Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
Quyển 2 - Chương 31: Lại xông vào quân doanh, trong ứng ngoài hợp
Nhứ Ngữ Phân Phi
06/05/2014
"Ngươi muốn thế nào?" Rõ ràng là không có khả năng thả nàng đi, nhưng quan trọng nhất là muốn kéo dài thời gian với hắn, cánh tay sau người di chuyển chậm chạp, chỉ cần thả được băng thiềm ra thì nàng sẽ có cơ hội thoát thân.
Khâu Lệ Thương Kình ngồi xuống bên giường, bàn tay to chậm rãi nhẹ nhàng xoa lên dung nhanh xinh đẹp mê hoặc lòng người này, lòng ngón tay có chút thô ráp cùng với những vết chai sạn chạm vào mặt Vân Chỉ có chút đau, cau mày, nhưng không nói chuyện, nhưng hai mắt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào nam tử như sói trước mặt này, trên mặt còn mang theo nụ cười đầy ý tứ, nàng không biết rốt cuộc nam nhân này đang muốn làm cái gì.
Cánh tay bên người vẫn đang tiếp tục nỗ lực, nhưng mà với tốc độ này thì không biết còn chờ đến khi nào, não nhanh chóng chuyển động, nàng cần nghĩ ra biện pháp nhanh hơn.
"Bổn vương đã mời ngươi hai lần, ngươi cự tuyệt hai lần, vậy thì lần này Bổn vương sẽ không hỏi lại ngươi nữa, chờ ngày mai đánh thắng trận, hoặc càng triệt để hơn, giữ lấy tính mạng Mặc Kỳ Uyên, vậy thì lúc đó ngươi sẽ ngoan ngoãn về Khâu Lệ với Bổn vương, làm Ưng Vương phi của Bổn vương." Giọng nói trầm thấp của hắn mang theo nhiều chữ không rõ ràng, là giọng nói đến từ thảo nguyên, không giống với giọng nói thuần hậu trong veo của Mặc Kỳ Uyên.
Hắn còn muốn sát hại Uyên sao? Vân Chỉ nghe xong, trong lòng có một chút phẫn nộ và đau đớn, tuy rằng biết đương nhiên Uyên không phải là người dễ bị người khác khi dễ, nhưng lời này lại được nói ra từ miệng một nam nhân đầy nguy hiểm, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi. Đặc biệt hiện tại bản thân không ở bên cạnh hắn, có lẽ bây giờ hắn còn đang suy nghĩ tất cả mọi cách bất chấp hậu quả để cứu bản thân mình ra cũng nên!
Không được, nhất định nàng phải nhanh chóng chạy thoát, không thể để mình trở thành gánh nặng cho Uyên! Hơn nữa, còn muốn nàng ngoan ngoãn tái giá sao? Nhìn hắn so ra còn kém hơn Uyên, loại hàng này lấy đâu ra tin tưởng nàng sẽ tái giá với hắn chứ! Ngay lập tức cảm thấy chán ghét cái loại không phải tư bản mà cứ ra vẻ lão đại như hắn, cứ như muốn tất cả mọi người đều vây quanh tên hắn vậy!
Tuy rằng trong lòng có đủ loại tức giận nhưng trên mặt không để lộ một chút biểu cảm nào.
"Muốn ta chấp nhận tái giá thì ngươi phải khiến ta tâm phục khẩu phục." Cho dù Vân Chỉ không thể động đậy, chỉ có thể ngơ ngác nằm ở đó, nhưng sắc mặt lạnh nhạt cùng với thần thái ung dung vô tình toát ra một khí thế khiến người khác phải mê muội.
Khâu Lệ Thương Kình lướt qua đường cong tinh xảo trên khuôn mặt nàng, nghe xong lời nói của nàng, động tác tay có chút dừng lại, vốn dĩ muốn nhìn chằm chằm vào hai mắt chứa đầy ý cười của nàng, tay kia thì vô cùng tự nhiên vân vê mái tóc của nàng, đặt tay lên chóp mũi như đang ngửi một thứ gì đó vô cùng say mê, tóc cô gái này có một mùi có thể khiến người khác thần hồn điên đảo, trong cái túi nhỏ bên eo hắn vẫn còn giữ một nhánh tóc của nàng.
Nhìn dáng vẻ say mê đáng đánh đòn này của hắn, trần trụi mà đùa giỡn! Vân Chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực, nếu không phải lúc này nàng không thể động đậy thì nhất định sẽ đá vào tiểu huynh đệ của hắn!
"Ngươi muốn thế nào mới tâm phục khẩu phục?" Giọng nói nỉ non đầy say mê, nhưng dáng vẻ không giống như sẽ trầm luân vào đó.
Người như vậy, say mê mà không trầm luân, làm bất kì chuyện gì cũng sẽ giữ lại một chút cảnh giác, đây là bản năng vương giả bẩm sinh.
"Ta muốn nhìn thấy tận mắt các ngươi một đánh một, từ trước đến nay ta chỉ nhìn vào người mạnh nhất, ai thắng ta ở với người đó! Đương nhiên, với tình hình hiện tại này của ta ngươi cũng có thể làm điều gì đó, nhưng thời gian còn nhiều, nhất định ta sẽ biến cuộc sống của ngươi thành tổ ong vò vẽ!" Nghe thấy hắn trả lời như vậy, Vân Chỉ vội vàng mở miệng nói, nàng tin tưởng rằng với một người kiêu ngạo như hắn nhất định sẽ làm theo yêu cầu của bản thân mình!
Thì ra là như vậy! Khâu Lệ Thương Kình nở một nụ cười ngắn ngủi, yếu ớt, ngay cả khi nàng không nói thì đánh bại Mặc Kỳ Uyên cũng chính là mục đích của cuộc chiến tranh lần này của hắn. Tuy nhiên, hắn vẫn chờ mong cô gái trước mặt này sẽ lộ ra biểu cảm tâm phục khẩu phục như thế nào, liệu có giống với các cô gái trên thảo nguyên hay không, có coi hắn như một Chiến thần hay không!
Nghĩ đến một vài ngày nữa có thể chiến thắng Mặc Kỳ Uyên, biến khinh thường trong mắt Vân Chỉ thành ái mộ, kính ngưỡng, trong lòng hắn liền cảm thấy một sự hưng phấn không biết từ đâu đến, ý cười vào tận trong đáy mắt, thâm thúy sáng rõ.
"Này này này, còn chưa bắt đầu tỉ thí với Uyên mà ngươi đã lộ ra biểu cảm tiểu nhân đắc chí làm cái gì!" Vân Chỉ trợn cả hai mắt lên, hoàn toàn châm biếm, Uyên nhà nàng mà dễ đánh bại như vậy sao!
Tiểu nhân đắc chí? Tuy rằng Khâu Lệ Thương Kình sinh ra ở thảo nguyên nhưng cũng có mười năm ở trong núi học sách, thành ngữ trung nguyên sư phụ dạy hắn cũng rất hiểu rõ, không để ý cách dùng từ của Vân Chỉ, ra vẻ nghiêm trang mở miệng chữa lại thành: "Hẳn phải nên là đắc chí vừa lòng!"
Vân Chỉ bỏ lại một cái nhìn xem thường, cũng không phải là thư sinh yếu đuối mà lại muốn chơi chữ với nàng sao: " Văn hóa trung nguyên bác đại tinh thâm, một người ngoại bang như ngươi thì biết cái gì. Ta đói bụng, muốn ăn cơm!"
Khâu Lệ Thương Kình không thèm để ý lời cụ thể trong lời nói của nàng, đứng dậy tự mình đi tìm đồ ăn cho nàng, hắn rất ít khi có nhẫn nại như vậy, nhưng mà hắn biết cô gái này cần phải từ từ, lần đầu tiên trong đời hắn từng bước xâm chiếm một con mồi, hy vọng kết quả sẽ không làm hắn thất vọng! Nếu không, không chiếm được thì hắn sẽ hủy diệt, hắn có gì để mà luyến tiếc đâu chứ!
Nhìn hắn thật sự đứng dậy đi lấy cơm canh, Vân Chỉ lại cố gắng cử động, tiếp tục nỗ lực lấy băng thiềm từ bên hông ra, cánh tay cứ nâng lên rồi lại vô lực hạ xuống chứ đừng nói là có thể di chuyển đến bên hông.
"Này! Băng thiềm! Khối băng! Giang hồ cấp cứu, nhanh đi ra cho ta!" Vân Chỉ buồn bực nhỏ giọng ra lệnh, tuy rằng biện pháp này thật ngốc nhưng cũng đành hành động bất đắc dĩ: "Mau ra đây, giải độc xong ta cho ngươi ăn nữu điệp!"
Vốn dĩ không ôm lấy hy vọng gì trong tình huống cấp bách này nên đành mù quáng nói vài câu, đột nhiên Vân Chỉ cảm giác được bên hông có cái gì đó đang di chuyển chậm rãi, hai mắt vui sướng nhìn xuống, cố gắng nhìn đến bên eo mình, quả nhiên nhìn thấy cái hộp nhỏ chứa băng thiềm từ từ mở ra, sau đó băng thiềm với ánh sáng màu xanh ẩn hiện cùng thân hình béo mập đi ra, rất nhanh đã bò đến dưới cằm Vân Chỉ, cẩn thận nhìn có thể thấy hai con mắt của tiểu nhân vật này híp thành một đường nhìn Vân Chỉ, còn vui vẻ cọ cọ trên cằm nàng vài cái, không biết là có phải xác nhận lời nói vừa rồi của Vân Chỉ có thật hay không nhưng vẫn cố gắng lấy lòng nàng để được ăn nhiều một chút.
Vân Chỉ kích động, vui vẻ rồi đột nhiên lại thu hồi biểu cảm đó lại, giả bộ tức giận giáo huấn: "Ngươi cái tên tiểu gia hỏa này, ta mất nửa ngày ngươi không chịu đi ra, vừa nghe thấy có ăn là vui vẻ chạy đến! Mau giải độc cho ta, nếu không giải xong thì ta sẽ mang ngươi cho nữu điệp ăn!"
Cái đầu béo mập cúi xuống, vừa hổ thẹn lại vừa không phục nhỏ giọng hừ hừ, băng thiềm cứ cúi đầu như thế di chuyển đến cổ tay nàng, rồi lật ngửa thân mình lên biến thành một đường ánh sáng chui vào trong da nàng, ngay lập tức Vân Chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh tập kích vào toàn bộ cơ thể.
Ngay sau đó băng thiềm lại hiện thân ở cổ tay bên kia, toàn thân mơ hồ có ánh sáng màu đen, không để ý thân thể mập mạp đang run lẩy bẩy, rồi lại biến về màu xanh nguyên bản, ngẩng đầu cao ngạo, một chút độc ấy đối với nó mà nói thì có đáng kể một chút nào.
Sau đó một lát, Vân Chỉ có thể cảm thấy cánh tay có thể từ từ nhúc nhích, trong lòng mừng rỡ, tay vân vê băng thiềm rồi hôn xuống một cái: "Ai nha, tiểu băng biểu hiện tốt lắm, lát nữa ta sẽ đi tìm nữu điệp cho ngươi ăn nha!"
Ai nha nha, nụ hôn đầu tiên của ta! Băng thiềm rầu rĩ giãy dụa rồi chạy thoát khỏi tay Vân Chỉ, trên mặt còn xuất hiện hai khối màu đỏ đỏ, trừng mắt liếc nhìn Vân Chỉ một cái rồi một lần nữa về cái tổ của mình, nhanh chóng đóng chặt cửa lại.
Vân Chỉ bị vật nhỏ này chơi đùa cười to, xem ra nó ngoài trừ việc tham ăn thì cũng rất đáng yêu!
Đúng lúc này, từ cửa truyền đến tiếng bước chân, Vân Chỉ nhanh chóng cất kĩ cái hộp, còn bản thân thì khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nàng muốn dùng kế bất biến ứng vạn biến.
Khâu Lệ Thương Kình bưng một cái khay đi vào, cũng không nhận ra Vân Chỉ có cái gì đó không thích hợp, bưng một chén cơm lên tự mình bón cho Vân Chỉ.
Vân Chỉ cũng không từ chối, thoải mái ăn thìa cơm từ trong tay hắn, không để ý đến sự kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt hắn, đã có lao động hầu hạ miễn phí thì cần gì phải tốn sức, không vui vẻ mà hưởng thụ thì đúng là ngu xuẩn mà.
Suy cho cùng thì cũng đói bụng nên rất nhanh đã giải quyết xong một chén cơm, Khâu Lệ Thương Kình cười vừa lòng, đặt bát xuống một bên: "Vân Chỉ, đây là lần đầu Bổn vương gặp một tù binh có thể bình tĩnh như ngươi."
"Sai, đó là vì ngươi không coi ta là tù binh để đối đãi, đương nhiên về điểm này thì ngươi cực kì thông minh!" Vân Chỉ được ăn uống no đủ, thoải mái nằm ở đó, cố gắng nhẫn nhịn dùng tay vuốt ve bụng thỏa mãn, tâm tình rất tốt nói.
"Này này này! Ngươi muốn làm gì?" Đột nhiên, Vân Chỉ tỉnh lại từ trong cảm giác thoải mãn, nhìn Khâu Lệ Thương Kình đang khom người bắt đầu mở vạt áo của mình ra, giật mình kêu to.
Động tác trên tay không ngừng, Khâu Lệ Thương Kình thản nhiên nói: "Hầu hạ Vương phi tương lai của Bổn vương tắm rửa đi ngủ a!"
"Ngươi đừng dễ quên như thế chứ! Không phải vừa rồi đã nói là phải thắng được Uyên thì mới nói tiếp hay sao! Đừng có lộn xộn!" Trong miệng lớn tiếng giận dữ mắng, nhưng sau khi áo khoác ngoài bị cởi ra nhanh chóng, trong lòng bắt đầu có chút hoảng loạn.
"Đương nhiên Bổn vương sẽ thắng, yên tâm, chỉ là cởi y phục cho ngươi mà thôi, ngươi trúng cổ nên không thể cử động, đây là lần đầu tiên Bổn vương hầu hạ người khác đó!" Dường như tâm tình của Khâu Lệ Thương Kình đang rất tốt, đặc biệt khi nghe ra trong giọng nói của nàng có một chút sợ hãi, chính là khoái cảm khi khống chế được con mồi trong tay.
Cởi cái đầu ngươi ý! Trong lòng Vân Chỉ thầm mắng, nếu như thật sự nàng không cử động được, nhỡ đâu lau súng cướp cò thì hắn vẫn có thể gian lận nha!
A phi! Miệng không đắn đo, nàng không phải đang thi, nếu hiện tại nàng thừa lúc hắn chú ý đánh hắn ngất xỉu rồi bỏ chạy, nhưng khả năng chạy thoát không phải rất lớn, hơn nữa nhất định Uyên và bọn họ sẽ đến, nội ứng ngoài hợp đánh tan nơi này mới đúng là tác phong của nàng, nhưng mà hiện tại tình huống này.............A, có rồi!
"Này, đừng bảo là ta không nhắc nhở ngươi trước, làn da trên người ta đều là độc dược trí mạng, lúc nữa ngươi chết rồi thì không ai có thể nhặt xác cho ngươi đâu nha." Vân Chỉ lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng.
Quần áo đã bị tụt xuống hơn nửa, lộ ra áo lót bên trong, Khâu Lệ Thương Kình đang nghiền ngẫm biểu cảm của Vân Chỉ, dáng vẻ khỏe mạnh bình tĩnh này thật sự tạo cho người ta cảm giác xúc động muốn bóc trần tất cả.
Nhìn thấy Vân Chỉ bắt đầu bất an, hắn cười cười, một tay nhẹ nhàng động vào cổ tay Vân Chỉ, thật sự muốn vì nàng mà làm vật thí nghiệm sao. Nhưng vừa cầm lấy thì mặt liền đen lại, sau đó toàn bộ khuôn mặt đều trở nên đen sì, hơn nữa còn có xu thế lan dần ra, quả nhiên là kịch độc!
Nhìn vẻ mặt khinh thường, châm biếm của Vân Chỉ, bão táp trong mắt Khâu Lệ Thương Kình tụ tập lại, một tay mạnh mẽ chế trụ lấy hàm dưới của Vân Chỉ, giọng nói ngoan độc: "Vậy mà ngươi lại hạ độc trên bản thân mình! Ngươi làm cái gì vậy! Muốn giữ mình trong sạch vì Mặc Kỳ Uyên sao?"
Trong lòng cô gái này rốt cuộc đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ nàng còn có tư tưởng bất kì lúc nào cũng có thể tự sát sao! Nhưng đối với Khâu Lệ Thương Kình hắn thì con mồi trong tay sống chết ra sao đều phải do hắn quyết định!
"Này! Ngươi bị bệnh à, ta thích bôi độc dược lên người ta thì mắc mớ gì đến ngươi!" Hàm dưới của Vân Chỉ bị nắm chặt sinh đau, cố gắng nói chuyện.
Người này không phải là bị bệnh chứ, sắc mặt còn thay đổi nhanh hơn cả bầu trời, nàng muốn giữ trong sạch thì đã sao, có bản lĩnh thì hắn cứ thử động vào nàng xem! Ngay cả một chút độc trên tay kia đã đủ để chỉnh hắn rồi!
"Hừ, tình nguyện dùng độc để tổn thương đến bản thân chứ không chịu để Bổn vương chạm vào sao?! Vậy thì Bổn vương không cần động đậy nhưng vẫn có thể cởi áo một cách đơn giản!" Đột nhiên, giống như một con sư tử bị chọc giận, hung ác xé rách áo của Vân Chỉ.
Mẹ nó! Hắn quả nhiên làm thật! Tay nhanh chóng đánh vào trên người hắn, nhưng chỉ trong nháy mắt tay bị trật hướng đi!
Nhìn thấy hắn ngã xuống giường, dường như là không thể tiếp tục kiên trì mà ngất đi, nhưng hai mắt sáng như đuốc vẫn đang nhìn chằm chằm bản thân mình, Vân Chỉ mở miệng nói: "Ta đã nói là cho ngươi là có độc rồi mà, may mà ta còn cho ngươi một loại độc thoải mái nha!"
Tuy rằng trên người nàng không có loại độc nào thoải mái nhưng độc này cũng không thể mất mạng, nó chỉ khiến xương cốt toàn thân khó chịu mà thôi.
Khâu Lệ Thương Kình tức giận ngã xuống mặt đất, gân cốt toàn thân như bị đập nát vậy, có thể nghe thấy tiếng răng rắc đáng sợ đó, mà trái tim ở ngực cũng như bị lửa nóng thiêu đốt. Chịu đựng đau đớn, hắn đứng dậy một cách khó khăn, tức giận trừng mắt Vân Chỉ một cái, nhưng lại không mở miệng yêu cầu thuốc giải, cứ nghiêng ngả đi ra ngoài.
Không ngờ là hắn còn có thể đứng lên, Vân Chỉ ngạc nhiên vô cùng, tuy nhiên thế cũng tốt, hiện tại hành động của nàng không có ai để ý, sửa sang lại quần áo rồi xoay người đi xuống giường, trước tiên tra xét chủ trướng này một lần, còn cái lão yêu bà Khâu Lệ Đại Cơ cũng nhất định phải giết!
Lúc chạng vạng tối, đoàn người Mặc Kỳ Uyên cũng âm thầm vượt qua sông chuẩn bị vào thăm dò doanh trại quân địch.
Quả nhiên Lạc Băng Tuyết tinh thông trận pháp ngũ hành, lần trước sau khi bị bọn họ đột nhập thành công quân doanh Khâu Lệ thì lần này quãng đường ngắn ngủi đến quân doanh lại càng rắc rối phức tạp hơn, còn Lạc Băng Tuyết quan sát phá giải thì không khỏi giật mình, nghĩ rằng nếu trong quân Mặc Kỳ mà không có người tinh thông nhiều chuyện trận thì những trận pháp này quả là rất khó khăn.
Mấy người nhanh chóng tiến gần đến quân doanh, trước khi đi họ đã thương lượng cụ thể, khi đến cửa quân doanh địch thì chia nhau ra hành động, Mặc Kỳ Uyên và Công Ngọc Viêm Bân đi vào bên trong cứu Vân Chỉ, còn Mang Lãng đi tìm Khâu Lệ Thương Kình đàm phán, làm thế là để kéo dài thời gian.
Ẩn mình ở một nơi bí mật nào đó, mấy người chuẩn bị xong ngay lập tức lao về phương hướng đã được xác định trước.
Nhưng mà còn chưa kịp xuất pháp thì đã bị Lạc Băng Tuyết nhỏ giọng ngăn cản: "Đừng nóng vội! Chúng ta lại bước vào một mê trận, trận pháp này huyền diệu hơn những cái vừa rồi rất nhiều, Tuyết nhi cần một chút thời gian."
"Khâu Lệ Thương Kình này cũng quá cẩn thận rồi đi, ba bước là một trận pháp, hai bước một trò ảo thuật, chẳng trách mà trên đường đi ngay cả một con chuột cũng không có!" Công Ngọc Viêm Bân oán giận nói, may mắn có mang theo người biết phá trận nếu không thì đến ngày mai họ cũng chưa chắc lại gần được quân doanh!
Tuy rằng Mặc Kỳ Uyên vẫn bình tĩnh như mọi khi nhưng cũng không khó để nhận ra chút vội vàng trong mắt hắn, nhìn Lạc Băng Tuyết gật đầu, tỏ vẻ cổ vũ.
Đi đến vị trí trung tâm của trận pháp, Lạc Băng Tuyết nhặt một nhánh cây lên rồi vẽ trên mặt đất một cái phác thảo, sau đó tung một hòn đá nhỏ ra thăm dò, trong mắt hiện lên chút phức tạp, trong miệng lẩm nhẩm một khẩu quyết khó hiểu, một loại ngôn ngữ khiến người ta không thể hiểu nổi.
Từ nhỏ nàng đã học trận pháp ngũ hành từ phụ thân, cũng có thể nói là kế thừa được hoàn toàn phần tri thức này của phụ thân, thật ra nàng cũng thích mấy cái thần bí như thế này, phụ thân nói học giỏi cái này một ngày nào đó có thể giúp đỡ Uyên trên chiến trường, nàng liền cố gắng học thật chăm chỉ, hiện tại xem ra quả nhiên có tác dụng không nhỏ.
Lạc Băng Tuyết vừa nghiên cứu, vừa âm thầm tính kế, thật ra đối với nàng mà nói thì trận pháp này không cần nhiều thời gian như vậy nhưng muốn nhìn thấu toàn bộ sự ảo diệu bên trong nó thì sử dụng quãng thời gian này hoàn toàn không ngắn chút nào.
Cục đá trong tay liên tục lặp lại các thí nghiệm, ánh sáng trong mắt nàng càng sáng hơn, trong lòng tính toán, đôi môi khẽ mở ra: "Tọa Bắc âm cách.........Ngũ Hành Tương Khắc, Quy Nhất. . . . . . Nam hợp thủy thông sinh, là trận nhãn. . . Đông liên Âm Sơn quỷ phủ, vì tử môn. . . . . ."
Sau khi Lạc Băng Tuyết cân nhắc xong, đột nhiên nhánh cây trong tay vọt về phía đông, quay đầu lại nói: "Uyên, đây là đường ra, chúng ta đi thôi!"
Tuy rằng nàng đã phá giải xong đường tử nhưng chỉ là trận phía đông, nàng dám khẳng định nhất định Uyên sẽ lựa chọn đi về phía nam, bởi vì bằng mưu lược của hắn nhất định sẽ cho rằng đường sinh mới là đường an toàn nhất, không có khả năng đoạt mạng người, mà nàng cũng cho rằng như vậy.
Vừa nghe thấy giọng nói, Mặc Kỳ Uyên đã nhanh chóng đứng dậy muốn đi cứu người luôn, nhưng mà nghĩ đến cái gì lại quay đầu nói: "Tuyết nhi, hiện tại ngươi quay lại đường cũ mà trở về, con đường phía trước có nhiều nguy hiểm, chúng ta có thể tự đi được!"
"Không được, phía trước vẫn còn mê trận, nếu không để ta đi theo Khâu Lệ công tử là được, tuy rằng võ công Tuyết nhi quá yếu nhưng khinh công vẫn có thể sử dụng, sẽ không trở thành gánh nặng cho mọi người, ta cũng muốn đi cứu tỷ tỷ nhanh một chút." Vừa nói hốc mắt vừa xuất hiện một vài giọt nước mắt.
Đương nhiên là nàng muốn đi, nếu không thì làm sao giúp được hảo tỷ tỷ Thiên Đại Vân Chỉ kia, còn cần nàng hỗ trợ một chút!
Thôi, đi theo Khâu Lệ Mang Lãng trao đổi, hẳn sẽ không làm sao, vậy thì cứ thuận theo ý nàng đi, Mặc Kỳ Uyên không nói gì nữa, để lại một câu cẩn thận rồi kép Công Ngọc đi về phía Nam. Ánh sáng trong mắt Lạc Băng Tuyết chợt lóe lên, quả nhiên nàng vẫn hiểu rõ Uyên, nàng muốn Uyên không tìm thấy được Thiên Đại Vân Chỉ, để cho nàng ta tự sinh tự diệt!
Sau khi Khâu Lệ Thương Kình trúng độc thì cố gắng đi một hơi đến chủ trướng, gọi quân y đến giải độc, nhưng lại nghe hắn nói là loại độc này hắn chưa từng biết, không thể giải được, tuy nhiên cũng không phải là thuốc độc chết người, chỉ là phải chịu chút khổ cực mà thôi.
Đương nhiên hắn không muốn cúi đầu xin thuốc giải từ Vân Chỉ, sau khi ăn xong đan dược giải độc, khí độc được áp chế một chút, Khâu Lệ Thương Kình đen mặt ngồi trên vị trí, nghĩ đến nữ nhân đáng giận kia, thế nào mà lại không biết cất nhắc như vậy hả!
Đột nhiên, ngoài cửa có tiểu binh lính chạy vào, quỳ xuống bẩm báo: "Vương gia, đột nhiên phía ngoài quân doanh có hai người xông vào, bảo là muốn gặp Vương gia giao dịch."
"Một đám phế vật! Chuẩn bị nhiều huyễn trận như vậy mà người ta vẫn có thể xông vào!" Tâm tình Khâu Lệ Thương Kình vốn dĩ không tốt, nay lại nghe thấy có người xông vào, nhất định là người của Mặc Kỳ Uyên, lại càng thêm tức giận, áp chế lửa giận, dừng lại một chút rồi lạnh lùng nói: "Để hai người đó đi vào!"
Tiểu binh hốt ha hốt hoảng chạy đi, rất nhanh chóng đưa Khâu Lệ Mang Lãng và Lạc Băng Tuyết đi vào.
Nhìn thấy hai người đến là Khâu Lệ Mang Lãng và một nữ tử không biết tên, Khâu Lệ Thương Kình vô cùng nghi ngờ, vì sao Mặc Kỳ Uyên không đến mà người mò đến lại là chất tử này, hắn muốn giao dịch chuyện gì!
"Vương điệt, đêm khuya đến bái kiến Vương thúc là có chuyện gì vậy!" Khi nói Khâu Lệ Thương Kình lại khôi phục ngữ điệu cùng với câu chữ đầy nguy hiểm, mà người nhìn qua cũng không có gì khác thường, ở trước mặt đối thủ điều quan trọng nhất là không được để lộ ra điểm yếu của bản thân!
Nghe thấy giọng điệu khiêu khích của hắn, Khâu Lệ Mang Lãng lạnh lùng hừ khẽ, tự nhiên tìm một vị trí ngồi xuống, có chút không cam lòng mở miệng: "Không phải ngươi luôn muốn có được bảo vật Kim Lũ Y của bộ tộc Kim thị sao, ta có thể đưa cho ngươi nhưng muốn ngươi thả Vân Chỉ ra!"
"Nga? Không ngờ ngươi có thể vì nàng mà đem Kim Lũ Y mà bộ tộc Kim thị đang liều chết bảo vệ ra đưa cho Bổn vương!" Khâu Lệ Thương Kình hơi ngạc nhiên, không ngờ là hắn luôn liều mạng bảo vệ cái đó mà lúc này lại chỉ vì một nữ nhân mà sẵn sàng mang ra trao đổi.
Khẽ thở dài một cái, ý tứ trong mắt Khâu Lệ Thương Kình không rõ ràng, giọng nói lười nhác khiến người ta không thể đoán được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì: "Nhưng mà làm sao bây giờ? Bổn vương lại vô cùng luyến tiếc thả Vân Chỉ ra, nữ nhân có hương vị như thế, đây là lần đầu tiên Bổn vương có thể gặp được!"
Có hương vị? Hừ, làm sao mà có thể không có chứ, vừa rồi còn bị nàng bôi đen một phen!
"Ngươi có ý gì, rốt cuộc ngươi đã làm gì Vân Chỉ?" Nghe thấy hắn một câu đầy ý nghĩa như vậy, Khâu Lệ Mang Lãng không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, mạnh mẽ đứng dậy tiến lên chất vấn.
Nhìn ánh mắt của Khâu Lệ Mang Lãng, Khâu Lệ Thương Kình cười to vài tiếng: "Vương điệt, ngươi làm gì mà nóng vội như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng thích cô gái này hay sao? Không ngờ là có lúc chú cháu chúng ta lại có cùng ý kiến như vậy!"
Lạc Băng Tuyết đứng yên lặng một bên nghe được ý tứ trong lời nói của Khâu Lệ Thương Kình, hẳn là hắn sẽ không dễ dàng thả người rồi. Hừ, như vậy mới hợp ý nàng, trong lòng cười lạnh lùng, chuẩn bị tiến lên cho thêm dầu vào lửa đang cháy.
"Ưng Vương Khâu Lệ, tốt nhất ngươi mau thả tỷ tỷ ra, trong lòng tỷ tỷ cũng chỉ có một mình sư huynh, ngươi cứ chiếm đoạt như vậy cũng sẽ không thể có được trái tim tỷ tỷ!" Lạc Băng Tuyết vừa mềm mại vừa lạnh lùng nói. Hơn nữa cũng biết nói như vậy chỉ càng chọc giận Khâu Lệ Thương Kình hơn mà thôi.
Tự xưng là kẻ vương giả, đương nhiên sẽ không cam tâm để người khác nói chuyện mình làm là hèn mọn, còn nói là sẽ thất bại. Ngay lập tức sắc mặt Khâu Lệ Thương Kình có phần đen hơn, cảm giác được luồng khí độc trong cơ thể mình cũng bắt đầu có chút dao động.
"Cô gái này, Bổn vương đã định rồi! Trong lòng nàng có ai thì đã sao, chỉ cần người còn đó thì trái tim có thể lấy đi bất kì lúc nào!"
Khâu Lệ Mang Lãng cố gắng áp chế cảm xúc muốn tiến lên đâm vào trái tim hắn một kiếm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt nhất ngươi mau thả Vân Chỉ ra, nếu không ngươi vĩnh viễn đừng mong có được Kim Lũ Y! Ngươi cũng biết, hiện tại người có khả năng tìm được Kim Lũ Y chỉ có mình ta!"
Hắn biết Khâu Lệ Thương Kình sát hại mẫu hậu vì mẹ là người của bộ tộc Kim thị, hắn chính là phát rồ vì Kim Lũ Y, nhưng hiện tại đây là lợi thế tốt nhất có thể cứu được Vân Chỉ, cho nên dù trên người hắn còn mang theo sứ mệnh trọng yếu nhưng hắn vẫn muốn cứu Vân Chỉ hơn.
"Nga? Như vậy cũng chưa hẳn đi!" Khâu Lệ Thương Kình cười một cách quỷ dị liếc nhìn hắn một cái, ngay lập tức trong lòng Mang Lãng cảm thấy bất an.
"Bổn vương đã sai ngươi đến trạch viện của Kim gia thu dọn sạch sẽ, cuối cùng cũng không phụ sự khổ tâm của Bổn vương, phía trước quả nhiên vẫn còn tộc trưởng tiền nhiệm của Kim thị, ngươi nói xem, lão tộc trưởng hơn trăm tuổi có thể chịu được mấy hình phạt hay không!" Khâu Lệ Thương Kình cười quỷ quái, nâng tay lên rồi vỗ nhẹ một cái.
Có thể nhìn ra ở trong mắt Mang Lãng hận hắn đến tận xương tận tủy, ngay lập tức có người nâng một cọc gỗ hình chữ thập đi ra, người trên cọc gỗ rõ ràng là một người có vẻ đã già, toàn thân như không có sức sống, tóc bạc rũ xuống toán loạn, không phân biệt rõ là sống hay chết.
Trong mắt Khâu Lệ Mang Lãng là sự khát máu, xiết chặt lấy nắm tay giống như muốn bóp nát toàn bộ xương cốt.
"Khâu Lệ Thương Kình, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Mỗi một chữ đều được rít từ kẽ răng ra, giống như muốn Khâu Lệ Thương Kình bị hủy diệt bởi ngàn cân hỏa dược.
Người bị buộc trên cọc gỗ chính ông ngoại của hắn, từ sau khi truyền giao lại chức vị tộc trưởng rồi đi du lịch hàng năm trời bên ngoài, không ngờ là vẫn bị tên tiểu nhân Khâu Lệ Thương Kình này bắt được! Người Kim gia gần như toàn bộ đều bị họ giết sạch, hiện nay thậm chí ngay cả một ông già mà cũng không chịu buông tha!
"Bổn vương muốn làm gì, muốn cái gì, hẳn không phải Vương điệt luôn hiểu rất rõ sao?" Khâu Lệ Thương Kình tự nhiên đá quả bóng lại phía Mang Lãng, rồi sau đó thản nhiên đùa nghịch quân cờ bên cạnh, giống như trong tay hắn đang nắm giữ được mọi quân cờ, khống chế được từng sinh mệnh thì trong lòng mới có được sự vui vẻ.
"Bổn vương cho ngươi thời gian một nén nhang, từ từ nghĩ xem Bổn vương muốn cái gì."
Nhất thời cục diện bị đình trệ, Khâu Lệ Thương Kình cũng không thúc giục, đầu ngón tay kẹp lấy quân cờ màu trắng, bắt đầu một ván cờ chiến với chính bản thân mình.
Đúng lúc này, Mặc Kỳ Uyên và Công Ngọc Viêm Bân cũng đang đi về hướng Nam, cứ đi như vậy hết hai nén nhang thì đột nhiên Mặc Kỳ Uyên dừng động tác, đứng lại nhíu mày.
"Làm sao vậy? Chúng ta cần tranh thủ thời gian, nhỡ đâu Mang Lãng không cầm cự được thì làm sao bây giờ?" Công Ngọc dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên.
"Ngươi không cảm thấy chỗ này có chút không thích hợp sao? Nơi chúng ta đi ngang qua chẳng những không có huyễn trận hơn nữa thủ vệ cũng rất thưa thớt." Đột nhiên giọng nói Mặc Kỳ Uyên trở nên lạnh lùng: "Nếu ta đoán không sai thì Vân Chỉ không thể bị nhốt ở đây, chúng ta đi về bên kia!"
Nói xong cũng không để ý Công Ngọc, lập tức thay đổi phương hướng, trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ Khâu Lệ Thương Kình làm ra nhiều mê trận đến mức bản thân bị mê hoặc rồi sao?
Công Ngọc Viêm Bân không nói gì lắc đầu, ngươi này nói thế nào thì chính là thế đó nha!
Sau đó rất nhanh hai người giống như đã tìm được mục tiêu, bởi vì cái doanh trướng kế tiếp có lính canh phòng nghiêm ngặt, lúc này mới nhìn ra đây là nơi quan trọng trong quân đội cần được canh phòng cẩn thận, hai người tìm theo cảm giác, dời bước đến nơi được canh phòng cẩn mật nhất.
Trong bóng đêm, bóng dáng hai người nhẹ nhàng lướt qua màn đêm, chú ý đến một tỳ nữ xuất hiện phía trước một cái doanh trướng, ngay lập tức hiểu ra đó là doanh trướng của Khâu Lệ Đại Cơ, còn Vân Chỉ thì rất có khả năng là đang ở bên trong, ngay cả không ở đó thì mục đích phía trước của bọn họ cũng là phải giết Khâu Lệ Đại Cơ, hủy đi quân đoàn tử thi của nàng!
Nhanh chóng ẩn thân vào mặt sườn sau của doanh trướng, hai người nương theo ánh nến có thể nhìn thấy bên trong chỉ có một mình Khâu Lệ Đại Cơ.
Đột nhiên Mặc Kỳ Uyên cảm giác được có người đang đến gần, lập tức nghiêng người về phía sau, trong bóng đêm tiếp được những chiêu thức của người đó, vốn dĩ cũng không phải những chiêu thức dứt khoát nhưng lại bị đối phương thoải mái đánh trả được, trong lòng không khỏi giật mình.
Hơn nữa trong tình huống này không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương, đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Mặc Kỳ Uyên nhanh chóng thu hồi chiêu thức rồi vội vàng nói:
"Chỉ nhi! Là nàng sao? Nàng không sao chứ?"
"Uyên? Ta biết là ngươi sẽ đến mà, ta không sao!" Vân Chỉ cũng chỉ vừa chạy đến, thật vất vả mới tìm được doanh trướng của lão yêu bà này, rồi đánh ngất tỳ nữ đưa trà rồi đổi y phục đi ra thì lại đụng phải người, không ngờ lại là Uyên và Công Ngọc, trong lòng không khỏi mừng rỡ!
"Ai? Vân Chỉ ngươi bảo không sao mà thế nào lại trở thành tỳ nữ rồi hả?" Công Ngọc Viêm Bân kinh ngạc bước lên hỏi, trong lòng không hỏi ảo não, xem như bọn họ đi một chuyến không công.
"Đã biết là Vân Chỉ có thừa khả năng để trốn thoát, ngươi xem, một chuyến đi không nha!"
"Đi vô ích cái đầu ngươi ý! Hiện tại ta đang chuẩn bị giết lão yêu bà Khâu Lệ Đại Cơ kia, nếu ngươi không dám đi thì về sớm một chút trông nhà trông cửa đi!" Vân Chỉ bất mãn trách mắng Công Ngọc, nhưng trong lòng lại đang thầm cao hứng vì mình và Uyên tâm ý tương thông.
Giờ này mà trở về thì đúng là không đánh mà lui, hơn nữa nếu hắn mà là người gặp trận mà bỏ chạy thì chắc chắn Vân Chỉ sẽ càng nhân cơ hội này mà chê cười hắn rồi: "Hắc hắc, Vân Chỉ, ta nói đùa thôi, đương nhiên ta đoán được chắc chắn ngươi sẽ trốn được, nên tự nhiên muốn giúp ngươi một tay, một nơi náo nhiệt như thế này đâu thể thiếu Công Ngọc ta được!"
Nhìn thấy Vân Chỉ không làm sao, Mặc Kỳ Uyên cũng yên tâm hơn, nghe thấy hai người đấu võ mồm cũng khiến tâm tình trở nên thoải mái hơn cười cười, nhìn trang phục tỳ nữ của Vân Chỉ đã đoán ngay được nàng muốn làm cái gì, mở miệng nói: "Có cần chúng ta giúp gì hay không?"
"Ta đi vào trong cho nàng uống thứ này vào trước, các ngươi để ý tình huống mà đi vào." Vân Chỉ bình tĩnh nói.
Xoay ngươi đặt tổ yến đã được chuẩn bị tốt lên rồi bưng vào, ánh mắt hai ngươi tập trung về phía doanh trướng.
Lúc này phía trước Vân Chỉ Khâu Lệ Đại Cơ vẫn đang duy trì động tác, chậm rãi uống trà từ từ suy xét vấn đề. Nếu nàng muốn có thêm công lực của Cửu Lễ thì nhất định phải đưa xú nha đầu Vân Chỉ kia cho hắn, hiện tại bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đưa nha đầu kia đi nhưng mà còn chưa tra tấn được Mặc Kỳ Uyên thì trong lòng nàng vẫn chưa thể thoải mái!
Nàng không có lúc nào là không muốn róc xương lóc thịt Mặc Kỳ Uyên, khiến hắn hồn bay phách tán không còn khả năng về trời nữa! Nhưng nàng đã chậm một bước, Mặc Kỳ Uyên lại trở thành chủ nhân của chim Phượng, cất dấu một nguồn năng lượng vô hạn, cho nên nàng không thể để họ có cơ hội trở nên mạnh hơn, nhất định trên chiến trường phải hủy diệt bọn họ một cách triệt để.
Nghe thấy có người bước vào, bỗng chốc nàng trở nên cảnh giác hơn, chỉ thấy Vân Chỉ cúi đầu thong thả đi vào, bưng khay tổ yến lên đặt trước mặt Khâu Lệ Đại Cơ, sau đó kính cẩn đứng sang một bên, chờ chủ nhân ăn xong rồi dọn dẹp.
Sau khi Khâu Lệ Đại Cơ có chút bàng hoàng xong liền nhanh chóng bình tĩnh lại, còn ánh mắt thì mơ hồ tập trung trên chân của tỳ nữ, ánh sáng lóe lên trong mắt, nhưng vẫn giả bộ tự nhiên không biết gì, bên cạnh đó còn bình tĩnh dùng thìa khuấy bát cháo tổ yến, rồi sau đó bưng lên ăn một ngụm dưới cặp mắt chờ mong của người nào đó.
Cuối cùng nàng cũng nuốt vào, Vân Chỉ mừng rỡ, âm thầm hừ lạnh nói: dám hạ cổ ngủ với bản cô nương! Ta cho ngươi biết thế nào gọi là hạ cổ, cho ngươi biết cảm giác muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!
Chờ nàng ăn xong hơn nửa bát, Vân Chỉ nghĩ thời cơ đã đến, tay vừa lật thì một đoản kiếm tinh xảo dùng tốc độ sét đánh đâm về phía trước.
Nhưng hoàn toàn ngoài ý muốn, Khâu Lệ Đại Cơ vốn dĩ đang ngồi ở đó đột nhiên di chuyển, trong chớp mắt đã đi đến bên người Vân Chỉ bóp chặt lấy cổ tay nàng, tốc độ đó mắt người căn bản không thể nhìn ra được! "Hừ, một loại độc nho nhỏ mà cũng dám khoe khoang trước mặt bản cung sao!" Khâu Lệ Đại Cơ khinh thường nói, chỗ công lực nàng lấy được từ Cửu Lễ tuy rằng không bằng công lực của nàng kiếp trước nhưng cũng biến nàng thành người bách độc bất xâm, ngăn cản được vạn loại vũ khí!
Vân Chỉ hoảng hốt, đây là loại tốc độ gì! Nàng hoàn toàn không nhìn thấy gì, hơn nữa nàng ta không phải đã trúng thực cổ của nàng sao? Vậy sao lại không có việc gì! Đúng rồi, nàng hẳn không nên dùng ánh mắt của con người nhìn nàng ta, đại chiến với tử thi hôm nay cũng đã biểu hiện được rõ ràng nàng không phải là người đàng hoàng rồi!
"Khâu Lệ Đại Cơ, ngày chết của ngươi đến rồi!" Vân Chỉ lớn tiếng nói, chính là muốn báo cho hai người bên ngoài còn tay thì như rắn không xương nhanh chóng rút ra rồi quay người một lần nữa đâm về phía nàng ta.
Mặc Kỳ Uyên và Công Ngọc nghe thấy tiếng đánh nhau cũng nhanh chóng phi thân tiến vào, cùng với Vân Chỉ vây lấy Khâu Lệ Đại Cơ: "Ha ha, bản cung đang nghĩ tới ngươi mà quả nhiên Mặc Kỳ Uyên ngươi đến đây thật!" Khâu Lệ Đại Cơ cười to vài tiếng, sảng khoái giống như hoàn thành được tâm nguyện của cuộc đời, nhìn thế vây công của ba người: "Nếu đã đến đây thì bản cung sẽ khiến cho ngươi có đi mà không có về!"
Bốn người ở trong trướng lượn vòng đấu đi đấu lại, nhóm binh lính đứng ở ngoài trướng sợ hãi căn bản không nhìn rõ một cái gì, cả đám đứng sững sờ ở đó, cũng không biết nên vào hỗ trợ hay là nên đi bẩm báo cho Vương gia bọn họ.
Rất nhanh sau đó, ba người cảm giác được lực bất tòng tâm, bọn họ phát hiện khả năng của Khâu Lệ Đại Cơ đã vượt qua khả năng của con người, đáng sợ quỷ dị giống như khi nàng biến thành một đám khói đen rồi biến mất trên chiến trường ngày hôm nay, nàng đắc ý xuyên qua thế vây công của ba người, giống như một làn khói đen đao chém không dính, kiếm đâm không ảnh hưởng, chưởng đánh đến cũng không vấn đề gì, căn bản không giống như đánh nhau cùng với một con người!
"Ha ha ha ha ha ha! Chỉ bằng các ngươi mà hiện tại muốn đối phó với bản cung sao! Hừ, bản cung sẽ khiến cho các ngươi ngay cả cơ hội đi đến Địa phủ đầu thai cũng không có!" Một chữ cuối cùng đi kèm theo một luồng khí thô bạo đánh vào giữa ba người, kiếm khí chân khí xoay vòng khiến đồ vật trong doanh trướng đều bị phá hủy, còn lều trại thì lung lay sắp đổ giống như sắp không thể chịu đựng được sự tàn bạo đang bành trướng bên trong.
Ngay lập tức, Công Ngọc Viêm Bân là người đầu tiên không thể tiếp tục chống đỡ được trận thế đo, bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu lớn.
Tuy rằng Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên còn cố chống chọi được nhưng cũng không biết bọn họ còn có thể chống trả được khí thế bức người của yêu nữ này trong bao lâu. Mặc Kỳ Uyên dứt ra một hơi trong lúc đánh nhau quay ra nói với Công Ngọc: "Công Ngọc, ngươi đi trước đi, bảo toàn quân đợi lệnh, chờ chúng ta!"
Công Ngọc hiểu ý hắn, quân đội đã an bày xong lúc này cần người đi hồi âm báo cáo tình huống, nếu không quân Mặc Kỳ mà tấn công trong hoàn cảnh này thì chỉ có nước bị tiêu diệt toàn quân mà thôi. Vỗ vỗ ngực, không nói thêm một câu vô nghĩa, Công Ngọc Viêm Bân quay đầu đi.
"Còn muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu!" Khâu Lệ Đại Cơ cũng không muốn để một người nào chạy thoát, hừ lạnh một tiếng, không giằng co cùng hai người này nữa, dùng một chưởng mạnh mẽ đánh lui hai người rồi nhanh chóng đuổi theo Công Ngọc Viêm Bân, điểm lấy huyệt đạo của hắn.
Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ kinh hãi nhìn nhau, bọn họ có thể nhận ra tình huống từ trong mắt đối phương, yêu nữ này sao có thể trở nên lợi hại trong thời gian ngắn như vậy được chứ, một chưởng như vậy đã khiến tâm mạch của cả hai người bị tổn thương mạnh, nếu tiếp tục tấn công chỉ sợ chỉ còn con đường chết mà thôi!
Khâu Lệ Đại Cơ vừa lòng nhìn một vòng kiệt tác xung quanh của bản thân, khuôn mặt vốn dĩ diêm dúa lòe loẹt giờ càng thêm vui vẻ hân hoan, càng mê hoặc lòng người, nhưng cũng càng gây ra cho người khác cảm giác sợ hãi âm u, giống như một loại cám dỗ từ địa ngục, chỉ cần hơi vô ý bị hấp dẫn vào đó thì sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh!
Không để ý Công Ngọc Viêm Bân bị đứng yên ngoài cửa, Khâu Lệ Đại Cơ chậm rãi đi về hướng Mặc Kỳ Uyên, thấy hắn cố gắng chống người đứng lên, cười lạnh châm chọc, cho dù xương cốt hắn có cứng rắn đến đâu thì tối hôm này, hận cũ kiếp trước nàng muốn tính toán rõ ràng với hắn.
"Mặc Kỳ Uyên, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay bản cung, kiếp trước ta không có khả năng là đối thủ của ngươi nhưng hiện tại ngươi so với con kiến trong tay bản cung cũng không bằng!" Khâu Lệ Đại Cơ túm chặt lấy cổ áo hắn, đôi môi đỏ sẫm phun ra những lời cay độc, nói xong một tay dơ lên, ngay lập tức trên đầu ngón tay xuất hiện những móng tay lợi hại, hung hăng vạch xuống ngực Mặc Kỳ Uyên giống như muốn xé tan lục phủ ngũ tạng của hắn!
Mặc Kỳ Uyên đau đớn kêu lên một tiếng, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi nhưng vẫn cố gắng kiên trì không ngã xuống, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào yêu nữ đối diện, dùng ánh mắt tàn nhẫn giống như muốn xé toạc nàng ra: "Khâu Lệ Đại Cơ, ngươi ở Mặc Kỳ ta làm chuyện ác trong nhiều năm qua, hại người thân Bổn vương chết thảm ốm đau, kiếp trước ngươi và Bổn vương có ân oán gì chứ!"
Theo ý hắn thì lão yêu bà này chính là người điên, không biết mục đích của nàng là gì, càng không thể nghe hiểu ngôn ngữ điên rồ của nàng: "Ha ha ha ha, đó là trừng phạt thích đáng cho bọn họ! Muốn trách thì phải trách bọn họ đã gặp phải một người như ngươi, trở thành người thân bằng hữu của Mặc Kỳ Uyên ngươi, bản cung cũng chỉ muốn cho bọn họ đầu thai sớm hơn một chút mà thôi!"
Lúc này khuôn mặt của Khâu Lệ Đại Cơ trở nên vô cùng dữ tợn, cho dù dung nhan có xinh đẹp đến đâu thì giờ phút này khuôn mặt đó cũng trở nên cực kì vặn vẹo. Vừa nói chuyện, vừa vung liên tiếp chưởng phong về phía Mặc Kỳ uyên, khiến hắn không bao giờ có thể đứng thẳng dậy được nữa, ngã sấp xuống.
Không tiếp tục nhịn đau được, một ngụm máu lớn được phun ra, bắn lên trên mặt đất, áo bào màu đen của hắn cũng dính máu tươi nhưng không thể nhìn rõ được, trong lòng hắn biết hiện tại tình trạng thân thể mình vô cùng xấu, nhưng lão yêu bà này nhất định sẽ không chịu bỏ qua cho hắn.
"Uyên! Ngươi như thế nào rồi!" Vân Chỉ ngã xuống một bên vừa sợ hãi vừa đau lòng nhưng không có khí lực đứng dậy đến giúp Uyên, thậm chí không thể vì hắn mà cản lại chiêu thức của lão yêu bà kia, chỉ có thể lớn tiếng chửi rủa: "Ngươi là một lão yêu bà ghê tởm! Ngươi, khụ khụ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Đau lòng rồi hả? Ha ha ha, như vậy mà đã đau lòng thì tiếp theo ngươi sẽ còn cảm thấy thế nào đây!" Khâu Lệ Đại Cơ cười một nụ cười xinh đẹp nhưng chứa đầy thù hận, ngay cả ánh mắt cũng biến thành màu đỏ.
Khâu Lệ Thương Kình ngồi xuống bên giường, bàn tay to chậm rãi nhẹ nhàng xoa lên dung nhanh xinh đẹp mê hoặc lòng người này, lòng ngón tay có chút thô ráp cùng với những vết chai sạn chạm vào mặt Vân Chỉ có chút đau, cau mày, nhưng không nói chuyện, nhưng hai mắt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào nam tử như sói trước mặt này, trên mặt còn mang theo nụ cười đầy ý tứ, nàng không biết rốt cuộc nam nhân này đang muốn làm cái gì.
Cánh tay bên người vẫn đang tiếp tục nỗ lực, nhưng mà với tốc độ này thì không biết còn chờ đến khi nào, não nhanh chóng chuyển động, nàng cần nghĩ ra biện pháp nhanh hơn.
"Bổn vương đã mời ngươi hai lần, ngươi cự tuyệt hai lần, vậy thì lần này Bổn vương sẽ không hỏi lại ngươi nữa, chờ ngày mai đánh thắng trận, hoặc càng triệt để hơn, giữ lấy tính mạng Mặc Kỳ Uyên, vậy thì lúc đó ngươi sẽ ngoan ngoãn về Khâu Lệ với Bổn vương, làm Ưng Vương phi của Bổn vương." Giọng nói trầm thấp của hắn mang theo nhiều chữ không rõ ràng, là giọng nói đến từ thảo nguyên, không giống với giọng nói thuần hậu trong veo của Mặc Kỳ Uyên.
Hắn còn muốn sát hại Uyên sao? Vân Chỉ nghe xong, trong lòng có một chút phẫn nộ và đau đớn, tuy rằng biết đương nhiên Uyên không phải là người dễ bị người khác khi dễ, nhưng lời này lại được nói ra từ miệng một nam nhân đầy nguy hiểm, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi. Đặc biệt hiện tại bản thân không ở bên cạnh hắn, có lẽ bây giờ hắn còn đang suy nghĩ tất cả mọi cách bất chấp hậu quả để cứu bản thân mình ra cũng nên!
Không được, nhất định nàng phải nhanh chóng chạy thoát, không thể để mình trở thành gánh nặng cho Uyên! Hơn nữa, còn muốn nàng ngoan ngoãn tái giá sao? Nhìn hắn so ra còn kém hơn Uyên, loại hàng này lấy đâu ra tin tưởng nàng sẽ tái giá với hắn chứ! Ngay lập tức cảm thấy chán ghét cái loại không phải tư bản mà cứ ra vẻ lão đại như hắn, cứ như muốn tất cả mọi người đều vây quanh tên hắn vậy!
Tuy rằng trong lòng có đủ loại tức giận nhưng trên mặt không để lộ một chút biểu cảm nào.
"Muốn ta chấp nhận tái giá thì ngươi phải khiến ta tâm phục khẩu phục." Cho dù Vân Chỉ không thể động đậy, chỉ có thể ngơ ngác nằm ở đó, nhưng sắc mặt lạnh nhạt cùng với thần thái ung dung vô tình toát ra một khí thế khiến người khác phải mê muội.
Khâu Lệ Thương Kình lướt qua đường cong tinh xảo trên khuôn mặt nàng, nghe xong lời nói của nàng, động tác tay có chút dừng lại, vốn dĩ muốn nhìn chằm chằm vào hai mắt chứa đầy ý cười của nàng, tay kia thì vô cùng tự nhiên vân vê mái tóc của nàng, đặt tay lên chóp mũi như đang ngửi một thứ gì đó vô cùng say mê, tóc cô gái này có một mùi có thể khiến người khác thần hồn điên đảo, trong cái túi nhỏ bên eo hắn vẫn còn giữ một nhánh tóc của nàng.
Nhìn dáng vẻ say mê đáng đánh đòn này của hắn, trần trụi mà đùa giỡn! Vân Chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực, nếu không phải lúc này nàng không thể động đậy thì nhất định sẽ đá vào tiểu huynh đệ của hắn!
"Ngươi muốn thế nào mới tâm phục khẩu phục?" Giọng nói nỉ non đầy say mê, nhưng dáng vẻ không giống như sẽ trầm luân vào đó.
Người như vậy, say mê mà không trầm luân, làm bất kì chuyện gì cũng sẽ giữ lại một chút cảnh giác, đây là bản năng vương giả bẩm sinh.
"Ta muốn nhìn thấy tận mắt các ngươi một đánh một, từ trước đến nay ta chỉ nhìn vào người mạnh nhất, ai thắng ta ở với người đó! Đương nhiên, với tình hình hiện tại này của ta ngươi cũng có thể làm điều gì đó, nhưng thời gian còn nhiều, nhất định ta sẽ biến cuộc sống của ngươi thành tổ ong vò vẽ!" Nghe thấy hắn trả lời như vậy, Vân Chỉ vội vàng mở miệng nói, nàng tin tưởng rằng với một người kiêu ngạo như hắn nhất định sẽ làm theo yêu cầu của bản thân mình!
Thì ra là như vậy! Khâu Lệ Thương Kình nở một nụ cười ngắn ngủi, yếu ớt, ngay cả khi nàng không nói thì đánh bại Mặc Kỳ Uyên cũng chính là mục đích của cuộc chiến tranh lần này của hắn. Tuy nhiên, hắn vẫn chờ mong cô gái trước mặt này sẽ lộ ra biểu cảm tâm phục khẩu phục như thế nào, liệu có giống với các cô gái trên thảo nguyên hay không, có coi hắn như một Chiến thần hay không!
Nghĩ đến một vài ngày nữa có thể chiến thắng Mặc Kỳ Uyên, biến khinh thường trong mắt Vân Chỉ thành ái mộ, kính ngưỡng, trong lòng hắn liền cảm thấy một sự hưng phấn không biết từ đâu đến, ý cười vào tận trong đáy mắt, thâm thúy sáng rõ.
"Này này này, còn chưa bắt đầu tỉ thí với Uyên mà ngươi đã lộ ra biểu cảm tiểu nhân đắc chí làm cái gì!" Vân Chỉ trợn cả hai mắt lên, hoàn toàn châm biếm, Uyên nhà nàng mà dễ đánh bại như vậy sao!
Tiểu nhân đắc chí? Tuy rằng Khâu Lệ Thương Kình sinh ra ở thảo nguyên nhưng cũng có mười năm ở trong núi học sách, thành ngữ trung nguyên sư phụ dạy hắn cũng rất hiểu rõ, không để ý cách dùng từ của Vân Chỉ, ra vẻ nghiêm trang mở miệng chữa lại thành: "Hẳn phải nên là đắc chí vừa lòng!"
Vân Chỉ bỏ lại một cái nhìn xem thường, cũng không phải là thư sinh yếu đuối mà lại muốn chơi chữ với nàng sao: " Văn hóa trung nguyên bác đại tinh thâm, một người ngoại bang như ngươi thì biết cái gì. Ta đói bụng, muốn ăn cơm!"
Khâu Lệ Thương Kình không thèm để ý lời cụ thể trong lời nói của nàng, đứng dậy tự mình đi tìm đồ ăn cho nàng, hắn rất ít khi có nhẫn nại như vậy, nhưng mà hắn biết cô gái này cần phải từ từ, lần đầu tiên trong đời hắn từng bước xâm chiếm một con mồi, hy vọng kết quả sẽ không làm hắn thất vọng! Nếu không, không chiếm được thì hắn sẽ hủy diệt, hắn có gì để mà luyến tiếc đâu chứ!
Nhìn hắn thật sự đứng dậy đi lấy cơm canh, Vân Chỉ lại cố gắng cử động, tiếp tục nỗ lực lấy băng thiềm từ bên hông ra, cánh tay cứ nâng lên rồi lại vô lực hạ xuống chứ đừng nói là có thể di chuyển đến bên hông.
"Này! Băng thiềm! Khối băng! Giang hồ cấp cứu, nhanh đi ra cho ta!" Vân Chỉ buồn bực nhỏ giọng ra lệnh, tuy rằng biện pháp này thật ngốc nhưng cũng đành hành động bất đắc dĩ: "Mau ra đây, giải độc xong ta cho ngươi ăn nữu điệp!"
Vốn dĩ không ôm lấy hy vọng gì trong tình huống cấp bách này nên đành mù quáng nói vài câu, đột nhiên Vân Chỉ cảm giác được bên hông có cái gì đó đang di chuyển chậm rãi, hai mắt vui sướng nhìn xuống, cố gắng nhìn đến bên eo mình, quả nhiên nhìn thấy cái hộp nhỏ chứa băng thiềm từ từ mở ra, sau đó băng thiềm với ánh sáng màu xanh ẩn hiện cùng thân hình béo mập đi ra, rất nhanh đã bò đến dưới cằm Vân Chỉ, cẩn thận nhìn có thể thấy hai con mắt của tiểu nhân vật này híp thành một đường nhìn Vân Chỉ, còn vui vẻ cọ cọ trên cằm nàng vài cái, không biết là có phải xác nhận lời nói vừa rồi của Vân Chỉ có thật hay không nhưng vẫn cố gắng lấy lòng nàng để được ăn nhiều một chút.
Vân Chỉ kích động, vui vẻ rồi đột nhiên lại thu hồi biểu cảm đó lại, giả bộ tức giận giáo huấn: "Ngươi cái tên tiểu gia hỏa này, ta mất nửa ngày ngươi không chịu đi ra, vừa nghe thấy có ăn là vui vẻ chạy đến! Mau giải độc cho ta, nếu không giải xong thì ta sẽ mang ngươi cho nữu điệp ăn!"
Cái đầu béo mập cúi xuống, vừa hổ thẹn lại vừa không phục nhỏ giọng hừ hừ, băng thiềm cứ cúi đầu như thế di chuyển đến cổ tay nàng, rồi lật ngửa thân mình lên biến thành một đường ánh sáng chui vào trong da nàng, ngay lập tức Vân Chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh tập kích vào toàn bộ cơ thể.
Ngay sau đó băng thiềm lại hiện thân ở cổ tay bên kia, toàn thân mơ hồ có ánh sáng màu đen, không để ý thân thể mập mạp đang run lẩy bẩy, rồi lại biến về màu xanh nguyên bản, ngẩng đầu cao ngạo, một chút độc ấy đối với nó mà nói thì có đáng kể một chút nào.
Sau đó một lát, Vân Chỉ có thể cảm thấy cánh tay có thể từ từ nhúc nhích, trong lòng mừng rỡ, tay vân vê băng thiềm rồi hôn xuống một cái: "Ai nha, tiểu băng biểu hiện tốt lắm, lát nữa ta sẽ đi tìm nữu điệp cho ngươi ăn nha!"
Ai nha nha, nụ hôn đầu tiên của ta! Băng thiềm rầu rĩ giãy dụa rồi chạy thoát khỏi tay Vân Chỉ, trên mặt còn xuất hiện hai khối màu đỏ đỏ, trừng mắt liếc nhìn Vân Chỉ một cái rồi một lần nữa về cái tổ của mình, nhanh chóng đóng chặt cửa lại.
Vân Chỉ bị vật nhỏ này chơi đùa cười to, xem ra nó ngoài trừ việc tham ăn thì cũng rất đáng yêu!
Đúng lúc này, từ cửa truyền đến tiếng bước chân, Vân Chỉ nhanh chóng cất kĩ cái hộp, còn bản thân thì khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nàng muốn dùng kế bất biến ứng vạn biến.
Khâu Lệ Thương Kình bưng một cái khay đi vào, cũng không nhận ra Vân Chỉ có cái gì đó không thích hợp, bưng một chén cơm lên tự mình bón cho Vân Chỉ.
Vân Chỉ cũng không từ chối, thoải mái ăn thìa cơm từ trong tay hắn, không để ý đến sự kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt hắn, đã có lao động hầu hạ miễn phí thì cần gì phải tốn sức, không vui vẻ mà hưởng thụ thì đúng là ngu xuẩn mà.
Suy cho cùng thì cũng đói bụng nên rất nhanh đã giải quyết xong một chén cơm, Khâu Lệ Thương Kình cười vừa lòng, đặt bát xuống một bên: "Vân Chỉ, đây là lần đầu Bổn vương gặp một tù binh có thể bình tĩnh như ngươi."
"Sai, đó là vì ngươi không coi ta là tù binh để đối đãi, đương nhiên về điểm này thì ngươi cực kì thông minh!" Vân Chỉ được ăn uống no đủ, thoải mái nằm ở đó, cố gắng nhẫn nhịn dùng tay vuốt ve bụng thỏa mãn, tâm tình rất tốt nói.
"Này này này! Ngươi muốn làm gì?" Đột nhiên, Vân Chỉ tỉnh lại từ trong cảm giác thoải mãn, nhìn Khâu Lệ Thương Kình đang khom người bắt đầu mở vạt áo của mình ra, giật mình kêu to.
Động tác trên tay không ngừng, Khâu Lệ Thương Kình thản nhiên nói: "Hầu hạ Vương phi tương lai của Bổn vương tắm rửa đi ngủ a!"
"Ngươi đừng dễ quên như thế chứ! Không phải vừa rồi đã nói là phải thắng được Uyên thì mới nói tiếp hay sao! Đừng có lộn xộn!" Trong miệng lớn tiếng giận dữ mắng, nhưng sau khi áo khoác ngoài bị cởi ra nhanh chóng, trong lòng bắt đầu có chút hoảng loạn.
"Đương nhiên Bổn vương sẽ thắng, yên tâm, chỉ là cởi y phục cho ngươi mà thôi, ngươi trúng cổ nên không thể cử động, đây là lần đầu tiên Bổn vương hầu hạ người khác đó!" Dường như tâm tình của Khâu Lệ Thương Kình đang rất tốt, đặc biệt khi nghe ra trong giọng nói của nàng có một chút sợ hãi, chính là khoái cảm khi khống chế được con mồi trong tay.
Cởi cái đầu ngươi ý! Trong lòng Vân Chỉ thầm mắng, nếu như thật sự nàng không cử động được, nhỡ đâu lau súng cướp cò thì hắn vẫn có thể gian lận nha!
A phi! Miệng không đắn đo, nàng không phải đang thi, nếu hiện tại nàng thừa lúc hắn chú ý đánh hắn ngất xỉu rồi bỏ chạy, nhưng khả năng chạy thoát không phải rất lớn, hơn nữa nhất định Uyên và bọn họ sẽ đến, nội ứng ngoài hợp đánh tan nơi này mới đúng là tác phong của nàng, nhưng mà hiện tại tình huống này.............A, có rồi!
"Này, đừng bảo là ta không nhắc nhở ngươi trước, làn da trên người ta đều là độc dược trí mạng, lúc nữa ngươi chết rồi thì không ai có thể nhặt xác cho ngươi đâu nha." Vân Chỉ lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng.
Quần áo đã bị tụt xuống hơn nửa, lộ ra áo lót bên trong, Khâu Lệ Thương Kình đang nghiền ngẫm biểu cảm của Vân Chỉ, dáng vẻ khỏe mạnh bình tĩnh này thật sự tạo cho người ta cảm giác xúc động muốn bóc trần tất cả.
Nhìn thấy Vân Chỉ bắt đầu bất an, hắn cười cười, một tay nhẹ nhàng động vào cổ tay Vân Chỉ, thật sự muốn vì nàng mà làm vật thí nghiệm sao. Nhưng vừa cầm lấy thì mặt liền đen lại, sau đó toàn bộ khuôn mặt đều trở nên đen sì, hơn nữa còn có xu thế lan dần ra, quả nhiên là kịch độc!
Nhìn vẻ mặt khinh thường, châm biếm của Vân Chỉ, bão táp trong mắt Khâu Lệ Thương Kình tụ tập lại, một tay mạnh mẽ chế trụ lấy hàm dưới của Vân Chỉ, giọng nói ngoan độc: "Vậy mà ngươi lại hạ độc trên bản thân mình! Ngươi làm cái gì vậy! Muốn giữ mình trong sạch vì Mặc Kỳ Uyên sao?"
Trong lòng cô gái này rốt cuộc đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ nàng còn có tư tưởng bất kì lúc nào cũng có thể tự sát sao! Nhưng đối với Khâu Lệ Thương Kình hắn thì con mồi trong tay sống chết ra sao đều phải do hắn quyết định!
"Này! Ngươi bị bệnh à, ta thích bôi độc dược lên người ta thì mắc mớ gì đến ngươi!" Hàm dưới của Vân Chỉ bị nắm chặt sinh đau, cố gắng nói chuyện.
Người này không phải là bị bệnh chứ, sắc mặt còn thay đổi nhanh hơn cả bầu trời, nàng muốn giữ trong sạch thì đã sao, có bản lĩnh thì hắn cứ thử động vào nàng xem! Ngay cả một chút độc trên tay kia đã đủ để chỉnh hắn rồi!
"Hừ, tình nguyện dùng độc để tổn thương đến bản thân chứ không chịu để Bổn vương chạm vào sao?! Vậy thì Bổn vương không cần động đậy nhưng vẫn có thể cởi áo một cách đơn giản!" Đột nhiên, giống như một con sư tử bị chọc giận, hung ác xé rách áo của Vân Chỉ.
Mẹ nó! Hắn quả nhiên làm thật! Tay nhanh chóng đánh vào trên người hắn, nhưng chỉ trong nháy mắt tay bị trật hướng đi!
Nhìn thấy hắn ngã xuống giường, dường như là không thể tiếp tục kiên trì mà ngất đi, nhưng hai mắt sáng như đuốc vẫn đang nhìn chằm chằm bản thân mình, Vân Chỉ mở miệng nói: "Ta đã nói là cho ngươi là có độc rồi mà, may mà ta còn cho ngươi một loại độc thoải mái nha!"
Tuy rằng trên người nàng không có loại độc nào thoải mái nhưng độc này cũng không thể mất mạng, nó chỉ khiến xương cốt toàn thân khó chịu mà thôi.
Khâu Lệ Thương Kình tức giận ngã xuống mặt đất, gân cốt toàn thân như bị đập nát vậy, có thể nghe thấy tiếng răng rắc đáng sợ đó, mà trái tim ở ngực cũng như bị lửa nóng thiêu đốt. Chịu đựng đau đớn, hắn đứng dậy một cách khó khăn, tức giận trừng mắt Vân Chỉ một cái, nhưng lại không mở miệng yêu cầu thuốc giải, cứ nghiêng ngả đi ra ngoài.
Không ngờ là hắn còn có thể đứng lên, Vân Chỉ ngạc nhiên vô cùng, tuy nhiên thế cũng tốt, hiện tại hành động của nàng không có ai để ý, sửa sang lại quần áo rồi xoay người đi xuống giường, trước tiên tra xét chủ trướng này một lần, còn cái lão yêu bà Khâu Lệ Đại Cơ cũng nhất định phải giết!
Lúc chạng vạng tối, đoàn người Mặc Kỳ Uyên cũng âm thầm vượt qua sông chuẩn bị vào thăm dò doanh trại quân địch.
Quả nhiên Lạc Băng Tuyết tinh thông trận pháp ngũ hành, lần trước sau khi bị bọn họ đột nhập thành công quân doanh Khâu Lệ thì lần này quãng đường ngắn ngủi đến quân doanh lại càng rắc rối phức tạp hơn, còn Lạc Băng Tuyết quan sát phá giải thì không khỏi giật mình, nghĩ rằng nếu trong quân Mặc Kỳ mà không có người tinh thông nhiều chuyện trận thì những trận pháp này quả là rất khó khăn.
Mấy người nhanh chóng tiến gần đến quân doanh, trước khi đi họ đã thương lượng cụ thể, khi đến cửa quân doanh địch thì chia nhau ra hành động, Mặc Kỳ Uyên và Công Ngọc Viêm Bân đi vào bên trong cứu Vân Chỉ, còn Mang Lãng đi tìm Khâu Lệ Thương Kình đàm phán, làm thế là để kéo dài thời gian.
Ẩn mình ở một nơi bí mật nào đó, mấy người chuẩn bị xong ngay lập tức lao về phương hướng đã được xác định trước.
Nhưng mà còn chưa kịp xuất pháp thì đã bị Lạc Băng Tuyết nhỏ giọng ngăn cản: "Đừng nóng vội! Chúng ta lại bước vào một mê trận, trận pháp này huyền diệu hơn những cái vừa rồi rất nhiều, Tuyết nhi cần một chút thời gian."
"Khâu Lệ Thương Kình này cũng quá cẩn thận rồi đi, ba bước là một trận pháp, hai bước một trò ảo thuật, chẳng trách mà trên đường đi ngay cả một con chuột cũng không có!" Công Ngọc Viêm Bân oán giận nói, may mắn có mang theo người biết phá trận nếu không thì đến ngày mai họ cũng chưa chắc lại gần được quân doanh!
Tuy rằng Mặc Kỳ Uyên vẫn bình tĩnh như mọi khi nhưng cũng không khó để nhận ra chút vội vàng trong mắt hắn, nhìn Lạc Băng Tuyết gật đầu, tỏ vẻ cổ vũ.
Đi đến vị trí trung tâm của trận pháp, Lạc Băng Tuyết nhặt một nhánh cây lên rồi vẽ trên mặt đất một cái phác thảo, sau đó tung một hòn đá nhỏ ra thăm dò, trong mắt hiện lên chút phức tạp, trong miệng lẩm nhẩm một khẩu quyết khó hiểu, một loại ngôn ngữ khiến người ta không thể hiểu nổi.
Từ nhỏ nàng đã học trận pháp ngũ hành từ phụ thân, cũng có thể nói là kế thừa được hoàn toàn phần tri thức này của phụ thân, thật ra nàng cũng thích mấy cái thần bí như thế này, phụ thân nói học giỏi cái này một ngày nào đó có thể giúp đỡ Uyên trên chiến trường, nàng liền cố gắng học thật chăm chỉ, hiện tại xem ra quả nhiên có tác dụng không nhỏ.
Lạc Băng Tuyết vừa nghiên cứu, vừa âm thầm tính kế, thật ra đối với nàng mà nói thì trận pháp này không cần nhiều thời gian như vậy nhưng muốn nhìn thấu toàn bộ sự ảo diệu bên trong nó thì sử dụng quãng thời gian này hoàn toàn không ngắn chút nào.
Cục đá trong tay liên tục lặp lại các thí nghiệm, ánh sáng trong mắt nàng càng sáng hơn, trong lòng tính toán, đôi môi khẽ mở ra: "Tọa Bắc âm cách.........Ngũ Hành Tương Khắc, Quy Nhất. . . . . . Nam hợp thủy thông sinh, là trận nhãn. . . Đông liên Âm Sơn quỷ phủ, vì tử môn. . . . . ."
Sau khi Lạc Băng Tuyết cân nhắc xong, đột nhiên nhánh cây trong tay vọt về phía đông, quay đầu lại nói: "Uyên, đây là đường ra, chúng ta đi thôi!"
Tuy rằng nàng đã phá giải xong đường tử nhưng chỉ là trận phía đông, nàng dám khẳng định nhất định Uyên sẽ lựa chọn đi về phía nam, bởi vì bằng mưu lược của hắn nhất định sẽ cho rằng đường sinh mới là đường an toàn nhất, không có khả năng đoạt mạng người, mà nàng cũng cho rằng như vậy.
Vừa nghe thấy giọng nói, Mặc Kỳ Uyên đã nhanh chóng đứng dậy muốn đi cứu người luôn, nhưng mà nghĩ đến cái gì lại quay đầu nói: "Tuyết nhi, hiện tại ngươi quay lại đường cũ mà trở về, con đường phía trước có nhiều nguy hiểm, chúng ta có thể tự đi được!"
"Không được, phía trước vẫn còn mê trận, nếu không để ta đi theo Khâu Lệ công tử là được, tuy rằng võ công Tuyết nhi quá yếu nhưng khinh công vẫn có thể sử dụng, sẽ không trở thành gánh nặng cho mọi người, ta cũng muốn đi cứu tỷ tỷ nhanh một chút." Vừa nói hốc mắt vừa xuất hiện một vài giọt nước mắt.
Đương nhiên là nàng muốn đi, nếu không thì làm sao giúp được hảo tỷ tỷ Thiên Đại Vân Chỉ kia, còn cần nàng hỗ trợ một chút!
Thôi, đi theo Khâu Lệ Mang Lãng trao đổi, hẳn sẽ không làm sao, vậy thì cứ thuận theo ý nàng đi, Mặc Kỳ Uyên không nói gì nữa, để lại một câu cẩn thận rồi kép Công Ngọc đi về phía Nam. Ánh sáng trong mắt Lạc Băng Tuyết chợt lóe lên, quả nhiên nàng vẫn hiểu rõ Uyên, nàng muốn Uyên không tìm thấy được Thiên Đại Vân Chỉ, để cho nàng ta tự sinh tự diệt!
Sau khi Khâu Lệ Thương Kình trúng độc thì cố gắng đi một hơi đến chủ trướng, gọi quân y đến giải độc, nhưng lại nghe hắn nói là loại độc này hắn chưa từng biết, không thể giải được, tuy nhiên cũng không phải là thuốc độc chết người, chỉ là phải chịu chút khổ cực mà thôi.
Đương nhiên hắn không muốn cúi đầu xin thuốc giải từ Vân Chỉ, sau khi ăn xong đan dược giải độc, khí độc được áp chế một chút, Khâu Lệ Thương Kình đen mặt ngồi trên vị trí, nghĩ đến nữ nhân đáng giận kia, thế nào mà lại không biết cất nhắc như vậy hả!
Đột nhiên, ngoài cửa có tiểu binh lính chạy vào, quỳ xuống bẩm báo: "Vương gia, đột nhiên phía ngoài quân doanh có hai người xông vào, bảo là muốn gặp Vương gia giao dịch."
"Một đám phế vật! Chuẩn bị nhiều huyễn trận như vậy mà người ta vẫn có thể xông vào!" Tâm tình Khâu Lệ Thương Kình vốn dĩ không tốt, nay lại nghe thấy có người xông vào, nhất định là người của Mặc Kỳ Uyên, lại càng thêm tức giận, áp chế lửa giận, dừng lại một chút rồi lạnh lùng nói: "Để hai người đó đi vào!"
Tiểu binh hốt ha hốt hoảng chạy đi, rất nhanh chóng đưa Khâu Lệ Mang Lãng và Lạc Băng Tuyết đi vào.
Nhìn thấy hai người đến là Khâu Lệ Mang Lãng và một nữ tử không biết tên, Khâu Lệ Thương Kình vô cùng nghi ngờ, vì sao Mặc Kỳ Uyên không đến mà người mò đến lại là chất tử này, hắn muốn giao dịch chuyện gì!
"Vương điệt, đêm khuya đến bái kiến Vương thúc là có chuyện gì vậy!" Khi nói Khâu Lệ Thương Kình lại khôi phục ngữ điệu cùng với câu chữ đầy nguy hiểm, mà người nhìn qua cũng không có gì khác thường, ở trước mặt đối thủ điều quan trọng nhất là không được để lộ ra điểm yếu của bản thân!
Nghe thấy giọng điệu khiêu khích của hắn, Khâu Lệ Mang Lãng lạnh lùng hừ khẽ, tự nhiên tìm một vị trí ngồi xuống, có chút không cam lòng mở miệng: "Không phải ngươi luôn muốn có được bảo vật Kim Lũ Y của bộ tộc Kim thị sao, ta có thể đưa cho ngươi nhưng muốn ngươi thả Vân Chỉ ra!"
"Nga? Không ngờ ngươi có thể vì nàng mà đem Kim Lũ Y mà bộ tộc Kim thị đang liều chết bảo vệ ra đưa cho Bổn vương!" Khâu Lệ Thương Kình hơi ngạc nhiên, không ngờ là hắn luôn liều mạng bảo vệ cái đó mà lúc này lại chỉ vì một nữ nhân mà sẵn sàng mang ra trao đổi.
Khẽ thở dài một cái, ý tứ trong mắt Khâu Lệ Thương Kình không rõ ràng, giọng nói lười nhác khiến người ta không thể đoán được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì: "Nhưng mà làm sao bây giờ? Bổn vương lại vô cùng luyến tiếc thả Vân Chỉ ra, nữ nhân có hương vị như thế, đây là lần đầu tiên Bổn vương có thể gặp được!"
Có hương vị? Hừ, làm sao mà có thể không có chứ, vừa rồi còn bị nàng bôi đen một phen!
"Ngươi có ý gì, rốt cuộc ngươi đã làm gì Vân Chỉ?" Nghe thấy hắn một câu đầy ý nghĩa như vậy, Khâu Lệ Mang Lãng không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, mạnh mẽ đứng dậy tiến lên chất vấn.
Nhìn ánh mắt của Khâu Lệ Mang Lãng, Khâu Lệ Thương Kình cười to vài tiếng: "Vương điệt, ngươi làm gì mà nóng vội như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng thích cô gái này hay sao? Không ngờ là có lúc chú cháu chúng ta lại có cùng ý kiến như vậy!"
Lạc Băng Tuyết đứng yên lặng một bên nghe được ý tứ trong lời nói của Khâu Lệ Thương Kình, hẳn là hắn sẽ không dễ dàng thả người rồi. Hừ, như vậy mới hợp ý nàng, trong lòng cười lạnh lùng, chuẩn bị tiến lên cho thêm dầu vào lửa đang cháy.
"Ưng Vương Khâu Lệ, tốt nhất ngươi mau thả tỷ tỷ ra, trong lòng tỷ tỷ cũng chỉ có một mình sư huynh, ngươi cứ chiếm đoạt như vậy cũng sẽ không thể có được trái tim tỷ tỷ!" Lạc Băng Tuyết vừa mềm mại vừa lạnh lùng nói. Hơn nữa cũng biết nói như vậy chỉ càng chọc giận Khâu Lệ Thương Kình hơn mà thôi.
Tự xưng là kẻ vương giả, đương nhiên sẽ không cam tâm để người khác nói chuyện mình làm là hèn mọn, còn nói là sẽ thất bại. Ngay lập tức sắc mặt Khâu Lệ Thương Kình có phần đen hơn, cảm giác được luồng khí độc trong cơ thể mình cũng bắt đầu có chút dao động.
"Cô gái này, Bổn vương đã định rồi! Trong lòng nàng có ai thì đã sao, chỉ cần người còn đó thì trái tim có thể lấy đi bất kì lúc nào!"
Khâu Lệ Mang Lãng cố gắng áp chế cảm xúc muốn tiến lên đâm vào trái tim hắn một kiếm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt nhất ngươi mau thả Vân Chỉ ra, nếu không ngươi vĩnh viễn đừng mong có được Kim Lũ Y! Ngươi cũng biết, hiện tại người có khả năng tìm được Kim Lũ Y chỉ có mình ta!"
Hắn biết Khâu Lệ Thương Kình sát hại mẫu hậu vì mẹ là người của bộ tộc Kim thị, hắn chính là phát rồ vì Kim Lũ Y, nhưng hiện tại đây là lợi thế tốt nhất có thể cứu được Vân Chỉ, cho nên dù trên người hắn còn mang theo sứ mệnh trọng yếu nhưng hắn vẫn muốn cứu Vân Chỉ hơn.
"Nga? Như vậy cũng chưa hẳn đi!" Khâu Lệ Thương Kình cười một cách quỷ dị liếc nhìn hắn một cái, ngay lập tức trong lòng Mang Lãng cảm thấy bất an.
"Bổn vương đã sai ngươi đến trạch viện của Kim gia thu dọn sạch sẽ, cuối cùng cũng không phụ sự khổ tâm của Bổn vương, phía trước quả nhiên vẫn còn tộc trưởng tiền nhiệm của Kim thị, ngươi nói xem, lão tộc trưởng hơn trăm tuổi có thể chịu được mấy hình phạt hay không!" Khâu Lệ Thương Kình cười quỷ quái, nâng tay lên rồi vỗ nhẹ một cái.
Có thể nhìn ra ở trong mắt Mang Lãng hận hắn đến tận xương tận tủy, ngay lập tức có người nâng một cọc gỗ hình chữ thập đi ra, người trên cọc gỗ rõ ràng là một người có vẻ đã già, toàn thân như không có sức sống, tóc bạc rũ xuống toán loạn, không phân biệt rõ là sống hay chết.
Trong mắt Khâu Lệ Mang Lãng là sự khát máu, xiết chặt lấy nắm tay giống như muốn bóp nát toàn bộ xương cốt.
"Khâu Lệ Thương Kình, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Mỗi một chữ đều được rít từ kẽ răng ra, giống như muốn Khâu Lệ Thương Kình bị hủy diệt bởi ngàn cân hỏa dược.
Người bị buộc trên cọc gỗ chính ông ngoại của hắn, từ sau khi truyền giao lại chức vị tộc trưởng rồi đi du lịch hàng năm trời bên ngoài, không ngờ là vẫn bị tên tiểu nhân Khâu Lệ Thương Kình này bắt được! Người Kim gia gần như toàn bộ đều bị họ giết sạch, hiện nay thậm chí ngay cả một ông già mà cũng không chịu buông tha!
"Bổn vương muốn làm gì, muốn cái gì, hẳn không phải Vương điệt luôn hiểu rất rõ sao?" Khâu Lệ Thương Kình tự nhiên đá quả bóng lại phía Mang Lãng, rồi sau đó thản nhiên đùa nghịch quân cờ bên cạnh, giống như trong tay hắn đang nắm giữ được mọi quân cờ, khống chế được từng sinh mệnh thì trong lòng mới có được sự vui vẻ.
"Bổn vương cho ngươi thời gian một nén nhang, từ từ nghĩ xem Bổn vương muốn cái gì."
Nhất thời cục diện bị đình trệ, Khâu Lệ Thương Kình cũng không thúc giục, đầu ngón tay kẹp lấy quân cờ màu trắng, bắt đầu một ván cờ chiến với chính bản thân mình.
Đúng lúc này, Mặc Kỳ Uyên và Công Ngọc Viêm Bân cũng đang đi về hướng Nam, cứ đi như vậy hết hai nén nhang thì đột nhiên Mặc Kỳ Uyên dừng động tác, đứng lại nhíu mày.
"Làm sao vậy? Chúng ta cần tranh thủ thời gian, nhỡ đâu Mang Lãng không cầm cự được thì làm sao bây giờ?" Công Ngọc dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên.
"Ngươi không cảm thấy chỗ này có chút không thích hợp sao? Nơi chúng ta đi ngang qua chẳng những không có huyễn trận hơn nữa thủ vệ cũng rất thưa thớt." Đột nhiên giọng nói Mặc Kỳ Uyên trở nên lạnh lùng: "Nếu ta đoán không sai thì Vân Chỉ không thể bị nhốt ở đây, chúng ta đi về bên kia!"
Nói xong cũng không để ý Công Ngọc, lập tức thay đổi phương hướng, trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ Khâu Lệ Thương Kình làm ra nhiều mê trận đến mức bản thân bị mê hoặc rồi sao?
Công Ngọc Viêm Bân không nói gì lắc đầu, ngươi này nói thế nào thì chính là thế đó nha!
Sau đó rất nhanh hai người giống như đã tìm được mục tiêu, bởi vì cái doanh trướng kế tiếp có lính canh phòng nghiêm ngặt, lúc này mới nhìn ra đây là nơi quan trọng trong quân đội cần được canh phòng cẩn thận, hai người tìm theo cảm giác, dời bước đến nơi được canh phòng cẩn mật nhất.
Trong bóng đêm, bóng dáng hai người nhẹ nhàng lướt qua màn đêm, chú ý đến một tỳ nữ xuất hiện phía trước một cái doanh trướng, ngay lập tức hiểu ra đó là doanh trướng của Khâu Lệ Đại Cơ, còn Vân Chỉ thì rất có khả năng là đang ở bên trong, ngay cả không ở đó thì mục đích phía trước của bọn họ cũng là phải giết Khâu Lệ Đại Cơ, hủy đi quân đoàn tử thi của nàng!
Nhanh chóng ẩn thân vào mặt sườn sau của doanh trướng, hai người nương theo ánh nến có thể nhìn thấy bên trong chỉ có một mình Khâu Lệ Đại Cơ.
Đột nhiên Mặc Kỳ Uyên cảm giác được có người đang đến gần, lập tức nghiêng người về phía sau, trong bóng đêm tiếp được những chiêu thức của người đó, vốn dĩ cũng không phải những chiêu thức dứt khoát nhưng lại bị đối phương thoải mái đánh trả được, trong lòng không khỏi giật mình.
Hơn nữa trong tình huống này không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương, đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Mặc Kỳ Uyên nhanh chóng thu hồi chiêu thức rồi vội vàng nói:
"Chỉ nhi! Là nàng sao? Nàng không sao chứ?"
"Uyên? Ta biết là ngươi sẽ đến mà, ta không sao!" Vân Chỉ cũng chỉ vừa chạy đến, thật vất vả mới tìm được doanh trướng của lão yêu bà này, rồi đánh ngất tỳ nữ đưa trà rồi đổi y phục đi ra thì lại đụng phải người, không ngờ lại là Uyên và Công Ngọc, trong lòng không khỏi mừng rỡ!
"Ai? Vân Chỉ ngươi bảo không sao mà thế nào lại trở thành tỳ nữ rồi hả?" Công Ngọc Viêm Bân kinh ngạc bước lên hỏi, trong lòng không hỏi ảo não, xem như bọn họ đi một chuyến không công.
"Đã biết là Vân Chỉ có thừa khả năng để trốn thoát, ngươi xem, một chuyến đi không nha!"
"Đi vô ích cái đầu ngươi ý! Hiện tại ta đang chuẩn bị giết lão yêu bà Khâu Lệ Đại Cơ kia, nếu ngươi không dám đi thì về sớm một chút trông nhà trông cửa đi!" Vân Chỉ bất mãn trách mắng Công Ngọc, nhưng trong lòng lại đang thầm cao hứng vì mình và Uyên tâm ý tương thông.
Giờ này mà trở về thì đúng là không đánh mà lui, hơn nữa nếu hắn mà là người gặp trận mà bỏ chạy thì chắc chắn Vân Chỉ sẽ càng nhân cơ hội này mà chê cười hắn rồi: "Hắc hắc, Vân Chỉ, ta nói đùa thôi, đương nhiên ta đoán được chắc chắn ngươi sẽ trốn được, nên tự nhiên muốn giúp ngươi một tay, một nơi náo nhiệt như thế này đâu thể thiếu Công Ngọc ta được!"
Nhìn thấy Vân Chỉ không làm sao, Mặc Kỳ Uyên cũng yên tâm hơn, nghe thấy hai người đấu võ mồm cũng khiến tâm tình trở nên thoải mái hơn cười cười, nhìn trang phục tỳ nữ của Vân Chỉ đã đoán ngay được nàng muốn làm cái gì, mở miệng nói: "Có cần chúng ta giúp gì hay không?"
"Ta đi vào trong cho nàng uống thứ này vào trước, các ngươi để ý tình huống mà đi vào." Vân Chỉ bình tĩnh nói.
Xoay ngươi đặt tổ yến đã được chuẩn bị tốt lên rồi bưng vào, ánh mắt hai ngươi tập trung về phía doanh trướng.
Lúc này phía trước Vân Chỉ Khâu Lệ Đại Cơ vẫn đang duy trì động tác, chậm rãi uống trà từ từ suy xét vấn đề. Nếu nàng muốn có thêm công lực của Cửu Lễ thì nhất định phải đưa xú nha đầu Vân Chỉ kia cho hắn, hiện tại bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đưa nha đầu kia đi nhưng mà còn chưa tra tấn được Mặc Kỳ Uyên thì trong lòng nàng vẫn chưa thể thoải mái!
Nàng không có lúc nào là không muốn róc xương lóc thịt Mặc Kỳ Uyên, khiến hắn hồn bay phách tán không còn khả năng về trời nữa! Nhưng nàng đã chậm một bước, Mặc Kỳ Uyên lại trở thành chủ nhân của chim Phượng, cất dấu một nguồn năng lượng vô hạn, cho nên nàng không thể để họ có cơ hội trở nên mạnh hơn, nhất định trên chiến trường phải hủy diệt bọn họ một cách triệt để.
Nghe thấy có người bước vào, bỗng chốc nàng trở nên cảnh giác hơn, chỉ thấy Vân Chỉ cúi đầu thong thả đi vào, bưng khay tổ yến lên đặt trước mặt Khâu Lệ Đại Cơ, sau đó kính cẩn đứng sang một bên, chờ chủ nhân ăn xong rồi dọn dẹp.
Sau khi Khâu Lệ Đại Cơ có chút bàng hoàng xong liền nhanh chóng bình tĩnh lại, còn ánh mắt thì mơ hồ tập trung trên chân của tỳ nữ, ánh sáng lóe lên trong mắt, nhưng vẫn giả bộ tự nhiên không biết gì, bên cạnh đó còn bình tĩnh dùng thìa khuấy bát cháo tổ yến, rồi sau đó bưng lên ăn một ngụm dưới cặp mắt chờ mong của người nào đó.
Cuối cùng nàng cũng nuốt vào, Vân Chỉ mừng rỡ, âm thầm hừ lạnh nói: dám hạ cổ ngủ với bản cô nương! Ta cho ngươi biết thế nào gọi là hạ cổ, cho ngươi biết cảm giác muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!
Chờ nàng ăn xong hơn nửa bát, Vân Chỉ nghĩ thời cơ đã đến, tay vừa lật thì một đoản kiếm tinh xảo dùng tốc độ sét đánh đâm về phía trước.
Nhưng hoàn toàn ngoài ý muốn, Khâu Lệ Đại Cơ vốn dĩ đang ngồi ở đó đột nhiên di chuyển, trong chớp mắt đã đi đến bên người Vân Chỉ bóp chặt lấy cổ tay nàng, tốc độ đó mắt người căn bản không thể nhìn ra được! "Hừ, một loại độc nho nhỏ mà cũng dám khoe khoang trước mặt bản cung sao!" Khâu Lệ Đại Cơ khinh thường nói, chỗ công lực nàng lấy được từ Cửu Lễ tuy rằng không bằng công lực của nàng kiếp trước nhưng cũng biến nàng thành người bách độc bất xâm, ngăn cản được vạn loại vũ khí!
Vân Chỉ hoảng hốt, đây là loại tốc độ gì! Nàng hoàn toàn không nhìn thấy gì, hơn nữa nàng ta không phải đã trúng thực cổ của nàng sao? Vậy sao lại không có việc gì! Đúng rồi, nàng hẳn không nên dùng ánh mắt của con người nhìn nàng ta, đại chiến với tử thi hôm nay cũng đã biểu hiện được rõ ràng nàng không phải là người đàng hoàng rồi!
"Khâu Lệ Đại Cơ, ngày chết của ngươi đến rồi!" Vân Chỉ lớn tiếng nói, chính là muốn báo cho hai người bên ngoài còn tay thì như rắn không xương nhanh chóng rút ra rồi quay người một lần nữa đâm về phía nàng ta.
Mặc Kỳ Uyên và Công Ngọc nghe thấy tiếng đánh nhau cũng nhanh chóng phi thân tiến vào, cùng với Vân Chỉ vây lấy Khâu Lệ Đại Cơ: "Ha ha, bản cung đang nghĩ tới ngươi mà quả nhiên Mặc Kỳ Uyên ngươi đến đây thật!" Khâu Lệ Đại Cơ cười to vài tiếng, sảng khoái giống như hoàn thành được tâm nguyện của cuộc đời, nhìn thế vây công của ba người: "Nếu đã đến đây thì bản cung sẽ khiến cho ngươi có đi mà không có về!"
Bốn người ở trong trướng lượn vòng đấu đi đấu lại, nhóm binh lính đứng ở ngoài trướng sợ hãi căn bản không nhìn rõ một cái gì, cả đám đứng sững sờ ở đó, cũng không biết nên vào hỗ trợ hay là nên đi bẩm báo cho Vương gia bọn họ.
Rất nhanh sau đó, ba người cảm giác được lực bất tòng tâm, bọn họ phát hiện khả năng của Khâu Lệ Đại Cơ đã vượt qua khả năng của con người, đáng sợ quỷ dị giống như khi nàng biến thành một đám khói đen rồi biến mất trên chiến trường ngày hôm nay, nàng đắc ý xuyên qua thế vây công của ba người, giống như một làn khói đen đao chém không dính, kiếm đâm không ảnh hưởng, chưởng đánh đến cũng không vấn đề gì, căn bản không giống như đánh nhau cùng với một con người!
"Ha ha ha ha ha ha! Chỉ bằng các ngươi mà hiện tại muốn đối phó với bản cung sao! Hừ, bản cung sẽ khiến cho các ngươi ngay cả cơ hội đi đến Địa phủ đầu thai cũng không có!" Một chữ cuối cùng đi kèm theo một luồng khí thô bạo đánh vào giữa ba người, kiếm khí chân khí xoay vòng khiến đồ vật trong doanh trướng đều bị phá hủy, còn lều trại thì lung lay sắp đổ giống như sắp không thể chịu đựng được sự tàn bạo đang bành trướng bên trong.
Ngay lập tức, Công Ngọc Viêm Bân là người đầu tiên không thể tiếp tục chống đỡ được trận thế đo, bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu lớn.
Tuy rằng Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên còn cố chống chọi được nhưng cũng không biết bọn họ còn có thể chống trả được khí thế bức người của yêu nữ này trong bao lâu. Mặc Kỳ Uyên dứt ra một hơi trong lúc đánh nhau quay ra nói với Công Ngọc: "Công Ngọc, ngươi đi trước đi, bảo toàn quân đợi lệnh, chờ chúng ta!"
Công Ngọc hiểu ý hắn, quân đội đã an bày xong lúc này cần người đi hồi âm báo cáo tình huống, nếu không quân Mặc Kỳ mà tấn công trong hoàn cảnh này thì chỉ có nước bị tiêu diệt toàn quân mà thôi. Vỗ vỗ ngực, không nói thêm một câu vô nghĩa, Công Ngọc Viêm Bân quay đầu đi.
"Còn muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu!" Khâu Lệ Đại Cơ cũng không muốn để một người nào chạy thoát, hừ lạnh một tiếng, không giằng co cùng hai người này nữa, dùng một chưởng mạnh mẽ đánh lui hai người rồi nhanh chóng đuổi theo Công Ngọc Viêm Bân, điểm lấy huyệt đạo của hắn.
Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ kinh hãi nhìn nhau, bọn họ có thể nhận ra tình huống từ trong mắt đối phương, yêu nữ này sao có thể trở nên lợi hại trong thời gian ngắn như vậy được chứ, một chưởng như vậy đã khiến tâm mạch của cả hai người bị tổn thương mạnh, nếu tiếp tục tấn công chỉ sợ chỉ còn con đường chết mà thôi!
Khâu Lệ Đại Cơ vừa lòng nhìn một vòng kiệt tác xung quanh của bản thân, khuôn mặt vốn dĩ diêm dúa lòe loẹt giờ càng thêm vui vẻ hân hoan, càng mê hoặc lòng người, nhưng cũng càng gây ra cho người khác cảm giác sợ hãi âm u, giống như một loại cám dỗ từ địa ngục, chỉ cần hơi vô ý bị hấp dẫn vào đó thì sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh!
Không để ý Công Ngọc Viêm Bân bị đứng yên ngoài cửa, Khâu Lệ Đại Cơ chậm rãi đi về hướng Mặc Kỳ Uyên, thấy hắn cố gắng chống người đứng lên, cười lạnh châm chọc, cho dù xương cốt hắn có cứng rắn đến đâu thì tối hôm này, hận cũ kiếp trước nàng muốn tính toán rõ ràng với hắn.
"Mặc Kỳ Uyên, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay bản cung, kiếp trước ta không có khả năng là đối thủ của ngươi nhưng hiện tại ngươi so với con kiến trong tay bản cung cũng không bằng!" Khâu Lệ Đại Cơ túm chặt lấy cổ áo hắn, đôi môi đỏ sẫm phun ra những lời cay độc, nói xong một tay dơ lên, ngay lập tức trên đầu ngón tay xuất hiện những móng tay lợi hại, hung hăng vạch xuống ngực Mặc Kỳ Uyên giống như muốn xé tan lục phủ ngũ tạng của hắn!
Mặc Kỳ Uyên đau đớn kêu lên một tiếng, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi nhưng vẫn cố gắng kiên trì không ngã xuống, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào yêu nữ đối diện, dùng ánh mắt tàn nhẫn giống như muốn xé toạc nàng ra: "Khâu Lệ Đại Cơ, ngươi ở Mặc Kỳ ta làm chuyện ác trong nhiều năm qua, hại người thân Bổn vương chết thảm ốm đau, kiếp trước ngươi và Bổn vương có ân oán gì chứ!"
Theo ý hắn thì lão yêu bà này chính là người điên, không biết mục đích của nàng là gì, càng không thể nghe hiểu ngôn ngữ điên rồ của nàng: "Ha ha ha ha, đó là trừng phạt thích đáng cho bọn họ! Muốn trách thì phải trách bọn họ đã gặp phải một người như ngươi, trở thành người thân bằng hữu của Mặc Kỳ Uyên ngươi, bản cung cũng chỉ muốn cho bọn họ đầu thai sớm hơn một chút mà thôi!"
Lúc này khuôn mặt của Khâu Lệ Đại Cơ trở nên vô cùng dữ tợn, cho dù dung nhan có xinh đẹp đến đâu thì giờ phút này khuôn mặt đó cũng trở nên cực kì vặn vẹo. Vừa nói chuyện, vừa vung liên tiếp chưởng phong về phía Mặc Kỳ uyên, khiến hắn không bao giờ có thể đứng thẳng dậy được nữa, ngã sấp xuống.
Không tiếp tục nhịn đau được, một ngụm máu lớn được phun ra, bắn lên trên mặt đất, áo bào màu đen của hắn cũng dính máu tươi nhưng không thể nhìn rõ được, trong lòng hắn biết hiện tại tình trạng thân thể mình vô cùng xấu, nhưng lão yêu bà này nhất định sẽ không chịu bỏ qua cho hắn.
"Uyên! Ngươi như thế nào rồi!" Vân Chỉ ngã xuống một bên vừa sợ hãi vừa đau lòng nhưng không có khí lực đứng dậy đến giúp Uyên, thậm chí không thể vì hắn mà cản lại chiêu thức của lão yêu bà kia, chỉ có thể lớn tiếng chửi rủa: "Ngươi là một lão yêu bà ghê tởm! Ngươi, khụ khụ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Đau lòng rồi hả? Ha ha ha, như vậy mà đã đau lòng thì tiếp theo ngươi sẽ còn cảm thấy thế nào đây!" Khâu Lệ Đại Cơ cười một nụ cười xinh đẹp nhưng chứa đầy thù hận, ngay cả ánh mắt cũng biến thành màu đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.