Quyển 4 - Chương 16: Đại hội võ lâm
Mạt Chi Ly
02/12/2021
Editor: 9420treng
Hai ngày trôi đi rất nhanh.
Trời vừa tờ mờ sáng, Tiểu Vũ đã rời giường từ sớm, đi đập cửa từng phòng. Sau khi đánh thức mọi người thành công, nàng một cước bước lên lan can, tay nhỏ bé vung lên, vẻ mặt hùng dũng oai vệ, dáng vẻ khí phách hiên ngang, lên tiếng: "Lên đường!"
Cũng may nhóm người Lưu Quang đều không phải người thích ngủ nướng, sau khi tỉnh dậy bị Tiểu Vũ náo loạn cũng không so đo, sau khi sửa sang lại dung nhan một chút, theo "mệnh lệnh" của nàng, lên đường đi sơn trang Nhân Nghĩa.
Trước khi đi, lão bản khách điếm dùng sức phất phất tay cáo biệt, ầm ỹ nói bọn họ buổi tối sớm quay lại, dọc đường đi chú ý an toàn linh tinh.
Tiểu Vũ quay đầu liếc nhìn hắn ta một cái, khó hiểu lẩm bẩm nói: "Sao ta thấy chưởng quầy có chút quá nhiệt tình?"
Tiểu Bạch trợn trắng mắt, hé miệng nhỏ giọng nói thầm.
Nói nhảm! Mẹ nó cũng không nhìn xem ta cho hắn ta bao nhiêu ngân phiếu! Hắn ta dám lạnh nhạt với chúng ta sao? ***! Lão đại ra tay chính là hào phóng! Nhiều ngân phiếu như vậy, đừng nói bao hết, dù muốn mua khách điếm đó cũng đủ rồi!
…
Đánh xe ngựa ra khỏi Nam Thành môn, dựa theo chỉ dẫn của lão bản khách điếm, quả nhiên không tới một lát, đã nhìn thấy một tòa biệt viện sơn trang.
Lúc này, ngoài cửa sơn trang đã có không ít người qua lại. Mấy người Lưu Quang xuống xe ngựa đi tới, bước lên bậc thang thì thấy người làm giơ tay qua.
Lưu Quang sáng tỏ, lấy thư mời từ trong ngực đưa cho hắn ta, người nọ nhìn thư mời một chút lại nhìn mấy người Lưu Quang, sau một lúc lâu xác nhận, vẫn không định để bọn họ đi vào.
Một nam tử trung niên đứng cạnh người làm đi tới, trước tiên chào hỏi Lưu Quang và mọi người, ngay sau đó kéo người làm kia qua, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Có vấn đề gì vậy?"
Người làm đưa thư mời cho nam tử trung niên kia, liếc qua đám người Lưu Quang, nhẹ giọng trả lời: "Mã tổng quản, không biết có phải do ta hoa mắt không, thư mời này… Tiểu nhân nhớ vừa rồi cũng nhận được một cái giống như đúc! Nhưng kỳ quái là, hai thư mời đều là thật…"
"Hả? Có chuyện này sao?" Mã tổng quản hơi nhíu mày, cầm thư mời mở ra xem, giấy đỏ chữ đen viết là mời chưởng môn Thanh Thành môn.
Nói đến Thanh Thành môn thì trong giang hồ cũng coi như có lai lịch không nhỏ. Kiếm thuật của môn chủ rất cao, nhưng tính tình cổ quái, không thích qua lại với người ngoài. Mà sở dĩ Thanh Thành môn được người trong giang hồ biết đến, là vì truyền thừa của danh kiếm Thanh Minh trong môn phái qua các thời kỳ!
Danh kiếm Thanh Minh, yêu đao Huyết Linh! Trong giang hồ không ai không biết không ai không hiểu tên của hai thanh thần binh này, nhưng Thanh Minh rất ẩn mình, không tùy tiện bày lộ tài năng, không như Huyết Linh khát máu, tràn đầy sát ý. Hơn nữa từ trước đến giờ Thanh Thành môn hành sự khiêm tốn, cho nên lần cuối cùng Thanh Minh kiếm ra khỏi vỏ, là trăm năm trước, giết nam tử tay cầm yêu đao máu nhuộm khắp người.
Từ đó, yêu đao quay về dưới phong ấn của Vạn gia, Thanh Minh kiếm cũng quay về Thanh Thành môn làm truyền thừa qua các thời đại.
Trong đại hội võ lâm trước kia, mặc dù Minh chủ có phát thư mời cho Thanh Thành môn, bọn họ cũng sẽ khéo lời từ chối, không ai đến, nhưng năm nay nể mặt tới đây, phần lớn cũng vì nghe nói yêu đao tái xuất, chỉ là…
Không tới thì thôi, lần đầu tới lại là hai chưởng môn?
…
Mã tổng quản đảo mắt, lên tiếng hỏi: "Người đưa thư mời cho ngươi lúc trước trông như thế nào?"
Người làm thoáng suy tư một hồi, trả lời: "Là một công tử trẻ tuổi! Một mình hắn ta tới đây, không có người khác đi theo."
"Công tử trẻ tuổi?"
Mã tổng quản ngẩn người, không phải chứ? Nghe nói chưởng môn đương nhiệm của Thanh Thành môn đã rất lớn tuổi mà…
"Đúng! Chính là một công tử trẻ tuổi. Tiểu nhân rất ấn tượng! Trên tay cầm một thanh kiếm, cười rộ lên còn rất đẹp mắt, thấy tiểu nhân nhìn thư mời hồi lâu cũng không thúc giục tiểu nhân, còn khách khách khí khí với tiểu nhân khiến tiểu nhân cũng có chút ngại. Nhưng cuối cùng tiểu nhân thấy thư mời là thật, cũng để hắn ta vào trang rồi."
Mã tổng quản nghe vậy sờ sờ cằm, nếu công tử trẻ tuổi vào trang trước nói thật, nói vậy hẳn là đệ tử lão chưởng môn phái tới các loại. Vậy… Những người trước mắt này lại là?
"Này! Rốt cuộc các ngươi muốn nhìn bao lâu? Không biết chữ sao? Hai chân ta cũng đứng đau rồi!"
Tiểu Vũ chống nạnh, chỉ vào hai người tổng quản và người làm, tức giận lên tiếng nói.
Thấy có người tức giận, Mã tổng quản vội tiến lên trấn an nói: "Ha ha, thật ngại quá! Cô nương bình tĩnh đừng nóng vội, xin hỏi cô nương… Ngươi cũng là đệ tử của Thanh Thành môn sao?"
"A a? Cái… cái gì môn?"
Tiểu Vũ có chút không hiểu gì, Mã tổng quản lại lập tức thay đổi sắc mặt, mà Lưu Quang ở bên cạnh tinh mắt, chợt đi lên nhẹ vung tay trước mặt tổng quản, sau đó chắp tay mỉm cười nói: "Tiểu sư muội của ta luôn thích càn quấy, mong Mã tổng quản thứ lỗi một chút!"
"A! Đừng lo, đừng lo! Là tại hạ thất lễ với các vị, mời vào!"
Mã tổng quản vội vàng phất phất tay, thái độ lập tức trở thành vô cùng cung kính, cũng không hỏi nhiều cái gì, khom lưng dùng tay làm dấu xin mời với nhóm người Lưu Quang.
Người làm đứng phía cũng có chút đần độn, vẻ mặt của mỗ Vũ cũng ù ù cạc cạc.
Lưu Quang khẽ gật đầu một cái, cất bước vào sơn trang. Tiểu Vũ vẫn đang mơ hồ ngây ngốc bất động tại chỗ, hai mỗ huynh đệ chỉ đành một trái một phải đẩy nàng đi về phía trước.
Vào sơn trang, đi vào đại sảnh, thấy đủ loại người trong giang hồ cầm kiếm đeo đao, mỗ Vũ lập tức quên chuyên cái gì môn vừa rồi, tò mò hết nhìn trái lại nhìn phải.
Lưu Quang và Túc Dạ tìm một chỗ trống ngồi xuống, lập tức có nha hoàn bưng trà hầu hạ. Tiểu Vũ không khỏi than thở, xem ra gia giáo của Minh chủ võ lâm thật ra rất tốt!
Cứ ngốc nghếch đứng đó chờ chờ, mong mong, đến khi người càng tới càng nhiều, mặt trời cũng càng ngày càng gắt, Tiểu Vũ sờ sờ bụng nhỏ đói xẹp lép, đang nghĩ có nên vào trong xe ngựa cầm vài cái bánh bao gặm gặm thì chủ nhân của sơn trang, cũng chính là Minh chủ võ lâm Mã Thiên Tán, cuối cùng dưới ngàn hô, vạn gọi xuất hiện.
Trước kia Mỗ Vũ từng nghe nói Minh chủ võ lâm nào là đức cao vọng trọng, nào là võ nghệ song tuyệt, thế nào thế nào! Dù sao cũng là các loại trâu bò! Hôm nay vừa thấy, trong lòng lập tức lạnh hơn nửa.
Trải qua đánh giá, hơn năm mươi tuổi, thoạt nhìn là một nam tử trung niên rất chững chạc!
Mỗ Vũ bên này nhìn như không hứng thú mấy, mỗ lão đại bên kia một tay đỡ cằm cũng sắp tiến vào mộng đẹp rồi. Mỗ Bạch đầu đầy vạch đen liếc nhìn hai vị chủ tử, tỏ vẻ vô cùng nhàm chán!
Vẻ mặt của phu thê hai người đều không vui, vậy tới đây để thể hiện các người ăn no không có việc gì làm, không có chuyện để chơi đúng không?
…
Mã Thiên Tán đi đến giữa đại sảnh, nhìn xung quanh rồi liếc nhìn mọi người tại đây một cái, tiếp đó chắp tay lễ độ nói: "Các vị đường xa vất vả đến đây, Mã mỗ rất cảm kích! Đã chuẩn bị rượu trà ở thiên sảnh đón gió tẩy trần cho các vị! Sau khi chư vị ăn uống no đủ, mời tới Tụ Nghĩa phòng để thương lượng chuyện chính yếu!"
Tiểu Vũ vừa nghe có ăn, lập tức lên tinh thần, nếu không phải bị hai mỗ huynh đệ giữ lại, có lẽ đã sớm là người đầu tiên tới chạy tới thiên sảnh ăn ngốn nghiến rồi.
Khó chịu liếc hai huynh đệ bọn họ một cái, Tiểu Vũ vừa định lên tiếng nói gì đó, lại bị mỗ Bạch nhanh tay che miệng.
"Vũ cô nãi nãi! Cầu xin ngươi quan tâm một chút hoàn cảnh và vị trí bây giờ được không? Ta nhớ tối qua ngươi mới đồng ý ba điều quy ước với lão đại mà? Ta nhớ không nhầm thì là không được càn quấy, không được tùy hứng, không có phân phó của lão đại thì không được chạy loạn. Hóa ra ngươi ngủ một giấc dậy đã quên sạch những điều này đúng không?"
Tiểu Bạch khẽ cảnh cáo bên tai mỗ Vũ, mỗ Vũ nghe vậy sững sờ, suy nghĩ chút, hình như có chuyện này, vì thế bất đắc dĩ dẩu miệng, móc khăn tay trắng từ trong tay áo ra quơ quơ, tỏ vẻ đầu hàng!
Động tĩnh của bọn họ ở đây rất nhỏ, vị trí lại xa xôi nên không ai chú ý. Lúc này, chỉ thấy một vị lão giả ngồi đằng trước chợt đứng lên, chắp tay với Mã Thiên Tán nói: "Đa tạ ý tốt của Mã minh chủ! Chỉ có điều chúng ta tới đây không phải để sống phóng túng. Mã minh chủ có ý tốt, chúng ta xin nhận tấm lòng, vẫn nên trực tiếp tới Tụ Nghĩa phòng thương lượng chuyện chính yếu đi!"
Lão giả vừa nói hết lời, lập tức có người lên tiếng phụ họa. Vẻ mặt Mã Thiên Tán hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ, mỉm cười nói: "Được! Nếu chư vị nóng lòng sốt ruột như vậy, vậy mời chưởng môn các phái và bang chủ theo ta tới Tụ Nghĩa phòng!"
Dứt lời, Mã Thiên Tán thoáng khom lưng dùng tay làm dấu mời, chỉ thấy mọi người đang ngồi trong đại sảnh rối rít đứng lên đi theo hướng hắn ta chỉ. Tiểu Vũ tinh mắt, lại nhìn thấy nam tử gặp trên đường ngày hôm trước, lúc này nghi ngờ đứng lên.
A? Vì sao hắn ta cũng tới? Không phải thư mời của hắn ta đã bị lão đại trộm rồi sao?
Nói đến lão đại, nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy Lưu Quang vẫn đang uể oải ngồi đó, nhắm mắt ngủ gà ngủ gật. Nàng nhấc chân đá đá ghế của hắn, đến bên tai hắn cúi người nói: "Lão đại! Mọi người đều đi họp rồi, ngươi không phải đi sao?"
Lưu Quang chậm rãi mở mắt, rảnh rỗi trả lời: "Ta không phải chưởng môn hay bang chủ gì đó, ta đi làm gì?"
"…"
Được rồi! Mặc dù đây là sự thật, nhưng…
Tiểu Vũ đảo mắt, cuối cùng cũng nghĩ tới chuyện mấu chốt, rốt cuộc bọn họ tới đây để làm gì?
Mỗ Bạch đứng cạnh nàng lại không nhịn được đảo mắt, mẹ nó! Phản ứng này đủ trì độn đấy! Lão đại còn nói nàng thông minh? Đây rõ ràng là lừa bịp! Thông minh? Hừ hừ đần độn hơn chút là sẽ cùng đẳng cấp với Tiểu Hắc rồi đấy!
So với sự tùy tính thảnh thơi của nhóm người Lưu Quang, nhóm người Túc Dạ lại trầm ổn nghiêm túc hơn nhiều. Thấy Mã Thiên Tán và mọi người tới Tụ Nghĩa phòng, lúc này Túc Dạ nghiêng đầu liếc Tịch Dao một cái. Tịch Dao hiểu gật đầu, dời bước ra phòng ngoài.
Mặc dù người trong võ lâm cũng có không ít hiệp nữ giang hồ, như nha đầu Tiểu Vũ kia hoàn toàn có thể nói là tiểu sư muội linh tinh, nhưng Huyết Linh lại khác, nàng ta quá mức đẹp đẽ mỹ lệ, Túc Dạ lo nàng ta sẽ chọc phải thị phi vô cớ, nên đã bảo Quỷ Tiêu khuyên nàng ta quay lại trong vỏ đao, tạm thời đừng hiện thân.
Mà thanh yêu đao ở sau lưng Quỷ Tiêu cũng bị dùng vải bọc kín kẽ, khiến người ta ngàn vạn lần không thể ngờ được, yêu đao và chủ của yêu đao mà đại hội võ lâm đang muốn bàn bạc đã ở ngay đây, cách bọn họ vài gang tấc.
Từ khi Quỷ Tiêu được Túc Dạ cứu, vẫn chưa từng rút yêu đao ra, sớm đã không để ý tới thị phi giang hồ. Bây giờ lại có người nói yêu đao tái xuất, tất cả không thể không khiến Túc Dạ hoài nghi, có phải có người cố ý thả ra tin đồn hay không?
Nếu không phải, vậy bọn họ cũng không cần để ý nhiều, Quỷ Tiêu mai danh ẩn tích đã lâu, chỉ cần yêu đao không lộ diện, sẽ không có ai hoài nghi thân phận của hắn ta, nhưng nếu có người cố tình làm, vậy… Sẽ là ai?
Ai, Túc Dạ thở dài.
Không vội! Tịch Dao đã đi thăm dò, cứ đợi sẽ biết kết quả! Sợ thì sợ… Nếu tất cả có liên quan đến Hình Thu, hắn ta lại dụng tâm thiết kế như thế, muốn dồn Quỷ Tiêu vào chỗ chết. Vậy chuyện đó sẽ rất phức tạp, ngày tháng sau này cũng không thể an ổn mà ở…
Hai ngày trôi đi rất nhanh.
Trời vừa tờ mờ sáng, Tiểu Vũ đã rời giường từ sớm, đi đập cửa từng phòng. Sau khi đánh thức mọi người thành công, nàng một cước bước lên lan can, tay nhỏ bé vung lên, vẻ mặt hùng dũng oai vệ, dáng vẻ khí phách hiên ngang, lên tiếng: "Lên đường!"
Cũng may nhóm người Lưu Quang đều không phải người thích ngủ nướng, sau khi tỉnh dậy bị Tiểu Vũ náo loạn cũng không so đo, sau khi sửa sang lại dung nhan một chút, theo "mệnh lệnh" của nàng, lên đường đi sơn trang Nhân Nghĩa.
Trước khi đi, lão bản khách điếm dùng sức phất phất tay cáo biệt, ầm ỹ nói bọn họ buổi tối sớm quay lại, dọc đường đi chú ý an toàn linh tinh.
Tiểu Vũ quay đầu liếc nhìn hắn ta một cái, khó hiểu lẩm bẩm nói: "Sao ta thấy chưởng quầy có chút quá nhiệt tình?"
Tiểu Bạch trợn trắng mắt, hé miệng nhỏ giọng nói thầm.
Nói nhảm! Mẹ nó cũng không nhìn xem ta cho hắn ta bao nhiêu ngân phiếu! Hắn ta dám lạnh nhạt với chúng ta sao? ***! Lão đại ra tay chính là hào phóng! Nhiều ngân phiếu như vậy, đừng nói bao hết, dù muốn mua khách điếm đó cũng đủ rồi!
…
Đánh xe ngựa ra khỏi Nam Thành môn, dựa theo chỉ dẫn của lão bản khách điếm, quả nhiên không tới một lát, đã nhìn thấy một tòa biệt viện sơn trang.
Lúc này, ngoài cửa sơn trang đã có không ít người qua lại. Mấy người Lưu Quang xuống xe ngựa đi tới, bước lên bậc thang thì thấy người làm giơ tay qua.
Lưu Quang sáng tỏ, lấy thư mời từ trong ngực đưa cho hắn ta, người nọ nhìn thư mời một chút lại nhìn mấy người Lưu Quang, sau một lúc lâu xác nhận, vẫn không định để bọn họ đi vào.
Một nam tử trung niên đứng cạnh người làm đi tới, trước tiên chào hỏi Lưu Quang và mọi người, ngay sau đó kéo người làm kia qua, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Có vấn đề gì vậy?"
Người làm đưa thư mời cho nam tử trung niên kia, liếc qua đám người Lưu Quang, nhẹ giọng trả lời: "Mã tổng quản, không biết có phải do ta hoa mắt không, thư mời này… Tiểu nhân nhớ vừa rồi cũng nhận được một cái giống như đúc! Nhưng kỳ quái là, hai thư mời đều là thật…"
"Hả? Có chuyện này sao?" Mã tổng quản hơi nhíu mày, cầm thư mời mở ra xem, giấy đỏ chữ đen viết là mời chưởng môn Thanh Thành môn.
Nói đến Thanh Thành môn thì trong giang hồ cũng coi như có lai lịch không nhỏ. Kiếm thuật của môn chủ rất cao, nhưng tính tình cổ quái, không thích qua lại với người ngoài. Mà sở dĩ Thanh Thành môn được người trong giang hồ biết đến, là vì truyền thừa của danh kiếm Thanh Minh trong môn phái qua các thời kỳ!
Danh kiếm Thanh Minh, yêu đao Huyết Linh! Trong giang hồ không ai không biết không ai không hiểu tên của hai thanh thần binh này, nhưng Thanh Minh rất ẩn mình, không tùy tiện bày lộ tài năng, không như Huyết Linh khát máu, tràn đầy sát ý. Hơn nữa từ trước đến giờ Thanh Thành môn hành sự khiêm tốn, cho nên lần cuối cùng Thanh Minh kiếm ra khỏi vỏ, là trăm năm trước, giết nam tử tay cầm yêu đao máu nhuộm khắp người.
Từ đó, yêu đao quay về dưới phong ấn của Vạn gia, Thanh Minh kiếm cũng quay về Thanh Thành môn làm truyền thừa qua các thời đại.
Trong đại hội võ lâm trước kia, mặc dù Minh chủ có phát thư mời cho Thanh Thành môn, bọn họ cũng sẽ khéo lời từ chối, không ai đến, nhưng năm nay nể mặt tới đây, phần lớn cũng vì nghe nói yêu đao tái xuất, chỉ là…
Không tới thì thôi, lần đầu tới lại là hai chưởng môn?
…
Mã tổng quản đảo mắt, lên tiếng hỏi: "Người đưa thư mời cho ngươi lúc trước trông như thế nào?"
Người làm thoáng suy tư một hồi, trả lời: "Là một công tử trẻ tuổi! Một mình hắn ta tới đây, không có người khác đi theo."
"Công tử trẻ tuổi?"
Mã tổng quản ngẩn người, không phải chứ? Nghe nói chưởng môn đương nhiệm của Thanh Thành môn đã rất lớn tuổi mà…
"Đúng! Chính là một công tử trẻ tuổi. Tiểu nhân rất ấn tượng! Trên tay cầm một thanh kiếm, cười rộ lên còn rất đẹp mắt, thấy tiểu nhân nhìn thư mời hồi lâu cũng không thúc giục tiểu nhân, còn khách khách khí khí với tiểu nhân khiến tiểu nhân cũng có chút ngại. Nhưng cuối cùng tiểu nhân thấy thư mời là thật, cũng để hắn ta vào trang rồi."
Mã tổng quản nghe vậy sờ sờ cằm, nếu công tử trẻ tuổi vào trang trước nói thật, nói vậy hẳn là đệ tử lão chưởng môn phái tới các loại. Vậy… Những người trước mắt này lại là?
"Này! Rốt cuộc các ngươi muốn nhìn bao lâu? Không biết chữ sao? Hai chân ta cũng đứng đau rồi!"
Tiểu Vũ chống nạnh, chỉ vào hai người tổng quản và người làm, tức giận lên tiếng nói.
Thấy có người tức giận, Mã tổng quản vội tiến lên trấn an nói: "Ha ha, thật ngại quá! Cô nương bình tĩnh đừng nóng vội, xin hỏi cô nương… Ngươi cũng là đệ tử của Thanh Thành môn sao?"
"A a? Cái… cái gì môn?"
Tiểu Vũ có chút không hiểu gì, Mã tổng quản lại lập tức thay đổi sắc mặt, mà Lưu Quang ở bên cạnh tinh mắt, chợt đi lên nhẹ vung tay trước mặt tổng quản, sau đó chắp tay mỉm cười nói: "Tiểu sư muội của ta luôn thích càn quấy, mong Mã tổng quản thứ lỗi một chút!"
"A! Đừng lo, đừng lo! Là tại hạ thất lễ với các vị, mời vào!"
Mã tổng quản vội vàng phất phất tay, thái độ lập tức trở thành vô cùng cung kính, cũng không hỏi nhiều cái gì, khom lưng dùng tay làm dấu xin mời với nhóm người Lưu Quang.
Người làm đứng phía cũng có chút đần độn, vẻ mặt của mỗ Vũ cũng ù ù cạc cạc.
Lưu Quang khẽ gật đầu một cái, cất bước vào sơn trang. Tiểu Vũ vẫn đang mơ hồ ngây ngốc bất động tại chỗ, hai mỗ huynh đệ chỉ đành một trái một phải đẩy nàng đi về phía trước.
Vào sơn trang, đi vào đại sảnh, thấy đủ loại người trong giang hồ cầm kiếm đeo đao, mỗ Vũ lập tức quên chuyên cái gì môn vừa rồi, tò mò hết nhìn trái lại nhìn phải.
Lưu Quang và Túc Dạ tìm một chỗ trống ngồi xuống, lập tức có nha hoàn bưng trà hầu hạ. Tiểu Vũ không khỏi than thở, xem ra gia giáo của Minh chủ võ lâm thật ra rất tốt!
Cứ ngốc nghếch đứng đó chờ chờ, mong mong, đến khi người càng tới càng nhiều, mặt trời cũng càng ngày càng gắt, Tiểu Vũ sờ sờ bụng nhỏ đói xẹp lép, đang nghĩ có nên vào trong xe ngựa cầm vài cái bánh bao gặm gặm thì chủ nhân của sơn trang, cũng chính là Minh chủ võ lâm Mã Thiên Tán, cuối cùng dưới ngàn hô, vạn gọi xuất hiện.
Trước kia Mỗ Vũ từng nghe nói Minh chủ võ lâm nào là đức cao vọng trọng, nào là võ nghệ song tuyệt, thế nào thế nào! Dù sao cũng là các loại trâu bò! Hôm nay vừa thấy, trong lòng lập tức lạnh hơn nửa.
Trải qua đánh giá, hơn năm mươi tuổi, thoạt nhìn là một nam tử trung niên rất chững chạc!
Mỗ Vũ bên này nhìn như không hứng thú mấy, mỗ lão đại bên kia một tay đỡ cằm cũng sắp tiến vào mộng đẹp rồi. Mỗ Bạch đầu đầy vạch đen liếc nhìn hai vị chủ tử, tỏ vẻ vô cùng nhàm chán!
Vẻ mặt của phu thê hai người đều không vui, vậy tới đây để thể hiện các người ăn no không có việc gì làm, không có chuyện để chơi đúng không?
…
Mã Thiên Tán đi đến giữa đại sảnh, nhìn xung quanh rồi liếc nhìn mọi người tại đây một cái, tiếp đó chắp tay lễ độ nói: "Các vị đường xa vất vả đến đây, Mã mỗ rất cảm kích! Đã chuẩn bị rượu trà ở thiên sảnh đón gió tẩy trần cho các vị! Sau khi chư vị ăn uống no đủ, mời tới Tụ Nghĩa phòng để thương lượng chuyện chính yếu!"
Tiểu Vũ vừa nghe có ăn, lập tức lên tinh thần, nếu không phải bị hai mỗ huynh đệ giữ lại, có lẽ đã sớm là người đầu tiên tới chạy tới thiên sảnh ăn ngốn nghiến rồi.
Khó chịu liếc hai huynh đệ bọn họ một cái, Tiểu Vũ vừa định lên tiếng nói gì đó, lại bị mỗ Bạch nhanh tay che miệng.
"Vũ cô nãi nãi! Cầu xin ngươi quan tâm một chút hoàn cảnh và vị trí bây giờ được không? Ta nhớ tối qua ngươi mới đồng ý ba điều quy ước với lão đại mà? Ta nhớ không nhầm thì là không được càn quấy, không được tùy hứng, không có phân phó của lão đại thì không được chạy loạn. Hóa ra ngươi ngủ một giấc dậy đã quên sạch những điều này đúng không?"
Tiểu Bạch khẽ cảnh cáo bên tai mỗ Vũ, mỗ Vũ nghe vậy sững sờ, suy nghĩ chút, hình như có chuyện này, vì thế bất đắc dĩ dẩu miệng, móc khăn tay trắng từ trong tay áo ra quơ quơ, tỏ vẻ đầu hàng!
Động tĩnh của bọn họ ở đây rất nhỏ, vị trí lại xa xôi nên không ai chú ý. Lúc này, chỉ thấy một vị lão giả ngồi đằng trước chợt đứng lên, chắp tay với Mã Thiên Tán nói: "Đa tạ ý tốt của Mã minh chủ! Chỉ có điều chúng ta tới đây không phải để sống phóng túng. Mã minh chủ có ý tốt, chúng ta xin nhận tấm lòng, vẫn nên trực tiếp tới Tụ Nghĩa phòng thương lượng chuyện chính yếu đi!"
Lão giả vừa nói hết lời, lập tức có người lên tiếng phụ họa. Vẻ mặt Mã Thiên Tán hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ, mỉm cười nói: "Được! Nếu chư vị nóng lòng sốt ruột như vậy, vậy mời chưởng môn các phái và bang chủ theo ta tới Tụ Nghĩa phòng!"
Dứt lời, Mã Thiên Tán thoáng khom lưng dùng tay làm dấu mời, chỉ thấy mọi người đang ngồi trong đại sảnh rối rít đứng lên đi theo hướng hắn ta chỉ. Tiểu Vũ tinh mắt, lại nhìn thấy nam tử gặp trên đường ngày hôm trước, lúc này nghi ngờ đứng lên.
A? Vì sao hắn ta cũng tới? Không phải thư mời của hắn ta đã bị lão đại trộm rồi sao?
Nói đến lão đại, nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy Lưu Quang vẫn đang uể oải ngồi đó, nhắm mắt ngủ gà ngủ gật. Nàng nhấc chân đá đá ghế của hắn, đến bên tai hắn cúi người nói: "Lão đại! Mọi người đều đi họp rồi, ngươi không phải đi sao?"
Lưu Quang chậm rãi mở mắt, rảnh rỗi trả lời: "Ta không phải chưởng môn hay bang chủ gì đó, ta đi làm gì?"
"…"
Được rồi! Mặc dù đây là sự thật, nhưng…
Tiểu Vũ đảo mắt, cuối cùng cũng nghĩ tới chuyện mấu chốt, rốt cuộc bọn họ tới đây để làm gì?
Mỗ Bạch đứng cạnh nàng lại không nhịn được đảo mắt, mẹ nó! Phản ứng này đủ trì độn đấy! Lão đại còn nói nàng thông minh? Đây rõ ràng là lừa bịp! Thông minh? Hừ hừ đần độn hơn chút là sẽ cùng đẳng cấp với Tiểu Hắc rồi đấy!
So với sự tùy tính thảnh thơi của nhóm người Lưu Quang, nhóm người Túc Dạ lại trầm ổn nghiêm túc hơn nhiều. Thấy Mã Thiên Tán và mọi người tới Tụ Nghĩa phòng, lúc này Túc Dạ nghiêng đầu liếc Tịch Dao một cái. Tịch Dao hiểu gật đầu, dời bước ra phòng ngoài.
Mặc dù người trong võ lâm cũng có không ít hiệp nữ giang hồ, như nha đầu Tiểu Vũ kia hoàn toàn có thể nói là tiểu sư muội linh tinh, nhưng Huyết Linh lại khác, nàng ta quá mức đẹp đẽ mỹ lệ, Túc Dạ lo nàng ta sẽ chọc phải thị phi vô cớ, nên đã bảo Quỷ Tiêu khuyên nàng ta quay lại trong vỏ đao, tạm thời đừng hiện thân.
Mà thanh yêu đao ở sau lưng Quỷ Tiêu cũng bị dùng vải bọc kín kẽ, khiến người ta ngàn vạn lần không thể ngờ được, yêu đao và chủ của yêu đao mà đại hội võ lâm đang muốn bàn bạc đã ở ngay đây, cách bọn họ vài gang tấc.
Từ khi Quỷ Tiêu được Túc Dạ cứu, vẫn chưa từng rút yêu đao ra, sớm đã không để ý tới thị phi giang hồ. Bây giờ lại có người nói yêu đao tái xuất, tất cả không thể không khiến Túc Dạ hoài nghi, có phải có người cố ý thả ra tin đồn hay không?
Nếu không phải, vậy bọn họ cũng không cần để ý nhiều, Quỷ Tiêu mai danh ẩn tích đã lâu, chỉ cần yêu đao không lộ diện, sẽ không có ai hoài nghi thân phận của hắn ta, nhưng nếu có người cố tình làm, vậy… Sẽ là ai?
Ai, Túc Dạ thở dài.
Không vội! Tịch Dao đã đi thăm dò, cứ đợi sẽ biết kết quả! Sợ thì sợ… Nếu tất cả có liên quan đến Hình Thu, hắn ta lại dụng tâm thiết kế như thế, muốn dồn Quỷ Tiêu vào chỗ chết. Vậy chuyện đó sẽ rất phức tạp, ngày tháng sau này cũng không thể an ổn mà ở…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.