Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
Quyển 1 - Chương 11: Hoàng cung bí sử
Nhứ Ngữ Phân Phi
24/04/2014
Đại hôn mà dân chúng Mặc Kỳ quốc mong chờ từ lâu cuối cùng cũng đã đến, từ vương công quý tộc đến lê dân bách tính đều muốn xem hôm nay một đôi ngốc nghếch kia sẽ làm nên chuyện cười gì, từ sớm trước cửa Dự Vương đã tập trung rất nhiều người đến xem náo nhiệt, tìm đúng thời cơ để trà trộn vào xem trò hay.
Thiên Đại phủ Tướng quân cũng đã bận rộn từ sớm, chỉ vì hai cô con gái duy nhất đều được gả đi trong hôm nay, hơn nữa một người làm Hoàng phi, còn một người làm Vương phi, cho dù có như thế nào thì cũng muốn chuẩn bị thật sung túc.
Sáng sớm Vân Chỉ đã bị kéo ra khỏi giường rửa mặt chải đầu, mắt thấy đại công sắp cáo thành, ngay khi nhìn thấy nàng mặc hỉ phục, mọi người trong phòng đều bị một cảnh tượng màu đỏ hoa lệ làm cho chói mắt, giờ phút này, mọi người đều chỉ thấy một thiếu nữ khuynh thành tuyệt sắc, mà không nghĩ đến đây chính là một đứa ngốc. Vạn Ức Liên cũng cười dịu dàng nhìn con gái bảo bối xinh đẹp tuyệt luân của mình .
Vân Chỉ không nói gì, nhìn dáng vẻ một đám người trợn mắt há mồm nên có lòng tốt không thể hiện ra động tác gì khác người đến mức phá hủy đi hình tượng tốt đẹp này.
"Khụ khụ khụ." Một tiếng ho khan của một người đàn ông ngoài cửa giúp đám tỳ nữ trong phòng hoàn hồn.
Sau khi nhìn thấy rõ người đến là ai thì mọi người đều lập tức hoàn hồn, cúi người quỳ xuống đất: "Lão gia!"
"Ừ, các ngươi ra ngoài đi, bản Tướng quân có chuyện cần nói với Đại tiểu thư." Giọng nói già dặn mạnh mẽ vang lên thể hiện là một lão tướng đầy uy vũ có kinh nghiệm sa trường khiến những người đang quỳ ở đây như có một áp lực vô hình.
Thiên Đại Duật vững vàng đi vào trong phòng ngồi xuống bên cạnh cái bàn, chờ một đám người đi ra ngoài.
Vạn Ức Liên chần chừ rồi mới ra khỏi cửa, trước khi ra ngoài vẫn không yên tâm nhìn vào hai người bên trong, nàng và đám tỳ nữ đều đang cảm thấy cực kỳ khó hiểu, từ trước đến nay lão gia không quan tâm đến Chỉ nhi, hiện tại lại muốn nói lời tạm biệt với Chỉ nhi sao? Chỉ nhi có khả năng nghe hiểu được cái gì chứ, chỉ hy vọng Chỉ nhi không nói bậy chọc giận lão gia mà thôi.
Nghe được âm thanh đóng cửa phòng, lúc này Thiên Đại Duật mới nhìn về phía Vân Chỉ đang mặc hỉ phục, đột nhiên hắn để lộ ra nụ cười từ ái, vẫy vẫy tay với Vân Chỉ: "Chỉ nhi, ngươi cũng ngồi xuống đi, vi phụ có mấy câu muốn nói với ngươi."
Bị nụ cười hiền lành của hắn dọa sợ, Vân Chỉ buồn bực nhìn người đàn ông trước mặt, không nói gì, đi đến ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn, ngược lại nàng lại có chút tò mò, người cha này lại muốn nói chuyện gì với đứa con ngốc ngếch của hắn, chẳng lẽ thật sự không muốn nàng đi sao!
"Chỉ nhi, vi phụ đã già, gia tộc Thiên Đại này lại không có người kế thừa, hơn nữa sinh tử của cả đại gia đình đều phụ thuộc vào một suy nghĩ của ta." Sau đó thở dài một hơi, cả thân thể theo đó cũng dừng lại một chút.
Trong lòng biết cô con gái ngốc nghếch này nghe không hiểu, Thiên Đại Duật giống như tìm được đúng đối tượng, bỏ bộ dạng nghiêm túc thường ngày xuống, bao nhiêu mệt mỏi trong mấy ngày qua đều được trút xuống trong lúc thở dài.
Sinh tử của một đại gia đình sao? Chẳng lẽ trong triều xảy ra chuyện gì khiến hắn khó xử sao? Sinh tử của người trong phủ dĩ nhiên nàng không cần quan tầm, nhưng nó lại có quan hệ đến mẫu thân của nàng cho nên nàng không thể không hỏi đến, nhìn chằm chằm Thiên Đại Duật, chờ hắn tiếp tục nói.
Ngẩng đầu nhìn lên vẫn là đứa con ngốc ngếch của mình, lại thêm một tiếng thở dài nữa, hắn nói nhiều như vậy nhưng đứa ngốc này chắc gì đã hiểu.
"Chỉ nhi, cất kĩ khôi kim bài này, trừ bỏ Lăng thị vệ bên người Hoàng thượng thì không được đưa cho ai, biết không?" Thiên Đại Duật mang ra một khối kim bài bằng đồng màu vàng đặt vào trong tay Vân Chỉ, trịnh trọng dặn dò.
Cúi đầu nhìn tấm kim bài trong tay mình, hoa văn khắc ở cạnh góc có thể nhìn ra được niên đại của kim bài, trên có khắc chữ "Lệnh", những hoa văn ám hiệu được khắc rõ ràng có thể thấy quyền lực và uy lực đến thế nào của khối kim bài này.
"Binh phù?" Đưa binh phù cho nàng để làm gì, làm một Tướng quân thì hẳn binh phù còn quan trọng hơn cả sinh mạng, thế mà hắn lại yên tâm giao cho một "đứa ngốc"! Xem ra sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.
Thiên Đại Duật khiếp sợ nhìn về phía Vân Chỉ, giống như không thể tin vào lỗ tai hắn!
"Chỉ nhi, ngươi biết đây là cái gì sao?" Vừa rồi là hắn nghe nhầm hay sao! Đứa con gái ngốc này của hắn sao có thể nhận ra đây là binh phù!
Nhìn thấy sự đờ đẫn, ngu dại biến mất trên khuôn mặt Vân Chỉ, trở thành sự bình tĩnh, lạnh lùng mà không phải nữ tử bình thường có thể có. "Vì sao lại để binh phù rời khỏi người, gia tộc Thiên Đại bị theo dõi sao? Mà ngươi cho rằng mình âm thầm đầu quân về phía Hoàng thượng thì Thái hậu sẽ phản ứng như thế nào chưa?"
Lúc này Thiên Đại Duật trở nên hoàn toàn mơ hồ, vẻ mặt bình tĩnh trước mặt này, khí thế mạnh mẽ này mười mấy năm qua hắn chưa từng thấy một nữ tử nào như vậy? Nàng chỉ cần dựa vào mấy câu hắn nói mà có thể đoán được tình hình đại khái, cảm giác nhanh nhạy như vậy, tác phong như vậy ngay cả hắn cũng cảm thấy tự mình cũng không bằng........"
"Rốt cuộc ngươi có nói hay không!" Vân Chỉ trợn hai mắt nói, còn lớn hơn cả Tướng quân nha, đến lúc này vẫn còn đang thất thần!
"Được, được, không hổ là con gái của gia tộc Thiên Đại ta!" Đột nhiên, Thiên Đại Duật cao giọng cười to "Bây giờ vi phụ sẽ nói cho ngươi nghe chuyện của hoàng cung Mặc Kỳ quốc."
Không hề truy hỏi xem có phải mười mấy năm qua nàng giả ngốc hay không, có lẽ đứa con gái linh mẫn bình tĩnh trước mắt này có thể có biện pháp giúp gia tộc Thiên Đại tránh được kiếp nạn, cũng có lẽ hắn có thể thử đặt niềm tin vào tia hy vọng này!
Thiên Đại Duật nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nói lại một mạch hoàng cung bí sử những năm gần đây.
"Hiện giờ Thái hậu - người một mình nắm lấy quyền lực vốn dĩ là Đại công chúa của Khâu Lệ quốc, tướng mạo thuộc diện hiếm có của nhân gian, sau khi được gả đến Mặc Kỳ quốc của chúng ta thì vẫn an phận thủ thường, nhưng mười năm trước, dường như Thái hậu lột xác thành người khác, tranh được độc sủng của tiên hoàng, không bao lâu sau khi tiên hoàng băng hà, Thái hậu nắm toàn bộ quyền lực trong tay, trong hoàng thất chỉ còn sót lại Hoàng thượng và Dự Vương gia nhưng sau đó Dự Vương gia trở nên vừa ngu ngốc vừa điên. Đến hôm nay vi phụ cũng mới biết được là Hoàng thượng đã phải chịu nhục suốt mười năm qua, chỉ vì mục đích cuối cùng là đánh bại Thái hậu, củng cố hoàng quyền. Mặc dù vi phụ không phải là người không biết sợ, nhưng cũng là người được tiên hoàng phó thác, hy vọng 20 vạn binh quyền này có thể hỗ trợ Hoàng thượng sớm ngày đoạt lại quyền lực củng cố đất nước." Dường như theo như lời hắn nói thì hắn không phải là người không biết sợ, hắn cũng chỉ muốn bảo vệ gia đình Thiên Đại này thôi.
Vân Chỉ nghe xong, cúi đầu suy nghĩ, hiện giờ khối binh phù này là miếng thịt béo mà cả hai bên đều đang đỏ mắt theo dõi, mà khối kim bài này cũng quyết định sự sống chết của cả gia tộc Thiên Đại, nếu hắn muốn giao vật này cho Hoàng thượng thì tự nhiên cũng hiểu rõ Hoàng thượng có thể nắm trong tay lợi thế để đối đầu với Thái hậu, tuy nhiên đây cũng không phải là biện pháp tốt nhất để bảo toàn cho gia tộc Thiên Đại!
"Đưa nốt một nửa binh phù còn lại cho ta!" Một bàn tay mạnh mẽ vương ra, như là một đứa con gái ngỗ nghịch muốn vòi tiền của cha, ánh mắt lợi hại trói chặt Thiên Đại Duật, khẩu khí khiến người khác không thể cãi lại.
"Ngươi, ngươi làm sao biết còn một nửa nữa!" Thiên Đại Duật run run hỏi, trong khoảng thời gian ngắn này đứa con gái ngốc ngếch này cho hắn những kích động không giống nhau, hắn cũng đã có một bó tuổi rồi, nên thừa nhận năng lực tiếp nhận của mình là hữu hạn thôi.
Vân Chỉ không nói lời nào, nàng cũng chỉ là nhìn thấy khối binh phù này có quy luật đường con rõ ràng, hơn nữa mới mài mòn ít nên mới đoán như vậy.
Nhìn đứa con gái trước mặt này, Thiên Đại Duật cảm thấy mình hoàn toàn gặp khó khăn, mang ra một khối binh phù tương tự rồi bất đắc dĩ nói: "Một nửa vốn dĩ nên ở trong tay tiên hoàng, trước khi lâm chung tiên hoàng đã nhắc nhở vi phụ, nhưng mà vi phụ cũng không còn cách nào khác, ta, ta chỉ muốn bảo vệ gia tộc Thiên Đại mà thôi."
"Chia binh phù ra làm hai rồi đưa cho Thái hậu và Hoàng thượng sao? Nếu bên nào phát hiện ra trước thì chẳng phải toàn gia chúng ta sẽ không còn đường chạy nạn hay sao? Hừ, ngươi đúng là đã tự đào hố chôn mình!" Vân Chỉ áng chừng hai khối binh phù trong tay, lớn tiếng chất vấn, châm chọc xem thường, cái đầu óc đánh giặc của Đại tướng quân chắc là bị hắn là cho hỏng rồi! Đến lúc đó có khi đem toàn bộ gia đình chôn sống mà cũng không biết!
Giật mình nhìn về phía Vân Chỉ, rồi mệt mỏi cúi đầu, là lỗi của hắn, nếu ngay từ đầu hắn giữ vững lập trường thì hiện giờ cũng sẽ không rơi vào kết cục cả trong và ngoài đều không được lòng người như này.
"Hiện tại giao hai khối binh phù cho ta, ngươi cố gắng chiếu cố mẹ ta cho thật tốt là được, sau khi chuyện này chấm dứt, nếu ta thấy mẫu thân ít đi một sợi tóc, hừ, lúc này gia tộc Thiên Đại sẽ thêm một người muốn diệt trừ nó!" Không hề để ý đến lão nam nhân này, Vân Chỉ mở cửa tiếp tục tiến hành hôn lễ hôm nay của nàng.
Thiên Đại Duật ngơ ngác nhìn màu đỏ kia đi xa dần, mãi lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Thiên Đại phủ Tướng quân cũng đã bận rộn từ sớm, chỉ vì hai cô con gái duy nhất đều được gả đi trong hôm nay, hơn nữa một người làm Hoàng phi, còn một người làm Vương phi, cho dù có như thế nào thì cũng muốn chuẩn bị thật sung túc.
Sáng sớm Vân Chỉ đã bị kéo ra khỏi giường rửa mặt chải đầu, mắt thấy đại công sắp cáo thành, ngay khi nhìn thấy nàng mặc hỉ phục, mọi người trong phòng đều bị một cảnh tượng màu đỏ hoa lệ làm cho chói mắt, giờ phút này, mọi người đều chỉ thấy một thiếu nữ khuynh thành tuyệt sắc, mà không nghĩ đến đây chính là một đứa ngốc. Vạn Ức Liên cũng cười dịu dàng nhìn con gái bảo bối xinh đẹp tuyệt luân của mình .
Vân Chỉ không nói gì, nhìn dáng vẻ một đám người trợn mắt há mồm nên có lòng tốt không thể hiện ra động tác gì khác người đến mức phá hủy đi hình tượng tốt đẹp này.
"Khụ khụ khụ." Một tiếng ho khan của một người đàn ông ngoài cửa giúp đám tỳ nữ trong phòng hoàn hồn.
Sau khi nhìn thấy rõ người đến là ai thì mọi người đều lập tức hoàn hồn, cúi người quỳ xuống đất: "Lão gia!"
"Ừ, các ngươi ra ngoài đi, bản Tướng quân có chuyện cần nói với Đại tiểu thư." Giọng nói già dặn mạnh mẽ vang lên thể hiện là một lão tướng đầy uy vũ có kinh nghiệm sa trường khiến những người đang quỳ ở đây như có một áp lực vô hình.
Thiên Đại Duật vững vàng đi vào trong phòng ngồi xuống bên cạnh cái bàn, chờ một đám người đi ra ngoài.
Vạn Ức Liên chần chừ rồi mới ra khỏi cửa, trước khi ra ngoài vẫn không yên tâm nhìn vào hai người bên trong, nàng và đám tỳ nữ đều đang cảm thấy cực kỳ khó hiểu, từ trước đến nay lão gia không quan tâm đến Chỉ nhi, hiện tại lại muốn nói lời tạm biệt với Chỉ nhi sao? Chỉ nhi có khả năng nghe hiểu được cái gì chứ, chỉ hy vọng Chỉ nhi không nói bậy chọc giận lão gia mà thôi.
Nghe được âm thanh đóng cửa phòng, lúc này Thiên Đại Duật mới nhìn về phía Vân Chỉ đang mặc hỉ phục, đột nhiên hắn để lộ ra nụ cười từ ái, vẫy vẫy tay với Vân Chỉ: "Chỉ nhi, ngươi cũng ngồi xuống đi, vi phụ có mấy câu muốn nói với ngươi."
Bị nụ cười hiền lành của hắn dọa sợ, Vân Chỉ buồn bực nhìn người đàn ông trước mặt, không nói gì, đi đến ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn, ngược lại nàng lại có chút tò mò, người cha này lại muốn nói chuyện gì với đứa con ngốc ngếch của hắn, chẳng lẽ thật sự không muốn nàng đi sao!
"Chỉ nhi, vi phụ đã già, gia tộc Thiên Đại này lại không có người kế thừa, hơn nữa sinh tử của cả đại gia đình đều phụ thuộc vào một suy nghĩ của ta." Sau đó thở dài một hơi, cả thân thể theo đó cũng dừng lại một chút.
Trong lòng biết cô con gái ngốc nghếch này nghe không hiểu, Thiên Đại Duật giống như tìm được đúng đối tượng, bỏ bộ dạng nghiêm túc thường ngày xuống, bao nhiêu mệt mỏi trong mấy ngày qua đều được trút xuống trong lúc thở dài.
Sinh tử của một đại gia đình sao? Chẳng lẽ trong triều xảy ra chuyện gì khiến hắn khó xử sao? Sinh tử của người trong phủ dĩ nhiên nàng không cần quan tầm, nhưng nó lại có quan hệ đến mẫu thân của nàng cho nên nàng không thể không hỏi đến, nhìn chằm chằm Thiên Đại Duật, chờ hắn tiếp tục nói.
Ngẩng đầu nhìn lên vẫn là đứa con ngốc ngếch của mình, lại thêm một tiếng thở dài nữa, hắn nói nhiều như vậy nhưng đứa ngốc này chắc gì đã hiểu.
"Chỉ nhi, cất kĩ khôi kim bài này, trừ bỏ Lăng thị vệ bên người Hoàng thượng thì không được đưa cho ai, biết không?" Thiên Đại Duật mang ra một khối kim bài bằng đồng màu vàng đặt vào trong tay Vân Chỉ, trịnh trọng dặn dò.
Cúi đầu nhìn tấm kim bài trong tay mình, hoa văn khắc ở cạnh góc có thể nhìn ra được niên đại của kim bài, trên có khắc chữ "Lệnh", những hoa văn ám hiệu được khắc rõ ràng có thể thấy quyền lực và uy lực đến thế nào của khối kim bài này.
"Binh phù?" Đưa binh phù cho nàng để làm gì, làm một Tướng quân thì hẳn binh phù còn quan trọng hơn cả sinh mạng, thế mà hắn lại yên tâm giao cho một "đứa ngốc"! Xem ra sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.
Thiên Đại Duật khiếp sợ nhìn về phía Vân Chỉ, giống như không thể tin vào lỗ tai hắn!
"Chỉ nhi, ngươi biết đây là cái gì sao?" Vừa rồi là hắn nghe nhầm hay sao! Đứa con gái ngốc này của hắn sao có thể nhận ra đây là binh phù!
Nhìn thấy sự đờ đẫn, ngu dại biến mất trên khuôn mặt Vân Chỉ, trở thành sự bình tĩnh, lạnh lùng mà không phải nữ tử bình thường có thể có. "Vì sao lại để binh phù rời khỏi người, gia tộc Thiên Đại bị theo dõi sao? Mà ngươi cho rằng mình âm thầm đầu quân về phía Hoàng thượng thì Thái hậu sẽ phản ứng như thế nào chưa?"
Lúc này Thiên Đại Duật trở nên hoàn toàn mơ hồ, vẻ mặt bình tĩnh trước mặt này, khí thế mạnh mẽ này mười mấy năm qua hắn chưa từng thấy một nữ tử nào như vậy? Nàng chỉ cần dựa vào mấy câu hắn nói mà có thể đoán được tình hình đại khái, cảm giác nhanh nhạy như vậy, tác phong như vậy ngay cả hắn cũng cảm thấy tự mình cũng không bằng........"
"Rốt cuộc ngươi có nói hay không!" Vân Chỉ trợn hai mắt nói, còn lớn hơn cả Tướng quân nha, đến lúc này vẫn còn đang thất thần!
"Được, được, không hổ là con gái của gia tộc Thiên Đại ta!" Đột nhiên, Thiên Đại Duật cao giọng cười to "Bây giờ vi phụ sẽ nói cho ngươi nghe chuyện của hoàng cung Mặc Kỳ quốc."
Không hề truy hỏi xem có phải mười mấy năm qua nàng giả ngốc hay không, có lẽ đứa con gái linh mẫn bình tĩnh trước mắt này có thể có biện pháp giúp gia tộc Thiên Đại tránh được kiếp nạn, cũng có lẽ hắn có thể thử đặt niềm tin vào tia hy vọng này!
Thiên Đại Duật nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nói lại một mạch hoàng cung bí sử những năm gần đây.
"Hiện giờ Thái hậu - người một mình nắm lấy quyền lực vốn dĩ là Đại công chúa của Khâu Lệ quốc, tướng mạo thuộc diện hiếm có của nhân gian, sau khi được gả đến Mặc Kỳ quốc của chúng ta thì vẫn an phận thủ thường, nhưng mười năm trước, dường như Thái hậu lột xác thành người khác, tranh được độc sủng của tiên hoàng, không bao lâu sau khi tiên hoàng băng hà, Thái hậu nắm toàn bộ quyền lực trong tay, trong hoàng thất chỉ còn sót lại Hoàng thượng và Dự Vương gia nhưng sau đó Dự Vương gia trở nên vừa ngu ngốc vừa điên. Đến hôm nay vi phụ cũng mới biết được là Hoàng thượng đã phải chịu nhục suốt mười năm qua, chỉ vì mục đích cuối cùng là đánh bại Thái hậu, củng cố hoàng quyền. Mặc dù vi phụ không phải là người không biết sợ, nhưng cũng là người được tiên hoàng phó thác, hy vọng 20 vạn binh quyền này có thể hỗ trợ Hoàng thượng sớm ngày đoạt lại quyền lực củng cố đất nước." Dường như theo như lời hắn nói thì hắn không phải là người không biết sợ, hắn cũng chỉ muốn bảo vệ gia đình Thiên Đại này thôi.
Vân Chỉ nghe xong, cúi đầu suy nghĩ, hiện giờ khối binh phù này là miếng thịt béo mà cả hai bên đều đang đỏ mắt theo dõi, mà khối kim bài này cũng quyết định sự sống chết của cả gia tộc Thiên Đại, nếu hắn muốn giao vật này cho Hoàng thượng thì tự nhiên cũng hiểu rõ Hoàng thượng có thể nắm trong tay lợi thế để đối đầu với Thái hậu, tuy nhiên đây cũng không phải là biện pháp tốt nhất để bảo toàn cho gia tộc Thiên Đại!
"Đưa nốt một nửa binh phù còn lại cho ta!" Một bàn tay mạnh mẽ vương ra, như là một đứa con gái ngỗ nghịch muốn vòi tiền của cha, ánh mắt lợi hại trói chặt Thiên Đại Duật, khẩu khí khiến người khác không thể cãi lại.
"Ngươi, ngươi làm sao biết còn một nửa nữa!" Thiên Đại Duật run run hỏi, trong khoảng thời gian ngắn này đứa con gái ngốc ngếch này cho hắn những kích động không giống nhau, hắn cũng đã có một bó tuổi rồi, nên thừa nhận năng lực tiếp nhận của mình là hữu hạn thôi.
Vân Chỉ không nói lời nào, nàng cũng chỉ là nhìn thấy khối binh phù này có quy luật đường con rõ ràng, hơn nữa mới mài mòn ít nên mới đoán như vậy.
Nhìn đứa con gái trước mặt này, Thiên Đại Duật cảm thấy mình hoàn toàn gặp khó khăn, mang ra một khối binh phù tương tự rồi bất đắc dĩ nói: "Một nửa vốn dĩ nên ở trong tay tiên hoàng, trước khi lâm chung tiên hoàng đã nhắc nhở vi phụ, nhưng mà vi phụ cũng không còn cách nào khác, ta, ta chỉ muốn bảo vệ gia tộc Thiên Đại mà thôi."
"Chia binh phù ra làm hai rồi đưa cho Thái hậu và Hoàng thượng sao? Nếu bên nào phát hiện ra trước thì chẳng phải toàn gia chúng ta sẽ không còn đường chạy nạn hay sao? Hừ, ngươi đúng là đã tự đào hố chôn mình!" Vân Chỉ áng chừng hai khối binh phù trong tay, lớn tiếng chất vấn, châm chọc xem thường, cái đầu óc đánh giặc của Đại tướng quân chắc là bị hắn là cho hỏng rồi! Đến lúc đó có khi đem toàn bộ gia đình chôn sống mà cũng không biết!
Giật mình nhìn về phía Vân Chỉ, rồi mệt mỏi cúi đầu, là lỗi của hắn, nếu ngay từ đầu hắn giữ vững lập trường thì hiện giờ cũng sẽ không rơi vào kết cục cả trong và ngoài đều không được lòng người như này.
"Hiện tại giao hai khối binh phù cho ta, ngươi cố gắng chiếu cố mẹ ta cho thật tốt là được, sau khi chuyện này chấm dứt, nếu ta thấy mẫu thân ít đi một sợi tóc, hừ, lúc này gia tộc Thiên Đại sẽ thêm một người muốn diệt trừ nó!" Không hề để ý đến lão nam nhân này, Vân Chỉ mở cửa tiếp tục tiến hành hôn lễ hôm nay của nàng.
Thiên Đại Duật ngơ ngác nhìn màu đỏ kia đi xa dần, mãi lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.