Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
Quyển 3 - Chương 5: Mặc kỳ uyên trở nên ngốc nghếch
Nhứ Ngữ Phân Phi
10/07/2014
Cửu Lễ lớn tiếng cười, dường như cảm thấy đối với việc quên hết mọi chuyện sau khi chuyển thế rất thú vị, nhưng khi nụ cười còn chưa dứt trên môi Cửu Lễ thì đã lập tức thay đổi, tay đưa lên đầu Mặc Kỳ Uyên, giữa bàn tay tỏa ra ánh sáng màu đỏ âm u, tàn nhẫn giống như đang phá hủy cái gì đó, còn Mặc Kỳ Uyên lúc này không hề có sức chống cự, dường như ngay sau đó cũng sẽ bị hắn phá hủy toàn bộ.
Vân Chỉ kinh hãi nhìn một màn mãi rồi mới phản ứng kịp, đang định tiến lên ngăn cản thì lại bị Lạc Băng Tuyết bên cạnh đánh đến một chưởng.
Ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm về phía Vân Chỉ, dường như đang nghĩ đến phải nấu ăn hay là trực tiếp nuốt con mồi đã đến tay này, khóe mắt liếc nhìn về phía Cửu Lễ, để ý phản ứng của hắn, nhưng rốt cuộc cũng không thèm để ý đến giáo huấn của hắn, dù sao hôm nay nhất định nàng phải giết chết nữ nhân này.
Bộ mặt dữ tợn đáng sợ, giống như một giây sau sẽ khiến gương mặt xấu xí nứt toác ra, một tay nàng dùng ngự khí chế trụ Vân Chỉ, dễ dàng khiến nàng không thể nhúc nhích một chút nào, một tay âm thầm ngưng tụ ma khí, tất nhiên muốn dùng sức mạnh lớn nhất giết chết Vân Chỉ đến mức nàng không còn khả năng phản kích mới thôi!
Ma khí màu đen ngưng kết trong tay Lạc Băng Tuyết càng lúc càng lớn, mang theo trong đó hận thù và sự đố kị sâu đậm trong lòng, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khi luồng khí này đánh vào một người không có khả năng kháng cự sẽ bi tráng đến mức nào, có lẽ sẽ tan thành mây khói cũng nên!
Hai mắt nhìn thẳng, đồng tử dường như muốn nứt ra nhảy ra khỏi hốc mắt, luồng khí đen trong tay dùng tốc độ sấm sét hướng về phía Vân Chỉ, khí thế hủy diệt khiến cho người ta không dám mở to hai mắt quan sát.
"Oanh" một tiếng, một âm thanh hủy diệt làm cho người ta phải sợ hãi, Vân Chỉ cho rằng đây là âm thanh cuối cùng mà bản thân có thể nghe được, một chiêu này đánh đến thân thể nàng thì sẽ phá hủy toàn bộ, a, cũng không biết nàng có được toàn thây không nữa!
Nhưng mà, vì sao không hề cảm nhận thấy đau đớn, chẳng lẽ sức mạnh tà ma ngoại đạo đánh vào người sẽ không đau sao? Nếu nói như vậy thì không phải là chết không toàn thây mà là có toàn thây đi, Vân Chỉ đần độn nghĩ, nàng không muốn giãy dụa thêm nữa, chỉ vì nàng không thể làm gì, một nơi âm u quỷ dị như vậy là vì bọn họ mà tạo ra, hoàn toàn không phải là nơi mà bọn họ có thể thi triển sức mạnh, thôi, có thể chết cùng Uyên thì cũng coi như là một loại thỏa mãn.
Nhưng mà khi nàng đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật rồi vì sao mũi lại ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi vô cùng nồng đậm?
Đột nhiên Vân Chỉ mở to hai mắt, lập tức hóa đá ở tại vị trí, ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào, tại sao có thể như vậy, nàng không hề có một tổn thương nào, mà phía trước nàng một đoạn một người đang nằm vật ở nơi đó như đang ngủ say, vẫn là khuôn mặt bướng bỉnh lỳ lợm nhưng lúc này lại đang nhắm mắt, nhìn thế nào cũng không thấy thích hợp với hắn.
Vừa rồi, ngay khi Lạc Băng Tuyết đánh một chưởng ma khí mạnh mẽ về phía Vân Chỉ là lúc Khâu Lệ Thương Kình mới thoát ra từ trong mộng cảnh rồi chạy vội lên từ phía sau lưng nàng, dường như không hề có một chút thời gian dừng lại để suy nghĩ, ngay sau đó hắn đã ngã xuống trước mặt Vân Chỉ. Lạc Băng tuyết không cam lòng, đánh tiếp chưởng thử hai, đương nhiên Cửu Lễ bên cạnh không để cho nàng có cơ hội làm hại Vân Chỉ nữa, vung Phệ Hồn trong tay về phía Mặc Kỳ Uyên, còn một tay tụ khí đánh về phía Lạc Băng Tuyết khiến nàng ngã trên mặt đất, giãy dụa rồi phun ra máu đỏ.
Trên khóe miệng còn đọng lại máu tươi, đọng lại cả trên khuôn mặt, trên má với những vết sẹo màu đen, vô cùng xấu xí, nhưng mà nàng vẫn còn sức cười nham nhở thành tiếng, dường như đối với tình hình phía trước rất vừa lòng.
Vân Chỉ đã hoàn toàn mất đi năng lực suy xét, người nằm trước mặt là Khâu Lệ Thương Kình, hóa ra hắn đã cứu bản thân? Vì sao hắn phải làm như vậy? Trên tay còn dính máu tươi của hắn ở trên đất, trên thân thể bị đả thương có những mảng vết thương lớn với máu thịt mơ hồ, giống như bị nổ tung bởi thuốc nổ, khủng bố khiến người ta buồn nôn.
Nhưng trên thực tế, Vân Chỉ lại cảm thấy ngực bị đè nén, có mật vàng đi lên từ phía dưới cổ họng, nàng cố gắng đè nén khó chịu trong bụng, đến xem Khâu Lệ Thương Kình còn sống hay không, trong lòng thì sốt ruột và bàng hoàng đến cực điểm, nàng không dám dùng tay đi tìm hơi thở, nếu hắn thật sự chết vì nàng, nàng không biết sau này phải đối mặt với hắn như thế nào.
Đúng, hắn bị như thế này cần phải chữa trị! Cần phải băng bó! Tay chân Vân Chỉ luống cuống, lấy thuốc chữa thương tốt nhất từ bên hông ra, đổ lên vết thương của hắn, tiện tay xé xuống một mảnh vải lớn nhất trên người vội vàng băng bó cho hắn, nhưng mà cho dù có làm như thế nào thì miệng vết thương lớn do dính ma khí bắt đầu thối rữa căn bản khiến cho người ta không thể hi vọng, máu tươi chảy ra ồ ồ không làm sao ngừng lại được, khiến một tay một mặt đầy máu tươi, vô cùng chật vật!
Vô ích thôi, cho dù nàng có làm như thế nào thì sự thật đều đang ở trước mắt, khó có thể không chấp nhận sự thật tàn khốc đó.
Vân Chỉ dừng động tác trong tay, ngơ ngác liếc nhìn Khâu Lệ Thương Kình một cái, nhân tình này để kiếp sau trả lại đi!
Nhưng mà, Uyên ở đâu? Đột nhiên Vân Chỉ bừng tỉnh, hai mắt gần như trống rỗng lại sáng lên, đi tìm bóng dáng của Uyên!
Ánh mắt dừng lại ở một nơi cách đó không xa, Mặc Kỳ Uyên cũng giống với Khâu Lệ Thương Kình, không còn sinh khí nằm ở nơi đó, không rõ sống hay chết. Rõ ràng đã biết trước kết quả khi đi đến đây nhưng trong lòng vẫn là sự nặng nề, run rẩy, khổ sở đến cực hạn, Vân Chỉ dùng nốt sức lực còn lại để đứng lên nhưng không thành công, chỉ muốn lướt qua Khâu Lệ Thương Kình đến chỗ Mặc Kỳ Uyên, chết cùng huyệt, chính là ý này đi!
Chỉ còn một chút nữa là có thể đến chỗ Uyên, Vân Chỉ cố gắng di chuyển dường như đây chính là nguyện vọng cuối cùng của cuộc đời. Lúc này trong đầu thoáng hiện lên tất cả khuôn mặt của Uyên, từ nụ cười quỷ quái lúc giả ngốc, rồi mặt nạ cao quý lạnh lùng, hơn nữa khi lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ nhất còn ôn nhu mỉm cười với nàng.
Ngay khi nàng muốn chạm vào Uyên là lúc đột nhiên thân mình bị một luồng sức mạnh nâng lên, trong nháy mắt đã bị đưa đến trước mặt Cửu Lễ, chống lại hai tròng mắt tà tứ, yêu dã kia, mơ hồ lóe tia sáng màu đỏ, cho dù nói ra những lời nói giống nhau thì mùi tanh hôi cũng thấm vào tận xương tủy.
"Hắn chết thì cũng đã chết rồi, ngươi còn gì lưu luyến mà không bỏ xuống được, kiếp trước ngươi cự tuyệt tình cảm của Bản tôn, lúc này trên trời dưới đất không còn có người, thần tiên hay yêu ma nào có thể địch lại Bản tôn, ngươi nhất định là của Bản tôn!"
Hai mắt chưa từng dời khỏi người Mặc Kỳ Uyên, quay lại bình tĩnh nhìn Cửu Lễ phía trước, trong ánh mắt không vui cũng không giận, chỉ là sự lạnh nhạt coi thường tất cả, dường như chỉ một khắc sau đó sẽ cùng tất cả mọi người ngọc nát đá tan.
"Buông ra ta." Ba chữ không nặng không nhẹ nhưng khủng bố khiến người ta hoảng sợ, không hề lo lắng trước sau, chỉ cầu được chết bên người là đã tốt lắm rồi.
Nhưng mà người trước mặt lại là Đế Thú Cửu Lễ, hắn không đồng ý vì bây giờ không còn sức mạnh nào có thể ngăn cản những chuyện hắn muốn làm, nữ nhân kiên cường bất khuất không biết phân biệt trước mặt này, nhất định hắn phải khiến nàng cam tâm tình nguyện thần phục, dường như khi bây giờ hủy đi tất cả đường lui của nàng, nhìn thấy toàn bộ ngụy trang trên người nàng bị bóc ra, trong lòng nảy sinh một loại khoái cảm không rõ, sảng khoái giống như đánh thắng trận vậy.
"Tiếp theo, vĩnh viễn, ngươi chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của Bản tôn, trừ phi Bản tôn chán ghét mà vứt bỏ bằng không sẽ không tồn tại hai chữ buông ra."Cửu Lễ hung dữ tuyên thệ, dường như muốn đánh nát thành tro hi vọng sinh tồn cuối cùng của nàng!
"Công Ngọc, Khâu Lệ Thương Kình.........hắn..........." đi được một nửa đường, diendanlequydon.comVân Chỉ dừng bước, đột nhiên nhớ đến Khâu Lệ Thương Kình vì nàng mà chắn một chiêu, sự áy náy trong lòng khiến nàng không biết nên làm như thế nào.
Nàng không dám nghĩ đến nam tử kiêu ngạo như chim ưng kia lại hi sinh vì nàng, nàng chỉ là một chiến lợi phẩm mà hắn nói sẽ thuộc về hắn khi hắn dành thắng lợi, vì sao lại lựa chọn hành động như vậy, khiến nàng không thể trả nổi nhân tình lớn như vậy!
"Hắn, đã đi, ta không có cách nào cứu hắn." Công Ngọc cũng dừng bước, vẻ mặt đầy thê lương, cho dù luôn luôn không thích hắn, nhưng hắn vì cứu Vân Chỉ mà chết chính là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ đến.
Lấy một túi gấm nhỏ màu đen từ trong tay áo, trên mặt vải có thêu hình một con chim ưng màu đen hung dữ, chính là túi gấm bên người Khâu Lệ Thương Kình: "Đây là vật trước khi hắn tắt thở muốn ta giao lại cho ngươi."
Nhận lấy túi gấm từ trên tay hắn, Vân Chỉ nhẹ nhàng mở ra, nhưng nhất thời lại cảm thấy túi gấm này nặng vô cùng, dường như có cái gì đó không nắm bắt được đã rơi xuống, run run bắt đầu mở ra, ngay lập tức sững sờ đứng yên tại chỗ, bên trong cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một đoạn tóc đen dài nhỏ, đã có chút dấu vết tổn hại.
Đây là tóc mà hắn ác ý lấy đi khi lần đầu tiên gặp bản thân, vậy mà hắn lại luôn giữ bên mình, đây là ý gì, nàng không dám nghĩ nhiều, càng suy nhiều sẽ càng khiến lòng nàng càng thêm nặng nề, nặng nề đến mức muốn hít thở cũng không thông.
Hít một hơi thật sâu, Vân Chỉ cất túi gấm vào, trầm giọng nói: "Tiếp tục đi thôi."
Nàng không biết có thể làm cái gì, nói cái gì, cho dù có thể coi nàng đang tàn nhẫn mà quên đi, nhưng kiếp này lòng của nàng đã ở nơi này, cho dù nàng có áy náy thì cũng không tìm được người để trả, vậy thì cứ để nàng sống ích kỷ qua một kiếp này, kiếp sau nàng sẽ trả lại tất cả.
Công Ngọc nhìn chằm chằm Vân Chỉ lạnh nhạt đi phía trước, cũng không nói gì, toàn tâm toàn ý dẫn đường, cũng không biết phía trước sẽ gặp phải tình huống như thế nào.
Cũng không đi trên con đường dài hơn, nhanh chóng đi đến Ngự Hoa Viên, mặc dù thời tiết cuối thu mát mẻ, nhưng trong Ngự Hoa Viên vẫn là sắc xuân mê người, hoa thơm chim bướm bay lượn, cảnh vật được trang trí vô cùng sống động, diendanlequydon.comnhưng mà, cảnh đẹp vui vẻ như vậy mà lòng người không thể vui vẻ theo.
Đột nhiên, từ một góc cây truyền đến vài âm thanh quen thuộc, khiến Vân Chỉ đang đi phải lập tức dừng bước chân lại, âm thanh này, đương nhiên nàng biết, trong lòng vô cùng vui mừng xen lẫn một chút nghi hoặc, tại sao Uyên lại phát ra kiểu cười như thế này?
Bước nhanh về phía bụi hoa, từ nơi trống trải này có thể thấy người mà trong lòng luôn nhớ nhung, Uyên - chàng không sao, chàng đang đứng phía trước, không hề có dáng vẻ gì là bị thương không trị được cả, trong lòng vui mừng đến mức không biết nên phản ứng như thế nào, cứ tưởng rằng khi mình nhìn thấy Uyên thì sẽ xảy ra vô số khả năng, nhưng lại không nghĩ rằng Uyên lại có thể hoàn hảo như vậy đứng ở trước mắt mình.
Không thể áp chế sự vui sướng trong lòng nữa, Vân Chỉ bước nhanh chạy đến ôm chặt lấy Mặc Kỳ Uyên đang chơi đùa vui vẻ, không còn dáng vẻ lạnh nhạt nữa, bình tĩnh nói: "Uyên, thật tốt quá, chàng không việc gì, thật tốt quá, chàng đã khiến ta sợ muốn chết!"
"Ngươi là, ai a? Khụ khụ, ngươi ôm ta chặt quá, ta không thở nổi rồi." Một giọng nói buồn bực vang lên bên tai, trong lòng Vân Chỉ lạnh đi, dừng lại động tác, giọng nói này rõ ràng là của Uyên, vì sao lại nói ra những lời này?
Nhanh chóng lùi ra, hai mắt vội vàng nhìn vào hắn: "Uyên, chàng sao có thể không nhận ra ta? Ta là Chỉ nhi mà!"
Nói ra lời như vậy chứa đựng vô vàn sự sợ hãi, còn nhớ rõ khi ở trong ma cảnh, nàng cũng gặp phải tình huống như vậy, nói ra lời nói như vậy, chẳng lẽ những chuyện xảy ra trong ma cảnh tất cả đều là sự thật sao?
Hơn nữa, không hiểu sao dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên lùi lại vài bước, nhưng vẫn quan sát tỉ mỉ nàng một lần, ngoại trừ sự lương thiện lóe lên trong hai mắt, ánh sáng màu xanh nhạt hấp dẫn lực chú ý của hắn, vẻ mặt dần trở nên mơ màng, rồi trịnh trọng lắc đầu, dường như cảm thấy sử dụng lực lắc đầu càng lớn thì sẽ càng làm cho người khác tin tưởng lời hắn nói là chính xác!
Không tiếp tục nhìn vẻ mặt vỡ vụn của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên quay đầu nhìn về phía Hách Liên Ngọc Nhi xin giúp đỡ, giọng nói giống như một đứa trẻ xin sự trợ giúp từ người lớn trong nhà: "Ngọc Nhi, nàng ta là ai, vì sao lại tự nhiên đi đến ôm ta như vậy?"
Ở đây có Mang Lãng, Hách Liên Ngọc Nhi và Mặc Kỳ Dĩnh, trên khuôn mặt của mấy người đều là sự đau khổ vô hạn, không ngờ đến là ngay cả Vân Chỉ Mặc Kỳ Uyên cũng không nhận ra. Như vậy thì Vân Chỉ sẽ rất thương tâm đây!
"Uyên, ngươi không nhận ra Vân Chỉ sao? Nàng là nương tử của ngươi, ngươi hẳn là phải nhận ra chứ!"
Hách Liên Ngọc Nhi có chút không dám tin, dường như đang nghiêm túc thuyết giáo một điều gì đó nhưng lại khiến vẻ mặt mơ màng của của Mặc Kỳ Uyên càng thêm mơ màng, bởi vì Ngọc Nhi nói là biết thì phải là biết, nhưng mà, hắn thật sự không biết a!
Mấy người ở đây đều nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Vân Chỉ, tất cả đều muốn tiến lên đánh một chưởng lên Mặc Kỳ Uyên để đem sự ngu ngốc đó mất đi, nhưng không nóng vội được, tình huống như vậy thật sự rất giày vò người ta mà!
"Ngươi theo ta đi!" Khi tất cả mọi người đang lo lắng tâm trạng của Vân Chỉ đang xấu đến mức nào thì lại thấy Vân Chỉ cố gắng bày ra một vẻ mặt lạnh lùng, không kêu một tiếng đã tiến lên giữ chặt Mặc Kỳ Uyên lôi đi, không biết nàng sẽ làm cái gì nữa.
Hách Liên Ngọc Nhi đang muốn nói rõ ràng, giải thích chút gì đó thì đã thấy Mặc Kỳ Uyên bị Vân Chỉ lôi đi, vội vàng muốn đuổi theo thì lại bị Khâu Lệ Mang Lãng ngăn cản.
"Ngươi cản ta làm cái gì, ta còn có chuyện chưa nói nha!" Vẻ mặt Hách Liên Ngọc Nhi có phần sốt ruột, khi Mặc Kỳ Uyên tỉnh lại người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là nàng, sau đó trở nên rất tin tưởng nàng, nàng muốn chạy lên nói rõ ràng để Vân Chỉ không bị Uyên lãng quên nha!
Chỉ lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, trong giọng nói của Khâu Lệ Mang Lãng có chút địch ý: "Hai vợ chồng bọn họ có chuyện muốn nói, ngươi không cần đi!"
Thản nhiên quay đầu lại, Hách Liên Ngọc Nhi có thể hiểu rõ ý tứ của hắn, hắn muốn nói bản thân không nên mặt dày mà thừa nước đục thả câu muốn giành lấy sự yêu thích của Mặc Kỳ Uyên? Không ngờ theo như ý hắn nói thì bản thân lại là một tiểu nhân đê tiện, xấu xa, bỉ ổi như vậy! Lửa giận trong lòng bốc lên, nhưng lại không biết nên phát tiết như thế nào, chỉ có thể chiếu hai ánh mắt căm tức vào Khâu Lệ Mang Lãng, dường như đang mạnh mẽ lên án cái gì đó.
Bỗng nhiên, nàng cười nhởn nhơ, mang trong đó nhiều phần khinh thường: "Đúng thế, ta muốn là Dự Vương phi, như thế thì đã sao! Ít nhất ta đã nghiêm túc, chăm chỉ thực hiện, hoàn toàn không giống ngươi, chỉ biết buồn bực ở bên cạnh làm con rùa đen rụt cổ, không dám đối mặt với tất cả, ngươi có dám đến trước mặt nàng nói ra tình cảm của mình không? Hừ, hiện tại ngươi dùng tư cách gì mà ngăn cản ta! Ta nói cho ngươi biết, ta cảm thấy không thể chịu nổi suy nghĩ như vậy của ngươi!"
Sau khi Hách Liên Ngọc Nhi phát hỏa xong thì quay đầu bước đi, nàng không biết vì sao bản thân lại tức giận như vậy, từ nhỏ nàng đã tiếp nhận sự giáo dục nghiêm ngặt ở cung đình, cho dù có tức giận thì cũng không thể bộc phát lửa giận một cách rõ ràng như vậy được, vậy mà nàng lại đột nhiên không thể khống chế được!
Khâu Lệ Mang Lãng bị mắng, người trước mặt cũng đã rời đi, nhưng vẫn chưa phản ứng kịp, tay vẫn duy trì tư thể ngăn cản, chưa buông. Trong lòng đang suy nghĩ đến mỗi câu nói của Hách Liên Ngọc Nhi, không ngờ nàng lại nhận ra tất cả mọi chuyện như vậy, lại càng không ngờ nàng lại nói ra trước mặt mình như vậy.
Quả thật là hắn không dám biểu lộ cảm xúc trong lòng với Vân Chỉ, hắn sợ sau khi nói với Vân Chỉ, sợ sau khi bị Vân Chỉ cự tuyệt thì ngay cả cơ hội ở bên cạnh nàng bảo vệ nàng cũng không còn, cho nên luôn dấu kín trong lòng, cảm thấy cứ yên lặng ở bên cạnh nàng như vậy chính là biện pháp tốt nhất, để ý, thỏa mãn tất cả yêu cầu của nàng cũng là một loại thỏa mãn, cũng là một loại hạnh phúc, nhưng nếu nhìn thẳng vào vấn đề thì đây cũng là một loại yếu đuối.
Hắn không giống như Hách Liên Ngọc Nhi có thể dũng cảm biểu lộ tình cảm và suy nghĩ của mình, hắn không dũng cảm để đối mặt với chính trái tim của mình, cho nên hắn mất đi cơ hội, hiện tại tình cảm của hắn sẽ càng tạo ra thêm gánh nặng cho Vân Chi mà thôi, cho nên có lẽ hắn vẫn sẽ yên lặng ở bên cạnh bảo vệ nàng.
Vân Chỉ kéo Mặc Kỳ Uyên đến một nơi trống trải không có ai quấy rối rồi mới dừng bước, sau khi dừng lại mới phát hiện đây chính là nơi mà Hoàng cung tổ chức yến hội ngày đó, cũng là nơi mà hai người bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.
"Ngươi dẫn ta đến nơi này làm chi?" Mặc Kỳ Uyên bỏ tay Vân Chỉ đang nắm ra, khuôn mặt tuấn tú giờ đây đầy bất mãn, bối rối, đối diện với hành động của cô gái này không hiểu sao có chút tức giân.
Vân Chỉ khẽ cúi đầu hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên, dữ tợn nắm lấy cổ áo hắn: "Chàng còn giả vờ cái gì! Còn muốn giả ngốc sao? Chàng giả ngốc cũng đi quá giới hạn rồi! Không cần khiêu chiến với tính nhẫn nại của ta, động một tí là muốn khảo nghiệm lực chống đỡ của ta, bây giờ lại còn giả ngốc! Rốt cuộc là chàng muốn ta như thế nào, chẳng lẽ chàng muốn ta sớm đi đầu thai một chút để trả lại nhân tình của Khâu Lệ Thương Kình sao?"
Mặc Kỳ Uyên đột nhiên bị Vân Chỉ hung dữ như thế sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, sự sợ hãi biểu hiện rất rõ ràng và chân thật trên khuôn mặt đang dại ra một cách mơ màng.
Thật lâu sau, Mặc Kỳ Uyên mới run run mở miệng, giọng nói có phần yếu ớt hơn trước: "Ngọc Nhi nói ngươi là nương tử của ta, Khả ma ma nói làm nương tử không thể quá hung dữ, nếu ngươi nói lời hung dữ ta có thể bỏ ngươi."
Vẻ mặt đầy tức giận, Vân Chỉ hừ lạnh một tiếng cười trào phúng, tiến lên gặng hỏi: "Ngay cả những lời nói như vậy cũng nhớ ra được để nói, còn dám nói là bản thân bị ngốc nghếch sao? Nếu chàng ở trước mặt ta còn dám giả ngốc thì cẩn thận ta sẽ làm ra chuyện chàng hối cũng không kịp đâu!"
Rõ ràng nhớ ra được những lời nói trước kia khi giả ngu để khiến nàng tức giận, giờ lại còn nói lại để trêu đùa nàng, nàng không đoán được rốt cuộc Uyên muốn làm cái gì!
"Ta, ta chưa từng nói a, ta cũng không biết, ta không biết đã từng nói ra, ngươi không cần đánh ta, ta, ta không bỏ ngươi là được thôi!" Bị dáng vẻ đằng đằng sát khí của Vân Chỉ dọa sợ, trong mắt không che giấu được sự kích động sợ hãi, vẻ mặt giống như đứa trẻ gặp phải người xấu, dường như sợ nàng sẽ ăn thịt chính bản thân mình.
Vân Chỉ nhìn chằm chằm hai mắt đối diện, không bỏ qua bất kì biểu cảm nào trên khuôn mặt hắn, biểu cảm non nớt hoảng sợ chân thật như vậy hiện ra trước mắt mình, cho dù trước đây giả vờ ngốc hắn cũng chưa từng biểu hiện ra vẻ mặt non nớt chân thật như vậy, nàng bắt đầu không xác định, không xác định được nam nhân trước mặt có phải đang giả ngốc hay không.
"Nhìn thẳng vào mắt ta, nói với ta, chàng không biết ta, không thương ta." Thoáng buông lòng tay đang nắm chặt cổ áo hắn, bình tĩnh mở miệng ra lệnh, dường như đang đấu tranh lần cuối cùng.
Không biết thế nào, nhìn thấy sự ưu thương trong đôi mắt màu đối diện, trong lòng hắn có một chút không đành lòng không hiểu, vô cùng bối rối, không hình dung được cảm giác này, chỉ cảm thấy cảm giác này rất không thoải mái, đuổi thế nào cũng không đi.
Nhăn hai hàng lông mày rậm lại, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời vấn đề của đối phương: "Ta, không quen biết ngươi, ta không thương, ngô, yêu là cái gì?"
Tất cả sự chắc chắn đều được thể hiện rõ ràng trong mắt hắn, ánh mắt không thể gạt người như vậy rút đi toàn bộ sức lực của Vân Chỉ chỉ trong nháy mắt, không còn sức tranh cãi với hắn, buông tay đang nắm lấy cổ áo, vô lực ngồi xuống đất.
Vì sao lại như vậy, vì sao Uyên lại biến thành như vậy, dường như còn thiếu cái gì đó, có một cảm giác quỷ dị không hình dung ra cứ đang lớn dần lên. Uyên như vậy thật khiến nàng sợ hãi, dường như bất kì lúc nào cũng có thể biến mất, trong ánh mắt hắn đã hoàn toàn không còn sự tồn tại của bản thân, cảm giác xa lạ như vậy khiến nàng vừa lo sợ, vừa vô lực. Nàng không biết đây là kết quả của chuyện gì, nàng nên làm như thế nào để cứu vãn tất cả mọi chuyện.
Ngơ ngác nhìn nữ tử đối diện đột nhiên trở nên mất mát thương tâm, trong ánh mắt có mấy giọt nước mắt đang muốn rơi xuống đất, hai mắt mở to lại càng khiến hai giọt nước trong suốt ở hai khóe mắt càng có cảm giác lớn hơn, dường như không thể tiếp tục đọng lại ở khóe mắt nữa, khiến hắn có cảm giác đau lòng khó hiểu, không biết vì sao hắn muốn tiến lên an ủi nàng, ít nhất nói cho nàng, để nàng không cần phải thương tâm như vậy nữa.
"Nương tử." Mặc Kỳ Uyên tiến lên vài bước, tiếng gọi yếu ớt khiến ánh mắt rời rạc của Vân Chỉ thoáng tụ lại, mang theo một chút chờ mong nhìn vào ánh mắt hắn.
Nhưng mà, trên mặt Mặc Kỳ Uyên chỉ có biểu cảm yếu ớt, ngốc nghếch cùng với vẻ mặt đồng tình, dường như muốn an ủi nàng: "Ngươi đã là nương tử của ta, bây giờ ta sẽ nhận biết ngươi, ngươi đừng khóc có được hay không?"
Vân Chỉ không nói gì thêm, mà hoàn toàn ngồi xổm xuống, tựa đầu vào giữa hai chân, dường như muốn thoát khỏi thế giới xung quanh trong thời gian ngắn, muốn suy nghĩ rõ ràng tình cảm của bản thân.
"Uyên, ngươi đi trước đi, ta không sao." Giọng nói buồn bã mang theo sự cô độc truyền ra từ người nàng, nàng muốn một mình yên lặng một chút.
Mặc Kỳ Uyên lo lắng nhìn hai mắt Vân Chỉ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi xa.
Cont........
Trên thềm đá trống trải, chỉ còn lại một mình Vân Chỉ ngồi xổm ở nơi đó, có thể thấy rõ ràng hai vai đang run lên nhè nhẹ, dường như thân mình đơn bạc này đang phải chịu sức nặng ngàn cân, áp chế khiến nàng không thở nổi.
Không biết qua bao lâu, Vân Chỉ cảm thấy trên vai có một bàn tay dày rộng đặt xuống, dường như đang tiếp thêm sức mạnh cho nàng, cổ vũ nàng, cố gắng ngẩng đầu lên, thời gian nhắm mắt có chút dài nên ánh mắt có chút mơ màng nhìn về người đến phía trước.
Đã nhận ra là Mặc Kỳ Tẫn, lạnh nhạt đứng bên cạnh nàng, vẻ mặt thương tiếc cúi người nhìn bản thân: "Uyên còn sống, tất cả sẽ tốt lên thôi."
Hắn bình tĩnh an ủi, hơi thở chững chạc tỏa ra từ trên xuống dưới khiến người ta có cảm giác an tâm, đúng vậy, Uyên còn sống, nàng vẫn còn chưa biết đủ sao? Chỉ còn người tồn tại thì sẽ có biện pháp giải quyết. Giống như đột nhiên tìm được sức mạnh, Vân Chỉ lảo đảo đứng dậy, thời gian ngồi khá dài khiến hai chân nàng mất đi cảm giác.
Vừa rồi nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nàng biết bản thân không nên yếu ớt như vậy, hơn nữa trước đó khi nàng làm bất kì cái gì đều dứt khoát, đó là bởi vì nàng biết phía sau nàng vẫn còn có Uyên giúp nàng thu thập cục diện rối rắm, làm hậu thuẫn vững chắc nhất của nàng. Nhưng hiện tại, chỗ dựa này đã tạm thời mất đi, lần này nàng sẽ để Uyên dựa vào nàng, mặc kệ hiện tại hắn biến thành cái dạng nào thì chắc chắn nàng sẽ tìm ra được biện pháp giải quyết tất cả các vấn đề. Hơn nữa đứa nhỏ cũng đã đến, đó chính là sức mạnh mà ông trời tiếp thêm cho bọn họ, có một sinh mệnh mới đang chờ được sinh ra, trên mặt Vân Chỉ dần khôi phục nụ cười xinh đẹp, bản năng của người mẹ tỏa ra sáng chói, bóng đẹp lóa mắt khiến người ta không thể mở mắt ra được.
Nhìn cảm xúc trên mặt Vân Chỉ đã có chuyển biến, nhận ra nàng đã điều chỉnh tốt tâm tình, chuẩn bị đối mặt với tình hình hiện tại.
Cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, có trời mới biết khi hắn nhìn thấy một đám người hoặc bị thương, hoặc chết, hoặc trở nên ngu ngốc đã khiến hắn sợ hãi như thế nào! Hắn không biết mấy tháng này bọn họ ở chiến trường kia đã xảy ra chuyện gì, thậm chí hắn đã bắt đầu nghi ngờ quyết định đồng ý để Uyên xuất chinh, rồi lừa Vân Chỉ đến quân doanh là đúng hay sai, nếu không có quyết định đó của hắn thì có phải là tất cả chuyện này sẽ không xảy ra hay không?
Sau khi tóm tắt được hiện thực, cũng không thể thay đổi cũng như đảo ngược chuyện của bọn họ, hiện tại chỉ có thể cố nghĩ biện pháp để đưa Uyên trở lại, nhưng vẻ việc này nghe vẻ thật khó khăn.
Vân Chỉ đã hoàn toàn khôi phục cảm xúc trong lòng, hai mắt bình tĩnh liếc nhìn Mặc Kỳ Tẫn đang phát ngốc bên cạnh, không nói gì chọc hắn một cái: "Này, ngươi đến an ủi người ta à! Thế mà tại sao bản thân lại bày ra vẻ mặt đau khổ suy nghĩ như vậy!"
Mặc Kỳ Tẫn đột nhiên bị chọc, hoàn hồn, nhìn Vân Chỉ trước mặt đã khôi phục lại, vẻ mặt nặng nề đã sáng sủa hơn, nhưng trên mặt của hắn vẫn là vẻ ốm yếu, trong suốt, tái nhợt, khó tiếp cận, cũng chỉ có lúc cười lên thì khuôn mặt mới có chút sức sống.
"Cuối cùng đã trở lại bình thường rồi hả? Thế này thật không giống ngươi nha Vân Chỉ. Thế nào mà tự nhiên lại thích khóc như vậy rồi!" Mặc Kỳ Tẫn cười trêu ghẹo, giống như muốn xoa dịu bầu không khí.
Khịt khịt mũi, Vân Chỉ phản bác: "Cái này chắc chắn là do đứa nhỏ, là hắn đang khóc, ta làm sao có thể có nhiều nước mắt như vậy!"
"Khụ khụ, ta đã không có việc gì rồi." Nhanh chóng phát hiện ra dùng đứa nhỏ làm lý do có chút buồn cười, Vân Chỉ nhanh chóng chuyển đề tài: "Thân thể ngươi thế nào rồi, ta bảo Mặc Hình mang thuốc về cho ngươi uống thế nào rồi? Không cần cảm ơn ta, ta đã tìm được biện pháp giải quyết bệnh của ngươi, chỉ cần làm theo biện pháp của ta, ta cam đoan thân thể ngươi sẽ cường tráng đến mức nam nữ đều xơi được!"
Đang bị hành động nàng luôn nhớ đến độc bệnh của bản thân mà cảm động, thì lại bị nửa câu sau của nàng làm cho sắc mặt trở nên rối rắm, khóe miệng Mặc Kỳ Tẫn run rẩy nhiều lần rồi mới dừng lại được: "Mặc kệ thế nào, ta vẫn muốn cám ơn ngươi, thay mặt dân chúng Mặc Kỳ cám ơn ngươi."
Hắn cũng không để ý đến sống chết của bản thân, dù sao sống hay chết này đã ở bên cạnh hắn hơn mười năm qua, nhưng mà hiện tại Mặc Kỳ còn cần đến hắn, hiện tại Uyên lại biến thành như vậy, cho nên hắn không thể xảy ra chuyện gì.
"Nói nghiêm trọng như vậy làm gì, cũng không phải là chuyện gì quá khó!" Vân Chỉ có chút ngượng ngùng trả lời: "Ta muốn đi gặp Công Ngọc tìm hiểu tình hình, ngươi có đi không?"
"Trẫm không đi, còn một vài chuyện chính sự cần xử lý." Nhàn nhạt cười, cả người phát ra khí thế vương giả, cẩn thận quan sát có thể thấy hắn và Uyên vẫn có vài điểm giống nhau, nhưng mà do bị khí độc quấn lấy nhiều năm, dáng vẻ suy yếu dẫn đến người ta khó có thể so sáng hắn với sự mạnh mẽ của Uyên mà thôi.
Vân Chỉ không nói thêm gì nữa, chỉ gật gật đầu rồi xoay người đi tìm Công Ngọc, đi được một đoạn, không biết tại sao lại muốn xoay người lại, lại phát hiện Mặc Kỳ Tẫn vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, mỉm cười nhìn nàng rời đi, khí chất cao quý chậm rãi tỏa ra từ trên người hắn, mang theo ma lực có thể khiến người ta yên tâm, Vân Chỉ cười cười, bỏ qua một tia thương cảm khó hiểu dâng lên trong lòng, quay đầu rời đi.
"Công Ngọc, nói với ta rốt cuộc hiện tại Uyên xảy ra chuyện gì?" Vân Chỉ tìm thấy Công Ngọc Viêm Bân đang ở trong Thiên Điện phối thuốc, hỏi dồn dập.
Công Ngọc đang dùng cân đòn nhỏ để cân dược liệu bị giật mình, cái cân nhỏ và thuốc đều rơi xuống đất.
"Vân Chỉ, ngươi định hù chết ta sao, lúc đó ai sẽ để ý sống chết của các ngươi nữa, đây chính là thuốc dưỡng thai của ngươi nha!" Công Ngọc vỗ ngực đầy oán giận, thật không biết thông cảm cho hắn một chút, hắn vì lo lắng cho hai người này mà cuộc sống hàng ngày của mình ngày càng trở nên khó khăn hơn rồi!
Cẩn thận nhìn có thể thấy thâm quầng dưới mắt Công Ngọc, Vân Chỉ phát hiện quả thật bản thân đối với hắn rất không khách khí, đành phải áp chế nóng vội trong lòng, ngừng một chút rồi nói: "Ta muốn biết tình hình hiện tại của Uyên, muốn nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết."
"Tình huống xảy ra trên người Uyên, ta cũng không nói rõ ràng được." Công Ngọc thở dài một hơi, ngồi xuống, ý bảo Vân Chỉ cũng ngồi xuống, một phụ nữ có thai mà cứ luôn nỏng nảy thế này thì còn muốn an thai thế nào nha!
"Rõ ràng thì kiểm tra thì không phát hiện một vết thương nhỏ nào, thậm chí trong đầu cũng không có vấn đề gì! Có thể, hắn chính là như vậy, vừa tỉnh lại thì nhìn thấy người đầu tiên đang chăm sóc hắn là Hách Liên Ngọc Nhi, sau đó cứ giống như đứa nhỏ. Ta cảm thấy, chuyện này không thể dùng ngôn ngữ bình thường để giải thích được."
"Không thể dùng ngôn ngữ bình thường để giải thích.........." Vân Chỉ cảm thấy giật mình, nói lẩm bẩm. Nhớ đến lúc đầu bọn họ gặp Cửu Lễ, hoặc nói chính xác hơn là khi nàng bắt đầu trở thành chủ nhân của Phượng Hoàng, tất cả những chuyện xảy ra đều không thể dùng lẽ thường để giải thích nữa rồi.
Hơn nữa nhớ đến Khâu Lệ Đại Cơ nói đến nơi bao vây bọn họ có tên là ma cảnh, đó còn là hang ổ của bọn họ, nói như vậy, bọn họ không phải là ma? Rốt cuộc, ngày ấy Cửu Lễ đã làm cái gì với Uyên!
"Ta đã từng xem qua quyển sách Âm Thần Cổ, trên đó có ghi lại, hồn dương, định khí của linh hồn, gốc rễ của linh hồn, cách chế ngự linh hồn. Cho nên, ta nghi ngờ Uyên là do bị mất bảy hồn nên mới trở nên ngốc nghếch như vậy, nếu không nhanh chóng gọi hồn thì có khả năng tinh khí không đủ, từ từ suy yếu trong vô hình, vong hồn, rồi phách tán."
Khi Vân Chỉ đang suy nghĩ đến cái gì đó thì Công Ngọc ở bên cạnh gằn từng tiếng phân tích tinh tế, nghĩ đến điều này đã hao tốn không ít công phu suy nghĩ tìm kiếm của hắn.
Vân Chỉ sửng sốt một thời gian rồi mới tiếp nhận cách nói như vậy, cau mày nói: "Vậy có biện pháp giải quyết không?"
"Cái đó, không biết." Bỗng nhiên Công Ngọc trở nên ủ rũ, cái này đâu phải là vấn đề mà y thuật có thể giải quyết?
Ngẩng đầu nhìn Công Ngọc, Vân Chỉ không nói gì nữa. Đúng vậy, vấn đề thần bí này sao có thể giải quyết rõ ràng như vậy! Nhìn nhau chẳng thể nói gì, có thể cảm giác được sự vô lực nhỏ bé của bản thân.
"Có lẽ ta có biện pháp có thể giải quyết." Đột nhiên từ cửa truyền đến giọng nói của Khâu Lệ Mang Lãng, hấp dẫn sự chú ý của hai người.
Khi sắp tuyệt vọng Vân Chỉ có thể thử bất kì điều gì, vội vàng chạy vài bước hỏi: "Có biện pháp sao?"
"Kim Lũ Y." Mang Lãng bình tĩnh nói ra ba chữ. "Từng nghe nói trong Kim Lũ Y cất dấu bí mật thần bí, thật ra Kim Lũ Y chính là thần bảo hộ, mà sẽ chỉ bảo vệ chủ nhân của nó, chỉ cần ngươi có thể phá giải sự huyền bí của Kim Lũ Y thì sẽ có khả năng cúu Mặc Kỳ Uyên."
Biểu cảm lạnh lùng, giọng nói đầy thản nhiên, dường như không tạo ra một điểm nào để người ta nghi ngờ, đương nhiên Vân Chỉ tin tưởng những lời mà Mang Lãng nói, lúc này sự hy vọng lại được thắp lên trên khuôn mặt: "Vậy ngươi mau nói cho ta biết phải làm như thế nào, hiện tại ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp!"
"Đừng vội, chờ ta tra cứu rõ ràng, sau đó cẩn thận bàn bạc." Mang Lãng nhẹ giọng trấn an, hắn chỉ không muốn nhìn thấy Vân Chỉ hao tổn tinh thần như vậy, rốt cuộc Kim Lũ Y có tác dụng gì, hắn cũng chưa thể đoán ra được, hiện tại có thể cho Vân Chỉ một ít hy vọng, như vậy cũng tốt rồi.
An lòng lui xuống, Vân Chỉ tin tưởng vững chắc không hề nghi ngờ, thần vật thì nên có tác dụng hữu hiệu của thần vật, đương nhiên Kim Lũ Y cũng cực kỳ có sức thuyết phục.
Dưới sự cam đoan của Mang Lãng, cuối cùng Vân Chỉ cũng yên lòng, ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Vân Chỉ hỏi rõ Uyên ở phòng nào rồi đi thẳng đến đó, lúc trước không hề để ý, nhưng hiện tại cảm thấy rất buồn ngủ, nên muốn nhanh chóng tìm giường để ngủ, hơn nữa tinh thần không yên nên cảm giác cũng rất khó chịu, trong lòng nàng biết đây là phản ứng khi mang thai, cũng chỉ có lúc này mới bị phản ứng đó ảnh hưởng đến, mới có thể khiến nàng nhớ ra hiện tại nàng là một phụ nữ có thai, không thể cứ không quan tâm mà vui đùa ầm ĩ, làm việc quá sức được.
Uyên ở đâu, nàng biết, hắn ở một cung điện đặc biệt trong cung, không phí chút khí lực nào liền tìm được nơi đó, Vân Chỉ đẩy cửa vào, liên tục hà hơi, nàng chỉ nghĩ phải nhanh đi lên giường ngủ.
Trong phòng không mở đèn, nhìn thấy trên giường có một bóng dáng đang nằm, Uyên đang ngủ, sớm như vậy đã đi ngủ, quả nhiên lần đầu tiên nàng mới nhìn thấy. Trước kia khi ở cùng nhau Uyên đều thức rất muộn, muốn chuẩn bị tốt tất cả, thậm chí còn vì nàng mà mặc quần áo, nghĩ lại mà trên khuôn mặt tự nhiên lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Nhẹ nhàng bước chân đến giường, theo ánh trăng, quả nhiên thấy Uyên đang tươi cười thỏa mãn như một đứa trẻ, ngủ rất sâu, hô hấp đều đặn có tiết tấu, nàng cũng từng nhìn qua vài lần dáng vẻ khi đang ngủ của Uyên, chính là dù thế nào ở giữa hai hàng lông mày sẽ luôn có một nếp nhăn, nàng còn chưa kịp đưa tay ra san bằng thì Uyên đã tỉnh lại. Giờ phút này nhìn Uyên vô lo vô nghĩ ngủ say như vậy đột nhiên cảm thấy cũng rất tốt.
Nếu như Uyên không thể khôi phục lại như trước, mặc dù là một đứa ngốc thì cũng là Uyên ngốc nghếch. Yêu một người thì sẽ yêu tất cả của hắn, đứa ngốc thì kệ đứa ngốc, cho dù là Uyên trước kia thì đều dễ dàng khiến hắn quỳ gối dưới váy nàng, trước mắt lại chỉ là một Uyên ngốc nghếch thì càng giải quyết dễ dàng.
Cởi áo khoác, Vân Chỉ trèo lên giường, nằm nghiêng thân mình bình tĩnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Uyên, nhịn không được vươn tay ra khẽ vuốt ve, cho dù như vậy thì hắn cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, cứ như vậy nhìn và vuốt ve đến lúc thỏa mãn, Vân Chỉ dần dần không chống cự lại được dần chìm vào giấc ngủ.
Sau khi mang thai, chẳng những Vân Chỉ ngủ nhiều thêm mà còn ngủ rất sâu, thẳng cho đến khi mặt trời cao ba sao mới bị tiếng kêu sợ hãi của Mặc Kỳ Uyên đánh thức.
Mơ màng mở hai mắt nhìn về phía Uyên ở bên cạnh, cũng không lập tức phản ứng cái gì, chỉ mơ mơ màng màng nói một câu: "Uyên, đừng làm ồn!" Sau đó lại ôm gối tiếp tục đánh cờ với Chu Công, chỉ vì, đây là tình huống bình thường trong một buổi sáng bình thường mà thôi.
"Tại sao ngươi lại chạy đến giường của ta! Ngươi, ngươi đi lên lúc nào vậy, vì sao ta lại không biết!"
Mặc Kỳ Uyên lên tiếng chất vấn cuối cùng cũng đánh thức Vân Chỉ hoàn toàn, ý thức trở lại, mới nhớ ra Uyên đã là trở nên ngốc nghếch, xoay người một cái ngồi dậy, Vân Chỉ nghiêm túc nhìn biểu cảm của đối phương.
Ở phía đối diện, hai tay Mặc Kỳ Uyên nắm chặt chăn che khuất hoàn toàn bản thân, trên mặt là sự sợ hãi, kinh ngạc, hai mắt lóe sáng, đứng lên đề phòng nhìn Vân Chỉ, thiếu chút nữa là gào khóc ầm ĩ như muốn Vân Chỉ phụ trách sự trong sạch của hắn!
Thấy thế nào cũng là người làm nương tử như nàng đã phi lễ tướng công nàng a! Vân Chỉ đỡ trán, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, cần phải tạm thời tiếp nhận sự thật lão công anh minh thần võ của mình biến thành đứa ngốc.
"Chính chàng thừa nhận ta là nương tử chàng, nương tử ngủ cùng giường với phu quân chẳng lẽ không đúng với lẽ thường sao? Cho dù không phải là vợ chồng thì người ta chửi cũng là chàng nha, bởi vì chàng là nam, mà ta là nữ." Dần dần hạ giọng xuống, Vân Chỉ mỉm cười bắt đầu tẩy não hắn.
Đối với lí do thoái thác của nàng, Mặc Kỳ Uyên nghiêm túc xoay xoay tròng mắt suy nghĩ, cũng không nghĩ ra nguyên do vì sao, đành phải ấp úng phản bác: "Có thể, nhưng mà, ngươi đi lên thế nào mà không đánh thức ta, ngươi thích thì giường này ta tặng cho ngươi là được."
Vốn đang hợp tình hợp lý thì Mặc Kỳ Uyên lại tự nhiên nhận ra được sơ hở trong lời nói của Vân Chỉ, ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Nhưng mà thỏa hiệp như vậy khiến Vân Chỉ rất không hài lòng! Lúc này giọng nói có phần đề cao lên: "Nhường cái gì mà nhường! Từ hôm nay trở đi, chàng phải ngủ cùng với ta, nếu không, không phải vậy............"
Nếu không làm sao nhỉ? Hiện tại là Uyên ngốc nghếch, thật sự nàng không dám chắc là hắn sợ hãi cái gì, còn trước kia, căn bản nàng không cần phải ép buộc hắn, bởi vì Uyên sẽ không cãi lại nàng điều gì. Không biết nên nói tiếp như thế nào, nếu không làm sao, Vân Chỉ đành phải nhìn chằm chằm vào Uyên ngốc nghếch, muốn hắn tự thần phục dưới ánh mắt của nàng.
"Được thôi, ta ngủ ở đây là được, vậy ai nằm trên ai nằm dưới?" Uyên ngốc nghếch cắn môi, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà ngoan ngoãn quy thuận.
Ai trên ai dưới? Vân Chỉ nhíu mày, chẳng lẽ hắn không nhớ được cái gì nhưng lại nhớ ra được duy nhất việc này? Khóe miệng giật giật, nàng đã nói mà, đổi tới đổi lui cũng chỉ là kiểu đó, bản tính sắc quỷ khó dời! Tuy nhiên như vậy thì cũng chứng minh được ít nhất trí nhớ trước kia của Uyên vẫn mơ hồ, tình huống này rất tốt!
"Trên hay dưới ta cũng không để ý, nếu chàng muốn thì có thể ở trên." Vân Chỉ mặt không đỏ tim không đập loạn nghiêm túc thảo luận vấn đề này với hắn. Vốn đang chuẩn bị mà dạy bảo một chút nhưng mà Uyên lại không hiểu cái gì, hiện tại có thể tiết kiệm một lần giải thích, phương diện này chưa từng quên!
Nghe thấy sự cho phép của Vân Chỉ, vốn dĩ trên mặt Mặc Kỳ Uyên có một chút oán khí thì ngay lập tức tươi cười vui vẻ, nhanh chóng tiến lại gần, đôi mắt lóe sáng lên.
"Ngươi nói thật chứ? Vậy đêm nay ngươi ngủ dưới giường, ta ngủ trên giường nha!" Nhìn khuôn mặt trước mắt đột nhiên đen đi, Uyên ngốc nghếch rụt cổ lại: "Được rồi, ta ngủ dưới đất, ngươi ngủ trên giường."
Vân Chỉ bối rối, xem ra quá trình dạy tướng công của nàng là cả một quãng đường dài khó khăn nha!
Nhìn thấy Vân Chỉ lại không nói chuyện, Uyên ngốc nghếch cũng thông minh không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn lấy quần áo bản thân bên cạnh mặc vào, sau khi nhanh chóng mặc vào thì phát hiện Vân Chỉ không có vẻ muốn cử động, thuận tay cầm quần áo của Vân Chỉ bên cạnh mặc vào giúp nàng, động tác thuần thục giống như đã từng làm qua rất nhiều lần, khiến Vân Chỉ đang cảm thấy ngột ngạt đột nhiên không thể phản ứng kịp, bởi vì đây là hành động đương nhiên mỗi ngày.
Cho đến khi quần áo được mặc vào hoàn hảo, Vân Chỉ mới nghĩ ra, không ngờ đến Uyên trở nên ngốc nghếch nhưng những việc nhỏ trong cuộc sống vẫn ở trong tiềm thức, giống như lời nói vô ý nói ra lúc nãy, tự nhiên như vậy. Trong lòng Vân Chỉ tràn đầy vui mừng, đây là chuyện vô cùng tốt, biết đâu nếu Uyên ở cùng nàng và không ngừng làm ra những chuyện này lại có khả năng có thể nhớ ra tất cả.
"Chàng, vì sao phải giúp ta mặc quần áo?" Tâm tình Vân Chỉ rất tốt, xấu xa hỏi vặn lại, đôi môi anh đào cố ý tiến sát gò má Mặc Kỳ Uyên, hỏi thở phun ra trên mặt hắn, cười hỏi.
Đột nhiên bị hơi thở tiến lại gần làm rối loạn tinh thần, theo bản năng Mặc Kỳ Uyên hơi lùi về phía sau trốn tránh, trái tim trong lồng ngực đập mạnh khiến hắn không biết nên đối phó như thế nào, dường như có cảm giác muốn nhảy ra, cảm giác kích động nhưng lại kỳ diệu như vậy, sợ hãi muốn trốn tránh, nhưng mà Vân Chỉ nhất quyết không muốn buông tha, dưới sự dụ dỗ đành phải ngoan ngoãn gấp giọng đáp lại: "Ta không biết, không biết tại sao lại làm như vậy, ta sai rồi, lần sau ta sẽ không bao giờ mặc quần áo cho ngươi nữa!"
Vân Chỉ vòng một tay ra sau gáy hắn khống chế hắn không lùi được ra phía sau nữa, giọng nói chắc chắn: "Không được! Về sau phải giúp ta mặc quần áo, cho đến khi ta muốn tự mặc mới thôi! Nếu không ta sẽ hôn chàng!"
Ha ha, nhìn dáng vẻ thẹn thùng hồn nhiên của Uyên, thật sự không giống trước kia một chút nào, Vân Chỉ cười sáng lạn: "Tiếp tục giúp ta mặc quần áo được không, tướng công!"
"Được, được!" Mặc Kỳ Uyên ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, vừa rồi bản thân cảm thấy có chút không khỏe, sau khi hiểu ra lại cảm thấy cảm giác này rất tốt đẹp, còn nghĩ nếu có thể tiếp tục nếm thử, có thể hắn không biết phải biểu đạt như thế nào, chỉ có thể mơ màng nhìn sự vui vẻ của Vân Chỉ, nụ cười tươi rực rỡ như vậy khiến hắn dễ dàng chìm sâu vào, chỉ cảm thấy có thể nhìn thấy nụ cười tươi như vậy đối với hắn rất thỏa mãn, thỏa mãn giống như được ăn mật vậy.
Vân Chỉ kinh hãi nhìn một màn mãi rồi mới phản ứng kịp, đang định tiến lên ngăn cản thì lại bị Lạc Băng Tuyết bên cạnh đánh đến một chưởng.
Ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm về phía Vân Chỉ, dường như đang nghĩ đến phải nấu ăn hay là trực tiếp nuốt con mồi đã đến tay này, khóe mắt liếc nhìn về phía Cửu Lễ, để ý phản ứng của hắn, nhưng rốt cuộc cũng không thèm để ý đến giáo huấn của hắn, dù sao hôm nay nhất định nàng phải giết chết nữ nhân này.
Bộ mặt dữ tợn đáng sợ, giống như một giây sau sẽ khiến gương mặt xấu xí nứt toác ra, một tay nàng dùng ngự khí chế trụ Vân Chỉ, dễ dàng khiến nàng không thể nhúc nhích một chút nào, một tay âm thầm ngưng tụ ma khí, tất nhiên muốn dùng sức mạnh lớn nhất giết chết Vân Chỉ đến mức nàng không còn khả năng phản kích mới thôi!
Ma khí màu đen ngưng kết trong tay Lạc Băng Tuyết càng lúc càng lớn, mang theo trong đó hận thù và sự đố kị sâu đậm trong lòng, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khi luồng khí này đánh vào một người không có khả năng kháng cự sẽ bi tráng đến mức nào, có lẽ sẽ tan thành mây khói cũng nên!
Hai mắt nhìn thẳng, đồng tử dường như muốn nứt ra nhảy ra khỏi hốc mắt, luồng khí đen trong tay dùng tốc độ sấm sét hướng về phía Vân Chỉ, khí thế hủy diệt khiến cho người ta không dám mở to hai mắt quan sát.
"Oanh" một tiếng, một âm thanh hủy diệt làm cho người ta phải sợ hãi, Vân Chỉ cho rằng đây là âm thanh cuối cùng mà bản thân có thể nghe được, một chiêu này đánh đến thân thể nàng thì sẽ phá hủy toàn bộ, a, cũng không biết nàng có được toàn thây không nữa!
Nhưng mà, vì sao không hề cảm nhận thấy đau đớn, chẳng lẽ sức mạnh tà ma ngoại đạo đánh vào người sẽ không đau sao? Nếu nói như vậy thì không phải là chết không toàn thây mà là có toàn thây đi, Vân Chỉ đần độn nghĩ, nàng không muốn giãy dụa thêm nữa, chỉ vì nàng không thể làm gì, một nơi âm u quỷ dị như vậy là vì bọn họ mà tạo ra, hoàn toàn không phải là nơi mà bọn họ có thể thi triển sức mạnh, thôi, có thể chết cùng Uyên thì cũng coi như là một loại thỏa mãn.
Nhưng mà khi nàng đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật rồi vì sao mũi lại ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi vô cùng nồng đậm?
Đột nhiên Vân Chỉ mở to hai mắt, lập tức hóa đá ở tại vị trí, ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào, tại sao có thể như vậy, nàng không hề có một tổn thương nào, mà phía trước nàng một đoạn một người đang nằm vật ở nơi đó như đang ngủ say, vẫn là khuôn mặt bướng bỉnh lỳ lợm nhưng lúc này lại đang nhắm mắt, nhìn thế nào cũng không thấy thích hợp với hắn.
Vừa rồi, ngay khi Lạc Băng Tuyết đánh một chưởng ma khí mạnh mẽ về phía Vân Chỉ là lúc Khâu Lệ Thương Kình mới thoát ra từ trong mộng cảnh rồi chạy vội lên từ phía sau lưng nàng, dường như không hề có một chút thời gian dừng lại để suy nghĩ, ngay sau đó hắn đã ngã xuống trước mặt Vân Chỉ. Lạc Băng tuyết không cam lòng, đánh tiếp chưởng thử hai, đương nhiên Cửu Lễ bên cạnh không để cho nàng có cơ hội làm hại Vân Chỉ nữa, vung Phệ Hồn trong tay về phía Mặc Kỳ Uyên, còn một tay tụ khí đánh về phía Lạc Băng Tuyết khiến nàng ngã trên mặt đất, giãy dụa rồi phun ra máu đỏ.
Trên khóe miệng còn đọng lại máu tươi, đọng lại cả trên khuôn mặt, trên má với những vết sẹo màu đen, vô cùng xấu xí, nhưng mà nàng vẫn còn sức cười nham nhở thành tiếng, dường như đối với tình hình phía trước rất vừa lòng.
Vân Chỉ đã hoàn toàn mất đi năng lực suy xét, người nằm trước mặt là Khâu Lệ Thương Kình, hóa ra hắn đã cứu bản thân? Vì sao hắn phải làm như vậy? Trên tay còn dính máu tươi của hắn ở trên đất, trên thân thể bị đả thương có những mảng vết thương lớn với máu thịt mơ hồ, giống như bị nổ tung bởi thuốc nổ, khủng bố khiến người ta buồn nôn.
Nhưng trên thực tế, Vân Chỉ lại cảm thấy ngực bị đè nén, có mật vàng đi lên từ phía dưới cổ họng, nàng cố gắng đè nén khó chịu trong bụng, đến xem Khâu Lệ Thương Kình còn sống hay không, trong lòng thì sốt ruột và bàng hoàng đến cực điểm, nàng không dám dùng tay đi tìm hơi thở, nếu hắn thật sự chết vì nàng, nàng không biết sau này phải đối mặt với hắn như thế nào.
Đúng, hắn bị như thế này cần phải chữa trị! Cần phải băng bó! Tay chân Vân Chỉ luống cuống, lấy thuốc chữa thương tốt nhất từ bên hông ra, đổ lên vết thương của hắn, tiện tay xé xuống một mảnh vải lớn nhất trên người vội vàng băng bó cho hắn, nhưng mà cho dù có làm như thế nào thì miệng vết thương lớn do dính ma khí bắt đầu thối rữa căn bản khiến cho người ta không thể hi vọng, máu tươi chảy ra ồ ồ không làm sao ngừng lại được, khiến một tay một mặt đầy máu tươi, vô cùng chật vật!
Vô ích thôi, cho dù nàng có làm như thế nào thì sự thật đều đang ở trước mắt, khó có thể không chấp nhận sự thật tàn khốc đó.
Vân Chỉ dừng động tác trong tay, ngơ ngác liếc nhìn Khâu Lệ Thương Kình một cái, nhân tình này để kiếp sau trả lại đi!
Nhưng mà, Uyên ở đâu? Đột nhiên Vân Chỉ bừng tỉnh, hai mắt gần như trống rỗng lại sáng lên, đi tìm bóng dáng của Uyên!
Ánh mắt dừng lại ở một nơi cách đó không xa, Mặc Kỳ Uyên cũng giống với Khâu Lệ Thương Kình, không còn sinh khí nằm ở nơi đó, không rõ sống hay chết. Rõ ràng đã biết trước kết quả khi đi đến đây nhưng trong lòng vẫn là sự nặng nề, run rẩy, khổ sở đến cực hạn, Vân Chỉ dùng nốt sức lực còn lại để đứng lên nhưng không thành công, chỉ muốn lướt qua Khâu Lệ Thương Kình đến chỗ Mặc Kỳ Uyên, chết cùng huyệt, chính là ý này đi!
Chỉ còn một chút nữa là có thể đến chỗ Uyên, Vân Chỉ cố gắng di chuyển dường như đây chính là nguyện vọng cuối cùng của cuộc đời. Lúc này trong đầu thoáng hiện lên tất cả khuôn mặt của Uyên, từ nụ cười quỷ quái lúc giả ngốc, rồi mặt nạ cao quý lạnh lùng, hơn nữa khi lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ nhất còn ôn nhu mỉm cười với nàng.
Ngay khi nàng muốn chạm vào Uyên là lúc đột nhiên thân mình bị một luồng sức mạnh nâng lên, trong nháy mắt đã bị đưa đến trước mặt Cửu Lễ, chống lại hai tròng mắt tà tứ, yêu dã kia, mơ hồ lóe tia sáng màu đỏ, cho dù nói ra những lời nói giống nhau thì mùi tanh hôi cũng thấm vào tận xương tủy.
"Hắn chết thì cũng đã chết rồi, ngươi còn gì lưu luyến mà không bỏ xuống được, kiếp trước ngươi cự tuyệt tình cảm của Bản tôn, lúc này trên trời dưới đất không còn có người, thần tiên hay yêu ma nào có thể địch lại Bản tôn, ngươi nhất định là của Bản tôn!"
Hai mắt chưa từng dời khỏi người Mặc Kỳ Uyên, quay lại bình tĩnh nhìn Cửu Lễ phía trước, trong ánh mắt không vui cũng không giận, chỉ là sự lạnh nhạt coi thường tất cả, dường như chỉ một khắc sau đó sẽ cùng tất cả mọi người ngọc nát đá tan.
"Buông ra ta." Ba chữ không nặng không nhẹ nhưng khủng bố khiến người ta hoảng sợ, không hề lo lắng trước sau, chỉ cầu được chết bên người là đã tốt lắm rồi.
Nhưng mà người trước mặt lại là Đế Thú Cửu Lễ, hắn không đồng ý vì bây giờ không còn sức mạnh nào có thể ngăn cản những chuyện hắn muốn làm, nữ nhân kiên cường bất khuất không biết phân biệt trước mặt này, nhất định hắn phải khiến nàng cam tâm tình nguyện thần phục, dường như khi bây giờ hủy đi tất cả đường lui của nàng, nhìn thấy toàn bộ ngụy trang trên người nàng bị bóc ra, trong lòng nảy sinh một loại khoái cảm không rõ, sảng khoái giống như đánh thắng trận vậy.
"Tiếp theo, vĩnh viễn, ngươi chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của Bản tôn, trừ phi Bản tôn chán ghét mà vứt bỏ bằng không sẽ không tồn tại hai chữ buông ra."Cửu Lễ hung dữ tuyên thệ, dường như muốn đánh nát thành tro hi vọng sinh tồn cuối cùng của nàng!
"Công Ngọc, Khâu Lệ Thương Kình.........hắn..........." đi được một nửa đường, diendanlequydon.comVân Chỉ dừng bước, đột nhiên nhớ đến Khâu Lệ Thương Kình vì nàng mà chắn một chiêu, sự áy náy trong lòng khiến nàng không biết nên làm như thế nào.
Nàng không dám nghĩ đến nam tử kiêu ngạo như chim ưng kia lại hi sinh vì nàng, nàng chỉ là một chiến lợi phẩm mà hắn nói sẽ thuộc về hắn khi hắn dành thắng lợi, vì sao lại lựa chọn hành động như vậy, khiến nàng không thể trả nổi nhân tình lớn như vậy!
"Hắn, đã đi, ta không có cách nào cứu hắn." Công Ngọc cũng dừng bước, vẻ mặt đầy thê lương, cho dù luôn luôn không thích hắn, nhưng hắn vì cứu Vân Chỉ mà chết chính là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ đến.
Lấy một túi gấm nhỏ màu đen từ trong tay áo, trên mặt vải có thêu hình một con chim ưng màu đen hung dữ, chính là túi gấm bên người Khâu Lệ Thương Kình: "Đây là vật trước khi hắn tắt thở muốn ta giao lại cho ngươi."
Nhận lấy túi gấm từ trên tay hắn, Vân Chỉ nhẹ nhàng mở ra, nhưng nhất thời lại cảm thấy túi gấm này nặng vô cùng, dường như có cái gì đó không nắm bắt được đã rơi xuống, run run bắt đầu mở ra, ngay lập tức sững sờ đứng yên tại chỗ, bên trong cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một đoạn tóc đen dài nhỏ, đã có chút dấu vết tổn hại.
Đây là tóc mà hắn ác ý lấy đi khi lần đầu tiên gặp bản thân, vậy mà hắn lại luôn giữ bên mình, đây là ý gì, nàng không dám nghĩ nhiều, càng suy nhiều sẽ càng khiến lòng nàng càng thêm nặng nề, nặng nề đến mức muốn hít thở cũng không thông.
Hít một hơi thật sâu, Vân Chỉ cất túi gấm vào, trầm giọng nói: "Tiếp tục đi thôi."
Nàng không biết có thể làm cái gì, nói cái gì, cho dù có thể coi nàng đang tàn nhẫn mà quên đi, nhưng kiếp này lòng của nàng đã ở nơi này, cho dù nàng có áy náy thì cũng không tìm được người để trả, vậy thì cứ để nàng sống ích kỷ qua một kiếp này, kiếp sau nàng sẽ trả lại tất cả.
Công Ngọc nhìn chằm chằm Vân Chỉ lạnh nhạt đi phía trước, cũng không nói gì, toàn tâm toàn ý dẫn đường, cũng không biết phía trước sẽ gặp phải tình huống như thế nào.
Cũng không đi trên con đường dài hơn, nhanh chóng đi đến Ngự Hoa Viên, mặc dù thời tiết cuối thu mát mẻ, nhưng trong Ngự Hoa Viên vẫn là sắc xuân mê người, hoa thơm chim bướm bay lượn, cảnh vật được trang trí vô cùng sống động, diendanlequydon.comnhưng mà, cảnh đẹp vui vẻ như vậy mà lòng người không thể vui vẻ theo.
Đột nhiên, từ một góc cây truyền đến vài âm thanh quen thuộc, khiến Vân Chỉ đang đi phải lập tức dừng bước chân lại, âm thanh này, đương nhiên nàng biết, trong lòng vô cùng vui mừng xen lẫn một chút nghi hoặc, tại sao Uyên lại phát ra kiểu cười như thế này?
Bước nhanh về phía bụi hoa, từ nơi trống trải này có thể thấy người mà trong lòng luôn nhớ nhung, Uyên - chàng không sao, chàng đang đứng phía trước, không hề có dáng vẻ gì là bị thương không trị được cả, trong lòng vui mừng đến mức không biết nên phản ứng như thế nào, cứ tưởng rằng khi mình nhìn thấy Uyên thì sẽ xảy ra vô số khả năng, nhưng lại không nghĩ rằng Uyên lại có thể hoàn hảo như vậy đứng ở trước mắt mình.
Không thể áp chế sự vui sướng trong lòng nữa, Vân Chỉ bước nhanh chạy đến ôm chặt lấy Mặc Kỳ Uyên đang chơi đùa vui vẻ, không còn dáng vẻ lạnh nhạt nữa, bình tĩnh nói: "Uyên, thật tốt quá, chàng không việc gì, thật tốt quá, chàng đã khiến ta sợ muốn chết!"
"Ngươi là, ai a? Khụ khụ, ngươi ôm ta chặt quá, ta không thở nổi rồi." Một giọng nói buồn bực vang lên bên tai, trong lòng Vân Chỉ lạnh đi, dừng lại động tác, giọng nói này rõ ràng là của Uyên, vì sao lại nói ra những lời này?
Nhanh chóng lùi ra, hai mắt vội vàng nhìn vào hắn: "Uyên, chàng sao có thể không nhận ra ta? Ta là Chỉ nhi mà!"
Nói ra lời như vậy chứa đựng vô vàn sự sợ hãi, còn nhớ rõ khi ở trong ma cảnh, nàng cũng gặp phải tình huống như vậy, nói ra lời nói như vậy, chẳng lẽ những chuyện xảy ra trong ma cảnh tất cả đều là sự thật sao?
Hơn nữa, không hiểu sao dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên lùi lại vài bước, nhưng vẫn quan sát tỉ mỉ nàng một lần, ngoại trừ sự lương thiện lóe lên trong hai mắt, ánh sáng màu xanh nhạt hấp dẫn lực chú ý của hắn, vẻ mặt dần trở nên mơ màng, rồi trịnh trọng lắc đầu, dường như cảm thấy sử dụng lực lắc đầu càng lớn thì sẽ càng làm cho người khác tin tưởng lời hắn nói là chính xác!
Không tiếp tục nhìn vẻ mặt vỡ vụn của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên quay đầu nhìn về phía Hách Liên Ngọc Nhi xin giúp đỡ, giọng nói giống như một đứa trẻ xin sự trợ giúp từ người lớn trong nhà: "Ngọc Nhi, nàng ta là ai, vì sao lại tự nhiên đi đến ôm ta như vậy?"
Ở đây có Mang Lãng, Hách Liên Ngọc Nhi và Mặc Kỳ Dĩnh, trên khuôn mặt của mấy người đều là sự đau khổ vô hạn, không ngờ đến là ngay cả Vân Chỉ Mặc Kỳ Uyên cũng không nhận ra. Như vậy thì Vân Chỉ sẽ rất thương tâm đây!
"Uyên, ngươi không nhận ra Vân Chỉ sao? Nàng là nương tử của ngươi, ngươi hẳn là phải nhận ra chứ!"
Hách Liên Ngọc Nhi có chút không dám tin, dường như đang nghiêm túc thuyết giáo một điều gì đó nhưng lại khiến vẻ mặt mơ màng của của Mặc Kỳ Uyên càng thêm mơ màng, bởi vì Ngọc Nhi nói là biết thì phải là biết, nhưng mà, hắn thật sự không biết a!
Mấy người ở đây đều nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Vân Chỉ, tất cả đều muốn tiến lên đánh một chưởng lên Mặc Kỳ Uyên để đem sự ngu ngốc đó mất đi, nhưng không nóng vội được, tình huống như vậy thật sự rất giày vò người ta mà!
"Ngươi theo ta đi!" Khi tất cả mọi người đang lo lắng tâm trạng của Vân Chỉ đang xấu đến mức nào thì lại thấy Vân Chỉ cố gắng bày ra một vẻ mặt lạnh lùng, không kêu một tiếng đã tiến lên giữ chặt Mặc Kỳ Uyên lôi đi, không biết nàng sẽ làm cái gì nữa.
Hách Liên Ngọc Nhi đang muốn nói rõ ràng, giải thích chút gì đó thì đã thấy Mặc Kỳ Uyên bị Vân Chỉ lôi đi, vội vàng muốn đuổi theo thì lại bị Khâu Lệ Mang Lãng ngăn cản.
"Ngươi cản ta làm cái gì, ta còn có chuyện chưa nói nha!" Vẻ mặt Hách Liên Ngọc Nhi có phần sốt ruột, khi Mặc Kỳ Uyên tỉnh lại người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là nàng, sau đó trở nên rất tin tưởng nàng, nàng muốn chạy lên nói rõ ràng để Vân Chỉ không bị Uyên lãng quên nha!
Chỉ lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, trong giọng nói của Khâu Lệ Mang Lãng có chút địch ý: "Hai vợ chồng bọn họ có chuyện muốn nói, ngươi không cần đi!"
Thản nhiên quay đầu lại, Hách Liên Ngọc Nhi có thể hiểu rõ ý tứ của hắn, hắn muốn nói bản thân không nên mặt dày mà thừa nước đục thả câu muốn giành lấy sự yêu thích của Mặc Kỳ Uyên? Không ngờ theo như ý hắn nói thì bản thân lại là một tiểu nhân đê tiện, xấu xa, bỉ ổi như vậy! Lửa giận trong lòng bốc lên, nhưng lại không biết nên phát tiết như thế nào, chỉ có thể chiếu hai ánh mắt căm tức vào Khâu Lệ Mang Lãng, dường như đang mạnh mẽ lên án cái gì đó.
Bỗng nhiên, nàng cười nhởn nhơ, mang trong đó nhiều phần khinh thường: "Đúng thế, ta muốn là Dự Vương phi, như thế thì đã sao! Ít nhất ta đã nghiêm túc, chăm chỉ thực hiện, hoàn toàn không giống ngươi, chỉ biết buồn bực ở bên cạnh làm con rùa đen rụt cổ, không dám đối mặt với tất cả, ngươi có dám đến trước mặt nàng nói ra tình cảm của mình không? Hừ, hiện tại ngươi dùng tư cách gì mà ngăn cản ta! Ta nói cho ngươi biết, ta cảm thấy không thể chịu nổi suy nghĩ như vậy của ngươi!"
Sau khi Hách Liên Ngọc Nhi phát hỏa xong thì quay đầu bước đi, nàng không biết vì sao bản thân lại tức giận như vậy, từ nhỏ nàng đã tiếp nhận sự giáo dục nghiêm ngặt ở cung đình, cho dù có tức giận thì cũng không thể bộc phát lửa giận một cách rõ ràng như vậy được, vậy mà nàng lại đột nhiên không thể khống chế được!
Khâu Lệ Mang Lãng bị mắng, người trước mặt cũng đã rời đi, nhưng vẫn chưa phản ứng kịp, tay vẫn duy trì tư thể ngăn cản, chưa buông. Trong lòng đang suy nghĩ đến mỗi câu nói của Hách Liên Ngọc Nhi, không ngờ nàng lại nhận ra tất cả mọi chuyện như vậy, lại càng không ngờ nàng lại nói ra trước mặt mình như vậy.
Quả thật là hắn không dám biểu lộ cảm xúc trong lòng với Vân Chỉ, hắn sợ sau khi nói với Vân Chỉ, sợ sau khi bị Vân Chỉ cự tuyệt thì ngay cả cơ hội ở bên cạnh nàng bảo vệ nàng cũng không còn, cho nên luôn dấu kín trong lòng, cảm thấy cứ yên lặng ở bên cạnh nàng như vậy chính là biện pháp tốt nhất, để ý, thỏa mãn tất cả yêu cầu của nàng cũng là một loại thỏa mãn, cũng là một loại hạnh phúc, nhưng nếu nhìn thẳng vào vấn đề thì đây cũng là một loại yếu đuối.
Hắn không giống như Hách Liên Ngọc Nhi có thể dũng cảm biểu lộ tình cảm và suy nghĩ của mình, hắn không dũng cảm để đối mặt với chính trái tim của mình, cho nên hắn mất đi cơ hội, hiện tại tình cảm của hắn sẽ càng tạo ra thêm gánh nặng cho Vân Chi mà thôi, cho nên có lẽ hắn vẫn sẽ yên lặng ở bên cạnh bảo vệ nàng.
Vân Chỉ kéo Mặc Kỳ Uyên đến một nơi trống trải không có ai quấy rối rồi mới dừng bước, sau khi dừng lại mới phát hiện đây chính là nơi mà Hoàng cung tổ chức yến hội ngày đó, cũng là nơi mà hai người bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.
"Ngươi dẫn ta đến nơi này làm chi?" Mặc Kỳ Uyên bỏ tay Vân Chỉ đang nắm ra, khuôn mặt tuấn tú giờ đây đầy bất mãn, bối rối, đối diện với hành động của cô gái này không hiểu sao có chút tức giân.
Vân Chỉ khẽ cúi đầu hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên, dữ tợn nắm lấy cổ áo hắn: "Chàng còn giả vờ cái gì! Còn muốn giả ngốc sao? Chàng giả ngốc cũng đi quá giới hạn rồi! Không cần khiêu chiến với tính nhẫn nại của ta, động một tí là muốn khảo nghiệm lực chống đỡ của ta, bây giờ lại còn giả ngốc! Rốt cuộc là chàng muốn ta như thế nào, chẳng lẽ chàng muốn ta sớm đi đầu thai một chút để trả lại nhân tình của Khâu Lệ Thương Kình sao?"
Mặc Kỳ Uyên đột nhiên bị Vân Chỉ hung dữ như thế sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, sự sợ hãi biểu hiện rất rõ ràng và chân thật trên khuôn mặt đang dại ra một cách mơ màng.
Thật lâu sau, Mặc Kỳ Uyên mới run run mở miệng, giọng nói có phần yếu ớt hơn trước: "Ngọc Nhi nói ngươi là nương tử của ta, Khả ma ma nói làm nương tử không thể quá hung dữ, nếu ngươi nói lời hung dữ ta có thể bỏ ngươi."
Vẻ mặt đầy tức giận, Vân Chỉ hừ lạnh một tiếng cười trào phúng, tiến lên gặng hỏi: "Ngay cả những lời nói như vậy cũng nhớ ra được để nói, còn dám nói là bản thân bị ngốc nghếch sao? Nếu chàng ở trước mặt ta còn dám giả ngốc thì cẩn thận ta sẽ làm ra chuyện chàng hối cũng không kịp đâu!"
Rõ ràng nhớ ra được những lời nói trước kia khi giả ngu để khiến nàng tức giận, giờ lại còn nói lại để trêu đùa nàng, nàng không đoán được rốt cuộc Uyên muốn làm cái gì!
"Ta, ta chưa từng nói a, ta cũng không biết, ta không biết đã từng nói ra, ngươi không cần đánh ta, ta, ta không bỏ ngươi là được thôi!" Bị dáng vẻ đằng đằng sát khí của Vân Chỉ dọa sợ, trong mắt không che giấu được sự kích động sợ hãi, vẻ mặt giống như đứa trẻ gặp phải người xấu, dường như sợ nàng sẽ ăn thịt chính bản thân mình.
Vân Chỉ nhìn chằm chằm hai mắt đối diện, không bỏ qua bất kì biểu cảm nào trên khuôn mặt hắn, biểu cảm non nớt hoảng sợ chân thật như vậy hiện ra trước mắt mình, cho dù trước đây giả vờ ngốc hắn cũng chưa từng biểu hiện ra vẻ mặt non nớt chân thật như vậy, nàng bắt đầu không xác định, không xác định được nam nhân trước mặt có phải đang giả ngốc hay không.
"Nhìn thẳng vào mắt ta, nói với ta, chàng không biết ta, không thương ta." Thoáng buông lòng tay đang nắm chặt cổ áo hắn, bình tĩnh mở miệng ra lệnh, dường như đang đấu tranh lần cuối cùng.
Không biết thế nào, nhìn thấy sự ưu thương trong đôi mắt màu đối diện, trong lòng hắn có một chút không đành lòng không hiểu, vô cùng bối rối, không hình dung được cảm giác này, chỉ cảm thấy cảm giác này rất không thoải mái, đuổi thế nào cũng không đi.
Nhăn hai hàng lông mày rậm lại, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời vấn đề của đối phương: "Ta, không quen biết ngươi, ta không thương, ngô, yêu là cái gì?"
Tất cả sự chắc chắn đều được thể hiện rõ ràng trong mắt hắn, ánh mắt không thể gạt người như vậy rút đi toàn bộ sức lực của Vân Chỉ chỉ trong nháy mắt, không còn sức tranh cãi với hắn, buông tay đang nắm lấy cổ áo, vô lực ngồi xuống đất.
Vì sao lại như vậy, vì sao Uyên lại biến thành như vậy, dường như còn thiếu cái gì đó, có một cảm giác quỷ dị không hình dung ra cứ đang lớn dần lên. Uyên như vậy thật khiến nàng sợ hãi, dường như bất kì lúc nào cũng có thể biến mất, trong ánh mắt hắn đã hoàn toàn không còn sự tồn tại của bản thân, cảm giác xa lạ như vậy khiến nàng vừa lo sợ, vừa vô lực. Nàng không biết đây là kết quả của chuyện gì, nàng nên làm như thế nào để cứu vãn tất cả mọi chuyện.
Ngơ ngác nhìn nữ tử đối diện đột nhiên trở nên mất mát thương tâm, trong ánh mắt có mấy giọt nước mắt đang muốn rơi xuống đất, hai mắt mở to lại càng khiến hai giọt nước trong suốt ở hai khóe mắt càng có cảm giác lớn hơn, dường như không thể tiếp tục đọng lại ở khóe mắt nữa, khiến hắn có cảm giác đau lòng khó hiểu, không biết vì sao hắn muốn tiến lên an ủi nàng, ít nhất nói cho nàng, để nàng không cần phải thương tâm như vậy nữa.
"Nương tử." Mặc Kỳ Uyên tiến lên vài bước, tiếng gọi yếu ớt khiến ánh mắt rời rạc của Vân Chỉ thoáng tụ lại, mang theo một chút chờ mong nhìn vào ánh mắt hắn.
Nhưng mà, trên mặt Mặc Kỳ Uyên chỉ có biểu cảm yếu ớt, ngốc nghếch cùng với vẻ mặt đồng tình, dường như muốn an ủi nàng: "Ngươi đã là nương tử của ta, bây giờ ta sẽ nhận biết ngươi, ngươi đừng khóc có được hay không?"
Vân Chỉ không nói gì thêm, mà hoàn toàn ngồi xổm xuống, tựa đầu vào giữa hai chân, dường như muốn thoát khỏi thế giới xung quanh trong thời gian ngắn, muốn suy nghĩ rõ ràng tình cảm của bản thân.
"Uyên, ngươi đi trước đi, ta không sao." Giọng nói buồn bã mang theo sự cô độc truyền ra từ người nàng, nàng muốn một mình yên lặng một chút.
Mặc Kỳ Uyên lo lắng nhìn hai mắt Vân Chỉ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi xa.
Cont........
Trên thềm đá trống trải, chỉ còn lại một mình Vân Chỉ ngồi xổm ở nơi đó, có thể thấy rõ ràng hai vai đang run lên nhè nhẹ, dường như thân mình đơn bạc này đang phải chịu sức nặng ngàn cân, áp chế khiến nàng không thở nổi.
Không biết qua bao lâu, Vân Chỉ cảm thấy trên vai có một bàn tay dày rộng đặt xuống, dường như đang tiếp thêm sức mạnh cho nàng, cổ vũ nàng, cố gắng ngẩng đầu lên, thời gian nhắm mắt có chút dài nên ánh mắt có chút mơ màng nhìn về người đến phía trước.
Đã nhận ra là Mặc Kỳ Tẫn, lạnh nhạt đứng bên cạnh nàng, vẻ mặt thương tiếc cúi người nhìn bản thân: "Uyên còn sống, tất cả sẽ tốt lên thôi."
Hắn bình tĩnh an ủi, hơi thở chững chạc tỏa ra từ trên xuống dưới khiến người ta có cảm giác an tâm, đúng vậy, Uyên còn sống, nàng vẫn còn chưa biết đủ sao? Chỉ còn người tồn tại thì sẽ có biện pháp giải quyết. Giống như đột nhiên tìm được sức mạnh, Vân Chỉ lảo đảo đứng dậy, thời gian ngồi khá dài khiến hai chân nàng mất đi cảm giác.
Vừa rồi nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nàng biết bản thân không nên yếu ớt như vậy, hơn nữa trước đó khi nàng làm bất kì cái gì đều dứt khoát, đó là bởi vì nàng biết phía sau nàng vẫn còn có Uyên giúp nàng thu thập cục diện rối rắm, làm hậu thuẫn vững chắc nhất của nàng. Nhưng hiện tại, chỗ dựa này đã tạm thời mất đi, lần này nàng sẽ để Uyên dựa vào nàng, mặc kệ hiện tại hắn biến thành cái dạng nào thì chắc chắn nàng sẽ tìm ra được biện pháp giải quyết tất cả các vấn đề. Hơn nữa đứa nhỏ cũng đã đến, đó chính là sức mạnh mà ông trời tiếp thêm cho bọn họ, có một sinh mệnh mới đang chờ được sinh ra, trên mặt Vân Chỉ dần khôi phục nụ cười xinh đẹp, bản năng của người mẹ tỏa ra sáng chói, bóng đẹp lóa mắt khiến người ta không thể mở mắt ra được.
Nhìn cảm xúc trên mặt Vân Chỉ đã có chuyển biến, nhận ra nàng đã điều chỉnh tốt tâm tình, chuẩn bị đối mặt với tình hình hiện tại.
Cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, có trời mới biết khi hắn nhìn thấy một đám người hoặc bị thương, hoặc chết, hoặc trở nên ngu ngốc đã khiến hắn sợ hãi như thế nào! Hắn không biết mấy tháng này bọn họ ở chiến trường kia đã xảy ra chuyện gì, thậm chí hắn đã bắt đầu nghi ngờ quyết định đồng ý để Uyên xuất chinh, rồi lừa Vân Chỉ đến quân doanh là đúng hay sai, nếu không có quyết định đó của hắn thì có phải là tất cả chuyện này sẽ không xảy ra hay không?
Sau khi tóm tắt được hiện thực, cũng không thể thay đổi cũng như đảo ngược chuyện của bọn họ, hiện tại chỉ có thể cố nghĩ biện pháp để đưa Uyên trở lại, nhưng vẻ việc này nghe vẻ thật khó khăn.
Vân Chỉ đã hoàn toàn khôi phục cảm xúc trong lòng, hai mắt bình tĩnh liếc nhìn Mặc Kỳ Tẫn đang phát ngốc bên cạnh, không nói gì chọc hắn một cái: "Này, ngươi đến an ủi người ta à! Thế mà tại sao bản thân lại bày ra vẻ mặt đau khổ suy nghĩ như vậy!"
Mặc Kỳ Tẫn đột nhiên bị chọc, hoàn hồn, nhìn Vân Chỉ trước mặt đã khôi phục lại, vẻ mặt nặng nề đã sáng sủa hơn, nhưng trên mặt của hắn vẫn là vẻ ốm yếu, trong suốt, tái nhợt, khó tiếp cận, cũng chỉ có lúc cười lên thì khuôn mặt mới có chút sức sống.
"Cuối cùng đã trở lại bình thường rồi hả? Thế này thật không giống ngươi nha Vân Chỉ. Thế nào mà tự nhiên lại thích khóc như vậy rồi!" Mặc Kỳ Tẫn cười trêu ghẹo, giống như muốn xoa dịu bầu không khí.
Khịt khịt mũi, Vân Chỉ phản bác: "Cái này chắc chắn là do đứa nhỏ, là hắn đang khóc, ta làm sao có thể có nhiều nước mắt như vậy!"
"Khụ khụ, ta đã không có việc gì rồi." Nhanh chóng phát hiện ra dùng đứa nhỏ làm lý do có chút buồn cười, Vân Chỉ nhanh chóng chuyển đề tài: "Thân thể ngươi thế nào rồi, ta bảo Mặc Hình mang thuốc về cho ngươi uống thế nào rồi? Không cần cảm ơn ta, ta đã tìm được biện pháp giải quyết bệnh của ngươi, chỉ cần làm theo biện pháp của ta, ta cam đoan thân thể ngươi sẽ cường tráng đến mức nam nữ đều xơi được!"
Đang bị hành động nàng luôn nhớ đến độc bệnh của bản thân mà cảm động, thì lại bị nửa câu sau của nàng làm cho sắc mặt trở nên rối rắm, khóe miệng Mặc Kỳ Tẫn run rẩy nhiều lần rồi mới dừng lại được: "Mặc kệ thế nào, ta vẫn muốn cám ơn ngươi, thay mặt dân chúng Mặc Kỳ cám ơn ngươi."
Hắn cũng không để ý đến sống chết của bản thân, dù sao sống hay chết này đã ở bên cạnh hắn hơn mười năm qua, nhưng mà hiện tại Mặc Kỳ còn cần đến hắn, hiện tại Uyên lại biến thành như vậy, cho nên hắn không thể xảy ra chuyện gì.
"Nói nghiêm trọng như vậy làm gì, cũng không phải là chuyện gì quá khó!" Vân Chỉ có chút ngượng ngùng trả lời: "Ta muốn đi gặp Công Ngọc tìm hiểu tình hình, ngươi có đi không?"
"Trẫm không đi, còn một vài chuyện chính sự cần xử lý." Nhàn nhạt cười, cả người phát ra khí thế vương giả, cẩn thận quan sát có thể thấy hắn và Uyên vẫn có vài điểm giống nhau, nhưng mà do bị khí độc quấn lấy nhiều năm, dáng vẻ suy yếu dẫn đến người ta khó có thể so sáng hắn với sự mạnh mẽ của Uyên mà thôi.
Vân Chỉ không nói thêm gì nữa, chỉ gật gật đầu rồi xoay người đi tìm Công Ngọc, đi được một đoạn, không biết tại sao lại muốn xoay người lại, lại phát hiện Mặc Kỳ Tẫn vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, mỉm cười nhìn nàng rời đi, khí chất cao quý chậm rãi tỏa ra từ trên người hắn, mang theo ma lực có thể khiến người ta yên tâm, Vân Chỉ cười cười, bỏ qua một tia thương cảm khó hiểu dâng lên trong lòng, quay đầu rời đi.
"Công Ngọc, nói với ta rốt cuộc hiện tại Uyên xảy ra chuyện gì?" Vân Chỉ tìm thấy Công Ngọc Viêm Bân đang ở trong Thiên Điện phối thuốc, hỏi dồn dập.
Công Ngọc đang dùng cân đòn nhỏ để cân dược liệu bị giật mình, cái cân nhỏ và thuốc đều rơi xuống đất.
"Vân Chỉ, ngươi định hù chết ta sao, lúc đó ai sẽ để ý sống chết của các ngươi nữa, đây chính là thuốc dưỡng thai của ngươi nha!" Công Ngọc vỗ ngực đầy oán giận, thật không biết thông cảm cho hắn một chút, hắn vì lo lắng cho hai người này mà cuộc sống hàng ngày của mình ngày càng trở nên khó khăn hơn rồi!
Cẩn thận nhìn có thể thấy thâm quầng dưới mắt Công Ngọc, Vân Chỉ phát hiện quả thật bản thân đối với hắn rất không khách khí, đành phải áp chế nóng vội trong lòng, ngừng một chút rồi nói: "Ta muốn biết tình hình hiện tại của Uyên, muốn nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết."
"Tình huống xảy ra trên người Uyên, ta cũng không nói rõ ràng được." Công Ngọc thở dài một hơi, ngồi xuống, ý bảo Vân Chỉ cũng ngồi xuống, một phụ nữ có thai mà cứ luôn nỏng nảy thế này thì còn muốn an thai thế nào nha!
"Rõ ràng thì kiểm tra thì không phát hiện một vết thương nhỏ nào, thậm chí trong đầu cũng không có vấn đề gì! Có thể, hắn chính là như vậy, vừa tỉnh lại thì nhìn thấy người đầu tiên đang chăm sóc hắn là Hách Liên Ngọc Nhi, sau đó cứ giống như đứa nhỏ. Ta cảm thấy, chuyện này không thể dùng ngôn ngữ bình thường để giải thích được."
"Không thể dùng ngôn ngữ bình thường để giải thích.........." Vân Chỉ cảm thấy giật mình, nói lẩm bẩm. Nhớ đến lúc đầu bọn họ gặp Cửu Lễ, hoặc nói chính xác hơn là khi nàng bắt đầu trở thành chủ nhân của Phượng Hoàng, tất cả những chuyện xảy ra đều không thể dùng lẽ thường để giải thích nữa rồi.
Hơn nữa nhớ đến Khâu Lệ Đại Cơ nói đến nơi bao vây bọn họ có tên là ma cảnh, đó còn là hang ổ của bọn họ, nói như vậy, bọn họ không phải là ma? Rốt cuộc, ngày ấy Cửu Lễ đã làm cái gì với Uyên!
"Ta đã từng xem qua quyển sách Âm Thần Cổ, trên đó có ghi lại, hồn dương, định khí của linh hồn, gốc rễ của linh hồn, cách chế ngự linh hồn. Cho nên, ta nghi ngờ Uyên là do bị mất bảy hồn nên mới trở nên ngốc nghếch như vậy, nếu không nhanh chóng gọi hồn thì có khả năng tinh khí không đủ, từ từ suy yếu trong vô hình, vong hồn, rồi phách tán."
Khi Vân Chỉ đang suy nghĩ đến cái gì đó thì Công Ngọc ở bên cạnh gằn từng tiếng phân tích tinh tế, nghĩ đến điều này đã hao tốn không ít công phu suy nghĩ tìm kiếm của hắn.
Vân Chỉ sửng sốt một thời gian rồi mới tiếp nhận cách nói như vậy, cau mày nói: "Vậy có biện pháp giải quyết không?"
"Cái đó, không biết." Bỗng nhiên Công Ngọc trở nên ủ rũ, cái này đâu phải là vấn đề mà y thuật có thể giải quyết?
Ngẩng đầu nhìn Công Ngọc, Vân Chỉ không nói gì nữa. Đúng vậy, vấn đề thần bí này sao có thể giải quyết rõ ràng như vậy! Nhìn nhau chẳng thể nói gì, có thể cảm giác được sự vô lực nhỏ bé của bản thân.
"Có lẽ ta có biện pháp có thể giải quyết." Đột nhiên từ cửa truyền đến giọng nói của Khâu Lệ Mang Lãng, hấp dẫn sự chú ý của hai người.
Khi sắp tuyệt vọng Vân Chỉ có thể thử bất kì điều gì, vội vàng chạy vài bước hỏi: "Có biện pháp sao?"
"Kim Lũ Y." Mang Lãng bình tĩnh nói ra ba chữ. "Từng nghe nói trong Kim Lũ Y cất dấu bí mật thần bí, thật ra Kim Lũ Y chính là thần bảo hộ, mà sẽ chỉ bảo vệ chủ nhân của nó, chỉ cần ngươi có thể phá giải sự huyền bí của Kim Lũ Y thì sẽ có khả năng cúu Mặc Kỳ Uyên."
Biểu cảm lạnh lùng, giọng nói đầy thản nhiên, dường như không tạo ra một điểm nào để người ta nghi ngờ, đương nhiên Vân Chỉ tin tưởng những lời mà Mang Lãng nói, lúc này sự hy vọng lại được thắp lên trên khuôn mặt: "Vậy ngươi mau nói cho ta biết phải làm như thế nào, hiện tại ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp!"
"Đừng vội, chờ ta tra cứu rõ ràng, sau đó cẩn thận bàn bạc." Mang Lãng nhẹ giọng trấn an, hắn chỉ không muốn nhìn thấy Vân Chỉ hao tổn tinh thần như vậy, rốt cuộc Kim Lũ Y có tác dụng gì, hắn cũng chưa thể đoán ra được, hiện tại có thể cho Vân Chỉ một ít hy vọng, như vậy cũng tốt rồi.
An lòng lui xuống, Vân Chỉ tin tưởng vững chắc không hề nghi ngờ, thần vật thì nên có tác dụng hữu hiệu của thần vật, đương nhiên Kim Lũ Y cũng cực kỳ có sức thuyết phục.
Dưới sự cam đoan của Mang Lãng, cuối cùng Vân Chỉ cũng yên lòng, ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Vân Chỉ hỏi rõ Uyên ở phòng nào rồi đi thẳng đến đó, lúc trước không hề để ý, nhưng hiện tại cảm thấy rất buồn ngủ, nên muốn nhanh chóng tìm giường để ngủ, hơn nữa tinh thần không yên nên cảm giác cũng rất khó chịu, trong lòng nàng biết đây là phản ứng khi mang thai, cũng chỉ có lúc này mới bị phản ứng đó ảnh hưởng đến, mới có thể khiến nàng nhớ ra hiện tại nàng là một phụ nữ có thai, không thể cứ không quan tâm mà vui đùa ầm ĩ, làm việc quá sức được.
Uyên ở đâu, nàng biết, hắn ở một cung điện đặc biệt trong cung, không phí chút khí lực nào liền tìm được nơi đó, Vân Chỉ đẩy cửa vào, liên tục hà hơi, nàng chỉ nghĩ phải nhanh đi lên giường ngủ.
Trong phòng không mở đèn, nhìn thấy trên giường có một bóng dáng đang nằm, Uyên đang ngủ, sớm như vậy đã đi ngủ, quả nhiên lần đầu tiên nàng mới nhìn thấy. Trước kia khi ở cùng nhau Uyên đều thức rất muộn, muốn chuẩn bị tốt tất cả, thậm chí còn vì nàng mà mặc quần áo, nghĩ lại mà trên khuôn mặt tự nhiên lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Nhẹ nhàng bước chân đến giường, theo ánh trăng, quả nhiên thấy Uyên đang tươi cười thỏa mãn như một đứa trẻ, ngủ rất sâu, hô hấp đều đặn có tiết tấu, nàng cũng từng nhìn qua vài lần dáng vẻ khi đang ngủ của Uyên, chính là dù thế nào ở giữa hai hàng lông mày sẽ luôn có một nếp nhăn, nàng còn chưa kịp đưa tay ra san bằng thì Uyên đã tỉnh lại. Giờ phút này nhìn Uyên vô lo vô nghĩ ngủ say như vậy đột nhiên cảm thấy cũng rất tốt.
Nếu như Uyên không thể khôi phục lại như trước, mặc dù là một đứa ngốc thì cũng là Uyên ngốc nghếch. Yêu một người thì sẽ yêu tất cả của hắn, đứa ngốc thì kệ đứa ngốc, cho dù là Uyên trước kia thì đều dễ dàng khiến hắn quỳ gối dưới váy nàng, trước mắt lại chỉ là một Uyên ngốc nghếch thì càng giải quyết dễ dàng.
Cởi áo khoác, Vân Chỉ trèo lên giường, nằm nghiêng thân mình bình tĩnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Uyên, nhịn không được vươn tay ra khẽ vuốt ve, cho dù như vậy thì hắn cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, cứ như vậy nhìn và vuốt ve đến lúc thỏa mãn, Vân Chỉ dần dần không chống cự lại được dần chìm vào giấc ngủ.
Sau khi mang thai, chẳng những Vân Chỉ ngủ nhiều thêm mà còn ngủ rất sâu, thẳng cho đến khi mặt trời cao ba sao mới bị tiếng kêu sợ hãi của Mặc Kỳ Uyên đánh thức.
Mơ màng mở hai mắt nhìn về phía Uyên ở bên cạnh, cũng không lập tức phản ứng cái gì, chỉ mơ mơ màng màng nói một câu: "Uyên, đừng làm ồn!" Sau đó lại ôm gối tiếp tục đánh cờ với Chu Công, chỉ vì, đây là tình huống bình thường trong một buổi sáng bình thường mà thôi.
"Tại sao ngươi lại chạy đến giường của ta! Ngươi, ngươi đi lên lúc nào vậy, vì sao ta lại không biết!"
Mặc Kỳ Uyên lên tiếng chất vấn cuối cùng cũng đánh thức Vân Chỉ hoàn toàn, ý thức trở lại, mới nhớ ra Uyên đã là trở nên ngốc nghếch, xoay người một cái ngồi dậy, Vân Chỉ nghiêm túc nhìn biểu cảm của đối phương.
Ở phía đối diện, hai tay Mặc Kỳ Uyên nắm chặt chăn che khuất hoàn toàn bản thân, trên mặt là sự sợ hãi, kinh ngạc, hai mắt lóe sáng, đứng lên đề phòng nhìn Vân Chỉ, thiếu chút nữa là gào khóc ầm ĩ như muốn Vân Chỉ phụ trách sự trong sạch của hắn!
Thấy thế nào cũng là người làm nương tử như nàng đã phi lễ tướng công nàng a! Vân Chỉ đỡ trán, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, cần phải tạm thời tiếp nhận sự thật lão công anh minh thần võ của mình biến thành đứa ngốc.
"Chính chàng thừa nhận ta là nương tử chàng, nương tử ngủ cùng giường với phu quân chẳng lẽ không đúng với lẽ thường sao? Cho dù không phải là vợ chồng thì người ta chửi cũng là chàng nha, bởi vì chàng là nam, mà ta là nữ." Dần dần hạ giọng xuống, Vân Chỉ mỉm cười bắt đầu tẩy não hắn.
Đối với lí do thoái thác của nàng, Mặc Kỳ Uyên nghiêm túc xoay xoay tròng mắt suy nghĩ, cũng không nghĩ ra nguyên do vì sao, đành phải ấp úng phản bác: "Có thể, nhưng mà, ngươi đi lên thế nào mà không đánh thức ta, ngươi thích thì giường này ta tặng cho ngươi là được."
Vốn đang hợp tình hợp lý thì Mặc Kỳ Uyên lại tự nhiên nhận ra được sơ hở trong lời nói của Vân Chỉ, ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Nhưng mà thỏa hiệp như vậy khiến Vân Chỉ rất không hài lòng! Lúc này giọng nói có phần đề cao lên: "Nhường cái gì mà nhường! Từ hôm nay trở đi, chàng phải ngủ cùng với ta, nếu không, không phải vậy............"
Nếu không làm sao nhỉ? Hiện tại là Uyên ngốc nghếch, thật sự nàng không dám chắc là hắn sợ hãi cái gì, còn trước kia, căn bản nàng không cần phải ép buộc hắn, bởi vì Uyên sẽ không cãi lại nàng điều gì. Không biết nên nói tiếp như thế nào, nếu không làm sao, Vân Chỉ đành phải nhìn chằm chằm vào Uyên ngốc nghếch, muốn hắn tự thần phục dưới ánh mắt của nàng.
"Được thôi, ta ngủ ở đây là được, vậy ai nằm trên ai nằm dưới?" Uyên ngốc nghếch cắn môi, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà ngoan ngoãn quy thuận.
Ai trên ai dưới? Vân Chỉ nhíu mày, chẳng lẽ hắn không nhớ được cái gì nhưng lại nhớ ra được duy nhất việc này? Khóe miệng giật giật, nàng đã nói mà, đổi tới đổi lui cũng chỉ là kiểu đó, bản tính sắc quỷ khó dời! Tuy nhiên như vậy thì cũng chứng minh được ít nhất trí nhớ trước kia của Uyên vẫn mơ hồ, tình huống này rất tốt!
"Trên hay dưới ta cũng không để ý, nếu chàng muốn thì có thể ở trên." Vân Chỉ mặt không đỏ tim không đập loạn nghiêm túc thảo luận vấn đề này với hắn. Vốn đang chuẩn bị mà dạy bảo một chút nhưng mà Uyên lại không hiểu cái gì, hiện tại có thể tiết kiệm một lần giải thích, phương diện này chưa từng quên!
Nghe thấy sự cho phép của Vân Chỉ, vốn dĩ trên mặt Mặc Kỳ Uyên có một chút oán khí thì ngay lập tức tươi cười vui vẻ, nhanh chóng tiến lại gần, đôi mắt lóe sáng lên.
"Ngươi nói thật chứ? Vậy đêm nay ngươi ngủ dưới giường, ta ngủ trên giường nha!" Nhìn khuôn mặt trước mắt đột nhiên đen đi, Uyên ngốc nghếch rụt cổ lại: "Được rồi, ta ngủ dưới đất, ngươi ngủ trên giường."
Vân Chỉ bối rối, xem ra quá trình dạy tướng công của nàng là cả một quãng đường dài khó khăn nha!
Nhìn thấy Vân Chỉ lại không nói chuyện, Uyên ngốc nghếch cũng thông minh không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn lấy quần áo bản thân bên cạnh mặc vào, sau khi nhanh chóng mặc vào thì phát hiện Vân Chỉ không có vẻ muốn cử động, thuận tay cầm quần áo của Vân Chỉ bên cạnh mặc vào giúp nàng, động tác thuần thục giống như đã từng làm qua rất nhiều lần, khiến Vân Chỉ đang cảm thấy ngột ngạt đột nhiên không thể phản ứng kịp, bởi vì đây là hành động đương nhiên mỗi ngày.
Cho đến khi quần áo được mặc vào hoàn hảo, Vân Chỉ mới nghĩ ra, không ngờ đến Uyên trở nên ngốc nghếch nhưng những việc nhỏ trong cuộc sống vẫn ở trong tiềm thức, giống như lời nói vô ý nói ra lúc nãy, tự nhiên như vậy. Trong lòng Vân Chỉ tràn đầy vui mừng, đây là chuyện vô cùng tốt, biết đâu nếu Uyên ở cùng nàng và không ngừng làm ra những chuyện này lại có khả năng có thể nhớ ra tất cả.
"Chàng, vì sao phải giúp ta mặc quần áo?" Tâm tình Vân Chỉ rất tốt, xấu xa hỏi vặn lại, đôi môi anh đào cố ý tiến sát gò má Mặc Kỳ Uyên, hỏi thở phun ra trên mặt hắn, cười hỏi.
Đột nhiên bị hơi thở tiến lại gần làm rối loạn tinh thần, theo bản năng Mặc Kỳ Uyên hơi lùi về phía sau trốn tránh, trái tim trong lồng ngực đập mạnh khiến hắn không biết nên đối phó như thế nào, dường như có cảm giác muốn nhảy ra, cảm giác kích động nhưng lại kỳ diệu như vậy, sợ hãi muốn trốn tránh, nhưng mà Vân Chỉ nhất quyết không muốn buông tha, dưới sự dụ dỗ đành phải ngoan ngoãn gấp giọng đáp lại: "Ta không biết, không biết tại sao lại làm như vậy, ta sai rồi, lần sau ta sẽ không bao giờ mặc quần áo cho ngươi nữa!"
Vân Chỉ vòng một tay ra sau gáy hắn khống chế hắn không lùi được ra phía sau nữa, giọng nói chắc chắn: "Không được! Về sau phải giúp ta mặc quần áo, cho đến khi ta muốn tự mặc mới thôi! Nếu không ta sẽ hôn chàng!"
Ha ha, nhìn dáng vẻ thẹn thùng hồn nhiên của Uyên, thật sự không giống trước kia một chút nào, Vân Chỉ cười sáng lạn: "Tiếp tục giúp ta mặc quần áo được không, tướng công!"
"Được, được!" Mặc Kỳ Uyên ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, vừa rồi bản thân cảm thấy có chút không khỏe, sau khi hiểu ra lại cảm thấy cảm giác này rất tốt đẹp, còn nghĩ nếu có thể tiếp tục nếm thử, có thể hắn không biết phải biểu đạt như thế nào, chỉ có thể mơ màng nhìn sự vui vẻ của Vân Chỉ, nụ cười tươi rực rỡ như vậy khiến hắn dễ dàng chìm sâu vào, chỉ cảm thấy có thể nhìn thấy nụ cười tươi như vậy đối với hắn rất thỏa mãn, thỏa mãn giống như được ăn mật vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.