Vương Gia, Ngài Dám Lấy Ta Sao?
Chương 72: Long phượng tranh chấp, lộc tử thùy thủ? 10
Diệp Phi Dạ
18/09/2018
Tô Cẩm Lý chậm rãi từ từ uống một ngụm rượu hoa quế.
Động tác không nhanh không chậm, giống như hình ảnh tua chậm.
Trên trán lão quản gia, mồ hôi đọng lại thành từng giọt lớn nhỏ xuống.
Có chút căng thẳng.
Ông đi theo Vương gia nhiều năm như vậy, vẫn không hiểu nổi, không đoán ra đáy lòng Vương gia rốt cuộc có tâm tư gì!
"Lão Trương nếu quá mót, chắc chắn muốn đi nhà xí........."
Tô Cẩm Lý bày ra một bộ dạng đại lượng, nhíu mày.
Rồi sau đó, lại nhẹ nhàng nói:
"Còn không mau đi đi, tuổi tác lớn, kìm nén lâu sẽ xảy ra vấn đề, bổn vương cũng không có cách nào ăn nói với vương phi nương nương của ngươi!"
Lúc Tô Cẩm Lý nói những lời này, tận lực nhấn mạnh bốn chữ Vương phi nương nương!
Những lời này làm cả người lão quản gia run rẩy một trận, ngẩng đầu nhìn Vương gia.
Lại phát hiện ánh mắt Tô Cẩm Lý nhìn nơi khác.
Nhất thời, thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn xoay người đi ra bên ngoài
Lại đột nhiên nghe thấy giọng Tô Cẩm Lý u ám truyền tới:
"Lão Trương đi theo bổn vương cũng đã hai mươi năm rồi........"
"Từ lúc bổn vương sinh ra, đến bây giờ, đều là lão Trương chiếu cố bổn vương, "
"Mà lão Trương đã từng là quản gia vương phi nương nương ban cho bổn vương........"
"Nhưng cho dù là lão Trương đi theo bổn vương lâu ngày như vậy, vị trí của bổn vương trong lòng lão Trương vẫn kém hơn so với vương phi nương nương nhỉ!"
"Vương gia......" lúc này chân Trương quản gia cũng có chút mềm nhũn rồi.
Tô vương gia tâm ngoan thủ lạt, tính tình khó lường!
Bây giờ, không biết muốn làm ra chuyện gì!
Thấy Dương cô nương bị Tô vương gia đuổi tới phòng ăn làm bữa tối, ông phải nhanh chóng phái người báo cho vương phi......
Nếu không, vương phủ đêm nay, có lẽ sẽ có một trận sóng gió!
"Vương gia, nô tài không hiểu ý của Vương gia!"
Tô Cẩm Lý đột nhiên nở nụ cười.
Cười tươi như vậy, giống như gió nhẹ lướt qua, mặt như hoa đào.
"Hả..? Không hiểu?"
Tô Cẩm Lý híp mắt, rồi sau đó thần bí chớp chớp mắt với Trương quản gia, lời nói thay đổi, mang theo vài phần sắc bén, gằn từng chữ, hung hăng nói: "Lão Trương thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?!"
Động tác không nhanh không chậm, giống như hình ảnh tua chậm.
Trên trán lão quản gia, mồ hôi đọng lại thành từng giọt lớn nhỏ xuống.
Có chút căng thẳng.
Ông đi theo Vương gia nhiều năm như vậy, vẫn không hiểu nổi, không đoán ra đáy lòng Vương gia rốt cuộc có tâm tư gì!
"Lão Trương nếu quá mót, chắc chắn muốn đi nhà xí........."
Tô Cẩm Lý bày ra một bộ dạng đại lượng, nhíu mày.
Rồi sau đó, lại nhẹ nhàng nói:
"Còn không mau đi đi, tuổi tác lớn, kìm nén lâu sẽ xảy ra vấn đề, bổn vương cũng không có cách nào ăn nói với vương phi nương nương của ngươi!"
Lúc Tô Cẩm Lý nói những lời này, tận lực nhấn mạnh bốn chữ Vương phi nương nương!
Những lời này làm cả người lão quản gia run rẩy một trận, ngẩng đầu nhìn Vương gia.
Lại phát hiện ánh mắt Tô Cẩm Lý nhìn nơi khác.
Nhất thời, thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn xoay người đi ra bên ngoài
Lại đột nhiên nghe thấy giọng Tô Cẩm Lý u ám truyền tới:
"Lão Trương đi theo bổn vương cũng đã hai mươi năm rồi........"
"Từ lúc bổn vương sinh ra, đến bây giờ, đều là lão Trương chiếu cố bổn vương, "
"Mà lão Trương đã từng là quản gia vương phi nương nương ban cho bổn vương........"
"Nhưng cho dù là lão Trương đi theo bổn vương lâu ngày như vậy, vị trí của bổn vương trong lòng lão Trương vẫn kém hơn so với vương phi nương nương nhỉ!"
"Vương gia......" lúc này chân Trương quản gia cũng có chút mềm nhũn rồi.
Tô vương gia tâm ngoan thủ lạt, tính tình khó lường!
Bây giờ, không biết muốn làm ra chuyện gì!
Thấy Dương cô nương bị Tô vương gia đuổi tới phòng ăn làm bữa tối, ông phải nhanh chóng phái người báo cho vương phi......
Nếu không, vương phủ đêm nay, có lẽ sẽ có một trận sóng gió!
"Vương gia, nô tài không hiểu ý của Vương gia!"
Tô Cẩm Lý đột nhiên nở nụ cười.
Cười tươi như vậy, giống như gió nhẹ lướt qua, mặt như hoa đào.
"Hả..? Không hiểu?"
Tô Cẩm Lý híp mắt, rồi sau đó thần bí chớp chớp mắt với Trương quản gia, lời nói thay đổi, mang theo vài phần sắc bén, gằn từng chữ, hung hăng nói: "Lão Trương thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.