Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ
Chương 72: Trong hoàng cung rung chuyển
Lộ Dung Thuỷ Tích
24/11/2013
Liệt Hạo liếc mắt đảo qua Trương Thanh đang quỳ xuống đất, trong mắt ẩn chứa tức giận ngưng tụ.
"Vương gia, thuộc hạ đã điều tra, Ngụy phi hạ thuốc mê Mị phi, đưa vào ‘Mai viên’. Đó là cấm địa của Hoàng Thượng, thuộc hạ không dám tùy tiện xâm phạm, thỉnh Vương gia trách phạt!" Trương Thanh không dám nhìn sắc mặt Vương gia, trong lòng hoảng sợ.
"Tra được người lần trước tập kích sao?"
"Ám Ảnh hôm qua tiến đến báo tin, là… là… " Trương Thanh mặt trắng bệch không dám nói ra khỏi miệng.
"Nói!" Liệt Hạo lớn tiếng quát mắng, trong lòng đã có đáp án, chính là chính hắn lại không thể tin tưởng, trừ phi chính miệng nghe được.
"Là… là Ám Ảnh của Hoàng Thượng." Trương Thanh nói ra toàn bộ, trong lòng run run cực kì lo lắng.
Liệt Hạo nhắm chặt mắt, trái tim lại đau kịch liệt, vì sao? Bổn vương làm sai chỗ nào? Sao lại trừng phạt bổn vương như vậy? Vì sao? Mẫu hậu! Người hãy cho nhi thần biết nên làm như thế nào đây?
"Vương gia…" Trương Thanh len lén liếc mắt nhìn Vương gia, dù chỉ là liệc mắt qua nhưng Trương Thanh thật không cam lòng. Người ngoài đều biết Vương gia tâm tình khó đoán, lãnh mạc, tàn khốc... nhưng Vương gia cũng có một mặt yếu đuối, đó chính là Mị phi, cho dù Vương gia cùng thiên hạ đối địch cũng không muốn thương tổn Mị phi chút nào. Nhưng Hoàng Thượng cùng Thái Hậu là người thân duy nhất của Vương gia, thê mà hiện tại lại… Trương Thanh không dám tưởng tượng Vương gia sẽ thế nào.
"Tĩnh Nam Vương có động tĩnh gì?" Liệt Hạo đột nhiên hỏi, vẻ mặt bi thương nháy mắt bị che dấu, nhanh đến nỗi khiến người ta có cảm giác nghi ngờ cảm xúc bi thương vừa rồi là thật hay ảo.
"Tĩnh Nam Vương vẫn án binh bất động, nhưng thuộc hạ đã tra được, Tĩnh Nam Vương biết được tất cả, lúc Vương gia hòa thân Tĩnh Nam Vương từng phái người âm thầm đi theo, nhưng cũng không có nguy hại Vương gia, thuộc hạ thật không hiểu?" Trương Thanh vẫn không hiểu tâm tư Tĩnh Nam Vương gia.
Người này, làm cho Trương Thanh lại không nhìn thấu.
"Ngươi không hiểu, bổn vương hiểu được!" Liệt Hạo như có chút suy nghĩ nói, đôi mắt có cảm giác mê ly.
"Vương gia hiểu được?" Trương Thanh càng hồ đồ hơn.
"Ngươi đi xuống đi, để Ám Ảnh đợi mệnh, bổn vương muốn gặp hắn, tiếp tục nhìn chằm chằm Tĩnh Nam Vương, nhìn hắn có động tĩnh gì? Bổn vương muốn hết thảy phải rõ như lòng bàn tay." Ánh mắt Liệt Hạo lộ ra hung ác, sắc mặt khẽ biến nhiều lần. Môi cắn chặt, có chút tà mị nhếch nhẹ.
Liệt Hạo cân nhắc một chút, có nên đến nhìn Vương phi Công Chúa kia không. Môi cong lên độ cong, cười lạnh!
Bổn vương muốn xem ngươi tự bào chữa thế nào với bổn vương, hi vọng ngươi đừng khiến bổn vương thất vọng mới tốt.
‘Hạo cung’ trong hoàng cung.
"Người đâu, nhanh đến Ngụy Quốc đem phong mật hàm đưa đến tay hoàng huynh, không thể có sai sót, nếu như làm không được, đưa đầu tới gặp bổn cung." Ngụy Linh Lung kích động gọi cung nữ bên ngài.
"Tuân mệnh! Thỉnh Công Chúa yên tâm, nô tỳ định không phụ sở vọng!"
"Đi, bổn cung tin tưởng ngươi!"
Bốn cung nữ tuỳ thân của Ngụy Quốc Công Chúa, là cao thủ của Nguỵ Quốc, công phu bọn họ sâu không lường được. Người ngoài không biết, cao thủ Ngụy Quốc đều là giả trang cung nữ tướng mạo bất phàm, vì bảo vệ an toàn cho hoàng cung, mỗi lần, từ Hoàng tử đến Công Chúa, cũng có cao thủ bảo hộ bên ngài, đó cũng là bí mật của Ngụy Quốc.
Cửa đột nhiên bị đá văng ra!
"Vương gia? Thần thiếp tham kiến Vương gia!" Ngụy Linh Lung kinh ngạc, hành lễ bái kiến.
"Nói, ngươi có mục đích gì?"
"Vương gia, ngài nói vậy là sao? Linh Lung nghe không hiểu?"
"Ngươi nghe không hiểu? Ha ha ha… Ngụy Linh Lung, bổn vương như thế nào không biết Công Chúa như ngươi tâm cơ giả dối thật nhiều, hay là ta nói oan cho ngươi?" Liệt Hạo tựa tiếu phi tiếu nhìn ánh mắt trốn tránh của Ngụy Linh Lung.
"Vương gia, thiếp không có, thỉnh Vương gia minh xét!" Ngụy Linh Lung đánh cuộc, chỉ cần không có chứng cứ rõ ràng, cho dù Vương gia đoán ra chuyện làm hôn mê Mị phi, cũng không thể làm gì được nàng.
"Minh xét? Ha ha hya… Thật tốt, vậy bổn vương không ngại cùng ngươi chơi đùa, đừng tưởng rằng bổn vương không có chứng cớ, liền thấy không có việc gì. Xem ra cũng đã đến lúc bổn vương nên để hoàng huynh ngươi đến Liệt Quốc nhìn thấy ngươi, có lẽ Hoàng Thượng Ngụy Quốc có thể cho bổn vương đáp án vừa lòng?"
"Vương gia, cho dù hoàng huynh đến, thiếp cũng không có gì để nói. Ngụy Linh Lung, đừng tưởng rằng Ngụy Quốc chính là ô dù của ngươi, chọc giận bổn vương, cho dù Ngụy Quốc bổn vương cũng không để vào mắt!" Liệt Hạo tàn nhẫn nói. "Lúc trước bổn vương đáp ứng hòa thân, một là kế hoãn binh, hai là không muốn cùng Mẫu hậu xung đột chính diện, bất quá ngươi lại không biết thân biết phận, cũng đừng trách bổn vương tàn nhẫn!"
"Vương gia… vì sao? Linh Lung yêu ngài như vậy, vì sao ngài lại đối xử với Linh Lung như vậy? Vì sao?" Ngụy Linh Lung chịu đựng không nổi khóc lên, trong lòng giống như rơi vào vực sâu vạn trượng.
"Ngươi không nên động đến Tuyết nhi của ta. Không nên! Không ai có thể động đến nàng, vĩnh viễn sẽ không!"
"Vậy xin hỏi Vương gia, Linh Lung có cái gì so ra kém nàng, có cái gì chứ?" Ngụy Linh Lung không cam lòng hỏi, nước mắt tràn trên mặt trong đáng thương, nhưng Liệt Hạo cũng không vì thế mà động tâm.
"Không vì cái gì cả, yêu là không cần lý do!" Liệt Hạo nhẹ nhàng nói.
Trong mắt tình ý nồng đậm, ánh mắt kia là vì Lý Mị Nhi, mà nàng chưa từng có được ánh mắt hắn dù chỉ một chút, đừng nói là ánh mắt thâm tình như vậy.
Ngụy Linh Lung cười nhạo, nàng thua thảm như vậy sao? Nguyên tưởng rằng chỉ cần trừ bỏ Lý Mị Nhi, ít nhất hắn có thể nhìn đến bản thân nàng thêm vài lần, nhưng giờ thì sao? Ngay cả mộng cũng bị phá tan?
"Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu như lại có lần sau, bổn vương sẽ không xử phạt nhẹ nhàng. Thậm chí không tiếc để cho ngươi biến mất!" Liệt Hạo không mang theo cảm tình nhìn quét Ngụy Linh Lung một vòng, phẩy tay áo bỏ đi.
Ngụy Linh Lung suy yếu ngồi phịch xuống đất, nước mắt chảy trên mặt từng giọt rơi xuống đất, phát ra tiếng tí tách, làm tan nát trái tim lạnh băng của Ngụy Linh Lung.
Đột nhiên trong ‘Hạo cung’ phát ra tiếng cười lớn thấu tâm can, từng trận mịt mờ. Ra khỏi cung không xa Liệt Hạo nhíu chặt mi, bộ mặt xúc động, hai tay nắm chặt, cuối cùng không quay đầu, nhanh hướng Liệt Càng Cung bước đến.
"Vương gia, thuộc hạ đã điều tra, Ngụy phi hạ thuốc mê Mị phi, đưa vào ‘Mai viên’. Đó là cấm địa của Hoàng Thượng, thuộc hạ không dám tùy tiện xâm phạm, thỉnh Vương gia trách phạt!" Trương Thanh không dám nhìn sắc mặt Vương gia, trong lòng hoảng sợ.
"Tra được người lần trước tập kích sao?"
"Ám Ảnh hôm qua tiến đến báo tin, là… là… " Trương Thanh mặt trắng bệch không dám nói ra khỏi miệng.
"Nói!" Liệt Hạo lớn tiếng quát mắng, trong lòng đã có đáp án, chính là chính hắn lại không thể tin tưởng, trừ phi chính miệng nghe được.
"Là… là Ám Ảnh của Hoàng Thượng." Trương Thanh nói ra toàn bộ, trong lòng run run cực kì lo lắng.
Liệt Hạo nhắm chặt mắt, trái tim lại đau kịch liệt, vì sao? Bổn vương làm sai chỗ nào? Sao lại trừng phạt bổn vương như vậy? Vì sao? Mẫu hậu! Người hãy cho nhi thần biết nên làm như thế nào đây?
"Vương gia…" Trương Thanh len lén liếc mắt nhìn Vương gia, dù chỉ là liệc mắt qua nhưng Trương Thanh thật không cam lòng. Người ngoài đều biết Vương gia tâm tình khó đoán, lãnh mạc, tàn khốc... nhưng Vương gia cũng có một mặt yếu đuối, đó chính là Mị phi, cho dù Vương gia cùng thiên hạ đối địch cũng không muốn thương tổn Mị phi chút nào. Nhưng Hoàng Thượng cùng Thái Hậu là người thân duy nhất của Vương gia, thê mà hiện tại lại… Trương Thanh không dám tưởng tượng Vương gia sẽ thế nào.
"Tĩnh Nam Vương có động tĩnh gì?" Liệt Hạo đột nhiên hỏi, vẻ mặt bi thương nháy mắt bị che dấu, nhanh đến nỗi khiến người ta có cảm giác nghi ngờ cảm xúc bi thương vừa rồi là thật hay ảo.
"Tĩnh Nam Vương vẫn án binh bất động, nhưng thuộc hạ đã tra được, Tĩnh Nam Vương biết được tất cả, lúc Vương gia hòa thân Tĩnh Nam Vương từng phái người âm thầm đi theo, nhưng cũng không có nguy hại Vương gia, thuộc hạ thật không hiểu?" Trương Thanh vẫn không hiểu tâm tư Tĩnh Nam Vương gia.
Người này, làm cho Trương Thanh lại không nhìn thấu.
"Ngươi không hiểu, bổn vương hiểu được!" Liệt Hạo như có chút suy nghĩ nói, đôi mắt có cảm giác mê ly.
"Vương gia hiểu được?" Trương Thanh càng hồ đồ hơn.
"Ngươi đi xuống đi, để Ám Ảnh đợi mệnh, bổn vương muốn gặp hắn, tiếp tục nhìn chằm chằm Tĩnh Nam Vương, nhìn hắn có động tĩnh gì? Bổn vương muốn hết thảy phải rõ như lòng bàn tay." Ánh mắt Liệt Hạo lộ ra hung ác, sắc mặt khẽ biến nhiều lần. Môi cắn chặt, có chút tà mị nhếch nhẹ.
Liệt Hạo cân nhắc một chút, có nên đến nhìn Vương phi Công Chúa kia không. Môi cong lên độ cong, cười lạnh!
Bổn vương muốn xem ngươi tự bào chữa thế nào với bổn vương, hi vọng ngươi đừng khiến bổn vương thất vọng mới tốt.
‘Hạo cung’ trong hoàng cung.
"Người đâu, nhanh đến Ngụy Quốc đem phong mật hàm đưa đến tay hoàng huynh, không thể có sai sót, nếu như làm không được, đưa đầu tới gặp bổn cung." Ngụy Linh Lung kích động gọi cung nữ bên ngài.
"Tuân mệnh! Thỉnh Công Chúa yên tâm, nô tỳ định không phụ sở vọng!"
"Đi, bổn cung tin tưởng ngươi!"
Bốn cung nữ tuỳ thân của Ngụy Quốc Công Chúa, là cao thủ của Nguỵ Quốc, công phu bọn họ sâu không lường được. Người ngoài không biết, cao thủ Ngụy Quốc đều là giả trang cung nữ tướng mạo bất phàm, vì bảo vệ an toàn cho hoàng cung, mỗi lần, từ Hoàng tử đến Công Chúa, cũng có cao thủ bảo hộ bên ngài, đó cũng là bí mật của Ngụy Quốc.
Cửa đột nhiên bị đá văng ra!
"Vương gia? Thần thiếp tham kiến Vương gia!" Ngụy Linh Lung kinh ngạc, hành lễ bái kiến.
"Nói, ngươi có mục đích gì?"
"Vương gia, ngài nói vậy là sao? Linh Lung nghe không hiểu?"
"Ngươi nghe không hiểu? Ha ha ha… Ngụy Linh Lung, bổn vương như thế nào không biết Công Chúa như ngươi tâm cơ giả dối thật nhiều, hay là ta nói oan cho ngươi?" Liệt Hạo tựa tiếu phi tiếu nhìn ánh mắt trốn tránh của Ngụy Linh Lung.
"Vương gia, thiếp không có, thỉnh Vương gia minh xét!" Ngụy Linh Lung đánh cuộc, chỉ cần không có chứng cứ rõ ràng, cho dù Vương gia đoán ra chuyện làm hôn mê Mị phi, cũng không thể làm gì được nàng.
"Minh xét? Ha ha hya… Thật tốt, vậy bổn vương không ngại cùng ngươi chơi đùa, đừng tưởng rằng bổn vương không có chứng cớ, liền thấy không có việc gì. Xem ra cũng đã đến lúc bổn vương nên để hoàng huynh ngươi đến Liệt Quốc nhìn thấy ngươi, có lẽ Hoàng Thượng Ngụy Quốc có thể cho bổn vương đáp án vừa lòng?"
"Vương gia, cho dù hoàng huynh đến, thiếp cũng không có gì để nói. Ngụy Linh Lung, đừng tưởng rằng Ngụy Quốc chính là ô dù của ngươi, chọc giận bổn vương, cho dù Ngụy Quốc bổn vương cũng không để vào mắt!" Liệt Hạo tàn nhẫn nói. "Lúc trước bổn vương đáp ứng hòa thân, một là kế hoãn binh, hai là không muốn cùng Mẫu hậu xung đột chính diện, bất quá ngươi lại không biết thân biết phận, cũng đừng trách bổn vương tàn nhẫn!"
"Vương gia… vì sao? Linh Lung yêu ngài như vậy, vì sao ngài lại đối xử với Linh Lung như vậy? Vì sao?" Ngụy Linh Lung chịu đựng không nổi khóc lên, trong lòng giống như rơi vào vực sâu vạn trượng.
"Ngươi không nên động đến Tuyết nhi của ta. Không nên! Không ai có thể động đến nàng, vĩnh viễn sẽ không!"
"Vậy xin hỏi Vương gia, Linh Lung có cái gì so ra kém nàng, có cái gì chứ?" Ngụy Linh Lung không cam lòng hỏi, nước mắt tràn trên mặt trong đáng thương, nhưng Liệt Hạo cũng không vì thế mà động tâm.
"Không vì cái gì cả, yêu là không cần lý do!" Liệt Hạo nhẹ nhàng nói.
Trong mắt tình ý nồng đậm, ánh mắt kia là vì Lý Mị Nhi, mà nàng chưa từng có được ánh mắt hắn dù chỉ một chút, đừng nói là ánh mắt thâm tình như vậy.
Ngụy Linh Lung cười nhạo, nàng thua thảm như vậy sao? Nguyên tưởng rằng chỉ cần trừ bỏ Lý Mị Nhi, ít nhất hắn có thể nhìn đến bản thân nàng thêm vài lần, nhưng giờ thì sao? Ngay cả mộng cũng bị phá tan?
"Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu như lại có lần sau, bổn vương sẽ không xử phạt nhẹ nhàng. Thậm chí không tiếc để cho ngươi biến mất!" Liệt Hạo không mang theo cảm tình nhìn quét Ngụy Linh Lung một vòng, phẩy tay áo bỏ đi.
Ngụy Linh Lung suy yếu ngồi phịch xuống đất, nước mắt chảy trên mặt từng giọt rơi xuống đất, phát ra tiếng tí tách, làm tan nát trái tim lạnh băng của Ngụy Linh Lung.
Đột nhiên trong ‘Hạo cung’ phát ra tiếng cười lớn thấu tâm can, từng trận mịt mờ. Ra khỏi cung không xa Liệt Hạo nhíu chặt mi, bộ mặt xúc động, hai tay nắm chặt, cuối cùng không quay đầu, nhanh hướng Liệt Càng Cung bước đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.