Chương 45
trankg92
20/05/2018
NGHI LỆ XUÂN …
Một thân ảnh nhàn nhạ ngồi nhâm nhi chun trà đang tỏa hương . Mi mắt khẽ động , đuôi mắt khẽ nhếch lên một đường cong nhẹ , làn môi tủm tỉm một nụ cười nhạt , chậm rãi lên tiếng khi có một thân ảnh khác đang đi qua đi lại trước mặt , dáng vẻ lo lắng nét mặt đăm chiêu , hàng mày khẽ giật giật .
_ Uy ! Ngươi làm gì ?
Tiếng vừa phát ra , liền làm thân ảnh kia chợt khựng bước , xoay người vừa cất tiếng, nhăn nhó trả lời .
_ Nàng thật là … haizzz – Hắn bất đắc dĩ thở dài .
Chẳng thể nói gì với nàng nữa đây . Thân gây họa đến như vậy , bây giờ lại ngồi nhàn nhạ thưởng trà như thế . Chuyện này không phải là chuyện nhỏ . Những điều nàng vừa làm , dù hắn không phản đối nhưng … thực sự cũng không làm thương tổn Ân Đồng nhiều … nhưng cũng đủ để làm cho không ít người chống đối lại nàng . … nàng sẽ gặp không ít rắc rối . Chu tướng quân … Kỳ Lân … Lão tể tướng Lam Long … Và rồi cả bá quan văn võ nữa … Họ là những người “ giậu đổ bìm leo “ . Hắn muốn đau đầu mất thôi . Nhưng điều hắn cảm thấy khó chịu nhất là … không thể giúp đỡ hay đường hoàng bảo vệ nàng được . Thân là nam nhân , là trượng phu của nàng … nhưng chưa bao giờ … hắn có thể bảo vệ nàng trước những điều thị phi . Hắn là không thể trực diện thay nàng chống đối lại Kỳ Lân . Hắn là không thể lên tiếng khi nghe Ân Đồng lăng nhục nàng … Hắn có thể làm gì cho nàng khi những chuyện không hay sẽ tiếp tục xảy đến với nàng ? Hay là hắn chỉ có thể im lặng , giả vờ ngây ngốc nhìn nàng chống trọi một mình , và còn bảo vệ ngược lại hắn . Tự cười vì sự hèn nhát của mình … Hắn là như thế nào ? Hắn có bao giờ làm tròn trách nhiệm một tướng công với nàng chưa ? … Chưa … Một niềm chua xót xâm chiếm lấy tâm can . Hắn cười mỉa bản thân . Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình yếu hèn đến như vậy . Chưa bao giờ hắn cảm thấy hối hận vì hành động giả ngốc của mình như chính lúc này . Tự hỏi lòng . Nàng có bao giờ cảm thấy hối hận khi trở thành nữ nhân của hắn không ? Nàng có bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi phải suy nghĩ về chuyện của hắn không ? Và liệu có lúc nào nàng sẽ cảm thấy chán nản khi bên cạnh hắn không ? Tự dưng … hắn lại cảm thấy sợ … Thực sự hắn rất sợ …
Hắn thừ ngồi trên giường , gương mặt thất thần , ánh mắt nhìn về một hướng vô định , hàng mày chốc chốc lại khẽ động và làn môi cũng khẽ mím chặt vào nhau , trên vầng trán cao ấy cũng bắt đầu lấm chấm vài giọt mồ hôi .
Hắn rơi vào trầm mặc nên không thể hay được có một người đang âm thầm quan sát mình .
Sau tiếng thở dài của hắn , là một khoảng không im lặng bao trùm . Ban đầu còn định để yên mặc hắn làm gì thì làm , nhưng … trong tâm lại có chút không an … liếc mắt nhìn sang . Thấy dáng vẻ không bình thường của hắn , ta tự hỏi hắn là đang nghĩ gì mà trở nên thừ người như thế ? Từ lúc trở vào phòng , hắn liền tỏ ra trầm , không mở miệng thốt ra tiếng nào , lại còn liên tục tới lui trước tầm mắt ta ,khiến ta không khỏi bực tức trong tâm . Đã thế lúc lên tiếng lại phán cho ta ba từ rồi buông tiếng thở dài . “ Nàng thật là … “ . Ba từ hắn nói ra với ngữ điệu khó chịu có chút không hài lòng chợt vang lại bên tai ta , khiến ta không khỏi cau mày , suy nghĩ . Là như thế nào lại buông ra ba từ đó ? Bây giờ lại rơi vào trạng thái như người mộng du … chiều như đang suy nghĩ điều gì đó rất khổ tâm . Vì điều gì khiến hắn biểu hiện như thế ? Vì ả ta ? Không phải là hắn đang đau lòng cho ả chứ ? Một cỗ tức giận hòa với khó chịu xâm chiếm lấy tâm tư của ta . Thực khiến người ta muốn nổi giận mà .
Hừ nhẹ một cái , ta trừng mắt gọi giựt người hắn trở lại .
_ HÁN KỲ THIÊN DOANH .
_ Ân … ân …- hắn giật mình một cái, thoáng chút bối rối , hắn cười gượng trả lời . – Nàng gọi ta à ?
_ Không ngươi thì ai ! – Ta lườm hắn một cái . Thật là muốn chọc tức ta mà . Đừng để ta đoán đúng tâm tư của ngươi ! Nếu không … đừng trách .
Đáy mắt nàng hiện lên tia quỷ dị , khiến hắn vô tình nhìn thấy liền rùng mình . Cười nhăn nhó , hắn nói .
_ Nương tử ! Nàng không phải đang nghĩ xấu ta đó chứ ?
_ Có sao ? Sao ta không biết nhỉ ? – Ta cười cười đôi mắt nheo lại âm trầm đánh giá biểu tình trên gương mặt hắn .- Ta nói … Phải chăng ngươi đang lo lắng điều gì ? Mới khiến tâm tư bất an , tâm thần bất định như thế ?
Lời nàng vừa thốt ra, hắn giật mình nhìn chằm chằm . Nàng đang nói gì thế nào ? Dự cảm không lành khi hắn trông thấy ánh mắt kia của nàng .
Nàng đang nghĩ cái quái quỉ gì nữa không biết ? Thầm than . Tốt nhất hắn phải mau chóng trình bày nguyên do , nếu không muốn trở thành trẻ không nơi nương tựa .
Hắn cười nụ cười méo mó , bởi vì lúc này ,hắn thực không còn tâm trạng nào để cười nổi , hắn nói trong chán nản .
_ Nương tử ! Không như nàng nghĩ đâu . Ta vì đang nghĩ đến việc Chu tướng quân .
_ Việc gì ? – Ta nhướn mày hỏi lại , trong lòng có điểm nghi ngờ lời hắn nói .
_ Ta muốn trực tiếp nói chuyện với Chu tướng quân .- Hắn chậm rãi , ánh mắt ưu tư nhìn về phía trước . Ta điểm chút kinh ngạc ,tròn mắt nhìn hắn . Vì thế nào lại muốn lộ diện ? Ta lúc này thực không thể hiểu nói tâm tư của nam nhân trước mặt . Bất giác đứng dậy , chậm rãi tiến lại gần hắn ,đứng ngay trước mặt hắn , hỏi lại .
_ Vì điều gì khiến ngươi lại có suy nghĩ đó ? Ngươi biết chuyện đó sẽ rất nguy hiểm sao ? Kỳ Lân , hắn…
Không để nàng nói hết câu , hắn đã vòng tay đem người nàng ôm trọn vào lòng . Cảm giác dễ chịu thoải mái , khiến tâm tư hắn được vơi đi phần nào . Hắn đưa tay vuốt nhẹ làn tóc mềm của nàng , hôn lên rồi ôn nhu nói .
_ Ta muốn một lần vì nàng làm việc này . Ta không thể để mình nàng phải chịu ủy khuất mãi được .
Hắn có biết rằng , lời hắn nói ra thật nhẹ nhàng nhưng đã mang đến cho ai kia một niềm hạnh phúc dâng tràn . Hắn không phải như ta nghĩ . Hắn không phải nghĩ đến nữ nhân khác . Mà là … Hắn đang nghĩ cho ta …Nói làm sao nhỉ ? Cảm xúc lẫn lộn trong tim … Hạnh phúc , sung sướng , bồi hồi và cả đau lòng nữa . Vì ta ư ? Hắn vì ta mà không ngại nguy hiểm sao ? Vòng tay ôm siết nam nhân này , ta không khỏi cười mãn nguyện .
_ Tướng công ! Ta hảo ngươi nhất nga ~!
_ Nương tử ! Ta cũng vậy !
Hai thân ảnh ôm nhau trong những nụ cười hạnh phúc .
Rồi bất giác như nhớ điều gì đó , ta vội đẩy hắn ra , nhăn mặt nói .
_ Không được . Không thể được !
_ Nương tử ! Vì chuyện gì ?
_ Ta không cho phép ngươi nói ra bí mật này . Nguy hiểm lắm ! Là do ta gây ra … Ta sẽ tự mình giải quyết .
_ Không được . Nàng đã vì ta làm nhiều chuyện . Ta không thể đứng ngoài cuộc mãi được . Nàng hiểu ta chứ , Nhược nhi ?
Đôi mắt ánh lên nét bi thương nhìn ta , khiến ta cảm thấy căng thẳng và đau lòng . Hắn có phải là rất khổ tâm khi không thể bảo vệ ta ?
_ Nương tử ! Ta không thể đường hoàng bảo vệ nàng . Ta … Ta vô dụng lắm phải không ? – Hắn gục đầu lên bờ vai của ta , giọng nói trở nên khàn khàn , nghe kỹ sẽ thấy có chút nghẹn ngào . Ta cứng người khi nghe hắn nói những lời như thế . Nam nhân của ta .Hắn khổ tâm đến vậy sao ? Một cỗ chua xót chợt dâng trong tim .Một dòng nước mắt từ đầu lăn dài trên má rồi rơi tõm xuống gương mặt hắn . Hắn ngước lên nhìn nàng , lo lắng .
_ Nương tử ! Nàng vì sao lại khóc ? Ta làm nàng giận à ? Ta … ta – hắn trở nên bối rối .
_ Nam nhân ngu ngốc ! – Nàng đánh vào ngực hắn nói lời trách móc - Ta không cho phép ngươi nói những điều ngu ngốc như thế . Ta không yếu đuối đến mức cần người theo bảo vệ … Ta không cần … Nam nhân thối ! Ta chỉ cần ngươi … có biết không hả ?
_ Nương tử ??? – Hắn tròn mắt nhìn nàng để mặc nước mắt tuôn như mưa từ nơi khóe mắt . Lần đầu tiên nhìn thấy nàng khóc như thế , hắn không khỏi kinh ngạc . Vẫn đứng yên bất động nhìn nàng chăm chăm . Dường như còn quá nhiều uất ức , nàng xổ ra một tràng trong nước mắt .
_ Ta mặc kệ ngươi … có giả ngốc hay ngốc thiệt . Trong mắt ta … ngươi là hoàn hảo ….là tuyệt vời nhất …. Ta không cho phép ngươi nghĩ đến những chuyện nguy hiểm như vậy ! Ngươi chỉ cần bên cạnh và toàn tâm toàn ý yêu thương ta … Ta nguyện vì ngươi làm tất cả mọi chuyện … Biết không hả ?
_ Ta… ta …- Hắn chưa khỏi ngỡ ngàng vì sự “ yếu đuối “ bất thường của nàng ( đang chê hay khen vậy cà ?) thì …
Một lực đạo không quá mạnh kéo người hắn xuống . Chưa kịp định thần thì bờ môi đã bị kẻ khóc nhè nãy giờ xâm chiếm . Trợn mắt nhìn gương mặt phóng đại kia , đôi mắt nhắm hờ khiến bờ mi khẽ động …
Một chút ngọt ngào … một chút mằn mặn khiến nụ hôn ấy có mùi vị rất kỳ lạ … rất cuốn hút … như không muốn rời xa …
Trò chuyện cùng hắn một chút thì ... một cơn buồn ngủ lại kéo đến . Cả buổi ta cũng tốn khá nhiều tâm tư rồi . Hắn ôn nhu ôm ta vào trong lòng và khuyên ta nên ngủ một giấc cho lại sức . Ta khẽ cười đồng ý , nằm trong vòng tay ấm áp rồi từ từ khép hàng mi dần đi vào giấc ngủ . Tưởng chừng sắp cùng lão Chu Công đánh cờ thì liền có một kẻ đến phá đám .
Bên ngoài cửa , tổng quản Hy Bối nhẹ giọng thông báo .
_ Vương gia ! Nương nương ! Chu tướng quân xin được cầu kiến .
Nghe xong , cơn buồn ngủ tự dưng biến mất . Ta lầm bầm nguyền rủa kẻ đến không đúng lúc kia , lẫn kẻ khiến kẻ không đúng lúc xuất hiện kia . Biết rằng là lão sẽ đến . Nhưng không ngờ đến sớm như vậy . Thật là ... Dù muốn dù không , ta cũng phải ra giải trình với lão một chút .
Ta cùng Thiên Doanh tiêu sái ra ngoài đại sảnh . Vừa bước vào liền cảm nhận ngay một cỗ sát khí tỏa khắp gian phòng . Trong lòng khẽ động vì dáng vẻ như hùm như sói của người kia . Phải chăng thân làm tướng quân ai nấy cũng đều dáng vẻ kiêu hùng như thế ? Nhưng cái thái độ kia là gì ? Hai mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc , kèm thêm cái mặt đỏ bừng bừng nhìn chằm chằm vào ta như thể ta là kẻ thù truyền kiếp của ông ta vậy ? Hai tay ông ta đang nắm chặt thành quyền ? Lại còn thấy người ông ta chốc chốc lại rung lên . Chắc là giận lắm đây ...
Dù vậy , ta cũng mau chóng trấn tĩnh , tiêu sái bước lên cao . Sau khi đã yên vị , mới chậm rãi nhìn xuống .
Người này từ đầu đã quan sát Song Nhược không bỏ sót một cử chỉ nét mặt nào . Thầm tán thưởng vì dung mạo cũng như khí chất của nữ nhân kia .Đợi khi Song Nhược ngồi xuống , người nào mới chậm rãi , chắp tay ra trước khẽ cúi đầu cung kính .
_ Thần ! Chu Tất ! Tham kiến vương gia ! Tham kiến nương nương ! – Dù giận cách mấy Chu Tất cũng không quên đạo quân thần . Thanh âm trầm xuống không mấy hảo cảm .
_ Chu tướng quân ! Xin hãy bình thân ! Mời ngồi ! – Ta dùng ngữ điệu của kẻ trên nói lời khách sáo .
_ Đa tạ nương nương ! – Vẫn giọng điệu tôn trọng dáng vẻ cung kính Chu Tất nói .
Đợi Chu Tất yên vị , ta mới chậm rãi mở lời trước .
_ Chu tướng quân ! – Ta cười nhạt tỏ vẻ quan tâm – Chẳng hay tình trạng Chu tiểu thư lúc này thế nào ?
Lời nói như dao đâm vào tim kẻ làm cha này , Chu Tất run lên khi nhớ đến tình cảnh đáng thương của con gái khi được người ta mang về phủ .Thật đáng giận . Tại sao lại ra nông nỗi này ? Lúc sáng còn đang yên đang lành cơ mà . Còn nghe bên phủ vương gia giữ lại dùng bữa ? Sao bây giờ tiểu nữ lại thành ra thế này ? Thân làm phụ thân lại xém chút lại không nhìn ra hình dáng nhi nữ của mình .Toàn thân thể ... không nơi nào là không để lại thương tổn . Lại còn bị hôn mê . Ngự y khám qua có nói là tuy vết thương không đáng lo nhưng hình như tiểu nữ chịu đả kích khá lớn nên có tình trạng như vậy . Chỉ cần an dưỡng một thời gian sẽ mau chóng bình phục .
Mặc dù vậy ... Chu tướng quân cũng phải làm rõ chuyện nào . Tiểu nữ là từ phủ vương gia mang về . Lại còn lời của tổng quản Hy Bối truyền lại , gặp Vương phi để có lời giải thích . Chẳng thể nghĩ thêm .Chu tướng quân mau chóng rời phủ đến ngay Oa Nghiêm phủ .
Nay , Chu Tất còn chưa nguôi cơn giận trong tâm thì người trên kia lại dùng thái độ bình thản để quan tâm tiểu nữ như thể không liên quan , khiến ông vô cùng căm phẫn và tức giận . Nắm chặt bàn tay ,nghiến răng , mặt banh cả ra , giọng vô cùng tức giận nhưng vẫn phép tắc .
_ Đa tạ nương nương quan tâm ! Tiểu nữ của thân không sao .
_ Hảo ! Chu tiểu thư không sao là bổn cung an tâm rồi . Vậy ... Chu tướng quân đến đây chẳng phải là vì chuyện của Chu tiểu thư sao ? Có việc gì thắc mắc , Chu tướng quân cứ tự nhiên mà hỏi . Bổn cung sẽ cho Chu tướng quân một lời giải thích thấu đáo.
_ Ân ! Nếu nương nương đã nói thẳng . Thì thần cũng không muốn giấu giếm . Chẳng hay ... tiểu nữ đã gây nên lỗi gì để khiến bị nương nương trách phạt như thế ? – Dù lời nói hết sức cung kính nhưng lại mang nỗi tức giận kèm theo sự trách cứ . Chu Tất nhìn thẳng lên trên , mày rậm cũng nhíu lại như chiều muốn dính lại với nhau , môi mím lại như kiềm lại bức xúc trong lòng .
Ta cười nhạt . Dù sao ông ta cũng là một phụ thân tốt . Nhìn con gái của mình bị người khác hành hạ như thế , không phản ứng gì ... hóa ra không phải con người ... Nói đến đây , tự dưng thấy lòng chợt dâng lên niềm chua xót . Cùng là nhi nữ thường tình . Tại sao lại có người thế này , lại có người thế khác ? Chu Ân Đồng ... ít ra ngươi vẫn còn có phước hơn ta ... Bất quá , ta không thể sánh bằng ngươi ở khoảng này .
Một bàn tay ấm áp khẽ nắm chặt tay ta khiến ta cũng bình tâm trở lại .
_ Chu tướng quân ! Nếu bổn cung nói , bổn cung xử phạt đúng tội đúng người . Ngài nghĩ thế nào ?
_ Nương nương ! Thần không hiểu . Dù là tội gì đi chăng nữa , nương nương cũng không nên dụng hình với tiểu nữ như thế . Thật không công bằng cho tiểu nữ nhà thần . Thần mong nương nương trả lại công đạo cho tiểu nữ .- Chu Tất khẽ nhíu mày , thái độ chẳng mấy hài lòng với câu trả lời này , lời nói có chút hằn học .
_ Công đạo ??? – Ta nhướn mày , cười mỉa mai nói – Có hay chăng là Chu tướng quân đang nhầm lẫn ? – Cười nhạt nhìn xuống nhìn thẳng mắt nói tiếp - Nói chuyện nãy giờ , bổn cung thấy Ngài cũng là người biết quy củ .Mặc dù bổn cung biết chắc , Ngài chẳng để bổn cung và vương gia trong mắt . Nhưng bổn cung lấy làm thắc mắc ... “ Con hơn cha là nhà có phúc “ ... Chẳng hiểu vì sao , Chu tiểu thư lại không học hỏi gì được Chu tướng quân về khoản này nhỉ ?
_ Nương nương ! Xin nương nương nói thẳng – Chu Tất lấy làm khó hiểu .
_ Hảo ! Vậy bổn cung chẳng ngại nói cho Ngài được rõ . So với thái độ của Ngài lúc này , Chu Ân Đồng , không chỉ một , mà năm lần bảy lượt , buông lời nhục mạ bổn cung . – Ta nhướn mày nhấn giọng , ánh mắt đầy tức giận nhìn thẳng về phía Chu Tất nói . - Thử hỏi Chu tướng quân bổn cung nên xử trí nàng ta như thế nào ?
Chu Tất khẽ giật mình . Thật ra lúc đến đây , ông cũng chưa nắm rõ tình hình . Chỉ nhìn thấy nữ nhi bị hành hạ như thế , không thể cầm được xúc động liền mau chóng đến đây . Nghe qua lời của vương phi ...Nếu đúng là như vậy ... Nữ nhi thật sự là đáng tội . Không thể tha thứ được . . Thầm trách bản thân quá nóng vội . Chu Tất đứng dậy trầm giọng cung kính nhận lỗi .
_ Mũi dại thì lái chịu đòn . Thần là phụ thân không biết dạy dỗ con cái . Đắc tội đến nương nương . Xin nương nương trách phạt .- lời vừa nói xong , thì thân ảnh đã vội quỳ xuống .
_ Chu tướng quân ! – Ta mau chóng rời khỏi ghế , xuống đỡ ông ấy đứng lại . Dù sao cũng đáng tuổi cha chú . Hành lễ kiểu này , chắc ta tổn thọ mất . Ta cười ôn nhu nói .
_ Ngài không cần như thế ! Phạt cũng đã phạt rồi . Bổn cung cũng không muốn truy cứu thêm làm gì . Mọi chuyện đến đây coi như kết thúc . Chỉ cần sau này Ngài trông coi cẩn thận tiểu nữ là được rồi .
_ Thần xin khắc ghi lời . Nếu không còn gì . Thần xin phép được cáo lui .
khi Chu Tất muốn rời đi , ta liền nhớ ra một chuyện , gọi giật ngay lại .
_ Khoan đã ! Bổn cung còn chuyện muốn nói với Ngài !
_ Thần xin nghe !
_ Chuyện hôn sự giữa vương gia và Chu tiểu thư . Ngài suy nghĩ thế nào ? Ngài đồng ý ? – Ta nheo mắt nhìn ông ấy hoài nghi
Chu Tất khẽ chau mày . Hết nhìn ta rồi di chuyển tầm mắt sang người Thiên Doanh đang ngô nghê ăn điểm tâm ( caca có một chiêu xài hoài ) . Chu Tất khẽ thở dài rồi nhìn ta nói .
_ Bẩm nương nương ! Là thánh chỉ của hoàng thượng. Thần không đồng ý cũng không được
_ Vậy sao ? – Ta nheo mắt nhìn ông ấy . Tôi trung thật quá phiền phức . Lúc ông ấy nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Thiên Doanh, nhìn trong thái độ là biết ông ấy không ham gì chàng rể quý này . Vậy mà ... Đúng thật là ...
_ Nếu như bổn cung muốn Ngài giúp hủy bỏ hôn sự này . Ngài đồng ý chứ ?
_ Thần không dám . Thần ..
Không để ông ấy nói tiếp ta chặn ngang lời , giọng như ra lệnh .
_ Không cần Ngài làm gì cả . Chỉ cần Ngài giúp ta trình tấu lên hoàng thượng . Xin hoàng thượng chủ trì công đạo cho Chu tiểu thư về việc ta dụng hình là được . Ngài giúp bổn cung chứ ?
Chu Tất nhìn chằm chằm ta , ánh mắt hoài nghi , đăm chiêu suy nghĩ .
_ Nương nương ! Người muốn làm gì ?
_ Ngài không cần biết .Ngài giúp bổn cung , cũng như giúp chính tiểu nữ của mình . Không phải Ngài cũng chán ghét vương gia sao ?
_ Thần không dám .
_ Không sao – Ta cười ôn nhu nói – Ngài như thế ,bổn cung mới nhờ Ngài . Gíup bổn cung ?
Chu Tất khẽ nhíu mày nhìn ta dò xét , đăm chiêu mất vài giây rồi mới lên tiếng .
_ Ân ! Thần sẽ giúp .
_ Hảo ! Đa tạ Ngài trước . – Ta lấy làm kinh hỉ. Thuyết phục được cái lão tôi trung này giúp đỡ còn gì bằng nữa . Còn kế hoạch trừng trị của Kỳ Lân , ta tạm thời không nói ra cho ông ta biết . Nhìn thái độ kia , chắc chắc nghìn phần trăm là ông ta không tin . Tin cũng chẳng là được gì .
Tiễn Chu Tất về , ta khẽ thở dài . Cũng may ông ta là một người hiểu chuyện nên mới giải quyết nhanh như vậy . Cũng may là ta chỉ thương tổn nhẹ Chu Ân Đồng . Nếu không ... Nghĩ đến cũng thấy oải ... Một vòng tay ấm áp ôm trọn lấy cơ thể ta từ đằng sau . Trong sảnh hiện tại không có ai . Chỉ có hai người với những suy nghĩ riêng của mình
Một thân ảnh nhàn nhạ ngồi nhâm nhi chun trà đang tỏa hương . Mi mắt khẽ động , đuôi mắt khẽ nhếch lên một đường cong nhẹ , làn môi tủm tỉm một nụ cười nhạt , chậm rãi lên tiếng khi có một thân ảnh khác đang đi qua đi lại trước mặt , dáng vẻ lo lắng nét mặt đăm chiêu , hàng mày khẽ giật giật .
_ Uy ! Ngươi làm gì ?
Tiếng vừa phát ra , liền làm thân ảnh kia chợt khựng bước , xoay người vừa cất tiếng, nhăn nhó trả lời .
_ Nàng thật là … haizzz – Hắn bất đắc dĩ thở dài .
Chẳng thể nói gì với nàng nữa đây . Thân gây họa đến như vậy , bây giờ lại ngồi nhàn nhạ thưởng trà như thế . Chuyện này không phải là chuyện nhỏ . Những điều nàng vừa làm , dù hắn không phản đối nhưng … thực sự cũng không làm thương tổn Ân Đồng nhiều … nhưng cũng đủ để làm cho không ít người chống đối lại nàng . … nàng sẽ gặp không ít rắc rối . Chu tướng quân … Kỳ Lân … Lão tể tướng Lam Long … Và rồi cả bá quan văn võ nữa … Họ là những người “ giậu đổ bìm leo “ . Hắn muốn đau đầu mất thôi . Nhưng điều hắn cảm thấy khó chịu nhất là … không thể giúp đỡ hay đường hoàng bảo vệ nàng được . Thân là nam nhân , là trượng phu của nàng … nhưng chưa bao giờ … hắn có thể bảo vệ nàng trước những điều thị phi . Hắn là không thể trực diện thay nàng chống đối lại Kỳ Lân . Hắn là không thể lên tiếng khi nghe Ân Đồng lăng nhục nàng … Hắn có thể làm gì cho nàng khi những chuyện không hay sẽ tiếp tục xảy đến với nàng ? Hay là hắn chỉ có thể im lặng , giả vờ ngây ngốc nhìn nàng chống trọi một mình , và còn bảo vệ ngược lại hắn . Tự cười vì sự hèn nhát của mình … Hắn là như thế nào ? Hắn có bao giờ làm tròn trách nhiệm một tướng công với nàng chưa ? … Chưa … Một niềm chua xót xâm chiếm lấy tâm can . Hắn cười mỉa bản thân . Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình yếu hèn đến như vậy . Chưa bao giờ hắn cảm thấy hối hận vì hành động giả ngốc của mình như chính lúc này . Tự hỏi lòng . Nàng có bao giờ cảm thấy hối hận khi trở thành nữ nhân của hắn không ? Nàng có bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi phải suy nghĩ về chuyện của hắn không ? Và liệu có lúc nào nàng sẽ cảm thấy chán nản khi bên cạnh hắn không ? Tự dưng … hắn lại cảm thấy sợ … Thực sự hắn rất sợ …
Hắn thừ ngồi trên giường , gương mặt thất thần , ánh mắt nhìn về một hướng vô định , hàng mày chốc chốc lại khẽ động và làn môi cũng khẽ mím chặt vào nhau , trên vầng trán cao ấy cũng bắt đầu lấm chấm vài giọt mồ hôi .
Hắn rơi vào trầm mặc nên không thể hay được có một người đang âm thầm quan sát mình .
Sau tiếng thở dài của hắn , là một khoảng không im lặng bao trùm . Ban đầu còn định để yên mặc hắn làm gì thì làm , nhưng … trong tâm lại có chút không an … liếc mắt nhìn sang . Thấy dáng vẻ không bình thường của hắn , ta tự hỏi hắn là đang nghĩ gì mà trở nên thừ người như thế ? Từ lúc trở vào phòng , hắn liền tỏ ra trầm , không mở miệng thốt ra tiếng nào , lại còn liên tục tới lui trước tầm mắt ta ,khiến ta không khỏi bực tức trong tâm . Đã thế lúc lên tiếng lại phán cho ta ba từ rồi buông tiếng thở dài . “ Nàng thật là … “ . Ba từ hắn nói ra với ngữ điệu khó chịu có chút không hài lòng chợt vang lại bên tai ta , khiến ta không khỏi cau mày , suy nghĩ . Là như thế nào lại buông ra ba từ đó ? Bây giờ lại rơi vào trạng thái như người mộng du … chiều như đang suy nghĩ điều gì đó rất khổ tâm . Vì điều gì khiến hắn biểu hiện như thế ? Vì ả ta ? Không phải là hắn đang đau lòng cho ả chứ ? Một cỗ tức giận hòa với khó chịu xâm chiếm lấy tâm tư của ta . Thực khiến người ta muốn nổi giận mà .
Hừ nhẹ một cái , ta trừng mắt gọi giựt người hắn trở lại .
_ HÁN KỲ THIÊN DOANH .
_ Ân … ân …- hắn giật mình một cái, thoáng chút bối rối , hắn cười gượng trả lời . – Nàng gọi ta à ?
_ Không ngươi thì ai ! – Ta lườm hắn một cái . Thật là muốn chọc tức ta mà . Đừng để ta đoán đúng tâm tư của ngươi ! Nếu không … đừng trách .
Đáy mắt nàng hiện lên tia quỷ dị , khiến hắn vô tình nhìn thấy liền rùng mình . Cười nhăn nhó , hắn nói .
_ Nương tử ! Nàng không phải đang nghĩ xấu ta đó chứ ?
_ Có sao ? Sao ta không biết nhỉ ? – Ta cười cười đôi mắt nheo lại âm trầm đánh giá biểu tình trên gương mặt hắn .- Ta nói … Phải chăng ngươi đang lo lắng điều gì ? Mới khiến tâm tư bất an , tâm thần bất định như thế ?
Lời nàng vừa thốt ra, hắn giật mình nhìn chằm chằm . Nàng đang nói gì thế nào ? Dự cảm không lành khi hắn trông thấy ánh mắt kia của nàng .
Nàng đang nghĩ cái quái quỉ gì nữa không biết ? Thầm than . Tốt nhất hắn phải mau chóng trình bày nguyên do , nếu không muốn trở thành trẻ không nơi nương tựa .
Hắn cười nụ cười méo mó , bởi vì lúc này ,hắn thực không còn tâm trạng nào để cười nổi , hắn nói trong chán nản .
_ Nương tử ! Không như nàng nghĩ đâu . Ta vì đang nghĩ đến việc Chu tướng quân .
_ Việc gì ? – Ta nhướn mày hỏi lại , trong lòng có điểm nghi ngờ lời hắn nói .
_ Ta muốn trực tiếp nói chuyện với Chu tướng quân .- Hắn chậm rãi , ánh mắt ưu tư nhìn về phía trước . Ta điểm chút kinh ngạc ,tròn mắt nhìn hắn . Vì thế nào lại muốn lộ diện ? Ta lúc này thực không thể hiểu nói tâm tư của nam nhân trước mặt . Bất giác đứng dậy , chậm rãi tiến lại gần hắn ,đứng ngay trước mặt hắn , hỏi lại .
_ Vì điều gì khiến ngươi lại có suy nghĩ đó ? Ngươi biết chuyện đó sẽ rất nguy hiểm sao ? Kỳ Lân , hắn…
Không để nàng nói hết câu , hắn đã vòng tay đem người nàng ôm trọn vào lòng . Cảm giác dễ chịu thoải mái , khiến tâm tư hắn được vơi đi phần nào . Hắn đưa tay vuốt nhẹ làn tóc mềm của nàng , hôn lên rồi ôn nhu nói .
_ Ta muốn một lần vì nàng làm việc này . Ta không thể để mình nàng phải chịu ủy khuất mãi được .
Hắn có biết rằng , lời hắn nói ra thật nhẹ nhàng nhưng đã mang đến cho ai kia một niềm hạnh phúc dâng tràn . Hắn không phải như ta nghĩ . Hắn không phải nghĩ đến nữ nhân khác . Mà là … Hắn đang nghĩ cho ta …Nói làm sao nhỉ ? Cảm xúc lẫn lộn trong tim … Hạnh phúc , sung sướng , bồi hồi và cả đau lòng nữa . Vì ta ư ? Hắn vì ta mà không ngại nguy hiểm sao ? Vòng tay ôm siết nam nhân này , ta không khỏi cười mãn nguyện .
_ Tướng công ! Ta hảo ngươi nhất nga ~!
_ Nương tử ! Ta cũng vậy !
Hai thân ảnh ôm nhau trong những nụ cười hạnh phúc .
Rồi bất giác như nhớ điều gì đó , ta vội đẩy hắn ra , nhăn mặt nói .
_ Không được . Không thể được !
_ Nương tử ! Vì chuyện gì ?
_ Ta không cho phép ngươi nói ra bí mật này . Nguy hiểm lắm ! Là do ta gây ra … Ta sẽ tự mình giải quyết .
_ Không được . Nàng đã vì ta làm nhiều chuyện . Ta không thể đứng ngoài cuộc mãi được . Nàng hiểu ta chứ , Nhược nhi ?
Đôi mắt ánh lên nét bi thương nhìn ta , khiến ta cảm thấy căng thẳng và đau lòng . Hắn có phải là rất khổ tâm khi không thể bảo vệ ta ?
_ Nương tử ! Ta không thể đường hoàng bảo vệ nàng . Ta … Ta vô dụng lắm phải không ? – Hắn gục đầu lên bờ vai của ta , giọng nói trở nên khàn khàn , nghe kỹ sẽ thấy có chút nghẹn ngào . Ta cứng người khi nghe hắn nói những lời như thế . Nam nhân của ta .Hắn khổ tâm đến vậy sao ? Một cỗ chua xót chợt dâng trong tim .Một dòng nước mắt từ đầu lăn dài trên má rồi rơi tõm xuống gương mặt hắn . Hắn ngước lên nhìn nàng , lo lắng .
_ Nương tử ! Nàng vì sao lại khóc ? Ta làm nàng giận à ? Ta … ta – hắn trở nên bối rối .
_ Nam nhân ngu ngốc ! – Nàng đánh vào ngực hắn nói lời trách móc - Ta không cho phép ngươi nói những điều ngu ngốc như thế . Ta không yếu đuối đến mức cần người theo bảo vệ … Ta không cần … Nam nhân thối ! Ta chỉ cần ngươi … có biết không hả ?
_ Nương tử ??? – Hắn tròn mắt nhìn nàng để mặc nước mắt tuôn như mưa từ nơi khóe mắt . Lần đầu tiên nhìn thấy nàng khóc như thế , hắn không khỏi kinh ngạc . Vẫn đứng yên bất động nhìn nàng chăm chăm . Dường như còn quá nhiều uất ức , nàng xổ ra một tràng trong nước mắt .
_ Ta mặc kệ ngươi … có giả ngốc hay ngốc thiệt . Trong mắt ta … ngươi là hoàn hảo ….là tuyệt vời nhất …. Ta không cho phép ngươi nghĩ đến những chuyện nguy hiểm như vậy ! Ngươi chỉ cần bên cạnh và toàn tâm toàn ý yêu thương ta … Ta nguyện vì ngươi làm tất cả mọi chuyện … Biết không hả ?
_ Ta… ta …- Hắn chưa khỏi ngỡ ngàng vì sự “ yếu đuối “ bất thường của nàng ( đang chê hay khen vậy cà ?) thì …
Một lực đạo không quá mạnh kéo người hắn xuống . Chưa kịp định thần thì bờ môi đã bị kẻ khóc nhè nãy giờ xâm chiếm . Trợn mắt nhìn gương mặt phóng đại kia , đôi mắt nhắm hờ khiến bờ mi khẽ động …
Một chút ngọt ngào … một chút mằn mặn khiến nụ hôn ấy có mùi vị rất kỳ lạ … rất cuốn hút … như không muốn rời xa …
Trò chuyện cùng hắn một chút thì ... một cơn buồn ngủ lại kéo đến . Cả buổi ta cũng tốn khá nhiều tâm tư rồi . Hắn ôn nhu ôm ta vào trong lòng và khuyên ta nên ngủ một giấc cho lại sức . Ta khẽ cười đồng ý , nằm trong vòng tay ấm áp rồi từ từ khép hàng mi dần đi vào giấc ngủ . Tưởng chừng sắp cùng lão Chu Công đánh cờ thì liền có một kẻ đến phá đám .
Bên ngoài cửa , tổng quản Hy Bối nhẹ giọng thông báo .
_ Vương gia ! Nương nương ! Chu tướng quân xin được cầu kiến .
Nghe xong , cơn buồn ngủ tự dưng biến mất . Ta lầm bầm nguyền rủa kẻ đến không đúng lúc kia , lẫn kẻ khiến kẻ không đúng lúc xuất hiện kia . Biết rằng là lão sẽ đến . Nhưng không ngờ đến sớm như vậy . Thật là ... Dù muốn dù không , ta cũng phải ra giải trình với lão một chút .
Ta cùng Thiên Doanh tiêu sái ra ngoài đại sảnh . Vừa bước vào liền cảm nhận ngay một cỗ sát khí tỏa khắp gian phòng . Trong lòng khẽ động vì dáng vẻ như hùm như sói của người kia . Phải chăng thân làm tướng quân ai nấy cũng đều dáng vẻ kiêu hùng như thế ? Nhưng cái thái độ kia là gì ? Hai mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc , kèm thêm cái mặt đỏ bừng bừng nhìn chằm chằm vào ta như thể ta là kẻ thù truyền kiếp của ông ta vậy ? Hai tay ông ta đang nắm chặt thành quyền ? Lại còn thấy người ông ta chốc chốc lại rung lên . Chắc là giận lắm đây ...
Dù vậy , ta cũng mau chóng trấn tĩnh , tiêu sái bước lên cao . Sau khi đã yên vị , mới chậm rãi nhìn xuống .
Người này từ đầu đã quan sát Song Nhược không bỏ sót một cử chỉ nét mặt nào . Thầm tán thưởng vì dung mạo cũng như khí chất của nữ nhân kia .Đợi khi Song Nhược ngồi xuống , người nào mới chậm rãi , chắp tay ra trước khẽ cúi đầu cung kính .
_ Thần ! Chu Tất ! Tham kiến vương gia ! Tham kiến nương nương ! – Dù giận cách mấy Chu Tất cũng không quên đạo quân thần . Thanh âm trầm xuống không mấy hảo cảm .
_ Chu tướng quân ! Xin hãy bình thân ! Mời ngồi ! – Ta dùng ngữ điệu của kẻ trên nói lời khách sáo .
_ Đa tạ nương nương ! – Vẫn giọng điệu tôn trọng dáng vẻ cung kính Chu Tất nói .
Đợi Chu Tất yên vị , ta mới chậm rãi mở lời trước .
_ Chu tướng quân ! – Ta cười nhạt tỏ vẻ quan tâm – Chẳng hay tình trạng Chu tiểu thư lúc này thế nào ?
Lời nói như dao đâm vào tim kẻ làm cha này , Chu Tất run lên khi nhớ đến tình cảnh đáng thương của con gái khi được người ta mang về phủ .Thật đáng giận . Tại sao lại ra nông nỗi này ? Lúc sáng còn đang yên đang lành cơ mà . Còn nghe bên phủ vương gia giữ lại dùng bữa ? Sao bây giờ tiểu nữ lại thành ra thế này ? Thân làm phụ thân lại xém chút lại không nhìn ra hình dáng nhi nữ của mình .Toàn thân thể ... không nơi nào là không để lại thương tổn . Lại còn bị hôn mê . Ngự y khám qua có nói là tuy vết thương không đáng lo nhưng hình như tiểu nữ chịu đả kích khá lớn nên có tình trạng như vậy . Chỉ cần an dưỡng một thời gian sẽ mau chóng bình phục .
Mặc dù vậy ... Chu tướng quân cũng phải làm rõ chuyện nào . Tiểu nữ là từ phủ vương gia mang về . Lại còn lời của tổng quản Hy Bối truyền lại , gặp Vương phi để có lời giải thích . Chẳng thể nghĩ thêm .Chu tướng quân mau chóng rời phủ đến ngay Oa Nghiêm phủ .
Nay , Chu Tất còn chưa nguôi cơn giận trong tâm thì người trên kia lại dùng thái độ bình thản để quan tâm tiểu nữ như thể không liên quan , khiến ông vô cùng căm phẫn và tức giận . Nắm chặt bàn tay ,nghiến răng , mặt banh cả ra , giọng vô cùng tức giận nhưng vẫn phép tắc .
_ Đa tạ nương nương quan tâm ! Tiểu nữ của thân không sao .
_ Hảo ! Chu tiểu thư không sao là bổn cung an tâm rồi . Vậy ... Chu tướng quân đến đây chẳng phải là vì chuyện của Chu tiểu thư sao ? Có việc gì thắc mắc , Chu tướng quân cứ tự nhiên mà hỏi . Bổn cung sẽ cho Chu tướng quân một lời giải thích thấu đáo.
_ Ân ! Nếu nương nương đã nói thẳng . Thì thần cũng không muốn giấu giếm . Chẳng hay ... tiểu nữ đã gây nên lỗi gì để khiến bị nương nương trách phạt như thế ? – Dù lời nói hết sức cung kính nhưng lại mang nỗi tức giận kèm theo sự trách cứ . Chu Tất nhìn thẳng lên trên , mày rậm cũng nhíu lại như chiều muốn dính lại với nhau , môi mím lại như kiềm lại bức xúc trong lòng .
Ta cười nhạt . Dù sao ông ta cũng là một phụ thân tốt . Nhìn con gái của mình bị người khác hành hạ như thế , không phản ứng gì ... hóa ra không phải con người ... Nói đến đây , tự dưng thấy lòng chợt dâng lên niềm chua xót . Cùng là nhi nữ thường tình . Tại sao lại có người thế này , lại có người thế khác ? Chu Ân Đồng ... ít ra ngươi vẫn còn có phước hơn ta ... Bất quá , ta không thể sánh bằng ngươi ở khoảng này .
Một bàn tay ấm áp khẽ nắm chặt tay ta khiến ta cũng bình tâm trở lại .
_ Chu tướng quân ! Nếu bổn cung nói , bổn cung xử phạt đúng tội đúng người . Ngài nghĩ thế nào ?
_ Nương nương ! Thần không hiểu . Dù là tội gì đi chăng nữa , nương nương cũng không nên dụng hình với tiểu nữ như thế . Thật không công bằng cho tiểu nữ nhà thần . Thần mong nương nương trả lại công đạo cho tiểu nữ .- Chu Tất khẽ nhíu mày , thái độ chẳng mấy hài lòng với câu trả lời này , lời nói có chút hằn học .
_ Công đạo ??? – Ta nhướn mày , cười mỉa mai nói – Có hay chăng là Chu tướng quân đang nhầm lẫn ? – Cười nhạt nhìn xuống nhìn thẳng mắt nói tiếp - Nói chuyện nãy giờ , bổn cung thấy Ngài cũng là người biết quy củ .Mặc dù bổn cung biết chắc , Ngài chẳng để bổn cung và vương gia trong mắt . Nhưng bổn cung lấy làm thắc mắc ... “ Con hơn cha là nhà có phúc “ ... Chẳng hiểu vì sao , Chu tiểu thư lại không học hỏi gì được Chu tướng quân về khoản này nhỉ ?
_ Nương nương ! Xin nương nương nói thẳng – Chu Tất lấy làm khó hiểu .
_ Hảo ! Vậy bổn cung chẳng ngại nói cho Ngài được rõ . So với thái độ của Ngài lúc này , Chu Ân Đồng , không chỉ một , mà năm lần bảy lượt , buông lời nhục mạ bổn cung . – Ta nhướn mày nhấn giọng , ánh mắt đầy tức giận nhìn thẳng về phía Chu Tất nói . - Thử hỏi Chu tướng quân bổn cung nên xử trí nàng ta như thế nào ?
Chu Tất khẽ giật mình . Thật ra lúc đến đây , ông cũng chưa nắm rõ tình hình . Chỉ nhìn thấy nữ nhi bị hành hạ như thế , không thể cầm được xúc động liền mau chóng đến đây . Nghe qua lời của vương phi ...Nếu đúng là như vậy ... Nữ nhi thật sự là đáng tội . Không thể tha thứ được . . Thầm trách bản thân quá nóng vội . Chu Tất đứng dậy trầm giọng cung kính nhận lỗi .
_ Mũi dại thì lái chịu đòn . Thần là phụ thân không biết dạy dỗ con cái . Đắc tội đến nương nương . Xin nương nương trách phạt .- lời vừa nói xong , thì thân ảnh đã vội quỳ xuống .
_ Chu tướng quân ! – Ta mau chóng rời khỏi ghế , xuống đỡ ông ấy đứng lại . Dù sao cũng đáng tuổi cha chú . Hành lễ kiểu này , chắc ta tổn thọ mất . Ta cười ôn nhu nói .
_ Ngài không cần như thế ! Phạt cũng đã phạt rồi . Bổn cung cũng không muốn truy cứu thêm làm gì . Mọi chuyện đến đây coi như kết thúc . Chỉ cần sau này Ngài trông coi cẩn thận tiểu nữ là được rồi .
_ Thần xin khắc ghi lời . Nếu không còn gì . Thần xin phép được cáo lui .
khi Chu Tất muốn rời đi , ta liền nhớ ra một chuyện , gọi giật ngay lại .
_ Khoan đã ! Bổn cung còn chuyện muốn nói với Ngài !
_ Thần xin nghe !
_ Chuyện hôn sự giữa vương gia và Chu tiểu thư . Ngài suy nghĩ thế nào ? Ngài đồng ý ? – Ta nheo mắt nhìn ông ấy hoài nghi
Chu Tất khẽ chau mày . Hết nhìn ta rồi di chuyển tầm mắt sang người Thiên Doanh đang ngô nghê ăn điểm tâm ( caca có một chiêu xài hoài ) . Chu Tất khẽ thở dài rồi nhìn ta nói .
_ Bẩm nương nương ! Là thánh chỉ của hoàng thượng. Thần không đồng ý cũng không được
_ Vậy sao ? – Ta nheo mắt nhìn ông ấy . Tôi trung thật quá phiền phức . Lúc ông ấy nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Thiên Doanh, nhìn trong thái độ là biết ông ấy không ham gì chàng rể quý này . Vậy mà ... Đúng thật là ...
_ Nếu như bổn cung muốn Ngài giúp hủy bỏ hôn sự này . Ngài đồng ý chứ ?
_ Thần không dám . Thần ..
Không để ông ấy nói tiếp ta chặn ngang lời , giọng như ra lệnh .
_ Không cần Ngài làm gì cả . Chỉ cần Ngài giúp ta trình tấu lên hoàng thượng . Xin hoàng thượng chủ trì công đạo cho Chu tiểu thư về việc ta dụng hình là được . Ngài giúp bổn cung chứ ?
Chu Tất nhìn chằm chằm ta , ánh mắt hoài nghi , đăm chiêu suy nghĩ .
_ Nương nương ! Người muốn làm gì ?
_ Ngài không cần biết .Ngài giúp bổn cung , cũng như giúp chính tiểu nữ của mình . Không phải Ngài cũng chán ghét vương gia sao ?
_ Thần không dám .
_ Không sao – Ta cười ôn nhu nói – Ngài như thế ,bổn cung mới nhờ Ngài . Gíup bổn cung ?
Chu Tất khẽ nhíu mày nhìn ta dò xét , đăm chiêu mất vài giây rồi mới lên tiếng .
_ Ân ! Thần sẽ giúp .
_ Hảo ! Đa tạ Ngài trước . – Ta lấy làm kinh hỉ. Thuyết phục được cái lão tôi trung này giúp đỡ còn gì bằng nữa . Còn kế hoạch trừng trị của Kỳ Lân , ta tạm thời không nói ra cho ông ta biết . Nhìn thái độ kia , chắc chắc nghìn phần trăm là ông ta không tin . Tin cũng chẳng là được gì .
Tiễn Chu Tất về , ta khẽ thở dài . Cũng may ông ta là một người hiểu chuyện nên mới giải quyết nhanh như vậy . Cũng may là ta chỉ thương tổn nhẹ Chu Ân Đồng . Nếu không ... Nghĩ đến cũng thấy oải ... Một vòng tay ấm áp ôm trọn lấy cơ thể ta từ đằng sau . Trong sảnh hiện tại không có ai . Chỉ có hai người với những suy nghĩ riêng của mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.