Vương Gia Khờ Dại!

Chương 12: TRẢ THÙ

trankg92

20/05/2018

LAM KIỀU ! NGƯƠI TRƯỚC NHÁ ! ! !

Ta kéo hắn về phòng của hắn . Căn dặn hắn đủ điều . Ta phải nói đi nói lại nhiều lần , để hắn ko phá hỏng kế hoạch của ta . Ko bao lâu thì có người đến , ta vội nấp vào một góc khuất trong phòng .

_ Vương gia ! Kiều nhi vào được ko ạ ?

Là giọng của con yêu nữ Lam Kiều đây mà ! Giọng nghe ngọt gớm !

_ Vào đi !

Hắn tỉnh bơ lên tiếng, mắt nhìn tìm kiếm chỗ ta đang nấp . Lam Kiều đẩy cửa bước vào , trên tay bưng một bát đang nghi ngút khói , để trên cái mâm nhỏ .Nhìn thấy hắn , yêu nữ nở nụ cười quyến rũ , õng ẹo đi đến chỗ hắn ngồi , giọng mời mọc :

_ Vương gia !

_ Xấu xí cô nương tìm ta hả ?- Hắn ngây ngô hỏi khiến Lam Kiều mặt biến sắc , nụ cười vụt tắt , còn ta đang cười hả hê trong dạ .

Nhưng vài giây sau đó , Lam Kiều nhanh chóng lấy lại sự lẳng lơ của mình , đặt mâm lên bàn , đi đến gần õng ẹo quanh hắn .

_ Vương gia ! Người cứ trêu ghẹo Kiều nhi !

_ Ta đâu có đâu ! – Hắn cười cười chối cãi .

_ Thui ! Kiều nhi ko làm khó vương gia nữa ! Đây ! – Lam Kiều bưng bát lên đưa ra trước mặt hắn , cười quyến rũ – Đây là canh gà hầm nhân sâm , tiểu nữ tự tay nấu , mong vương gia dùng thử !

Hắn nhìn bát canh bằng ánh mắt thèm thuồng , mũi hít hít ra vẻ khoái chí .Thật tức chết ta mà ! Dặn đi dặn lại bao nhiêu lần rùi , vậy mà , thấy đồ ăn là tươm tớp lên .

_ Ngươi cho ta hả ?

_ Ân ! Vương gia dùng đi !

Hắn đưa bát canh lên tới miệng , ko còn cách nào khác, ta phải giả giọng mèo kêu , làm hắn giật mình , bỏ bát canh xuống , nhìn quanh tìm kiếm .

_ Mèo ở đâu vậy ta ?

_ Vương gia ! Người cứ mặc nó đi !

Lam Kiều ra sức ngăn cản hắn đi tìm con mèo , nhưng hắn vẫn lăng xăng tìm kiếm .Ả cũng ko mún mất công , nên ngồi bẹp xuống ghế tức giận ,tự rót chun trà uống ực một cái để hạ hỏa , bình tâm lại.

Hahaha , cười chết ta mất .

Ta cứ tưởng kế hoạch của mình bị tên ngốc tử phá mất rùi .Ai ngờ con a đầu này lại chui đầu vào rọ . Ko cần đến tên ngốc tử đó dụ , cũng tự rót nước mà uống .Lão thiên gia cũng giúp ta . Hắc hắc .

Mà trong ấm trà đó , đâu có gì đâu ( TG : * liếc xéo * ngươi nhá ! Ta thấy hết rùi nhá / SN : thấy gì chứ ? Ta ngây thơ vô tội mà ! /. TG : Thấy gúm / SN : mặc kệ ta , lo vik típ đi ) , chỉ có một tí tì ti mê dược thui . Àh ! Ko phải tí mà hơi bị nhiều mê nhược cơ . Hắc hắc .

Nói đến đoạn này , sau khi uống xong chun trà kia , Lam Kiều nhanh chóng gục xuống bàn , mê man . Ta chỉ chờ có thế , mau chóng bước ra khỏi chỗ nấp , đi đến gần hắn , tức tối trách móc :

_ Ngươi đó ! Chút xíu nữa là hư bột hư đường hết rùi !

Hắn đang tìm kiếm con mèo , nghe ta trách liền ngơ ngác nhìn ta , giọng vô tội :

_ Ta có làm gì đâu ?

_ Ngươi – Ta tức mún nghẹn họng– Mặc xác ngươi . Giờ giúp ta khiêng ả kia lên giường gấp .

Hắn ngoan ngoãn lại gần Lam Kiều , ngạc nhiên lay lay người ả :

_ Xấu xí cô nương ! Sao ngươi lại nằm ngủ chỗ này ? Lên giường mà ngủ ! Dậy đi !

_ Doanh nhi im lặng nào ! – Ta nhẹ giọng – Ngươi mau đưa ả qua giường nằm đi !

_ Ta ko chịu đâu ! – Hắn lắc đầu từ chối

_ Ngươi ! Dám cãi lời ta ?

_ Ta ko thik xấu xí cô nương . Ta ko thik đụng xấu xí cô nương tí nào !

_ Ngươi … - Ta cứng cả họng với hắn .Thật là ko bik nên khen hắn thông minh hay là trách hắn kiếm chuyện đây ? Dù sao hắn cũng nói đúng . Ả xấu xí thiệt . Thui kệ .

Hắn ko làm thì bắt buộc ta phải làm thui . Phải nhanh chóng đưa ả qua giường nằm . Để còn tiến hành kế hoạch tiếp theo chứ .

Ta khó nhọc nhấc ả lên . Ăn gì mà nặng thế ko bik ? Nhìn tướng tả cũng gọn gàng lắm mà, sao giờ nặng như heo thế này ? Mệt chết ta mất !

Mất vài phút , ta mới lôi ả lên được giường . Sẵn tiện , ta mở hết cái dây áo của ả ra , để lộ ra thứ cần lộ , hắc hắc ,rùi ta rũ hai cái rèm xuống . Ta thở dốc nhìn tên ngốc tử , máu nóng dâng lên đại não .

_ Ngươi …

Đúng lúc nãy , tiểu Vi đi vào .Đi phía sau là một tên nam nhân .

_ Tiểu thư ! Đây là người mà tiểu thư cần tìm .

_ Nô tài ! A Nhân ! Tham kiến tam tiểu thư !

_ Ko cần đa lễ ! Ngước mặt lên cho ta xem !

_ Ân !

Nhìn xem nào ! Oẹ ! Ói chết ta mát !

Thấy gớm ! Xấu tệ ! Mặt đầy thẹo , trán dồ , lông mày thưa , mặt hí , mũi tẹt , răng hô lại còn nhiễu nhãi nước dãi khi nói chiện nữa. Mắc ói quá ! Thân hình gầy nhom lại còn bị gù . Ét ! Mùi kinh quá ! Người hắn phát ra cái mùi làm người ta ngửi thấy phải khó chịu bịt mũi .

Vậy cũng tốt , cỡ người như vậy mới xứng đáng hầu hạ được nhị tỷ ta chứ .Hắc hắc !

_ Tiểu Vi ! Em ra ngoài làm việc ta yêu cầu đi !

_ Ân!

Sau khi tiểu Vi ra ngoài , ta quay qua cười ôn nhu nhìn tên nô tài đó (dù thật lòng ta ko mún nhìn tẹo nào )

_ Ngươi là A Nhân !

_ Ân ! Là nô tài .

_ Ta nghe mọi người nói , ngươi rất hiền lành lại chịu thương chịu khó làm việc .

_ Nô tài ko dám .

_ Ngươi ko cần khiêm tốn! Thấy người thật thà như vậy , hum nay ta mún tặng ngươi một món quà .Ngươi có đồng ý ko ? – Ta cười gian nà . hắc hắc …

_ Nô tài ko dám !

A Nhân đang quỳ , bỗng cúi mặt xuống ( càng tốt , ta khỏi thấy gúm ) .

_ Có gì mà ko dám . Ta ban cho ngươi bát canh gà hầm nhân sâm này ! Ngươi ăn cho có sức khỏe mà làm việc .

_ Ta mún ăn cơ ! – Hắn lên tiếng vòi vĩnh .

Thật tức chết ta mà. Lại mún phá hỏng chiện của ta. Hừ hừ !

_ Ko được – Ta gắt lên – Ngươi còn nói nữa , ta nghỉ chơi với ngươi !

_ Ân ! Ta ko đòi nữa đâu – Hắn xụ mặt , ngoe ngẩy đứng cạnh ta .



Nói đến đây , ta quay lại nhìn tên nô tài , nở nụ cười quỷ quyệt rùi tiếp tục nói :

_ Ta giờ có việc bận phải ra ngoài . Ngươi cứ ngồi đây mà thưởng thức . Lát nữa ta quay lại .

_ Đa tạ tiểu thư !

Tên nô tài càng cúi mặt xuống đất nên ko thấy được khuôn mặt gian tà của ta . Hắc hắc …

Ta vội dắt Doanh nhi ra ngoài , rùi đóng cửa lại . Ta còn cẩn thận khóa chốt bên ngoài . Ở bên ngoài, ta hồi hộp chờ đợi .

Vài phút sau ,

Xoảng …

Tiếng bát vỡ

Hắc hắc , tên đó đã uống rùi . Ta còn nghe tiếng hắn đang rên rỉ khó chịu .

_ Nóng quá ! Nóng quá ! Khó chịu quá !

Hắc hắc … Vậy là kế hoạch A đã hoàn thành .Ta phải mau chóng rời khỏi nơi này thui , rùi típ túc thực hiện kế hoạch B thui .Ta nhanh tay kéo tên ngốc tử ra khỏi chốn nhạy cảm đó .

TỚI NGƯƠI ! LAM HẠNH !

Suốt đường đi , hắn hành hạ ta bằng cả đống câu hỏi .

_ Sao Lam ko cho ta canh , mà cho tên kia ? Ta ko chịu đâu .

_ Doanh nhi ngoan đi ! Lần sau ta sẽ cho ngươi canh !

_ Thật nhá ?

_ Thật mà .Giờ ngươi về phòng ta , đợi ta về ! Ta có chiện phải làm !

Dẫn hắn theo , hắn phá ta nữa thì chít ta .

_ Ko chịu . Ta mún theo Lam cơ – Hắn nũng nịu , nắm lấy tay áo ta ko buông .

_ Tiểu thư !

Tiểu Vi từ đâu xuất hiện , trên tay đang bưng một bát chè trông thật ngon mắt .

_ Ta mún ăn cái đó ! Ta mún !

Hắn vừa nhìn thấy bát chè vội nhảy dựng lên , đòi hỏi .

_ Ko được . Cái này ko phải cho ngươi .

_ Nhưng ta mún , ta mún ăn cơ .

_ Ko được – Ta gắt lên nhíu cả hai chân mày lại .

Hắn xụ mặt tiu nghỉu , nhìn mà thấy tội . Ta đành nhượng bộ hắn vậy .

_ Tiểu Vi ! Em nấu còn dư bát nào ko ?

_ Dạ còn thưa tiểu thư !

_ Hảo ! Giờ về phòng ta .

Ta dắt hắn về phòng mình , đi phía sau là tiểu Vi .

_ Bây giờ ngươi ngồi đây !

Ta ấn hắn ngồi xuống ghế , đưa bát chè lên bàn , căn dặn :

_ Ngươi ngồi yên ở đây ăn hết bát chè này ! Ko được theo ta , nghe chưa ?

_ Ân !

Hắn ngoan ngoãn gật đầu , cắm mặt vào bát chè ăn thík thú . Giờ ta có thể yên tâm thức hiện kế hoạch tiếp theo rùi .

_ Hảo ! tiểu Vi theo ta !

_ Ân !

Ta cùng tiểu Vi đi xuống nhà bếp . Lượng chè còn đủ cho hai bát . Hay quá !Vừa đủ dùng.

Ta cho mỗi bát một ít xuân dược vào

( TG : * lườm lườm * : gần cả gói mà ngươi dám nói một ít / SN : * cười gian * hắc hắc , vậy mới có chiện để coi chứ / TG * cười gian * ta đồng ý , hí hí ) .

Xong việc , ta theo chỉ dẫn của tiểu Vi đi đến phòng của Lam Phong , huynh trưởng của ta đó . Lần trước , vì mượn danh hắn mà xém chút là ta toi mạng rùi . Lần này , một vì trả thù , hai là trừng trị tên bất tài vô dụng , chỉ biết ăn chơi xa hoa , học hành chẳng ra gì như hắn !

Lão già ơi lão già ! Ông làm quan chi cho to , sinh ra cả đám tạp chủng này chứ . Để ta dạy dỗ bọn chúng giúp ông ! Hắc hắc . Ta sẽ vì ông , vì danh dự của ông , vì mặt mũi của ông , làm cho tên con trai độc nhất của ông từ người vô dụng thành người hữu dụng , có thể lưu danh thiên cổ , hắc hắc .

Ta đang đứng trước cửa phòng tên Lam Phong .

_ Huynh ! Muội là Song Nhược đây ! Muội có thể vào chứ ?

Ta ngọt ngào hết sự có thể .

_ Ân ! Muội vào đi !

Ta đẩy cửa bước vào , đi sau là tiểu Vi .Vừa bước vào , ta đã chứng kiến một cảnh thật nhố nhăng , dâm đãng .

Tên huynh chết tiệt của ta , đang ôm ấp một cô nương , tay vuốt ve từng thớt thịt của ả . Còn ả thì mặc mỗi cái yếm đỏ , trong trạng thái mê đắm , ánh mắt mơ màng , quấn lấy Lam Phong .

Thật là gớm mà !

Ngươi đã thế này thì đừng trách ta ác, Lam Phong !

Ta tỏ ra khó chịu nhìn hai thân ảnh đó .

Hắn cũng biết điều , thôi cái trò ôm ấp vuốt ve nữa , đẩy ả ra rùi ra lệnh :

_ Ra ngoài đi !

_ Thiếu gia !

_ Ta nói ra ngoài !

_ Ân !

Ả giãy nãy , õng ẹo bước ra ngoài .

_ Muội đến tìm ta có việc gì ?

Lam Phong nở nụ cười nham nhở nhìn ta , ánh mắt thèm khát .Cái gì thế này ? Cả em gái mình mà cũng có ý nghĩ đó sao ? Thật là đồ vô loại . Đã thế , ta cho ngươi toại nguyện .

Ta nở nụ cười quyến rũ , nhẹ nhàng đến bên hắn , giọng ngọt ngào :

_ Muội bik huynh thik ăn chè hạt sen . Hum nay muội cố tình nấu một ít , mún mời huynh dùng thử !



_ Thật sao ? – Hắn nhìn ta dò xét .

_ Thật ra … - Ta tỏ vẻ có điều khó nói – Muội mún nhờ huynh giúp một chiện .

_ Ta bik ngay mà .- Hắn cười đắc ý ,lên giọng – Muội có chiện gì cần ta giúp ? Nếu làm được , ta rất sẵn lòng .

_ Muội vô tình đắc tội với tỷ Lam Hạnh . Muội mún xin lỗi tỷ ấy , nhưng lại sợ tỷ ấy ko chấp nhận … - Ta ấp úng .

_ Muội mún nhờ ta ra mặt giúp sao ?

Coi như ngươi thông minh . Ko cần ta nói trắng ra . Ta chỉ chờ ngươi nói thế thui . Hắc hắc .

_ Ân ! Huynh giúp muội được chứ ?

_ Chiện đó thì. ..- Hắn tỏ vẻ khó nghĩ , chau mày suy tư

_ Huynh ! – ta tỏ vẻ thúc giục hắn .

_ Được ! Ta sẽ giúp muội . Nhưng với một điều kiện … - hắn nhìn ta ánh mắt gian gian thấy sợ . Ta đoán được chiện chẳng hay ho gì . Nhưng xong vụ này , ngươi còn dám mở miệng nữa sao ?

_ Điều kiện gì vậy huynh ? Nếu làm được , muội xin hứa .

_ Hảo ! Nhưng tạm thời , huynh chưa nghĩ ra . Chừng nào nghĩ ra , huynh sẽ cho muội hay . Được ko muội muội của ta ? – hắn lại nhìn ta bằng ánh mắt dâm tà . Thật là mún sỉ nhục bổn cô nương mà .

_ Ân !

Ta giả bộ ngoan ngoãn gật đầu .

Thế là ta cùng hắn đi đến phòng của Lam Hạnh . Gần đến nơi , ta làm ra vẻ sợ hãi , ngập ngừng đề nghị :

_ Huynh ơi ! Huynh vào trước có được ko?

Hắn khẽ chau mày rùi tự dưng cười hiểu ý .

_ Hảo ! Ta sẽ vào trước . Chút nữa muội hãy vào .

_ Ân ! Khoan đã ! Đây – ta đỡ lấy mâm từ tay tiểu Vi đưa sang cho Lam Phong , cười kiểu hối lỗi – huynh mang vào giúp muội ! Đây xem như thành ý của muội đối với tỷ tỷ .

Huynh nhớ ăn cùng tỷ ấy nhá !

_ Hảo muội muội ! Lam Hạnh mà bik muội có thành ý như vậy , ta tin nó cũng ko nỡ làm khó muội đâu

_ Cám ơn huynh !

Đợi Lam Phong đi vào phòng , cửa đóng lại , ta nhanh tay khóa chốt lại . Đứng ngoài chừng vài phút ta nghe có trong phòng có tiếng động lạ kèm theo tiếng rên rỉ khó chịu của hai người . Hắc hắc ! Thành công rùi .( chiện sau đó , các tềnh yêu tự tưởng tượng nhá ) .Còn ta . Ta nhanh chóng kéo tiểu Vi về phòng và chuẩn bị tâm lý cho sáng ngày mai đó mà.

Trên đường về phòng , ta căn dặn tiểu Vi :

_ Ngày mai , em nhớ ra ngoài loan tin này ra nhá !

_ Tiểu thư … - Tiểu Vi lại xanh mặt nhìn ta trợn to mắt .

_ Ta bik , em nghĩ là ta quá đáng , vô tâm , tàn nhẫn , đúng ko ?

_ Tiểu Vi ko dám !

_ Có gì ko dám . Em nghĩ như thế cũng đúng . Nhưng , trước đây , những gì họ đã làm với ta , chắc em cũng đã chứng kiến . Ta chỉ trả lại cho họ những gì họ đáng nhận thui . Em hỉu chưa ?

_ Ân ! Em hỉu . Nhưng tiểu thư …

_ Em mún bik tại sao ta kêu em loan tin ra chứ gì ?

_ Em ngu ngốc . Mong tiểu thư chỉ bảo .

_ Người ta giận nhất là lão già tể tướng Lam Long . Lúc trước cũng vậy , bây giờ cũng vậy , lão ko coi ta ra gì , còn dám đem ta ra lợi dụng . Ta nhất quyết phải làm cho lão thân bại danh liệt , ko thể ngóc đầu trong chốn quan trường .

Ta gằn lên từng tiếng , giọng nói lạnh như băng , ánh mắt tràn đầy lửa hận .

_ Tiểu Vi đã hiểu ! Tiểu Vi sẽ giúp tiểu thư !

_ Hảo ! Em phải giúp ta đó !

_ Ân !

Sau đó , ta cùng tiểu Vi về phòng .

Về đến nơi , đã thấy Doanh nhi nằm gục trên bàn ngủ say sưa .

Ta và tiểu Vi khó khăn lắm mới đỡ hắn lên giường được .Đắp chăn cho hắn xong , ta nhìn hắn một cái rùi qua bàn ngồi suy nghĩ .Hum nay thật là nhìu chiện đã xảy ra . Ta thật sự rất mệt mỏi .Lúc này ta mới cảm thấy thật bùn ngủ . Ta chống tay lên mặt .

Được một lúc , ta gục lên bàn ngủ thiếp đi .

Trong mơ hồ , ta nhận ra có người đắp cái gì đó lên người ta . Chắc là tiểu Vi. Ta bùn ngủ nên ko mún bik là ai đã làm việc ấy .Ta chìm trong cơn mộng mị .

CÙNG LÚC NÀY , TRONG HOÀNG CUNG , NGỰ THƯ PHÒNG ,

_ Hahaha ….

Tiếng cười của nam nhân vang vọng khắp hoàng cung .Là của Kỳ Lân chứ ai .

Thật ra là , tên Hắc Thanh cùng đám thuộc hạ thay nhau theo dõi nhị vương gia , vô tình được chứng kiến toàn bộ những việc Song Nhược đã làm . Sau đó hắn đem toàn bộ sự việc trình báo cho tên Kỳ Lân .

Kỳ Lân nghe xong , ko những ko tức giận mà còn tỏ ra khoái chí cười lớn đầy sảng khoái .

_ Bệ hạ ! – Hắc Thanh khó hỉu lên tiếng .

_ Thật sự ta ko ngờ lại có cô nương thú vị như vậy . Ta lấy làm tiếc …

Kỳ Lân tặc lưỡi ra vẻ tiếc rẻ . Thật sự mà nói , sau khi nghe nhiều chiện về nàng , hắn lại ko mún cho nàng lấy hoàng đệ tí nào . Nàng thật thú vị lại còn rất tàn nhẫn . Chỉ có duy nhất nàng là hợp với hắn . Nhất định sau khi công việc hoàn thành , hắn sẽ đưa nàng về hoàng cung , phong nàng làm hoàng hậu .Nhất định là thế .

_ Bệ hạ !

Thấy Kỳ Lân trầm ngâm suy nghĩ , Hắc Thanh đánh bạo lên tiếng nhắc .

_ Ngươi mau tiếp tục theo dõi .

_ Thuộc hạ tuân lệnh .

Hắc Thanh đang định quay lưng phóng đi thì Kỳ Lân lên tiếng

_ Ngươi ! Khoan đi !

_ Bệ hạ còn gì căn dặn .

Kỳ Lân nở nụ cười gian tà nhìn Hắc Thanh , giọng như nhờ vả kèm theo ra lệnh :

_ Nếu nàng đã mún thì ta nghĩ , ta nên giúp nàng một tay .Ngươi hiểu ý ta chứ ?

_ Ân ! Thuộc hạ làm ngay !

Nói xong , Hắc Thanh dùng khinh công phóng đi , trong ngự thư phòng giờ chỉ còn Kỳ Lân đang cười ra vẻ đắc ý

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Khờ Dại!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook