Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ
Chương 100: Đại Kết Cục: khôi phục trí nhớ tình sâu như biển
Lộ Dung Thuỷ Tích
24/11/2013
Rời khỏi hoàng cung đã hai tháng.
Bụng Tiếu Tuyết dần dần to lên, đi bộ có chút mệt mỏi, mỗi ngày nha đầu Tình nhi cũng hết sức cẩn thận phục vụ chủ tử, chỉ sợ chủ tử có một điểm sai lầm, mình mất mạng là nhỏ, nếu là liên lụy đến tiểu thư vậy thì muôn lần chết cũng khó đền nổi.
Đối với sự cẩn thận của Tình nhi, Tiếu Tuyết chỉ có thể mỉm cười, thật ra thì bộ dạng khoa trương của bọn họ, Tiếu Tuyết đến nay vẫn có chút không chịu nổi.
Nhất là Liệt Hạo, từ lần trở về từ hoàng cung, liền cẩn thận gấp đôi, nếu như Tiếu Tuyết có bất kỳ dị nghị gì cũng lấp liếm cho qua, sau đó sẽ uất ức nói, tại hắn phát hiện mọi thứ đều phải cẩn thận, dù sao ái phi nói cái gì là cái nấy, Tiếu Tuyết thấy vậy liền dở khóc dở cười.
Lâu ngày rồi cũng tùy ý bọn họ, dù sao lời của mình vĩnh viễn luôn bị bác bỏ, loại hạnh phúc khi được cưng chìu này, tràn đầy trong tim Tiếu Tuyết, chẳng qua là lúc đêm khuya yên tĩnh, Tiếu Tuyết sẽ nghĩ, mình thật không nên cứ đắm chìm trong hạnh phúc nữa, có người nói, người đang chìm đắm trong hạnh phúc thì sẽ suy nghĩ lung tung, Tiếu Tuyết nở nụ cười châm chọc ở trong lòng, này không phải là do mình duy nghĩ bậy à.
Nếu như mình có thể nhớ lại chuyện cũ, vậy nàng thật không còn gì để tiếc nuối.
Ngày hôm đó, một ngày hòa lịch, gió mùa thu thổi, khí trời chuyển lạnh, nhưng là hoa cỏ trong Vương phủ lại không hề xơ xác chút nào, Tình nhi nói, đó là Vương gia sai người từ nơi rất xa đem về đây, ngay cả đất trồng cũng là loại tốt nhất. Khó khăn bao nhiêu chỉ có người vận chuyển mới có thể biết. Điều này làm cho Tiếu Tuyết nghĩ đến chuyện xưa, Đường Minh Hoàng vì muốn Dương Quý phi cười một tiếng, sai người từ nơi xa vận chuyển cây vải về.
“Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu
Vô nhân tri thị lệ chi lai”
(Ngựa ruổi bụi hồng, phi mỉm miệng
Ai hay vải tiếng đã về triều)
Khi Tiếu Tuyết đang nói nhẩm bài thơ Đường, lệ tự nhiên chảy khỏi hốc mắt. Lúc ấy liền dọa sợ Liệt Hạo, vội vàng sai người huỷ bỏ chuyện vận chuyển hoa tới, sau đó Tiếu Tuyết kể truyền thuyết cây vải này, Liệt Hạo cũng cảm khái ngàn vạn.
Mặc dù hắn không phải hoàng đế, nhưng việc tranh thủ nụ cười của hồng nhan, khiến hắn cũng khó tránh khỏi có chút chột dạ.
Trong đình, hoa cỏ thật là đẹp mắt, hương thơm quanh quẩn cả Hạo Vương phủ, Tiếu Tuyết ngửa đầu, con mắt từ từ nhắm lại, nơi hoa cỏ này tràn đầy ấm áp.
Tình nhi vì Tiếu Tuyết phủ thêm áo choàng, không để cho gió lạnh xuyên qua thân thể mỏng manh của Tiếu Tuyết, Tình nhi đỡ Tiếu Tuyết đang mệt mỏi ngồi xuốn bàn vuông bên cạnh, trên bàn điểm tâm cùng tổ yến không ngừng thay đổi, Tiếu Tuyết đột nhiên cảm thấy trong lòng, có chút đau nhức, tay vỗ ngực, chạm vào một vật cưng cứng, Tiếu Tuyết đưa tay lấy ra, là một miếng cổ ngọc, do Tĩnh Nam Vương giao cho của mình, vẫn đeo bên cạnh chưa từng rời đi, có lẽ là quá quý trọng, không muốn đến lúc hắn tới lấy, không có để giao lại.
Lật xem hoa văn phía trên, bàn gấm phượng hoàng, ánh mắt chói mắt mê hoặc đôi mắt Tiếu Tuyết, tay nhàng chạm vào hoa văn tỉ mỉ kia, từng cái trông rất sống động.
"A" Tay đang vuốt ve tay, một giọt máu chảy xuống, nhiễm đỏ cổ ngọc.
"Tiểu thư, sao vậy" Tình nhi vội vàng lấy khăn thay Tiếu Tuyết lau chùi vết máu, sau đó từ từ băng bó kỹ vết thương.
"Đừng lo lắng, không cẩn thận làm rách da mà thôi, chớ lớn tiếng kêu, Hạo đang ở phía trước viện, hắn biết lại thêm ồn ào." Tiếu Tuyết an ủi Tình nhi, lá gan nha đầu này cũng quá nhỏ.
"Nhưng là tiểu thư, vết thương của người nên xử lý một chút, ngộ nhỡ nhiễm trùng thì làm sao bây giờ?"
"Nào có dễ nhiễm trùng như vậy, không có chuyện gì đâu."
Mới vừa nói xong, cổ ngọc cầm trong tay, phát ra ánh sáng màu xanh nhạt bao trùm lấy Tiếu Tuyết, nhất thời đầu đau muốn nứt, Tiếu Tuyết không ngừng ôm chặt đầu, liều mạng ôm lấy, cảm giác kia tựa như đầu muốn nứt ra, tê tâm liệt phế.
Tình nhi thấy tình huống như vậy đã sợ đến chân như nhũn ra, đôi môi trắng bệch. Thật may là lúc này một nha đầu phòng bếp đi ngang qua, quát to một tiếng.
Chỉ chốc lát sau Liệt Hạo thần sắc hốt hoảng dùng kinh không mà đến, sau đó Trương Thanh sắc mặt cũng kinh ngạc, yên lặng cầu nguyện, ngàn vạn đừng có chuyện, nếu không Hạo Vương tuyệt sẽ không sống một mình trên thế gian.
Mê ly một lúc, Liệt Hạo không thể chạm vào thân thể Tiếu Tuyết, mà Tiếu Tuyết lúc này từ từ để hai tay đang ôm đầu xuống, ánh mắt tan rã.
Bên này Trương Thanh nhận được ánh mắt sắc lạnh của Liệt Hạo, biết là ý gì, nhanh chóng rời khỏi đình.
Từng chuyện từng chuyện trong đầu Tiếu Tuyết từ từ hiện ra, từ thế kỷ 21 bị tai nạn xe cộ, xui xẻo ngã vào đường hầm Thời gian và Không gian, đi tới Liệt Quốc, sau đó tất cả sâu xa, vì vậy mà triển khai.
Trong đầu giống như một bộ phim, từ từ Tiếu Tuyết có toàn bộ trí nhớ.
Lục quang dần biến mất, cổ ngọc khôi phục nguyên dạng, Liệt Hạo tiến lên ôm chặt Tiếu Tuyết.
"Tuyết nhi, đừng dọa Bổn vương?"
Tiếu Tuyết chậm rãi hồi thần, nhìn Liệt Hạo đang điên cuồng. Một giọt lệ từ khuôn mặt tuấn lãng chảy xuống, làm nóng lòng của Tiếu Tuyết, tay phải chạm nhẹ giọt lệ nam nhi kia.
"Hạo! Tiếu Tuyết yêu chàng" Một câu lẩm bẩm nói nhỏ chỉ có Liệt Hạo nghe.
Thân thể đang ôm chặt Tiếu Tuyết khẽ run. Môi Tiếu Tuyết dán lên lỗ tai "Thiếp yêu chàng, một đời vẫn thế!" Hai người ôm nhau thật chặt, hình ảnh kia đẹp đẽ mà cảm động lòng người.
Cho đến lúc Thái Y bị gọi vào Vương phủ, kiểm tra toàn thân, lòng của Liệt Hạo mới thả lỏng xuống.
Một lát sau trong phòng
"Hạo, thiếp đã nhớ hết tất cả mọi chuyện." Đôi mắt Tiếu Tuyết ngắm nhìn Liệt Hạo.
"Là tác dụng của cổ ngọc sao?" Nhắc tới cổ ngọc Liệt Hạo liền không nhịn được tức giận, vẫn biết Liệt Quốc có bảo ngọc, chẳng qua là nghe nói năm đó bị mất, không nghĩ tới thì ra là Tiên Hoàng cho Nguyệt phi —— cũng chính là mẫu phi của Tĩnh Nam Vương. Vậy mà hôm nay Tĩnh Nam Vương lại tặng cho Tuyết nhi, nên nói như thế nào đây, có lẽ Tuyết nhi thật cùng khối cổ ngọc hữu duyên.
"Hạo, vẫn còn tức giận à? Thiếp không phải đã nhớ lại rồi sao, lại nói thiếp đáp ứng ngày ấy, tương lai có một ngày, ngài ấy tìm được nữ tử mệnh định, thiếp liền giao trả lại bảo ngọc." Tiếu Tuyết có chút uất ức mân mê cái miệng nhỏ nhắn, tay lôi vạt áo Liệt Hạo, yếu ớt nói.
"Nàng nha…" Tay chạm vào mái tóc mềm mại, cưng chìu nói.
Hôm sau, dưới yêu cầu mãnh liệt của Tiếu Tuyết, nâng cao bụng có chút hơi gồ lên, cùng Liệt Hạo đi Cổ Thiện Tự dâng hương cầu phúc.
Nàng nói, cha mẹ ở thế giới kia sẽ thấy cuộc sống hạnh phúc của nàng.
Hắn nói, Bổn vương sẽ thay cha mẹ nàng chăm sóc tốt cho nàng, cùng bảo bảo trong bụng.
Nàng nói, đi tới Liệt Quốc là an ủi lớn nhất của nàng, gặp gỡ được chàng, yêu chàng.
Hắn nói, cuộc đời của ta vì có nàng mà trở nên đặc sắc, cũng vì có nàng mà không hề lạnh băng vô tình nữa.
Dưới ánh nắng chiều ở Cổ Thiện Tự, một đôi nam nữ ôm nhau, nói lời tâm tình, kể rõ với ông trời thiên trường địa cửu của bọn họ.
HẾT
Tây Ninh, 3h30p ngày 6/8/2013
Bụng Tiếu Tuyết dần dần to lên, đi bộ có chút mệt mỏi, mỗi ngày nha đầu Tình nhi cũng hết sức cẩn thận phục vụ chủ tử, chỉ sợ chủ tử có một điểm sai lầm, mình mất mạng là nhỏ, nếu là liên lụy đến tiểu thư vậy thì muôn lần chết cũng khó đền nổi.
Đối với sự cẩn thận của Tình nhi, Tiếu Tuyết chỉ có thể mỉm cười, thật ra thì bộ dạng khoa trương của bọn họ, Tiếu Tuyết đến nay vẫn có chút không chịu nổi.
Nhất là Liệt Hạo, từ lần trở về từ hoàng cung, liền cẩn thận gấp đôi, nếu như Tiếu Tuyết có bất kỳ dị nghị gì cũng lấp liếm cho qua, sau đó sẽ uất ức nói, tại hắn phát hiện mọi thứ đều phải cẩn thận, dù sao ái phi nói cái gì là cái nấy, Tiếu Tuyết thấy vậy liền dở khóc dở cười.
Lâu ngày rồi cũng tùy ý bọn họ, dù sao lời của mình vĩnh viễn luôn bị bác bỏ, loại hạnh phúc khi được cưng chìu này, tràn đầy trong tim Tiếu Tuyết, chẳng qua là lúc đêm khuya yên tĩnh, Tiếu Tuyết sẽ nghĩ, mình thật không nên cứ đắm chìm trong hạnh phúc nữa, có người nói, người đang chìm đắm trong hạnh phúc thì sẽ suy nghĩ lung tung, Tiếu Tuyết nở nụ cười châm chọc ở trong lòng, này không phải là do mình duy nghĩ bậy à.
Nếu như mình có thể nhớ lại chuyện cũ, vậy nàng thật không còn gì để tiếc nuối.
Ngày hôm đó, một ngày hòa lịch, gió mùa thu thổi, khí trời chuyển lạnh, nhưng là hoa cỏ trong Vương phủ lại không hề xơ xác chút nào, Tình nhi nói, đó là Vương gia sai người từ nơi rất xa đem về đây, ngay cả đất trồng cũng là loại tốt nhất. Khó khăn bao nhiêu chỉ có người vận chuyển mới có thể biết. Điều này làm cho Tiếu Tuyết nghĩ đến chuyện xưa, Đường Minh Hoàng vì muốn Dương Quý phi cười một tiếng, sai người từ nơi xa vận chuyển cây vải về.
“Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu
Vô nhân tri thị lệ chi lai”
(Ngựa ruổi bụi hồng, phi mỉm miệng
Ai hay vải tiếng đã về triều)
Khi Tiếu Tuyết đang nói nhẩm bài thơ Đường, lệ tự nhiên chảy khỏi hốc mắt. Lúc ấy liền dọa sợ Liệt Hạo, vội vàng sai người huỷ bỏ chuyện vận chuyển hoa tới, sau đó Tiếu Tuyết kể truyền thuyết cây vải này, Liệt Hạo cũng cảm khái ngàn vạn.
Mặc dù hắn không phải hoàng đế, nhưng việc tranh thủ nụ cười của hồng nhan, khiến hắn cũng khó tránh khỏi có chút chột dạ.
Trong đình, hoa cỏ thật là đẹp mắt, hương thơm quanh quẩn cả Hạo Vương phủ, Tiếu Tuyết ngửa đầu, con mắt từ từ nhắm lại, nơi hoa cỏ này tràn đầy ấm áp.
Tình nhi vì Tiếu Tuyết phủ thêm áo choàng, không để cho gió lạnh xuyên qua thân thể mỏng manh của Tiếu Tuyết, Tình nhi đỡ Tiếu Tuyết đang mệt mỏi ngồi xuốn bàn vuông bên cạnh, trên bàn điểm tâm cùng tổ yến không ngừng thay đổi, Tiếu Tuyết đột nhiên cảm thấy trong lòng, có chút đau nhức, tay vỗ ngực, chạm vào một vật cưng cứng, Tiếu Tuyết đưa tay lấy ra, là một miếng cổ ngọc, do Tĩnh Nam Vương giao cho của mình, vẫn đeo bên cạnh chưa từng rời đi, có lẽ là quá quý trọng, không muốn đến lúc hắn tới lấy, không có để giao lại.
Lật xem hoa văn phía trên, bàn gấm phượng hoàng, ánh mắt chói mắt mê hoặc đôi mắt Tiếu Tuyết, tay nhàng chạm vào hoa văn tỉ mỉ kia, từng cái trông rất sống động.
"A" Tay đang vuốt ve tay, một giọt máu chảy xuống, nhiễm đỏ cổ ngọc.
"Tiểu thư, sao vậy" Tình nhi vội vàng lấy khăn thay Tiếu Tuyết lau chùi vết máu, sau đó từ từ băng bó kỹ vết thương.
"Đừng lo lắng, không cẩn thận làm rách da mà thôi, chớ lớn tiếng kêu, Hạo đang ở phía trước viện, hắn biết lại thêm ồn ào." Tiếu Tuyết an ủi Tình nhi, lá gan nha đầu này cũng quá nhỏ.
"Nhưng là tiểu thư, vết thương của người nên xử lý một chút, ngộ nhỡ nhiễm trùng thì làm sao bây giờ?"
"Nào có dễ nhiễm trùng như vậy, không có chuyện gì đâu."
Mới vừa nói xong, cổ ngọc cầm trong tay, phát ra ánh sáng màu xanh nhạt bao trùm lấy Tiếu Tuyết, nhất thời đầu đau muốn nứt, Tiếu Tuyết không ngừng ôm chặt đầu, liều mạng ôm lấy, cảm giác kia tựa như đầu muốn nứt ra, tê tâm liệt phế.
Tình nhi thấy tình huống như vậy đã sợ đến chân như nhũn ra, đôi môi trắng bệch. Thật may là lúc này một nha đầu phòng bếp đi ngang qua, quát to một tiếng.
Chỉ chốc lát sau Liệt Hạo thần sắc hốt hoảng dùng kinh không mà đến, sau đó Trương Thanh sắc mặt cũng kinh ngạc, yên lặng cầu nguyện, ngàn vạn đừng có chuyện, nếu không Hạo Vương tuyệt sẽ không sống một mình trên thế gian.
Mê ly một lúc, Liệt Hạo không thể chạm vào thân thể Tiếu Tuyết, mà Tiếu Tuyết lúc này từ từ để hai tay đang ôm đầu xuống, ánh mắt tan rã.
Bên này Trương Thanh nhận được ánh mắt sắc lạnh của Liệt Hạo, biết là ý gì, nhanh chóng rời khỏi đình.
Từng chuyện từng chuyện trong đầu Tiếu Tuyết từ từ hiện ra, từ thế kỷ 21 bị tai nạn xe cộ, xui xẻo ngã vào đường hầm Thời gian và Không gian, đi tới Liệt Quốc, sau đó tất cả sâu xa, vì vậy mà triển khai.
Trong đầu giống như một bộ phim, từ từ Tiếu Tuyết có toàn bộ trí nhớ.
Lục quang dần biến mất, cổ ngọc khôi phục nguyên dạng, Liệt Hạo tiến lên ôm chặt Tiếu Tuyết.
"Tuyết nhi, đừng dọa Bổn vương?"
Tiếu Tuyết chậm rãi hồi thần, nhìn Liệt Hạo đang điên cuồng. Một giọt lệ từ khuôn mặt tuấn lãng chảy xuống, làm nóng lòng của Tiếu Tuyết, tay phải chạm nhẹ giọt lệ nam nhi kia.
"Hạo! Tiếu Tuyết yêu chàng" Một câu lẩm bẩm nói nhỏ chỉ có Liệt Hạo nghe.
Thân thể đang ôm chặt Tiếu Tuyết khẽ run. Môi Tiếu Tuyết dán lên lỗ tai "Thiếp yêu chàng, một đời vẫn thế!" Hai người ôm nhau thật chặt, hình ảnh kia đẹp đẽ mà cảm động lòng người.
Cho đến lúc Thái Y bị gọi vào Vương phủ, kiểm tra toàn thân, lòng của Liệt Hạo mới thả lỏng xuống.
Một lát sau trong phòng
"Hạo, thiếp đã nhớ hết tất cả mọi chuyện." Đôi mắt Tiếu Tuyết ngắm nhìn Liệt Hạo.
"Là tác dụng của cổ ngọc sao?" Nhắc tới cổ ngọc Liệt Hạo liền không nhịn được tức giận, vẫn biết Liệt Quốc có bảo ngọc, chẳng qua là nghe nói năm đó bị mất, không nghĩ tới thì ra là Tiên Hoàng cho Nguyệt phi —— cũng chính là mẫu phi của Tĩnh Nam Vương. Vậy mà hôm nay Tĩnh Nam Vương lại tặng cho Tuyết nhi, nên nói như thế nào đây, có lẽ Tuyết nhi thật cùng khối cổ ngọc hữu duyên.
"Hạo, vẫn còn tức giận à? Thiếp không phải đã nhớ lại rồi sao, lại nói thiếp đáp ứng ngày ấy, tương lai có một ngày, ngài ấy tìm được nữ tử mệnh định, thiếp liền giao trả lại bảo ngọc." Tiếu Tuyết có chút uất ức mân mê cái miệng nhỏ nhắn, tay lôi vạt áo Liệt Hạo, yếu ớt nói.
"Nàng nha…" Tay chạm vào mái tóc mềm mại, cưng chìu nói.
Hôm sau, dưới yêu cầu mãnh liệt của Tiếu Tuyết, nâng cao bụng có chút hơi gồ lên, cùng Liệt Hạo đi Cổ Thiện Tự dâng hương cầu phúc.
Nàng nói, cha mẹ ở thế giới kia sẽ thấy cuộc sống hạnh phúc của nàng.
Hắn nói, Bổn vương sẽ thay cha mẹ nàng chăm sóc tốt cho nàng, cùng bảo bảo trong bụng.
Nàng nói, đi tới Liệt Quốc là an ủi lớn nhất của nàng, gặp gỡ được chàng, yêu chàng.
Hắn nói, cuộc đời của ta vì có nàng mà trở nên đặc sắc, cũng vì có nàng mà không hề lạnh băng vô tình nữa.
Dưới ánh nắng chiều ở Cổ Thiện Tự, một đôi nam nữ ôm nhau, nói lời tâm tình, kể rõ với ông trời thiên trường địa cửu của bọn họ.
HẾT
Tây Ninh, 3h30p ngày 6/8/2013
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.