Quyển 4 - Chương 3: Vây công
Mạt Chi Ly
11/08/2021
Túc Dạ khẽ cười lắc đầu: “Vậy một thứ ngươi cũng đừng hòng lấy được!"
"Ha ha ha ha!" Nam nhân lại cười to: “Cửu vương gia! Ta có lòng tốt khuyên một câu, lần này ta tới, một là đoạt đao, hai là đoạt mạng, dù đao hay mạng cũng chỉ liên quan tới một người! Thân phận của Vương Gia ngươi tôn quý, ta cũng không có ý đối địch với ngươi, vậy sao mọi người không cùng lùi một bước, chỉ cần ngươi để lại người và yêu đao, những người khác có thể bình an rời đi! Ngươi thấy thế nào?"
Túc Dạ nhíu mày suy tư, trước mắt bây giờ chỉ có một nam nhân này, dù võ công có cao hơn nữa, cũng có thể ứng phó được.
Tuy nhiên, nam nhân này như đọc được suy nghĩ trong lòng hắn, chợt vỗ tay, chỉ thấy tiếng xào xạc của lá cây vang lên khắp bốn phía, trên mấy cây đại thụ vẫn có vài người đang ẩn núp!
Bọn họ bình tĩnh nhún người nhảy từ trên cây xuống, vây quanh bốn phía xe ngựa, ánh mắt tràn đầy vẻ khát máu.
Lúc này, tình thế nghịch chuyển, Túc Dạ không thể không bắt đầu lo lắng. Nếu chỉ có ba người hắn, Tịch Xa và Quỷ Tiêu thì còn dễ làm, ít nhất liều mạng chạy trốn không phải vấn đề khó khăn, nhưng lúc này trong xe ngựa còn có Tam ca và Tiểu Vũ…
Ngay lúc Túc Dạ đang vô cùng phiền não, Quỷ Tiêu đột nhiên lên tiếng.
"Gia! Các người đi trước, ta ở lại là được!"
"Không được!" Túc Dạ không cần nghĩ lập tức từ chối: "Lúc đầu khi ta cứu ngươi đã từng nói với ngươi, từ nay về sau ngươi đi theo ta, chỉ cần ta vẫn còn một hơi thở, nhất định sẽ không bỏ ngươi lại! Ta đã phát lời thề, chưa bao giờ quên!"
"Gia…" Quỷ Tiêu cúi đầu, cổ họng nghẹn ngào.
Ba ba ba! Nam nhân đứng trước mặt vỗ tay, lắc đầu lên tiếng: "Chậc chậc! Không ngờ, không ngờ chủ tớ các ngươi lại rất tình nghĩa, hiếm khi người cầm yêu đao lại có lòng thương hại, nếu không phải chủ tử của ta vẫn đang chờ ta trở về báo cáo kết quả, ta có chút không nỡ quấy rầy các ngươi!"
"Vậy ngươi cút sang một bên đi, không có việc gì thì sủa loạn cái gì!"
Một tiếng nói khẽ vang lên, Túc Dạ ngẩn ra, vừa định quay đầu lại ngăn cản, nhưng hồng y nữ nhân lại nhanh hơn hắn một bước, vén màn kiệu lên nhảy xuống xe ngựa.
"Nha đầu!"
Túc Dạ quát nhẹ, Tiểu Vũ vội giơ tay ngắt lời hắn: “Được rồi được rồi, ta đã ra đây rồi, ngươi cũng đừng hung dữ với ta, tiết kiệm chút sức lực đối phó tiện nhân đi!"
Thật ra nàng cũng không định ra ngoài, nhưng quả thực không nhịn được! Cái người kia! Không biết là giả bộ đồng cảm sẽ bị sét đánh sao?
Nam nhân trước mặt vốn đang tò mò nữ nhân này là ai, nhưng vừa nghe lời này của nàng lập tức tức giận nói: "Ngươi gọi ai là tiện nhân!"
"Ai ôi!" Tiểu Vũ vui vẻ, che miệng khẽ cười nói: "Nghe câu hỏi của ngươi này! Ai là tiện nhân? Dĩ nhiên ai bị coi thường thì chính là người đó! Thế nào? Bây giờ ngươi tự nhận sao?" Giả bộ thì giả bộ, lại còn tìm lý do! Thật không biết xấu hổ!
"Ngươi!"
Nam nhân bị nàng chặn họng, trong lòng khó chịu vừa định bộc phát, nhưng lúc này màn kiệu lại được vén lên, một tử y nam nhân thảnh thơi, phóng khoáng xuống xe ngựa, hoàn toàn coi nhẹ không khí căng thẳng xung quanh, đi đến bên cạnh Tiểu Vũ, gõ nhẹ lên đầu nàng, ánh mắt trách cứ nói: "Bảo nàng ngoan ngoãn đợi đừng làm loạn, sao lại không nghe lời!"
Mỗ Vũ sờ đầu cười: "Hắc hắc! Không có cách nào. Nếu ta có thể ngoan ngoãn nghe lời, vậy ta không phải là Nguyệt Tiểu Vũ rồi! Gia, ngươi mắt nhắm mắt mở, tha cho ta đi!"
Lưu Quang không biết làm sao đành lắc đầu, lúc này mới nâng mắt nhìn bốn phía, những cũng chỉ nhìn lướt qua, gần như coi nhẹ không khí lúc này.
Nam nhân trước mặt thấy bộ dạng thờ ơ của Lưu Quang, không nhịn được khiêu khích nói: "Nghe danh đã lâu, năm đó Tam vương gia chỉ dùng vài chiêu đã đánh lui được nước láng giềng, hôm nay gặp ở đây, bản thân ta rất muốn luận bàn với ngươi một chút."
A a? Tiểu Vũ kinh ngạc, Vương Gia mỹ nam biết võ công?
Lưu Quang phớt lờ lời nói của người nào đó, trực tiếp dắt tay Tiểu Vũ, lên tiếng: "Bây giờ không phải lúc làm loạn, sau này muốn làm gì cũng tùy nàng, lần này phải ngoan ngoãn nghe lời, mau vào trong xe ngựa đi!"
"Đúng!" Túc Dạ cũng lên tiếng phụ họa: "Nghe lời Tam ca, vào trong xe ngựa đợi trước!"
"…"
Dù là người mù nhìn thấy vẻ quan tâm của hai người với mỗ nha đầu, cũng sẽ hiểu một chút. Vì vậy, hơn mười người áo đen vây quanh xe ngựa nháy mắt nhìn nhau, trong chốc lát, tất cả đều muốn ra tay với Tiểu Vũ.
Bọn họ vừa động thủ, Quỷ Tiêu và Tịch Xa lập tức ngăn cản, không biết từ lúc nào trong tay Túc Dạ đã cầm một chiếc quạt xếp, dễ dàng hóa giải chiêu thức đánh lén Tiểu Vũ của người nọ.
Ai ui! Tiểu Vũ không hề hoảng sợ, ngược lại tương đối hưng phấn. ***! Thì ra Kim Diệp Tử cũng biết võ công!
Lưu Quang lắc đầu thở dài, thấy vẻ mặt có chút kích động của mỗ nha đầu, biết khuyên cũng không khuyên được, vậy dứt khoát tùy ý nàng, khéo léo khẽ nghiêng người che chở nàng ở sau lưng, bản thân cũng không động thủ, chỉ nhìn bọn Túc Dạ giải quyết. Thỉnh thoảng sẽ có người xông tới muốn đánh bọn họ, hắn lập tức thuận thế đá một cước.
Võ công của Túc Dạ và hai tùy tùng cũng không tầm thường nhưng lực sát thương chưa đủ, trong ba người chỉ có trong tay Tịch Xa cầm một thanh chủy thủ, nhưng hắn lại là người theo chủ nghĩa nhân từ, ra tay không tàn nhẫn, vì vậy dù có chém người khác, gặp người có ý chí ngoan cường sẽ bò dậy đánh với hắn đến khi chết.
Trái lại Quỷ Tiêu ra tay lưu loát, tuy tay không nhưng khi ra tay sẽ có mạng người, chém một nhát ra không chút lưu tình, cũng không dám cách xa xe ngựa, đồng thời còn phải che chở đao sau lưng, cho nên những người có khinh công tốt sẽ vây quanh hắn khắp nơi rồi di chuyển loạn lên, theo lời của mỗ Vũ thì rõ ràng là đang đùa giỡn hắn.
Lại nói Mộ Dung Túc Dạ, không nhìn ra bình thường hắn là người phóng khoảng tiêu sái không chút để ý, khi động thủ lại có một tư thế oai hùng khác. Từ trước đến nay, quạt gấp là vũ khí dễ cải trang nhất, nhưng trong tay hắn lại phát huy vô cùng tinh tế. Tục ngữ nói đúng, chủ tử thế nào sẽ có hạ nhân như vậy. Tịch Xa không ra tay ác độc được, hắn là chủ nhân tất nhiên cũng nhân từ như vậy.
Lưu Quang hết lòng diễn đạt vai trò của người xem, chỉ đứng nhìn, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, nhưng Tiểu Vũ đứng bên cạnh lại đẩy hắn nói: "Gia? Ngươi đợi ở đây sao? Không lên giúp một tay?"
Lưu Quang lắc đầu, trong lòng kêu rên, ta xin nàng! Chi phí ra tay của phu quân của nàng rất đắt đấy!
Lúc này, nam nhân trước mặt vẫn không có hành động gì đột nhiên nhảy lên, định đánh về phía Tiểu Vũ. Túc Dạ phải đối phó với ba người, không có thời gian để ý, mà đương sự lại không hề hay biết, mắt sáng ngời đang lôi kéo tay áo của Lưu Quang khiến hắn lộ ra hai tay.
"Tiểu Vũ!"
Túc Dạ lo lắng phát ra tiếng kêu, chỉ thấy Lưu Quang đột nhiên đưa tay kéo mỗ nha đầu vào trong ngực, trong mắt lưu chuyển huyết sắc, ngẩng đầu nhìn nam nhân ở giữa không trung đang đánh tới, không có bất kỳ động tác gì, mấp máy môi, lạnh lùng nói một chữ.
"Cút!"
Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người ở đây đều kinh ngạc, miệng của nam nhân phun máu, ngã mạnh về phía sau, tiếng đánh nhau dừng lại, trừ Tiểu Vũ ra, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Chuyện này… Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
"Ha ha ha ha!" Nam nhân lại cười to: “Cửu vương gia! Ta có lòng tốt khuyên một câu, lần này ta tới, một là đoạt đao, hai là đoạt mạng, dù đao hay mạng cũng chỉ liên quan tới một người! Thân phận của Vương Gia ngươi tôn quý, ta cũng không có ý đối địch với ngươi, vậy sao mọi người không cùng lùi một bước, chỉ cần ngươi để lại người và yêu đao, những người khác có thể bình an rời đi! Ngươi thấy thế nào?"
Túc Dạ nhíu mày suy tư, trước mắt bây giờ chỉ có một nam nhân này, dù võ công có cao hơn nữa, cũng có thể ứng phó được.
Tuy nhiên, nam nhân này như đọc được suy nghĩ trong lòng hắn, chợt vỗ tay, chỉ thấy tiếng xào xạc của lá cây vang lên khắp bốn phía, trên mấy cây đại thụ vẫn có vài người đang ẩn núp!
Bọn họ bình tĩnh nhún người nhảy từ trên cây xuống, vây quanh bốn phía xe ngựa, ánh mắt tràn đầy vẻ khát máu.
Lúc này, tình thế nghịch chuyển, Túc Dạ không thể không bắt đầu lo lắng. Nếu chỉ có ba người hắn, Tịch Xa và Quỷ Tiêu thì còn dễ làm, ít nhất liều mạng chạy trốn không phải vấn đề khó khăn, nhưng lúc này trong xe ngựa còn có Tam ca và Tiểu Vũ…
Ngay lúc Túc Dạ đang vô cùng phiền não, Quỷ Tiêu đột nhiên lên tiếng.
"Gia! Các người đi trước, ta ở lại là được!"
"Không được!" Túc Dạ không cần nghĩ lập tức từ chối: "Lúc đầu khi ta cứu ngươi đã từng nói với ngươi, từ nay về sau ngươi đi theo ta, chỉ cần ta vẫn còn một hơi thở, nhất định sẽ không bỏ ngươi lại! Ta đã phát lời thề, chưa bao giờ quên!"
"Gia…" Quỷ Tiêu cúi đầu, cổ họng nghẹn ngào.
Ba ba ba! Nam nhân đứng trước mặt vỗ tay, lắc đầu lên tiếng: "Chậc chậc! Không ngờ, không ngờ chủ tớ các ngươi lại rất tình nghĩa, hiếm khi người cầm yêu đao lại có lòng thương hại, nếu không phải chủ tử của ta vẫn đang chờ ta trở về báo cáo kết quả, ta có chút không nỡ quấy rầy các ngươi!"
"Vậy ngươi cút sang một bên đi, không có việc gì thì sủa loạn cái gì!"
Một tiếng nói khẽ vang lên, Túc Dạ ngẩn ra, vừa định quay đầu lại ngăn cản, nhưng hồng y nữ nhân lại nhanh hơn hắn một bước, vén màn kiệu lên nhảy xuống xe ngựa.
"Nha đầu!"
Túc Dạ quát nhẹ, Tiểu Vũ vội giơ tay ngắt lời hắn: “Được rồi được rồi, ta đã ra đây rồi, ngươi cũng đừng hung dữ với ta, tiết kiệm chút sức lực đối phó tiện nhân đi!"
Thật ra nàng cũng không định ra ngoài, nhưng quả thực không nhịn được! Cái người kia! Không biết là giả bộ đồng cảm sẽ bị sét đánh sao?
Nam nhân trước mặt vốn đang tò mò nữ nhân này là ai, nhưng vừa nghe lời này của nàng lập tức tức giận nói: "Ngươi gọi ai là tiện nhân!"
"Ai ôi!" Tiểu Vũ vui vẻ, che miệng khẽ cười nói: "Nghe câu hỏi của ngươi này! Ai là tiện nhân? Dĩ nhiên ai bị coi thường thì chính là người đó! Thế nào? Bây giờ ngươi tự nhận sao?" Giả bộ thì giả bộ, lại còn tìm lý do! Thật không biết xấu hổ!
"Ngươi!"
Nam nhân bị nàng chặn họng, trong lòng khó chịu vừa định bộc phát, nhưng lúc này màn kiệu lại được vén lên, một tử y nam nhân thảnh thơi, phóng khoáng xuống xe ngựa, hoàn toàn coi nhẹ không khí căng thẳng xung quanh, đi đến bên cạnh Tiểu Vũ, gõ nhẹ lên đầu nàng, ánh mắt trách cứ nói: "Bảo nàng ngoan ngoãn đợi đừng làm loạn, sao lại không nghe lời!"
Mỗ Vũ sờ đầu cười: "Hắc hắc! Không có cách nào. Nếu ta có thể ngoan ngoãn nghe lời, vậy ta không phải là Nguyệt Tiểu Vũ rồi! Gia, ngươi mắt nhắm mắt mở, tha cho ta đi!"
Lưu Quang không biết làm sao đành lắc đầu, lúc này mới nâng mắt nhìn bốn phía, những cũng chỉ nhìn lướt qua, gần như coi nhẹ không khí lúc này.
Nam nhân trước mặt thấy bộ dạng thờ ơ của Lưu Quang, không nhịn được khiêu khích nói: "Nghe danh đã lâu, năm đó Tam vương gia chỉ dùng vài chiêu đã đánh lui được nước láng giềng, hôm nay gặp ở đây, bản thân ta rất muốn luận bàn với ngươi một chút."
A a? Tiểu Vũ kinh ngạc, Vương Gia mỹ nam biết võ công?
Lưu Quang phớt lờ lời nói của người nào đó, trực tiếp dắt tay Tiểu Vũ, lên tiếng: "Bây giờ không phải lúc làm loạn, sau này muốn làm gì cũng tùy nàng, lần này phải ngoan ngoãn nghe lời, mau vào trong xe ngựa đi!"
"Đúng!" Túc Dạ cũng lên tiếng phụ họa: "Nghe lời Tam ca, vào trong xe ngựa đợi trước!"
"…"
Dù là người mù nhìn thấy vẻ quan tâm của hai người với mỗ nha đầu, cũng sẽ hiểu một chút. Vì vậy, hơn mười người áo đen vây quanh xe ngựa nháy mắt nhìn nhau, trong chốc lát, tất cả đều muốn ra tay với Tiểu Vũ.
Bọn họ vừa động thủ, Quỷ Tiêu và Tịch Xa lập tức ngăn cản, không biết từ lúc nào trong tay Túc Dạ đã cầm một chiếc quạt xếp, dễ dàng hóa giải chiêu thức đánh lén Tiểu Vũ của người nọ.
Ai ui! Tiểu Vũ không hề hoảng sợ, ngược lại tương đối hưng phấn. ***! Thì ra Kim Diệp Tử cũng biết võ công!
Lưu Quang lắc đầu thở dài, thấy vẻ mặt có chút kích động của mỗ nha đầu, biết khuyên cũng không khuyên được, vậy dứt khoát tùy ý nàng, khéo léo khẽ nghiêng người che chở nàng ở sau lưng, bản thân cũng không động thủ, chỉ nhìn bọn Túc Dạ giải quyết. Thỉnh thoảng sẽ có người xông tới muốn đánh bọn họ, hắn lập tức thuận thế đá một cước.
Võ công của Túc Dạ và hai tùy tùng cũng không tầm thường nhưng lực sát thương chưa đủ, trong ba người chỉ có trong tay Tịch Xa cầm một thanh chủy thủ, nhưng hắn lại là người theo chủ nghĩa nhân từ, ra tay không tàn nhẫn, vì vậy dù có chém người khác, gặp người có ý chí ngoan cường sẽ bò dậy đánh với hắn đến khi chết.
Trái lại Quỷ Tiêu ra tay lưu loát, tuy tay không nhưng khi ra tay sẽ có mạng người, chém một nhát ra không chút lưu tình, cũng không dám cách xa xe ngựa, đồng thời còn phải che chở đao sau lưng, cho nên những người có khinh công tốt sẽ vây quanh hắn khắp nơi rồi di chuyển loạn lên, theo lời của mỗ Vũ thì rõ ràng là đang đùa giỡn hắn.
Lại nói Mộ Dung Túc Dạ, không nhìn ra bình thường hắn là người phóng khoảng tiêu sái không chút để ý, khi động thủ lại có một tư thế oai hùng khác. Từ trước đến nay, quạt gấp là vũ khí dễ cải trang nhất, nhưng trong tay hắn lại phát huy vô cùng tinh tế. Tục ngữ nói đúng, chủ tử thế nào sẽ có hạ nhân như vậy. Tịch Xa không ra tay ác độc được, hắn là chủ nhân tất nhiên cũng nhân từ như vậy.
Lưu Quang hết lòng diễn đạt vai trò của người xem, chỉ đứng nhìn, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, nhưng Tiểu Vũ đứng bên cạnh lại đẩy hắn nói: "Gia? Ngươi đợi ở đây sao? Không lên giúp một tay?"
Lưu Quang lắc đầu, trong lòng kêu rên, ta xin nàng! Chi phí ra tay của phu quân của nàng rất đắt đấy!
Lúc này, nam nhân trước mặt vẫn không có hành động gì đột nhiên nhảy lên, định đánh về phía Tiểu Vũ. Túc Dạ phải đối phó với ba người, không có thời gian để ý, mà đương sự lại không hề hay biết, mắt sáng ngời đang lôi kéo tay áo của Lưu Quang khiến hắn lộ ra hai tay.
"Tiểu Vũ!"
Túc Dạ lo lắng phát ra tiếng kêu, chỉ thấy Lưu Quang đột nhiên đưa tay kéo mỗ nha đầu vào trong ngực, trong mắt lưu chuyển huyết sắc, ngẩng đầu nhìn nam nhân ở giữa không trung đang đánh tới, không có bất kỳ động tác gì, mấp máy môi, lạnh lùng nói một chữ.
"Cút!"
Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người ở đây đều kinh ngạc, miệng của nam nhân phun máu, ngã mạnh về phía sau, tiếng đánh nhau dừng lại, trừ Tiểu Vũ ra, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Chuyện này… Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.