Chương 1: Văn Án
Dịch Lâm An
12/11/2016
Nghe đồn đương triều Thành vương gia Phương Đàn trời sinh mi thanh mục tú, dung mạo trí tuệ đều hơn người, được xem như là Phan An tái thế. Tất cả nữ tử trong thiên hạ đều mong hữu duyên được gặp ngài một lần, ngắm nhìn một lần cũng được, còn nếu có thể gả cho ngài ấy, đó là phúc ba đời! !
Ai biết đâu được chỉ một đạo thánh chỉ đã đánh nát giấc mộng của những nữ tử kia. Những nữ tử ngoài kia không chỉ hận đương kim Hoàng Thượng mà càng hận chết cái người được gả cho ngài ấy.
Nữ tử số 1 khóc lóc: "Vương gia ngài đừng cưới nàng! Ta so với nàng đẹp đẽ gấp một vạn lần! ! !"
Nữ tử số 2 cắn răng nghiến lợi nói: "Vương gia nhất định là bị người phụ nữ kia uy hiếp, thật tội nghiệp cho ta, Vương gia ngài tại sao không sớm gặp gỡ ta ta một chút!"
Nữ tử số 3 khóc ròng nói: "Vương gia ngài đã quên ta sao? Đã quên chúng ta từng ân ái một đêm sao? một đêm kia chúng ta làm ba lần a! Ngươi làm sao liền quên cơ chứ?"
Nữ tử số 1 và nữ tử số 2 nghe được nữ tử số 3 nói cả hai đều chấn kinh, thật không biết xấu hổ mà!
Tống Ứng Diêu thật vô tội khi bị gả cho Phương Đàn, nàng cái gì cũng không biết. Thánh chỉ tứ hôn tự dưng mang hai người xa lạ gắn bó với nhau, từ đây liền liên quan một đời.
Tống Ứng Diêu: "Ta nghĩ cùng ngài không cầu tương nhu dĩ mạt, chỉ cầu tương kính như tân.
Phương Đàn: Thận trọng từng bước, cơ mưu lập kế, nhưng lại tính không ra để lạc mất trái tim của mình.
Ý gì bách luyện cương, hóa thành ngón tay mềm?
Một hồi bị ép buộc mà thành thân, nhưng lại trở thành một đoạn truyền thuyết cử án tề mi . Một hồi âm mưu, quyền thế, tính toán trên dưới, tình yêu đáng ngưỡng mộ bắt đầu nảy sinh, có thể vượt qua từng đạo từng đạo gian nan hiểm trở hay không, mở ra một hạnh phúc tươi sáng? đến cùng thì lúc nào mới là điểm kết thúc? Ở nơi cuối cùng, các nàng có bình an hay không? hết thảy đều không biết.
Hãy xem người làm sao viết nên một bức tranh tình yêu cừu hận.
Ai biết đâu được chỉ một đạo thánh chỉ đã đánh nát giấc mộng của những nữ tử kia. Những nữ tử ngoài kia không chỉ hận đương kim Hoàng Thượng mà càng hận chết cái người được gả cho ngài ấy.
Nữ tử số 1 khóc lóc: "Vương gia ngài đừng cưới nàng! Ta so với nàng đẹp đẽ gấp một vạn lần! ! !"
Nữ tử số 2 cắn răng nghiến lợi nói: "Vương gia nhất định là bị người phụ nữ kia uy hiếp, thật tội nghiệp cho ta, Vương gia ngài tại sao không sớm gặp gỡ ta ta một chút!"
Nữ tử số 3 khóc ròng nói: "Vương gia ngài đã quên ta sao? Đã quên chúng ta từng ân ái một đêm sao? một đêm kia chúng ta làm ba lần a! Ngươi làm sao liền quên cơ chứ?"
Nữ tử số 1 và nữ tử số 2 nghe được nữ tử số 3 nói cả hai đều chấn kinh, thật không biết xấu hổ mà!
Tống Ứng Diêu thật vô tội khi bị gả cho Phương Đàn, nàng cái gì cũng không biết. Thánh chỉ tứ hôn tự dưng mang hai người xa lạ gắn bó với nhau, từ đây liền liên quan một đời.
Tống Ứng Diêu: "Ta nghĩ cùng ngài không cầu tương nhu dĩ mạt, chỉ cầu tương kính như tân.
Phương Đàn: Thận trọng từng bước, cơ mưu lập kế, nhưng lại tính không ra để lạc mất trái tim của mình.
Ý gì bách luyện cương, hóa thành ngón tay mềm?
Một hồi bị ép buộc mà thành thân, nhưng lại trở thành một đoạn truyền thuyết cử án tề mi . Một hồi âm mưu, quyền thế, tính toán trên dưới, tình yêu đáng ngưỡng mộ bắt đầu nảy sinh, có thể vượt qua từng đạo từng đạo gian nan hiểm trở hay không, mở ra một hạnh phúc tươi sáng? đến cùng thì lúc nào mới là điểm kết thúc? Ở nơi cuối cùng, các nàng có bình an hay không? hết thảy đều không biết.
Hãy xem người làm sao viết nên một bức tranh tình yêu cừu hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.