chút nào chú ý, đến con mắt cũng không muốn chuyển động.
Khoảng chừng thời gian một chén trà, Phương Đàn đã ở trong cung cùng Đại tổng quản Vĩnh Ân, còn có mấy tiểu thái giám từ trong đại điện đi ra nhìn lão đại thần một chút.
Vĩnh Ân là nghĩa tử của Đại thái giám ngày xưa bên người Phụ hoàng, là chính tay Đại thái giám tự thân dạy dỗ, vốn bồi dưỡng để sau này hầu hạ hoàng đế tiếp theo. Nhưng khi Phương Hàng đăng cơ lại trực tiếp đề bạt Thạch Tu làm đại thái giám, Vĩnh Ân cứ như vậy lưu lạc trong cung trở thành tiểu thái giám sai vặt.
Phương Đàn cùng Đại thái giám bên cạnh phụ hoàng có giao tình rất tốt, nàng cũng biết Vĩnh Ân. Đợi khi Phương Hàng không cần Vĩnh Ân nữa nàng mang hắn từ trong cung ra ngoài.
Phương Đàn nhìn lão nhân quỳ gối nhíu mày:“Ngươi không phải nói có nhiều đại thần quỳ ở đây sao?”
Vĩnh Ân khom người giải thích với Phương Đàn: “Ban đầu cả triều đại thần đều quỳ ở đây, nô tài khuyên như thế nào bọn họ đều không nghe, vẫn cứ muốn gặp hoàng thượng. Mấy ngày nay khí trời đột nhiên khô nóng, các đại thần từng người bị ngất đi, sau lần đó không thấy trở lại. Chỉ có Khang thừa tướng chấp nhất, vẫn quỳ, ngất xỉu về nhà nghỉ hai ngày, thân thể khôi phục lại đến quỳ ở chỗ này chờ đợi”
Vĩnh Ân vừa nói vừa đoán ý Phương Đàn, thấy không có gì mới dám nói tiếp: “Nô tài đến che dù cho thừa tướng nhưng bị từ chối. Nô tài bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là vẫn phái người ở đây bảo vệ, vừa thấy ông hôn mê bất tỉnh lập tức khiêng ông đến nơi râm mát nghỉ ngơi, đưa nước uống.”
“May là hơn nửa tháng nay không có mưa, bằng không dầm mưa dãi nắng Khang thừa tướng chắc chắn sẽ chết” Vĩnh Ân vui mừng nói.
Phương Đàn mặt không hề cảm xúc: “Thừa tướng quỳ mấy ngày rồi?”
“Đã có hơn nửa tháng.”
“Ngất đi mấy lần?”
Vĩnh Ân tính toán một chút: “Đại khái hai, ba ngày sẽ ngất một lần.”
Phương Đàn phân phó: “Mang dù đến đây”
“Vâng” Vĩnh Ân tuân lệnh lập tức hướng về tiểu thái giám phía sau gọi bọn họ mang dù đến, tiểu thái giám động tác nhanh nhẹn đem dù đưa cho Vĩnh Ân. Vĩnh Ân tiếp nhận lại dùng hai tay nâng lên cho Phương Đàn: “Vương Gia muốn nô tài bung dù ra không?”
“Không cần” Phương Đàn từ trên tay Vĩnh Ân lấy dù sau đó bung ra che trên đầu mình cất bước xuống bậc thang.
Khang Thần Nhân quỳ trên mặt đất, tay chân run cầm cập, lão biết mình có lẽ không kiên trì được khẽ cắn răng cho tỉnh táo thần trí một chút. Đột nhiên cảm giác có khối bóng mát cho chở cho mình, cùng lúc đó trước mặt xuất hiện thêm đôi giày màu xanh đen, mặt trên thêu vàng óng ánh đại mãng và hoa văn.
Lão đưa tay lau mồ hôi trên trán, chậm rãi ngẩng đầu lên. Phương Đàn trong tay cầm dù, mặt không hề cảm xúc đứng trước mặt nhìn lão.
Lão dập đầu trước mặt Phương Đàn thỉnh cầu: “Cầu Vương Gia để lão thần gặp hoàng thượng” Khang Thần Nhân biết hoàng thượng lúc này lành ít dữ nhiều nhưng trong lòng lão vẫn còn lưu lại một tia may mắn, hi vọng hoàng thượng thật sự chỉ sinh bệnh mà thôi, chứ không phải như các đại thần truyền tay nhau rằng hoàng thượng bị Thành Vương bức tử.
Phương Đàn trầm mặc chốc lát mới mở miệng: “Khanh trung với hắn như vậy có đáng giá không?”
Khang Thần Nhân bị ánh nắng mặt trời làm miệng khô lưỡi rát, khàn giọng nói: “Hoàng thượng tuy rằng không phải minh quân, nhưng tiên hoàng trướcc khi qua đời giao cho lão thần phải cố gắng phụ tá hoàng thượng, lão thần chỉ cố gắng xứng đáng với sự tín nhiệm của tiên hoàng“. Khang Thần Nhân đối với tiên hoàng trung thành tuyệt đối, không dám phụ lòng việc mà tiên hoàng giao lão.
“Hắn không xứng làm hoàng đế“. Phương Đàn nói thêm: “Hắn quản không được thiên hạ, bằng không dân chúng cũng sẽ không kêu thán khắp đất trời“. Lúc ở Giang Nam dọc theo đường đi, dân chúng sinh sống thế nào nàng đều tận mắt nhìn thấy, không có chỗ nào mà không bị quan tham hà khắc chinh thuế áp bức, cuộc sống cực khổ. Có thể nói là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra, nàng muốn giải cứu bách tính khỏi bần cùng nhưng chỉ có thân phận Vương Gia e rằng làm không được bao nhiêu.
Khang Thần Nhân nghe Phương Đàn nói không khỏi đau xót trong lòng, dập đầu trên đất khóc không thành tiếng: “Hoàng thượng không trở thành minh quân, trong đó cũng có lỗi của thần, là lão thần vô năng, lão thần thẹn với tiên hoàng”
“Nếu thừa tướng cũng biết hoàng thượng không thể làm hoàng đế, vậy tại sao cứ miễn cưỡng muốn hắn ngồi ở vị trí này? Thay thành người khác có lẽ sẽ tốt hơn?” Phương Đàn từng bước ép sát.
Nàng tuy rằng cũng không hy vọng đối xử với lão như thế nhưng nếu như không nói cho lão quy phục sẽ là sự cản trở cho nàng ngồi lên ngôi hoàng đế.
“Thành vương đây là ý gì?” Khang Thần Nhân không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng.
Phương Đàn nhàn nhạt cười: “Bản vương tin tưởng Khang thừa tướng là một người thông minh, làm sao sẽ không hiểu ý của ta đây?”
Khang Thần Nhân nhất thời nghẹn lời.
“Ông phụng di mệnh tiên hoàng nên mới cam tâm tình nguyện phụ tá Phương Hàng“. Phương Đàn ở trước mặt của lão xoay người mấy bước, lại đi đảo trở về từng chữ từng chữ nói: “Vậy ông cũng biết ta làm như thế là phụng theo ý muốn tiên hoàng?”
Khang Thần Nhân đối với lời của nàng giật nảy mình, tâm tình trào sóng, một hơi hai mắt trợn lên liền hôn mê bất tỉnh.
Phương Đàn nhìn lão nằm trên đất bất tỉnh nhân sự, trong mắt không hề gợn sóng phân phó Vĩnh Ân “Người đâu, đem Khang thừa tướng vào nghỉ ngơi”
Qua một quãng thời gian khá dài ngồi trong xe ngựa, Tống Ứng Diêu cảm giác được tốc độ xe ngựa giảm bớt, nàng đoán có lẽ đà vào kinh thành. Bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn nhìn xem từ khi nàng rời đi trong khoảng thời gian này kinh thành có biến hóa gì đó không hay không. Tống Ứng Diêu từ trong ngực Phương Đàn thoát ra, nhấc rèm cửa sổ xe ngựa, lén lút dòm ngó bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài náo nhiệt như trước, con đường rộng rãi người người chen chúc nhau mà đi, hai bên ven đường đầy quán xá cửa hàng nhỏ, xe ngựa cho dù là đi chính giữa nhưng phía trước có rất binh lính mở đường, thỉnh thoảng quá đông cũng sẽ tắc nghẽn.
Phương Đàn lại không cho phép binh sĩ thô bạo với dân chúng, binh sĩ không thể làm gì khác hơn là chậm rãi mở đường, phu xe vì không để đụng vào dân chúng cũng đem giảm tốc độ, bởi vậy xe ngựa trong đám chậm chạp bò như ốc sên.
“Sao vậy? Nàng muốn đi dạo?” Phương Đàn thấy nàng nhìn bên ngoài, cho rằng nàng muốn đi dạo, hướng gần tầm mắt Tống Ứng Diêu hỏi.
Tống Ứng Diêu nghe Phương Đàn hỏi nữu mặt lắc đầu “Không có”
“Hay là muốn về nhà Tống phu nhân?”
“Cũng chợt nghĩ đến” Tống Ứng Diêu thẳng thắn trả lời.
“Khi về vương phủ nàng sai người sang mời Tống phu nhân qua Vương phủ đi“. Phương Đàn hôn trán nàng: “Nàng cũng rất lâu không thấy Thái phi. Khi trở lại vương phủ, nàng cũng nên đi gặp bà”
Tống Ứng Diêu nghe ra ý tứ trong lời nói của Phương Đàn: “Vậy Vương Gia đi đâu?”
“Ta đưa nàng về sau đó còn đi có việc“. Phương Đàn đáp.
“Vương Gia không ở vương phủ nghỉ ngơi một hồi sao?”
“Không được, ta muốn vào cung xem thế nào“. Phương Đàn lắc đầu, nàng đem quẳng mấy lão già kia một thời gian, nếu trở về nhất định phải đi xem xem, miễn cho bọn họ gây ra chuyện gì.
Nàng ôm lấy eo Tống Ứng Diêu: “Nàng đi về trước, bản vương đi một lát sẽ trở lại”
Tống Ứng Diêu gật đầu.
Xe ngựa ngừng lại trước cửa Thành vương phủ, Tống Ứng Diêu một người từ trong xe ngựa đi ra. Phương Đại, Trương ma ma còn có Khởi Tú đã sớm ở trước cửa vương phủ chờ đợi nàng, vừa nhìn thấy nàng đi ra liền vui mừng nhảy lên, nhanh nhẹn quỳ xuống đất: “Tham kiến Vương phi”
Tống Ứng Diêu đã sớm quen cảnh tượng này, nàng đứng trên xe ngựa không có chút rung động nhấc lên tay: “Mọi người đứng lên đi.”
Phu xe sắp xếp cẩn thận hạ bậc thang cho nàng đi xuống.
Trương ma ma lại đỡ lấy tay của nàng, mang theo nàng hướng vào trong vương phủ đi tới, vừa đi vừa nói: “Vương phi rốt cục trở về, lão nô mong nhớ thật là khổ a.”...
Sau khi Tống Ứng Diêu vào vương phủ, phu xe nói với người vào trong xe ngựa: “Vương Gia, Vương phi đã vào.”
Phương Đàn ở trong xe ngựa đáp: “Ừ, cái kia đi thôi” Nói xong cũng nhắm mắt lại dưỡng thần.
“Vâng.” Phu xe vung roi lên mạnh mẽ quất lên mông ngựa, con ngựa lập tức chuyển động mang theo xe ngựa hướng vào hoàng cung.
Phương Đại còn tưởng Vương Gia cũng bước xuống xe ngựa nên vẫn đứng bên xe ngựa chờ. Không nghĩ chỉ có mỗi Vương phi, lão trơ mắt nhìn xe ngựa đi rồi, vừa định lên tiếng kêu to, liền bị bụi mù xe ngựa làm cho ho khan liên tục.
Mới vừa ho xong Phương Đại nghe thấy phía sau vang lên một trận vó ngựa, hắn chưa kịp quay đầu nhìn lại đã nghe “Ô”, sau khi tiếng vó ngựa liền ngừng lại, lão xoay người hóa ra là Trầm Sơ Tình cưỡi ngựa mang theo một chiếc xe ngựa từ phía sau chạy tới.
Trầm Sơ Tình xuống ngựa đến đi đến trước mặt lão chỉ vào xe ngựa mà mình vừa mang đến: “Trong xe này là hành lí của Vương Gia cùng Vương phi, Phương quản gia thu xếp một chút sai người mang vào vương phủ.”
Phương Đại đã biết, Trầm Sơ Tình lại nói: “Khổ cực Phương quản gia”
Phương Đại khoát tay: “Này vốn là bổn phận của lão nô, không gì khổ cực“. Lão vừa ra hiệu vừa chỉ vào bóng xe ngựa đã rời đi hỏi: “Vương Gia ngồi trên xe ngựa kia về sao?”
“Đúng vậy“. Trầm Sơ Tình gật đầu.
Phương Đại càng thêm khó hiểu, Vương Gia nếu trở về, tại sao không vào vương phủ?
Phương Đại hướng về Trầm Sơ Tình dò hỏi: “Sao Vương Gia không xuống xe, ngài ấy đi đâu?”
Trầm Sơ Tình đáp: “Vương Gia còn có việc”
Phương Đại bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy” Ánh mắt tỉ mỉ nhìn Trầm Sơ Tình chốc lát, thấy nàng một thân phong trần mệt mỏi nên lão vội mời nàng vào vương phủ: “Trầm hộ vệ mau mau vào trong vương phủ nghỉ ngơi một chút đi”
Trầm Sơ Tình gật đầu, sau đó liền theo Phương Đại vào vương phủ nghỉ ngơi.
Sau khi Phương Đàn đem Tống Ứng Diêu thu xếp ổn thỏa, nàng đi vào hoàng cung. Lúc xe ngựa dừng lại trước đại điện, nàng vén rèm cửa sổ nhìn những bậc thang dẫn vào đại điện.
Trước bậc thang có một người tóc trắng bệch dưới ánh mặt trời chang chang vẫn quỳ ở đó, đầu hạ thấp không nhúc nhích, mồ hôi trên mặt chảy xuôi xuống cổ, trên người quan phục đều bị mồ hôi ướt đẫm.
Lúc này mặc dù đã sau giờ ngọ nhưng mặt trời vẫn nóng bức, trong không khí một độ ẩm cũng không có. Ánh nắng mặt trời khiến người chỉ cần ngồi dưới mái hiên cũng có thể chảy mồ hôi, càng khỏi nói cái người vẫn quỳ ở đó, không chỉ đầu bị nắng đến say, liền ngay cả mặt cũng trở nên nóng bức.
Không biết ông đã quỳ ở đây bao lâu, sắc mặt tái nhợt, thân thể lảo đà lảo đảo.
Phương Đàn giương mắt liếc bầu trời xa xăm không áng mây, còn có mặt trời hiện giờ như quả cầu lửa, nàng híp mắt thu hồi ánh mắt, tay buông rèm cửa sổ.
Xe ngựa chạy qua bên người lão đại thần, lão đại thần không chút nào chú ý, đến con mắt cũng không muốn chuyển động.
Khoảng chừng thời gian một chén trà, Phương Đàn đã ở trong cung cùng Đại tổng quản Vĩnh Ân, còn có mấy tiểu thái giám từ trong đại điện đi ra nhìn lão đại thần một chút.
Vĩnh Ân là nghĩa tử của Đại thái giám ngày xưa bên người Phụ hoàng, là chính tay Đại thái giám tự thân dạy dỗ, vốn bồi dưỡng để sau này hầu hạ hoàng đế tiếp theo. Nhưng khi Phương Hàng đăng cơ lại trực tiếp đề bạt Thạch Tu làm đại thái giám, Vĩnh Ân cứ như vậy lưu lạc trong cung trở thành tiểu thái giám sai vặt.
Phương Đàn cùng Đại thái giám bên cạnh phụ hoàng có giao tình rất tốt, nàng cũng biết Vĩnh Ân. Đợi khi Phương Hàng không cần Vĩnh Ân nữa nàng mang hắn từ trong cung ra ngoài.
Phương Đàn nhìn lão nhân quỳ gối nhíu mày:“Ngươi không phải nói có nhiều đại thần quỳ ở đây sao?”
Vĩnh Ân khom người giải thích với Phương Đàn: “Ban đầu cả triều đại thần đều quỳ ở đây, nô tài khuyên như thế nào bọn họ đều không nghe, vẫn cứ muốn gặp hoàng thượng. Mấy ngày nay khí trời đột nhiên khô nóng, các đại thần từng người bị ngất đi, sau lần đó không thấy trở lại. Chỉ có Khang thừa tướng chấp nhất, vẫn quỳ, ngất xỉu về nhà nghỉ hai ngày, thân thể khôi phục lại đến quỳ ở chỗ này chờ đợi”
Vĩnh Ân vừa nói vừa đoán ý Phương Đàn, thấy không có gì mới dám nói tiếp: “Nô tài đến che dù cho thừa tướng nhưng bị từ chối. Nô tài bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là vẫn phái người ở đây bảo vệ, vừa thấy ông hôn mê bất tỉnh lập tức khiêng ông đến nơi râm mát nghỉ ngơi, đưa nước uống.”
“May là hơn nửa tháng nay không có mưa, bằng không dầm mưa dãi nắng Khang thừa tướng chắc chắn sẽ chết” Vĩnh Ân vui mừng nói.
Phương Đàn mặt không hề cảm xúc: “Thừa tướng quỳ mấy ngày rồi?”
“Đã có hơn nửa tháng.”
“Ngất đi mấy lần?”
Vĩnh Ân tính toán một chút: “Đại khái hai, ba ngày sẽ ngất một lần.”
Phương Đàn phân phó: “Mang dù đến đây”
“Vâng” Vĩnh Ân tuân lệnh lập tức hướng về tiểu thái giám phía sau gọi bọn họ mang dù đến, tiểu thái giám động tác nhanh nhẹn đem dù đưa cho Vĩnh Ân. Vĩnh Ân tiếp nhận lại dùng hai tay nâng lên cho Phương Đàn: “Vương Gia muốn nô tài bung dù ra không?”
“Không cần” Phương Đàn từ trên tay Vĩnh Ân lấy dù sau đó bung ra che trên đầu mình cất bước xuống bậc thang.
Khang Thần Nhân quỳ trên mặt đất, tay chân run cầm cập, lão biết mình có lẽ không kiên trì được khẽ cắn răng cho tỉnh táo thần trí một chút. Đột nhiên cảm giác có khối bóng mát cho chở cho mình, cùng lúc đó trước mặt xuất hiện thêm đôi giày màu xanh đen, mặt trên thêu vàng óng ánh đại mãng và hoa văn.
Lão đưa tay lau mồ hôi trên trán, chậm rãi ngẩng đầu lên. Phương Đàn trong tay cầm dù, mặt không hề cảm xúc đứng trước mặt nhìn lão.
Lão dập đầu trước mặt Phương Đàn thỉnh cầu: “Cầu Vương Gia để lão thần gặp hoàng thượng” Khang Thần Nhân biết hoàng thượng lúc này lành ít dữ nhiều nhưng trong lòng lão vẫn còn lưu lại một tia may mắn, hi vọng hoàng thượng thật sự chỉ sinh bệnh mà thôi, chứ không phải như các đại thần truyền tay nhau rằng hoàng thượng bị Thành Vương bức tử.
Phương Đàn trầm mặc chốc lát mới mở miệng: “Khanh trung với hắn như vậy có đáng giá không?”
Khang Thần Nhân bị ánh nắng mặt trời làm miệng khô lưỡi rát, khàn giọng nói: “Hoàng thượng tuy rằng không phải minh quân, nhưng tiên hoàng trướcc khi qua đời giao cho lão thần phải cố gắng phụ tá hoàng thượng, lão thần chỉ cố gắng xứng đáng với sự tín nhiệm của tiên hoàng“. Khang Thần Nhân đối với tiên hoàng trung thành tuyệt đối, không dám phụ lòng việc mà tiên hoàng giao lão.
“Hắn không xứng làm hoàng đế“. Phương Đàn nói thêm: “Hắn quản không được thiên hạ, bằng không dân chúng cũng sẽ không kêu thán khắp đất trời“. Lúc ở Giang Nam dọc theo đường đi, dân chúng sinh sống thế nào nàng đều tận mắt nhìn thấy, không có chỗ nào mà không bị quan tham hà khắc chinh thuế áp bức, cuộc sống cực khổ. Có thể nói là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra, nàng muốn giải cứu bách tính khỏi bần cùng nhưng chỉ có thân phận Vương Gia e rằng làm không được bao nhiêu.
Khang Thần Nhân nghe Phương Đàn nói không khỏi đau xót trong lòng, dập đầu trên đất khóc không thành tiếng: “Hoàng thượng không trở thành minh quân, trong đó cũng có lỗi của thần, là lão thần vô năng, lão thần thẹn với tiên hoàng”
“Nếu thừa tướng cũng biết hoàng thượng không thể làm hoàng đế, vậy tại sao cứ miễn cưỡng muốn hắn ngồi ở vị trí này? Thay thành người khác có lẽ sẽ tốt hơn?” Phương Đàn từng bước ép sát.
Nàng tuy rằng cũng không hy vọng đối xử với lão như thế nhưng nếu như không nói cho lão quy phục sẽ là sự cản trở cho nàng ngồi lên ngôi hoàng đế.
“Thành vương đây là ý gì?” Khang Thần Nhân không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng.
Phương Đàn nhàn nhạt cười: “Bản vương tin tưởng Khang thừa tướng là một người thông minh, làm sao sẽ không hiểu ý của ta đây?”
Khang Thần Nhân nhất thời nghẹn lời.
“Ông phụng di mệnh tiên hoàng nên mới cam tâm tình nguyện phụ tá Phương Hàng“. Phương Đàn ở trước mặt của lão xoay người mấy bước, lại đi đảo trở về từng chữ từng chữ nói: “Vậy ông cũng biết ta làm như thế là phụng theo ý muốn tiên hoàng?”
Khang Thần Nhân đối với lời của nàng giật nảy mình, tâm tình trào sóng, một hơi hai mắt trợn lên liền hôn mê bất tỉnh.
Phương Đàn nhìn lão nằm trên đất bất tỉnh nhân sự, trong mắt không hề gợn sóng phân phó Vĩnh Ân “Người đâu, đem Khang thừa tướng vào nghỉ ngơi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.