Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ
Chương 80: Kế trong kế - 2
Lộ Dung Thuỷ Tích
24/11/2013
Ngay lúc Tiếu Tuyết ngất đi, Liệt Hạo tan nát cõi lòng như bị chém qua.
Muốn vọt tới bên cạnh Tiếu Tuyết nâng nàng dậy ôm vào lòng, bất đắc dĩ, thử vận khí lại phát hiện ra cả người vô lực, vừa rồi hình như hít một ít mùi hoa nhuyễn cân tán, mùi hương tươi mát thanh nhã, chưa từng gặp qua, nghĩ cũng biết là không phải của Liệt Quốc.
Ngay tại lúc mọi người đang hoảng hốt thần trí, xuất hiện nhóm người mặc hắc bào, trong đó một người là hồng bào, thần bí giống như quỷ Satan địa ngục, mỗi người đều mang theo mặt nạ, thấy không rõ bộ dạng, chỉ có bóng dáng Quỷ Phủ thần công, đến vô ảnh, đi vô tung (đến không thấy hình, đi không thấy bóng).
Tiếu Tuyết đã bị người thần bí mặc hồng bào duy nhất trong đó ôm lấy, biến mất trong sương mù.
Mà Liệt Hạo nhìn thấy hết thảy như nổi cơn điên gầm lên, cưỡng bức chính mình vận công, khiến huyết khí công tâm, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hàm chứa tơ máu muốn bộc phát, tựa như một con dã thú bị người thương.
Trương Thanh ở phía sau một mực yên lặng không nói gì, nhìn thấy chủ tử nhà mình trở nên thô bạo, kinh hách rất nhiều, muốn ngăn cản Vương gia tự mình làm mình bị thương, lại bị lệ khí xung quanh Liệt Hạo gây thương tích, ngã nhào sang một bên, miệng phun máu tươi.
Một bên hoàng đế đối mặt hết thảy chuyện này, cũng hiển nhiên là vẻ mặt ưu thương, nhìn thấy bộ dạng Liệt Hạo cuồng nộ thô bạo, đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự đã hiểu thấu, Lý Mị Nhi có lẽ nói rất đúng ‘…yêu là một loại cho, một loại chúc phúc, không phải cường thủ hào đoạt…’ nàng yêu thủy chung là hoàng huynh, mà chính hắn lại là người phá hư hạnh phúc của nàng, buông tay sao? Vì sao lòng đang chảy máu, cả người hắn ngang dọc đang thống khổ, không bằng để cho chính hắn gánh vác đi, Hoàng Thượng ~ nhất định là phải cô độc. Liệt Tuấn ngửa mặt lên trời thở dài, nếu như có kiếp sau chỉ mong thiên tùy nhân nguyện…
Lúc đó Liệt Vinh Khang cùng Ngạo Trình lại nhìn nhau, bình tĩnh ngồi xuống, không để huyết khí công tâm, hiện tại quan trọng nhất chính là điều tức dưỡng khí, mới có thể cứu được Tiếu Tuyết, Liệt Hạo điên rồi, bọn họ không thể cũng điên theo, cũng không có thể điên. Hai người trong lòng mặc niệm!
Mà Tiếu Tuyết đang ở một tòa thành cổ, hôn mê…
"An Nhã, muội thấy nàng khi nào thì có thể tỉnh? Đã một ngày một đêm rồi?" Một nữ tử xinh đẹp hỏi một nữ tử khác.
"Không biết, Vương thượng đã ban lệnh, phải chiếu cố nàng thật tốt, còn phải dùng dược tốt nhất, hiện tại nàng không bị nguy hiểm tánh mạng, nhưng vì sao bất tỉnh lâu như vậy, muội cũng không biết…" Nữ tử xinh đẹp tên An Nhã rầu rĩ nhìn Tiếu Tuyết trên giường.
"Đúng là vậy, nhưng mà Vương thượng cũng không đến nhìn nàng lần nào sao? Không biết nàng cùng Vương thượng quan hệ gì?" Ánh mắt nữ tử tò mò, linh động quang mang.
"Đừng nhiều chuyện, chúng ta là nô tỳ chỉ biết trông nom chiếu cố tốt cho nàng, về phần chuyện khác đặt ở trong lòng suy nghĩ thì còn được, nếu nói ra khiến Vương thượng mất hứng, phải chịu phạt, lại nói, tần phi Vương thượng mà đố kị, bất tử cũng bị trầy da."
Nữ tử linh động phun phun cái lưỡi, sắc mặt lại nghiêm trọng. . . . . .
Trên cổ truyền đến từng trận đau đớn nhè nhẹ, Tiếu Tuyết nhíu chặt mi, hoảng hốt như chính mình lại ngã vào vực sâu, chính là lần này là có người đến cứu nàng không…
Một đêm yên tĩnh, mặt trời phía đông ló lên, chậm rãi bao trùm mặt đất, áng nắng lướt qua cửa sổ, chiếu vào thiên hạ đang ngủ say trên giường, nháy mắt liền lóng lánh, ánh mắt mê hoặc…
Tiếu Tuyết nhẹ nhàng tỉnh lại, đầu có chút nhức nhối, mơ mơ màng màng nhớ tới chính mình muốn buông tay, mà lúc này là tình huống gì… Liệt Hạo đâu, xem ra vẫn chưa được như ý, nhưng là rõ ràng… Hạo có oán hận nàng không, nhưng tình huống như thế mình còn có thể làm khác sao? Chẳng lẽ thật sự để cho bọn họ huynh đệ trở mặt thành thù sao? Cười khổ!
Tiếu Tuyết vẫn chưa chú ý trong phòng, còn có hai nữ tử xinh đẹp, nhưng hai nữ tử kia rõ ràng bị bộ dáng Tiếu Tuyết một lúc u buồn, một lúc lại thở dài làm há hốc mồm.
"A… Các ngươi là ai?" Tiếu Tuyết đột nhiên phát hiện, dư ra hai thiện hạ tuyệt sắc nhìn nàng chằm chằm. Thấy Tiếu Tuyết có vẻ sợ hãi… Nàng chưa chết sao?
"Cô nương đừng hoảng hốt, chúng ta sẽ không hại người…" Một nữ tử tuyệt sắc nói.
"Đúng vậy, cô nương, người là do Vương của chúng ta mang về, chúng ta sẽ không thương tổn người, yên tâm đi." Nữ tử tuyệt sắc còn lại trấn an nghi hoặc của Tiếu Tuyết.
"Vương của các ngươi? Là ai vậy?" Tiếu Tuyết hỏi.
"A?" Hai ngài đồng thời nhìn nhau, kinh ngạc ~
"Ta đang ở nơi nào? Hạo ở đâu! Ta muốn thấy chàng!" Tiếu Tuyết tiếp tục đặt câu hỏi.
"Cô nương, người nói cái gì? Cô nương đã hôn mê một ngày một đêm, có muốn dậy ăn một chút gì không, có vấn đề gì muốn hỏi?"
"Đúng rồi, cô nương, người ngủ đã hai ngày rồi, không ăn uống sẽ không có khí lực ! Miệng vết thương cũng sẽ chậm lành lại đấy."
"Ừ…" Tiếu Tuyết cho dù có rất nhiều nghi vấn, bất quá hiện tại hình như bụng đang đói, nếu nàng không chết, vậy phải sống thật tốt, không thể bạc đãi chính mình, không phải nói đại nạn không chết tất có phúc cuối đời sao…
Tiếu Tuyết được hai nữ tử tuyệt sắc hầu hạ, tắm rửa xong, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, bất quá dung mạo lại khuynh quốc khuynh thành như trước, hai nữ tử lại nhìn ngây ngài.
Cửa ‘tư…’ một tiếng, một người tiến vào, liền hỏi có muốn thông báo không, lại hỏi hai nữ tử tuyệt sắc có muốn đi không, hai nữ tử tuyệt sắc trả lời ‘Đi đến viện đi’ người nọ liền rời khỏi cửa phòng, ánh mắt Tiếu Tuyết hiện lên nghi vấn.
"Cô nương, người vừa mới tỉnh, bên ngoài không khí tốt, đối với thân thể cũng có ích." trong đó một nữ tử trả lời nghi vấn của Tiếu Tuyết.
Tiếu Tuyết thật kinh ngạc, dù không có mở miệng nói chuyện cũng có thể biết tâm sự của nàng sao? Điều này cũng quá lợi hại.
Theo ra khỏi phòng, đi vào trong viện, cả vườn hoa toả hương, trong viện phủ kín hoa cỏ, đình đài lầu các, núi giả hồ nước, nhất thời khiến Tiếu Tuyết hoảng hốt. Này… nói vậy đây là nhà giàu phú quý rồi.
Sau khi ngồi xuống!
"Cô nương. Người…"
"Không cần kêu cô nương này cô nương kia, ta cảm thấy không được tự nhiên, vẫn là gọi tên ta đi." Tiếu Tuyết ngẩn người nói ra tên thật của nàng "Tiếu Tuyết"
"An Nhã, An Văn" hai nữ tử sau khi kinh ngạc liền nói tên mình.
"Các người là tỷ muội sao?" Tiếu Tuyết đột nhiên phát hiện bọn họ có chút giống nhau.
Chính là khí chất bất đồng, một linh động, một thanh nhã, bất quá đều là nữ tử tuyệt sắc hiếm thấy.
An Nhã, An Văn cười nhẹ, gật đầu đồng ý.
Muốn vọt tới bên cạnh Tiếu Tuyết nâng nàng dậy ôm vào lòng, bất đắc dĩ, thử vận khí lại phát hiện ra cả người vô lực, vừa rồi hình như hít một ít mùi hoa nhuyễn cân tán, mùi hương tươi mát thanh nhã, chưa từng gặp qua, nghĩ cũng biết là không phải của Liệt Quốc.
Ngay tại lúc mọi người đang hoảng hốt thần trí, xuất hiện nhóm người mặc hắc bào, trong đó một người là hồng bào, thần bí giống như quỷ Satan địa ngục, mỗi người đều mang theo mặt nạ, thấy không rõ bộ dạng, chỉ có bóng dáng Quỷ Phủ thần công, đến vô ảnh, đi vô tung (đến không thấy hình, đi không thấy bóng).
Tiếu Tuyết đã bị người thần bí mặc hồng bào duy nhất trong đó ôm lấy, biến mất trong sương mù.
Mà Liệt Hạo nhìn thấy hết thảy như nổi cơn điên gầm lên, cưỡng bức chính mình vận công, khiến huyết khí công tâm, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hàm chứa tơ máu muốn bộc phát, tựa như một con dã thú bị người thương.
Trương Thanh ở phía sau một mực yên lặng không nói gì, nhìn thấy chủ tử nhà mình trở nên thô bạo, kinh hách rất nhiều, muốn ngăn cản Vương gia tự mình làm mình bị thương, lại bị lệ khí xung quanh Liệt Hạo gây thương tích, ngã nhào sang một bên, miệng phun máu tươi.
Một bên hoàng đế đối mặt hết thảy chuyện này, cũng hiển nhiên là vẻ mặt ưu thương, nhìn thấy bộ dạng Liệt Hạo cuồng nộ thô bạo, đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự đã hiểu thấu, Lý Mị Nhi có lẽ nói rất đúng ‘…yêu là một loại cho, một loại chúc phúc, không phải cường thủ hào đoạt…’ nàng yêu thủy chung là hoàng huynh, mà chính hắn lại là người phá hư hạnh phúc của nàng, buông tay sao? Vì sao lòng đang chảy máu, cả người hắn ngang dọc đang thống khổ, không bằng để cho chính hắn gánh vác đi, Hoàng Thượng ~ nhất định là phải cô độc. Liệt Tuấn ngửa mặt lên trời thở dài, nếu như có kiếp sau chỉ mong thiên tùy nhân nguyện…
Lúc đó Liệt Vinh Khang cùng Ngạo Trình lại nhìn nhau, bình tĩnh ngồi xuống, không để huyết khí công tâm, hiện tại quan trọng nhất chính là điều tức dưỡng khí, mới có thể cứu được Tiếu Tuyết, Liệt Hạo điên rồi, bọn họ không thể cũng điên theo, cũng không có thể điên. Hai người trong lòng mặc niệm!
Mà Tiếu Tuyết đang ở một tòa thành cổ, hôn mê…
"An Nhã, muội thấy nàng khi nào thì có thể tỉnh? Đã một ngày một đêm rồi?" Một nữ tử xinh đẹp hỏi một nữ tử khác.
"Không biết, Vương thượng đã ban lệnh, phải chiếu cố nàng thật tốt, còn phải dùng dược tốt nhất, hiện tại nàng không bị nguy hiểm tánh mạng, nhưng vì sao bất tỉnh lâu như vậy, muội cũng không biết…" Nữ tử xinh đẹp tên An Nhã rầu rĩ nhìn Tiếu Tuyết trên giường.
"Đúng là vậy, nhưng mà Vương thượng cũng không đến nhìn nàng lần nào sao? Không biết nàng cùng Vương thượng quan hệ gì?" Ánh mắt nữ tử tò mò, linh động quang mang.
"Đừng nhiều chuyện, chúng ta là nô tỳ chỉ biết trông nom chiếu cố tốt cho nàng, về phần chuyện khác đặt ở trong lòng suy nghĩ thì còn được, nếu nói ra khiến Vương thượng mất hứng, phải chịu phạt, lại nói, tần phi Vương thượng mà đố kị, bất tử cũng bị trầy da."
Nữ tử linh động phun phun cái lưỡi, sắc mặt lại nghiêm trọng. . . . . .
Trên cổ truyền đến từng trận đau đớn nhè nhẹ, Tiếu Tuyết nhíu chặt mi, hoảng hốt như chính mình lại ngã vào vực sâu, chính là lần này là có người đến cứu nàng không…
Một đêm yên tĩnh, mặt trời phía đông ló lên, chậm rãi bao trùm mặt đất, áng nắng lướt qua cửa sổ, chiếu vào thiên hạ đang ngủ say trên giường, nháy mắt liền lóng lánh, ánh mắt mê hoặc…
Tiếu Tuyết nhẹ nhàng tỉnh lại, đầu có chút nhức nhối, mơ mơ màng màng nhớ tới chính mình muốn buông tay, mà lúc này là tình huống gì… Liệt Hạo đâu, xem ra vẫn chưa được như ý, nhưng là rõ ràng… Hạo có oán hận nàng không, nhưng tình huống như thế mình còn có thể làm khác sao? Chẳng lẽ thật sự để cho bọn họ huynh đệ trở mặt thành thù sao? Cười khổ!
Tiếu Tuyết vẫn chưa chú ý trong phòng, còn có hai nữ tử xinh đẹp, nhưng hai nữ tử kia rõ ràng bị bộ dáng Tiếu Tuyết một lúc u buồn, một lúc lại thở dài làm há hốc mồm.
"A… Các ngươi là ai?" Tiếu Tuyết đột nhiên phát hiện, dư ra hai thiện hạ tuyệt sắc nhìn nàng chằm chằm. Thấy Tiếu Tuyết có vẻ sợ hãi… Nàng chưa chết sao?
"Cô nương đừng hoảng hốt, chúng ta sẽ không hại người…" Một nữ tử tuyệt sắc nói.
"Đúng vậy, cô nương, người là do Vương của chúng ta mang về, chúng ta sẽ không thương tổn người, yên tâm đi." Nữ tử tuyệt sắc còn lại trấn an nghi hoặc của Tiếu Tuyết.
"Vương của các ngươi? Là ai vậy?" Tiếu Tuyết hỏi.
"A?" Hai ngài đồng thời nhìn nhau, kinh ngạc ~
"Ta đang ở nơi nào? Hạo ở đâu! Ta muốn thấy chàng!" Tiếu Tuyết tiếp tục đặt câu hỏi.
"Cô nương, người nói cái gì? Cô nương đã hôn mê một ngày một đêm, có muốn dậy ăn một chút gì không, có vấn đề gì muốn hỏi?"
"Đúng rồi, cô nương, người ngủ đã hai ngày rồi, không ăn uống sẽ không có khí lực ! Miệng vết thương cũng sẽ chậm lành lại đấy."
"Ừ…" Tiếu Tuyết cho dù có rất nhiều nghi vấn, bất quá hiện tại hình như bụng đang đói, nếu nàng không chết, vậy phải sống thật tốt, không thể bạc đãi chính mình, không phải nói đại nạn không chết tất có phúc cuối đời sao…
Tiếu Tuyết được hai nữ tử tuyệt sắc hầu hạ, tắm rửa xong, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, bất quá dung mạo lại khuynh quốc khuynh thành như trước, hai nữ tử lại nhìn ngây ngài.
Cửa ‘tư…’ một tiếng, một người tiến vào, liền hỏi có muốn thông báo không, lại hỏi hai nữ tử tuyệt sắc có muốn đi không, hai nữ tử tuyệt sắc trả lời ‘Đi đến viện đi’ người nọ liền rời khỏi cửa phòng, ánh mắt Tiếu Tuyết hiện lên nghi vấn.
"Cô nương, người vừa mới tỉnh, bên ngoài không khí tốt, đối với thân thể cũng có ích." trong đó một nữ tử trả lời nghi vấn của Tiếu Tuyết.
Tiếu Tuyết thật kinh ngạc, dù không có mở miệng nói chuyện cũng có thể biết tâm sự của nàng sao? Điều này cũng quá lợi hại.
Theo ra khỏi phòng, đi vào trong viện, cả vườn hoa toả hương, trong viện phủ kín hoa cỏ, đình đài lầu các, núi giả hồ nước, nhất thời khiến Tiếu Tuyết hoảng hốt. Này… nói vậy đây là nhà giàu phú quý rồi.
Sau khi ngồi xuống!
"Cô nương. Người…"
"Không cần kêu cô nương này cô nương kia, ta cảm thấy không được tự nhiên, vẫn là gọi tên ta đi." Tiếu Tuyết ngẩn người nói ra tên thật của nàng "Tiếu Tuyết"
"An Nhã, An Văn" hai nữ tử sau khi kinh ngạc liền nói tên mình.
"Các người là tỷ muội sao?" Tiếu Tuyết đột nhiên phát hiện bọn họ có chút giống nhau.
Chính là khí chất bất đồng, một linh động, một thanh nhã, bất quá đều là nữ tử tuyệt sắc hiếm thấy.
An Nhã, An Văn cười nhẹ, gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.