Chương 46
Y Phỷ Cô Cô
21/09/2018
Khí tiết lập thu đang tràn về, vô số lá vàng trên từng nhánh cây nơi
Vương phủ đã rụng dần, nhường chỗ cho những chồi non xanh um sắp vương
mình chào đón sự trong lành, mát mẻ của nhân gian.
Nơi thư phòng, bàn tay nam nhân cầm cán bút mềm mại, uyển chuyển vạch ra từng đường nét trên bức hoạ chân dung nữ nhân, trong trang phục huyết y đỏ rực.
Dực Khương chợt khựng cán bút, khi điểm nhãn ngọc trên diện dung bức hoạ dẫu thế nào y cũng không đủ can đảm để mường tượng lại mà hoạ ra nó.
Nữ nhân trong bức hoạ ấy không ai khác, chính là nữ nhân y luôn đem lòng tâm niệm Uông Mẫn Xuyên. Cả bức hoạ gần như hoàn chỉnh, với một thân huyết y rực rỡ ngồi ôm đàn nơi vườn táo. Nhưng nhãn ngọc của nàng, Dực Khương y lại chưa thể một lần chấm bút cho chúng.
Thứ ám ảnh nhất đối với y, đó chính là đôi nhãn ngọc đó của nàng. Trải qua bao nhiêu cuồng phong bạo vũ, cũng phần nào cuốn trôi tất cả vạn sao tinh tú trong đáy mắt nàng. Thứ duy nhất còn sót lại, chỉ toàn là lệ sầu đau thương hay thống khổ.
Mỗi lần hồi tưởng về ánh mắt đó của nàng, thì tâm can Dực Khương y đây cũng thêm một lần tê buốt đến tận xương tuỷ.
Bất chợt, phía ngoài cửa, một nam hài tử tầm gần năm tuổi lon ton chạy vào, trên dáng người nhỏ nhắn thoăn thoắt khoác bộ gấm bào màu bạc có thêu hình lá liễu nhàn nhạt nơi tà áo. Ở đai lưng thêu bằng chỉ vàng, có đeo một mảnh ngọc bội, trên đó có khắc một chữ "Tử".
Chạy qua ngạch cửa, thằng bé lại liên tục kêu lên:
- Nghĩa phụ, nghĩa phụ...
Dực Khương lập tức gác tạm cán bút, đi ra khỏi bàn mà tiến về phía thằng nhóc nhỏ đang chạy đến, lại cúi người ôn nhu nói:
- Lại nghĩ ra thứ gì muốn học sao?
Tử Trì ngẩng cao đầu, bàn tay cầm khúc cây khô mà ve vẫy, luôn miệng cười nói:
- Nghĩa phụ, khi nào người mới dạy con học võ? Con muốn được như người, thật khí phách, hùng dũng!
Dực Khương cười nhã nhặn, việc hôm qua để cho thằng bé trông thấy y luyện công trong gia trang phần nào khơi dậy tính tò mò học hỏi của một đứa trẻ chỉ mới lên năm.
Y nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Tử Trì, dắt nó ra dạo quanh hoa viên, hướng đến phía liên dung trì thong thả cùng nó ngắm những đoa hoa đã nở to dưới hồ.
Bàn tay to lớn chậm rãi xoa đầu Tử Trì, Dực Khương nói:
- Đợi khi nào con lớn, ta sẽ dạy cho con.
- Thật chứ?!
- Nam nhi đại trượng phu, quyết không hai lời.
Dực Khương nhìn nó, đôi nhãn khí oai hùng ánh lên tia kiên định. Giọng nói thâm trầm vang bên tai khiến Tử Trì tuyệt đối tin tưởng.
Kể từ lúc mẫu thân của nó mất, Dực Khương đã nhận nó làm con nuôi. Tận tình chỉ dạy cho nó vạn vật vạn thiên trên đời từ đạo lí luân thường đến văn thư lễ nghĩa.
Bất chợt, Tử Trì kéo kéo vạt áo của Dực Khương, vô tư hỏi:
- Nghĩa phụ, khi nãy người lại hoạ mẫu thân của con?
Câu hỏi vô nghĩ của một đứa trẻ thoáng làm Dực Khương y nhiễu lòng, nhìn xuống thằng bé nhỏ xíu chỉ mới gần năm tuổi đầu đã phải chịu cảnh mồ côi cả cha lẫn mẹ, y thật lòng chua xót vô cùng.
Ngồi xuống trước mặt Tử Trì, Dực Khương nắm lấy hai bên vai nhỏ nhắn của nó, gượng cười nói:
- Tiếc là ta vẫn không thể hoạ xong. Dung mạo của mẫu thân con là thứ duy nhất trên đời này ta không thể toàn thành, con có trách nghĩa phụ không?
- Không có!
Tử Trì lắc đầu, rồi tiếp:
- Nghĩa phụ rất thương con, tức là người cũng rất thương cha mẹ con. Đúng không?
Dực Khương cười với nó, nhưng sâu trong ánh mắt y vẫn thoáng nét ưu tư, buồn bã khó đoán. Uông Mẫn Xuyên đã di tịch gần năm năm, vậy mà mảnh tình còn sót lại trong tâm, y vẫn không tài nào xoá bỏ được dù chỉ là một chút.
Lúc này, nha hoàn Tiểu Mai từ sau bước đến, cúi người thi lễ, Dực Khương đứng dậy, nhìn sang phía nàng nha hoàn nghiêm nghị lên tiếng:
- Chuẩn bị xong chưa?
- Bẩm tướng quân, đã xong cả rồi!
Ánh mắt nam nhân thoáng nhìn lên khoảng trời trong xanh phía trên đầu, hàng mi khẽ dao động, một cảm giác man mát đuộm buồn nhanh chóng dâng lên trong lòng. Y chỉ buộc miệng, thì thầm vài lời:
- Hôm nay, lại thêm một năm nữa ta cúng mộ cho nàng.
[...]
Trên cỗ xe ngựa màu đỏ thẫm kết viền vàng xung quanh trên mái, bên trong gồm Uông lão gia cùng phu nhân, bên cạnh là Tử Trì và nha hoàn Tiểu Mai.
Bám sát bên ngoài, vẫn là dáng vẻ ung dung tự tại ngự trên yên ngựa của Dực Khương. Nhìn qua đoạn đường hôm nay, trôi qua vài năm cũng đã có khá nhiều thay đổi. Cảnh vật thì liên tục đổi dời, nhưng đôi khi lại tự hỏi, vì sao lòng người có khi lại không?
Bao nhiêu năm qua, những sự nhớ mong da diết cùng nuối tiếc khôn nguôi phần nào cũng gậm nhắm hao mòn tâm can này của y không ít. Tuy chấp nhận sự thật, nhưng vẫn không thể không thấy đau lòng.
Xe ngựa dừng bánh, lần lượt tất thẩy đều bước thẳng vào nơi vườn táo, nơi có hai ngôi mộ nằm sát nhau, người nhìn thấy vừa thấy lạnh lại vừa thấy ấm.
Lạnh khi kẻ âm người dương, còn ấm là cho đôi phu thê đa được nằm cạnh nhau dưới lồng đất tăm tối.
Cầm giỏ nhang đèn đi tới, Tiểu Mai đặt xuống bên cạnh mộ phần của Mịch Chi. Phía trên thân mộ, đã điểm vài sợi cỏ dại mọc quanh. Dực Khương đưa tay nhổ bỏ đi chúng, cũng dọn sạch mớ cỏ dại tương tự cho phần mộ người bên cạnh.
Uông phu nhân đặt trước mộ phần cả hai, rất nhiều dĩa thức ăn được bày ra bắt mắt. Vừa xếp gọn chúng, bà lại vừa nói.
- Đây toàn là món mà con thích ăn nhất. Hôm nay mẹ làm thêm vài món khác, con xem có vừa ý không?
Một bàn tay ấm ấm đặt lên bả vai bà xoa nhẹ, Uông lão gia ôn tồn mĩm cười khẽ nhắm mắt gật đầu, ngụ ý bảo bà đừng nên quá xúc động. Suốt hơn bốn năm qua, cứ mỗi lần tảo mộ của ái nữ, Uông phu nhân hầu như đều không ngăn được lòng mình mà sinh ra u uất, buồn bã.
Tử Trì đứng cạnh bên mộ của Mịch Chi, đưa bàn tay nhỏ xíu phủi phủi lấy số cát dính trên mộ của mẫu thân. Mất cả cha lẫn mẹ khi còn quá nhỏ, Tử Trì hoàn toàn không nhận thức được nỗi đau đớn tột cùng của sự âm dương cách biệt là như thế nào.
Cùng lắm, thằng bé chỉ thấy buồn, thấy tủi thân khi còn chưa kịp nhìn thấy mặt cha mẹ mình ra sao? Chưa kịp cảm nhận đuoc hơi ấm hay tình thương của mẫu tử, phụ tử. Họ đã vội rời bỏ nó mà xa lìa hồng trần nhân thế.
Bó nhang thơm được Tiểu Mai đốt lên, toả khói hương nghi ngút, tan dần vào bầu không khí với từng cơn gió thu đưa nhè nhẹ.
Tất cả đồng loạt cầm trong tay những nén nhang trầm, khép mắt chậm rãi khấn cho người đã khuất bằng tất cả những niềm thương cảm, chua xót nhất từ tận đáy lòng.
Vẫn như mọi năm, Uông lão gia và phu nhân cùng nha hoàn Tiểu Mai sẽ lui về trước, chỉ còn lại duy nhất Dực Khương nán lại đôi chút. Lần này, lại còn có thêm cả Tử Trì ở cùng với y. Thằng bé một mực chẳng chịu rời đi, quyết tâm ở lại với nghĩa phụ của nó.
Ôm Tử Trì ngồi dựa lưng vào gốc cây táo gần bên phần mộ, Dực Khương mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía bia đá lạnh lẽo ấy. Trong tim y, mảnh tình duyên không tròn vẹn với Uông Mẫn Xuyên vẫn cứ luân hồi không ngừng. Mỗi khi đối mặt với nàng thế này, lại càng khiến mảnh vụn ấy ghim sâu vào mạch máu, đau đớn khôn cùng.
- Xuyên Nhi, nàng xem, lần này còn cả Tử Trì ở lại với ta. Cùng ta trò chuyện với nàng. Nàng...có nhìn thấy không?
Nhìn qua phần mộ cạnh bên, là nam nhân mà có lẽ cả đời cả kiếp này Dực Khương y cũng phải mang lòng đố kị, lẫn ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ hắn có được cả con người lẫn trái tim của nàng, ngưỡng mộ hắn một đời anh dũng hi sinh trên quan trường vạn dặm. Lại ngưỡng mộ hắn, mang một ái tình bất diệt, cùng nàng ta đi đến tận cùng của địa lão thiên hoang.
Đố kị hắn, chỉ có một. Đó là kẻ đến trước lại không được vẹn ý, người đến sau lại trọn cả đôi đường. Dù là đến chết, cả Tử Lạc hắn và nàng đều nguyện lòng ở bên nhau nơi hoàng tuyền bích lạc.
Dưới bờ vong xuyên, trên cầu Nại Hà, họ liệu có gặp nhau hay không? Hoặc là cũng chẳng như ước nguyện, qua một bát canh Mạnh Bà, chuyện kiếp này cũng bị đẩy lùi chôn vùi trong tiềm thức.
Dực Khương thoáng nhìn xuống đứa trẻ trong tay mình, nhìn nó ngủ say ngon lành chẳng biết gì y vô thức cười nhạt. Mịch Chi cô rời đi, để lại thằng bé này cho y. Lại còn gửi gắm cả tương lai sau này của nó vào tay y, ngay từ đầu, là cô đã nợ y quá nhiều.
Đến tận giây phút cuối cùng của kiếp này, Mịch Chi cô vẫn còn nợ y thêm một ân nguyện nữa.
Bế Tử Trì đứng lên, Dực Khương chậm bước đi đến trước phần mộ. Thấu đáo nhìn lên tấm bia đá có khắc tên nữ nhân y yêu nhất. Tâm trán thoáng nhíu lại, nơi đáy mắt nam nhân hằn lên một thứ óng ánh hệt như pha lê trong suốt, lại pha lẫn chút khô cằn của sỏi cát bụi đời.
- Xuyên Nhi, nếu trên đời thực có kiếp sau, ta chỉ cầu xin được một lần gặp lại nàng. Đến lúc đó, dù có thế nào, thế sự ra sao, ta cũng không để nàng vụt mất khỏi tay ta thêm lần nào nữa. Kiếp này, nàng nằm đây với người mà nàng tâm niệm. Ta không oán nàng, cũng không trách nàng. Dưới hoàng tuyền, ta thực tâm chúc phúc cho nàng cùng nhị Vương gia đồng tâm giai ngẫu. Dực Khương ta...thua cả một đời này chỉ vì nàng.
Bóng lưng nam nhân bế nam hài tử trên tay chầm chậm đi khuất dần, ngay bên cạnh hai ngôi mộ bây giờ, chẳng ai để ý rằng đa vừa đâm chồi một thân cây táo nho nhỏ, non nớt. Các chồi lá xanh mơn mởn cứ không ngừng lung lay trong cơn gió thu đang lướt qua. Lại vô tình đánh rơi xuống hàng vạn chiếc lá úa ngả màu phủ xuống hai bia đá lạnh lẽo.
Là lá rơi vô ý, hay là hữu tình chạm phải. Nằm dưới phần mộ cứng rắn ấy, đôi phu thê năm nào đã cùng nhau hợp cẩn tấu đàn hoạ kiếm nơi vườn táo. Bây giờ, tuy kẻ không còn tấu đàn, người cũng không còn cầm gươm. Nhưng tương tư khúc mà người đã dạy, vĩnh viễn sẽ còn vang vọng mãi. Đường gươm người đã khắc, cũng vẫn mãi chẳng hao mòn.
Không cùng nhau đứng trên một mảnh đất, thì cùng nhau nằm chung trong một nắm mồ. Cùng nhau đợi mồ xanh cỏ, cùng nhau...đợi bia đá nhạt màu theo thời gian.
-END-
Nơi thư phòng, bàn tay nam nhân cầm cán bút mềm mại, uyển chuyển vạch ra từng đường nét trên bức hoạ chân dung nữ nhân, trong trang phục huyết y đỏ rực.
Dực Khương chợt khựng cán bút, khi điểm nhãn ngọc trên diện dung bức hoạ dẫu thế nào y cũng không đủ can đảm để mường tượng lại mà hoạ ra nó.
Nữ nhân trong bức hoạ ấy không ai khác, chính là nữ nhân y luôn đem lòng tâm niệm Uông Mẫn Xuyên. Cả bức hoạ gần như hoàn chỉnh, với một thân huyết y rực rỡ ngồi ôm đàn nơi vườn táo. Nhưng nhãn ngọc của nàng, Dực Khương y lại chưa thể một lần chấm bút cho chúng.
Thứ ám ảnh nhất đối với y, đó chính là đôi nhãn ngọc đó của nàng. Trải qua bao nhiêu cuồng phong bạo vũ, cũng phần nào cuốn trôi tất cả vạn sao tinh tú trong đáy mắt nàng. Thứ duy nhất còn sót lại, chỉ toàn là lệ sầu đau thương hay thống khổ.
Mỗi lần hồi tưởng về ánh mắt đó của nàng, thì tâm can Dực Khương y đây cũng thêm một lần tê buốt đến tận xương tuỷ.
Bất chợt, phía ngoài cửa, một nam hài tử tầm gần năm tuổi lon ton chạy vào, trên dáng người nhỏ nhắn thoăn thoắt khoác bộ gấm bào màu bạc có thêu hình lá liễu nhàn nhạt nơi tà áo. Ở đai lưng thêu bằng chỉ vàng, có đeo một mảnh ngọc bội, trên đó có khắc một chữ "Tử".
Chạy qua ngạch cửa, thằng bé lại liên tục kêu lên:
- Nghĩa phụ, nghĩa phụ...
Dực Khương lập tức gác tạm cán bút, đi ra khỏi bàn mà tiến về phía thằng nhóc nhỏ đang chạy đến, lại cúi người ôn nhu nói:
- Lại nghĩ ra thứ gì muốn học sao?
Tử Trì ngẩng cao đầu, bàn tay cầm khúc cây khô mà ve vẫy, luôn miệng cười nói:
- Nghĩa phụ, khi nào người mới dạy con học võ? Con muốn được như người, thật khí phách, hùng dũng!
Dực Khương cười nhã nhặn, việc hôm qua để cho thằng bé trông thấy y luyện công trong gia trang phần nào khơi dậy tính tò mò học hỏi của một đứa trẻ chỉ mới lên năm.
Y nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Tử Trì, dắt nó ra dạo quanh hoa viên, hướng đến phía liên dung trì thong thả cùng nó ngắm những đoa hoa đã nở to dưới hồ.
Bàn tay to lớn chậm rãi xoa đầu Tử Trì, Dực Khương nói:
- Đợi khi nào con lớn, ta sẽ dạy cho con.
- Thật chứ?!
- Nam nhi đại trượng phu, quyết không hai lời.
Dực Khương nhìn nó, đôi nhãn khí oai hùng ánh lên tia kiên định. Giọng nói thâm trầm vang bên tai khiến Tử Trì tuyệt đối tin tưởng.
Kể từ lúc mẫu thân của nó mất, Dực Khương đã nhận nó làm con nuôi. Tận tình chỉ dạy cho nó vạn vật vạn thiên trên đời từ đạo lí luân thường đến văn thư lễ nghĩa.
Bất chợt, Tử Trì kéo kéo vạt áo của Dực Khương, vô tư hỏi:
- Nghĩa phụ, khi nãy người lại hoạ mẫu thân của con?
Câu hỏi vô nghĩ của một đứa trẻ thoáng làm Dực Khương y nhiễu lòng, nhìn xuống thằng bé nhỏ xíu chỉ mới gần năm tuổi đầu đã phải chịu cảnh mồ côi cả cha lẫn mẹ, y thật lòng chua xót vô cùng.
Ngồi xuống trước mặt Tử Trì, Dực Khương nắm lấy hai bên vai nhỏ nhắn của nó, gượng cười nói:
- Tiếc là ta vẫn không thể hoạ xong. Dung mạo của mẫu thân con là thứ duy nhất trên đời này ta không thể toàn thành, con có trách nghĩa phụ không?
- Không có!
Tử Trì lắc đầu, rồi tiếp:
- Nghĩa phụ rất thương con, tức là người cũng rất thương cha mẹ con. Đúng không?
Dực Khương cười với nó, nhưng sâu trong ánh mắt y vẫn thoáng nét ưu tư, buồn bã khó đoán. Uông Mẫn Xuyên đã di tịch gần năm năm, vậy mà mảnh tình còn sót lại trong tâm, y vẫn không tài nào xoá bỏ được dù chỉ là một chút.
Lúc này, nha hoàn Tiểu Mai từ sau bước đến, cúi người thi lễ, Dực Khương đứng dậy, nhìn sang phía nàng nha hoàn nghiêm nghị lên tiếng:
- Chuẩn bị xong chưa?
- Bẩm tướng quân, đã xong cả rồi!
Ánh mắt nam nhân thoáng nhìn lên khoảng trời trong xanh phía trên đầu, hàng mi khẽ dao động, một cảm giác man mát đuộm buồn nhanh chóng dâng lên trong lòng. Y chỉ buộc miệng, thì thầm vài lời:
- Hôm nay, lại thêm một năm nữa ta cúng mộ cho nàng.
[...]
Trên cỗ xe ngựa màu đỏ thẫm kết viền vàng xung quanh trên mái, bên trong gồm Uông lão gia cùng phu nhân, bên cạnh là Tử Trì và nha hoàn Tiểu Mai.
Bám sát bên ngoài, vẫn là dáng vẻ ung dung tự tại ngự trên yên ngựa của Dực Khương. Nhìn qua đoạn đường hôm nay, trôi qua vài năm cũng đã có khá nhiều thay đổi. Cảnh vật thì liên tục đổi dời, nhưng đôi khi lại tự hỏi, vì sao lòng người có khi lại không?
Bao nhiêu năm qua, những sự nhớ mong da diết cùng nuối tiếc khôn nguôi phần nào cũng gậm nhắm hao mòn tâm can này của y không ít. Tuy chấp nhận sự thật, nhưng vẫn không thể không thấy đau lòng.
Xe ngựa dừng bánh, lần lượt tất thẩy đều bước thẳng vào nơi vườn táo, nơi có hai ngôi mộ nằm sát nhau, người nhìn thấy vừa thấy lạnh lại vừa thấy ấm.
Lạnh khi kẻ âm người dương, còn ấm là cho đôi phu thê đa được nằm cạnh nhau dưới lồng đất tăm tối.
Cầm giỏ nhang đèn đi tới, Tiểu Mai đặt xuống bên cạnh mộ phần của Mịch Chi. Phía trên thân mộ, đã điểm vài sợi cỏ dại mọc quanh. Dực Khương đưa tay nhổ bỏ đi chúng, cũng dọn sạch mớ cỏ dại tương tự cho phần mộ người bên cạnh.
Uông phu nhân đặt trước mộ phần cả hai, rất nhiều dĩa thức ăn được bày ra bắt mắt. Vừa xếp gọn chúng, bà lại vừa nói.
- Đây toàn là món mà con thích ăn nhất. Hôm nay mẹ làm thêm vài món khác, con xem có vừa ý không?
Một bàn tay ấm ấm đặt lên bả vai bà xoa nhẹ, Uông lão gia ôn tồn mĩm cười khẽ nhắm mắt gật đầu, ngụ ý bảo bà đừng nên quá xúc động. Suốt hơn bốn năm qua, cứ mỗi lần tảo mộ của ái nữ, Uông phu nhân hầu như đều không ngăn được lòng mình mà sinh ra u uất, buồn bã.
Tử Trì đứng cạnh bên mộ của Mịch Chi, đưa bàn tay nhỏ xíu phủi phủi lấy số cát dính trên mộ của mẫu thân. Mất cả cha lẫn mẹ khi còn quá nhỏ, Tử Trì hoàn toàn không nhận thức được nỗi đau đớn tột cùng của sự âm dương cách biệt là như thế nào.
Cùng lắm, thằng bé chỉ thấy buồn, thấy tủi thân khi còn chưa kịp nhìn thấy mặt cha mẹ mình ra sao? Chưa kịp cảm nhận đuoc hơi ấm hay tình thương của mẫu tử, phụ tử. Họ đã vội rời bỏ nó mà xa lìa hồng trần nhân thế.
Bó nhang thơm được Tiểu Mai đốt lên, toả khói hương nghi ngút, tan dần vào bầu không khí với từng cơn gió thu đưa nhè nhẹ.
Tất cả đồng loạt cầm trong tay những nén nhang trầm, khép mắt chậm rãi khấn cho người đã khuất bằng tất cả những niềm thương cảm, chua xót nhất từ tận đáy lòng.
Vẫn như mọi năm, Uông lão gia và phu nhân cùng nha hoàn Tiểu Mai sẽ lui về trước, chỉ còn lại duy nhất Dực Khương nán lại đôi chút. Lần này, lại còn có thêm cả Tử Trì ở cùng với y. Thằng bé một mực chẳng chịu rời đi, quyết tâm ở lại với nghĩa phụ của nó.
Ôm Tử Trì ngồi dựa lưng vào gốc cây táo gần bên phần mộ, Dực Khương mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía bia đá lạnh lẽo ấy. Trong tim y, mảnh tình duyên không tròn vẹn với Uông Mẫn Xuyên vẫn cứ luân hồi không ngừng. Mỗi khi đối mặt với nàng thế này, lại càng khiến mảnh vụn ấy ghim sâu vào mạch máu, đau đớn khôn cùng.
- Xuyên Nhi, nàng xem, lần này còn cả Tử Trì ở lại với ta. Cùng ta trò chuyện với nàng. Nàng...có nhìn thấy không?
Nhìn qua phần mộ cạnh bên, là nam nhân mà có lẽ cả đời cả kiếp này Dực Khương y cũng phải mang lòng đố kị, lẫn ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ hắn có được cả con người lẫn trái tim của nàng, ngưỡng mộ hắn một đời anh dũng hi sinh trên quan trường vạn dặm. Lại ngưỡng mộ hắn, mang một ái tình bất diệt, cùng nàng ta đi đến tận cùng của địa lão thiên hoang.
Đố kị hắn, chỉ có một. Đó là kẻ đến trước lại không được vẹn ý, người đến sau lại trọn cả đôi đường. Dù là đến chết, cả Tử Lạc hắn và nàng đều nguyện lòng ở bên nhau nơi hoàng tuyền bích lạc.
Dưới bờ vong xuyên, trên cầu Nại Hà, họ liệu có gặp nhau hay không? Hoặc là cũng chẳng như ước nguyện, qua một bát canh Mạnh Bà, chuyện kiếp này cũng bị đẩy lùi chôn vùi trong tiềm thức.
Dực Khương thoáng nhìn xuống đứa trẻ trong tay mình, nhìn nó ngủ say ngon lành chẳng biết gì y vô thức cười nhạt. Mịch Chi cô rời đi, để lại thằng bé này cho y. Lại còn gửi gắm cả tương lai sau này của nó vào tay y, ngay từ đầu, là cô đã nợ y quá nhiều.
Đến tận giây phút cuối cùng của kiếp này, Mịch Chi cô vẫn còn nợ y thêm một ân nguyện nữa.
Bế Tử Trì đứng lên, Dực Khương chậm bước đi đến trước phần mộ. Thấu đáo nhìn lên tấm bia đá có khắc tên nữ nhân y yêu nhất. Tâm trán thoáng nhíu lại, nơi đáy mắt nam nhân hằn lên một thứ óng ánh hệt như pha lê trong suốt, lại pha lẫn chút khô cằn của sỏi cát bụi đời.
- Xuyên Nhi, nếu trên đời thực có kiếp sau, ta chỉ cầu xin được một lần gặp lại nàng. Đến lúc đó, dù có thế nào, thế sự ra sao, ta cũng không để nàng vụt mất khỏi tay ta thêm lần nào nữa. Kiếp này, nàng nằm đây với người mà nàng tâm niệm. Ta không oán nàng, cũng không trách nàng. Dưới hoàng tuyền, ta thực tâm chúc phúc cho nàng cùng nhị Vương gia đồng tâm giai ngẫu. Dực Khương ta...thua cả một đời này chỉ vì nàng.
Bóng lưng nam nhân bế nam hài tử trên tay chầm chậm đi khuất dần, ngay bên cạnh hai ngôi mộ bây giờ, chẳng ai để ý rằng đa vừa đâm chồi một thân cây táo nho nhỏ, non nớt. Các chồi lá xanh mơn mởn cứ không ngừng lung lay trong cơn gió thu đang lướt qua. Lại vô tình đánh rơi xuống hàng vạn chiếc lá úa ngả màu phủ xuống hai bia đá lạnh lẽo.
Là lá rơi vô ý, hay là hữu tình chạm phải. Nằm dưới phần mộ cứng rắn ấy, đôi phu thê năm nào đã cùng nhau hợp cẩn tấu đàn hoạ kiếm nơi vườn táo. Bây giờ, tuy kẻ không còn tấu đàn, người cũng không còn cầm gươm. Nhưng tương tư khúc mà người đã dạy, vĩnh viễn sẽ còn vang vọng mãi. Đường gươm người đã khắc, cũng vẫn mãi chẳng hao mòn.
Không cùng nhau đứng trên một mảnh đất, thì cùng nhau nằm chung trong một nắm mồ. Cùng nhau đợi mồ xanh cỏ, cùng nhau...đợi bia đá nhạt màu theo thời gian.
-END-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.