Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
Quyển 1 - Chương 16: Mười ngày đánh cuộ
Nhứ Ngữ Phân Phi
24/04/2014
"Đó là đương nhiên!" Công Ngọc Viêm Bân nhẹ nhàng cười cười, khuôn mặt đẹp như ngọc kia cười rộ lên giống như một loại gió xuân thổi vào khiến người khác cảm thấy thư thái.
Người nam tử tuấn tú phiêu dật trước mặt này từ đâu đó lộ ra vẻ tiêu sái tùy hứng, hơn nữa vừa rồi trong lúc vô tình nghe thấy lời nói vừa sâu sắc vừa độc đáo như vậy nên hắn mới bị hấp dẫn qua đây.
Không ngờ đến có thể gặp được người thú vị như vậy, Công Ngọc Viêm Bân đầy hứng thú, tao nhã mở cây quạt trong tay, cất cao giọng nói: "Vừa rồi trong lúc vô ý nghe thấy được công tử muốn mua lại Hoa Liễu phố này, sợ rằng là đang nói đùa đi, ai mà không biết nhờ Hoa Liễu phố này mà các ông chủ ở đây đều là vô cùng giàu có!"
Liếc mắt nhìn nụ cười ôn hòa của người đàn ông này, người này đang khinh thường năng lực của nàng sao? Vân Chỉ không chịu thua nhìn lại, chỉ là một con phố mà thôi, chỉ cần biết sử dụng kế sách thì đều có thể mua được.
Bị Vân Chỉ nhìn chằm chằm như vậy, càng ngày Công Ngọc Viêm Bân càng không được tự nhiên, cúi đầu nhìn lại toàn thân mình từ trên xuống dưới kiểm tra một lần nữa, rồi lại ngẩng đầu lên, đã thấy nàng lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, nụ cười ôn nhu như ngọc kia làm cho người khác cảm thấy như đắm chìm trong cảnh xuân sáng lạn.
"Nếu công tử cảm thấy như vậy không được, không bằng chúng ta đánh cược xem thế nào? Cược xem trong vòng mười ngày ta có thể thu mua toàn bộ cửa tiệm ở phố Hoa Liễu này được hay không!" Vung tay về hướng đường phố ngoài cửa sổ, tuy là đang cười nói nhưng giọng điệu trong đó khiến người khác có thể cảm thấy được là nàng không hề nói đùa.
Công Ngọc Viêm Bân bị giọng điệu bình tĩnh cũng ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ đôi má kia làm cho rỗi loạn, người đàn ông này là ai vậy, sao có thể nói ra một lời nói điềm tĩnh đến như thế, theo như hắn biết, ở Mặc Kỳ quốc trừ bỏ có mấy người kia ra thì cũng không tồn tại người nào có thực lực như vậy.
Trong lúc này, hắn cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, người có ý tứ như vậy hắn cũng muốn hảo hảo mà kết bạn.
"Có thể, ngươi nói xem định đánh cược như thế nào!" Thu cây quạt lại, Công Ngọc Viêm Bân bày ra vẻ mặt lạnh nhạt đáp lại. Trong lòng tuy biết rằng người đàn ông trước mặt này không hề đơn giản, nhưng trước sau gì cũng không tin tưởng hắn có khả năng làm được việc này.
"Nếu người nào thua, người đó phải làm đủ mọi chuyện có khả năng cho đối phương trong vòng hai năm, không được đổi ý!" Dựng thẳng hai ngón tay đến gần trước mặt hắn, lúc này Vân Chỉ cười nụ cười vô cùng qủy dị.
Tiền đặt cược này không nhỏ nha, Công Ngọc Viêm Bân thầm nghĩ, người đàn ông này nắm chắc phần thắng như vậy sao? Hắn không sợ thua rồi sẽ bị rơi vào tay mình sao!
"Được!" Sảng khoái đồng ý, nụ cười ôn như yếu ớt trên mặt kia vẫn ung dung bình tĩnh như vậy. "Nếu thời gian mười ngày không đủ thì có thể thư thả thêm vài ngày."
"Không cần, thời gian mười ngày là đủ rồi!" Cao giọng cười sau đó đứng dậy. "Thời gian không còn sớm nữa, tiền nước trà này làm phiền công tử, Tần Lãng, chúng ta đi!"
Lúc này đã đi rồi hả? Công Ngọc Viêm Bân vội vàng ngăn hai người lại, ôm quyền hỏi: "Tại hạ Công Ngọc Viêm Bân, không biết nên xưng hô với công tử như thế nào?"
"Đến khi con phố này đổi chủ nhân tự nhiên ngươi sẽ biết!" Vân Chỉ vừa đi vừa trả lời, cũng không hề quay đầu lại mà cứ đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng không tầm thường của hai người vừa rời đi, Công Ngọc Viêm Bân rơi vào trầm tư, xem ra cần phải hảo hảo điều tra xem thân phận hai người này là gì rồi.
Tuy nhiên, lần đánh cuộc này, hắn nhất định sẽ thắng! Trên phố Hoa Liễu này không phải cửa hiệu nào cũng nổi danh, nhưng chỉ cần một nhà không đồng ý bán thì phố Hoa Liễu này cũng không bị tính là bán đứt!
Đi theo Vân Chỉ từ quán rượu ra, Tần Lãng vẫn không lên tiếng nhưng lúc này lại không nhịn được hỏi: "Ngươi thật sự muốn mua lại toàn bộ con phố này sao? Sau khi mua được thì muốn làm gì?"
Dừng bước, xem ra tâm tình của Vân Chỉ không hề tệ. "Mua ít là mua mà mua nhiều cũng là mua, ngươi không biết cảm giác có được một thần y làm việc cho ta rất tốt sao!"
"Ngươi có biết hắn, hắn là ai vậy?" Sau khi kinh ngạc, Tần Lãng cũng yên tâm hơn, nếu nàng biết đối phương là ai mà vẫn cùng hắn đánh cược thì tất nhiên trong lòng đã có sẵn tính toán.
"Ta cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi, hiện tại lại cảm thấy có vài phần hứng thú, ngươi nói ta nghe về hắn một chút đi." Tiếp tục đi về phía trước, không hề quay đầu nên không thể thấy dáng vẻ cảm thấy hứng thú của nàng, nàng chỉ muốn hiểu thêm về đối thủ thôi, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng!
Tần Lãng cũng không nói nhiều, trực tiếp nói những tin tức mà mình biết ra: "Công Ngọc Viêm Bân là con cả của Tướng phủ, nhưng lại không kế thừa gia nghiệp, lại trầm mê y thuật, được mệnh danh là thần y. Tính tình ôn hòa, rộng lượng, tài hoa trác tuyệt, đứng hàng thứ hai trong ba vị công tử, người đời đều gọi hắn là Viêm Bân công tử."
"Ba vị công tử? Vậy hai khác là ai?" Vân Chỉ vừa đi vừa lẳng lặng lắng nghe, đầu hơi nghiêng nghiêng, đưa ra nghi vấn mình cảm thấy hứng thú.
"Thái tử Hách Liên quốc Hách Liên Diệp, nhân phẩm và tướng mạo đều thuộc loại thượng thừa, tài hoa hơn người, được gọi là công tử. Còn có một vị............" Dừng lại một lúc, cũng khiến Vân Chỉ phải dừng bước, tò mò chờ đợi.
"Có lẽ hiện tại hắn đã bị mọi người lãng quên rồi cũng nên, mười năm trước Dự Vương Mặc Kỳ Quốc tài năng được người người ái mộ, năm ấy bảy tuổi có thể đứng độc lập trên triều đình, có thể tranh luận với đủ loại quan lại, mười tuổi là lúc văn tài võ lược mà không người nào trong triều Mặc Kỳ quốc có thể địch lại, đến năm mười ba tuổi có thể mang binh đi đánh giặc, chiến thắng trở về, là người đứng đầu trong Ba vị công tử. Nhưng không lâu sau bị bệnh nặng trở nên điên loạn, ngu ngốc."
Từ dưới đáy lòng thở dài tiếc hận một tiếng, khi hắn còn nhỏ, Tần Lãng thường xuyên được nghe bên tai những chuyện liên quan đến tài năng của Mặc Kỳ Uyên. Bởi vậy có thể coi đây chính là đối tượng chính mình thời niên thiếu muốn cạnh tranh, nếu có một ngày có thể tỷ thí cùng hắn thì cho dù có thua cũng được!
Thì ra không phải là bẩm sinh nhà, được nghe lại cảm thấy vẫn rất đáng thương! Vân Chỉ yên lặng trầm tư, thôi, từ sâu đối tốt với hắn một chút là được.
"Được! Chúng ta bắt đầu đi! Kế hoạch thu mua con phố này ngày mai ta sẽ đưa cho ngươi, hiện tại chúng ta đi thu phục mấy nhà trước, rồi ngươi xem ta làm thế nào, ngày mai cứ thế mà làm theo là được." Trước tiên, Vân Chỉ kết thúc cuộc trò chuyện, ngẩng đầu đi về phía trước, công việc trong đầu làm cho tinh thần nàng hưng phấn sinh động hẳn lên. "Đúng rồi, Thiên Đại Duật đã đưa đầy đủ bạc cho ngươi chưa?"
Tần Lãng đã bắt đầu quen với việc nàng đột nhiên đổi đề tài, thản nhiên nói: "Thiên Đại Tướng quân đã đưa bạc đủ để mua lại mười cửa hàng ở đây."
"Tốt lắm, chúng ta sẽ giảm bớt các bước. Trước hết vào nơi này đi!"
Vân Chỉ đột nhiên dừng bước trước cửa lớn màu đỏ đang đóng chặt, trên cái bảng hiệu trang trí hoa lệ kia rõ ràng có viết ba chữ "Di Hồng Viện" to tướng!
Không đợi Tần Lãng đang kinh ngạc kịp phản ứng lại, nàng đã đẩy cửa đi vài, tự nhiên như là đang đi dạo phố.
Sau khi vào cửa, phát hiện trong đại sảnh không có lấy một bóng người, Vân Chỉ tìm đến một cái bàn nhàn nhã ngồi xuống, ngón tay thon dài bình tĩnh gõ lên mặt bàn vài tiếng, âm thanh vọng lại trong không gian trống trải nghe có vẻ đặc biệt to.
Chỉ trong chốc lát, một người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ tươi, nhìn qua cách ăn mặc có thể biết đây là một người phụ nữ trung niên đi từ trên cầu thang xuống, nhìn thấy Vân Chỉ đang ngồi trong đại sảnh và Tần Lãng đứng phía sau lập tức để lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, nàng đã gặp bao nhiêu loại người, đương nhiên có thể nhìn ra được hai người này hoàn toàn không phải nhân vật tầm thường.
"Ai ôi, bây giờ còn là ban ngày ban mặt, công tử chẳng lẽ không chờ kịp sao!" Tú bà ưỡn ẹo cái thân thể đẫy đã đi đến trước mặt Vân Chỉ, khuôn mặt tươi cười trêu ghẹo.
"Như thế nào? Không hoan nghênh có phải không!" Vân Chỉ bày ra bộ dáng một công tử kiêu ngạo, khí thế quyết không chịu thua. "Bản công tử đến là đưa cho ngươi cơ hội kiếm tiền, ngươi phải nắm bắt lấy cơ hội nha........!"
"Hả....? Cơ hội gì cơ công tử, nói ta nghe một chút xem sao?" Tuy rằng trên mặt là vẻ mặt đặc biệt hứng thú, nhưng có thể nghe ra được trong giọng nói đã không còn bình tĩnh tự nhiên như vừa nãy, vén váy ngồi bên cạnh Vân Chỉ, cười quyến rũ nhìn Vân Chỉ.
Nhìn dáng vẻ đàm phán bình tĩnh thuần thục này của nàng thì xem ra cũng là người làm ăn, Vân Chỉ giữ vững tinh thần, như thế này thì càng muốn nắm chắc sinh ý này.
Từ từ tiêu sái đi đến mở cửa sổ phía trước ra, hai mắt nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, trong giọng nói chưa đầy sự kiên định, dũng cảm: "Bán lại nơi này cho ta, ngươi cứ tiếp tục làm theo ý ngươi, ta có thể biến nơi này thành nơi có lượng khách đến đông nhất, kiếm về số tiền lớn nhất trên vùng đất này.
Thật sự là có khí phách! Một người nào đó đứng ở một nơi bí mật khóe miệng nhếch lên, người phụ nữ này luôn biết cách để mình trở thành tiêu điểm chú ý!
Người nam tử tuấn tú phiêu dật trước mặt này từ đâu đó lộ ra vẻ tiêu sái tùy hứng, hơn nữa vừa rồi trong lúc vô tình nghe thấy lời nói vừa sâu sắc vừa độc đáo như vậy nên hắn mới bị hấp dẫn qua đây.
Không ngờ đến có thể gặp được người thú vị như vậy, Công Ngọc Viêm Bân đầy hứng thú, tao nhã mở cây quạt trong tay, cất cao giọng nói: "Vừa rồi trong lúc vô ý nghe thấy được công tử muốn mua lại Hoa Liễu phố này, sợ rằng là đang nói đùa đi, ai mà không biết nhờ Hoa Liễu phố này mà các ông chủ ở đây đều là vô cùng giàu có!"
Liếc mắt nhìn nụ cười ôn hòa của người đàn ông này, người này đang khinh thường năng lực của nàng sao? Vân Chỉ không chịu thua nhìn lại, chỉ là một con phố mà thôi, chỉ cần biết sử dụng kế sách thì đều có thể mua được.
Bị Vân Chỉ nhìn chằm chằm như vậy, càng ngày Công Ngọc Viêm Bân càng không được tự nhiên, cúi đầu nhìn lại toàn thân mình từ trên xuống dưới kiểm tra một lần nữa, rồi lại ngẩng đầu lên, đã thấy nàng lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, nụ cười ôn nhu như ngọc kia làm cho người khác cảm thấy như đắm chìm trong cảnh xuân sáng lạn.
"Nếu công tử cảm thấy như vậy không được, không bằng chúng ta đánh cược xem thế nào? Cược xem trong vòng mười ngày ta có thể thu mua toàn bộ cửa tiệm ở phố Hoa Liễu này được hay không!" Vung tay về hướng đường phố ngoài cửa sổ, tuy là đang cười nói nhưng giọng điệu trong đó khiến người khác có thể cảm thấy được là nàng không hề nói đùa.
Công Ngọc Viêm Bân bị giọng điệu bình tĩnh cũng ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ đôi má kia làm cho rỗi loạn, người đàn ông này là ai vậy, sao có thể nói ra một lời nói điềm tĩnh đến như thế, theo như hắn biết, ở Mặc Kỳ quốc trừ bỏ có mấy người kia ra thì cũng không tồn tại người nào có thực lực như vậy.
Trong lúc này, hắn cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, người có ý tứ như vậy hắn cũng muốn hảo hảo mà kết bạn.
"Có thể, ngươi nói xem định đánh cược như thế nào!" Thu cây quạt lại, Công Ngọc Viêm Bân bày ra vẻ mặt lạnh nhạt đáp lại. Trong lòng tuy biết rằng người đàn ông trước mặt này không hề đơn giản, nhưng trước sau gì cũng không tin tưởng hắn có khả năng làm được việc này.
"Nếu người nào thua, người đó phải làm đủ mọi chuyện có khả năng cho đối phương trong vòng hai năm, không được đổi ý!" Dựng thẳng hai ngón tay đến gần trước mặt hắn, lúc này Vân Chỉ cười nụ cười vô cùng qủy dị.
Tiền đặt cược này không nhỏ nha, Công Ngọc Viêm Bân thầm nghĩ, người đàn ông này nắm chắc phần thắng như vậy sao? Hắn không sợ thua rồi sẽ bị rơi vào tay mình sao!
"Được!" Sảng khoái đồng ý, nụ cười ôn như yếu ớt trên mặt kia vẫn ung dung bình tĩnh như vậy. "Nếu thời gian mười ngày không đủ thì có thể thư thả thêm vài ngày."
"Không cần, thời gian mười ngày là đủ rồi!" Cao giọng cười sau đó đứng dậy. "Thời gian không còn sớm nữa, tiền nước trà này làm phiền công tử, Tần Lãng, chúng ta đi!"
Lúc này đã đi rồi hả? Công Ngọc Viêm Bân vội vàng ngăn hai người lại, ôm quyền hỏi: "Tại hạ Công Ngọc Viêm Bân, không biết nên xưng hô với công tử như thế nào?"
"Đến khi con phố này đổi chủ nhân tự nhiên ngươi sẽ biết!" Vân Chỉ vừa đi vừa trả lời, cũng không hề quay đầu lại mà cứ đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng không tầm thường của hai người vừa rời đi, Công Ngọc Viêm Bân rơi vào trầm tư, xem ra cần phải hảo hảo điều tra xem thân phận hai người này là gì rồi.
Tuy nhiên, lần đánh cuộc này, hắn nhất định sẽ thắng! Trên phố Hoa Liễu này không phải cửa hiệu nào cũng nổi danh, nhưng chỉ cần một nhà không đồng ý bán thì phố Hoa Liễu này cũng không bị tính là bán đứt!
Đi theo Vân Chỉ từ quán rượu ra, Tần Lãng vẫn không lên tiếng nhưng lúc này lại không nhịn được hỏi: "Ngươi thật sự muốn mua lại toàn bộ con phố này sao? Sau khi mua được thì muốn làm gì?"
Dừng bước, xem ra tâm tình của Vân Chỉ không hề tệ. "Mua ít là mua mà mua nhiều cũng là mua, ngươi không biết cảm giác có được một thần y làm việc cho ta rất tốt sao!"
"Ngươi có biết hắn, hắn là ai vậy?" Sau khi kinh ngạc, Tần Lãng cũng yên tâm hơn, nếu nàng biết đối phương là ai mà vẫn cùng hắn đánh cược thì tất nhiên trong lòng đã có sẵn tính toán.
"Ta cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi, hiện tại lại cảm thấy có vài phần hứng thú, ngươi nói ta nghe về hắn một chút đi." Tiếp tục đi về phía trước, không hề quay đầu nên không thể thấy dáng vẻ cảm thấy hứng thú của nàng, nàng chỉ muốn hiểu thêm về đối thủ thôi, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng!
Tần Lãng cũng không nói nhiều, trực tiếp nói những tin tức mà mình biết ra: "Công Ngọc Viêm Bân là con cả của Tướng phủ, nhưng lại không kế thừa gia nghiệp, lại trầm mê y thuật, được mệnh danh là thần y. Tính tình ôn hòa, rộng lượng, tài hoa trác tuyệt, đứng hàng thứ hai trong ba vị công tử, người đời đều gọi hắn là Viêm Bân công tử."
"Ba vị công tử? Vậy hai khác là ai?" Vân Chỉ vừa đi vừa lẳng lặng lắng nghe, đầu hơi nghiêng nghiêng, đưa ra nghi vấn mình cảm thấy hứng thú.
"Thái tử Hách Liên quốc Hách Liên Diệp, nhân phẩm và tướng mạo đều thuộc loại thượng thừa, tài hoa hơn người, được gọi là công tử. Còn có một vị............" Dừng lại một lúc, cũng khiến Vân Chỉ phải dừng bước, tò mò chờ đợi.
"Có lẽ hiện tại hắn đã bị mọi người lãng quên rồi cũng nên, mười năm trước Dự Vương Mặc Kỳ Quốc tài năng được người người ái mộ, năm ấy bảy tuổi có thể đứng độc lập trên triều đình, có thể tranh luận với đủ loại quan lại, mười tuổi là lúc văn tài võ lược mà không người nào trong triều Mặc Kỳ quốc có thể địch lại, đến năm mười ba tuổi có thể mang binh đi đánh giặc, chiến thắng trở về, là người đứng đầu trong Ba vị công tử. Nhưng không lâu sau bị bệnh nặng trở nên điên loạn, ngu ngốc."
Từ dưới đáy lòng thở dài tiếc hận một tiếng, khi hắn còn nhỏ, Tần Lãng thường xuyên được nghe bên tai những chuyện liên quan đến tài năng của Mặc Kỳ Uyên. Bởi vậy có thể coi đây chính là đối tượng chính mình thời niên thiếu muốn cạnh tranh, nếu có một ngày có thể tỷ thí cùng hắn thì cho dù có thua cũng được!
Thì ra không phải là bẩm sinh nhà, được nghe lại cảm thấy vẫn rất đáng thương! Vân Chỉ yên lặng trầm tư, thôi, từ sâu đối tốt với hắn một chút là được.
"Được! Chúng ta bắt đầu đi! Kế hoạch thu mua con phố này ngày mai ta sẽ đưa cho ngươi, hiện tại chúng ta đi thu phục mấy nhà trước, rồi ngươi xem ta làm thế nào, ngày mai cứ thế mà làm theo là được." Trước tiên, Vân Chỉ kết thúc cuộc trò chuyện, ngẩng đầu đi về phía trước, công việc trong đầu làm cho tinh thần nàng hưng phấn sinh động hẳn lên. "Đúng rồi, Thiên Đại Duật đã đưa đầy đủ bạc cho ngươi chưa?"
Tần Lãng đã bắt đầu quen với việc nàng đột nhiên đổi đề tài, thản nhiên nói: "Thiên Đại Tướng quân đã đưa bạc đủ để mua lại mười cửa hàng ở đây."
"Tốt lắm, chúng ta sẽ giảm bớt các bước. Trước hết vào nơi này đi!"
Vân Chỉ đột nhiên dừng bước trước cửa lớn màu đỏ đang đóng chặt, trên cái bảng hiệu trang trí hoa lệ kia rõ ràng có viết ba chữ "Di Hồng Viện" to tướng!
Không đợi Tần Lãng đang kinh ngạc kịp phản ứng lại, nàng đã đẩy cửa đi vài, tự nhiên như là đang đi dạo phố.
Sau khi vào cửa, phát hiện trong đại sảnh không có lấy một bóng người, Vân Chỉ tìm đến một cái bàn nhàn nhã ngồi xuống, ngón tay thon dài bình tĩnh gõ lên mặt bàn vài tiếng, âm thanh vọng lại trong không gian trống trải nghe có vẻ đặc biệt to.
Chỉ trong chốc lát, một người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ tươi, nhìn qua cách ăn mặc có thể biết đây là một người phụ nữ trung niên đi từ trên cầu thang xuống, nhìn thấy Vân Chỉ đang ngồi trong đại sảnh và Tần Lãng đứng phía sau lập tức để lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, nàng đã gặp bao nhiêu loại người, đương nhiên có thể nhìn ra được hai người này hoàn toàn không phải nhân vật tầm thường.
"Ai ôi, bây giờ còn là ban ngày ban mặt, công tử chẳng lẽ không chờ kịp sao!" Tú bà ưỡn ẹo cái thân thể đẫy đã đi đến trước mặt Vân Chỉ, khuôn mặt tươi cười trêu ghẹo.
"Như thế nào? Không hoan nghênh có phải không!" Vân Chỉ bày ra bộ dáng một công tử kiêu ngạo, khí thế quyết không chịu thua. "Bản công tử đến là đưa cho ngươi cơ hội kiếm tiền, ngươi phải nắm bắt lấy cơ hội nha........!"
"Hả....? Cơ hội gì cơ công tử, nói ta nghe một chút xem sao?" Tuy rằng trên mặt là vẻ mặt đặc biệt hứng thú, nhưng có thể nghe ra được trong giọng nói đã không còn bình tĩnh tự nhiên như vừa nãy, vén váy ngồi bên cạnh Vân Chỉ, cười quyến rũ nhìn Vân Chỉ.
Nhìn dáng vẻ đàm phán bình tĩnh thuần thục này của nàng thì xem ra cũng là người làm ăn, Vân Chỉ giữ vững tinh thần, như thế này thì càng muốn nắm chắc sinh ý này.
Từ từ tiêu sái đi đến mở cửa sổ phía trước ra, hai mắt nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, trong giọng nói chưa đầy sự kiên định, dũng cảm: "Bán lại nơi này cho ta, ngươi cứ tiếp tục làm theo ý ngươi, ta có thể biến nơi này thành nơi có lượng khách đến đông nhất, kiếm về số tiền lớn nhất trên vùng đất này.
Thật sự là có khí phách! Một người nào đó đứng ở một nơi bí mật khóe miệng nhếch lên, người phụ nữ này luôn biết cách để mình trở thành tiêu điểm chú ý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.