Chương 14: ĐỐI MẶT VỚI LÃO GIÀ .
trankg92
20/05/2018
Còn cách phủ tể tướng ko xa , ta thoáng thấy bóng của tiểu Vi . Nhớ lại những gì vừa nghe được , ta mỉm cười rùi nhanh chân đi đến chỗ tiểu Vi đang đứng .
Vừa nhìn thấy ta , cô bé hớt hải chạy đến .
_ Tiểu thư !
_ Tiểu Vi ! Em làm tốt lắm !
Ta nháy mắt cười hài lòng với cô bé . Tiểu Vi tròn mắt nhìn ta tỏ vẻ khó hỉu :
_ Tiểu thư ! Ý tiểu thư là … - cô bé ngập ngừng dò ý tứ của ta .
_ Thì chiện ta nhờ em tối hum qua đó ! – Ta hơi khó chịu xen chút bực mình nhìn tiểu Vi .Cô bé vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn ta , điệu bộ đang suy nghĩ chiện gì đó .
_ Mà thui ! Bỏ qua chiện đó đi ! – Ta bực dọc gạt ngang – Chiện trong phủ sao rùi ?
Đây mới là điều ta cần quan tâm đây ! Ta thực sự rất háo hứng chờ đợi đấy !
_ Dạ tiểu thư ! Sau khi người ra khỏi phủ , có tiếng hét vang lên của nhị vị tiểu thư . Lão gia cùng gia nhân trong phủ đi đến đó xem chiện gì xảy ra .
_ Rùi sao nữa ? Lão già có thấy những điều cần thấy ko ? Rùi lão có phản ứng gì ko ? Ngất xỉu hay tức giận quát mắng mọi người ….
Ta hỏi dồn cả đống câu hỏi khiến tiểu Vi nhăn nhó mặt mày nhìn ta than thở :
_ Tiểu thư ! Người hỏi nhìu như vậy làm sao tiểu Vi trả lời hết được ?
_ Ok ! Ta sẽ ko hỏi nữa ! Em mau mau kể cho ta bik đi !
_ Ô ..Ô … Ô kê ? ??
_ Thui ! Thui ! Dẹp cái đó qua một đi ! Mau kể lẹ đi !
_ Ân ! Lão gia …. Bla .. bla …
_ CÁI GÌ ???
Ta hét lên kinh ngạc . Ko thể thế được . Ko thể như thế ! Đầu óc ta trống rỗng . Ta ko thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy . Lão già đó . Lão … lão … Tức chết ta mà .
Theo tiểu Vi kiểu thì chiện là vầy :
Lão già cùng cả đám gia nhân đi đến phòng của Lam Kiều trước . Lão nhìn thấy con gái cùng tên gia nhân xấu xí, quái dị trong tình trạng ko mảnh vải che thân . Lão già mặt đen sầm lại , người lão rung rung lên vì kiềm nén cơn giận dữ trong lòng . Lão sai người lôi A Nhân ra ngoài đánh đập tàn nhẫn , thừa chết thiếu sống . Sau đó, lão nghe một tên gia nhân kể về chiện của Lam Hạnh và Lam Phong . Mặt mày lão tím tái , con ngươi co lại , ánh mắt đục ngầu , đùng đùng nổi giận . Lôi ba người bọn họ ra hỏi chiện . Nhưng sau khi bik là do ta làm , lão đột nhiên sựng lại , gương mặt trắng bệt ra , tay chân rã rời , môi mấp máy như mún nói điều gì đó . Sau đó , lão gạt ngang những lời mà người bọn họ nói , còn trách họ làm bại hoại gia phong , ko những ko bik tội mà còn vu oan giá họa cho ta ( cái nì là đúng rùi , còn vu oan gì nữa ) . Lão ra lệnh giam họ trong phòng một tháng để tự ăn năn xám hối ( a di đà phật ) .Và cấm mọi người trong phủ nói về chiện này , nếu ai trái lệnh sẽ bị xử ko tha .
Chiện là thế đấy ! Thử hỏi ta có nên kinh ngạc , bàng hoàng ko chứ ? Chiện động trời như vậy , trái đạo lý như vậy , con cái của mình bị sỉ nhục như thế , lão cũng ko thèm để tâm làm rõ , chưa chi đã trách phạt họ . Đã thế lão còn bỏ qua cho ta một cách dễ dàng như vậy .Qủa là ko đơn giản tí nào . Ắt hẳn lão đang kiềm nén vì âm mưu của mình .Con người lão thật đáng sợ . Đúng là giữ một chức tể tướng như vậy , con người cũng ko tầm thường tí nào . Ko bik ta nên khen lão tài giỏi hay nguyền rủa lão là thứ nhẫn tâm , máu lạnh đây ? Nếu lão đem ta ra xử phạt , ít ra ta còn kính trọng lão . Đằng này , ….
Cây mún lặng ư ? Nhưng gió ta lại ko mún như thế ? Ta ko phải là một cơn gió nhẹ trong những chiều thu ,ko phải những con gió rét mướt trong những ngày đông , cũng ko phải là cơn gió mát mẻ vào những ngày hạ , càng ko phải là những cơn gió se se lạnh khi mùa xuân đến . Ta là một cơn gió cấp 12 trong những mùa bão giông . Ta sẽ quật ngã cây cao bóng cả như lão . Ta bắt lão phải giận dữ mà quỵ xuống .
Ta nhanh chóng kéo Thiên Doanh vào trong phủ .Ta phải tìm lão ngay tức khắc. Những nơi ta đi qua đều có những cặp mắt của đám gia nhân , a hoàn lấm lét nhìn theo . Ta khó chịu trừng mắt nhìn , khiến bọn chúng ai nấy cũng xanh mặt , cúi đầu xuống đất . Ta cũng chẳng thèm làm khó đám này nên ngoảnh mặt đi tiếp .
ĐẠI SẢNH ,
Vừa bước vào trong đại sảnh , ta đã nhìn thấy lão ngồi trên chiếc ghế cao , dáng vẻ thảnh thơi , vẻ mặt an nhàn thưởng thức ly trà trên tay . Thật tức chết ta mà !
Ta tức giận đi vào , tay thì kéo tên ngốc tử đi vào .Vừa thấy hắn , lão nhanh chóng để tách trà xuống bàn , rời khỏi ghế đi xuống cung kính hành lễ :
_ Lão thần ! Tham kiến vương gia !
Hắn nhảy phóc lên trên ghế lão ngồi lúc nãy , cầm tách trà lên uống ực một cái rùi tấm tắc khen :
_ Hảo ngon! Hảo ngon !
_ Đã nói là nhục mà cứ làm ! Miễn lễ đi !
Ta lên tiếng mỉa mai , nhìn lão xem thường rùi tiến lên chỗ hắn , ngồi vào ghế bên cạnh .
Lúc này lão mới ngước mặt lên , nét mặt có chút biến sắc nhìn ta kiềm nén cơn tức giận .
_ Ta nghe nói , hai vị tỷ tỷ gặp chiện chẳng lành . Ko bik họ có sao ko nhỉ ?
Ta chậm rãi hỏi thăm nhưng hàm chứa ý chế giễu . Lão nắm chặt bàn tay , ánh mắt hơi đục đi , hơi thở ra mạnh , nhưng giọng nói hết sức bình tĩnh , trầm lặng :
_ Ngươi mún bik thì tự đi xem xét ! Nhưng ta tin, ngươi sẽ ko dám vác mặt đến gặp các con ta .
_ Thế à ? Tại sao lại ko nhỉ ? Nhưng cho ta hỏi , họ là con ông , ta ko phải sao ?
Điều ta nói ra, khiến lão hơi sượng , nhìn ta dò xét .Ta nhếch mép cười , rùi ôn nhu nói tiếp :
_ Ta đã từng nhắc nhở ông ! Đừng bao giờ hỏi ta mãi một câu . Bày ra trò đó , ta còn dám . Huống chi …
_ Ngươi …
_ Ta à ? Ta thì … cái gì càng có tính thách thức thì ta càng khoái làm . Ông có cần ta đến gặp họ , dạy dỗ họ vài câu ko ?
_ …
Lão già im lặng , ánh mắt ánh lửa , mặt đỏ gay cả lên .Nhưng lão vẫn kiềm nén , lên tiếng khách sáo :
_ Ta tự bik dạy dỗ . Ko cần ngươi quan tâm .
_ Ta đâu có rảnh làm mấy chiện đó . Chiện ta làm ….
Ta nhếch mép cười , nụ cười quỷ quyệt , khiến lão già chột dạ .
_ Ngươi mún nói gì ?
_ Sáng giờ chắc ông chưa ra khỏi phủ đâu nhỉ ? Ngoài đó đang rất vui đấy ! Đúng ko Doanh nhi ?
Nghe nhắc đến mình , hắn hùa theo thik thú :
_ Hảo vui ! Vui lắm lắm luôn !
_ Ý ngươi là gì ?
_ Ông mún bik thì ra ngoài mà nghe . Tin tức lan ra nhanh thật . Chỉ trong buổi sáng mà cả kinh thành đều bik hết .
Ta tặc lưỡi làm ra vẻ tiếc rẻ , nhưng gương mặt đang cực kỳ khoái trá .Còn lão thì đang trừng mắt nhìn ta ( ta sợ quá à ! ) .
Không khí trong đại sảnh bây giờ vô cùng đáng sợ , sát khí bay khắp phòng . Những tên gia nhân khẽ rung lên từng hồi , còn đám a hoàn thì rung lên bần bật , sợ tai bay vạ gió . Ai nấy đều cúi mặt trong tâm trạng lo lắng xen lẫn hồi hộp chờ đợi . Chỉ có ta vẫn ung dung tự tại , vẻ mặt đắc ý chăm chú nhìn ngắm những biến đổi trên gương mặt của lão già Lam Long .Sắc mặt của lão biến đổi như một bảng pha màu . Từ hồng hào chuyển sang đỏ ửng , từ từ qua đỏ gay. Rùi chuyển qua xanh sau đó qua tím ngắt , cuối cùng là đen sầm lại , y như mặt ông Bao Thanh Thiên vậy đó .Thật là thú vị mà . Ta thỏa mãn trước thái độ của lão . Nhưng chỉ trong vài phút ,lão già đãng trở lại vẻ mặt bình thường , tuy ko còn hồng hào như cũ nhưng cũng ko đến nỗi tệ . Ta bắt đầu thấy bực bội trong người .
Lão già lấy tay vuốt vuốt chòm râu , thản nhiên như ko, ôn nhu nói :
_ Miệng lưỡi thế gian làm sao ngăn được ? Cứ để mặc họ , mún nói gì thì nói . Qua chiện họ cũng quên mất cả thôi ! Há cần ta phải quan tâm .
_ Quên ư ? Thật nực cười !
Ta cố tỏ ra thật bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang bừng bừng lửa hận . Ta hận lão . Hận đến tận xương tủy . Ta cười mỉa mai , ta cười lão hay đang tự cười mình đây ? Ta cười cho sống phận của mình . Tại sao ta lại sinh ra trong một gia đình như thế này ?Tại sao kiếp sau của ta , khi ta đang được hưởng sự hạnh phúc yên ấm của một gia đình , thì lại phải chịu cảnh chia ly quá sớm . Còn bây giờ , kiếp này , ta ko hề hạnh phúc lại có một phụ thân tàn nhẫn vô tình , tại sao lại cho ta chịu hoàn cảnh như thế chứ ? Tại sao , tại sao ? ? ?
Song Nhược ngồi thừ người ra, vẻ mặt thất thần , ánh mắt ánh lên sự đau khổ đến tột cùng , đôi môi cánh đào khẽ mím vào nhau như oán giận . Nàng im lặng trong hồi lâu , khiến cả đại sảnh cũng nín thở theo . Chỉ có hai người là dám nhìn nàng , một người tuy nét mặt vô tư nhưng ánh mắt lại đượm lên sự lo lắng , còn một người thì ra vẻ đắc ý , cười nhạt nhẽo .
_ Lam ơi ! Lam làm sao vậy ?
Tiếng nói trong trẻo của Doanh nhi làm ta chợt tỉnh giấc khỏi những suy nghĩ đau thương kia . Ta nhìn sang hắn , cười nhạt :
_ Doanh nhi ko cần lo cho ta ! Ta ko sao .
_ Ta cư nhiên tưởng ngươi sợ quá hóa đá rùi chứ !
Lão già cất tiếng mỉa mai làm ta bừng bừng lửa hận .
_ Ông nghĩ là ta đang sợ ư ? ? ? Hahahaha ….
Tiếng cười của ta vang lên làm ai nấy cũng khẽ rung lên , ko bik là do lo lắng hay do quá sợ hãi trước một tiểu nữ như ta đây ? Về phía lão , đôi mày lão khẽ chau lại nhìn ta bằng cặp mắt dò xét , im lặng .
Chỉ một lúc sau , ta ngưng tiếng cười lấy lại phong thái uy nghi , cao ngạo nhìn xuống lão cao giọng :
_ Ta nghĩ mà thương cho ông !
_ Thương cho ta ? Ngươi là … mún mỉa mai ?
_ Kìa phụ thân ! Tiểu nữ nào dám như thế !
Ta cười cầu hòa , nhẹ nhàng đứng lên rùi từ từ đi đến chỗ lão , ôn nhu tiếp lời :
_ Tiểu nữ chỉ cảm thấy thật đau lòng cho phụ thân thôi !
_ …
Lão vẫn im lặng , ánh mắt ko rời khỏi gương mặt ta , nghi ngại về sự thay đổi thái độ đến chóng mặt của ta .
_ Thật đau lòng làm sao .
_ Ngươi mún nói gì thì nói thẳng ra đi ! Đừng úp mở nữa !
_ Hảo !Phụ thân thân làm tể tướng đã lâu , nói đúng hơn là lão thần trong triều .vậy mà ….
_ Ngươi mún nói gì ?
_ Haizzzzzzzzz ! – Ta buông tiếng lắc đầu ngán ngẩm .Lão đâm ra khó chịu nhưng vẫn giữ phong thái điềm đạm làm ta thêm tức tối . Đã thế thì …
_ Bị coi chẳng khác gì một con … - Ta lấp lửng trong khi môi đã nhếch lên một nét thật nhẹ , đủ để lão nhìn thấy được sự mỉa mai , nhạo báng ta ban tặng . – … một con cẩu nô tài .
Ta cười đắc ý trong khi đó lão thì tím tái mặt mày , đầu bốc khói nghi ngút , sát khí đằng đằng nhìn ta như mún đâm ta hàng ngàn lưỡi giáo , ngàn vết đao và hàng trăm nhát kiếm ấy .( tg : đáng sợ quá ! Sao ngươi ko chạy đi ? / SN : hứ ! Ta cóc sợ * hất mặt lên tận trời * / tg * xách dép vẫy tay * vậy ngươi bảo trọng nhá ! Ta zọt trước đây ! Cáo từ ! Hắc hắc ! )
_ NGƯƠI ….
Lão gằn giọng , mặt mày đỏ gay lên chỉ tay về phía mặt ta ,người rung lên . Thật là đáng thương ! Nhưng ta đâu dễ bỏ qua như vậy !
_ giờ này , chắc tin tức cũng đã đến tai hoàng thượng rùi nhỉ ? Vậy mà … haizzz ….
Ta lại cất tiếng thở dài , lắc đầu chán chường , tiếp tục chọc khoáy :
_ … chẳng thấy động tĩnh gì cả .Ít nhất cũng truyền lệnh chém đầu ta chứ ! Chẳng nhẽ , hoàng thượng xem trọng ta hơn cả ông sao, lão tể tướng ?
Lão ko nói nên lời , bặm môi trợn mắt ra nhìn ta trừng trừng , lão mà được phép , chắc ta đã bị lão đem ra bằm thành trăm mảnh rùi . Hắc hắc .
_ Cẩu nô tài đúng là cẩu nô tài . Bị sỉ nhục đến mức đó cũng ko dám lên tiếng . Ta thật thất vọng về ông quá đó ! Lão tể tướng à !
Nói xong , ta phất tay áo cao ngạo bước ra khỏi đại sảnh . Trước khi ra khỏi , ta cũng gáng nán lại một chút ra lời căn dặn lão :
_ Làm phiền tể tướng đem tướng công ta về phủ !
_ Nhưng ta mún ở đây cơ ! – hắn nũng nịu .
_ Ko được ! – Ta gắt lên hơi lớn tiếng khiến hắn giật mình , đôi mắt ngân ngấn nước .
Ta quên mất , đối với hắn ko thể cương mà phải thật nhu , thật mềm mỏng và phải dỗ ngọt thì hắn mới ngoan ngoãn nghe theo . Ta nở nụ cười thiên thần , âu yếm cất tiếng :
_ Doanh nhi ! Nghe lời ta , theo lão già này về nhà ngươi nhá !Hai ngày sau , ta sẽ qua nhà ngươi thăm ngươi , chịu chưa ?
_ Thật nhá ? – Hai mắt hắn sáng rỡ miệng cười toe tét , nắm lấy tay áo ta lay lay tỏ vẻ vui mừng .
_ Thật mà . Ngươi về nhé !
_ Ân !
Hắn ngoan ngoãn gật đầu , ta cũng yên tâm rời khỏi đó về phòng nghỉ ngơi .
Hai ngày trôi qua thật yên tĩnh . Hình như trong phủ ko hề ai bàn tán gì về chiện đã xảy ra, Trong phủ đang rộn ràng , tấp nập chuẩn bị cho ngày xuất giá của ta, ai cũng hối hả vội vã , bận rộn suốt cả ngày . Ta nhìn thấy cũng chán . Thế là suốt ngày ta nhốt mình trong phòng ngủ , ko cho ai đến làm phiền , kể cả tiểu Vi .( TG * cười gian * : Ngươi ko làm phiền là người ta mừng lắm rui .Ai mà dám làm phiền ngươi ! / SN : * lườm lườm * ta thấy có một tên đấy / TG : * nhìn quanh * đâu ? đâu ? ai zạ ? / SN : ngươi chứ ai ! * bẻ tay rốp rốp * / TG * gãi đầu * sao ta nghe có mùi sát khí quanh đây nhỉ ? * nhìn lại Sn * : á ! Chạy trước nha bà con )
Nhưng mọi chiện ko được yên ổn thế đâu ….
Đêm trước ngày thành hôn .
Vừa nhìn thấy ta , cô bé hớt hải chạy đến .
_ Tiểu thư !
_ Tiểu Vi ! Em làm tốt lắm !
Ta nháy mắt cười hài lòng với cô bé . Tiểu Vi tròn mắt nhìn ta tỏ vẻ khó hỉu :
_ Tiểu thư ! Ý tiểu thư là … - cô bé ngập ngừng dò ý tứ của ta .
_ Thì chiện ta nhờ em tối hum qua đó ! – Ta hơi khó chịu xen chút bực mình nhìn tiểu Vi .Cô bé vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn ta , điệu bộ đang suy nghĩ chiện gì đó .
_ Mà thui ! Bỏ qua chiện đó đi ! – Ta bực dọc gạt ngang – Chiện trong phủ sao rùi ?
Đây mới là điều ta cần quan tâm đây ! Ta thực sự rất háo hứng chờ đợi đấy !
_ Dạ tiểu thư ! Sau khi người ra khỏi phủ , có tiếng hét vang lên của nhị vị tiểu thư . Lão gia cùng gia nhân trong phủ đi đến đó xem chiện gì xảy ra .
_ Rùi sao nữa ? Lão già có thấy những điều cần thấy ko ? Rùi lão có phản ứng gì ko ? Ngất xỉu hay tức giận quát mắng mọi người ….
Ta hỏi dồn cả đống câu hỏi khiến tiểu Vi nhăn nhó mặt mày nhìn ta than thở :
_ Tiểu thư ! Người hỏi nhìu như vậy làm sao tiểu Vi trả lời hết được ?
_ Ok ! Ta sẽ ko hỏi nữa ! Em mau mau kể cho ta bik đi !
_ Ô ..Ô … Ô kê ? ??
_ Thui ! Thui ! Dẹp cái đó qua một đi ! Mau kể lẹ đi !
_ Ân ! Lão gia …. Bla .. bla …
_ CÁI GÌ ???
Ta hét lên kinh ngạc . Ko thể thế được . Ko thể như thế ! Đầu óc ta trống rỗng . Ta ko thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy . Lão già đó . Lão … lão … Tức chết ta mà .
Theo tiểu Vi kiểu thì chiện là vầy :
Lão già cùng cả đám gia nhân đi đến phòng của Lam Kiều trước . Lão nhìn thấy con gái cùng tên gia nhân xấu xí, quái dị trong tình trạng ko mảnh vải che thân . Lão già mặt đen sầm lại , người lão rung rung lên vì kiềm nén cơn giận dữ trong lòng . Lão sai người lôi A Nhân ra ngoài đánh đập tàn nhẫn , thừa chết thiếu sống . Sau đó, lão nghe một tên gia nhân kể về chiện của Lam Hạnh và Lam Phong . Mặt mày lão tím tái , con ngươi co lại , ánh mắt đục ngầu , đùng đùng nổi giận . Lôi ba người bọn họ ra hỏi chiện . Nhưng sau khi bik là do ta làm , lão đột nhiên sựng lại , gương mặt trắng bệt ra , tay chân rã rời , môi mấp máy như mún nói điều gì đó . Sau đó , lão gạt ngang những lời mà người bọn họ nói , còn trách họ làm bại hoại gia phong , ko những ko bik tội mà còn vu oan giá họa cho ta ( cái nì là đúng rùi , còn vu oan gì nữa ) . Lão ra lệnh giam họ trong phòng một tháng để tự ăn năn xám hối ( a di đà phật ) .Và cấm mọi người trong phủ nói về chiện này , nếu ai trái lệnh sẽ bị xử ko tha .
Chiện là thế đấy ! Thử hỏi ta có nên kinh ngạc , bàng hoàng ko chứ ? Chiện động trời như vậy , trái đạo lý như vậy , con cái của mình bị sỉ nhục như thế , lão cũng ko thèm để tâm làm rõ , chưa chi đã trách phạt họ . Đã thế lão còn bỏ qua cho ta một cách dễ dàng như vậy .Qủa là ko đơn giản tí nào . Ắt hẳn lão đang kiềm nén vì âm mưu của mình .Con người lão thật đáng sợ . Đúng là giữ một chức tể tướng như vậy , con người cũng ko tầm thường tí nào . Ko bik ta nên khen lão tài giỏi hay nguyền rủa lão là thứ nhẫn tâm , máu lạnh đây ? Nếu lão đem ta ra xử phạt , ít ra ta còn kính trọng lão . Đằng này , ….
Cây mún lặng ư ? Nhưng gió ta lại ko mún như thế ? Ta ko phải là một cơn gió nhẹ trong những chiều thu ,ko phải những con gió rét mướt trong những ngày đông , cũng ko phải là cơn gió mát mẻ vào những ngày hạ , càng ko phải là những cơn gió se se lạnh khi mùa xuân đến . Ta là một cơn gió cấp 12 trong những mùa bão giông . Ta sẽ quật ngã cây cao bóng cả như lão . Ta bắt lão phải giận dữ mà quỵ xuống .
Ta nhanh chóng kéo Thiên Doanh vào trong phủ .Ta phải tìm lão ngay tức khắc. Những nơi ta đi qua đều có những cặp mắt của đám gia nhân , a hoàn lấm lét nhìn theo . Ta khó chịu trừng mắt nhìn , khiến bọn chúng ai nấy cũng xanh mặt , cúi đầu xuống đất . Ta cũng chẳng thèm làm khó đám này nên ngoảnh mặt đi tiếp .
ĐẠI SẢNH ,
Vừa bước vào trong đại sảnh , ta đã nhìn thấy lão ngồi trên chiếc ghế cao , dáng vẻ thảnh thơi , vẻ mặt an nhàn thưởng thức ly trà trên tay . Thật tức chết ta mà !
Ta tức giận đi vào , tay thì kéo tên ngốc tử đi vào .Vừa thấy hắn , lão nhanh chóng để tách trà xuống bàn , rời khỏi ghế đi xuống cung kính hành lễ :
_ Lão thần ! Tham kiến vương gia !
Hắn nhảy phóc lên trên ghế lão ngồi lúc nãy , cầm tách trà lên uống ực một cái rùi tấm tắc khen :
_ Hảo ngon! Hảo ngon !
_ Đã nói là nhục mà cứ làm ! Miễn lễ đi !
Ta lên tiếng mỉa mai , nhìn lão xem thường rùi tiến lên chỗ hắn , ngồi vào ghế bên cạnh .
Lúc này lão mới ngước mặt lên , nét mặt có chút biến sắc nhìn ta kiềm nén cơn tức giận .
_ Ta nghe nói , hai vị tỷ tỷ gặp chiện chẳng lành . Ko bik họ có sao ko nhỉ ?
Ta chậm rãi hỏi thăm nhưng hàm chứa ý chế giễu . Lão nắm chặt bàn tay , ánh mắt hơi đục đi , hơi thở ra mạnh , nhưng giọng nói hết sức bình tĩnh , trầm lặng :
_ Ngươi mún bik thì tự đi xem xét ! Nhưng ta tin, ngươi sẽ ko dám vác mặt đến gặp các con ta .
_ Thế à ? Tại sao lại ko nhỉ ? Nhưng cho ta hỏi , họ là con ông , ta ko phải sao ?
Điều ta nói ra, khiến lão hơi sượng , nhìn ta dò xét .Ta nhếch mép cười , rùi ôn nhu nói tiếp :
_ Ta đã từng nhắc nhở ông ! Đừng bao giờ hỏi ta mãi một câu . Bày ra trò đó , ta còn dám . Huống chi …
_ Ngươi …
_ Ta à ? Ta thì … cái gì càng có tính thách thức thì ta càng khoái làm . Ông có cần ta đến gặp họ , dạy dỗ họ vài câu ko ?
_ …
Lão già im lặng , ánh mắt ánh lửa , mặt đỏ gay cả lên .Nhưng lão vẫn kiềm nén , lên tiếng khách sáo :
_ Ta tự bik dạy dỗ . Ko cần ngươi quan tâm .
_ Ta đâu có rảnh làm mấy chiện đó . Chiện ta làm ….
Ta nhếch mép cười , nụ cười quỷ quyệt , khiến lão già chột dạ .
_ Ngươi mún nói gì ?
_ Sáng giờ chắc ông chưa ra khỏi phủ đâu nhỉ ? Ngoài đó đang rất vui đấy ! Đúng ko Doanh nhi ?
Nghe nhắc đến mình , hắn hùa theo thik thú :
_ Hảo vui ! Vui lắm lắm luôn !
_ Ý ngươi là gì ?
_ Ông mún bik thì ra ngoài mà nghe . Tin tức lan ra nhanh thật . Chỉ trong buổi sáng mà cả kinh thành đều bik hết .
Ta tặc lưỡi làm ra vẻ tiếc rẻ , nhưng gương mặt đang cực kỳ khoái trá .Còn lão thì đang trừng mắt nhìn ta ( ta sợ quá à ! ) .
Không khí trong đại sảnh bây giờ vô cùng đáng sợ , sát khí bay khắp phòng . Những tên gia nhân khẽ rung lên từng hồi , còn đám a hoàn thì rung lên bần bật , sợ tai bay vạ gió . Ai nấy đều cúi mặt trong tâm trạng lo lắng xen lẫn hồi hộp chờ đợi . Chỉ có ta vẫn ung dung tự tại , vẻ mặt đắc ý chăm chú nhìn ngắm những biến đổi trên gương mặt của lão già Lam Long .Sắc mặt của lão biến đổi như một bảng pha màu . Từ hồng hào chuyển sang đỏ ửng , từ từ qua đỏ gay. Rùi chuyển qua xanh sau đó qua tím ngắt , cuối cùng là đen sầm lại , y như mặt ông Bao Thanh Thiên vậy đó .Thật là thú vị mà . Ta thỏa mãn trước thái độ của lão . Nhưng chỉ trong vài phút ,lão già đãng trở lại vẻ mặt bình thường , tuy ko còn hồng hào như cũ nhưng cũng ko đến nỗi tệ . Ta bắt đầu thấy bực bội trong người .
Lão già lấy tay vuốt vuốt chòm râu , thản nhiên như ko, ôn nhu nói :
_ Miệng lưỡi thế gian làm sao ngăn được ? Cứ để mặc họ , mún nói gì thì nói . Qua chiện họ cũng quên mất cả thôi ! Há cần ta phải quan tâm .
_ Quên ư ? Thật nực cười !
Ta cố tỏ ra thật bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang bừng bừng lửa hận . Ta hận lão . Hận đến tận xương tủy . Ta cười mỉa mai , ta cười lão hay đang tự cười mình đây ? Ta cười cho sống phận của mình . Tại sao ta lại sinh ra trong một gia đình như thế này ?Tại sao kiếp sau của ta , khi ta đang được hưởng sự hạnh phúc yên ấm của một gia đình , thì lại phải chịu cảnh chia ly quá sớm . Còn bây giờ , kiếp này , ta ko hề hạnh phúc lại có một phụ thân tàn nhẫn vô tình , tại sao lại cho ta chịu hoàn cảnh như thế chứ ? Tại sao , tại sao ? ? ?
Song Nhược ngồi thừ người ra, vẻ mặt thất thần , ánh mắt ánh lên sự đau khổ đến tột cùng , đôi môi cánh đào khẽ mím vào nhau như oán giận . Nàng im lặng trong hồi lâu , khiến cả đại sảnh cũng nín thở theo . Chỉ có hai người là dám nhìn nàng , một người tuy nét mặt vô tư nhưng ánh mắt lại đượm lên sự lo lắng , còn một người thì ra vẻ đắc ý , cười nhạt nhẽo .
_ Lam ơi ! Lam làm sao vậy ?
Tiếng nói trong trẻo của Doanh nhi làm ta chợt tỉnh giấc khỏi những suy nghĩ đau thương kia . Ta nhìn sang hắn , cười nhạt :
_ Doanh nhi ko cần lo cho ta ! Ta ko sao .
_ Ta cư nhiên tưởng ngươi sợ quá hóa đá rùi chứ !
Lão già cất tiếng mỉa mai làm ta bừng bừng lửa hận .
_ Ông nghĩ là ta đang sợ ư ? ? ? Hahahaha ….
Tiếng cười của ta vang lên làm ai nấy cũng khẽ rung lên , ko bik là do lo lắng hay do quá sợ hãi trước một tiểu nữ như ta đây ? Về phía lão , đôi mày lão khẽ chau lại nhìn ta bằng cặp mắt dò xét , im lặng .
Chỉ một lúc sau , ta ngưng tiếng cười lấy lại phong thái uy nghi , cao ngạo nhìn xuống lão cao giọng :
_ Ta nghĩ mà thương cho ông !
_ Thương cho ta ? Ngươi là … mún mỉa mai ?
_ Kìa phụ thân ! Tiểu nữ nào dám như thế !
Ta cười cầu hòa , nhẹ nhàng đứng lên rùi từ từ đi đến chỗ lão , ôn nhu tiếp lời :
_ Tiểu nữ chỉ cảm thấy thật đau lòng cho phụ thân thôi !
_ …
Lão vẫn im lặng , ánh mắt ko rời khỏi gương mặt ta , nghi ngại về sự thay đổi thái độ đến chóng mặt của ta .
_ Thật đau lòng làm sao .
_ Ngươi mún nói gì thì nói thẳng ra đi ! Đừng úp mở nữa !
_ Hảo !Phụ thân thân làm tể tướng đã lâu , nói đúng hơn là lão thần trong triều .vậy mà ….
_ Ngươi mún nói gì ?
_ Haizzzzzzzzz ! – Ta buông tiếng lắc đầu ngán ngẩm .Lão đâm ra khó chịu nhưng vẫn giữ phong thái điềm đạm làm ta thêm tức tối . Đã thế thì …
_ Bị coi chẳng khác gì một con … - Ta lấp lửng trong khi môi đã nhếch lên một nét thật nhẹ , đủ để lão nhìn thấy được sự mỉa mai , nhạo báng ta ban tặng . – … một con cẩu nô tài .
Ta cười đắc ý trong khi đó lão thì tím tái mặt mày , đầu bốc khói nghi ngút , sát khí đằng đằng nhìn ta như mún đâm ta hàng ngàn lưỡi giáo , ngàn vết đao và hàng trăm nhát kiếm ấy .( tg : đáng sợ quá ! Sao ngươi ko chạy đi ? / SN : hứ ! Ta cóc sợ * hất mặt lên tận trời * / tg * xách dép vẫy tay * vậy ngươi bảo trọng nhá ! Ta zọt trước đây ! Cáo từ ! Hắc hắc ! )
_ NGƯƠI ….
Lão gằn giọng , mặt mày đỏ gay lên chỉ tay về phía mặt ta ,người rung lên . Thật là đáng thương ! Nhưng ta đâu dễ bỏ qua như vậy !
_ giờ này , chắc tin tức cũng đã đến tai hoàng thượng rùi nhỉ ? Vậy mà … haizzz ….
Ta lại cất tiếng thở dài , lắc đầu chán chường , tiếp tục chọc khoáy :
_ … chẳng thấy động tĩnh gì cả .Ít nhất cũng truyền lệnh chém đầu ta chứ ! Chẳng nhẽ , hoàng thượng xem trọng ta hơn cả ông sao, lão tể tướng ?
Lão ko nói nên lời , bặm môi trợn mắt ra nhìn ta trừng trừng , lão mà được phép , chắc ta đã bị lão đem ra bằm thành trăm mảnh rùi . Hắc hắc .
_ Cẩu nô tài đúng là cẩu nô tài . Bị sỉ nhục đến mức đó cũng ko dám lên tiếng . Ta thật thất vọng về ông quá đó ! Lão tể tướng à !
Nói xong , ta phất tay áo cao ngạo bước ra khỏi đại sảnh . Trước khi ra khỏi , ta cũng gáng nán lại một chút ra lời căn dặn lão :
_ Làm phiền tể tướng đem tướng công ta về phủ !
_ Nhưng ta mún ở đây cơ ! – hắn nũng nịu .
_ Ko được ! – Ta gắt lên hơi lớn tiếng khiến hắn giật mình , đôi mắt ngân ngấn nước .
Ta quên mất , đối với hắn ko thể cương mà phải thật nhu , thật mềm mỏng và phải dỗ ngọt thì hắn mới ngoan ngoãn nghe theo . Ta nở nụ cười thiên thần , âu yếm cất tiếng :
_ Doanh nhi ! Nghe lời ta , theo lão già này về nhà ngươi nhá !Hai ngày sau , ta sẽ qua nhà ngươi thăm ngươi , chịu chưa ?
_ Thật nhá ? – Hai mắt hắn sáng rỡ miệng cười toe tét , nắm lấy tay áo ta lay lay tỏ vẻ vui mừng .
_ Thật mà . Ngươi về nhé !
_ Ân !
Hắn ngoan ngoãn gật đầu , ta cũng yên tâm rời khỏi đó về phòng nghỉ ngơi .
Hai ngày trôi qua thật yên tĩnh . Hình như trong phủ ko hề ai bàn tán gì về chiện đã xảy ra, Trong phủ đang rộn ràng , tấp nập chuẩn bị cho ngày xuất giá của ta, ai cũng hối hả vội vã , bận rộn suốt cả ngày . Ta nhìn thấy cũng chán . Thế là suốt ngày ta nhốt mình trong phòng ngủ , ko cho ai đến làm phiền , kể cả tiểu Vi .( TG * cười gian * : Ngươi ko làm phiền là người ta mừng lắm rui .Ai mà dám làm phiền ngươi ! / SN : * lườm lườm * ta thấy có một tên đấy / TG : * nhìn quanh * đâu ? đâu ? ai zạ ? / SN : ngươi chứ ai ! * bẻ tay rốp rốp * / TG * gãi đầu * sao ta nghe có mùi sát khí quanh đây nhỉ ? * nhìn lại Sn * : á ! Chạy trước nha bà con )
Nhưng mọi chiện ko được yên ổn thế đâu ….
Đêm trước ngày thành hôn .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.