Chương 69: CHỜ MONG VÀ NGUYỆN CẦU
trankg92
08/06/2013
Ở nơi khác ,
Cũng có một kẻ đang nhìn ánh trăng trên cao mà thẩn thờ .
Tâm tư âu sầu , muộn phiền thì trăng có trở nên hữu tình hay không ?
Trăng mang một màu ảm đạm .
Tòa lầu Vọng Nguyệt ,
Kỳ Lân thân ảnh cô đơn đứng nơi lầu cao , ánh mắt chỉ nhìn về một hướng xa . Là hướng của Hoàn Ly cung .
Nếu như Thiên Doanh có thể đường hoàng ở bên cạnh nàng thì hắn ... hắn sẽ ở nơi này ...trọn đêm nay ... một mình và âm thầm chờ đợi nàng tỉnh lại .
Đây là điều duy nhất mà hắn có thể làm cho nàng .
Kỳ Lân ngẩng cao khuôn mặt phủ đầy tâm tư nhìn một điểm vô định giữa màn đêm tịch liêu .
Hắn đã đứng đây tự bao giờ và đã được bao lâu ? Hắn cũng không dám chắc . Có lẽ từ lúc rời khỏi Hoàn Ly cung ... hắn vô thức bước chân đến đây ... Và hắn dường như bất động chỗ này ... và rồi ... dường như đã trải qua mấy canh giờ , hắn chưa hề thay đổi tư thế . Một khoảng trầm mặc kéo dài đến tận khi đêm buông xuống ...
Nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra , ánh mắt hắn trống rỗng .. Mọi thứ cảm xúc không nói nên lời âm ỉ trong lòng
Rời khỏi Ngự Thư phòng , Kỳ Lân bộ dạng khẩn trương hướng nhanh chân bước đến Hoàn Ly cung ... Chỉ cần nghĩ đến sắc mặt tái nhợt không có chút máu của nàng , bước chân của hắn càng lúc càng vội vã . Khẩn trương là thế , nóng lòng là thế ... nhưng không hiểu tại vì sao ... hắn chợt khựng cước bộ đứng tần ngần , ánh mắt lưỡng lự không dám bước tiếp ... dù chỉ còn vài bước là có thể vào trong phòng , có thể nhìn thấy nàng , có thể biết tình hình của nàng như thế nào ... Nhưng ... Hắn vào đó để làm gì ? Để trơ mắt nhìn nàng đau đớn hay đối mặt với cơn thịnh nộ của Thiên Doanh ? Hắn thật sự không đủ dũng khí cũng như can đảm làm việc đó .
Nắm chặt bàn tay , hắn cố gắng kiềm chế lại nỗi thống hận bản thân . Sự yếu hèn nhu nhược này là sao đây ?
Kỳ Lân quay mặt đi rồi lại nhìn về phía gian phòng kia . Sự dằn vặt đấu tranh tư tưởng khiến hắn không an tâm cứ như vậy rời khỏi . Khi hắn quyết định nhấc chân thì một bàn tay giữ chặt bờ vai hắn lại , không cho hắn thực hiện hành động của mình . Hắn giật bắn người . Là kẻ nào có thể đến gần trong khi hắn không hề hay biết . Chẳng lẽ hắn quá chuyên tâm ? Nhưng bọn người hầu không hề thông báo . Và hắn thật sự kinh ngạc khi xoay người lại . Là thái hậu .
Một tiếng mẫu hậu hắn kêu có chút lúng túng khi nhìn thây sắc mặt không được thiện cảm của thái hậu dành cho mình . Thái hậu có mặt nơi đây , ắt hẳn đã rõ sự tình . Hắn không khỏi cảm thấy hổ thẹn trước mặt bà ấy .
Thái hậu dường như cũng đoán ra được tâm tư của Kỳ Lân và bà cũng không muốn làm khó hắn thêm nữa . Không vòng vo , thái hậu lên tiếng khuyên hắn tạm thời không nên xuất hiện nơi này , tránh sự tình thêm rắc rối .Mọi chuyện có gì để sau này hãy nói . Kỳ Lân không thể phủ nhận sự hợp tình hợp lý trong lời nói của thái hậu , hắn không nhìn thái hậu một lời cáo từ rồi nhanh chóng cùng thị vệ rời khỏi Hoàn Ly cung .
Hoàn Ly cung cách đây không xa ... và sẽ có người từ trong ấy báo lại tình hình cho hắn nghe .
Và lần cuối này , tin đến như sét đánh ngang tai , tâm hắn không ngừng chấn động , ánh mắt hắn càng trở nên u tối và sâu thăm thẳm .
Tình hình tệ đến thế sao ? Sẽ không thể tỉnh lại sao ? Là hắn hại nàng ... đúng không ?
Hắn lẩm bẩm một mình ,ánh mắt trống trỗng nhìn về hướng Hoàn Ly cung .
Hắn đang làm cái gì đây ? Mọi chuyện ... tại sao mọi chuyện lại trở nên nông nỗi này ? Đây , đây không phải là điều hắn muốn . Thật sự không phải . Rồi bàn tay hắn vô thức cứ nắm lại rồi mở ra, rồi nắm lại , mở ra . Hắn đang cố khống chế sự yếu đuối của bản thân . Từ lúc nào ... từ lúc nào hắn lại trở nên bạc nhược , đa sầu đa cảm , cảm tính thế này ?
Hắn thật sự không còn nhận ra mình nữa rồi .. Chẳng phải chỉ vì không cam tâm thua ? Chẳng phải chỉ muốn chiếm hữu đó sao ? Tại sao lúc này trái tim hắn quặn đau thế này ? Trái tim này , hình như không còn nghe theo lời hắn nữa rồi . Hắn thật sự đã lún sâu vào chuyện tình cảm không lối thoát này rồi sao ? Không thể ... Không thể như thế được . Nói ra , ai sẽ tin ? Thật nực cười . Chẳng ai có thể tin điều này . Hắn thật sự vì một người mà đau khổ sao ? Tự cho mình là kẻ đa tình đứng si ngốc nơi đây chờ mong một kỳ diệu dành ai đó sao ?
Ngẩng mặt lên nhìn ánh trăng , một hình ảnh chợt hiện lên trước mặt hắn . Nụ cười của nàng khiến ánh mắt hắn bớt u tối và ảm đạm đi . Hắn chợt nhận ra , mọi thứ mình làm đều vô nghĩa , điều hắn cần là một tấm chân tình . Nụ cười chua chát hiện lên trên khóe môi . Hắn cúi mặt chấp nhận sự thật này . Nếu đã như vậy , một lần này thôi , hãy cho hắn làm một kẻ ngốc . Dùng sự chân thành lần đầu tiên trong đời mình , thầm cầu nguyện và chờ mong điều kỳ diệu sẽ đến với nàng .
Nếu như ở nơi Hoàn Ly cung là niềm hy vọng của kẻ si tình , nơi lầu cao Vọng Nguyệt là điều nguyện cầu của kẻ ngốc thì nơi Nghi Lâm cung cũng là một mối day dứt của kẻ đáng tội . Mộc Lan cả đêm không tài nào chợp mắt nổi . Sự tình đến nước này đều là do nàng ta nông nỗi gây ra. Chắp tay ngước mặt lên cao , nàng ta cầu nguyện điều bình an sẽ đến với Song Nhược .
Trong hậu cung , Thái hậu bất an đến không ngủ được . Nếu bà không thể cứu được Song Nhược thì bà chỉ còn cách đặt niềm tin của mình vào nơi tâm linh đức phật . Cầu mong trời mau sáng và mang Song Nhược tỉnh lại để mọi chuyện được viên mãn .
Trong đêm , mỗi người đều mang một tâm tư nhưng đều mong một điều kỳ diệu sẽ xảy ra vào sáng mai .
Chờ đợi và nguyện cầu ....Một thứ ánh sáng mỏng manh chợt vụt qua giữa đêm rồi chợt tắt cuối chân trời ...
Cũng có một kẻ đang nhìn ánh trăng trên cao mà thẩn thờ .
Tâm tư âu sầu , muộn phiền thì trăng có trở nên hữu tình hay không ?
Trăng mang một màu ảm đạm .
Tòa lầu Vọng Nguyệt ,
Kỳ Lân thân ảnh cô đơn đứng nơi lầu cao , ánh mắt chỉ nhìn về một hướng xa . Là hướng của Hoàn Ly cung .
Nếu như Thiên Doanh có thể đường hoàng ở bên cạnh nàng thì hắn ... hắn sẽ ở nơi này ...trọn đêm nay ... một mình và âm thầm chờ đợi nàng tỉnh lại .
Đây là điều duy nhất mà hắn có thể làm cho nàng .
Kỳ Lân ngẩng cao khuôn mặt phủ đầy tâm tư nhìn một điểm vô định giữa màn đêm tịch liêu .
Hắn đã đứng đây tự bao giờ và đã được bao lâu ? Hắn cũng không dám chắc . Có lẽ từ lúc rời khỏi Hoàn Ly cung ... hắn vô thức bước chân đến đây ... Và hắn dường như bất động chỗ này ... và rồi ... dường như đã trải qua mấy canh giờ , hắn chưa hề thay đổi tư thế . Một khoảng trầm mặc kéo dài đến tận khi đêm buông xuống ...
Nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra , ánh mắt hắn trống rỗng .. Mọi thứ cảm xúc không nói nên lời âm ỉ trong lòng
Rời khỏi Ngự Thư phòng , Kỳ Lân bộ dạng khẩn trương hướng nhanh chân bước đến Hoàn Ly cung ... Chỉ cần nghĩ đến sắc mặt tái nhợt không có chút máu của nàng , bước chân của hắn càng lúc càng vội vã . Khẩn trương là thế , nóng lòng là thế ... nhưng không hiểu tại vì sao ... hắn chợt khựng cước bộ đứng tần ngần , ánh mắt lưỡng lự không dám bước tiếp ... dù chỉ còn vài bước là có thể vào trong phòng , có thể nhìn thấy nàng , có thể biết tình hình của nàng như thế nào ... Nhưng ... Hắn vào đó để làm gì ? Để trơ mắt nhìn nàng đau đớn hay đối mặt với cơn thịnh nộ của Thiên Doanh ? Hắn thật sự không đủ dũng khí cũng như can đảm làm việc đó .
Nắm chặt bàn tay , hắn cố gắng kiềm chế lại nỗi thống hận bản thân . Sự yếu hèn nhu nhược này là sao đây ?
Kỳ Lân quay mặt đi rồi lại nhìn về phía gian phòng kia . Sự dằn vặt đấu tranh tư tưởng khiến hắn không an tâm cứ như vậy rời khỏi . Khi hắn quyết định nhấc chân thì một bàn tay giữ chặt bờ vai hắn lại , không cho hắn thực hiện hành động của mình . Hắn giật bắn người . Là kẻ nào có thể đến gần trong khi hắn không hề hay biết . Chẳng lẽ hắn quá chuyên tâm ? Nhưng bọn người hầu không hề thông báo . Và hắn thật sự kinh ngạc khi xoay người lại . Là thái hậu .
Một tiếng mẫu hậu hắn kêu có chút lúng túng khi nhìn thây sắc mặt không được thiện cảm của thái hậu dành cho mình . Thái hậu có mặt nơi đây , ắt hẳn đã rõ sự tình . Hắn không khỏi cảm thấy hổ thẹn trước mặt bà ấy .
Thái hậu dường như cũng đoán ra được tâm tư của Kỳ Lân và bà cũng không muốn làm khó hắn thêm nữa . Không vòng vo , thái hậu lên tiếng khuyên hắn tạm thời không nên xuất hiện nơi này , tránh sự tình thêm rắc rối .Mọi chuyện có gì để sau này hãy nói . Kỳ Lân không thể phủ nhận sự hợp tình hợp lý trong lời nói của thái hậu , hắn không nhìn thái hậu một lời cáo từ rồi nhanh chóng cùng thị vệ rời khỏi Hoàn Ly cung .
Hoàn Ly cung cách đây không xa ... và sẽ có người từ trong ấy báo lại tình hình cho hắn nghe .
Và lần cuối này , tin đến như sét đánh ngang tai , tâm hắn không ngừng chấn động , ánh mắt hắn càng trở nên u tối và sâu thăm thẳm .
Tình hình tệ đến thế sao ? Sẽ không thể tỉnh lại sao ? Là hắn hại nàng ... đúng không ?
Hắn lẩm bẩm một mình ,ánh mắt trống trỗng nhìn về hướng Hoàn Ly cung .
Hắn đang làm cái gì đây ? Mọi chuyện ... tại sao mọi chuyện lại trở nên nông nỗi này ? Đây , đây không phải là điều hắn muốn . Thật sự không phải . Rồi bàn tay hắn vô thức cứ nắm lại rồi mở ra, rồi nắm lại , mở ra . Hắn đang cố khống chế sự yếu đuối của bản thân . Từ lúc nào ... từ lúc nào hắn lại trở nên bạc nhược , đa sầu đa cảm , cảm tính thế này ?
Hắn thật sự không còn nhận ra mình nữa rồi .. Chẳng phải chỉ vì không cam tâm thua ? Chẳng phải chỉ muốn chiếm hữu đó sao ? Tại sao lúc này trái tim hắn quặn đau thế này ? Trái tim này , hình như không còn nghe theo lời hắn nữa rồi . Hắn thật sự đã lún sâu vào chuyện tình cảm không lối thoát này rồi sao ? Không thể ... Không thể như thế được . Nói ra , ai sẽ tin ? Thật nực cười . Chẳng ai có thể tin điều này . Hắn thật sự vì một người mà đau khổ sao ? Tự cho mình là kẻ đa tình đứng si ngốc nơi đây chờ mong một kỳ diệu dành ai đó sao ?
Ngẩng mặt lên nhìn ánh trăng , một hình ảnh chợt hiện lên trước mặt hắn . Nụ cười của nàng khiến ánh mắt hắn bớt u tối và ảm đạm đi . Hắn chợt nhận ra , mọi thứ mình làm đều vô nghĩa , điều hắn cần là một tấm chân tình . Nụ cười chua chát hiện lên trên khóe môi . Hắn cúi mặt chấp nhận sự thật này . Nếu đã như vậy , một lần này thôi , hãy cho hắn làm một kẻ ngốc . Dùng sự chân thành lần đầu tiên trong đời mình , thầm cầu nguyện và chờ mong điều kỳ diệu sẽ đến với nàng .
Nếu như ở nơi Hoàn Ly cung là niềm hy vọng của kẻ si tình , nơi lầu cao Vọng Nguyệt là điều nguyện cầu của kẻ ngốc thì nơi Nghi Lâm cung cũng là một mối day dứt của kẻ đáng tội . Mộc Lan cả đêm không tài nào chợp mắt nổi . Sự tình đến nước này đều là do nàng ta nông nỗi gây ra. Chắp tay ngước mặt lên cao , nàng ta cầu nguyện điều bình an sẽ đến với Song Nhược .
Trong hậu cung , Thái hậu bất an đến không ngủ được . Nếu bà không thể cứu được Song Nhược thì bà chỉ còn cách đặt niềm tin của mình vào nơi tâm linh đức phật . Cầu mong trời mau sáng và mang Song Nhược tỉnh lại để mọi chuyện được viên mãn .
Trong đêm , mỗi người đều mang một tâm tư nhưng đều mong một điều kỳ diệu sẽ xảy ra vào sáng mai .
Chờ đợi và nguyện cầu ....Một thứ ánh sáng mỏng manh chợt vụt qua giữa đêm rồi chợt tắt cuối chân trời ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.