Vương Gia Khờ Dại!

Chương 37: YÊU CẦU

trankg92

20/05/2018

Ko sao . Quân tử nói lời thì giữ lời . Ta đã thua . Nói đi . Ba yêu cầu của nàng là gì ?

Lời của Kỳ Lân nghe sao thật khó chịu lại có phần ko phục , ta cười nhạt nhún nhẹ người nói .

_ Ân ! Nếu hoàng thượng đã mở lời thì ta cũng ko vòng vo làm gì ? Thứ nhất …. Ta muốn xin hoàng thượng ân chuẩn cho thái hậu được rời khỏi cung . Hoàng thượng ! Ngài nghĩ thế nào ?

Ánh mắt chờ đợi nhìn lên thấy Kỳ Lân thoáng ngỡ ngàng rồi mau chóng trở lại dáng vẻ bình thản có phần lạnh lùng của mình , lãnh đạm hỏi .

_ Lí do ???

_ Hoàng thượng ! Thực ra … thái hậu cảm thấy ko hợp với cuộc sống trong cung cấm . Lại thêm phần , trong hoàng cung sẽ khiến thái hậu nhìn cảnh mà nhớ người xưa . Vì thế …

_ Ta hiểu rồi … - Kỳ Lân lấp lửng ánh mắt như chiều đang suy nghĩ - … Ân chuẩn .

Vừa nghe xong ta ko khỏi mừng rỡ , thế là đã thực hiện đc lời hứa với thái hậu và Thiên Doanh rồi . Ta mỉm cười nhìn sang Thiên Doanh , thấy hắn nét mặt tươi tắn đôi mắt màu hổ phách ánh lên nét cười vui vẻ . Nhưng … ko để ta vui thêm chút nào . Lão già Lam Long lại một lần nữa bước ra lên tiếng .

_ Hoàng thượng ! Chiện này thật ko thể chấp nhận đc . Thái hậu là quốc mẫu một nước , làm sao có thể rời khỏi hoàng cung ? Hoàng thượng .Mong hoàng thượng suy xét lại .

_ HOÀNG THƯỢNG SUY XÉT ! ! !

Tiếp lời của lão già , là đám người đồng hội đồng thuyền với lão , cùng quỳ gối cung kính nói . Ta thấy khó chịu với lão già vô cùng . Từ nãy đến giờ , hết lần này đến lần khác , lão cư nhiên dám lên tiếng xen vào chuyện của ta . Cũng may là Kỳ Lân , hắn có tình ý với ta .. nếu ko …. Thật tức chết mà … Nhưng nghĩ kỹ … giờ mới phát hiện ( thông minh nhưng đôi lúc cũng bị chậm tiêu lắm ) , tên Kỳ Lân có vẻ như ko hài lòng với lão già thì phải . Nhưng mà .. nếu vậy thì chiện lão già cùng tên Kỳ Lân đang âm mưu là như thế nào ? … Chẳng lẽ nội bộ lục đục ? .. Hay là tên Kỳ Lân cũng sử dụng lão già như con cờ giống ta nhỉ ? … Thật là rắc rối và khó nghĩ vô cùng … Dẹp chuyện đó sang một bên , bây giờ giải quyết chiện trước mắt đã .

_ Hoàng thượng ! Nếu như các quan đại thần đã nói vậy , thì ta cũng ko mún làm khó Ngài chi nữa . Ngài cứ xem như ta đang nói đùa đi .

Ta cười nửa miệng gương mặt lạnh lùng nhìn Kỳ Lân có vẻ xem thường .



Vừa nhìn thấy biểu tình của nàng , Kỳ Lân khẽ chau mày , trong lòng cảm thấy một cỗ khó chịu xâm chiếm . Mất mặt trước mặt nàng đã là điều sỉ nhục lòng tự tôn và sự tự trọng của hắn . Hiện tại , nàng lại nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường như vậy . Nàng phải chăng đang nghĩ hắn sẽ thất tín ? Ko thể … Sự tình đã như thế này … ko thể thêm một lần nữa mất lun danh dự của một đấng quân tử đc . Kỳ Lân chau mày nét mặt thoáng chút tức giận nhìn xuống đám quan thần đang quỳ phía dưới . Vì đám người này mà nàng ko coi trọng hắn , nhất là lão già Lam Long . Lão lun làm cho hắn khó chịu tức giận khôn cùng .

_ Nói đùa ? – Kỳ Lân cười mỉa ngẩng cao mặt nói – Lời ta nói ra …. có thể xem là một lời nói đùa sao ?

Kỳ Lân gằng từng chữ một nét mặt đanh lại nhìn xuống bên dưới . Ta thoáng giật mình khi nhìn thấy sắc mặt của Kỳ Lân , mau chóng trấn tĩnh khẽ cười nhu mì nói .

_ Hoàng thượng anh minh . Song Nhược đa tạ ân điển của Ngài !

_ Hoàng thượng ! – Lão già Lam Long lúc này mới ngước mặt lên , mún nói thêm nhưng liền bị Kỳ Lân nói phủ đầu , ngữ điệu lạnh lùng , ánh mắt như dao sắc giọng nói mang đầy sát khí .

_ Nếu ai còn nói thêm lời nào … ĐEM RA NGOÀI CHÉM ĐẦU ! ! !

Lời Kỳ Lân vừa dứt thì cả đám người dưới kia khẽ rung lên , cúi sát mặt dưới đất ko dám nhúc nhích , lão già Lam Long run run giọng nói .

_ Hoàng thượng tha tội .

_ HOÀNG THƯỢNG THA TỘI . – Đồng thanh cùng nói .

_ Đứng lên hết đi ! – Kỳ Lân lạnh lùng nói ,rồi đổi ngay giọng điệu khi nhìn về hướng nàng , ko cười như ánh mắt ôn nhu . - Yêu cầu thứ nhất của nàng , ta đã đáp ứng . Vậy còn hai yêu cầu kia là gì ?

Ta mau chóng lấy lại tinh thần sau câu nói lạnh lùng của Kỳ Lân khi nãy . Thầm thở phào nhẹ nhõm . Cũng may người đắc tội với hắn , ko phải là ta ( chắc ko vậy ? ) … nếu ko thì …. Nghĩ đến đã phát hoảng .

Ta nhẹ nói ý cười hài lòng .

_ Hoàng thượng ! Yêu cầu thứ hai của ta là ….- Liếc nhìn sang Thiên Doanh một cái , dịu dàng nói tiếp - … xin hoàng thượng hứa với ta … sẽ đảm bảo an toàn cho vương gia .

Lúc ta vừa nói xong , nhìn sang thấy nét mặt Thiên Doanh có phần đơ và ngỡ ngàng nhìn ta .Nhìn lên cũng thấy nét mặt Kỳ Lân thoáng ngạc nhiên rồi trở nên lạnh nhạt .



_ Vì sao nàng lại yêu cầu ta điều đó ?

_ Hoàng thượng ! Vương gia còn dại khờ … chưa thể tự bảo vệ mình .Ta mún hoàng thượng đảm bảo rằng từ nay về sau , sẽ ko có bất cứ điều gì làm hại đến vương gia , dù chỉ một sợi tóc . – nét mặt ta trở nên nghiêm nhìn thẳng mắt của Kỳ Lân nói như ra lệnh , cười nhạt nói tiếp – Vì sao ta lại yêu cầu như thế … chắc hoàng thượng sẽ tự hiểu lấy . Hoàng thượng ! Ngài có đồng ý ko ?

Kỳ Lân giật mình nhìn trừng trừng nàng . Qủa thật … nàng đã đoán ra điều gì đó . Yêu cầu của nàng chẳng phải đang nhắc khéo hắn hay sao ? Ko đc làm hại đến Thiên Doanh ? Nếu vậy … chẳng khác nào mún hắn từ bỏ âm mưu loại trừ Thiên Doanh sao ? Thật ko thể đc …. Nhưng … nếu bây giờ từ chối nàng thì thật ko còn mặt mũi nào nữa . Nhưng nàng quả thật rất thông minh . Nàng bík rõ mình là nữ nhân yếu đuối , ko thể bảo vệ đc Thiên Doanh , liền dùng đến cách này .Lời yêu cầu của nàng lại hợp tình hợp lý vô cùng . Từ nhỏ Thiên Doanh lun gặp nạn vì mẫu hậu gây ra , bây giờ với tư cách là hoàng huynh cũng là hoàng đế của một nước , việc bảo vệ Thiên Doanh đối với hắn là một chiện hết sức đơn giản . Ko đồng với yêu cầu của nàng thì hắn xem như người thất tín Lại còn khiến cho thần dân Hán Long quốc nghĩ rằng hắn có “ tâm tư “ riêng . Nàng thực thâm hiểm .Nghĩ ra một cách vừa có thể bảo vệ Thiên Doanh vừa có thể làm khó hắn , khiến hắn tiến thoái lưỡng nan . Hắn tự cười bản thân . Phải chăng hắn đã sai lầm khi ban cho Thiên Doanh một nữ nhân tuyệt vời như vậy ko ? Nếu như ….

Kỳ Lân cười hững hờ nói .

_ Hảo . Yêu cầu này ta chấp nhận . Nói tiếp yêu cầu thứ ba của nàng đi .

Ta nãy giờ chỉ đợi Kỳ Lân nói ra câu đó . Nghe xong ta thở phào nhẹ nhõm , có bá quan văn võ ở đây làm chứng , ta ko sợ hắn thất tín . Vậy là cho dù âm mưu của hắn và lão già Lam Long có là gì đi chăng nữa , ta đã yên tâm về Thiên Doanh , tướng công của ta rồi . Cười ý nhị , ta nhẹ nhún người cảm tạ Kỳ Lân .

_ Đa tạ hoàng thượng ân điển . Tạm thời , Song Nhược chỉ cần hai yêu cầu này thôi . Còn về yêu cầu thứ ba thì … - ánh mắt dịu dàng nhìn Kỳ Lân nói tiếp - …. Song Nhược chưa nghĩ ra . Hoàng thượng có thể đợi sau này nghĩ ra , Song Nhược nói đc ko ?

_ Hảo . Tùy ý nàng . – mâu quang khẽ híp lại nhìn chăm chăm nữ nhân trước mặt , ko bík nàng đang tính giở trò gì nữa đây. Nhưng dù sao , nàng bík kính nể hắn một chút như vậy cũng đc rồi .

_ Hoàng thượng . Nếu ko còn gì , ta cùng vương gia xin đc phép cáo lui .

_ Ân chuẩn . - Kỳ Lân phất nhẹ tay áo , tránh ko nhìn vào ánh mắt của nàng , vì bík đâu hắn lại ko nỡ

_ Đa tạ hoàng thượng .

Ta cung kính nhún người lần nữa trước Kỳ Lân rồi mau chóng nắm tay Thiên Doanh đang chiến đấu ngon lành với đĩa điểm tâm trên bàn kia . Vì tên thối tướng công này ta đã hao tâm tổn trí quá rồi , vậy mà hắn đc giả ngốc thoải mái như vậy , thực ko bík đang là duyên hay là nợ đây . Ta khẽ thở dài , ko để ý đến ánh mắt yêu thương đang dành cho ta , chỉ cảm nhận đc cái siết tay thật chặt của ai kia . Ngước lên nhìn thì thấy vẫn nét mặt ngây thơ hồn nhiên , nụ cười trong sáng nhưng lại ẩn chứa một niềm tự hào và cảm phục vô hạn . Ta lấy làm hài lòng cười tươi tắn . Hắn ngô nghê nói trong khi miệng vẫn cười tươi .

_ Lam ơi ! Chúng ta về thôi .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Khờ Dại!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook