Chương 22
Độc Độc
25/08/2016
“Cười thật sảng khoái!”
Giọng nói nữ nhân từ bên ngoài truyền vào, ngữ điệu ba phần thưởng thức bảy phần uy nghiêm không rõ hỉ nộ.
Hai bóng dáng bước vào điện.
Một người tuy Vân Khinh không nhớ rõ mặt, nhưng vẫn nhận ra một thân phượng bào lửa đỏ chính là Hoàng Hậu đương triều Bạch Lăng Thần – phụ thân của Phượng Thanh La.
Vậy thì không khó để biết được người Bạch Lăng Thần đang khoác tay đi cùng chính là đương kim thánh thượng Tề Phượng quốc Phượng U.
Nữ hoàng bệ hạ một thân long bào vàng kim tản mác uy áp vô hình, châu sa từ mũ miện buông xuống lay động theo từng bước chân, long nhan như ẩn như hiện. Nhưng dáng người này, khí chất này, Phượng Đế chắc chắn là một đại mỹ nữ không sai.
Mắt thấy người đến là ai, cả đại điện vừa giật mình vừa hoảng hốt soát soát quỳ xuống.
Tại sao Hoàng Đế giá đáo lại không có người thông báo a?
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Các ái khanh, chư vị bình thân.”
“Tạ hoàng thượng.”
Tất cả mọi người đã yên vị rồi, lúc này nữ hoàng lại hỏi “Vừa rồi là ai cười?”
Đại điện to là thế vậy mà lúc này yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng châm rơi, ai cũng không dám ho he phát ra tiếng động nào.Vân Khinh thầm thở dài một tiếng, không thể không lộ diện bước ra.
“Thảo dân Vân Khinh tham kiến hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng thứ tội.”
“Ngẩng đầu lên.”
Vân Khinh tuân lệnh chậm rãi ngẩng lên, mắt qua màn châu sa đối mắt với nữ hoàng.
Xung quanh chợt nổi lên tiếng thì thầm bàn tán càng lúc càng nhiều, Vân Khinh nghi hoặc nhíu mi. Hình như mọi người đều đang lén chỉ trỏ bàn luận về nàng, có người cười nhạo, có người xem kịch vui, có người hả hê, có người thờ ơ, có người lo lắng,…
Lúc này Vân Khinh chợt nhớ ra vừa nãy Phượng Thanh La nói trên mặt nàng có gì đó. Lẽ nào bị dính nhọ sao? Vừa nghĩ nàng vừa đưa tay lên sờ sờ hai bên mặt.
Lại đọc được khẩu hình của Phượng Thanh La nóng nảy nhắc ‘Đồ ngốc, không phải chỗ đó. Trên trán muội kìa!’
Trán? Vân Khinh lấy tay quệt một cái, chỉ thấy tay dính thứ gì đó đỏ đỏ như màu vẽ. Vân Khinh đưa lên mũi ngửi thử.
Thiên a, cái này chính là son môi! Nàng bị dính từ Bạch Mộ Lan lúc vô tình đụng phải. Đến bây giờ thì nàng đã hiểu ra thái độ kì quặc của Bạch Mộ Lan cũng như của những người khác rồi. Vân Khinh khóc không ra nước mắt, chỉ biết lấy tay áo tẩy loạn trên trán một hồi.
“Vân Khinh? Ngươi là người Thiên Vân quốc?” Nữ hoàng nghi hoặc hỏi nhưng có phần không chắc vì nghe nàng tự xưng ‘thảo dân’. Một người bình thường sao được an bài ở khu vực này?
Đã rất lâu rồi nàng mới nghe thấy tiếng cười sảng khoái không chút câu nệ như vậy. Chẳng ai có thể mà cũng không ai dám cười to một cách thoải mái trong cung cấm này. Vì vậy lúc đầu có chút tò mò đối với chủ nhân tiếng cười ấy. Thì ra đúng là một thiếu nữ trẻ tuổi, ngoài dung mạo xinh đẹp ra, thì thứ đáng chú ý nhất chính là dấu son đỏ còn rõ hình đôi môi in trên trán nàng ta. Rốt cuộc nàng ta là một người hào sảng không câu nệ tiểu tiết, hay là kẻ phong lưu không biết tiết chế đây? Nhưng dù thuộc loại nào đi chăng nữa thì việc này cũng đủ kết tội phạm thượng rồi.
“Bẩm hoàng thượng, nữ nhân này bất quá chỉ là vô tình trùng quốc họ với bổn quốc, một chút cũng không liên hệ với chúng ta.” Vân Khinh còn chưa kịp mở miệng, Vân Chi Duẫn một bên nghe vậy đã cướp lời, vẻ mặt vô cùng uất ức giống như việc nàng mang họ Vân chính là một điều sỉ nhục, ánh mắt khinh miệt nhìn nàng như nói ‘Ngươi cũng xứng? Ta nhổ vào.’
“Vậy... ngươi rốt cuộc là kẻ nào?” Giọng điệu nữ hoàng tuy không rõ cảm xúc, nhưng lại mang vẻ không giận mà uy khiến người ta run sợ.
Đến lúc này, Phượng Thanh La không thể không ra mặt, đến bên cạnh Vân Khinh quỳ xuống nói “Thỉnh mẫu hoàng thứ tội, nàng là do nhi thần đưa đến.”
“Thanh nhi? Là ngươi đưa nàng ta đến?”
“Vâng, nàng là muội muội kết nghĩa của nhi thần.”
Sự việc lần này nằm ngoài sở liệu của Phượng Thanh La. Nàng chỉ nghĩ đưa Vân Khinh vào cung lần này đơn giản chỉ để thưởng thức yến tiệc thôi, không ngờ vô tình lại gây chú ý đến nữ hoàng. Như vậy cũng tốt, nàng cũng đang suy nghĩ làm thế nào để hai người nhận thức nhau, mặc dù hiện tại có hơi sớm một chút.
Vân Khinh lúc này tuy đang cúi đầu nhưng vẫn cảm nhận được đạo ánh mắt soi xét chiếu xuống mình. Ngoài mặt tuy trấn định, nhưng trong lòng thì thầm căng thẳng, chuyện này sẽ không liên lụy đến A La chứ? Nàng một mặt muốn lên tiếng giải thích, nhưng e ngại làm vậy sẽ hủy hoại danh tiết của Bạch Mộ Lan. Nhất thời Vân Khinh chỉ biết im lặng, chỉ đành binh đến tướng ngăn, nước đến đập chặn.
“Bệ hạ, cách đây không lâu Thanh nhi cũng đã từng đưa nàng ấy nhập cung một lần. Nghe nói là cô nhi nhưng là một đứa nhỏ rất lễ mạo…” Nam hậu ngồi bên cạnh nữ hoàng dịu dàng nói. Trong lòng đối với Vân Khinh từ đầu đã không có ấn tượng, lần này càng thêm không có hảo cảm. Nhưng không thể không lên tiếng giải vây giúp nàng. Dù sao nàng cũng là người của Thanh nhi.
“Phụ hậu nói vậy có chút không thỏa đáng rồi.” Một giọng nói nhu hòa vang lên.
Giọng nói nữ nhân từ bên ngoài truyền vào, ngữ điệu ba phần thưởng thức bảy phần uy nghiêm không rõ hỉ nộ.
Hai bóng dáng bước vào điện.
Một người tuy Vân Khinh không nhớ rõ mặt, nhưng vẫn nhận ra một thân phượng bào lửa đỏ chính là Hoàng Hậu đương triều Bạch Lăng Thần – phụ thân của Phượng Thanh La.
Vậy thì không khó để biết được người Bạch Lăng Thần đang khoác tay đi cùng chính là đương kim thánh thượng Tề Phượng quốc Phượng U.
Nữ hoàng bệ hạ một thân long bào vàng kim tản mác uy áp vô hình, châu sa từ mũ miện buông xuống lay động theo từng bước chân, long nhan như ẩn như hiện. Nhưng dáng người này, khí chất này, Phượng Đế chắc chắn là một đại mỹ nữ không sai.
Mắt thấy người đến là ai, cả đại điện vừa giật mình vừa hoảng hốt soát soát quỳ xuống.
Tại sao Hoàng Đế giá đáo lại không có người thông báo a?
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Các ái khanh, chư vị bình thân.”
“Tạ hoàng thượng.”
Tất cả mọi người đã yên vị rồi, lúc này nữ hoàng lại hỏi “Vừa rồi là ai cười?”
Đại điện to là thế vậy mà lúc này yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng châm rơi, ai cũng không dám ho he phát ra tiếng động nào.Vân Khinh thầm thở dài một tiếng, không thể không lộ diện bước ra.
“Thảo dân Vân Khinh tham kiến hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng thứ tội.”
“Ngẩng đầu lên.”
Vân Khinh tuân lệnh chậm rãi ngẩng lên, mắt qua màn châu sa đối mắt với nữ hoàng.
Xung quanh chợt nổi lên tiếng thì thầm bàn tán càng lúc càng nhiều, Vân Khinh nghi hoặc nhíu mi. Hình như mọi người đều đang lén chỉ trỏ bàn luận về nàng, có người cười nhạo, có người xem kịch vui, có người hả hê, có người thờ ơ, có người lo lắng,…
Lúc này Vân Khinh chợt nhớ ra vừa nãy Phượng Thanh La nói trên mặt nàng có gì đó. Lẽ nào bị dính nhọ sao? Vừa nghĩ nàng vừa đưa tay lên sờ sờ hai bên mặt.
Lại đọc được khẩu hình của Phượng Thanh La nóng nảy nhắc ‘Đồ ngốc, không phải chỗ đó. Trên trán muội kìa!’
Trán? Vân Khinh lấy tay quệt một cái, chỉ thấy tay dính thứ gì đó đỏ đỏ như màu vẽ. Vân Khinh đưa lên mũi ngửi thử.
Thiên a, cái này chính là son môi! Nàng bị dính từ Bạch Mộ Lan lúc vô tình đụng phải. Đến bây giờ thì nàng đã hiểu ra thái độ kì quặc của Bạch Mộ Lan cũng như của những người khác rồi. Vân Khinh khóc không ra nước mắt, chỉ biết lấy tay áo tẩy loạn trên trán một hồi.
“Vân Khinh? Ngươi là người Thiên Vân quốc?” Nữ hoàng nghi hoặc hỏi nhưng có phần không chắc vì nghe nàng tự xưng ‘thảo dân’. Một người bình thường sao được an bài ở khu vực này?
Đã rất lâu rồi nàng mới nghe thấy tiếng cười sảng khoái không chút câu nệ như vậy. Chẳng ai có thể mà cũng không ai dám cười to một cách thoải mái trong cung cấm này. Vì vậy lúc đầu có chút tò mò đối với chủ nhân tiếng cười ấy. Thì ra đúng là một thiếu nữ trẻ tuổi, ngoài dung mạo xinh đẹp ra, thì thứ đáng chú ý nhất chính là dấu son đỏ còn rõ hình đôi môi in trên trán nàng ta. Rốt cuộc nàng ta là một người hào sảng không câu nệ tiểu tiết, hay là kẻ phong lưu không biết tiết chế đây? Nhưng dù thuộc loại nào đi chăng nữa thì việc này cũng đủ kết tội phạm thượng rồi.
“Bẩm hoàng thượng, nữ nhân này bất quá chỉ là vô tình trùng quốc họ với bổn quốc, một chút cũng không liên hệ với chúng ta.” Vân Khinh còn chưa kịp mở miệng, Vân Chi Duẫn một bên nghe vậy đã cướp lời, vẻ mặt vô cùng uất ức giống như việc nàng mang họ Vân chính là một điều sỉ nhục, ánh mắt khinh miệt nhìn nàng như nói ‘Ngươi cũng xứng? Ta nhổ vào.’
“Vậy... ngươi rốt cuộc là kẻ nào?” Giọng điệu nữ hoàng tuy không rõ cảm xúc, nhưng lại mang vẻ không giận mà uy khiến người ta run sợ.
Đến lúc này, Phượng Thanh La không thể không ra mặt, đến bên cạnh Vân Khinh quỳ xuống nói “Thỉnh mẫu hoàng thứ tội, nàng là do nhi thần đưa đến.”
“Thanh nhi? Là ngươi đưa nàng ta đến?”
“Vâng, nàng là muội muội kết nghĩa của nhi thần.”
Sự việc lần này nằm ngoài sở liệu của Phượng Thanh La. Nàng chỉ nghĩ đưa Vân Khinh vào cung lần này đơn giản chỉ để thưởng thức yến tiệc thôi, không ngờ vô tình lại gây chú ý đến nữ hoàng. Như vậy cũng tốt, nàng cũng đang suy nghĩ làm thế nào để hai người nhận thức nhau, mặc dù hiện tại có hơi sớm một chút.
Vân Khinh lúc này tuy đang cúi đầu nhưng vẫn cảm nhận được đạo ánh mắt soi xét chiếu xuống mình. Ngoài mặt tuy trấn định, nhưng trong lòng thì thầm căng thẳng, chuyện này sẽ không liên lụy đến A La chứ? Nàng một mặt muốn lên tiếng giải thích, nhưng e ngại làm vậy sẽ hủy hoại danh tiết của Bạch Mộ Lan. Nhất thời Vân Khinh chỉ biết im lặng, chỉ đành binh đến tướng ngăn, nước đến đập chặn.
“Bệ hạ, cách đây không lâu Thanh nhi cũng đã từng đưa nàng ấy nhập cung một lần. Nghe nói là cô nhi nhưng là một đứa nhỏ rất lễ mạo…” Nam hậu ngồi bên cạnh nữ hoàng dịu dàng nói. Trong lòng đối với Vân Khinh từ đầu đã không có ấn tượng, lần này càng thêm không có hảo cảm. Nhưng không thể không lên tiếng giải vây giúp nàng. Dù sao nàng cũng là người của Thanh nhi.
“Phụ hậu nói vậy có chút không thỏa đáng rồi.” Một giọng nói nhu hòa vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.