Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ
Chương 1: Xuyên không 1
Lộ Dung Thuỷ Tích
24/11/2013
Cô gái bình thường
Sáng sớm gió thổi nhè nhẹ, Tiếu Tuyết như mọi ngày, đúng giờ chuẩn bị đi làm, một ngày bình thường, một cuộc sống bình thường – Tiếu Tuyết nghĩ vậy, bất quá Tiếu Tuyết cũng thích như thế này, chỉ cần mọi người xung quanh nàng cảm thấy hạnh phúc thì chuyện gì cũng tốt!
Cuộc sống ở Thế kỉ 21 này luôn đầy sự lãng mạn và xinh đẹp, nhưng đối với Tiếu Tuyết mà nói chỉ có gia đình mới là quan trọng nhất. Chi dù nàng có vì người nhà mà hy sinh cả tuổi thanh xuân của mình, nàng cũng cam lòng. Em trai của nàng sắp tới sẽ bước vào kì thi tuyển sinh Đại học – Cao đẳng, đây là khoản thời gian quan trọng nhất, nàng cũng không muốn vì thế mà mọi người trong nhà phải lo trước lo sau không yên… Nghĩ tới gia đình mình, tiếu Tuyết bất giác nở nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc.
Tiếu Tuyết là cô gái có các tính đặc biệt. Ở Thế kỉ 21 với cuộc sống hiện đại, con người hiện đại như thế này, hiếm thấy được người nào “sống chậm” như nàng.
Nàng không coi trọng chuyện son phấn tô điểm cho bản thân, điều đó đã đáng để xem nàng “khác người” rồi. Ấy vậy mà thử hỏi đối với nàng, ngoại trừ gia đình ra điều gì sẽ khiến nàng lưu tâm? Tình yêu? Cuộc sống? Hay công việc?... Nàng cũng không biết!
Những người quen biết với nàng cũng có thể hiểu được ý nghĩ của nàng tương đối “đặc biệt”, còn về phần “đặc biệt” như thế nào, chắc chỉ mỗi nàng mới hiểu rõ. Có lẽ là do tính tình đôi lúc lại mơ mơ màng màng của nàng cũng nên, ví như chuyện băng qua đường cũng có thể khiến nàng bàng hoàng đến hoảng sợ. Cũng đã từng hứa hẹn với mẹ mà cố gắng sửa chữa bản thân, bỏ tính hay mơ màng của mình đi, nhưng… không phải chuyện gì cũng theo ý muốn.
Giống như hiện tại – Binh! Binh! Két!!! - “Cô kia! Muốn chết sao!”
“Xin lỗi! Cho tôi xin lỗi!”
“Chạy xe trên đường cũng không nhìn, muốn hù chết người à! Hừ… Coi như lần này là cô may mắn đấy, lần sau nhớ cẩn thận một chút, ngày nào đó lại gặp xui không biết chừng.”
“Cảm ơn bác tài đã nhắc nhở, lần sau tôi sẽ cẩn thận!”
Nếu Tiếu Tuyết biết được không bao lâu nữa, cũng chỉ vì cái tính hồ đồ qua đường không chú ý đèn xanh đèn đỏ mà khiến cho nàng gặp chuyện “không thể tưởng tượng nổi” kia. Đánh chết nàng cũng sẽ không dám hồ đồ như thế này nữa, nhất định sẽ cẩn thận, liều chết mà cẩn thận!
Công ty vẫn yên ổn như mọi ngày, thế nhưng hôm nay hình như lại có chút không bình thường, không bình thường như thế nào...
“Tiếu Tuyết, phòng chúng ta sắp có sếp mới đấy.”
“Là ai vậy?”
“Nghe nói là thân thích của Tổng giám đốc.”
“Vậy sao…. Mà thôi, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc của chúng ta là được rồi.”
Vương Dung trừng mắt nhìn Tiếu Tuyết: “Thật sự là quen biết cô lâu như vậy nhưng tôi vẫn không cách nào thích ứng với tính tình khác thường của cô đấy.”
“Thế thì làm sao bây giờ, tôi vẫn luôn như vậy mà.”
“Không thèm nói với cô nữa, tôi đi loan truyền tin tức của tôi.”
Tiếu Tuyết cười khanh khách, cô gái Vương Dung này, mặc kệ là chuyện gì cô cũng xem đấy là tin tức có giá trị, chuyện gì cô cũng quan tâm. Bản thân cô là người hay tò mò thì không nói rồi, thế nhưng lần nào gặp cũng nói Tiếu Tuyết là người khác thường, nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải chỉ có những người khác thường mới nhìn thấy người khác…khác thường hay sao!
Tiếu Tuyết thật sự không thể nào hiểu được vì sao các đồng nghiệp lúc nào cũng bảo nàng là khác người. Nàng rất khác người sao? Đơn giản là vì nàng không thích đàn ông đẹp trai, nhiều tiền mà thôi, như vậy cũng khác người à!
Thật không hiểu nỗi, nàng cũng không phải người có xinh đẹp tuyệt sắc. Trời sinh nàng cũng không phải dạng phụ nữ giỏi giang, mạnh mẽ, cũng không phải dạng thục nữ, dịu dàng… làm sao khiến cho đàn ông đẹp trai nhiều tiền để ý đến nàng được chứ.
Nàng chính là sống tương đối thực tế, cũng có tự ái của mình, sẽ không bao giờ mơ tưởng hão huyền như vậy. Nói thế nào đi nữa thì khẳng định một điều, loại đàn ông cực phẩm như vậy không phải mẫu người mà nàng thích. Nhưng lại nghĩ, mẫu người đàn ông của nàng như thế nào, nàng cũng chưa từng nghĩ tới, có lẽ là vì nàng còn quá trẻ đi. Phiền chết thôi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ…
....................
Công ty kẻ đến người đi, thật ồn ào.
“Xin lỗi! Chào mọi người! Tôi là lãnh đạo mới của Phòng nhân sự, từ hôm nay sẽ cùng hợp tác với mọi người, mòng mọi người phối hợp một chút!”
Tất cả lập tức im lặng. Tiếu Tuyết ngẩng đầu nhìn người lãnh đạo mới trướ mắt. Ánh mắt sắc lạnh, tây trang thẳng thóm, cả người tản ra khí chất kẻ làm lãnh đạo, vừa nhìn thấy liền biết ngay là người đứng đầu rồi.
Bất quá đợi một chút, người này nhìn thoáng qua trông rất quen. Chắc không, bằng thân phận cua nàng làm sao có thể quen biết người như vậy được. Nàng dùng sức lắc đầu, mặc kệ, không quan trọng. Tiểu Tuyết không quá để ý, nhưng là người nào đó lại bắt đầu yên lặng nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đang bình thản bày ra vẻ không quan tâm của ai kia.
Buổi sáng mọi người “ba chân tám cẳng” làm việc cũng trôi qua, đến giữa trưa lại tranh thủ chút thời gian dùng cơm trưa đểr còn mau chóng lại quay lại với công việc. Nhìn xem lãnh đạo mới đầy uy thế như vậy,chỉ mong bản thân đừng làm gì sai sót để “người ta” phải “nhắm” trúng mình là tốt rồi.
Bận rộn một ngày rốt cục cũng đến giờ tan tầm, các đồng nghiệp cũng lục đục bước ra khỏi công ty, Tiếu Tuyết xử lý xong văn kiện trên tay, đang kéo khoá túi xách, đeo lên vai chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Tiếu Tuyết! Cô không nhận ra tôi sao?”
Tiếu Tuyết xoay người nhìn, là cấp trên mới nhận chức hôm nay – Tiểu Mễ Mễ. Tiếu Tuyết trong lòng có chút buồn bực, mình làm thế nào mà quen với người đàn ông như thế được,làm gì có.
"Tiếu Tuyết!"
Tiếu Tuyết ngây ra một lúc, mình tại sao lại mơ màng suy nghĩ nữa.
"Quản lí! Anh có lầm không, chúng ta làm sao có thể quen biết nhau được?"
“Tiếu Tuyết, cô nói vậy làm tôi thật buồng, lúc bé may nhờ có tôi giúp đỡ cô, sao giờ cô lại mau chóng quên tôi như thế.”
"Sao cơ?" Bực mình, làm thế nào mà lúc bé lại có thể quen biết người này.
"Tiếu Tuyết, về nhà cẩn thận suy nghĩ một chút, nhất định phải nhớ ra tôi, bằng không, ngày mai nhất định tôi sẽ không để yên cho cô." Nói xong còn làm ra bộ dáng uy hiếp, vừa buồn cười vừa đáng yêu. Sau đó sải bước đi nhanh.
Tiếu Tuyết lại đau đầu, là ý gì, thật kì quặc, nàng lúc nào có thể quen biết loại đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy, nàng không biết thì nhớ sao được!
Lắc đầu, không nghĩ nữa, trước tiên phải về nhà. Về phần ngẫm lại hắn là ai thì nói sau đi, hiện tại bụng của nàng cũng cảm thấy đói rồi.
Ngoài đường người qua kẻ lại, ngựa xe như nước. Tiếu Tuyết vừa đi vừa ngâm nga khẽ hát, lại rơi vào mơ màng, nàng nhìn đông nhìn tây, xác định không có xe mới bắt đầu qua đường. Đột nhiên, một chiếc xe thể thao đang cực nhanh phóng tới, Tiếu Tuyết vô cùng hoảng sợ, này thì xong rồi, làm sao bây giờ, đầu óc nàng lúc này toàn là một mảng hỗn loạn, mọi suy nghĩ đều biến mất.
“Đừng tới đây!” Trong lòng nàng thầm mắng tên tài xế kia hơn ngàn lần, học đòi người khác đua xe sẽ có ngày chết không tử tế, giờ thì thế đấy, ngay cả cái mạng nhỏ của nàng cũng đi luôn….
Chiếc xe thể thao phát hiện có người phía trước, nhanh chóng đổi hướng, thế nhưng vẫn không thể tránh được số mạng, Tiếu Tuyết chỉ có cảm giác tay chân đau đớn, máu tươi nhiễm đầy cơ thể, linh hồn cũng mơ hồ, chỉ có bên tai không ngừng nghe thấy: “Mau đưa đến bệnh viện, tránh ra!”... Sau đó là tiếng mắng chửi, tiếng khóc… nhiều tiếng động không dứt!
Trong phủ Vương gia cao quý nhất Liệt Quốc, cảnh tượng xôn xao khắp nơi.
"Tỷ nói xem, nàng ấy sẽ thế nào, sẽ chết sao?"
"Mặc kệ nàng ấy, dù sao chết đi cũng tốt, không phải bớt thêm được một người cùng chúng ta tranh sủng ái của Vương gia hay sao?"
"Nàng đẹp như thế, chết cũng rất đáng tiếc."
"Muội sao lại phiền phức như thế, nhớ ngày đó không phải muội ước sao cho nàng ta bị tống vào lãnh cung trong Vương phủ cả đời hay sao?" Chỉ nghe thấy hai cô gái phấn son dày đặc đang ở bên này thì thầm to nhỏ!
"Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư mau mau tỉnh lại, nếu tiểu thư đi rồi thì Tình nhi biết phải làm sao bây giờ đây! Tiểu thư…"
Hu hu hu hu… Tiếng khóc trầm thấp mờ mịt vang lên bên tai, mang theo sự tuyệt vọng và đau lòng.
“Ôi! Chẳng lẽ người chết thật sự sẽ đến một thế giới khác sao?” Tiếu Tuyết phát hiện toàn thân đau nhức, cả người giống như vừa bị ai đánh đập dã man “Mẹ ơi! Con cảm thấy thật khó chịu!”
“Tiểu thư! Tiểu thư nói cái gì? Tiểu thư, người đừng doạ Tình nhi mà!”
Nàng ánh mắt hoảng hốt nhìn thấy một cô bé “mi thanh mục tú” vô cùng đáng yêu, còn có… một căn phòng màu đồng. Sau đó lại lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu rọi vào trong căn phòng màu đồng cổ, người nằm trên giường cũng đã ở hôn mê gần ba mới ngày chậm rãi tỉnh lại. “Hu hu hu hu…. Đau quá! Từ nay về sau mình không được mơ mơ màng màng như thế nữa!”
"Tiểu thư, người tỉnh lại rồi, người muốn ăn cái gì không, ba ngày rồi người vẫn chưa ăn gì cả."
Trên giường, Tiếu Tuyết mơ màng chậm rãi mở mắt, chỉ nhìn thấy trước mắt mình là một cô gái rất đáng yêu, đang nhiệt tình hỏi han mình. “Cô là ai? Mẹ tôi mời cô đến làm giúp việc theo giờ sao? Mẹ tôi đâu, sao không thấy bà ấy? Mẹ tôi đi làm rồi sao?”
“Tiểu thư, tiểu thư bây giờ cảm thấy trong người thế nào? Tiểu thư đừng doạ Tình nhi sợ, tiểu thư đang nói gì, Tình nhi nghe không hiểu gì hết!” Tiếu Tuyết ngây người rồi chợt quan sát xung quanh mình. Sao lại như vậy, không phải là bệnh viện sao, lúc sắp hôn mê nàng có nghe nói đưa đến bệnh viện mà, không phải nàng đang nằm mộng đấy chứ “Tôi sao lại ở chỗ này? À, phải rồi tôi bị tai nãn giao thông, là cô đã đưa tôi đến đây sao?Làm phiền cô gọi điện thoại cho mẹ tôi có được không?” Tiếu Tuyết lại hỏi cô gái đang đứng bên cạnh.
"Tiểu thư, người rốt cuộc làm sao vậy, nô tì sẽ đi thỉnh Thái y tới xem bệnh cho người."
"Này ! Chờ một chút."
Tiểu cô nương tên Tình nhi ngẩn người nhìn tiểu thư của mình, trong lòng nghi hoặc càng lớn.
"Cô tên là gì?"
"Tiểu thư, người sao lại quên mất nô tì như thế? Nô tì là Tình nhi của người đây!"
"Tình nhi! ! !" Tiếu Tuyết thì thào ra tiếng. Đột nhiên trong đầu chợt loé tia sáng "Hiện tại chỗ này là ở đâu, là niên đại nào?" Tiếu Tuyết sắc mặt thay đổi, nghĩ rằng chắc không phải như thế, tình tiết xuyên không như thế chắc sẽ không xảy ra trên người Tiếu Tuyết đâu, trăm ngàn lần không cần phải xảy ra với nàng! Không đợi Tiếu Tuyết kịp phản ứng...
"Tiểu thư, ngươi không nhớ rõ sao, hiện tại chúng ta đang ở Hạo Vương Phủ , một tháng trước người được gả vào phủ Vương gia. Tiểu thư, là Hoàng Thượng ban hôn, Hạo Vương gia của Liệt Quốc mà người vừa gặp đã thương đấy. Lúc ấy, chính người luôn khẩn cầu thiếu gia giúp người, bằng không lão gia sao lại nhanh như vậy đem người gả đến đây được."
Rầm! Tiếu Tuyết hiện tại không chỉ là sắc mặt thay đổi, ngay cả trong lòng cũng mất cảm giác, tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?
"Tiểu thư, người sao vậy, có cần nô tì đi mời Thái y đến đây một chút không?"
“Tình nhi, bây giờ cô lui ra ngoài trước đi, tôi hiện tại rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi, có việc gì tôi sẽ gọi cho cô, được không?” Hiện tại Tiếu Tuyết chỉ muốn yên tĩnh để điều chỉnh lại tâm tình của mình.
“Tiểu thư, nô tì sẽ đứng ở ngoài cửa, có việc gì người hãy gọi nô tì.” Trong lúc Tiếu Tuyết còn mê man suy nghĩ thì Tình nhi đã lui ra ngoài cửa, đóng cửa phòng lại yên lặng đứng sang một bên chờ chủ nhân sai bảo.
Trời ơi, loại chuyện thế này sao lại xảy ra trên người nàng, làm sao bây giờ đây. Ba, mẹ, em trai biết mình bị tai nạn chắc bây giờ đang rất lo lắng, đau lòng. Thật xin lỗi ba, mẹ. Tiếu Tuyết bây giờ rất nhớ mọi người. Hu hu hu… !!!
Sau một giờ trầm lặng, Tiếu Tuyết mới từ từ phục hồi tinh thần lại, nhìn xung quanh mình, căn phòng này chỉ có phim cổ trang trên truyền hình mới có, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện bên cạnh mình, làm sao có thể không chấn động được, phòng theo phong cách cổ xưa thế này, hết thảy đều giống như một giấc mộng, mộng đến khi nào thì có thể tỉnh đây? Không đúng! Cô gái kia kêu mình là tiểu thư, như vậy diện mạo mình cùng tiểu thư của cô ta rất giống nhau sao?
Lúc này nàng nhìn thấy trên bàn bên cạnh có cái gương màu đồng cổ, Tiếu Tuyết kéo thân thể đau buốt, chậm rãi di chuyển đến bên bàn, đưa tay cầm cái gương. Nhìn thấy mỹ nữ cổ đại xuất hiện trong gương,Tiếu Tuyết không thể nói nên lời. Đôi mắt to, mờ ảo mà linh động, cái mũi thẳng tắp, nhìn xuống một chút, dưới mũi là cái miệng anh đào nhỏ nhắn, kiều diễm ướt át, nhìn là muốn cắn một chút… Da thịt láng mịn, mặt trái xoan cân đối. Xem chừng ở thế kỷ 21, khuôn mặt cho dù trang điểm tỉ mỉ cũng không thể xinh đẹp tuyệt trần đến như vậy, đúng là hồng nhan bạc mệnh mà. Nàng không khỏi thây đau lòng cho chủ nhân cũ, hiện tại bây giờ chính nàng đang ở trong thân thể của người ta.
Suy nghĩ thật lâu khiến tâm tình của nàng cũng tốt hơn nhiều, nếu đã như vậy thì suy nghĩ nhiều cũng không có cách nào thay đổi, bây giờ giải quyết hoàn cảnh trước mắt mới là quan trọng nhất.
"Tình nhi!"
Cửa mở ra, Tình nhi vừa nghe liền tiến vào.
"Tiểu thư. Người muốn ăn chút gì sao?"
"Ừ, nhưng trước tiên… Tình nhi, cô có thể nói rõ chuyện trướ đây cho tôi biết không, tôi thật sự không nhớ rõ."
"Tiểu thư… hu hu hu…Có Tình nhi ở bên cạnh, đừng sợ, Tình nhi sẽ bảo vệ cho người."
Đã từng nhìn thấy trên phim truyền hình hình tượng nha hoàn trung thành chăm sóc cho chủ nhân, nay lại thành sự thật sờ sờ bên cạnh,vẫn làm cho Tiếu Tuyết ít nhiều cảm thấy không quen. Đối với Tình nhi, Tiếu Tuyết từ đáy lòng thương tiếc, bộ dáng nhu thuận, khuôn mặt trắng nõn, quần áo mộc mạc sạch sẽ, thật chỉ có ở cổ đại mới đem cô gái đáng yêu như vậy làm nha hoàn sai bảo, đúng là không công bằng.
"Tình nhi, cám ơn cô, bây gờ tôi thấy tốt hơn nhiều rồi, thế nhưng những việc trước kia toàn bộ đều quên hết, tôi nghĩ tôi nên biết mình tên gì, có thân phận gì, như vậy tôi mới có thể cùng ngươi sống bình ổn chứ."
"Tiểu thư, cuộc sống của hai chúng ta sao? Nô tì chỉ là Tình nhi của người mà thôi, người là chủ nhân của nô tì, người sai nô tì việc gì, nô tì làm việc đó."
"Tình nhi, cô không phải nô tì, cô cùng tôi giống nhau đều là người có máu có thịt, về sau chúng ta xưng hô tỷ muội có được không?"
Việc này khiến Tình nhi thật sự sợ hãi, tuy rằng bình thường tiểu thư trước mặt mình cũng không tự cao tự đại, thế nhưng quan hệ chủ tớ cơ bản vẫn phải có, sao lại giống hiện tại muốn xưng hô tỷ muội với mình, xem ra tiểu thư mất trí nhớ thật rồi.
"Tiểu thư, người là thân thể cành vàng lá ngọc, Tình nhi không xứng cùng người xưng hô tỷ muội. Tiểu thư, người đừng làm Tình nhi sợ!"
Xem ra cùng người xưa bàn bạc chuyện nhân quyền vẫn là uổng công mà thôi.
"Tình nhi, thế này đi, bình thường khi có người thì quan hệ giữa chúng ta là chủ tớ, thời điểm không có ai khác, chúng ta liền xưng hô tỷ muội có được không?"
Ngẫm lại mình ở hiện đại cũng không có em gái, Tình nhi thế này khẳng định là nhỏ tuổi hơn mình, em gái ngoan hiền như vậy không nhận mới là kẻ ngốc…ha ha ha!! Trong lòng vửa nghĩ như thế, Tiếu Tuyết liền nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, Tình nhi vẫn đã quen nhìn dung nhan tiểu thư nhà mình, thế nhưng tiểu thư vừa mới nở nụ cười như thế vẫn chính là lần đầu tiên khiến cho cô cảm thấy hảnh phúc. Tiểu thư thay đổi rồi. Tình nhi lúc này mặc cho đã trải qua ba ngày cận kề cái chết cũng phải nảy sinh xúc động!
Sáng sớm gió thổi nhè nhẹ, Tiếu Tuyết như mọi ngày, đúng giờ chuẩn bị đi làm, một ngày bình thường, một cuộc sống bình thường – Tiếu Tuyết nghĩ vậy, bất quá Tiếu Tuyết cũng thích như thế này, chỉ cần mọi người xung quanh nàng cảm thấy hạnh phúc thì chuyện gì cũng tốt!
Cuộc sống ở Thế kỉ 21 này luôn đầy sự lãng mạn và xinh đẹp, nhưng đối với Tiếu Tuyết mà nói chỉ có gia đình mới là quan trọng nhất. Chi dù nàng có vì người nhà mà hy sinh cả tuổi thanh xuân của mình, nàng cũng cam lòng. Em trai của nàng sắp tới sẽ bước vào kì thi tuyển sinh Đại học – Cao đẳng, đây là khoản thời gian quan trọng nhất, nàng cũng không muốn vì thế mà mọi người trong nhà phải lo trước lo sau không yên… Nghĩ tới gia đình mình, tiếu Tuyết bất giác nở nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc.
Tiếu Tuyết là cô gái có các tính đặc biệt. Ở Thế kỉ 21 với cuộc sống hiện đại, con người hiện đại như thế này, hiếm thấy được người nào “sống chậm” như nàng.
Nàng không coi trọng chuyện son phấn tô điểm cho bản thân, điều đó đã đáng để xem nàng “khác người” rồi. Ấy vậy mà thử hỏi đối với nàng, ngoại trừ gia đình ra điều gì sẽ khiến nàng lưu tâm? Tình yêu? Cuộc sống? Hay công việc?... Nàng cũng không biết!
Những người quen biết với nàng cũng có thể hiểu được ý nghĩ của nàng tương đối “đặc biệt”, còn về phần “đặc biệt” như thế nào, chắc chỉ mỗi nàng mới hiểu rõ. Có lẽ là do tính tình đôi lúc lại mơ mơ màng màng của nàng cũng nên, ví như chuyện băng qua đường cũng có thể khiến nàng bàng hoàng đến hoảng sợ. Cũng đã từng hứa hẹn với mẹ mà cố gắng sửa chữa bản thân, bỏ tính hay mơ màng của mình đi, nhưng… không phải chuyện gì cũng theo ý muốn.
Giống như hiện tại – Binh! Binh! Két!!! - “Cô kia! Muốn chết sao!”
“Xin lỗi! Cho tôi xin lỗi!”
“Chạy xe trên đường cũng không nhìn, muốn hù chết người à! Hừ… Coi như lần này là cô may mắn đấy, lần sau nhớ cẩn thận một chút, ngày nào đó lại gặp xui không biết chừng.”
“Cảm ơn bác tài đã nhắc nhở, lần sau tôi sẽ cẩn thận!”
Nếu Tiếu Tuyết biết được không bao lâu nữa, cũng chỉ vì cái tính hồ đồ qua đường không chú ý đèn xanh đèn đỏ mà khiến cho nàng gặp chuyện “không thể tưởng tượng nổi” kia. Đánh chết nàng cũng sẽ không dám hồ đồ như thế này nữa, nhất định sẽ cẩn thận, liều chết mà cẩn thận!
Công ty vẫn yên ổn như mọi ngày, thế nhưng hôm nay hình như lại có chút không bình thường, không bình thường như thế nào...
“Tiếu Tuyết, phòng chúng ta sắp có sếp mới đấy.”
“Là ai vậy?”
“Nghe nói là thân thích của Tổng giám đốc.”
“Vậy sao…. Mà thôi, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc của chúng ta là được rồi.”
Vương Dung trừng mắt nhìn Tiếu Tuyết: “Thật sự là quen biết cô lâu như vậy nhưng tôi vẫn không cách nào thích ứng với tính tình khác thường của cô đấy.”
“Thế thì làm sao bây giờ, tôi vẫn luôn như vậy mà.”
“Không thèm nói với cô nữa, tôi đi loan truyền tin tức của tôi.”
Tiếu Tuyết cười khanh khách, cô gái Vương Dung này, mặc kệ là chuyện gì cô cũng xem đấy là tin tức có giá trị, chuyện gì cô cũng quan tâm. Bản thân cô là người hay tò mò thì không nói rồi, thế nhưng lần nào gặp cũng nói Tiếu Tuyết là người khác thường, nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải chỉ có những người khác thường mới nhìn thấy người khác…khác thường hay sao!
Tiếu Tuyết thật sự không thể nào hiểu được vì sao các đồng nghiệp lúc nào cũng bảo nàng là khác người. Nàng rất khác người sao? Đơn giản là vì nàng không thích đàn ông đẹp trai, nhiều tiền mà thôi, như vậy cũng khác người à!
Thật không hiểu nỗi, nàng cũng không phải người có xinh đẹp tuyệt sắc. Trời sinh nàng cũng không phải dạng phụ nữ giỏi giang, mạnh mẽ, cũng không phải dạng thục nữ, dịu dàng… làm sao khiến cho đàn ông đẹp trai nhiều tiền để ý đến nàng được chứ.
Nàng chính là sống tương đối thực tế, cũng có tự ái của mình, sẽ không bao giờ mơ tưởng hão huyền như vậy. Nói thế nào đi nữa thì khẳng định một điều, loại đàn ông cực phẩm như vậy không phải mẫu người mà nàng thích. Nhưng lại nghĩ, mẫu người đàn ông của nàng như thế nào, nàng cũng chưa từng nghĩ tới, có lẽ là vì nàng còn quá trẻ đi. Phiền chết thôi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ…
....................
Công ty kẻ đến người đi, thật ồn ào.
“Xin lỗi! Chào mọi người! Tôi là lãnh đạo mới của Phòng nhân sự, từ hôm nay sẽ cùng hợp tác với mọi người, mòng mọi người phối hợp một chút!”
Tất cả lập tức im lặng. Tiếu Tuyết ngẩng đầu nhìn người lãnh đạo mới trướ mắt. Ánh mắt sắc lạnh, tây trang thẳng thóm, cả người tản ra khí chất kẻ làm lãnh đạo, vừa nhìn thấy liền biết ngay là người đứng đầu rồi.
Bất quá đợi một chút, người này nhìn thoáng qua trông rất quen. Chắc không, bằng thân phận cua nàng làm sao có thể quen biết người như vậy được. Nàng dùng sức lắc đầu, mặc kệ, không quan trọng. Tiểu Tuyết không quá để ý, nhưng là người nào đó lại bắt đầu yên lặng nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đang bình thản bày ra vẻ không quan tâm của ai kia.
Buổi sáng mọi người “ba chân tám cẳng” làm việc cũng trôi qua, đến giữa trưa lại tranh thủ chút thời gian dùng cơm trưa đểr còn mau chóng lại quay lại với công việc. Nhìn xem lãnh đạo mới đầy uy thế như vậy,chỉ mong bản thân đừng làm gì sai sót để “người ta” phải “nhắm” trúng mình là tốt rồi.
Bận rộn một ngày rốt cục cũng đến giờ tan tầm, các đồng nghiệp cũng lục đục bước ra khỏi công ty, Tiếu Tuyết xử lý xong văn kiện trên tay, đang kéo khoá túi xách, đeo lên vai chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Tiếu Tuyết! Cô không nhận ra tôi sao?”
Tiếu Tuyết xoay người nhìn, là cấp trên mới nhận chức hôm nay – Tiểu Mễ Mễ. Tiếu Tuyết trong lòng có chút buồn bực, mình làm thế nào mà quen với người đàn ông như thế được,làm gì có.
"Tiếu Tuyết!"
Tiếu Tuyết ngây ra một lúc, mình tại sao lại mơ màng suy nghĩ nữa.
"Quản lí! Anh có lầm không, chúng ta làm sao có thể quen biết nhau được?"
“Tiếu Tuyết, cô nói vậy làm tôi thật buồng, lúc bé may nhờ có tôi giúp đỡ cô, sao giờ cô lại mau chóng quên tôi như thế.”
"Sao cơ?" Bực mình, làm thế nào mà lúc bé lại có thể quen biết người này.
"Tiếu Tuyết, về nhà cẩn thận suy nghĩ một chút, nhất định phải nhớ ra tôi, bằng không, ngày mai nhất định tôi sẽ không để yên cho cô." Nói xong còn làm ra bộ dáng uy hiếp, vừa buồn cười vừa đáng yêu. Sau đó sải bước đi nhanh.
Tiếu Tuyết lại đau đầu, là ý gì, thật kì quặc, nàng lúc nào có thể quen biết loại đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy, nàng không biết thì nhớ sao được!
Lắc đầu, không nghĩ nữa, trước tiên phải về nhà. Về phần ngẫm lại hắn là ai thì nói sau đi, hiện tại bụng của nàng cũng cảm thấy đói rồi.
Ngoài đường người qua kẻ lại, ngựa xe như nước. Tiếu Tuyết vừa đi vừa ngâm nga khẽ hát, lại rơi vào mơ màng, nàng nhìn đông nhìn tây, xác định không có xe mới bắt đầu qua đường. Đột nhiên, một chiếc xe thể thao đang cực nhanh phóng tới, Tiếu Tuyết vô cùng hoảng sợ, này thì xong rồi, làm sao bây giờ, đầu óc nàng lúc này toàn là một mảng hỗn loạn, mọi suy nghĩ đều biến mất.
“Đừng tới đây!” Trong lòng nàng thầm mắng tên tài xế kia hơn ngàn lần, học đòi người khác đua xe sẽ có ngày chết không tử tế, giờ thì thế đấy, ngay cả cái mạng nhỏ của nàng cũng đi luôn….
Chiếc xe thể thao phát hiện có người phía trước, nhanh chóng đổi hướng, thế nhưng vẫn không thể tránh được số mạng, Tiếu Tuyết chỉ có cảm giác tay chân đau đớn, máu tươi nhiễm đầy cơ thể, linh hồn cũng mơ hồ, chỉ có bên tai không ngừng nghe thấy: “Mau đưa đến bệnh viện, tránh ra!”... Sau đó là tiếng mắng chửi, tiếng khóc… nhiều tiếng động không dứt!
Trong phủ Vương gia cao quý nhất Liệt Quốc, cảnh tượng xôn xao khắp nơi.
"Tỷ nói xem, nàng ấy sẽ thế nào, sẽ chết sao?"
"Mặc kệ nàng ấy, dù sao chết đi cũng tốt, không phải bớt thêm được một người cùng chúng ta tranh sủng ái của Vương gia hay sao?"
"Nàng đẹp như thế, chết cũng rất đáng tiếc."
"Muội sao lại phiền phức như thế, nhớ ngày đó không phải muội ước sao cho nàng ta bị tống vào lãnh cung trong Vương phủ cả đời hay sao?" Chỉ nghe thấy hai cô gái phấn son dày đặc đang ở bên này thì thầm to nhỏ!
"Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư mau mau tỉnh lại, nếu tiểu thư đi rồi thì Tình nhi biết phải làm sao bây giờ đây! Tiểu thư…"
Hu hu hu hu… Tiếng khóc trầm thấp mờ mịt vang lên bên tai, mang theo sự tuyệt vọng và đau lòng.
“Ôi! Chẳng lẽ người chết thật sự sẽ đến một thế giới khác sao?” Tiếu Tuyết phát hiện toàn thân đau nhức, cả người giống như vừa bị ai đánh đập dã man “Mẹ ơi! Con cảm thấy thật khó chịu!”
“Tiểu thư! Tiểu thư nói cái gì? Tiểu thư, người đừng doạ Tình nhi mà!”
Nàng ánh mắt hoảng hốt nhìn thấy một cô bé “mi thanh mục tú” vô cùng đáng yêu, còn có… một căn phòng màu đồng. Sau đó lại lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu rọi vào trong căn phòng màu đồng cổ, người nằm trên giường cũng đã ở hôn mê gần ba mới ngày chậm rãi tỉnh lại. “Hu hu hu hu…. Đau quá! Từ nay về sau mình không được mơ mơ màng màng như thế nữa!”
"Tiểu thư, người tỉnh lại rồi, người muốn ăn cái gì không, ba ngày rồi người vẫn chưa ăn gì cả."
Trên giường, Tiếu Tuyết mơ màng chậm rãi mở mắt, chỉ nhìn thấy trước mắt mình là một cô gái rất đáng yêu, đang nhiệt tình hỏi han mình. “Cô là ai? Mẹ tôi mời cô đến làm giúp việc theo giờ sao? Mẹ tôi đâu, sao không thấy bà ấy? Mẹ tôi đi làm rồi sao?”
“Tiểu thư, tiểu thư bây giờ cảm thấy trong người thế nào? Tiểu thư đừng doạ Tình nhi sợ, tiểu thư đang nói gì, Tình nhi nghe không hiểu gì hết!” Tiếu Tuyết ngây người rồi chợt quan sát xung quanh mình. Sao lại như vậy, không phải là bệnh viện sao, lúc sắp hôn mê nàng có nghe nói đưa đến bệnh viện mà, không phải nàng đang nằm mộng đấy chứ “Tôi sao lại ở chỗ này? À, phải rồi tôi bị tai nãn giao thông, là cô đã đưa tôi đến đây sao?Làm phiền cô gọi điện thoại cho mẹ tôi có được không?” Tiếu Tuyết lại hỏi cô gái đang đứng bên cạnh.
"Tiểu thư, người rốt cuộc làm sao vậy, nô tì sẽ đi thỉnh Thái y tới xem bệnh cho người."
"Này ! Chờ một chút."
Tiểu cô nương tên Tình nhi ngẩn người nhìn tiểu thư của mình, trong lòng nghi hoặc càng lớn.
"Cô tên là gì?"
"Tiểu thư, người sao lại quên mất nô tì như thế? Nô tì là Tình nhi của người đây!"
"Tình nhi! ! !" Tiếu Tuyết thì thào ra tiếng. Đột nhiên trong đầu chợt loé tia sáng "Hiện tại chỗ này là ở đâu, là niên đại nào?" Tiếu Tuyết sắc mặt thay đổi, nghĩ rằng chắc không phải như thế, tình tiết xuyên không như thế chắc sẽ không xảy ra trên người Tiếu Tuyết đâu, trăm ngàn lần không cần phải xảy ra với nàng! Không đợi Tiếu Tuyết kịp phản ứng...
"Tiểu thư, ngươi không nhớ rõ sao, hiện tại chúng ta đang ở Hạo Vương Phủ , một tháng trước người được gả vào phủ Vương gia. Tiểu thư, là Hoàng Thượng ban hôn, Hạo Vương gia của Liệt Quốc mà người vừa gặp đã thương đấy. Lúc ấy, chính người luôn khẩn cầu thiếu gia giúp người, bằng không lão gia sao lại nhanh như vậy đem người gả đến đây được."
Rầm! Tiếu Tuyết hiện tại không chỉ là sắc mặt thay đổi, ngay cả trong lòng cũng mất cảm giác, tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?
"Tiểu thư, người sao vậy, có cần nô tì đi mời Thái y đến đây một chút không?"
“Tình nhi, bây giờ cô lui ra ngoài trước đi, tôi hiện tại rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi, có việc gì tôi sẽ gọi cho cô, được không?” Hiện tại Tiếu Tuyết chỉ muốn yên tĩnh để điều chỉnh lại tâm tình của mình.
“Tiểu thư, nô tì sẽ đứng ở ngoài cửa, có việc gì người hãy gọi nô tì.” Trong lúc Tiếu Tuyết còn mê man suy nghĩ thì Tình nhi đã lui ra ngoài cửa, đóng cửa phòng lại yên lặng đứng sang một bên chờ chủ nhân sai bảo.
Trời ơi, loại chuyện thế này sao lại xảy ra trên người nàng, làm sao bây giờ đây. Ba, mẹ, em trai biết mình bị tai nạn chắc bây giờ đang rất lo lắng, đau lòng. Thật xin lỗi ba, mẹ. Tiếu Tuyết bây giờ rất nhớ mọi người. Hu hu hu… !!!
Sau một giờ trầm lặng, Tiếu Tuyết mới từ từ phục hồi tinh thần lại, nhìn xung quanh mình, căn phòng này chỉ có phim cổ trang trên truyền hình mới có, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện bên cạnh mình, làm sao có thể không chấn động được, phòng theo phong cách cổ xưa thế này, hết thảy đều giống như một giấc mộng, mộng đến khi nào thì có thể tỉnh đây? Không đúng! Cô gái kia kêu mình là tiểu thư, như vậy diện mạo mình cùng tiểu thư của cô ta rất giống nhau sao?
Lúc này nàng nhìn thấy trên bàn bên cạnh có cái gương màu đồng cổ, Tiếu Tuyết kéo thân thể đau buốt, chậm rãi di chuyển đến bên bàn, đưa tay cầm cái gương. Nhìn thấy mỹ nữ cổ đại xuất hiện trong gương,Tiếu Tuyết không thể nói nên lời. Đôi mắt to, mờ ảo mà linh động, cái mũi thẳng tắp, nhìn xuống một chút, dưới mũi là cái miệng anh đào nhỏ nhắn, kiều diễm ướt át, nhìn là muốn cắn một chút… Da thịt láng mịn, mặt trái xoan cân đối. Xem chừng ở thế kỷ 21, khuôn mặt cho dù trang điểm tỉ mỉ cũng không thể xinh đẹp tuyệt trần đến như vậy, đúng là hồng nhan bạc mệnh mà. Nàng không khỏi thây đau lòng cho chủ nhân cũ, hiện tại bây giờ chính nàng đang ở trong thân thể của người ta.
Suy nghĩ thật lâu khiến tâm tình của nàng cũng tốt hơn nhiều, nếu đã như vậy thì suy nghĩ nhiều cũng không có cách nào thay đổi, bây giờ giải quyết hoàn cảnh trước mắt mới là quan trọng nhất.
"Tình nhi!"
Cửa mở ra, Tình nhi vừa nghe liền tiến vào.
"Tiểu thư. Người muốn ăn chút gì sao?"
"Ừ, nhưng trước tiên… Tình nhi, cô có thể nói rõ chuyện trướ đây cho tôi biết không, tôi thật sự không nhớ rõ."
"Tiểu thư… hu hu hu…Có Tình nhi ở bên cạnh, đừng sợ, Tình nhi sẽ bảo vệ cho người."
Đã từng nhìn thấy trên phim truyền hình hình tượng nha hoàn trung thành chăm sóc cho chủ nhân, nay lại thành sự thật sờ sờ bên cạnh,vẫn làm cho Tiếu Tuyết ít nhiều cảm thấy không quen. Đối với Tình nhi, Tiếu Tuyết từ đáy lòng thương tiếc, bộ dáng nhu thuận, khuôn mặt trắng nõn, quần áo mộc mạc sạch sẽ, thật chỉ có ở cổ đại mới đem cô gái đáng yêu như vậy làm nha hoàn sai bảo, đúng là không công bằng.
"Tình nhi, cám ơn cô, bây gờ tôi thấy tốt hơn nhiều rồi, thế nhưng những việc trước kia toàn bộ đều quên hết, tôi nghĩ tôi nên biết mình tên gì, có thân phận gì, như vậy tôi mới có thể cùng ngươi sống bình ổn chứ."
"Tiểu thư, cuộc sống của hai chúng ta sao? Nô tì chỉ là Tình nhi của người mà thôi, người là chủ nhân của nô tì, người sai nô tì việc gì, nô tì làm việc đó."
"Tình nhi, cô không phải nô tì, cô cùng tôi giống nhau đều là người có máu có thịt, về sau chúng ta xưng hô tỷ muội có được không?"
Việc này khiến Tình nhi thật sự sợ hãi, tuy rằng bình thường tiểu thư trước mặt mình cũng không tự cao tự đại, thế nhưng quan hệ chủ tớ cơ bản vẫn phải có, sao lại giống hiện tại muốn xưng hô tỷ muội với mình, xem ra tiểu thư mất trí nhớ thật rồi.
"Tiểu thư, người là thân thể cành vàng lá ngọc, Tình nhi không xứng cùng người xưng hô tỷ muội. Tiểu thư, người đừng làm Tình nhi sợ!"
Xem ra cùng người xưa bàn bạc chuyện nhân quyền vẫn là uổng công mà thôi.
"Tình nhi, thế này đi, bình thường khi có người thì quan hệ giữa chúng ta là chủ tớ, thời điểm không có ai khác, chúng ta liền xưng hô tỷ muội có được không?"
Ngẫm lại mình ở hiện đại cũng không có em gái, Tình nhi thế này khẳng định là nhỏ tuổi hơn mình, em gái ngoan hiền như vậy không nhận mới là kẻ ngốc…ha ha ha!! Trong lòng vửa nghĩ như thế, Tiếu Tuyết liền nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, Tình nhi vẫn đã quen nhìn dung nhan tiểu thư nhà mình, thế nhưng tiểu thư vừa mới nở nụ cười như thế vẫn chính là lần đầu tiên khiến cho cô cảm thấy hảnh phúc. Tiểu thư thay đổi rồi. Tình nhi lúc này mặc cho đã trải qua ba ngày cận kề cái chết cũng phải nảy sinh xúc động!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.