Chương 74: THUỐC ĐẮNG
trankg92
14/06/2018
Cùng thời điểm đó ,
Tại cung Thiên Mẫu ,
Thái hậu từ Hoàn Ly cung trở về , liền được thông báo có người đang đợi bà trong cung .
Thái hậu không vội vào ngay mà cho tất cả thị vệ cùng cung nữ đứng ở bên ngoài đợi , khi nào có lệnh mới được phép đến gần tẩm cung của mình .
Thái hậu một mình bước vào trong ,cánh cửa vừa được mở ra đã nhanh chóng được cung nữ đóng lại .
_ Tham kiến thái hậu !
Giọng nói trầm ổn của 1 nam nhân vang lên , người trong phòng vội vàng thi lễ khi nhìn thấy thái hậu bước vào .
_ Không cần đa lễ ~! Mau đứng lên đi - Thái hậu phất tay áo ra lệnh, chậm rãi ngồi vào ghế .
_ Đa tạ thái hậu !
_ Ngươi đến sớm hơn dự định của ta đấy . Chuyện ta sai ngươi điều tra đến đâu rồi ?
Thái hậu cười nhạt, nhàn nhạ rót cho mình một chun trà , ánh mắt lướt nhẹ qua người nam nhân trước mặt . Được hỏi đến , người nam nhân kia mặt có chút biến sắc , mày có chút nhíu lại , ánh mắt hiện lên tia khó xử . Hắn cúi người chắp hai tay cung kính rành rọt nói .
_ Bẩm thái hậu ! Thuộc hạ đã theo dõi động tĩnh từ phủ tể tướng , nhưng tạm thời vẫn chưa thấy có điều đáng ngờ .
_ Vậy à ! – Thái hậu cười nhạt ,chun trà trong tay thái hậu đặt nhẹ xuống bàn .Chưa để thái hậu tỏ thái độ tiếp theo, người nam nhân cũng vội lên tiếng nói tiếp .
_ Thái hậu ! Bạch Thanh còn có chuyện cần bẩm báo !
_ Nói ra nghe thử ? – Thái hậu vẫn một thái độ thong thả ngồi lắng nghe ánh mắt tập trung vào Bạch Thanh .
_ Ân ! Bẩm thái hậu . Đêm qua ,thuộc hạ tình cờ phát hiện có kẻ lén xuất cung .
_ Có cả chuyện đó sao ? – Trong lòng thái hậu chợt có dự cảm không lành , giọng nói có chút khẩn trương nhìn Bạch Thanh hỏi - Ngươi có nhận ra kẻ đó là ai không ?
_ Bẩm thái hậu .Là cô nương tên A Sa , nữ tỳ đi theo hầu công chúa Thiên Diệp Mộc Lan đến Hán Long quốc .
Lời của Bạch Thanh vừa dứt cũng là lúc thái hậu ngồi trầm ngâm, ánh mắt không tập trung , mi tâm chốc chốc lại động thể hiện một nỗi ưu tư . Lẻn xuất cung sao ? Nữ tỳ không ở cùng công chúa mà lẻn xuất cung ra ngoài làm gì ? Lại là đêm hôn qua, khi hoàng cung đang rất rối ren chuyện của vương phi . Có chuyện gì khiến nàng ta lại rời cung vào thời điểm đó ? Chẳng lẽ …
_ Thái hậu ! Người không sao chứ ?
Tiếng Bạch Thanh cẩn trọng vang lên khiến thái hậu giật nảy người , nâng mắt nhìn chằm chằm Bạch Thanh lấy mấy giây rồi vội vàng dời tầm mắt đi hướng khác. Sau khi điều chỉnh lại tâm tình của mình, thái hậu mới cất tiếng .
_ Bạch Thanh ! Hãy theo sát tỳ nữ A Sa kia , có gì đáng ngờ , mau chóng bẩm báo lại cho ta . Ngoài ra , chuyện này , không cho phép để người thứ ba biết chuyện . Đặc biệt là nhị vương gia cùng vương phi . Ngươi nhớ rồi chứ ?
_ Thuộc hạ đã hiểu . Thuộc hạ không dám tiết lộ nửa lời .Thuộc hạ xin phép được cáo lui – Bạch Thanh chắp tay cung kính cúi đầu nhận lệnh
_ Hảo ! Cho ngươi lui .
Sau khi Bạch Thanh rời khỏi , thái hậu lại một lần ngồi trầm ngâm để tâm trí mình chìm vào những suy tư khó nghĩ . Hán Long quốc này nhất định phải được yên bình .
HOÀN LY CUNG ,
Giữa giờ Tỵ ( khoảng 10 h sáng ) ,
Trong tẩm cung Hoàn Ly cung ,
_ Nương tử ! Nàng nghe lời một chút , há miệng ra nào ~!
Giọng nói dịu dàng mang chút kiên nhẫn , chút yêu chiều nhưng cũng giống như đang năn nỉ của Thiên Doanh vang lên trong căn phòng . Chuyện là , mặc dù Song Nhược đã tỉnh lại , nhưng để nàng mau chóng hồi phục ,chính Thiên Doanh đã tự tay sắc thuốc theo toa của thái hậu đưa cho . Hắn mất cả buổi trời mới sắc được một chén thuốc , mặc cho mặt mày lấm lem lọ , mồ hôi nhễ nhại khắp khuôn mặt tuấn mỹ , hắn cũng chẳng để tâm ,vội vội vàng vàng bưng chén thuốc trở về phòng để nàng dùng . Nhưng nàng có cần vừa nhìn thấy đã nhăn mặt bịt mũi xua đuổi hắn như thế không . Đúng là thuốc hơi khó ngửi một chút . Nhưng hắn kiên quyết phải bắt nàng uống bằng mọi cách .
Thiên Doanh ân cần cầm chén thuốc tay cầm muỗng khuấy nhẹ ,môi thổi hơi nhè nhẹ cho thuốc mau nguội .
_ Ta không uống , nhất quyết không uống . – Song Nhược lắc đầu , nhìn thấy chén thuốc, ta nhăn mặt , giọng nhất quyết không nhân nhượng . – Ngươi mang thứ đáng sợ này đi chỗ khác ngay đi !
_ Nương tử ! Nàng không dùng thuốc thì làm sao khỏe lại được . Nương tử ~! Nàng nghe lời ta lần này có được không ?
Vừa nói , hắn vừa múc một muỗng thuốc đưa đến gần , hai mắt hắn long lanh nhìn ta rất đáng thương .Ta có thể một tay lạnh lùng hất chén thuốc đáng sợ đó đi, nhưng nhìn bộ dạng của Thiên Doanh, ta lại không nỡ tay làm thế . Dù sao cũng là tâm ý của hắn , ta cũng muốn nhắm mắt nhắm mũi uống cạn, nhưng nhìn chén thuốc đen ngòm kia, ta lại không có can đảm . Lại còn cái mùi chỉ ngửi là đã thấy khó chịu rồi .Chắc sẽ đắng lắm . Nhớ lúc ở thời hiện đại, thuốc Tây quả thật có đắng nhưng nhìn không đến mức đáng sợ như thứ đang ở trước mặt . Không thể uống , nhưng lại không thể từ chối, ta đành phải trốn tránh .Ta xoay mặt đi chỗ khác , không chịu nghe lời nói .
_ Ta nói là không muốn uống mà . Ngươi còn ép, ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa .
_ Nương tử ~! – Thiên Doanh nhỏ giọng gọi có chút bất đắc dĩ .
_ Mang đi ~!Ngươi không đi thì ta đi
Ta giả vờ kiên quyết , dùng sức gắng gượng ngồi dậy .Hắn thấy vậy, hốt hoảng bỏ chén thuốc sang một bên , đỡ lấy người ta , giọng như người có lỗi nói .
_ Nương tử ! Nàng đừng giận mà !Ta biết lỗi rồi . Ta sẽ không ép nàng dùng thuốc nữa đâu . Nàng mau nằm xuống nghỉ ngơi đi ! Ta sẽ mang thuốc đem đi chỗ khác .
_ Hảo ! Doanh nhi rất ngoan a~!
Ta cười đắc ý tay xoa xoa hai má hắn vừa khen dỗ ngọt . Nhưng hắn lại không lấy đó làm vui , bộ dạng ủy khuất mặt mày ỉu xìu ,không thoải mái nói
_ Chỉ cần nương tử thấy vui, ta nhất định nghe lời nàng mà ~!
Nói đến đây, hắn đưa tay vuốt nhẹ bụng ta, ánh mắt yêu thương nói .
_ Tiểu Doanh nhi cũng sẽ thế ~! Con nhất định sẽ rất khỏe mạnh chào đời .Nàng nói có đúng không ?(chơi đòn tâm lý nha ~! )
Câu hỏi của hắn khiến ta giật nảy mình . Nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của hắn hướng về mình, ta cảm thấy vừa khó chịu vừa xấu hổ . Ta chỉ nghĩ cho mình mà không nghĩ đến cảm nhận của hắn cùng tiểu Doanh nhi . Ta không cần dùng thuốc nhưng tiểu Doanh nhi thì sao ? Ta sai lầm nữa rồi .Ta cụp mi mắt tránh né ánh nhìn của hắn , giọng nhỏ nói .
_ Thiên Doanh ! Xin lỗi ~! Là ta sai
_ Nương tử ! Nàng đừng nói như thế ,ta không trách nàng .
_ Ân . Thiên Doanh, ta nghe lời ngươi, mang thuốc lại đây . Ta sẽ uống .
_ Ân
Không để ta nói tiếng thứ hai , Thiên Doanh nét mặt rạng rỡ bưng ngay chén thuốc đến bên ta , một lần nữa hắn lại ân cần đút thuốc cho ta uống . Bộ dạng của ta lúc này giống như đang bị ép uống thuốc độc vậy, mắt nhắm nghiền nhăn nhó , há miệng chờ đợi muỗng thuốc đáng sợ đó .
Nhưng sao thật lạ ,
Trải qua cũng hơn một phút , sao ta vẫn chưa cảm nhận được vị của thuốc nhỉ , chỉ ngửi thấy cái mùi khó chịu đó sộc vào mũi thôi . Không để ta tò mò thêm , tiếng của hắn đã vang lên có chút đắc ý
_ Nương tử ! Hình như nàng rất sợ uống thuốc .
Ta vội mở mắt , nhìn thấy hắn nhìn ta cười tủm tỉm rất đáng ngờ . Chưa để ta suy nghĩ gì, hắn nhanh tay bưng chén thuốc một hơi uống cạn rồi nhanh như vũ bão , môi hắn áp chặt vào môi ta. Vì quá bất ngờ , hắn lợi dụng ta còn hé mở răng liền cho thuốc truyền vào trong miệng ta. Hừ . Tên tướng công đáng ghét , cách đút thuốc này đã xưa như trái đất , hắn lại đem ra đối phó với ta ? Vị đắng tê cả đầu lưỡi khiến ta nhăn nhó . Thật sự rất khó uống mà . Ta muốn thoát khỏi sự khó chịu này , nhưng nghĩ đến hắn vừa rồi vì ta uống hết chén thuốc này .Ta lại cảm thấy cảm động và ngọt ngào trong từng xúc cảm . Cảm giác lúc này thật tuyệt . Mặc dù thuốc đã không còn nhưng ta và hắn lại không muốn chấm dứt nụ hôn này . Tay choàng ta ôm lấy cổ hắn , kéo hắn triền miên với nụ hôn nồng nàn khác . Ta thầm nghĩ , chỉ cần có Thiên Doanh, thuốc đắng đến mức ta cũng muốn uống (sao nghe ớn lạnh quá vậy ta ? )
Tại cung Thiên Mẫu ,
Thái hậu từ Hoàn Ly cung trở về , liền được thông báo có người đang đợi bà trong cung .
Thái hậu không vội vào ngay mà cho tất cả thị vệ cùng cung nữ đứng ở bên ngoài đợi , khi nào có lệnh mới được phép đến gần tẩm cung của mình .
Thái hậu một mình bước vào trong ,cánh cửa vừa được mở ra đã nhanh chóng được cung nữ đóng lại .
_ Tham kiến thái hậu !
Giọng nói trầm ổn của 1 nam nhân vang lên , người trong phòng vội vàng thi lễ khi nhìn thấy thái hậu bước vào .
_ Không cần đa lễ ~! Mau đứng lên đi - Thái hậu phất tay áo ra lệnh, chậm rãi ngồi vào ghế .
_ Đa tạ thái hậu !
_ Ngươi đến sớm hơn dự định của ta đấy . Chuyện ta sai ngươi điều tra đến đâu rồi ?
Thái hậu cười nhạt, nhàn nhạ rót cho mình một chun trà , ánh mắt lướt nhẹ qua người nam nhân trước mặt . Được hỏi đến , người nam nhân kia mặt có chút biến sắc , mày có chút nhíu lại , ánh mắt hiện lên tia khó xử . Hắn cúi người chắp hai tay cung kính rành rọt nói .
_ Bẩm thái hậu ! Thuộc hạ đã theo dõi động tĩnh từ phủ tể tướng , nhưng tạm thời vẫn chưa thấy có điều đáng ngờ .
_ Vậy à ! – Thái hậu cười nhạt ,chun trà trong tay thái hậu đặt nhẹ xuống bàn .Chưa để thái hậu tỏ thái độ tiếp theo, người nam nhân cũng vội lên tiếng nói tiếp .
_ Thái hậu ! Bạch Thanh còn có chuyện cần bẩm báo !
_ Nói ra nghe thử ? – Thái hậu vẫn một thái độ thong thả ngồi lắng nghe ánh mắt tập trung vào Bạch Thanh .
_ Ân ! Bẩm thái hậu . Đêm qua ,thuộc hạ tình cờ phát hiện có kẻ lén xuất cung .
_ Có cả chuyện đó sao ? – Trong lòng thái hậu chợt có dự cảm không lành , giọng nói có chút khẩn trương nhìn Bạch Thanh hỏi - Ngươi có nhận ra kẻ đó là ai không ?
_ Bẩm thái hậu .Là cô nương tên A Sa , nữ tỳ đi theo hầu công chúa Thiên Diệp Mộc Lan đến Hán Long quốc .
Lời của Bạch Thanh vừa dứt cũng là lúc thái hậu ngồi trầm ngâm, ánh mắt không tập trung , mi tâm chốc chốc lại động thể hiện một nỗi ưu tư . Lẻn xuất cung sao ? Nữ tỳ không ở cùng công chúa mà lẻn xuất cung ra ngoài làm gì ? Lại là đêm hôn qua, khi hoàng cung đang rất rối ren chuyện của vương phi . Có chuyện gì khiến nàng ta lại rời cung vào thời điểm đó ? Chẳng lẽ …
_ Thái hậu ! Người không sao chứ ?
Tiếng Bạch Thanh cẩn trọng vang lên khiến thái hậu giật nảy người , nâng mắt nhìn chằm chằm Bạch Thanh lấy mấy giây rồi vội vàng dời tầm mắt đi hướng khác. Sau khi điều chỉnh lại tâm tình của mình, thái hậu mới cất tiếng .
_ Bạch Thanh ! Hãy theo sát tỳ nữ A Sa kia , có gì đáng ngờ , mau chóng bẩm báo lại cho ta . Ngoài ra , chuyện này , không cho phép để người thứ ba biết chuyện . Đặc biệt là nhị vương gia cùng vương phi . Ngươi nhớ rồi chứ ?
_ Thuộc hạ đã hiểu . Thuộc hạ không dám tiết lộ nửa lời .Thuộc hạ xin phép được cáo lui – Bạch Thanh chắp tay cung kính cúi đầu nhận lệnh
_ Hảo ! Cho ngươi lui .
Sau khi Bạch Thanh rời khỏi , thái hậu lại một lần ngồi trầm ngâm để tâm trí mình chìm vào những suy tư khó nghĩ . Hán Long quốc này nhất định phải được yên bình .
HOÀN LY CUNG ,
Giữa giờ Tỵ ( khoảng 10 h sáng ) ,
Trong tẩm cung Hoàn Ly cung ,
_ Nương tử ! Nàng nghe lời một chút , há miệng ra nào ~!
Giọng nói dịu dàng mang chút kiên nhẫn , chút yêu chiều nhưng cũng giống như đang năn nỉ của Thiên Doanh vang lên trong căn phòng . Chuyện là , mặc dù Song Nhược đã tỉnh lại , nhưng để nàng mau chóng hồi phục ,chính Thiên Doanh đã tự tay sắc thuốc theo toa của thái hậu đưa cho . Hắn mất cả buổi trời mới sắc được một chén thuốc , mặc cho mặt mày lấm lem lọ , mồ hôi nhễ nhại khắp khuôn mặt tuấn mỹ , hắn cũng chẳng để tâm ,vội vội vàng vàng bưng chén thuốc trở về phòng để nàng dùng . Nhưng nàng có cần vừa nhìn thấy đã nhăn mặt bịt mũi xua đuổi hắn như thế không . Đúng là thuốc hơi khó ngửi một chút . Nhưng hắn kiên quyết phải bắt nàng uống bằng mọi cách .
Thiên Doanh ân cần cầm chén thuốc tay cầm muỗng khuấy nhẹ ,môi thổi hơi nhè nhẹ cho thuốc mau nguội .
_ Ta không uống , nhất quyết không uống . – Song Nhược lắc đầu , nhìn thấy chén thuốc, ta nhăn mặt , giọng nhất quyết không nhân nhượng . – Ngươi mang thứ đáng sợ này đi chỗ khác ngay đi !
_ Nương tử ! Nàng không dùng thuốc thì làm sao khỏe lại được . Nương tử ~! Nàng nghe lời ta lần này có được không ?
Vừa nói , hắn vừa múc một muỗng thuốc đưa đến gần , hai mắt hắn long lanh nhìn ta rất đáng thương .Ta có thể một tay lạnh lùng hất chén thuốc đáng sợ đó đi, nhưng nhìn bộ dạng của Thiên Doanh, ta lại không nỡ tay làm thế . Dù sao cũng là tâm ý của hắn , ta cũng muốn nhắm mắt nhắm mũi uống cạn, nhưng nhìn chén thuốc đen ngòm kia, ta lại không có can đảm . Lại còn cái mùi chỉ ngửi là đã thấy khó chịu rồi .Chắc sẽ đắng lắm . Nhớ lúc ở thời hiện đại, thuốc Tây quả thật có đắng nhưng nhìn không đến mức đáng sợ như thứ đang ở trước mặt . Không thể uống , nhưng lại không thể từ chối, ta đành phải trốn tránh .Ta xoay mặt đi chỗ khác , không chịu nghe lời nói .
_ Ta nói là không muốn uống mà . Ngươi còn ép, ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa .
_ Nương tử ~! – Thiên Doanh nhỏ giọng gọi có chút bất đắc dĩ .
_ Mang đi ~!Ngươi không đi thì ta đi
Ta giả vờ kiên quyết , dùng sức gắng gượng ngồi dậy .Hắn thấy vậy, hốt hoảng bỏ chén thuốc sang một bên , đỡ lấy người ta , giọng như người có lỗi nói .
_ Nương tử ! Nàng đừng giận mà !Ta biết lỗi rồi . Ta sẽ không ép nàng dùng thuốc nữa đâu . Nàng mau nằm xuống nghỉ ngơi đi ! Ta sẽ mang thuốc đem đi chỗ khác .
_ Hảo ! Doanh nhi rất ngoan a~!
Ta cười đắc ý tay xoa xoa hai má hắn vừa khen dỗ ngọt . Nhưng hắn lại không lấy đó làm vui , bộ dạng ủy khuất mặt mày ỉu xìu ,không thoải mái nói
_ Chỉ cần nương tử thấy vui, ta nhất định nghe lời nàng mà ~!
Nói đến đây, hắn đưa tay vuốt nhẹ bụng ta, ánh mắt yêu thương nói .
_ Tiểu Doanh nhi cũng sẽ thế ~! Con nhất định sẽ rất khỏe mạnh chào đời .Nàng nói có đúng không ?(chơi đòn tâm lý nha ~! )
Câu hỏi của hắn khiến ta giật nảy mình . Nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của hắn hướng về mình, ta cảm thấy vừa khó chịu vừa xấu hổ . Ta chỉ nghĩ cho mình mà không nghĩ đến cảm nhận của hắn cùng tiểu Doanh nhi . Ta không cần dùng thuốc nhưng tiểu Doanh nhi thì sao ? Ta sai lầm nữa rồi .Ta cụp mi mắt tránh né ánh nhìn của hắn , giọng nhỏ nói .
_ Thiên Doanh ! Xin lỗi ~! Là ta sai
_ Nương tử ! Nàng đừng nói như thế ,ta không trách nàng .
_ Ân . Thiên Doanh, ta nghe lời ngươi, mang thuốc lại đây . Ta sẽ uống .
_ Ân
Không để ta nói tiếng thứ hai , Thiên Doanh nét mặt rạng rỡ bưng ngay chén thuốc đến bên ta , một lần nữa hắn lại ân cần đút thuốc cho ta uống . Bộ dạng của ta lúc này giống như đang bị ép uống thuốc độc vậy, mắt nhắm nghiền nhăn nhó , há miệng chờ đợi muỗng thuốc đáng sợ đó .
Nhưng sao thật lạ ,
Trải qua cũng hơn một phút , sao ta vẫn chưa cảm nhận được vị của thuốc nhỉ , chỉ ngửi thấy cái mùi khó chịu đó sộc vào mũi thôi . Không để ta tò mò thêm , tiếng của hắn đã vang lên có chút đắc ý
_ Nương tử ! Hình như nàng rất sợ uống thuốc .
Ta vội mở mắt , nhìn thấy hắn nhìn ta cười tủm tỉm rất đáng ngờ . Chưa để ta suy nghĩ gì, hắn nhanh tay bưng chén thuốc một hơi uống cạn rồi nhanh như vũ bão , môi hắn áp chặt vào môi ta. Vì quá bất ngờ , hắn lợi dụng ta còn hé mở răng liền cho thuốc truyền vào trong miệng ta. Hừ . Tên tướng công đáng ghét , cách đút thuốc này đã xưa như trái đất , hắn lại đem ra đối phó với ta ? Vị đắng tê cả đầu lưỡi khiến ta nhăn nhó . Thật sự rất khó uống mà . Ta muốn thoát khỏi sự khó chịu này , nhưng nghĩ đến hắn vừa rồi vì ta uống hết chén thuốc này .Ta lại cảm thấy cảm động và ngọt ngào trong từng xúc cảm . Cảm giác lúc này thật tuyệt . Mặc dù thuốc đã không còn nhưng ta và hắn lại không muốn chấm dứt nụ hôn này . Tay choàng ta ôm lấy cổ hắn , kéo hắn triền miên với nụ hôn nồng nàn khác . Ta thầm nghĩ , chỉ cần có Thiên Doanh, thuốc đắng đến mức ta cũng muốn uống (sao nghe ớn lạnh quá vậy ta ? )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.