Vương Gia Khờ Dại!

Chương 14: ĐỐI MẶT VỚI LÃO GIÀ .

trankg92

20/05/2018

Còn cách phủ tể tướng ko xa , ta thoáng thấy bóng của tiểu Vi . Nhớ lại những gì vừa nghe được , ta mỉm cười rùi nhanh chân đi đến chỗ tiểu Vi đang đứng .

Vừa nhìn thấy ta , cô bé hớt hải chạy đến .

_ Tiểu thư !

_ Tiểu Vi ! Em làm tốt lắm !

Ta nháy mắt cười hài lòng với cô bé . Tiểu Vi tròn mắt nhìn ta tỏ vẻ khó hỉu :

_ Tiểu thư ! Ý tiểu thư là … - cô bé ngập ngừng dò ý tứ của ta .

_ Thì chiện ta nhờ em tối hum qua đó ! – Ta hơi khó chịu xen chút bực mình nhìn tiểu Vi .Cô bé vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn ta , điệu bộ đang suy nghĩ chiện gì đó .

_ Mà thui ! Bỏ qua chiện đó đi ! – Ta bực dọc gạt ngang – Chiện trong phủ sao rùi ?

Đây mới là điều ta cần quan tâm đây ! Ta thực sự rất háo hứng chờ đợi đấy !

_ Dạ tiểu thư ! Sau khi người ra khỏi phủ , có tiếng hét vang lên của nhị vị tiểu thư . Lão gia cùng gia nhân trong phủ đi đến đó xem chiện gì xảy ra .

_ Rùi sao nữa ? Lão già có thấy những điều cần thấy ko ? Rùi lão có phản ứng gì ko ? Ngất xỉu hay tức giận quát mắng mọi người ….

Ta hỏi dồn cả đống câu hỏi khiến tiểu Vi nhăn nhó mặt mày nhìn ta than thở :

_ Tiểu thư ! Người hỏi nhìu như vậy làm sao tiểu Vi trả lời hết được ?

_ Ok ! Ta sẽ ko hỏi nữa ! Em mau mau kể cho ta bik đi !

_ Ô ..Ô … Ô kê ? ??

_ Thui ! Thui ! Dẹp cái đó qua một đi ! Mau kể lẹ đi !

_ Ân ! Lão gia …. Bla .. bla …

_ CÁI GÌ ???

Ta hét lên kinh ngạc . Ko thể thế được . Ko thể như thế ! Đầu óc ta trống rỗng . Ta ko thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy . Lão già đó . Lão … lão … Tức chết ta mà .

Theo tiểu Vi kiểu thì chiện là vầy :

Lão già cùng cả đám gia nhân đi đến phòng của Lam Kiều trước . Lão nhìn thấy con gái cùng tên gia nhân xấu xí, quái dị trong tình trạng ko mảnh vải che thân . Lão già mặt đen sầm lại , người lão rung rung lên vì kiềm nén cơn giận dữ trong lòng . Lão sai người lôi A Nhân ra ngoài đánh đập tàn nhẫn , thừa chết thiếu sống . Sau đó, lão nghe một tên gia nhân kể về chiện của Lam Hạnh và Lam Phong . Mặt mày lão tím tái , con ngươi co lại , ánh mắt đục ngầu , đùng đùng nổi giận . Lôi ba người bọn họ ra hỏi chiện . Nhưng sau khi bik là do ta làm , lão đột nhiên sựng lại , gương mặt trắng bệt ra , tay chân rã rời , môi mấp máy như mún nói điều gì đó . Sau đó , lão gạt ngang những lời mà người bọn họ nói , còn trách họ làm bại hoại gia phong , ko những ko bik tội mà còn vu oan giá họa cho ta ( cái nì là đúng rùi , còn vu oan gì nữa ) . Lão ra lệnh giam họ trong phòng một tháng để tự ăn năn xám hối ( a di đà phật ) .Và cấm mọi người trong phủ nói về chiện này , nếu ai trái lệnh sẽ bị xử ko tha .

Chiện là thế đấy ! Thử hỏi ta có nên kinh ngạc , bàng hoàng ko chứ ? Chiện động trời như vậy , trái đạo lý như vậy , con cái của mình bị sỉ nhục như thế , lão cũng ko thèm để tâm làm rõ , chưa chi đã trách phạt họ . Đã thế lão còn bỏ qua cho ta một cách dễ dàng như vậy .Qủa là ko đơn giản tí nào . Ắt hẳn lão đang kiềm nén vì âm mưu của mình .Con người lão thật đáng sợ . Đúng là giữ một chức tể tướng như vậy , con người cũng ko tầm thường tí nào . Ko bik ta nên khen lão tài giỏi hay nguyền rủa lão là thứ nhẫn tâm , máu lạnh đây ? Nếu lão đem ta ra xử phạt , ít ra ta còn kính trọng lão . Đằng này , ….

Cây mún lặng ư ? Nhưng gió ta lại ko mún như thế ? Ta ko phải là một cơn gió nhẹ trong những chiều thu ,ko phải những con gió rét mướt trong những ngày đông , cũng ko phải là cơn gió mát mẻ vào những ngày hạ , càng ko phải là những cơn gió se se lạnh khi mùa xuân đến . Ta là một cơn gió cấp 12 trong những mùa bão giông . Ta sẽ quật ngã cây cao bóng cả như lão . Ta bắt lão phải giận dữ mà quỵ xuống .

Ta nhanh chóng kéo Thiên Doanh vào trong phủ .Ta phải tìm lão ngay tức khắc. Những nơi ta đi qua đều có những cặp mắt của đám gia nhân , a hoàn lấm lét nhìn theo . Ta khó chịu trừng mắt nhìn , khiến bọn chúng ai nấy cũng xanh mặt , cúi đầu xuống đất . Ta cũng chẳng thèm làm khó đám này nên ngoảnh mặt đi tiếp .

ĐẠI SẢNH ,

Vừa bước vào trong đại sảnh , ta đã nhìn thấy lão ngồi trên chiếc ghế cao , dáng vẻ thảnh thơi , vẻ mặt an nhàn thưởng thức ly trà trên tay . Thật tức chết ta mà !

Ta tức giận đi vào , tay thì kéo tên ngốc tử đi vào .Vừa thấy hắn , lão nhanh chóng để tách trà xuống bàn , rời khỏi ghế đi xuống cung kính hành lễ :

_ Lão thần ! Tham kiến vương gia !

Hắn nhảy phóc lên trên ghế lão ngồi lúc nãy , cầm tách trà lên uống ực một cái rùi tấm tắc khen :

_ Hảo ngon! Hảo ngon !

_ Đã nói là nhục mà cứ làm ! Miễn lễ đi !

Ta lên tiếng mỉa mai , nhìn lão xem thường rùi tiến lên chỗ hắn , ngồi vào ghế bên cạnh .

Lúc này lão mới ngước mặt lên , nét mặt có chút biến sắc nhìn ta kiềm nén cơn tức giận .

_ Ta nghe nói , hai vị tỷ tỷ gặp chiện chẳng lành . Ko bik họ có sao ko nhỉ ?



Ta chậm rãi hỏi thăm nhưng hàm chứa ý chế giễu . Lão nắm chặt bàn tay , ánh mắt hơi đục đi , hơi thở ra mạnh , nhưng giọng nói hết sức bình tĩnh , trầm lặng :

_ Ngươi mún bik thì tự đi xem xét ! Nhưng ta tin, ngươi sẽ ko dám vác mặt đến gặp các con ta .

_ Thế à ? Tại sao lại ko nhỉ ? Nhưng cho ta hỏi , họ là con ông , ta ko phải sao ?

Điều ta nói ra, khiến lão hơi sượng , nhìn ta dò xét .Ta nhếch mép cười , rùi ôn nhu nói tiếp :

_ Ta đã từng nhắc nhở ông ! Đừng bao giờ hỏi ta mãi một câu . Bày ra trò đó , ta còn dám . Huống chi …

_ Ngươi …

_ Ta à ? Ta thì … cái gì càng có tính thách thức thì ta càng khoái làm . Ông có cần ta đến gặp họ , dạy dỗ họ vài câu ko ?

_ …

Lão già im lặng , ánh mắt ánh lửa , mặt đỏ gay cả lên .Nhưng lão vẫn kiềm nén , lên tiếng khách sáo :

_ Ta tự bik dạy dỗ . Ko cần ngươi quan tâm .

_ Ta đâu có rảnh làm mấy chiện đó . Chiện ta làm ….

Ta nhếch mép cười , nụ cười quỷ quyệt , khiến lão già chột dạ .

_ Ngươi mún nói gì ?

_ Sáng giờ chắc ông chưa ra khỏi phủ đâu nhỉ ? Ngoài đó đang rất vui đấy ! Đúng ko Doanh nhi ?

Nghe nhắc đến mình , hắn hùa theo thik thú :

_ Hảo vui ! Vui lắm lắm luôn !

_ Ý ngươi là gì ?

_ Ông mún bik thì ra ngoài mà nghe . Tin tức lan ra nhanh thật . Chỉ trong buổi sáng mà cả kinh thành đều bik hết .

Ta tặc lưỡi làm ra vẻ tiếc rẻ , nhưng gương mặt đang cực kỳ khoái trá .Còn lão thì đang trừng mắt nhìn ta ( ta sợ quá à ! ) .

Không khí trong đại sảnh bây giờ vô cùng đáng sợ , sát khí bay khắp phòng . Những tên gia nhân khẽ rung lên từng hồi , còn đám a hoàn thì rung lên bần bật , sợ tai bay vạ gió . Ai nấy đều cúi mặt trong tâm trạng lo lắng xen lẫn hồi hộp chờ đợi . Chỉ có ta vẫn ung dung tự tại , vẻ mặt đắc ý chăm chú nhìn ngắm những biến đổi trên gương mặt của lão già Lam Long .Sắc mặt của lão biến đổi như một bảng pha màu . Từ hồng hào chuyển sang đỏ ửng , từ từ qua đỏ gay. Rùi chuyển qua xanh sau đó qua tím ngắt , cuối cùng là đen sầm lại , y như mặt ông Bao Thanh Thiên vậy đó .Thật là thú vị mà . Ta thỏa mãn trước thái độ của lão . Nhưng chỉ trong vài phút ,lão già đãng trở lại vẻ mặt bình thường , tuy ko còn hồng hào như cũ nhưng cũng ko đến nỗi tệ . Ta bắt đầu thấy bực bội trong người .

Lão già lấy tay vuốt vuốt chòm râu , thản nhiên như ko, ôn nhu nói :

_ Miệng lưỡi thế gian làm sao ngăn được ? Cứ để mặc họ , mún nói gì thì nói . Qua chiện họ cũng quên mất cả thôi ! Há cần ta phải quan tâm .

_ Quên ư ? Thật nực cười !

Ta cố tỏ ra thật bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang bừng bừng lửa hận . Ta hận lão . Hận đến tận xương tủy . Ta cười mỉa mai , ta cười lão hay đang tự cười mình đây ? Ta cười cho sống phận của mình . Tại sao ta lại sinh ra trong một gia đình như thế này ?Tại sao kiếp sau của ta , khi ta đang được hưởng sự hạnh phúc yên ấm của một gia đình , thì lại phải chịu cảnh chia ly quá sớm . Còn bây giờ , kiếp này , ta ko hề hạnh phúc lại có một phụ thân tàn nhẫn vô tình , tại sao lại cho ta chịu hoàn cảnh như thế chứ ? Tại sao , tại sao ? ? ?

Song Nhược ngồi thừ người ra, vẻ mặt thất thần , ánh mắt ánh lên sự đau khổ đến tột cùng , đôi môi cánh đào khẽ mím vào nhau như oán giận . Nàng im lặng trong hồi lâu , khiến cả đại sảnh cũng nín thở theo . Chỉ có hai người là dám nhìn nàng , một người tuy nét mặt vô tư nhưng ánh mắt lại đượm lên sự lo lắng , còn một người thì ra vẻ đắc ý , cười nhạt nhẽo .

_ Lam ơi ! Lam làm sao vậy ?

Tiếng nói trong trẻo của Doanh nhi làm ta chợt tỉnh giấc khỏi những suy nghĩ đau thương kia . Ta nhìn sang hắn , cười nhạt :

_ Doanh nhi ko cần lo cho ta ! Ta ko sao .

_ Ta cư nhiên tưởng ngươi sợ quá hóa đá rùi chứ !

Lão già cất tiếng mỉa mai làm ta bừng bừng lửa hận .

_ Ông nghĩ là ta đang sợ ư ? ? ? Hahahaha ….

Tiếng cười của ta vang lên làm ai nấy cũng khẽ rung lên , ko bik là do lo lắng hay do quá sợ hãi trước một tiểu nữ như ta đây ? Về phía lão , đôi mày lão khẽ chau lại nhìn ta bằng cặp mắt dò xét , im lặng .

Chỉ một lúc sau , ta ngưng tiếng cười lấy lại phong thái uy nghi , cao ngạo nhìn xuống lão cao giọng :



_ Ta nghĩ mà thương cho ông !

_ Thương cho ta ? Ngươi là … mún mỉa mai ?

_ Kìa phụ thân ! Tiểu nữ nào dám như thế !

Ta cười cầu hòa , nhẹ nhàng đứng lên rùi từ từ đi đến chỗ lão , ôn nhu tiếp lời :

_ Tiểu nữ chỉ cảm thấy thật đau lòng cho phụ thân thôi !

_ …

Lão vẫn im lặng , ánh mắt ko rời khỏi gương mặt ta , nghi ngại về sự thay đổi thái độ đến chóng mặt của ta .

_ Thật đau lòng làm sao .

_ Ngươi mún nói gì thì nói thẳng ra đi ! Đừng úp mở nữa !

_ Hảo !Phụ thân thân làm tể tướng đã lâu , nói đúng hơn là lão thần trong triều .vậy mà ….

_ Ngươi mún nói gì ?

_ Haizzzzzzzzz ! – Ta buông tiếng lắc đầu ngán ngẩm .Lão đâm ra khó chịu nhưng vẫn giữ phong thái điềm đạm làm ta thêm tức tối . Đã thế thì …

_ Bị coi chẳng khác gì một con … - Ta lấp lửng trong khi môi đã nhếch lên một nét thật nhẹ , đủ để lão nhìn thấy được sự mỉa mai , nhạo báng ta ban tặng . – … một con cẩu nô tài .

Ta cười đắc ý trong khi đó lão thì tím tái mặt mày , đầu bốc khói nghi ngút , sát khí đằng đằng nhìn ta như mún đâm ta hàng ngàn lưỡi giáo , ngàn vết đao và hàng trăm nhát kiếm ấy .( tg : đáng sợ quá ! Sao ngươi ko chạy đi ? / SN : hứ ! Ta cóc sợ * hất mặt lên tận trời * / tg * xách dép vẫy tay * vậy ngươi bảo trọng nhá ! Ta zọt trước đây ! Cáo từ ! Hắc hắc ! )

_ NGƯƠI ….

Lão gằn giọng , mặt mày đỏ gay lên chỉ tay về phía mặt ta ,người rung lên . Thật là đáng thương ! Nhưng ta đâu dễ bỏ qua như vậy !

_ giờ này , chắc tin tức cũng đã đến tai hoàng thượng rùi nhỉ ? Vậy mà … haizzz ….

Ta lại cất tiếng thở dài , lắc đầu chán chường , tiếp tục chọc khoáy :

_ … chẳng thấy động tĩnh gì cả .Ít nhất cũng truyền lệnh chém đầu ta chứ ! Chẳng nhẽ , hoàng thượng xem trọng ta hơn cả ông sao, lão tể tướng ?

Lão ko nói nên lời , bặm môi trợn mắt ra nhìn ta trừng trừng , lão mà được phép , chắc ta đã bị lão đem ra bằm thành trăm mảnh rùi . Hắc hắc .

_ Cẩu nô tài đúng là cẩu nô tài . Bị sỉ nhục đến mức đó cũng ko dám lên tiếng . Ta thật thất vọng về ông quá đó ! Lão tể tướng à !

Nói xong , ta phất tay áo cao ngạo bước ra khỏi đại sảnh . Trước khi ra khỏi , ta cũng gáng nán lại một chút ra lời căn dặn lão :

_ Làm phiền tể tướng đem tướng công ta về phủ !

_ Nhưng ta mún ở đây cơ ! – hắn nũng nịu .

_ Ko được ! – Ta gắt lên hơi lớn tiếng khiến hắn giật mình , đôi mắt ngân ngấn nước .

Ta quên mất , đối với hắn ko thể cương mà phải thật nhu , thật mềm mỏng và phải dỗ ngọt thì hắn mới ngoan ngoãn nghe theo . Ta nở nụ cười thiên thần , âu yếm cất tiếng :

_ Doanh nhi ! Nghe lời ta , theo lão già này về nhà ngươi nhá !Hai ngày sau , ta sẽ qua nhà ngươi thăm ngươi , chịu chưa ?

_ Thật nhá ? – Hai mắt hắn sáng rỡ miệng cười toe tét , nắm lấy tay áo ta lay lay tỏ vẻ vui mừng .

_ Thật mà . Ngươi về nhé !

_ Ân !

Hắn ngoan ngoãn gật đầu , ta cũng yên tâm rời khỏi đó về phòng nghỉ ngơi .

Hai ngày trôi qua thật yên tĩnh . Hình như trong phủ ko hề ai bàn tán gì về chiện đã xảy ra, Trong phủ đang rộn ràng , tấp nập chuẩn bị cho ngày xuất giá của ta, ai cũng hối hả vội vã , bận rộn suốt cả ngày . Ta nhìn thấy cũng chán . Thế là suốt ngày ta nhốt mình trong phòng ngủ , ko cho ai đến làm phiền , kể cả tiểu Vi .( TG * cười gian * : Ngươi ko làm phiền là người ta mừng lắm rui .Ai mà dám làm phiền ngươi ! / SN : * lườm lườm * ta thấy có một tên đấy / TG : * nhìn quanh * đâu ? đâu ? ai zạ ? / SN : ngươi chứ ai ! * bẻ tay rốp rốp * / TG * gãi đầu * sao ta nghe có mùi sát khí quanh đây nhỉ ? * nhìn lại Sn * : á ! Chạy trước nha bà con )

Nhưng mọi chiện ko được yên ổn thế đâu ….

Đêm trước ngày thành hôn .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Khờ Dại!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook