Chương 40: Chu Ân Đồng
trankg92
20/05/2018
XOẢNG …. ( AMEN ! ! ! )
Một âm thanh phát ra từ căn phòng ở Nghi Lệ Xuân .
Từ lúc rời khỏi đại sảnh đến giờ , gương mặt của Song Nhược không còn gì có thể diễn tả đc . Gương mặt đỏ gay , lại còn tỏa ra sát khí ngùn ngụt .
Vào phòng , việc đầu tiên mà nàng làm là quăng ngay cái chun trà trên bàn đáp ngay xuống đất . Âm thanh ấy dường như không đủ để thỏa đi cơn tức giận của nàng , nàng cầm tiếp một chiếc bình khá to , nhìn sơ qua là loại đổ cổ quý hiếm , nàng toan quăng đi liền bị Thiên Doanh giữ chặt tay ( caca xót của ý mà ) , kéo nàng ôm ngay vào lòng , nói lời ôn nhu .
_ Nương tử ! Đừng giận mà . Nàng giận làm ta lo lắm nga ~!
_ Bỏ ta ra ! Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa cũng đừng ở đây nói lời thừa thãi . Đc ban hôn , người vui nhất không phải là ngươi sao ?
Người ta nói “ giận quá mất khôn “ cấm có sai . Tự dưng nàng giận Kỳ Lân lại đem đổ lên đầu hắn . Dù cho hắn có mười cái lá gan , hắn cũng chẳng dám nhìn nữ nhân khác , huống chi là … Hắn nhăn nhó khổ sở nhìn nàng nói lời đính chính .
_ Nương tử ! Chuyện này đâu liên quan đến ta . Vả lại , ta thực không có lòng đó . Nàng phải tin ta chứ . Ta chỉ có mình nàng thôi mà , nương tử !
_ Hừ ! – Nàng lườm hắn một cái , rồi quay mặt chỗ khác nhưng lạ một chỗ là vẫn yên vị trong người hắn , mặc cho hắn vòng tay ôm eo nhỏ .- Ta không ngờ cái tên Kỳ Lân đón lại giở trò này . Muốn chia rẽ ta ư ? Đừng mơ ! – Nàng vừa nói , vừa nắm chặt hai tay lại, nhíu cả hàng mày hai môi mím chặt vào nhau nói lời đầy kiên định .
_ Nương tử ! Nàng muốn làm gì ?
_ Làm gì ư ? – nàng cười nhếch mép thâm ý nói – Ta sẽ không để cô nương kia bước chân vào đc vương phủ này đâu .
_ Không đc đâu nương tử ! – Thiên Doanh lắc đầu tỏ vẻ chán nản – Dù nàng đang muốn làm gì thì ta cũng sẽ không đồng ý đâu .
Nhanh gỡ tay hắn ra , ta nhìn hắn chằm chằm như điều tra hoài nghi nói .
_ Ngươi nói như thế là ý gì ? Muốn lập cô nương họ Chu kia làm trắc phi đúng không ?
_ Nương tử ! Ta không phải ý đó . Thực ra thì … - hắn tránh né ánh mắt mang hình viên đạn của ta nói ngập ngừng - … thì …
_ Thực ra làm sao ? Nói ! Ngươi còn bao nhiêu chuyện giấu ta ?
Nhìn điệu bộ cộng thêm thái độ khả nghi của hắn ,làm lòng ta càng dấy lên sự hoài nghi bất an . Thực ra hắn là đang giấu ta chuyện gì ? Hắn không phải muốn thất tín với ta chứ? Càng nghĩ lòng ta càng thêm rối rắm .
Nhìn ánh mắt , nét mặt lại còn cái chau mày của nàng , hắn dường như hiểu đc nàng là đang nghĩ gì ? Thực lòng … điều nàng đang nghĩ thực khác xa hoàn toàn với những gì hắn sắp nói và những điều hắn không có can đảm để nói cho nàng nghe . Thực ra , lúc nghe thánh chỉ , hắn lấy làm bất ngờ về người đc ban hôn cùng hắn . Nhưng …. Mau chóng , hắn cũng nghĩ ra ngay âm mưu mà Kỳ Lân đang sắp đặt .
Hắn dự định về phòng sẽ nói ra cho nàng tất cả những suy nghĩ của hắn và cả cô nương kia . Nhưng … thái độ của nàng từ lúc nãy đến giờ , làm cho hắn không thể nói ra đc . Nếu nàng biết …
Hắn hít một hơi , cầm lấy tay nàng nắm chặt , ôn nhu nói .
_ Nàng đừng nghi ngờ ta ! Ta thực chẳng nghĩ như thế ! Cũng chẳng có chuyện gì giấu nàng cả . Chỉ là … - Hắn nhẹ nhàng kéo nàng ngồi lên đùi , vuốt nhẹ làn tóc đen kia ,nói tiếp - … ta sợ nàng mắc bẫy của Kỳ Lân thôi .
_ Mắc bẫy ? ? ?
Vừa nghe đến hai từ này , ta không khỏi kinh ngạc , bật dậy lần nữa quay lại nhìn hắn mắt mở to hết cỡ nhìn hắn .
_ Chuyện là thế nào ? Tại sao ta lại mắc bẫy của tên hoàng đế đó hả ?
Cho dù nàng thông minh đến cỡ nào đi chăng nữa , nhưng máu nóng nổi lên thì khó lòng giữ bình tĩnh , huống chi đến việc suy nghĩ những chiện cao thâm như thế . Hắn chợt thấy thú vị vì điều này , bàn tay đưa lên cao vuốt nhẹ đôi gò má đang ửng đỏ vì giận của nàng, cười nhẹ nhàng .
_ Nương tử ! Nàng đáng yêu lắm nga ~!
_ Nam nhân thối ! – ta gạt tay hắn ra , tuy là có tức vì cái hành động dở hơi này của hắn nhưng thâm tâm lại có một cỗ thích thú tràn ngập , khiến hai má ta càng thêm ửng hồng vì ngượng ngùng . – Không … không mau nói , còn giở trò đánh lạc hướng ta nữa à ?
_ Nương tử ! Nàng nghe ta nói . – Hắn từ từ đứng dậy , ấn nhẹ ta ngồi ghế rồi quỳ một chân trước ta , cầm lấy ta tay rồi ngước lên nhìn ta nói . – Chu tướng quân là một bậc anh hùng , khảng khái cương trực . Là một người khiến người khác nể phục và kiêng nể . Bản thân ta cũng rất kính trọng ông ấy .
_ Thế thì sao ? Ta thấy chẳng liên quan gì cả ?
_ Từ từ nào – Hắn khẽ nhắc nhở cười nhẹ - Thực ra … chính vì tính tình của mình , mà Chu tướng quân khiến bọn gian thần phải một phần nể trọng và dè chừng . Còn riêng Kỳ Lân thì phải nhẫn nhịn Chu tướng quân mấy phần . Chính vì thế …
_ Khoan đã ! - Nàng giơ tay cắt ngang lời hắn , khẽ nhăn mặt , ánh mắt khẽ híp lại suy tư đôi chút . – Nếu nói như vậy thì Kỳ Lân ,hắn …
Như nghĩ ra điều gì đó , hai mắt càng lúc càng mở to , đôi đồng tử như giãn ra hết mắt hiện sự kinh ngạc đậm sự tức giận đến tột độ .
_ HẮN MUỐN MƯỢN TAY TA TRỪNG TRỊ CHU TƯỚNG QUÂN !
Ta tức giận gằng ra từng tiếng nói rít qua kẽ răng nói , mắt nhìn Thiên Doanh .
_ Ân ! Nàng hiểu là tốt rồi .
Hắn khẽ cười lại thở phào nhẹ nhõm , vậy là …lúc này nàng sẽ không bận lòng mà trách móc hắn về chuyện ban hôn nữa . Nhưng … nhìn thái độ này , không biết nên vui hay nên lo lắng nữa . Qủa thực điều này chẳng khác đụng chạm đến tính hiếu chiến của nàng . Bất giác Thiên Doanh lại thở ra …
_ Tên hoàng đế chết tiệt ! Muốn ta làm hại trung thần , ta sẽ không để hắn yên đâu . Nhưng … - đang nói lời kiên quyết thì nàng bỗng xoay qua hắn - … cũng không có chuyện lập Chu cô nương kia làm trắc phi đâu .
_ Ta biết mà nương tử ! – Hắn cười sủng nịnh , kéo nàng ôm vào lòng . .Lúc nghe nàng nói như thế , không hiểu vì sao , hắn giật thót cả người . Cũng may là nàng không thể thấy nét mặt của hắn lúc này .Nếu không … hắn có giải thích đến sáng mai cũng không thể làm cho nàng hết nghi ngờ . Mùi hương thoảng thoảng từ người nàng phát ra xộc vào mũi khiến hắn cảm giác khó chịu trong người . Hắn hôn nhẹ lên làn tóc , thì thầm .
_ Nương tử ! Nàng hảo thơm nga ~!
_ Ngươi muốn làm gì ?
_ Ta chưa ăn no . – khóe môi ai kia đã nhếch lên một đường tinh quái .
_ Ngươi muốn gì ?
Mặc cho lời nàng nói , bàn tay nhanh vén làn tóc kia đi , bờ môi thèm khát đã nhanh chóng in dấu trên chiếc cổ trắng ngần kia . Một cỗ cảm xúc dâng trào khiến hắn không thể chịu đựng đc . Bàn tay kia cũng không chịu yên phận mà lần mò trên cơ thể nàng mà vuốt ve mà sờ mó . Nàng càng cựa quậy càng khiến cho hắn càng thêm phấn khích . Hai tay giữ lấy gương mặt nàng , hắn cười gian xảo rồi chế ngự ngay bờ môi đỏ căng mọng say tình kia . Nụ hôn say mê nồng nhiệt khiến cho nàng như bị thôi miên . Lúc đầu nàng còn phản kháng bằng những cái đánh tay vào người hắn , nhưng … chỉ vài giây sau nàng cũng bị hắn thuần phục , ngoan ngoãn đáp lại hắn . Hai chiếc lưỡi cùng đùa nghịch , khóe mắt khẽ nheo lại hiện lên ý cười . Nụ hôn sẽ còn tiếp diễn … cũng có thể sẽ còn diễn biến nhiều hơn thế … Nếu như …
_ Tiểu thư !
Giây phút lãng mạn bị một giọng nói hết sức nhỏ nhẹ nhưng lại gây cho người khác cảm giác hụt hẫng đến chán ghét . Nàng tuy muốn đẩy hắn ra , nhưng … hình như hắn không có ý định dứt ra .
_ Đừng ra !
Chỉ hai từ vẻn vẹn , hắn lại tiếp tục xâm chiếm bờ môi kia . Nghe theo lời hắn , nàng cũng chẳng bận tâm là ai ngoài kia , tiếp tục cùng hắn say mê .
Nhưng … bên ngoài có một người vẫn không ngại làm phiền chủ tử của mình , thấy im hơi lặng tiếng lại tiếp tục điệp khúc gọi nhưng lần này có phần to hơn .
_ TIỂU THƯ ! TIỂU VI CÓ VIỆC CẦN GẶP NGƯỜI .
Thực làm người ta mất hứng . Ta khẽ chau mày nhăn nhó khó chịu , vội đẩy hắn ra nói .
_ Thôi ! Để ta ra ngoài xem sao đã !
Gương mặt tuấn tú kia cũng không mấy khả quan , cau có nhăn nhúm nói lời khó chịu .
_ Ta sẽ đuổi a hoàn kia .
_ Không đuổi được ! – Ta cười sủng nịnh , hai tay giữ hai má hắn , hôn nhẹ lên môi hắn rồi nói . – Ngoan đi ! Một chút là vào ngay !
Nói xong , ta để mặc hắn đang cườii ngẩn ngơ rồi ra ngoài gặp tiểu Vi .
Vừa nhìn thấy ta , cô bé mừng như bắt đc vàng , vội hành lễ .
_ Tiểu thư !
_ Không cần khách sao vậy đâu . Có chuyện gì , em mau nói đi !
_ Ân ! Tiểu thư ! Có người cần gặp vương gia .
_ Lại ai nữa thế ? Nam hay nữ ? – Ta khó chịu vì từ sáng đến giờ , hết người này lại đến người khác đến làm phiền , thực là …
_ Tiểu thư ! Là một vị tiểu thư . . – Tiểu Vi nhỏ nhẹ đáp lại , mắt vẫn cúi xuống .
_ Tiểu thư ư ? ? Ai mà muốn gặp Thiên Doanh vậy nhỉ ? – Ta lẩm bẩm tự hỏi – Tiểu thư đó có nói tên họ là gì không ? – Ta hỏi ngay tiểu Vi .
_ Ân ! Tiểu thư ấy không nói . Tiểu thư ấy dặn chỉ cần báo lại với vương gia là có người cần gặp . Gặp thì vương gia sẽ tự khắc biết là ai .
_ Vậy sao ? – Tự nói vừa đủ hai người nghe , hai mắt khẽ híp lại , ánh lên nét hoài nghi .- Em ra ngoài thông báo là vương gia sẽ ra ngay .
_ Ân ! Tiểu Vi cáo lui .
Chưa kịp nghe câu chào của tiểu Vi , ta đã bay vào phòng với nguyên dấu hỏi to đùng trong đầu . Tên thối nam nhân kia , dám giấu ta chuyện gì nữa đây ? Lần này không làm rõ , ta thề ta không mang họ Lam .
Bên trong phòng , chưa thấy bóng người vào nhưng có một người đang mỉm cười tự dưng khẽ rùng mình lạnh sống lưng .
Một âm thanh phát ra từ căn phòng ở Nghi Lệ Xuân .
Từ lúc rời khỏi đại sảnh đến giờ , gương mặt của Song Nhược không còn gì có thể diễn tả đc . Gương mặt đỏ gay , lại còn tỏa ra sát khí ngùn ngụt .
Vào phòng , việc đầu tiên mà nàng làm là quăng ngay cái chun trà trên bàn đáp ngay xuống đất . Âm thanh ấy dường như không đủ để thỏa đi cơn tức giận của nàng , nàng cầm tiếp một chiếc bình khá to , nhìn sơ qua là loại đổ cổ quý hiếm , nàng toan quăng đi liền bị Thiên Doanh giữ chặt tay ( caca xót của ý mà ) , kéo nàng ôm ngay vào lòng , nói lời ôn nhu .
_ Nương tử ! Đừng giận mà . Nàng giận làm ta lo lắm nga ~!
_ Bỏ ta ra ! Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa cũng đừng ở đây nói lời thừa thãi . Đc ban hôn , người vui nhất không phải là ngươi sao ?
Người ta nói “ giận quá mất khôn “ cấm có sai . Tự dưng nàng giận Kỳ Lân lại đem đổ lên đầu hắn . Dù cho hắn có mười cái lá gan , hắn cũng chẳng dám nhìn nữ nhân khác , huống chi là … Hắn nhăn nhó khổ sở nhìn nàng nói lời đính chính .
_ Nương tử ! Chuyện này đâu liên quan đến ta . Vả lại , ta thực không có lòng đó . Nàng phải tin ta chứ . Ta chỉ có mình nàng thôi mà , nương tử !
_ Hừ ! – Nàng lườm hắn một cái , rồi quay mặt chỗ khác nhưng lạ một chỗ là vẫn yên vị trong người hắn , mặc cho hắn vòng tay ôm eo nhỏ .- Ta không ngờ cái tên Kỳ Lân đón lại giở trò này . Muốn chia rẽ ta ư ? Đừng mơ ! – Nàng vừa nói , vừa nắm chặt hai tay lại, nhíu cả hàng mày hai môi mím chặt vào nhau nói lời đầy kiên định .
_ Nương tử ! Nàng muốn làm gì ?
_ Làm gì ư ? – nàng cười nhếch mép thâm ý nói – Ta sẽ không để cô nương kia bước chân vào đc vương phủ này đâu .
_ Không đc đâu nương tử ! – Thiên Doanh lắc đầu tỏ vẻ chán nản – Dù nàng đang muốn làm gì thì ta cũng sẽ không đồng ý đâu .
Nhanh gỡ tay hắn ra , ta nhìn hắn chằm chằm như điều tra hoài nghi nói .
_ Ngươi nói như thế là ý gì ? Muốn lập cô nương họ Chu kia làm trắc phi đúng không ?
_ Nương tử ! Ta không phải ý đó . Thực ra thì … - hắn tránh né ánh mắt mang hình viên đạn của ta nói ngập ngừng - … thì …
_ Thực ra làm sao ? Nói ! Ngươi còn bao nhiêu chuyện giấu ta ?
Nhìn điệu bộ cộng thêm thái độ khả nghi của hắn ,làm lòng ta càng dấy lên sự hoài nghi bất an . Thực ra hắn là đang giấu ta chuyện gì ? Hắn không phải muốn thất tín với ta chứ? Càng nghĩ lòng ta càng thêm rối rắm .
Nhìn ánh mắt , nét mặt lại còn cái chau mày của nàng , hắn dường như hiểu đc nàng là đang nghĩ gì ? Thực lòng … điều nàng đang nghĩ thực khác xa hoàn toàn với những gì hắn sắp nói và những điều hắn không có can đảm để nói cho nàng nghe . Thực ra , lúc nghe thánh chỉ , hắn lấy làm bất ngờ về người đc ban hôn cùng hắn . Nhưng …. Mau chóng , hắn cũng nghĩ ra ngay âm mưu mà Kỳ Lân đang sắp đặt .
Hắn dự định về phòng sẽ nói ra cho nàng tất cả những suy nghĩ của hắn và cả cô nương kia . Nhưng … thái độ của nàng từ lúc nãy đến giờ , làm cho hắn không thể nói ra đc . Nếu nàng biết …
Hắn hít một hơi , cầm lấy tay nàng nắm chặt , ôn nhu nói .
_ Nàng đừng nghi ngờ ta ! Ta thực chẳng nghĩ như thế ! Cũng chẳng có chuyện gì giấu nàng cả . Chỉ là … - Hắn nhẹ nhàng kéo nàng ngồi lên đùi , vuốt nhẹ làn tóc đen kia ,nói tiếp - … ta sợ nàng mắc bẫy của Kỳ Lân thôi .
_ Mắc bẫy ? ? ?
Vừa nghe đến hai từ này , ta không khỏi kinh ngạc , bật dậy lần nữa quay lại nhìn hắn mắt mở to hết cỡ nhìn hắn .
_ Chuyện là thế nào ? Tại sao ta lại mắc bẫy của tên hoàng đế đó hả ?
Cho dù nàng thông minh đến cỡ nào đi chăng nữa , nhưng máu nóng nổi lên thì khó lòng giữ bình tĩnh , huống chi đến việc suy nghĩ những chiện cao thâm như thế . Hắn chợt thấy thú vị vì điều này , bàn tay đưa lên cao vuốt nhẹ đôi gò má đang ửng đỏ vì giận của nàng, cười nhẹ nhàng .
_ Nương tử ! Nàng đáng yêu lắm nga ~!
_ Nam nhân thối ! – ta gạt tay hắn ra , tuy là có tức vì cái hành động dở hơi này của hắn nhưng thâm tâm lại có một cỗ thích thú tràn ngập , khiến hai má ta càng thêm ửng hồng vì ngượng ngùng . – Không … không mau nói , còn giở trò đánh lạc hướng ta nữa à ?
_ Nương tử ! Nàng nghe ta nói . – Hắn từ từ đứng dậy , ấn nhẹ ta ngồi ghế rồi quỳ một chân trước ta , cầm lấy ta tay rồi ngước lên nhìn ta nói . – Chu tướng quân là một bậc anh hùng , khảng khái cương trực . Là một người khiến người khác nể phục và kiêng nể . Bản thân ta cũng rất kính trọng ông ấy .
_ Thế thì sao ? Ta thấy chẳng liên quan gì cả ?
_ Từ từ nào – Hắn khẽ nhắc nhở cười nhẹ - Thực ra … chính vì tính tình của mình , mà Chu tướng quân khiến bọn gian thần phải một phần nể trọng và dè chừng . Còn riêng Kỳ Lân thì phải nhẫn nhịn Chu tướng quân mấy phần . Chính vì thế …
_ Khoan đã ! - Nàng giơ tay cắt ngang lời hắn , khẽ nhăn mặt , ánh mắt khẽ híp lại suy tư đôi chút . – Nếu nói như vậy thì Kỳ Lân ,hắn …
Như nghĩ ra điều gì đó , hai mắt càng lúc càng mở to , đôi đồng tử như giãn ra hết mắt hiện sự kinh ngạc đậm sự tức giận đến tột độ .
_ HẮN MUỐN MƯỢN TAY TA TRỪNG TRỊ CHU TƯỚNG QUÂN !
Ta tức giận gằng ra từng tiếng nói rít qua kẽ răng nói , mắt nhìn Thiên Doanh .
_ Ân ! Nàng hiểu là tốt rồi .
Hắn khẽ cười lại thở phào nhẹ nhõm , vậy là …lúc này nàng sẽ không bận lòng mà trách móc hắn về chuyện ban hôn nữa . Nhưng … nhìn thái độ này , không biết nên vui hay nên lo lắng nữa . Qủa thực điều này chẳng khác đụng chạm đến tính hiếu chiến của nàng . Bất giác Thiên Doanh lại thở ra …
_ Tên hoàng đế chết tiệt ! Muốn ta làm hại trung thần , ta sẽ không để hắn yên đâu . Nhưng … - đang nói lời kiên quyết thì nàng bỗng xoay qua hắn - … cũng không có chuyện lập Chu cô nương kia làm trắc phi đâu .
_ Ta biết mà nương tử ! – Hắn cười sủng nịnh , kéo nàng ôm vào lòng . .Lúc nghe nàng nói như thế , không hiểu vì sao , hắn giật thót cả người . Cũng may là nàng không thể thấy nét mặt của hắn lúc này .Nếu không … hắn có giải thích đến sáng mai cũng không thể làm cho nàng hết nghi ngờ . Mùi hương thoảng thoảng từ người nàng phát ra xộc vào mũi khiến hắn cảm giác khó chịu trong người . Hắn hôn nhẹ lên làn tóc , thì thầm .
_ Nương tử ! Nàng hảo thơm nga ~!
_ Ngươi muốn làm gì ?
_ Ta chưa ăn no . – khóe môi ai kia đã nhếch lên một đường tinh quái .
_ Ngươi muốn gì ?
Mặc cho lời nàng nói , bàn tay nhanh vén làn tóc kia đi , bờ môi thèm khát đã nhanh chóng in dấu trên chiếc cổ trắng ngần kia . Một cỗ cảm xúc dâng trào khiến hắn không thể chịu đựng đc . Bàn tay kia cũng không chịu yên phận mà lần mò trên cơ thể nàng mà vuốt ve mà sờ mó . Nàng càng cựa quậy càng khiến cho hắn càng thêm phấn khích . Hai tay giữ lấy gương mặt nàng , hắn cười gian xảo rồi chế ngự ngay bờ môi đỏ căng mọng say tình kia . Nụ hôn say mê nồng nhiệt khiến cho nàng như bị thôi miên . Lúc đầu nàng còn phản kháng bằng những cái đánh tay vào người hắn , nhưng … chỉ vài giây sau nàng cũng bị hắn thuần phục , ngoan ngoãn đáp lại hắn . Hai chiếc lưỡi cùng đùa nghịch , khóe mắt khẽ nheo lại hiện lên ý cười . Nụ hôn sẽ còn tiếp diễn … cũng có thể sẽ còn diễn biến nhiều hơn thế … Nếu như …
_ Tiểu thư !
Giây phút lãng mạn bị một giọng nói hết sức nhỏ nhẹ nhưng lại gây cho người khác cảm giác hụt hẫng đến chán ghét . Nàng tuy muốn đẩy hắn ra , nhưng … hình như hắn không có ý định dứt ra .
_ Đừng ra !
Chỉ hai từ vẻn vẹn , hắn lại tiếp tục xâm chiếm bờ môi kia . Nghe theo lời hắn , nàng cũng chẳng bận tâm là ai ngoài kia , tiếp tục cùng hắn say mê .
Nhưng … bên ngoài có một người vẫn không ngại làm phiền chủ tử của mình , thấy im hơi lặng tiếng lại tiếp tục điệp khúc gọi nhưng lần này có phần to hơn .
_ TIỂU THƯ ! TIỂU VI CÓ VIỆC CẦN GẶP NGƯỜI .
Thực làm người ta mất hứng . Ta khẽ chau mày nhăn nhó khó chịu , vội đẩy hắn ra nói .
_ Thôi ! Để ta ra ngoài xem sao đã !
Gương mặt tuấn tú kia cũng không mấy khả quan , cau có nhăn nhúm nói lời khó chịu .
_ Ta sẽ đuổi a hoàn kia .
_ Không đuổi được ! – Ta cười sủng nịnh , hai tay giữ hai má hắn , hôn nhẹ lên môi hắn rồi nói . – Ngoan đi ! Một chút là vào ngay !
Nói xong , ta để mặc hắn đang cườii ngẩn ngơ rồi ra ngoài gặp tiểu Vi .
Vừa nhìn thấy ta , cô bé mừng như bắt đc vàng , vội hành lễ .
_ Tiểu thư !
_ Không cần khách sao vậy đâu . Có chuyện gì , em mau nói đi !
_ Ân ! Tiểu thư ! Có người cần gặp vương gia .
_ Lại ai nữa thế ? Nam hay nữ ? – Ta khó chịu vì từ sáng đến giờ , hết người này lại đến người khác đến làm phiền , thực là …
_ Tiểu thư ! Là một vị tiểu thư . . – Tiểu Vi nhỏ nhẹ đáp lại , mắt vẫn cúi xuống .
_ Tiểu thư ư ? ? Ai mà muốn gặp Thiên Doanh vậy nhỉ ? – Ta lẩm bẩm tự hỏi – Tiểu thư đó có nói tên họ là gì không ? – Ta hỏi ngay tiểu Vi .
_ Ân ! Tiểu thư ấy không nói . Tiểu thư ấy dặn chỉ cần báo lại với vương gia là có người cần gặp . Gặp thì vương gia sẽ tự khắc biết là ai .
_ Vậy sao ? – Tự nói vừa đủ hai người nghe , hai mắt khẽ híp lại , ánh lên nét hoài nghi .- Em ra ngoài thông báo là vương gia sẽ ra ngay .
_ Ân ! Tiểu Vi cáo lui .
Chưa kịp nghe câu chào của tiểu Vi , ta đã bay vào phòng với nguyên dấu hỏi to đùng trong đầu . Tên thối nam nhân kia , dám giấu ta chuyện gì nữa đây ? Lần này không làm rõ , ta thề ta không mang họ Lam .
Bên trong phòng , chưa thấy bóng người vào nhưng có một người đang mỉm cười tự dưng khẽ rùng mình lạnh sống lưng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.