Quyển 3 - Chương 27
Mạt Chi Ly
22/09/2018
Dù ưu sầu phiền não thế nào, chỉ cần hơi dính vào giường, lập tức có thể ngủ đến trời đất mù mịt. Đây là ưu điểm lớn nhất của người không có tim không có phổi, hai chữ mất ngủ, tuyệt đối là cách biệt với Tiểu Vũ.
Thấy không, người ta đã ngủ một giấc đến sáng sớm ngày kế. Mở mắt ra đầu tiên là mê mang chớp chớp, tiếp đó ngồi dậy từ trên giường. Vội vã mặc quần áo vào đẩy cửa ra, chạy thẳng tới phòng của Vàng Lá.
Vừa định học giống như hôm qua, một chân soái khí đá văng cửa phòng, lại đột nhiên nghe đường phía trước trong nha môn, truyền đến từng tiếng hô to gọi nhỏ.
"Này này! Các ngươi nghe nói chưa? Có hai phạm nhân uống thuốc độc tự sát trong tù!"
Lỗ tai Tiểu Vũ sắc bén, nghe lời này trong lòng nhất thời lập tức lộp bộp một tiếng. Mặc dù biết rõ trong phòng giam nhốt nhiều phạm nhân như vậy, cũng không nhất định đúng là chỉ Tú Liên và Tiểu Hổ. Thế nhưng cảm giác bất an mãnh liệt nói cho nàng biết, những thứ thường không linh nghiệm lại đặc biệt linh!
Nghĩ đến đây, cũng không còn đi đá cửa phòng nữa. Nàng rút chân, nhanh chóng chạy vào trong đường.
Hai nha dịch đang thảo luận kịch liệt vừa thấy được Tiểu Vũ, lúc này cúi đầu ra vẻ đáng thương, hô “xin chào cô nãi nãi”. Tạm thời Tiểu Vũ không rãnh đùa giỡn bọn họ, cau mày không nhịn được nói: "Mới vừa rồi ai ở đây ồn ào vậy? Hai phạm nhân nào chết?"
Hai nha dịch nhìn nhau, nha dịch bên phải vâng vâng dạ dạ nói: "Là, là ta nói! Có phải tiếng quá lớn, đã quấy rầy cô nãi nãi ngài nghỉ ngơi rồi không? Tiểu, tiểu nhân thất lễ với ngài, ngài người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, tuyệt đối đừng so đo với cháu chắt như ta!"
Mắt Tiểu Vũ trợn trắng, bất đắc dĩ nói: "Ta không trách ngươi kêu la, ngươi kích động cái gì! Mau nói cho ta biết, rốt cuộc là hai phạm nhân nào uống thuốc độc tự sát?"
"Ặc...... Thù, chính là Trương Tiểu Hổ và Tú Liên bắt được mấy ngày trước đây."
"......"
Vậy mà khi Tiểu Vũ chạy tới phòng giam thì “Heo một con” Tri Huyện cũng ở đó. Hai tay chắp sau lưng mặt lo lắng đi dạo qua lại, sau khi gặp lại Tiểu Vũ, lau mồ hôi lạnh trên trán đi tới bên người nàng.
"Chao ôi! Nguyệt cô nãi nãi, lần này nhất định ngươi phải cứu ta!"
Tiểu Vũ ghét đẩy thân thể mập mạp kia của hắn, đi thẳng vào trong phòng giam. Nhìn thấy hai thi thể trên đất, cộng thêm dáng vẻ lắc lắc đầu thở dài của đại phu đang kiểm tra. Tay nhỏ bé không khỏi nắm chặt, xoay người quát "Heo một con": "Xảy ra chuyện gì vậy!!?"
Tri Huyện đi lên trước mấy bước, mặt khổ ép: "Ta cũng không biết! Mới sáng sớm, mấy nha dịch chạy vào phủ ta thông báo, nói là có phạm nhân uống thuốc độc tự sát trong tù. Ta vừa nghe lập tức cuống cuồng chạy tới. Vừa thấy là hai người bọn họ, lúc ấy đầu ta lập tức nặng! Phải biết hai người bọn họ là trọng phạm, cần phải chờ đến lúc xử trảm đấy! Giờ không giải thích được đã bị chết ở trong tù, làm sao ta có thể khai báo với cấp trên đây!"
Tiểu Vũ nhắm mắt lại, đưa tay vẫy đại phụ vừa mới kiểm tra tình huống của bọn họ. Lòng còn hi vọng hỏi:"Còn cứu được không?"
Đại phu lắc đầu một cái: "Không có còn cách nào! Thân thể bọn họ rét run đôi môi tím bầm, nhìn dáng dấp, xem ra là đã uống độc vào tối hôm qua. Hôm nay thì đã trễ, không cứu sống nổi......"
Tiểu Vũ nghe vậy, phiền não nắm tóc. Nghiêm nghị hỏi: "Làm sao có thể uống thuốc độc tự sát?? Bọn họ bị bắt tới thì không phải khám người sao? Ở đâu ra độc dược cho bọn hắn dùng?"
Tròng mắt Tri Huyện đảo một vòng, lắp bắp nói: "Khó thật, chẳng lẽ bị sát hại?"
"Chuyện này phải hỏi nhà dịch của ngươi rồi!" Tiểu Vũ vung tay một cái, gương mặt cực kỳ tức giận.
Người mù đều nhìn ra tâm trạng giờ khắc này của nàng không tốt, Tri Huyện thức thời, cũng không dám chọc giận nàng, lập tức hô lớn: "Lao đầu (đội trưởng nhà lao), lao đầu người đâu rồi!?"
Tiếng nói vừa cất lên, đã có người chạy tới. Thi lễ với Tri Huyện, mở miệng nói: "Đại nhân có gì dặn dò?"
Tri Huyện liếc hắn một cái, hỏi: "Hôm qua người trông chừng phòng giam là những ai? Có nhìn thấy người ngoài xông vào đại lao hay không?"
Lao đầu đứng nghiêm đứng ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bẩm đại nhân. Hôm qua không có gì khác lạ cả, không có phát hiện có người ngoài xông vào!"
Tiểu Vũ nhăn mày lại, suy nghĩ chốc lát lại nói: "Thức ăn đâu? Đã kiểm tra thức ăn chưa? Có độc hay không?"
Đại phu lại lắc đầu: "Đã kiểm tra qua, không có độc."
"......"
Bị giết loại bỏ, hạ độc cũng loại bỏ, Tiểu Vũ buồn bực, chẳng lẽ hai người bọn họ thật sự là uống thuốc độc tự sát? Nhưng không phải trước đó đã nói rõ ràng, nàng sẽ nghĩ cách cứu bọn họ sao? Còn nữa, độc ở đâu ra từ trên người hai người bọn họ?
Trong lòng phiền não rối rắm, Tiểu Vũ tức giận đi ra phòng giam. Thật không nghĩ đến vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy Mộ Dung Túc Dạ mỉm cười đứng ở đó, cười như gió xuân thổi ấm áp.
Tiểu Vũ vừa nhìn thấy hắn, giận ghê gớm. Tay nhỏ bé nắm quyền, vừa nghĩ tới tiến lên đánh hắn mấy cái, nhưng không ngờ Túc Dạ vươn tay trước, đè đầu nhỏ của nàng xuống, ném một cải bó xôi mùa thua cho nàng.
"Ngoan! Đừng vội cắn người, chờ ta giải thích rõ với ngươi đã!"
Nói xong câu không giải thích được này, Mộ Dung Túc Dạ lập tức không lo lắng đi vào phòng giam. Tiểu Vũ phồng má, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng cũng đi theo hắn cùng nhau đi vào. Ngược lại là nàng phải nhìn một chút, đến cùng là đang trò bịp bợm gì!
Người trong phòng giam gặp được Túc Dạ tới đây, “rầm rầm” một cái, quỳ đầy đất. Tiểu Vũ trợn mắt bên cạnh, nghĩ thầm quan niệm giai cấp thật là đáng sợ! Động một chút là muốn quỳ xuống hành lễ.
Túc Dạ cười nhạt, tùy ý vung tay lên, để cho bọn họ không cần đa lễ. Rồi sau đó nhìn về Chu Tri huyện, biết mà còn hỏi: "Sáng sớm ta đã nghe thấy nha dịch kêu la ở bên trong đường, sao vậy? Là ai uống thuốc độc tự sát?"
Thân thể Tri Huyện run lên: "Bẩm, bẩm cửu Vương Gia, là..... Là Trương Tiểu Hổ và Tú Liên."
"Hả?"
Kỹ thuật diễn của Vàng Lá cũng là cực tốt, nói theo Tiểu Vũ, là đến Hollywood phát triển, cầm một chức ảnh đế không thành vấn đề. Chỉ thấy trên gương mặt tuấn tú của hắn tràn đầy kinh ngạc, ngay sau đó kéo Chu Tri huyện đến một bên, cũng không cảm thấy gương mặt mỡ heo kia ghê tởm chút nào, cúi đầu đến gần tai của hắn nói nhỏ: "Ta nói Chu đại nhân! Vụ án hai người bọn họ phạm phải, ngươi đã báo lên chưa?"
"Ặc, rồi, rồi ạ......" Mày của Tri Huyện mặt heo đã nhíu thành một đường.
"Trời ơi! Vậy ngươi thảm rồi!" Túc Dạ cũng nhướng mày: "Tuy nói vụ án này đã kết thúc, nhưng phạm nhân chờ xử trảm lại xảy ra chuyện ở đây, trách nhiệm này ngươi cũng nhất định phải gánh vác!"
Tri Huyện run rẩy đôi tay, bộ mặt khổ ép nhìn về Túc Dạ.
"Cửu vương gia! Ngài phải cứu hạ quan! Chuyện này không liên quan tới ta một chút nào cả, ta cũng không biết tại sao đang êm đẹp mà hai người bọn họ lại chết!"
"Ưm......" Túc Dạ đưa tay sờ sờ cằm, làm dáng vẻ suy tư:"Nếu không như vầy! Xét thấy chúng ta ở nha môn này nhiều ngày như vậy, Tri Huyện đại nhân lại chăm sóc bọn ta như thế. Bổn vương sẽ...... Giúp ngươi một chút vậy?"
Nghe xong lời này, ánh mắt Tri Huyện sáng trong nháy mắt. Còn chưa tới kịp dập đầu tạ ơn, đã nghe Túc Dạ lại nói: "Thi thể hai người kia cứ giao cho ta, ta sẽ tìm người làm một báo cáo kiểm tra thi thể cặn kẽ cho bọn họ. Chứng minh hai người bọn họ là uống thuốc độc tự sát, không liên quan đến Chu đại nhân ngươi! Rồi sau đó ta sẽ giao báo cáo này cho Hình bộ, để cho bọn họ kết thúc vụ án này. Cứ như vậy, chuyện gì nên giải quyết đều giải quyết! Chu đại nhân...... Ngươi nói cách này của Bổn vương được không?"
"Được! Rất được! Vương Gia thật là thông minh, hạ quan cảm giác khâm phục sâu sắc!"
Mỗ Tri Huyện cuống không kịp vuốt mông ngựa, Túc Dạ khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ vai hắn một cái.
"Cứ quyết định như vậy đi! Để người mang hai thi thể này ra ngoài trước đã! Chuyện sau đó, giao cho Bổn vương xử lý là tốt rồi. À, đúng rồi! Chu đại nhân! Chuyện này...... Nhớ nhất định phải giữ bí mật đó!"
"Được, được, không thành vấn đề! Tuyệt đối giữ bí mật!"
Heo một con gắng sức mà gật đầu bảo đảm, Túc Dạ cười với hắn, rồi sau đó xoay người nháy mắt ra hiệu với Tiểu Vũ. Mỗ Vũ hiểu ý, lại liếc nhìn hai thi thể trên đất, lòng tràn đầy nghi ngờ đi theo Túc Dạ rời phòng giam.
Thấy không, người ta đã ngủ một giấc đến sáng sớm ngày kế. Mở mắt ra đầu tiên là mê mang chớp chớp, tiếp đó ngồi dậy từ trên giường. Vội vã mặc quần áo vào đẩy cửa ra, chạy thẳng tới phòng của Vàng Lá.
Vừa định học giống như hôm qua, một chân soái khí đá văng cửa phòng, lại đột nhiên nghe đường phía trước trong nha môn, truyền đến từng tiếng hô to gọi nhỏ.
"Này này! Các ngươi nghe nói chưa? Có hai phạm nhân uống thuốc độc tự sát trong tù!"
Lỗ tai Tiểu Vũ sắc bén, nghe lời này trong lòng nhất thời lập tức lộp bộp một tiếng. Mặc dù biết rõ trong phòng giam nhốt nhiều phạm nhân như vậy, cũng không nhất định đúng là chỉ Tú Liên và Tiểu Hổ. Thế nhưng cảm giác bất an mãnh liệt nói cho nàng biết, những thứ thường không linh nghiệm lại đặc biệt linh!
Nghĩ đến đây, cũng không còn đi đá cửa phòng nữa. Nàng rút chân, nhanh chóng chạy vào trong đường.
Hai nha dịch đang thảo luận kịch liệt vừa thấy được Tiểu Vũ, lúc này cúi đầu ra vẻ đáng thương, hô “xin chào cô nãi nãi”. Tạm thời Tiểu Vũ không rãnh đùa giỡn bọn họ, cau mày không nhịn được nói: "Mới vừa rồi ai ở đây ồn ào vậy? Hai phạm nhân nào chết?"
Hai nha dịch nhìn nhau, nha dịch bên phải vâng vâng dạ dạ nói: "Là, là ta nói! Có phải tiếng quá lớn, đã quấy rầy cô nãi nãi ngài nghỉ ngơi rồi không? Tiểu, tiểu nhân thất lễ với ngài, ngài người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, tuyệt đối đừng so đo với cháu chắt như ta!"
Mắt Tiểu Vũ trợn trắng, bất đắc dĩ nói: "Ta không trách ngươi kêu la, ngươi kích động cái gì! Mau nói cho ta biết, rốt cuộc là hai phạm nhân nào uống thuốc độc tự sát?"
"Ặc...... Thù, chính là Trương Tiểu Hổ và Tú Liên bắt được mấy ngày trước đây."
"......"
Vậy mà khi Tiểu Vũ chạy tới phòng giam thì “Heo một con” Tri Huyện cũng ở đó. Hai tay chắp sau lưng mặt lo lắng đi dạo qua lại, sau khi gặp lại Tiểu Vũ, lau mồ hôi lạnh trên trán đi tới bên người nàng.
"Chao ôi! Nguyệt cô nãi nãi, lần này nhất định ngươi phải cứu ta!"
Tiểu Vũ ghét đẩy thân thể mập mạp kia của hắn, đi thẳng vào trong phòng giam. Nhìn thấy hai thi thể trên đất, cộng thêm dáng vẻ lắc lắc đầu thở dài của đại phu đang kiểm tra. Tay nhỏ bé không khỏi nắm chặt, xoay người quát "Heo một con": "Xảy ra chuyện gì vậy!!?"
Tri Huyện đi lên trước mấy bước, mặt khổ ép: "Ta cũng không biết! Mới sáng sớm, mấy nha dịch chạy vào phủ ta thông báo, nói là có phạm nhân uống thuốc độc tự sát trong tù. Ta vừa nghe lập tức cuống cuồng chạy tới. Vừa thấy là hai người bọn họ, lúc ấy đầu ta lập tức nặng! Phải biết hai người bọn họ là trọng phạm, cần phải chờ đến lúc xử trảm đấy! Giờ không giải thích được đã bị chết ở trong tù, làm sao ta có thể khai báo với cấp trên đây!"
Tiểu Vũ nhắm mắt lại, đưa tay vẫy đại phụ vừa mới kiểm tra tình huống của bọn họ. Lòng còn hi vọng hỏi:"Còn cứu được không?"
Đại phu lắc đầu một cái: "Không có còn cách nào! Thân thể bọn họ rét run đôi môi tím bầm, nhìn dáng dấp, xem ra là đã uống độc vào tối hôm qua. Hôm nay thì đã trễ, không cứu sống nổi......"
Tiểu Vũ nghe vậy, phiền não nắm tóc. Nghiêm nghị hỏi: "Làm sao có thể uống thuốc độc tự sát?? Bọn họ bị bắt tới thì không phải khám người sao? Ở đâu ra độc dược cho bọn hắn dùng?"
Tròng mắt Tri Huyện đảo một vòng, lắp bắp nói: "Khó thật, chẳng lẽ bị sát hại?"
"Chuyện này phải hỏi nhà dịch của ngươi rồi!" Tiểu Vũ vung tay một cái, gương mặt cực kỳ tức giận.
Người mù đều nhìn ra tâm trạng giờ khắc này của nàng không tốt, Tri Huyện thức thời, cũng không dám chọc giận nàng, lập tức hô lớn: "Lao đầu (đội trưởng nhà lao), lao đầu người đâu rồi!?"
Tiếng nói vừa cất lên, đã có người chạy tới. Thi lễ với Tri Huyện, mở miệng nói: "Đại nhân có gì dặn dò?"
Tri Huyện liếc hắn một cái, hỏi: "Hôm qua người trông chừng phòng giam là những ai? Có nhìn thấy người ngoài xông vào đại lao hay không?"
Lao đầu đứng nghiêm đứng ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bẩm đại nhân. Hôm qua không có gì khác lạ cả, không có phát hiện có người ngoài xông vào!"
Tiểu Vũ nhăn mày lại, suy nghĩ chốc lát lại nói: "Thức ăn đâu? Đã kiểm tra thức ăn chưa? Có độc hay không?"
Đại phu lại lắc đầu: "Đã kiểm tra qua, không có độc."
"......"
Bị giết loại bỏ, hạ độc cũng loại bỏ, Tiểu Vũ buồn bực, chẳng lẽ hai người bọn họ thật sự là uống thuốc độc tự sát? Nhưng không phải trước đó đã nói rõ ràng, nàng sẽ nghĩ cách cứu bọn họ sao? Còn nữa, độc ở đâu ra từ trên người hai người bọn họ?
Trong lòng phiền não rối rắm, Tiểu Vũ tức giận đi ra phòng giam. Thật không nghĩ đến vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy Mộ Dung Túc Dạ mỉm cười đứng ở đó, cười như gió xuân thổi ấm áp.
Tiểu Vũ vừa nhìn thấy hắn, giận ghê gớm. Tay nhỏ bé nắm quyền, vừa nghĩ tới tiến lên đánh hắn mấy cái, nhưng không ngờ Túc Dạ vươn tay trước, đè đầu nhỏ của nàng xuống, ném một cải bó xôi mùa thua cho nàng.
"Ngoan! Đừng vội cắn người, chờ ta giải thích rõ với ngươi đã!"
Nói xong câu không giải thích được này, Mộ Dung Túc Dạ lập tức không lo lắng đi vào phòng giam. Tiểu Vũ phồng má, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng cũng đi theo hắn cùng nhau đi vào. Ngược lại là nàng phải nhìn một chút, đến cùng là đang trò bịp bợm gì!
Người trong phòng giam gặp được Túc Dạ tới đây, “rầm rầm” một cái, quỳ đầy đất. Tiểu Vũ trợn mắt bên cạnh, nghĩ thầm quan niệm giai cấp thật là đáng sợ! Động một chút là muốn quỳ xuống hành lễ.
Túc Dạ cười nhạt, tùy ý vung tay lên, để cho bọn họ không cần đa lễ. Rồi sau đó nhìn về Chu Tri huyện, biết mà còn hỏi: "Sáng sớm ta đã nghe thấy nha dịch kêu la ở bên trong đường, sao vậy? Là ai uống thuốc độc tự sát?"
Thân thể Tri Huyện run lên: "Bẩm, bẩm cửu Vương Gia, là..... Là Trương Tiểu Hổ và Tú Liên."
"Hả?"
Kỹ thuật diễn của Vàng Lá cũng là cực tốt, nói theo Tiểu Vũ, là đến Hollywood phát triển, cầm một chức ảnh đế không thành vấn đề. Chỉ thấy trên gương mặt tuấn tú của hắn tràn đầy kinh ngạc, ngay sau đó kéo Chu Tri huyện đến một bên, cũng không cảm thấy gương mặt mỡ heo kia ghê tởm chút nào, cúi đầu đến gần tai của hắn nói nhỏ: "Ta nói Chu đại nhân! Vụ án hai người bọn họ phạm phải, ngươi đã báo lên chưa?"
"Ặc, rồi, rồi ạ......" Mày của Tri Huyện mặt heo đã nhíu thành một đường.
"Trời ơi! Vậy ngươi thảm rồi!" Túc Dạ cũng nhướng mày: "Tuy nói vụ án này đã kết thúc, nhưng phạm nhân chờ xử trảm lại xảy ra chuyện ở đây, trách nhiệm này ngươi cũng nhất định phải gánh vác!"
Tri Huyện run rẩy đôi tay, bộ mặt khổ ép nhìn về Túc Dạ.
"Cửu vương gia! Ngài phải cứu hạ quan! Chuyện này không liên quan tới ta một chút nào cả, ta cũng không biết tại sao đang êm đẹp mà hai người bọn họ lại chết!"
"Ưm......" Túc Dạ đưa tay sờ sờ cằm, làm dáng vẻ suy tư:"Nếu không như vầy! Xét thấy chúng ta ở nha môn này nhiều ngày như vậy, Tri Huyện đại nhân lại chăm sóc bọn ta như thế. Bổn vương sẽ...... Giúp ngươi một chút vậy?"
Nghe xong lời này, ánh mắt Tri Huyện sáng trong nháy mắt. Còn chưa tới kịp dập đầu tạ ơn, đã nghe Túc Dạ lại nói: "Thi thể hai người kia cứ giao cho ta, ta sẽ tìm người làm một báo cáo kiểm tra thi thể cặn kẽ cho bọn họ. Chứng minh hai người bọn họ là uống thuốc độc tự sát, không liên quan đến Chu đại nhân ngươi! Rồi sau đó ta sẽ giao báo cáo này cho Hình bộ, để cho bọn họ kết thúc vụ án này. Cứ như vậy, chuyện gì nên giải quyết đều giải quyết! Chu đại nhân...... Ngươi nói cách này của Bổn vương được không?"
"Được! Rất được! Vương Gia thật là thông minh, hạ quan cảm giác khâm phục sâu sắc!"
Mỗ Tri Huyện cuống không kịp vuốt mông ngựa, Túc Dạ khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ vai hắn một cái.
"Cứ quyết định như vậy đi! Để người mang hai thi thể này ra ngoài trước đã! Chuyện sau đó, giao cho Bổn vương xử lý là tốt rồi. À, đúng rồi! Chu đại nhân! Chuyện này...... Nhớ nhất định phải giữ bí mật đó!"
"Được, được, không thành vấn đề! Tuyệt đối giữ bí mật!"
Heo một con gắng sức mà gật đầu bảo đảm, Túc Dạ cười với hắn, rồi sau đó xoay người nháy mắt ra hiệu với Tiểu Vũ. Mỗ Vũ hiểu ý, lại liếc nhìn hai thi thể trên đất, lòng tràn đầy nghi ngờ đi theo Túc Dạ rời phòng giam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.