Quyển 1 - Chương 7: Động tác tay này là chỉ?
Mạt Chi Ly
28/07/2016
Mộ Dung Lưu Quang?
Trí nhớ Tiểu Vũ nghiêng ngã xiêu vẹo,trong lòng không biết tại sao,đối với tên này cảm thấy có chút quen thuộc.
“Ách…Ngươi bán mình với giá bao nhiêu?”
Không thể nhớ,mơ hồ để ý,vậy thì dứt khoát không để ý nữa.Tiểu Vũ nhếch môi cười sắt,vẫn là làm chính sự trước đi !
Mộ Dung Lưu Quangcâu môi cười,chẩm rãi nâng bàn tay chìa ra một ngón tay.
“Ách….Một trăm lượng?”
Tiểu Vũ nhỏ giọng đoán,nhưng thấy mĩ nam mỉn cười lắc đầu,lập tức giải thích nói:”Ta đã nói !Dựa vào diện mạo này của ngươi,dáng người này,Làm sao có thể là giá này !Ách…Đó là một ngàn lượng ?”
Mĩ nam mỉn cười,vẫn lắc đầu.
Tiểu Vũ khẽ cau mày,yên lặng suy nghĩ trong lòng.Nhìn mĩ nam này bộ dáng trấn tịnh nhàn hạ,cộng thêm một đám người bốn phía biểu tình giật mình,mĩ nam nàycảm tình đứng đầu bảng ở Vân Diêu Cư ?
Hơi hơi cắn răng một cái,Tiểu Vũ quyết định trực tiếp nhảy lên định giá.
“Một trăm vạn lượng?”
Thực ra thì, Tiểu Vũ không có khái niệm. với tiền ở cỗ đại .Dù sao gói vàng lá trong bao của nàng,thoạt nhìn rất là đáng giá.Cùng lắm đến lúc đó sau khi đã định giá,toàn bộ lấy ra phân nửa đưamột chút cho tú bà,nếu như không đủ,nàng phải nghĩ ra biện pháp khách thì mới thành!
Mĩ nam tươi cườicáng sâu sắc,nhưng…Vẫn lắc lắc đầu !
Lần này,Tiểu Vũ có chút không bình tĩnh.Tay nhỏ bé đáp trên bên bàn,mở miệng nói:”Chẳng lẽ một trăm ngàn hai?Ta nói soái ca ….Ha ha !Ta biết bộ dáng này của ngươi sẽ bán được giá cao.Nhưng mà,làm người phải hiền hậu!Ngươi xem đôi ta hợp ý như vậy,ta lại thích ngươi như vậy,ngươi cũng không thể hảm hại ta như vậy!”
Nói xong,nàng đem gói bọc nhỏ trên lưngbỏ xuống đặt ở trên bàn,cởi bỏ cái gói bên tronglấy ra một cái túi nhỏ.*Ba* một tiếng quăng lên bàn,miệng túi buộc không chặt,vài miếng vàng lá lộ ra.Ánh sáng vàng rực rỡ,cố mẹ cách đó không xa bị hỏng mắt !
“Nha!Đây là toàn bộ gia sản !Ngươi cũng đừng lấy tay ra hiệu với ta.Gọn gàng dứt khoát nói cho ta biết,Tiền đó có đủ mua ngươi hay không?”
Xa xa truyền đến tiếng nuột nước miếng của cố ma ma, riêng trong lòng Tiểu Vũ ,biết đó cũng làlợi thế và năng lực của nàng.Ai có thể ngờ trước Mộ Dung Lưu Quangngay cả liếc cũng không liếc một cái,vẫn luôn nhìn chằm chằm Nguyệt Tiểu Vũ.Đưa ngón tay ra uống cong nhìn nàng ngoéo một cái,người nào đó liền ngoan ngoãn lên phía trước.
“Ý tứ động tác tay của ta,không phải giá,mà là bảng gia ngang nhau”
“…..Ách,có khác nhau sao?”
“Khác nhau ngay tại ….”Mộ Dung Lưu Quang lại tiến gần bên tai Tiểu Vũ,giọng điệu mềm nhẹ:”Ý tứ của ta,không phảimột trăm vạn lượng cũng không phải một trăm vạn hai,Mà là…một đầu người ! (Melody : *run rẫy* ta sợ ),
A a?Tiểu Vũ co rụt cỗ lại,trừng mắt to kinh hoảng nói:”Không phải chứ?!Ta một người của ngươi,ngươi muốn mang của ta?”
Mộ Dung Lưu Quangkhinh thường,lắc đầu cười khỗ.
Thật muốn mạng a!Tuy rằng cô gái nhỏ nàysuy nghĩ dường như vượt quá vấn đề,mà cũng không biết hắn là ai.Nhưng tính tình này vẫn không thay đổi,suy nghĩ luôn luôn gan dạ như vậy!
Khụ!Mộ Dung Lưu Quang ho nhẹ một tiếng,nghiêm mặt nói:”Không phải muốn mạng của ngươi!Mà là tại Vân Quốc này,có thể có tư cách mua ta,chỉ có một người có thể.Chỉ cần ngươi có thể lấy đầu của hắn,ta tự nhiên chính là của ngươi!”
Tiểu Vũ nháy mắt mấy cái,không phải chứ?Không phải chỉ là bán thân thôi,không cần phải tanh mùi máu như vậy?Tưởng là nghĩ như vậy,nhưng là nàng vẫn nhịn không được nghi hoặc hỏi:”Kia…Người kia là ai?”
Mộ Dung Lưu Quang không lên tiếng,chỉ dùng bạc môi mê người kia làm khẩu hình.Tiểu Vũ nhin bạc môi hắn mở ra đóng lại, trong lúc nhất thời không phân biệt được.Liền theo hình miệng của hắn lẩm bẩm nói:”Vân….Hoàng…?”
Ai?Vân,Vân Hoàng!Đây là tên người kia?
Mắt thấy Tiểu Vũ không hiểu ra sao nhớ kĩ tên kia,cái đầu nhỏ tràn đầy dấu chấm hỏi bộ dáng ngu ngốc,Mộ Dung Lưu Quang khẽ thở dài,có chút bất đắc dũ nói:”Là Vân Hoàng!Hoàng đế Vân Quốc”.
Hoàng đế?Tiểu Vũ nghe vậy biểu tình vẫn mê mang như trước.Chớp mắt mấy cái hơn nửa ngày mới sửng sốt hồi phục lại tinh thần.Đúng lên nhìn chằm chằm Mộ Dung Lưu Quang mắng:
“Cái gì?Hoàng đế ?!”
Không thể ngờ lại là Hoàng đế !Mĩ nam lại để cho Tiểu Vũ đi lấy đầu Hoàng đế ?Ai?Đợi chút !Vừa rồi hình như mĩ nam nói,ở Vân Quốc này chỉ có một người có tứ cách mua hắn?Ý tứ này là….
Mộ Dung Lưu Quang chậm rãi đứng lên,tay cầm quạt giấy cười mê hoặc với Tiểu Vũ
“Vừa rồi chỉ nói tên của ta ,không nói cho ngươi biết thân phận của ta,bây giờ ta giới thiệu một lần nữa một chút về bản thân.Ta là Tam vương gia Vân quốc,Thạc thân vương, Mộ Dung Lưu Quang”
Trí nhớ Tiểu Vũ nghiêng ngã xiêu vẹo,trong lòng không biết tại sao,đối với tên này cảm thấy có chút quen thuộc.
“Ách…Ngươi bán mình với giá bao nhiêu?”
Không thể nhớ,mơ hồ để ý,vậy thì dứt khoát không để ý nữa.Tiểu Vũ nhếch môi cười sắt,vẫn là làm chính sự trước đi !
Mộ Dung Lưu Quangcâu môi cười,chẩm rãi nâng bàn tay chìa ra một ngón tay.
“Ách….Một trăm lượng?”
Tiểu Vũ nhỏ giọng đoán,nhưng thấy mĩ nam mỉn cười lắc đầu,lập tức giải thích nói:”Ta đã nói !Dựa vào diện mạo này của ngươi,dáng người này,Làm sao có thể là giá này !Ách…Đó là một ngàn lượng ?”
Mĩ nam mỉn cười,vẫn lắc đầu.
Tiểu Vũ khẽ cau mày,yên lặng suy nghĩ trong lòng.Nhìn mĩ nam này bộ dáng trấn tịnh nhàn hạ,cộng thêm một đám người bốn phía biểu tình giật mình,mĩ nam nàycảm tình đứng đầu bảng ở Vân Diêu Cư ?
Hơi hơi cắn răng một cái,Tiểu Vũ quyết định trực tiếp nhảy lên định giá.
“Một trăm vạn lượng?”
Thực ra thì, Tiểu Vũ không có khái niệm. với tiền ở cỗ đại .Dù sao gói vàng lá trong bao của nàng,thoạt nhìn rất là đáng giá.Cùng lắm đến lúc đó sau khi đã định giá,toàn bộ lấy ra phân nửa đưamột chút cho tú bà,nếu như không đủ,nàng phải nghĩ ra biện pháp khách thì mới thành!
Mĩ nam tươi cườicáng sâu sắc,nhưng…Vẫn lắc lắc đầu !
Lần này,Tiểu Vũ có chút không bình tĩnh.Tay nhỏ bé đáp trên bên bàn,mở miệng nói:”Chẳng lẽ một trăm ngàn hai?Ta nói soái ca ….Ha ha !Ta biết bộ dáng này của ngươi sẽ bán được giá cao.Nhưng mà,làm người phải hiền hậu!Ngươi xem đôi ta hợp ý như vậy,ta lại thích ngươi như vậy,ngươi cũng không thể hảm hại ta như vậy!”
Nói xong,nàng đem gói bọc nhỏ trên lưngbỏ xuống đặt ở trên bàn,cởi bỏ cái gói bên tronglấy ra một cái túi nhỏ.*Ba* một tiếng quăng lên bàn,miệng túi buộc không chặt,vài miếng vàng lá lộ ra.Ánh sáng vàng rực rỡ,cố mẹ cách đó không xa bị hỏng mắt !
“Nha!Đây là toàn bộ gia sản !Ngươi cũng đừng lấy tay ra hiệu với ta.Gọn gàng dứt khoát nói cho ta biết,Tiền đó có đủ mua ngươi hay không?”
Xa xa truyền đến tiếng nuột nước miếng của cố ma ma, riêng trong lòng Tiểu Vũ ,biết đó cũng làlợi thế và năng lực của nàng.Ai có thể ngờ trước Mộ Dung Lưu Quangngay cả liếc cũng không liếc một cái,vẫn luôn nhìn chằm chằm Nguyệt Tiểu Vũ.Đưa ngón tay ra uống cong nhìn nàng ngoéo một cái,người nào đó liền ngoan ngoãn lên phía trước.
“Ý tứ động tác tay của ta,không phải giá,mà là bảng gia ngang nhau”
“…..Ách,có khác nhau sao?”
“Khác nhau ngay tại ….”Mộ Dung Lưu Quang lại tiến gần bên tai Tiểu Vũ,giọng điệu mềm nhẹ:”Ý tứ của ta,không phảimột trăm vạn lượng cũng không phải một trăm vạn hai,Mà là…một đầu người ! (Melody : *run rẫy* ta sợ ),
A a?Tiểu Vũ co rụt cỗ lại,trừng mắt to kinh hoảng nói:”Không phải chứ?!Ta một người của ngươi,ngươi muốn mang của ta?”
Mộ Dung Lưu Quangkhinh thường,lắc đầu cười khỗ.
Thật muốn mạng a!Tuy rằng cô gái nhỏ nàysuy nghĩ dường như vượt quá vấn đề,mà cũng không biết hắn là ai.Nhưng tính tình này vẫn không thay đổi,suy nghĩ luôn luôn gan dạ như vậy!
Khụ!Mộ Dung Lưu Quang ho nhẹ một tiếng,nghiêm mặt nói:”Không phải muốn mạng của ngươi!Mà là tại Vân Quốc này,có thể có tư cách mua ta,chỉ có một người có thể.Chỉ cần ngươi có thể lấy đầu của hắn,ta tự nhiên chính là của ngươi!”
Tiểu Vũ nháy mắt mấy cái,không phải chứ?Không phải chỉ là bán thân thôi,không cần phải tanh mùi máu như vậy?Tưởng là nghĩ như vậy,nhưng là nàng vẫn nhịn không được nghi hoặc hỏi:”Kia…Người kia là ai?”
Mộ Dung Lưu Quang không lên tiếng,chỉ dùng bạc môi mê người kia làm khẩu hình.Tiểu Vũ nhin bạc môi hắn mở ra đóng lại, trong lúc nhất thời không phân biệt được.Liền theo hình miệng của hắn lẩm bẩm nói:”Vân….Hoàng…?”
Ai?Vân,Vân Hoàng!Đây là tên người kia?
Mắt thấy Tiểu Vũ không hiểu ra sao nhớ kĩ tên kia,cái đầu nhỏ tràn đầy dấu chấm hỏi bộ dáng ngu ngốc,Mộ Dung Lưu Quang khẽ thở dài,có chút bất đắc dũ nói:”Là Vân Hoàng!Hoàng đế Vân Quốc”.
Hoàng đế?Tiểu Vũ nghe vậy biểu tình vẫn mê mang như trước.Chớp mắt mấy cái hơn nửa ngày mới sửng sốt hồi phục lại tinh thần.Đúng lên nhìn chằm chằm Mộ Dung Lưu Quang mắng:
“Cái gì?Hoàng đế ?!”
Không thể ngờ lại là Hoàng đế !Mĩ nam lại để cho Tiểu Vũ đi lấy đầu Hoàng đế ?Ai?Đợi chút !Vừa rồi hình như mĩ nam nói,ở Vân Quốc này chỉ có một người có tứ cách mua hắn?Ý tứ này là….
Mộ Dung Lưu Quang chậm rãi đứng lên,tay cầm quạt giấy cười mê hoặc với Tiểu Vũ
“Vừa rồi chỉ nói tên của ta ,không nói cho ngươi biết thân phận của ta,bây giờ ta giới thiệu một lần nữa một chút về bản thân.Ta là Tam vương gia Vân quốc,Thạc thân vương, Mộ Dung Lưu Quang”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.