Chương 7: Đi đến nơi đóng quân cạnh Lạc Tiêu Quốc
Nam Thiên Cung
19/04/2016
Ba ngày sau Nhược Nhan và Nhược Y lên kiệu hoa đỏ tiến đến nơi đóng quân của Lạc Tiêu Quốc. Vì mỗi người một kiệu
lên cả hai người đều sinh buồn bực, chán nản không có việc gì làm. Lại
thêm mấy cái đồ trang sức đang đặt ở trên đầu quá nặng khiến cho hai
người đầu như muốn nghẹo đi
Nhược Y ngồi trong kiệu ngáp một cái trong lòng thầm nghĩ. Tam vương gia này có phải là quá biến thái không, không thể đợi sau khi chiến tranh xong mới thành thân được hay sao, lại còn bắt nàng đến tận nơi đóng quân. Đi đường đã gần một ngày rồi lại không cho nghỉ, hại nàng đau người muốn chết.
Nhược Nhan lúc này đang ở trong kiệu tựa đầu vào một bên thành kiệu, thầm tính toán. Cửu vương gia này chắc chắn là một tên ngựa đực không thể đợi trở về mới cử hành hôn lễ được. Nghĩ rồi trong bụng lại phát ra tiếng cô…cô. Chết tiết buổi sáng mai lão bà ( bà mai mối đó ạ) không cho nàng ăn cái gì ngoài một miếng bánh quế hoa vì sợ nàng trên đường sẽ không nhịn được mà muốn ngay ở giữa đường sẽ chậm mất giờ đại hỉ
"Bao giờ mới đến đây ta đói quá"!
"Bao giờ mới tới nơi ta đau lưng muốn chết"!
Tiếng hét vọng từ trong kiệu hoa ra cùng một lúc, khiến cho vạn quân ở bên ngoài cứng nhắc. Kiệu hoa lúc này dừng lại. Một tiếng cười của nam nhân vang lên
"Ha ha đâu là tân nương tử của ta đây nàng đói hay nàng đau lưng" ( đố mợi người biết đây là ai?)
Lúc này bên ngoài kiệu của Nhược Nhan RẦM một tiếng ( đây là tiếng tân lang đá kiệu hoa của tân nương nha). Bên ngoài nam nhân một thân hỉ phục chói mắt, ánh mắt mang theo nét cười, đôi môi mỏng khẽ nhếch. Ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu vào trên người nam nhân, khiến cho hắn càng thêm tà mị hơn. Nam nhân tiến đến kiệu hoa của Nhược Nhan vén kiệu dắt tay tân nương bước khỏi kiệu
Thiếu Kì đang định đưa tay mở khăn trùm đầu thì một giọng nói âm thầm nhắc nhở:
"Vương gia không được, thế này là không đúng với quy củ lễ giáo nga, ngài phải đợi bái đường thành thân, đưa vào động phòng mới có thể mở khăn của tân nương"
Thiếu Kì thấy vậy liếc mắt nhìn mai lão bà: "việc của ta còn phải để cho lão bà ngươi dậy sao"
Mai lão bà run giọng nói: "nô tỳ không dám"
Mai lão bà đứng cạnh kiệu hoa của Nhược Y lên tiếng: "Cửu vương gia xin hỏi tam vương gia đâu a. Tân nương đến rồi a"
Thiếu Kì liếc mắt nhìn mai lão bà nói: "vương gia có việc, đưa Liễu tiểu thư vào căn phòng kia. Vừa nói vừa chỉ tay đến phía xa, một cái lều nhỏ"
"Chuyên…….này…. vẫn còn chưa bái đường sao có thể…..."mai lão bà ấp úng nói
"Còn không mau đi"
"Dạ nô tỳ đi ngay"
Nhược Y ngồi trong kiệu ngáp một cái trong lòng thầm nghĩ. Tam vương gia này có phải là quá biến thái không, không thể đợi sau khi chiến tranh xong mới thành thân được hay sao, lại còn bắt nàng đến tận nơi đóng quân. Đi đường đã gần một ngày rồi lại không cho nghỉ, hại nàng đau người muốn chết.
Nhược Nhan lúc này đang ở trong kiệu tựa đầu vào một bên thành kiệu, thầm tính toán. Cửu vương gia này chắc chắn là một tên ngựa đực không thể đợi trở về mới cử hành hôn lễ được. Nghĩ rồi trong bụng lại phát ra tiếng cô…cô. Chết tiết buổi sáng mai lão bà ( bà mai mối đó ạ) không cho nàng ăn cái gì ngoài một miếng bánh quế hoa vì sợ nàng trên đường sẽ không nhịn được mà muốn ngay ở giữa đường sẽ chậm mất giờ đại hỉ
"Bao giờ mới đến đây ta đói quá"!
"Bao giờ mới tới nơi ta đau lưng muốn chết"!
Tiếng hét vọng từ trong kiệu hoa ra cùng một lúc, khiến cho vạn quân ở bên ngoài cứng nhắc. Kiệu hoa lúc này dừng lại. Một tiếng cười của nam nhân vang lên
"Ha ha đâu là tân nương tử của ta đây nàng đói hay nàng đau lưng" ( đố mợi người biết đây là ai?)
Lúc này bên ngoài kiệu của Nhược Nhan RẦM một tiếng ( đây là tiếng tân lang đá kiệu hoa của tân nương nha). Bên ngoài nam nhân một thân hỉ phục chói mắt, ánh mắt mang theo nét cười, đôi môi mỏng khẽ nhếch. Ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu vào trên người nam nhân, khiến cho hắn càng thêm tà mị hơn. Nam nhân tiến đến kiệu hoa của Nhược Nhan vén kiệu dắt tay tân nương bước khỏi kiệu
Thiếu Kì đang định đưa tay mở khăn trùm đầu thì một giọng nói âm thầm nhắc nhở:
"Vương gia không được, thế này là không đúng với quy củ lễ giáo nga, ngài phải đợi bái đường thành thân, đưa vào động phòng mới có thể mở khăn của tân nương"
Thiếu Kì thấy vậy liếc mắt nhìn mai lão bà: "việc của ta còn phải để cho lão bà ngươi dậy sao"
Mai lão bà run giọng nói: "nô tỳ không dám"
Mai lão bà đứng cạnh kiệu hoa của Nhược Y lên tiếng: "Cửu vương gia xin hỏi tam vương gia đâu a. Tân nương đến rồi a"
Thiếu Kì liếc mắt nhìn mai lão bà nói: "vương gia có việc, đưa Liễu tiểu thư vào căn phòng kia. Vừa nói vừa chỉ tay đến phía xa, một cái lều nhỏ"
"Chuyên…….này…. vẫn còn chưa bái đường sao có thể…..."mai lão bà ấp úng nói
"Còn không mau đi"
"Dạ nô tỳ đi ngay"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.