Chương 31: Điều kiện
trankg92
20/05/2018
_ Nếu như ta mún có nàng thì sao ?
_ Hoàng thượng ! Ngài ….
Ta kinh ngạc nhìn tên Kỳ Lân . Đúng như ta nghĩ , hắn là có ý với ta . Nhưng ta thực ko ngờ hắn lại vô liêm sỉ như vậy. Tướng công của ta cũng là hoàng đệ của hắn ,có ở đâu xa xôi ? Đứng ngay cạnh mà hắn cư nhiên nói ra những điều trái luân thường đạo lý như thế . Thật là đê tiện .
_ Ta muốn nàng làm hoàng hậu của ta ! Nàng nghĩ thế nào ?
Ta thì ko sao .Nhưng ta bík thế nào người bên cạnh cũng đang ko thoái mái với những điều nghe đc . Thân nhiệt hắn bình thường vẫn mát lạnh nhưng ngay bây giờ lại nóng hừng hực cứ như mún bốc hỏa . Chắc hắn đang rất kiềm nén khi nghe hoàng huynh mình nói những điều xằng bậy như vậy .
_ Hoàng thượng ! Ngài là đang nói đùa đúng ko ? Làm sao có chiện trái đạo lý như thế ? Vương gia , chàng ấy …
Lần cuối cùng ta muốn nhắc nhở tên Kỳ Lân , nhưng hình như hắn cố ý ko hiểu ý ta , chưa để ta nói hết liền chặn ngang .
_ Ta mặc kệ . Ta chỉ cần câu trả lời của nàng . Những chiện khác , ta sẽ lo liệu .
Nhìn nét mặt Kỳ Lân rất kiên quyết , giọng nói chắc chắn , dứt khoát , cứ như lời hắn nói mọi chiện chỉ cần lời ta nói ra là hắn sẽ hành động . Hắn bỉ ổi và đê tiện hơn cả trí tưởng tượng của ta , đến hiền thê của đệ mình mà cũng mún cướp . Thật quá quắt . Bây giờ ta mà nói một tiếng , đảm bảo tên Hán Kỳ Lân này liền đi gặp tổ tiên nhà hắn ngay . Nhưng bất quá ta lại ko thể cho Thiên Doanh làm thế . Vì dù sao , tên này cũng là hoàng đế của một nước , hắn toi mạng dưới tay của Thiên Doanh thì tướng công ta cũng phải theo hắn xuống dưới . Vả lại , nếu điều đó xảy ra , Hán Long quốc sẽ như rắn mất đầu mà rối loạn , binh biến thì nguy to . Thật là… Ko nên đụng vào hắn, nhưng cũng ko thể tha cho hắn dễ dàng như vậy . Thật là khó nghĩ mà .
_ Hoàng thượng ! Ngài làm khó ta rồi . Ta đã là hoa có chủ , Ngài đâu cần bận tâm vì ta như thế chứ . Ta xin ko trả lời câu hỏi này có đc ko ạ ?
_ Ko đc . Nàng nhất định phải trả lời .
Kỳ Lân khó chịu nắm chặt lấy cổ tay ta siết chặt khiến ta đau đớn nhăn cả mặt mày . Một bên này là Thiên Doanh cũng đang nắm chặt lấy tay ta ko buông . Kỳ Lân trừng mắt nhìn Thiên Doanh nói như ra lệnh .
_ Bỏ tay nàng ấy ra ! ( cái nì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng nà )
_ Ko bỏ . Lam là của ta . Đại ca ca mới là người phải bỏ tay ra .
Thiên Doanh làm nũng một tay cố lấy tay Kỳ Lân ra khỏi tay ta , một tay vẫn nắm chặt tay ta . Trong khi đó , tên Kỳ Lân cũng giống hắn , nhất quyết ko chịu buông tay và càng lúc càng nắm chặt , hết trừng mắt nhìn Thiên Doanh lại quay sang nhìn ta bằng ánh mắt sắc chờ đợi . Tình hình này thật là …
_ Doanh nhi ! Bỏ tay ta ra nga~! Ta thương !
Ta xoay sang hắn cười ngọt giọng dịu dàng nhưng hấy mắt với hắn ko để Kỳ Lân nhìn thấy . Hắn vùng vằng nhưng nhìn mặt ta nghiêm lại liền mặt mày khó chịu bỏ tay ta ra , bỏ đi vào ghế ngồi .
Kỳ Lân nhìn thấy vậy những tưởng rằng nàng là vì xem trọng hắn hơn nên mới làm thế , liền nở nụ cười đắc ý . Nhưng chưa để hắn cười trọn vẹn liền bị nàng nhắc khéo .
_ Hoàng thượng ! Xin Ngài tự trọng .
_ Ân !
Kỳ Lân nuối tiếc buông tay ta , ánh mắt vẫn nhìn ta say đắm . Ta cười nhẹ đáp lại trong khi có ai kia đang quan sát , lòng dạ như có lửa đốt .
_ Hoàng thượng . Để trả lời câu hỏi của Ngài cho phép ta mạo mụi hỏi Ngài một câu . Điều này , ta ngu mụi ko thể hỉu đc . Nếu như Ngài thấy ko tiện thì …
_ Ko . Nàng cứ tự nhiên . Ta sẽ trả lời tất cả mọi thắc mắc của nàng .
_ Ân . Vậy ta cũng ko khák khí làm gì nữa . Chẳng bík vì sao Ngài lại ban hôn cho ta và vương gia nhưng nay lại có ý mún ta làm hoàng hậu của Ngài ? Phải chăng là có ý gì ?
Ta cười nhạt ánh mắt hững hờ nhìn Kỳ Lân trong khi hắn lại tỏ ra khá bình tĩnh khi nghe xong câu hỏi .
Hắn đã lường trước chiện này . Hắn cũng đã từng nghĩ chiện này , nàng đã đoán ra đc ý đồ hắn làm chiện này , nhưng hắn quả thật ko ngờ nàng lại dám trực tiếp hỏi hắn như vậy. Nàng quả là một cô nương thú vị . Nếu như hắn ko có nàng làm thê tử thì ko ai có thể . Nhất là hoàng đệ của hắn .
Kỳ Lân âm trầm nhìn ta như dò xét , ta thản nhiên nhìn lại . Hai mắt nhìn nhau , rồi bất giác hắn nở nụ cười nhẹ làm ta cũng phải cười đáp lại .
_ Chiện đó , ta cần phải trả lời sao ? Quan trọng vậy à ?
Ta cười nhạt nhẹ nhàng đáp lại .
_ Thực ra chiện đó cũng chẳng quan trọng lắm . Nếu Ngài ko mún nói thì thôi vậy .
_ Nàng đừng hiểu lầm . Ý ta ko phải như thế . Nếu thực chiện đó quan trọng với nàng thì …
Nói đến đây , mâu quang hắn co lại , mép môi xuất hiện một đường nhếch lên nhẹ nhàng nhưng cũng khiến người ta thấy chán ghét . Câu nói lấp lửng của hắn thật có ý đồ , phải chăng trong đầu hắn đang mưu tính chiện có lợi gì ?
Qủa thật nhìn mặt hắn , ta lại cảm thấy đáng sợ lẫn đáng ghét khôn cùng .
_ Xin hoàng thượng nói tiếp đi ạ !
_ Nếu như ta nói cho nàng bík , ta có lợi gì chăng ?
_ Ý Ngài là như thế nào ?
_ Ta mún khi ta nói ra sự thật , nàng phải đồng ý làm hậu của ta . Đc chứ ? ??
_ Hoàng thượng ! Chiện đó thì ….
_ Nàng đừng trả lời vội . Ta cho nàng thời gian là một ngày để suy nghĩ . Khi nàng có câu trả lời thì đến gặp ta . Ta sẽ chờ nàng .
Hắn cười rồi bước lại gần nắm lấy tay ta , nói lời nhẹ nhàng :
_ Nàng cứ từ từ suy nghĩ . Ta rất hối tiếc khi ban hôn nàng cùng hoàng đệ ngốc nghếch của ta . Ta quả thực có lỗi với nàng nên ta mong bù đắp lại những thiệt thòi nàng đã phải chịu đựng . Nàng đừng suy nghĩ nhiều về miệng lời thế gian . Chỉ cần nàng đồng ý với ta , ta hứa sẽ làm nàng hạnh phúc .
_ Hoàng thượng !
Ta đôi mắt lộ vẻ cảm động nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành kia . Khung cảnh này quả thật có chút kỳ lạ . Người đang nói lời yêu thương với ta lại chính là hoàng huynh của tướng công . Ta thực không hiểu nổi tên hoàng đế này thực rồi . Hắn vì sao nghĩ là ta sẽ đồng ý với hắn chứ ? Thật điên rồ mà. Dù ko có Thiên Doanh , ta cũng chẳng đời nào đồng ý với tên hoàng đế bỉ ổi , đê tiện , vô liêm sĩ này đâu . Bất quá , ta lại nghĩ ra cách một là hạ bệ tên hoàng đế này , hai là giúp thái hậu rời khỏi hoàng cung này .Đành phải giả vờ cảm động trước tấm chân tình của hắn . Nhưng diễn kịch với hắn chỉ là chiện nhỏ , giải quyết cái tên tướng công đang ăn nguyên thùng giấm kia trước đã .
Sau khi giả vờ quyến luyến , yêu thương với tên Kỳ Lân , ta cũng cáo từ với lý do về phủ để suy nghĩ . Kỳ Lân vui vẻ tiễn ta ra khỏi tẩm cung của hắn ,ta còn nhìn thấy nét mặt đắc ý của hắn khi nhìn tướng công . Còn về phần Thiên Doanh , từ lúc ra khỏi tẩm cung rồi lên kiệu , hắn cứ lầm lỳ ko nói , cũng chẳng thèm nhìn mặt ta .
Ta bík hắn đang khó chịu .Sẵn dịp ra ngoài , ta nghĩ ra một nơi để đi , liền nói nhỏ vào tai hắn .
_ Cùng ta đến nơi đó đi .
Hắn đang bực bội cau có nhưng câu nói của nàng làm hắn hoài nghi hỏi lại :
_ Is where ? ( là nơi nào ? )
_ First kiss .– tiếp tục nói nhỏ , ta nhìn hắn cười ẩn ý .
Trong khi hắn lại cười khổ nhìn nàng . Nàng làm hắn vừa tức giận lại cũng vừa tức cười . Đúng là chỉ có mình nàng mới khiến tâm tính hắn trở nên rắc rối như thế . Nàng quả là một nữ nhân đáng ghét nhưng thập phần đáng yêu ( là sao ta ?) .
Nàng cùng hắn dắt tay nhau đến một nơi khá vắng người .Rồi nàng mún hắn dùng khinh công đưa nàng đến đó . Hắn cũng chiều ý nàng , vòng tay qua eo nàng rồi thi triển võ công bay lên . Nàng cười thích thú , hắn cũng thấy vui lây .
Đến nơi , nàng đc hắn dẫn vào trong động . Nàng đưa mắt nhìn ngắm xung quanh liền bị cách hành lễ của mấy người trong nàng làm cho hết cả hồn . Dọc con đường vào động , hai bên đều có lính canh , ăn mặc thì rất giản dị , thắt lưng đều dắt một thanh kiếm dài , mặt mũi của ai cũng hiền lành , không giống như mấy tên lính trong cung canh giác bên ngoài tẩm cung của tên Kỳ Lân kia . Đúng là chủ nào tớ nấy .
Đi đến chính giữa động liền có một nam nhân vận y phục màu bạch đến trước mặt cung kính .
_ Tham kiến chủ nhân !
_ Ko cần khák sáo . – Thiên Doanh từ tốn ra lệnh .
Khi tên này ngước mặt lên , ta mới có dịp nhìn diện mạo của hắn .
Nhìn người này tóc búi gọn gàng , ngũ quan tuy ko tuyệt mỹ như Thiên Doanh nhưng cũng hài hòa tinh tế . Nhất là đôi mắt màu xanh kia .Nhìn vừa ấm áp của bầu trời lại vừa lạnh giá của biển khơi ( so sánh kì vậy trời ? ) . Gương mặt góc cạnh nhìn rất nghiêm nghị có chút đáng sợ khi hắn nhìn ta như thể ghét ta khôn cùng .
_ Chủ nhân ! Nàng ấy là …
_ Là nương tử của ta . Lam Song Nhược .
_ Chào huynh ! Hân hạnh làm quen
Vì hắn là thuộc hạ của tướng công , nên ta vui vẻ đưa tay ra bắt theo lẽ xã giao thông thường . Nhưng hắn lại giật lùi nhìn ta ngại ngừng rồi nhìn Thiên Doanh khó hiểu .
_ Sao vậy ? Ta chỉ định bắt tay làm quen thôi mà .
_ Cái đó …. Chủ nhân .- Hắn nhìn Thiên Doanh .
_ Hoàng thượng ! Ngài ….
Ta kinh ngạc nhìn tên Kỳ Lân . Đúng như ta nghĩ , hắn là có ý với ta . Nhưng ta thực ko ngờ hắn lại vô liêm sỉ như vậy. Tướng công của ta cũng là hoàng đệ của hắn ,có ở đâu xa xôi ? Đứng ngay cạnh mà hắn cư nhiên nói ra những điều trái luân thường đạo lý như thế . Thật là đê tiện .
_ Ta muốn nàng làm hoàng hậu của ta ! Nàng nghĩ thế nào ?
Ta thì ko sao .Nhưng ta bík thế nào người bên cạnh cũng đang ko thoái mái với những điều nghe đc . Thân nhiệt hắn bình thường vẫn mát lạnh nhưng ngay bây giờ lại nóng hừng hực cứ như mún bốc hỏa . Chắc hắn đang rất kiềm nén khi nghe hoàng huynh mình nói những điều xằng bậy như vậy .
_ Hoàng thượng ! Ngài là đang nói đùa đúng ko ? Làm sao có chiện trái đạo lý như thế ? Vương gia , chàng ấy …
Lần cuối cùng ta muốn nhắc nhở tên Kỳ Lân , nhưng hình như hắn cố ý ko hiểu ý ta , chưa để ta nói hết liền chặn ngang .
_ Ta mặc kệ . Ta chỉ cần câu trả lời của nàng . Những chiện khác , ta sẽ lo liệu .
Nhìn nét mặt Kỳ Lân rất kiên quyết , giọng nói chắc chắn , dứt khoát , cứ như lời hắn nói mọi chiện chỉ cần lời ta nói ra là hắn sẽ hành động . Hắn bỉ ổi và đê tiện hơn cả trí tưởng tượng của ta , đến hiền thê của đệ mình mà cũng mún cướp . Thật quá quắt . Bây giờ ta mà nói một tiếng , đảm bảo tên Hán Kỳ Lân này liền đi gặp tổ tiên nhà hắn ngay . Nhưng bất quá ta lại ko thể cho Thiên Doanh làm thế . Vì dù sao , tên này cũng là hoàng đế của một nước , hắn toi mạng dưới tay của Thiên Doanh thì tướng công ta cũng phải theo hắn xuống dưới . Vả lại , nếu điều đó xảy ra , Hán Long quốc sẽ như rắn mất đầu mà rối loạn , binh biến thì nguy to . Thật là… Ko nên đụng vào hắn, nhưng cũng ko thể tha cho hắn dễ dàng như vậy . Thật là khó nghĩ mà .
_ Hoàng thượng ! Ngài làm khó ta rồi . Ta đã là hoa có chủ , Ngài đâu cần bận tâm vì ta như thế chứ . Ta xin ko trả lời câu hỏi này có đc ko ạ ?
_ Ko đc . Nàng nhất định phải trả lời .
Kỳ Lân khó chịu nắm chặt lấy cổ tay ta siết chặt khiến ta đau đớn nhăn cả mặt mày . Một bên này là Thiên Doanh cũng đang nắm chặt lấy tay ta ko buông . Kỳ Lân trừng mắt nhìn Thiên Doanh nói như ra lệnh .
_ Bỏ tay nàng ấy ra ! ( cái nì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng nà )
_ Ko bỏ . Lam là của ta . Đại ca ca mới là người phải bỏ tay ra .
Thiên Doanh làm nũng một tay cố lấy tay Kỳ Lân ra khỏi tay ta , một tay vẫn nắm chặt tay ta . Trong khi đó , tên Kỳ Lân cũng giống hắn , nhất quyết ko chịu buông tay và càng lúc càng nắm chặt , hết trừng mắt nhìn Thiên Doanh lại quay sang nhìn ta bằng ánh mắt sắc chờ đợi . Tình hình này thật là …
_ Doanh nhi ! Bỏ tay ta ra nga~! Ta thương !
Ta xoay sang hắn cười ngọt giọng dịu dàng nhưng hấy mắt với hắn ko để Kỳ Lân nhìn thấy . Hắn vùng vằng nhưng nhìn mặt ta nghiêm lại liền mặt mày khó chịu bỏ tay ta ra , bỏ đi vào ghế ngồi .
Kỳ Lân nhìn thấy vậy những tưởng rằng nàng là vì xem trọng hắn hơn nên mới làm thế , liền nở nụ cười đắc ý . Nhưng chưa để hắn cười trọn vẹn liền bị nàng nhắc khéo .
_ Hoàng thượng ! Xin Ngài tự trọng .
_ Ân !
Kỳ Lân nuối tiếc buông tay ta , ánh mắt vẫn nhìn ta say đắm . Ta cười nhẹ đáp lại trong khi có ai kia đang quan sát , lòng dạ như có lửa đốt .
_ Hoàng thượng . Để trả lời câu hỏi của Ngài cho phép ta mạo mụi hỏi Ngài một câu . Điều này , ta ngu mụi ko thể hỉu đc . Nếu như Ngài thấy ko tiện thì …
_ Ko . Nàng cứ tự nhiên . Ta sẽ trả lời tất cả mọi thắc mắc của nàng .
_ Ân . Vậy ta cũng ko khák khí làm gì nữa . Chẳng bík vì sao Ngài lại ban hôn cho ta và vương gia nhưng nay lại có ý mún ta làm hoàng hậu của Ngài ? Phải chăng là có ý gì ?
Ta cười nhạt ánh mắt hững hờ nhìn Kỳ Lân trong khi hắn lại tỏ ra khá bình tĩnh khi nghe xong câu hỏi .
Hắn đã lường trước chiện này . Hắn cũng đã từng nghĩ chiện này , nàng đã đoán ra đc ý đồ hắn làm chiện này , nhưng hắn quả thật ko ngờ nàng lại dám trực tiếp hỏi hắn như vậy. Nàng quả là một cô nương thú vị . Nếu như hắn ko có nàng làm thê tử thì ko ai có thể . Nhất là hoàng đệ của hắn .
Kỳ Lân âm trầm nhìn ta như dò xét , ta thản nhiên nhìn lại . Hai mắt nhìn nhau , rồi bất giác hắn nở nụ cười nhẹ làm ta cũng phải cười đáp lại .
_ Chiện đó , ta cần phải trả lời sao ? Quan trọng vậy à ?
Ta cười nhạt nhẹ nhàng đáp lại .
_ Thực ra chiện đó cũng chẳng quan trọng lắm . Nếu Ngài ko mún nói thì thôi vậy .
_ Nàng đừng hiểu lầm . Ý ta ko phải như thế . Nếu thực chiện đó quan trọng với nàng thì …
Nói đến đây , mâu quang hắn co lại , mép môi xuất hiện một đường nhếch lên nhẹ nhàng nhưng cũng khiến người ta thấy chán ghét . Câu nói lấp lửng của hắn thật có ý đồ , phải chăng trong đầu hắn đang mưu tính chiện có lợi gì ?
Qủa thật nhìn mặt hắn , ta lại cảm thấy đáng sợ lẫn đáng ghét khôn cùng .
_ Xin hoàng thượng nói tiếp đi ạ !
_ Nếu như ta nói cho nàng bík , ta có lợi gì chăng ?
_ Ý Ngài là như thế nào ?
_ Ta mún khi ta nói ra sự thật , nàng phải đồng ý làm hậu của ta . Đc chứ ? ??
_ Hoàng thượng ! Chiện đó thì ….
_ Nàng đừng trả lời vội . Ta cho nàng thời gian là một ngày để suy nghĩ . Khi nàng có câu trả lời thì đến gặp ta . Ta sẽ chờ nàng .
Hắn cười rồi bước lại gần nắm lấy tay ta , nói lời nhẹ nhàng :
_ Nàng cứ từ từ suy nghĩ . Ta rất hối tiếc khi ban hôn nàng cùng hoàng đệ ngốc nghếch của ta . Ta quả thực có lỗi với nàng nên ta mong bù đắp lại những thiệt thòi nàng đã phải chịu đựng . Nàng đừng suy nghĩ nhiều về miệng lời thế gian . Chỉ cần nàng đồng ý với ta , ta hứa sẽ làm nàng hạnh phúc .
_ Hoàng thượng !
Ta đôi mắt lộ vẻ cảm động nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành kia . Khung cảnh này quả thật có chút kỳ lạ . Người đang nói lời yêu thương với ta lại chính là hoàng huynh của tướng công . Ta thực không hiểu nổi tên hoàng đế này thực rồi . Hắn vì sao nghĩ là ta sẽ đồng ý với hắn chứ ? Thật điên rồ mà. Dù ko có Thiên Doanh , ta cũng chẳng đời nào đồng ý với tên hoàng đế bỉ ổi , đê tiện , vô liêm sĩ này đâu . Bất quá , ta lại nghĩ ra cách một là hạ bệ tên hoàng đế này , hai là giúp thái hậu rời khỏi hoàng cung này .Đành phải giả vờ cảm động trước tấm chân tình của hắn . Nhưng diễn kịch với hắn chỉ là chiện nhỏ , giải quyết cái tên tướng công đang ăn nguyên thùng giấm kia trước đã .
Sau khi giả vờ quyến luyến , yêu thương với tên Kỳ Lân , ta cũng cáo từ với lý do về phủ để suy nghĩ . Kỳ Lân vui vẻ tiễn ta ra khỏi tẩm cung của hắn ,ta còn nhìn thấy nét mặt đắc ý của hắn khi nhìn tướng công . Còn về phần Thiên Doanh , từ lúc ra khỏi tẩm cung rồi lên kiệu , hắn cứ lầm lỳ ko nói , cũng chẳng thèm nhìn mặt ta .
Ta bík hắn đang khó chịu .Sẵn dịp ra ngoài , ta nghĩ ra một nơi để đi , liền nói nhỏ vào tai hắn .
_ Cùng ta đến nơi đó đi .
Hắn đang bực bội cau có nhưng câu nói của nàng làm hắn hoài nghi hỏi lại :
_ Is where ? ( là nơi nào ? )
_ First kiss .– tiếp tục nói nhỏ , ta nhìn hắn cười ẩn ý .
Trong khi hắn lại cười khổ nhìn nàng . Nàng làm hắn vừa tức giận lại cũng vừa tức cười . Đúng là chỉ có mình nàng mới khiến tâm tính hắn trở nên rắc rối như thế . Nàng quả là một nữ nhân đáng ghét nhưng thập phần đáng yêu ( là sao ta ?) .
Nàng cùng hắn dắt tay nhau đến một nơi khá vắng người .Rồi nàng mún hắn dùng khinh công đưa nàng đến đó . Hắn cũng chiều ý nàng , vòng tay qua eo nàng rồi thi triển võ công bay lên . Nàng cười thích thú , hắn cũng thấy vui lây .
Đến nơi , nàng đc hắn dẫn vào trong động . Nàng đưa mắt nhìn ngắm xung quanh liền bị cách hành lễ của mấy người trong nàng làm cho hết cả hồn . Dọc con đường vào động , hai bên đều có lính canh , ăn mặc thì rất giản dị , thắt lưng đều dắt một thanh kiếm dài , mặt mũi của ai cũng hiền lành , không giống như mấy tên lính trong cung canh giác bên ngoài tẩm cung của tên Kỳ Lân kia . Đúng là chủ nào tớ nấy .
Đi đến chính giữa động liền có một nam nhân vận y phục màu bạch đến trước mặt cung kính .
_ Tham kiến chủ nhân !
_ Ko cần khák sáo . – Thiên Doanh từ tốn ra lệnh .
Khi tên này ngước mặt lên , ta mới có dịp nhìn diện mạo của hắn .
Nhìn người này tóc búi gọn gàng , ngũ quan tuy ko tuyệt mỹ như Thiên Doanh nhưng cũng hài hòa tinh tế . Nhất là đôi mắt màu xanh kia .Nhìn vừa ấm áp của bầu trời lại vừa lạnh giá của biển khơi ( so sánh kì vậy trời ? ) . Gương mặt góc cạnh nhìn rất nghiêm nghị có chút đáng sợ khi hắn nhìn ta như thể ghét ta khôn cùng .
_ Chủ nhân ! Nàng ấy là …
_ Là nương tử của ta . Lam Song Nhược .
_ Chào huynh ! Hân hạnh làm quen
Vì hắn là thuộc hạ của tướng công , nên ta vui vẻ đưa tay ra bắt theo lẽ xã giao thông thường . Nhưng hắn lại giật lùi nhìn ta ngại ngừng rồi nhìn Thiên Doanh khó hiểu .
_ Sao vậy ? Ta chỉ định bắt tay làm quen thôi mà .
_ Cái đó …. Chủ nhân .- Hắn nhìn Thiên Doanh .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.