Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 44: Triền miên (17+)

Lộ Dung Thuỷ Tích

24/11/2013

Ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, tựa như tráng thêm một lớp bạc. Trăng hôm nay đặc biệt xinh đẹp.

Đêm, lén lút tới. Ánh trăng từ màn đêm hiện ra, mát lạnh.

Ánh trăng lập tức phủ kín toàn bộ cung điện. Trong đêm đen lấp lánh ánh sao chớp nháy! Mỗi ngôi sao, tựa như những viên kim cương gắn trên phiếm u lam bằng lụa, lấp lánh. Trăng treo giữa bầu trời cao, như dòng ngân quang đang đổ xuống nhân gian. Trên bầu trời chỉ có một tầng mây mỏng bồng bềnh, bọc lấy ánh trăng, thoạt trông thật mờ mịt . Chỉ trong nháy mắt, ánh trăng đã biến thành một cô nương thẹn thùng, mây lăn tăn đích thực tựa như lụa mỏng vờn quanh ánh trăng. Lá cây xanh biếc cũng nhuốm màu bạc, cây cối cao thấp theo vũ điệu của trăng mà không ngừng biến hóa .

Sao lập loè toả sáng như những nốt nhạc trên khuôn nhạc, lóng lánh, nhấp nháy, hóa thành giai điệu vô hình trên bầu trời đêm diễn tấu nhạc khúc vui mừng. Trời đêm phiêu đãng, ánh sao chớp sáng chớp tối, lảo đảo muốn ngã, tựa hồ đưa tay là có thể chạm vào. Nếu như đem màn đêm so với một bộ y phục lông ngỗng, ánh sao lấp lánh chính là những hạt kim cương đính trên y phục.

Lúc này ở Thiên viện trong hoàng cung, trên giường hai thân thể nóng bỏng, nhiệt liệt quay cuồng !

Liệt Hạo cuồng nhiệt hôn Tiếu Tuyết, đôi môi nóng bỏng áp lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng, bàn tay to không kiêng nể gì vôi vàng xoa lên dáng người làm người khác mê muội của nàng.

Lưỡi hắn không biết lúc nào đã xâm nhập vào trong miệng nàng, cái lưỡi linh hoạt dây dưa cố ý muốn cùng nàng triền miên.

“ Ngô…” Tiếu Tuyết không thoát khỏi trói buộc của hắn, chỉ có thể trước công chiếm cường hãn của hắn ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.

Hắn thỉnh thoảng mềm nhẹ cắn mút môi đỏ mọng của nàng, nhiệt liệt hôn liên tục mà cuồng dã, Tiếu Tuyết có chút choáng váng mắt hoa, dựa vào thân thể cường tráng của hắn.

Môi Liệt Hạo thoáng rời khỏi đôi môi đỏ mọng có chút sưng tấy của nàng, nụ hôn cuồng nhiệt liên tục rơi xuống má nàng, tới chiếc cổ trắng ngần. Hắn đơn giản ở trên mặt nàng cắn cắn nhẹ nhàng, tạo ra ấn ký thuộc về riêng hắn, hắn mang theo ánh mắt tà mị, vừa lòng nhìn dấu vết chính mình lưu lại.

Xiêm y của nàng không biết lúc nào đã bị kéo mở hơn phân nửa, mà bàn tay to của hắn lại làm càn trực tiếp cầm non mềm của nàng đem ngậm vào, cuồng mãnh tình triều tựa như cơn sóng nhiệt liệt hướng nàng thổi quét đến, hai tay nàng vô lực chỉ có thể gắt gao bám lấy bả vai rộng lớn của hắn.

Liệt Hạo đột nhiên nắm chặt nụ hoa của nàng nhào nặn, dung sức há mồm ngậm nụ hoa phấn hồng bên kia của nàng.

“ Ngô…” Khoái cảm kì dị mạnh mẽ chạy vào trong cơ thể nàng, nàng không thể đình chỉ tình triều dâng cao chỉ có thể hy vọng xa vời hắn cho nàng càng nhiều.



Liệt Hạo híp mắt nhìn, chăm chú thưởng thức bộ dáng xinh đẹp đỏ bừng say lòng người của nàng, hắn thuận tay vén lên mảnh vải còn sót lại trên người nàng xuống, trong khoảnh khắc nàng đã không hề che dấu thứ gì, đứng ở trước mắt hắn.

Mặc dù sớm không phải là lần đầu nhìn thấy thân thể của nàng nhưng đối với vẻ đẹp của nàng, Liệt Hạo vẫn là không khỏi tán thưởng, hắn dễ dàng ôm lấy thân thể của nàng đem đặt trên giường, nhanh chóng cởi bỏ quần áo bản thân.

Tiếu Tuyết lại mở to hai mắt sương mù nhìn thân thể to lớn cao ngạo của hắn, bộ dáng kia giống như là mời mọc hắn. Liệt Hạo vội vàng dán lên thân thể xích loã của nàng, nhiệt độ nóng bỏng lập tức làm ấm nàng. Nàng phát ra một tiếng than nhẹ thoả mãn.

Liệt Hạo mê muội hôn mặt nàng, thân thể của nàng. Một tay lặng lẽ đi tới giữa hai chân trần của nàng, hắn duỗi tay khẽ thâm nhập vào nơi giữa hai chân đã sớm ẩm ướt của nàng, một chút húc vào nụ hoa khiến Tiếu Tuyết từng trận thở gấp.

Tay của hắn cũng không vội xâm nhập nàng, miệng dừng ở ngọn núi trước ngực mẫn cảm ngậm hút, ý đồ muốn Tiếu Tuyết càng thêm điên cuồng.

Liệt Hạo thong thả đưa ngón tay dài vào trong cơ thể nàng, đôi môi vẫn qua lại Thánh Địa của nàng.

"Tuyết nhi, nói nàng yêu ta, đối với ta bất ly bất khí (không xa không rời)!"

"Hạo, thiếp yêu chàng, vĩnh viễn không rời xa chàng!" Tiếu Tuyết thì thào nói, như là hết sức ẩn nhẫn!

Lấy được hứa hẹn của nàng, Liệt Hạo lộ ra nụ cười vừa lòng, hắn quỳ xuống hai tay bắt lấy hai chân trắng noãn hướng trước ngực nàng đẩy lên cao khiến nụ hoa xinh đẹp của nàng hoàn toàn hiện lên ở trước mắt hắn, mang theo ánh mắt mê say càng thêm thâm trầm vài phần.

"Nhớ kỹ lời nàng hứa hẹn với ta." Một cái động thân của hắn nóng bỏng thật lớn chôn sâu vào hoa tâm sâu thẳm của nàng, cảm thụ bên trong ấm áp gắt gao bao trùm hắn, hắn rốt cuộc không thể ức chế ở trong cơ thể nàng rất nhanh trừu đưa cuồng nhiệt.

“Ưhm…” Tiếu Tuyết theo tình cảm mãnh liệt đong đưa của hắn, cơ hồ có chút chịu đựng không được cuồng mãnh của hắn nhưng mỗi lần hắn ra vào lại đạt đến một cổ thỏa mãn cường đại.

Đêm yên tĩnh không tiếng động, trong phòng phát ra tiếng va chạm ‘bành bạch’. Liêu nhân mơ màng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook