Chương 28: Bí mật của hoàng thượng
Nam Thiên Cung
27/04/2016
“ Được vậy mời Lý phu nhân đây trổ tài trước, ta đây xin đứng nơi đây học hỏi”
“ Hoàng thượng yến hội ngày hôm nay vi thần xin được đàn khúc Tịch Tiên Dao”
Lý Giản Dao vừa đàn vừa hát, tiếng đàn du dương, tiếng hát trong trẻo động lòng người. Sau khi nàng đàn xong mọi người đều vỗ tay tán thưởng, đưa tay nên khen ngợi một tiếng hảo
Nhược Nhan khi Giản Dao biểu diễn thì không có mặt vì nàng còn mải chuẩn bị đạo cụ ở bên trong. Mấy cái thứ tranh tài tỉ thí này không thể làm khó được nàng, nàng ở hiện đại thứ gì cũng đã được học. Từ cao quý đến thấp hèn, từ hát đến múa, từ chơi cờ đến đánh đàn, mọi thứ nàng đều xuất sắc
Khi Giản Dao biểu diễn xong thì vẫn chưa thấy Nhược Nhan xuất hiện. Thiếu Kì trong lòng thầm sốt ruột, Giản Dao thì vui vẻ ra mặt. Đợi được một lúc thì cũng thấy Nhược Nhan tới, trên người nàng mặc một thứ y phục quái dị, vừa kín đáo, lại vừa quyến rũ. Chỗ nên lộ thì đã lộ, chỗ không nên lộ thì cũng rất kín. Ở giữa hoàng cung lúc này có một cái cột nhỏ được dựng vững trãi. Vì ở đây không có nhạc nền, nên nàng đành nhờ Nhược Y đệm hộ. Người hát người múa, người hát thì hát ra một loạt ngôn ngữ quái dị (Nhược Y hát bằng tiếng anh nha) Người múa thì lại múa những động tác hết sức khó hiểu, lúc thì làm người ta đỏ mặt, lúc thì làm người ta muốn nhìn mãi không thôi. Ở nơi đây có duy nhất hai người là bình tĩnh nhất. Một là Thiếu Hàn (anh này khỏi phải giải thích nha), người thứ hai là hoàng thượng vì hoàng thượng đã chứng kiến rất nhiều mĩ nhân trong cái hậu cung này. Còn Thiếu Kì lúc này thi đang rất khổ sở, vừa muốn nhìn Nhược Nhan nhưng lại rất muốn móc mắt những nam nhân đang nhìn nàng. Trong số những nam nhân ở đây, có đại hoàng tử Lãnh Thiếu Kiệt, từ khi Nhược Nhan tiến vào Thiếu Kiệt đã luôn để ý Nhược Nhan, nữ nhân trong đôi mắt chứa sự bình tĩnh, kiêu ngạo đến bức người
Sau khi điệu múa của Nhược Nhan kết thúc thì mọi người nơi đây đều im lặng, ánh mắt không rời Nhược Nhan nửa khắc. Thiếu Kì thấy vậy liền ném cho mọi người ánh mắt lạnh băng rồi vội vàng khoác áo lên người Nhược Nhan nói
“ Nàng lần sau đừng có ăn mặt như vậy trước mặt nam nhân khác biết chưa”
“Để ta đi thay y phục đã”
“ Không cần”
“ sao vậy”
“Không cần mất công lát nữa về lại phải đổi lại”
Nhược Nhan thấy vậy, nén đánh vào người Thiếu Kì “ chàng đúng là sắc lang”
Đại hoàng tử Lãnh Thiếu Kiệt lúc này mới lên tiếng
“ Cửu đệ nếu đệ muốn phế vương phi, hay tặng nàng cho ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng”
“Là ai nói ta sẽ phế nàng chứ”
Nhược Nhan lúc này mới quay sang hoàng thượng nói
“ Hoàng thượng người là thấy sao”
Nhược Y cũng nói thêm vào
“ Hoàng thượng Nhược Y thấy vương gia cùng Nhược Nhan muội muội là thật sự tình sâu ý đậm. Mong người đừng phá bỏ”
Hoàng thượng vốn là rất coi trọng Nhược Y, nhưng lại không muốn cứ thế tác thành cho hai người. Vì người không muốn cho Nhược Nhan kia phải chịu khổ. Mẹ của nàng là Lăng Thị Liên trước là cung nữ trong cung, cũng là người mà hoàng thượng yêu nhất, nhưng vì bị bày mưu hãm hại lên Lăng Thị Liên phải thành thân với Liễu Tịnh Văn. Hoàng thượng biết Lãnh Thiếu Kì có rất nhiều ong bướm vây quanh nên không muốn Nhược Nhan con gái duy nhất của Thị Liên phải ủy khuất
“ Ta là sẽ đáp ứng cho Nhược Nhan là vương phi nhưng ta có một điều kiện. Lý Giản Dao hãy cứ để nàng làm sườn phi, Thiếu Kì vì chưa có hài tử nào nên con hãy lấy Liễu Nhược Phi làm sườn phi đi”
“ Không được, nhi thần không đồng ý”
“Nếu không được hãy hưu Nhược Nhan đi”
Nhược Nhan thấy hoàng thượng kiên quyết như vậy liền đồng ý, còn Thiếu Kì lại thầm thấy có lỗi với nàng
“ Ta không sao” Nhược Nhan nhẹ giọng chấn an Thiếu Kì
Liễu Nhược Phi mừng như vớ được vàng đã nhiều lần muốn vào vương phủ nhưng không có cơ hội, này cơ hội tự nhiên đến nàng là mừng muốn phát điên
“ Hoàng thượng yến hội ngày hôm nay vi thần xin được đàn khúc Tịch Tiên Dao”
Lý Giản Dao vừa đàn vừa hát, tiếng đàn du dương, tiếng hát trong trẻo động lòng người. Sau khi nàng đàn xong mọi người đều vỗ tay tán thưởng, đưa tay nên khen ngợi một tiếng hảo
Nhược Nhan khi Giản Dao biểu diễn thì không có mặt vì nàng còn mải chuẩn bị đạo cụ ở bên trong. Mấy cái thứ tranh tài tỉ thí này không thể làm khó được nàng, nàng ở hiện đại thứ gì cũng đã được học. Từ cao quý đến thấp hèn, từ hát đến múa, từ chơi cờ đến đánh đàn, mọi thứ nàng đều xuất sắc
Khi Giản Dao biểu diễn xong thì vẫn chưa thấy Nhược Nhan xuất hiện. Thiếu Kì trong lòng thầm sốt ruột, Giản Dao thì vui vẻ ra mặt. Đợi được một lúc thì cũng thấy Nhược Nhan tới, trên người nàng mặc một thứ y phục quái dị, vừa kín đáo, lại vừa quyến rũ. Chỗ nên lộ thì đã lộ, chỗ không nên lộ thì cũng rất kín. Ở giữa hoàng cung lúc này có một cái cột nhỏ được dựng vững trãi. Vì ở đây không có nhạc nền, nên nàng đành nhờ Nhược Y đệm hộ. Người hát người múa, người hát thì hát ra một loạt ngôn ngữ quái dị (Nhược Y hát bằng tiếng anh nha) Người múa thì lại múa những động tác hết sức khó hiểu, lúc thì làm người ta đỏ mặt, lúc thì làm người ta muốn nhìn mãi không thôi. Ở nơi đây có duy nhất hai người là bình tĩnh nhất. Một là Thiếu Hàn (anh này khỏi phải giải thích nha), người thứ hai là hoàng thượng vì hoàng thượng đã chứng kiến rất nhiều mĩ nhân trong cái hậu cung này. Còn Thiếu Kì lúc này thi đang rất khổ sở, vừa muốn nhìn Nhược Nhan nhưng lại rất muốn móc mắt những nam nhân đang nhìn nàng. Trong số những nam nhân ở đây, có đại hoàng tử Lãnh Thiếu Kiệt, từ khi Nhược Nhan tiến vào Thiếu Kiệt đã luôn để ý Nhược Nhan, nữ nhân trong đôi mắt chứa sự bình tĩnh, kiêu ngạo đến bức người
Sau khi điệu múa của Nhược Nhan kết thúc thì mọi người nơi đây đều im lặng, ánh mắt không rời Nhược Nhan nửa khắc. Thiếu Kì thấy vậy liền ném cho mọi người ánh mắt lạnh băng rồi vội vàng khoác áo lên người Nhược Nhan nói
“ Nàng lần sau đừng có ăn mặt như vậy trước mặt nam nhân khác biết chưa”
“Để ta đi thay y phục đã”
“ Không cần”
“ sao vậy”
“Không cần mất công lát nữa về lại phải đổi lại”
Nhược Nhan thấy vậy, nén đánh vào người Thiếu Kì “ chàng đúng là sắc lang”
Đại hoàng tử Lãnh Thiếu Kiệt lúc này mới lên tiếng
“ Cửu đệ nếu đệ muốn phế vương phi, hay tặng nàng cho ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng”
“Là ai nói ta sẽ phế nàng chứ”
Nhược Nhan lúc này mới quay sang hoàng thượng nói
“ Hoàng thượng người là thấy sao”
Nhược Y cũng nói thêm vào
“ Hoàng thượng Nhược Y thấy vương gia cùng Nhược Nhan muội muội là thật sự tình sâu ý đậm. Mong người đừng phá bỏ”
Hoàng thượng vốn là rất coi trọng Nhược Y, nhưng lại không muốn cứ thế tác thành cho hai người. Vì người không muốn cho Nhược Nhan kia phải chịu khổ. Mẹ của nàng là Lăng Thị Liên trước là cung nữ trong cung, cũng là người mà hoàng thượng yêu nhất, nhưng vì bị bày mưu hãm hại lên Lăng Thị Liên phải thành thân với Liễu Tịnh Văn. Hoàng thượng biết Lãnh Thiếu Kì có rất nhiều ong bướm vây quanh nên không muốn Nhược Nhan con gái duy nhất của Thị Liên phải ủy khuất
“ Ta là sẽ đáp ứng cho Nhược Nhan là vương phi nhưng ta có một điều kiện. Lý Giản Dao hãy cứ để nàng làm sườn phi, Thiếu Kì vì chưa có hài tử nào nên con hãy lấy Liễu Nhược Phi làm sườn phi đi”
“ Không được, nhi thần không đồng ý”
“Nếu không được hãy hưu Nhược Nhan đi”
Nhược Nhan thấy hoàng thượng kiên quyết như vậy liền đồng ý, còn Thiếu Kì lại thầm thấy có lỗi với nàng
“ Ta không sao” Nhược Nhan nhẹ giọng chấn an Thiếu Kì
Liễu Nhược Phi mừng như vớ được vàng đã nhiều lần muốn vào vương phủ nhưng không có cơ hội, này cơ hội tự nhiên đến nàng là mừng muốn phát điên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.