Vương Gia Khờ Dại!

Chương 5: AI GIẢI CỨU AI ?

trankg92

20/05/2018

Cái gì thế này ? Lại là tên nam nhân biến thái lúc nãy . Hắn đang ngồi bẹp dưới đất , tay chân giãy nãy , miệng bù lu bù loa khóc lóc . Nhìn y chang mấy đứa trẻ hay làm nũng với bố mẹ khi không được đáp ứng cái gì đó . Nhưng đó là con nít , còn hắn là một nam nhân đã trưởng thành . Thật là mất mặt quá đi ! Tốt nhất , ta không nên dính dáng gì với tên này nữa . Mau chuồn lẹ !Ta nhẹ nhàng quay lưng đi nhưng ta nhìn thấy mọi người xung quanh chỉ trỏ , xầm xì , cười chê . Ta thật không nhẫn tâm . Ta nhớ thời trước , ta cũng như hắn , cũng bị mọi người cười chê , nói xấu sau lưng khi gia đình ta gặp chiện .

Ta thấy đồng cảm cho hắn .

_ IM NGAY ! ! !

Tên nam nhân đang chọc ghẹo hắn và mọi người đổ mắt dồn về tiếng nói vừa phát ra .

Tên này trông cũng ra dáng thư sinh , nho nhã , đứng phía sau hắn là một đám nam nhân khác . Ta đoán là bọn nô tài nhà hắn .

_ Huynh !

Tên biến thái nhìn thấy ta , mừng rỡ nhưng cái mặt mếu máo trông thật tội . Hắn chạy lại nép sau người ta , rụt rè nhìn ra mấy tên lúc nãy .

_ Ngươi là ai mà xen vào chiện của bọn ta ?

_ Thế ngươi là ai ? Nhìn dáng vẻ thì giống người có ăn học , gia giáo . Vậy sao lại giở thói ức hiếp người khác như thế ?

_ Ngươi ! Ngươi là gì của tên đó !

_ Là bằng hữu , liên quan gì đến tên thư sinh thối nhà ngươi .

_ Thế ngươi ko biết ta là ai sao ?

_ Ta mặc xác ngươi là ai ! Bất quá là công tử của một gia đình vô giáo dục thôi .

_ Điêu dân to gan ! Đây là Lỗi Lâm , đại thiếu gia của quan học sỹ Lỗi Hàn .

Một tên lâu la trong đám , hùng hồ lên tiếng . Hắn thì phe phẩy quạt , ra vẻ đắc ý .

_ Hahaha !

_ Ngươi còn dám cười !



_ Sao lại ko dám ? Chỉ là tên quan tém riu , cũng đem ra khè với bổn thiếu gia ta sao ?

_ Ngươi là ai mà to gan lớn mật , dám nói cha ta là quan tép riu !

Ta giả đò kính cẩn , hơi cúi người xuống , giọng ôn nhu :

_ Tại hạ ! Lam Phong ( tên đại huynh của ta đó ) , con trưởng của tể tướng đương triều . Tham kiến Lỗi công tử !

Ta cười khẩy , hắn nhìn ta xanh hết cả mặt . Dám đùa với ta sao ?

_ Công tử ! Ngươi sao vậy ? Chức vị của cha ta có nhỏ lắm ko ? Đủ to gan lớn mật để nói chiện với công tử chưa ?

_ Ngươi !

_ Hửm ?

_ Tại hạ có mắt như mù không thấy núi thái sơn . Tại hạ có gì mạo phạm , xin Lam công tử bỏ qua cho !

_ Đúng là cẩu nô tài ! Thấy người cao thì cung kính nghiêng mình , còn đối với người thấp hèn thì xem thường chọc phá ! Chẳng có gia giáo ! Vậy còn dám mở miệng xưng là con của quan học sỹ !

_ Ngươi !

_ Ta làm sao ? Định đánh con tể tướng sao ? Ta thách ngươi đấy !

_ Hahaha ! Tại sao ta lại ko dám ? Chỉ do ngươi nói , ngươi lấy gì chứng minh ngươi là con tể tướng nhỉ ?

_ Ngươi !

_ Dù ngươi có là con tể tướng , ta cũng chẳng sợ . Nghe nói , tên Lam Phong chỉ là tên công tử bất tài vô dụng , chỉ biết ăn chơi xa hoa , học hành chẳng ra gì . Ngươi lấy tư cách gì mà mắng **** ta ? Hahaha

_ Ngươi

Thật tức chết ta mất ! Tưởng mượn danh tên đó có thể thị uy , ai dè , mượn nhầm cái tên vô dụng .

_ Hảo !Để ta cho ngươi biết thế nào là vô dụng !



Ta dùng những môn võ mình được học thời trước , bẻ gãy xương hắn , quật hắn nằm dài trên đất .Hắn tức giận , quát lên :

_ Người đâu ? Đánh hắn cho ta !

Chết ta rùi !Tay không ta đánh được ai .Nếu có vũ khí gì trong tay còn xoay sở , hạ được mấy tên lâu la này . Tên nào cũng cầm trên tay cây kiếm sáng chói , chém một nhát là bay phần thân thể trên người rồi .

Rồi một kiếm từ trên không bổ xuống ngay đầu ta . Lần này chết ta thiệt rồi ! Ta nhắm mắt nhắm mũi chờ đợi ! Chết thêm lần nữa sau .

Uả ? Sao ko thấy gì hết vậy nè ! Sao ko có gì chạm vào ta hết vậy ?Hay là ta đang mơ . Ta nghe có tên rên rỉ , than vãn của mấy tên nam nhân . Ta hé hé mắt ra nhìn

Woa ! Hum nay sao ta ra đường gặp toàn giai đẹp thế này ?

Đứng trước mặt ta bây giờ là một nam nhân .Người hắn khoác lên bạch y trang nhã , vóc dáng hoàn hảo , bộ dáng anh tuấn tiêu sái , khuôn mặt tuấn mỹ, mày tựa như kiếm , đôi mắt màu đen sâu thăm thẳm , làm người ta có cảm giác u buồn nhưng cực kỳ câu dẫn , đôi môi phiến bạc , chỉ cần cong lên một tí cũng khiến người ta chết ngất. Tóc đan dài buông xõa qua vai, trông thật phong tình và quyến rũ .

_ Công tử ko sao chứ ?

_ Ta… uhm … ta ko sao . Là huynh cứu ta ?

_ Ân !

_ Đa tạ ! Chẳng hay huynh tên họ là chi ?

_ Ta tên Hoàng Ân Gia Mạnh , công tử cứ gọi ta là Gia Mạnh! Xin phép , ta có việc gấp phải đi ! Hẹn công tử khi khác , ta sẽ cùng công tử hàn huyên tâm sự ! Xin cáo từ !

_ Cáo từ !

Chàng đi làm ta tiếc hùi hụi .Tự dưng nhớ đến hai câu thơ của Hàn Mặc Tử .

“ Người đi , một nửa hồn tôi mất .

Một nửa hồn kia bỗng dại khờ . “

Sao chàng ko phải là người ta sẽ lấy nhỉ ? Thế thì có tốt quá ko ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Khờ Dại!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook