Quyển 4 - Chương 1: Hành trình mới.
Mạt Chi Ly
11/08/2021
Lên đường từ đường nhỏ, cuối cùng đoàn người Tiểu Vũ cũng bước vào hành trình mới.
Cục diện vẫn như trước, ba người ngồi trong xe ngựa, hai mỗ huynh đệ đảm nhận làm phu xe, sau đó Quỷ Tiêu cưỡi ngựa ở bên trái, Tịch Xa cưỡi ngựa ở bên phải. Ngoài xe trừ tiếng vó ngựa, tất cả đều yên tĩnh, mà trong xe…
"Ai… Quá yên tĩnh, hay chúng ta chơi một trò chơi nhé?"
Hai tay Tiểu Vũ chống cằm, nếu không tìm chút gì đó để vui đùa một chút thì nàng sẽ chán đến dài người. Ai… Một đứa trẻ có chứng rối loạn tăng động bị hại quá thảm!
Lưu Quang nhắm mắt, tiếp tục giả vờ lạnh lùng mắt điếc tai ngơ, trái lại Túc Dạ lại nổi lên hứng thú, đề nghị: "Ừm, để ta nghĩ… Hay chúng ta nối thơ đi?"
"Nối thơ?" Tiểu Vũ nhíu mày: “Được, ngươi ra đề trước!"
"Được!"
Túc Dạ đảo mắt, lên tiếng nói: "Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu, Vãng sự tri đa thiểu. Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong, Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung." (Ngu mỹ nhân kỳ 1)
(Những cảnh đẹp hoa xuân, trăng thu bao giờ mới hết?
Dĩ vãng đã qua bao nhiêu chuyện.
Ngoài gác nhỏ đêm qua gió đông lại thổi,
Chẳng kham ngoảnh đầu nhìn lại cố quốc dưới ánh trăng sáng.)
Tiểu Vũ vừa nghe bài thơ này, lập tức vui vẻ, ho khan rồi tiếp lời: " Điêu lan ngọc xế ưng do tại, Chỉ hữu chu nhan cải. Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu… Hắc hắc! Kháp tự nhất quần thái giam thượng thanh lâu!"
(Thềm son bệ ngọc có lẽ vẫn còn y nguyên đó,
Chỉ có mặt người là đã thay đổi (già đi).
Hỏi lòng chàng có thể có được bao nhiêu sầu?
Giống như một đám thái giám trên thanh lâu)
"…"
Túc Dạ nghe nửa câu đầu còn gật đầu có chút lâng lâng, nghĩ mặc dù Vũ nha đầu tăng động càn quấy nhưng cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa! Lại không ngờ khi nghe câu cuối cùng, đôi mắt lập tức trừng lớn, suýt thì hộc máu bỏ mình.
"Khụ khụ!" Túc Dạ che giấu sự lúng túng khẽ ho khan, liếc nhìn Lưu Quang, thấy hắn không phản ứng gì, không khỏi cau mày nhìn Tiểu Vũ nói: "Ngươi học ai vậy?"
Tiểu Vũ nhếch miệng cười: “Không cần học! Người địa cầu ai cũng biết thành ngữ mà chúng ta dùng!"
"A?" Túc Dạ sững sờ, rõ ràng không hiểu gì.
"Ách…" Tiểu Vũ vội giải thích: "Là người ở cố hương của ta, cũng biết câu cuối cùng này, không cần học ai cả, nghe bọn họ nói một chút là biết."
"…"
Đầu của Túc Dạ đầy vạch đen, ngược lại hắn rất tò mò, nha đầu này từ đâu tới? Cái gì mà máy xám, Thảo Nê Mã? Sao hắn ta chưa từng nghe qua!
"Được rồi được rồi! Tiếp tục ra đề đi!"
Tiểu Vũ khoát tay, để đề phòng mỗ Diệp Tử suy nghĩ lung tung, vẫn nên nói sang chuyện khác thì tốt hơn!
Túc Dạ không có cách nào, thấy mỗ nha đầu rõ ràng không muốn giải thích, lập tức suy nghĩ một chút nói: "Lần này đổi thành ngươi ra đề đi!"
Mắt Tiểu Vũ sáng ngời: “Được! Ta ra đề trước! Sàng tiền minh nguyệt quang (Đầu giường trăng sáng soi), tiếp đi!"
"…"
Túc Dạ nhướng mày, có chút nghi ngờ nói: "Không phải chứ? Ra đề đơn giản như vậy cho ta? Ngươi cũng quá xem thường ta rồi!"
"Không phải! Không phải!"
Tiểu Vũ lắc lắc ngón tay: “Đề của ta là đề có tính nội hàm cao! Chỉ có vài đáp án thôi! Nếu ngươi trả lời là nghi thị địa thượng sương (ngỡ là sương trên mặt đất), vậy thì rất lạc hậu!"
"…?" Túc Dạ mờ mịt, càng ngày càng phát hiện nói chuyện với mỗ nha đầu có sự khác nhau rồi: "A! Được! Vậy ta nhận thua, ngươi trực tiếp nói cho ta biết vế sau là gì đi!"
"Hắc hắc!"
Tiểu Vũ nở nụ cười giảo hoạt, lên tiếng nói: "Câu tiếp theo của phiên bản bình thường là Sàng tiền minh nguyệt quang, Lí Bạch thụy hương! Câu tiếp theo của phiên bản được thịnh hành là Sàng tiền minh nguyệt quang, ngã ba thị Lí Cương (ám chỉ người nhà của quan chức chính phủ, dựa hơi để làm càn)! Câu tiếp theo phiến bản nội hàm là Sàng tiền minh nguyệt quang, sàng hạ hài lưỡng song (dưới giường giày hai đôi)!"
"…"
Túc Dạ đưa tay vuốt mi tâm, quyết định không phát biểu thêm ý kiến gì, mà mỗ Quang vốn vừa định mở mắt tham gia náo nhiệt, quyết định tiếp tục nhắm mắt giả chết, mà hai mỗ huynh đệ phu xe sớm đã mồ hôi lạnh, vạch đen, tiếng gió, tiếng vó ngựa, trong trạng thái hỗn loạn…
Sau những lời kinh người, Tiểu Vũ phát hiện trong xe ngựa không có động tĩnh gì, khó hiểu lắc lắc tay trước mắt Túc Dạ: “Này? Kim Diệp Tử ngươi sao vậy? Không ra đề tiếp sao?"
Túc Dạ phất tay: “A! Ta… ta đột nhiên thấy có chút mệt, có thể do tối qua ngủ không ngon, ta ngủ tạm một lát, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi!"
Tiểu Vũ chu miệng, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng không nỡ quấy rầy giấc ngủ của người khác, không thể làm gì khác ngoài không cam lòng lầm bầm: "Được rồi! Vậy ngươi…"
Chưa kịp dứt lời, chỉ thấy Lưu Quang đột nhiên mở mắt, sau đó ánh mắt của Túc Dạ cũng lạnh lùng, ngồi thẳng.
Lúc này, xe ngựa đang chạy đột nhiên dừng lại, Tiểu Vũ không rõ chuyện gì, nghi ngờ nói: "Sao vậy?"
Lưu Quang giơ tay lên ngăn nàng nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngoan ngoãn đợi trong xe ngựa đừng ra ngoài!" Vừa nói xong, hắn lập tức vén màn kiệu lên ra ngoài.
Sau đó Túc Dạ cũng đuổi theo, thấy vẻ mặt tò mò của Tiểu Vũ, không khỏi lại lên tiếng cảnh cáo tiếp nói: "Ngoan! Nghe lời Tam ca, đợi ở đây!"
Tiểu Vũ thấy vẻ nghiêm túc của hai người bọn họ, không nhịn được khẽ gật đầu đồng ý, mặc dù trong lòng tò mò muốn chết nhưng cũng ngoan ngoãn không dám lộn xộn.
Rốt cuộc… Đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Quang và Túc Dạ xuống xe ngựa, thấy Tiểu Hắc Tiểu Bạch một trái một phải đứng trước, mà Quỷ Tiêu và Tịch Xa cũng lập tức xuống ngựa canh giữ hai bên xe ngựa.
"Gia!" Tịch Xa vừa lên tiếng, Túc Dạ lập tức giơ tay cắt lời.
"Không cần nhiều lời, có biết đối phương có bao nhiêu người không?"
Tịch Xa lắc đầu: “Nghe động tĩnh, chắc là có không ít!"
Nghe vậy, Tiểu Bạch đứng trước nhún vai, lên tiếng: "Cũng không có bao nhiêu, mai phục bên trái rừng khoảng năm mươi mấy người, phía sau bên phải có 32 cung tiễn thủ!"
Hắn ta nói vừa xong, Túc Dạ và Tịch Xa còn chưa kịp kinh ngạc, lại nghe mỗ Hắc lên tiếng: "Những việc này chỉ là chút việc nhỏ! Nhưng cũng có vài người tương đối phiền toái, sở dĩ ca ca của ta không đưa ra nhân số chính xác là do trong bọn họ có vài cao thủ che giấu hơi thở rất tốt!"
Tiểu Hắc vừa dứt lời, bốn phía lập tức vang lên một trận cười điên cuồng.
"Ha ha ha ha! Lợi hại! Không ngờ bên cạnh Tam vương gia bị nhốt ở lãnh cung từ nhỏ lại có hai tùy tùng lợi hại như vậy! Chủ tử nhà ta đoán không sai, xem ra ngoài Cửu vương gia, Tam vương gia ngươi cũng sâu không lường được!"
Lưu Quang chăm chú nhìn, ánh mắt liếc tới một chỗ, sau đó xoay người lên xe ngựa, bỏ lại một câu nói thản nhiên.
"Xử lý nhanh, tiếp tục lên đường!"
"Rõ!"
Tiểu Bạch, Tiểu Hắc chắp tay lên tiếng, sau bắt đầu hoạt động tay chân.
"Ca! Chia thế nào?" Tiểu Hắc cực kỳ ngây thơ hỏi.
Tiểu Bạch chỉ tay về phía sau: “Tất cả cung tiễn thủ giao cho đệ xử lý, nếu xe ngựa bị trúng mũi tên nào, trở về tự tìm bà bà nhận canh đi!"
Tiểu Hắc bẻ tay răng rắc: "Được! Vậy năm mươi mấy người ở bên trái giao cho huynh? Nếu để bất kỳ ai trong số bọn họ đến gần xe ngựa, huynh cũng tự tìm bà bà nhận canh đi!"
"Mẹ nó! Không phải chứ? Chỗ này của ta có cao thủ! Nhiều người nhìn chằm chằm… Nhỡ quá khó đối phó mà ta lại không thể sử dụng pháp thuật! Thật khổ sở!"
Tiểu Hắc sờ cằm, suy nghĩ một chút cũng thấy có đạo lý, đang lúc vô cùng phiền não, chỉ nghe thấy Quỷ Tiêu đứng bên cạnh vẫn không lên tiếng, nói: "Hai vị huynh đệ cứ việc đối phó với người trong rừng là được rồi, cung tiễn thủ ở đằng sau cứ giao cho ta và Tịch Xa xử lý!"
"Ách…" Hai mỗ huynh đệ nhìn nhau, lập tức quyết định.
"Được! Phía sau giao cho các ngươi!"
Bọn họ lao thẳng vào trong rừng giết người, không ai thấy, muốn giết thế nào thì giết thế đó! Lão đại nói rồi, xử lý nhanh! Vậy đợi trận gió tanh mưa máu đi!
Cục diện vẫn như trước, ba người ngồi trong xe ngựa, hai mỗ huynh đệ đảm nhận làm phu xe, sau đó Quỷ Tiêu cưỡi ngựa ở bên trái, Tịch Xa cưỡi ngựa ở bên phải. Ngoài xe trừ tiếng vó ngựa, tất cả đều yên tĩnh, mà trong xe…
"Ai… Quá yên tĩnh, hay chúng ta chơi một trò chơi nhé?"
Hai tay Tiểu Vũ chống cằm, nếu không tìm chút gì đó để vui đùa một chút thì nàng sẽ chán đến dài người. Ai… Một đứa trẻ có chứng rối loạn tăng động bị hại quá thảm!
Lưu Quang nhắm mắt, tiếp tục giả vờ lạnh lùng mắt điếc tai ngơ, trái lại Túc Dạ lại nổi lên hứng thú, đề nghị: "Ừm, để ta nghĩ… Hay chúng ta nối thơ đi?"
"Nối thơ?" Tiểu Vũ nhíu mày: “Được, ngươi ra đề trước!"
"Được!"
Túc Dạ đảo mắt, lên tiếng nói: "Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu, Vãng sự tri đa thiểu. Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong, Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung." (Ngu mỹ nhân kỳ 1)
(Những cảnh đẹp hoa xuân, trăng thu bao giờ mới hết?
Dĩ vãng đã qua bao nhiêu chuyện.
Ngoài gác nhỏ đêm qua gió đông lại thổi,
Chẳng kham ngoảnh đầu nhìn lại cố quốc dưới ánh trăng sáng.)
Tiểu Vũ vừa nghe bài thơ này, lập tức vui vẻ, ho khan rồi tiếp lời: " Điêu lan ngọc xế ưng do tại, Chỉ hữu chu nhan cải. Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu… Hắc hắc! Kháp tự nhất quần thái giam thượng thanh lâu!"
(Thềm son bệ ngọc có lẽ vẫn còn y nguyên đó,
Chỉ có mặt người là đã thay đổi (già đi).
Hỏi lòng chàng có thể có được bao nhiêu sầu?
Giống như một đám thái giám trên thanh lâu)
"…"
Túc Dạ nghe nửa câu đầu còn gật đầu có chút lâng lâng, nghĩ mặc dù Vũ nha đầu tăng động càn quấy nhưng cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa! Lại không ngờ khi nghe câu cuối cùng, đôi mắt lập tức trừng lớn, suýt thì hộc máu bỏ mình.
"Khụ khụ!" Túc Dạ che giấu sự lúng túng khẽ ho khan, liếc nhìn Lưu Quang, thấy hắn không phản ứng gì, không khỏi cau mày nhìn Tiểu Vũ nói: "Ngươi học ai vậy?"
Tiểu Vũ nhếch miệng cười: “Không cần học! Người địa cầu ai cũng biết thành ngữ mà chúng ta dùng!"
"A?" Túc Dạ sững sờ, rõ ràng không hiểu gì.
"Ách…" Tiểu Vũ vội giải thích: "Là người ở cố hương của ta, cũng biết câu cuối cùng này, không cần học ai cả, nghe bọn họ nói một chút là biết."
"…"
Đầu của Túc Dạ đầy vạch đen, ngược lại hắn rất tò mò, nha đầu này từ đâu tới? Cái gì mà máy xám, Thảo Nê Mã? Sao hắn ta chưa từng nghe qua!
"Được rồi được rồi! Tiếp tục ra đề đi!"
Tiểu Vũ khoát tay, để đề phòng mỗ Diệp Tử suy nghĩ lung tung, vẫn nên nói sang chuyện khác thì tốt hơn!
Túc Dạ không có cách nào, thấy mỗ nha đầu rõ ràng không muốn giải thích, lập tức suy nghĩ một chút nói: "Lần này đổi thành ngươi ra đề đi!"
Mắt Tiểu Vũ sáng ngời: “Được! Ta ra đề trước! Sàng tiền minh nguyệt quang (Đầu giường trăng sáng soi), tiếp đi!"
"…"
Túc Dạ nhướng mày, có chút nghi ngờ nói: "Không phải chứ? Ra đề đơn giản như vậy cho ta? Ngươi cũng quá xem thường ta rồi!"
"Không phải! Không phải!"
Tiểu Vũ lắc lắc ngón tay: “Đề của ta là đề có tính nội hàm cao! Chỉ có vài đáp án thôi! Nếu ngươi trả lời là nghi thị địa thượng sương (ngỡ là sương trên mặt đất), vậy thì rất lạc hậu!"
"…?" Túc Dạ mờ mịt, càng ngày càng phát hiện nói chuyện với mỗ nha đầu có sự khác nhau rồi: "A! Được! Vậy ta nhận thua, ngươi trực tiếp nói cho ta biết vế sau là gì đi!"
"Hắc hắc!"
Tiểu Vũ nở nụ cười giảo hoạt, lên tiếng nói: "Câu tiếp theo của phiên bản bình thường là Sàng tiền minh nguyệt quang, Lí Bạch thụy hương! Câu tiếp theo của phiên bản được thịnh hành là Sàng tiền minh nguyệt quang, ngã ba thị Lí Cương (ám chỉ người nhà của quan chức chính phủ, dựa hơi để làm càn)! Câu tiếp theo phiến bản nội hàm là Sàng tiền minh nguyệt quang, sàng hạ hài lưỡng song (dưới giường giày hai đôi)!"
"…"
Túc Dạ đưa tay vuốt mi tâm, quyết định không phát biểu thêm ý kiến gì, mà mỗ Quang vốn vừa định mở mắt tham gia náo nhiệt, quyết định tiếp tục nhắm mắt giả chết, mà hai mỗ huynh đệ phu xe sớm đã mồ hôi lạnh, vạch đen, tiếng gió, tiếng vó ngựa, trong trạng thái hỗn loạn…
Sau những lời kinh người, Tiểu Vũ phát hiện trong xe ngựa không có động tĩnh gì, khó hiểu lắc lắc tay trước mắt Túc Dạ: “Này? Kim Diệp Tử ngươi sao vậy? Không ra đề tiếp sao?"
Túc Dạ phất tay: “A! Ta… ta đột nhiên thấy có chút mệt, có thể do tối qua ngủ không ngon, ta ngủ tạm một lát, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi!"
Tiểu Vũ chu miệng, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng không nỡ quấy rầy giấc ngủ của người khác, không thể làm gì khác ngoài không cam lòng lầm bầm: "Được rồi! Vậy ngươi…"
Chưa kịp dứt lời, chỉ thấy Lưu Quang đột nhiên mở mắt, sau đó ánh mắt của Túc Dạ cũng lạnh lùng, ngồi thẳng.
Lúc này, xe ngựa đang chạy đột nhiên dừng lại, Tiểu Vũ không rõ chuyện gì, nghi ngờ nói: "Sao vậy?"
Lưu Quang giơ tay lên ngăn nàng nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngoan ngoãn đợi trong xe ngựa đừng ra ngoài!" Vừa nói xong, hắn lập tức vén màn kiệu lên ra ngoài.
Sau đó Túc Dạ cũng đuổi theo, thấy vẻ mặt tò mò của Tiểu Vũ, không khỏi lại lên tiếng cảnh cáo tiếp nói: "Ngoan! Nghe lời Tam ca, đợi ở đây!"
Tiểu Vũ thấy vẻ nghiêm túc của hai người bọn họ, không nhịn được khẽ gật đầu đồng ý, mặc dù trong lòng tò mò muốn chết nhưng cũng ngoan ngoãn không dám lộn xộn.
Rốt cuộc… Đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Quang và Túc Dạ xuống xe ngựa, thấy Tiểu Hắc Tiểu Bạch một trái một phải đứng trước, mà Quỷ Tiêu và Tịch Xa cũng lập tức xuống ngựa canh giữ hai bên xe ngựa.
"Gia!" Tịch Xa vừa lên tiếng, Túc Dạ lập tức giơ tay cắt lời.
"Không cần nhiều lời, có biết đối phương có bao nhiêu người không?"
Tịch Xa lắc đầu: “Nghe động tĩnh, chắc là có không ít!"
Nghe vậy, Tiểu Bạch đứng trước nhún vai, lên tiếng: "Cũng không có bao nhiêu, mai phục bên trái rừng khoảng năm mươi mấy người, phía sau bên phải có 32 cung tiễn thủ!"
Hắn ta nói vừa xong, Túc Dạ và Tịch Xa còn chưa kịp kinh ngạc, lại nghe mỗ Hắc lên tiếng: "Những việc này chỉ là chút việc nhỏ! Nhưng cũng có vài người tương đối phiền toái, sở dĩ ca ca của ta không đưa ra nhân số chính xác là do trong bọn họ có vài cao thủ che giấu hơi thở rất tốt!"
Tiểu Hắc vừa dứt lời, bốn phía lập tức vang lên một trận cười điên cuồng.
"Ha ha ha ha! Lợi hại! Không ngờ bên cạnh Tam vương gia bị nhốt ở lãnh cung từ nhỏ lại có hai tùy tùng lợi hại như vậy! Chủ tử nhà ta đoán không sai, xem ra ngoài Cửu vương gia, Tam vương gia ngươi cũng sâu không lường được!"
Lưu Quang chăm chú nhìn, ánh mắt liếc tới một chỗ, sau đó xoay người lên xe ngựa, bỏ lại một câu nói thản nhiên.
"Xử lý nhanh, tiếp tục lên đường!"
"Rõ!"
Tiểu Bạch, Tiểu Hắc chắp tay lên tiếng, sau bắt đầu hoạt động tay chân.
"Ca! Chia thế nào?" Tiểu Hắc cực kỳ ngây thơ hỏi.
Tiểu Bạch chỉ tay về phía sau: “Tất cả cung tiễn thủ giao cho đệ xử lý, nếu xe ngựa bị trúng mũi tên nào, trở về tự tìm bà bà nhận canh đi!"
Tiểu Hắc bẻ tay răng rắc: "Được! Vậy năm mươi mấy người ở bên trái giao cho huynh? Nếu để bất kỳ ai trong số bọn họ đến gần xe ngựa, huynh cũng tự tìm bà bà nhận canh đi!"
"Mẹ nó! Không phải chứ? Chỗ này của ta có cao thủ! Nhiều người nhìn chằm chằm… Nhỡ quá khó đối phó mà ta lại không thể sử dụng pháp thuật! Thật khổ sở!"
Tiểu Hắc sờ cằm, suy nghĩ một chút cũng thấy có đạo lý, đang lúc vô cùng phiền não, chỉ nghe thấy Quỷ Tiêu đứng bên cạnh vẫn không lên tiếng, nói: "Hai vị huynh đệ cứ việc đối phó với người trong rừng là được rồi, cung tiễn thủ ở đằng sau cứ giao cho ta và Tịch Xa xử lý!"
"Ách…" Hai mỗ huynh đệ nhìn nhau, lập tức quyết định.
"Được! Phía sau giao cho các ngươi!"
Bọn họ lao thẳng vào trong rừng giết người, không ai thấy, muốn giết thế nào thì giết thế đó! Lão đại nói rồi, xử lý nhanh! Vậy đợi trận gió tanh mưa máu đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.