Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
Quyển 3 - Chương 9: Ngoại truyện 2: Kiếp trước hỗn loạn
Nhứ Ngữ Phân Phi
30/07/2014
Trước khi trời đất được hình thành, tam giới vô cùng hỗn loạn, lực lượng tương đương nhau. Thần trên Thiên Đình khống chế trời đất, ngược lại Ma giới lại không ổn định.
Mặt trời chiếu sáng, mây lớn bay quanh.
Chỉ Tuyền từ Nam Hải đi qua Nhân giới hướng về phía ngục phủ, thiếu chút nữa đã bị cảnh đẹp bên dưới mê hoặc, luôn muốn dừng chân.
Đi một lát đã đến cửa ngục phủ trên núi Đào Chỉ, hơn nữa cũng không quá xa cảnh đẹp nhân gian kia nên liên tục quay đầu chăm chú nhìn.
"Cửu Hà tỷ tỷ, cái nơi thô tục này có gì mà đẹp mắt chứ, vẫn nên mau làm chính sự đi!" Tuyết Cơ đứng sau lưng nàng thúc giục, rất khinh thường ánh mắt lưu luyến của Chỉ Tuyền với Nhân giới.
Lưu luyến quay đầu, gương mặt xinh đẹp chói mắt cười rộ lên có thể sánh với ánh sáng nhật nguyệt, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
"Ta thấy rất chân thật, là một nơi rất tốt đẹp!" Chỉ Tuyền cười khẽ: "Đi thôi!"
Quả nhiên, Địa Phủ dưới Hạ giới rất khác với trên Thiên Đình, xung quanh đều là hơi trở âm u, kì dị, nếu không phải có tiên khí hộ thể, chắc chắn Chỉ Tuyền không nghĩ mình có thể bước lên phía trước.
Đôi lông mày nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, nàng nhìn xung quanh, không biết nên đi hướng nào. Quanh thân đều là tiếng gào khóc thảm thiết, nhưng u hồn cứ qua lại xung quanh thân mình, không chịu nổi phiền hà nữa, vẫn nên dọa một chút để chúng cách xa nàng một trượng, thần lực của thượng thần vốn là cội nguồn sự sợ hãi của ma quỷ.
Đột nhiên, ánh mắt Chỉ Tuyền dừng lại ở phía trước, chân mày đang nhíu chặt cũng dãn hơn ra, chỉ cảm thấy trong bóng tối này có một bóng dáng nhẹ nhàng, mát mẻ khiến tâm tình nàng lập tức sáng sủa hơn.
Ánh mắt dừng lại chỗ nam tử kia, khuôn mặt anh tuấn này quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, hơn nữa trên người hắn còn tỏa ra hơi thở cực kỳ thanh cao hoàn toàn không phù hợp với nơi đây hơi thở ô uế như này. Hắn đang nhíu màu, đứng yên cẩn thẩn đánh giá khuôn mặt kia, theo như sắc mặt, Chỉ Tuyền thấy được hắn không vui, chỉ vỉ căn bản nơi này không nên là nơi hắn ở lại.
Nhất thời, thời gian như dừng lại, Chỉ Tuyền nhìn không biết mệt mỏi bóng dáng kia, cho nên lúc đó nàng cũng không nhận ra, Tuyết Cơ đứng phía sau cũng si ngốc mà nhìn.
"Chỉ Tuyền, sao ngươi lại đến đây?" Một giọng nói có phần kinh ngạc vang lên bên tại, Chỉ Tuyền biết là ai nên không quay đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nam tử phía trước, dường như cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
"Nhàn rỗi vô sự, giúp Thiên đế đưa văn kiện cho Diêm Vương." Chỉ Tuyền run run nhìn một tia ánh sáng trong tay, rồi đột nhiên quay đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía nữ tử đang nói chuyện với nàng: "Âm Thần tẩu tẩu, ngươi mau nói cho ta biết, nam nhân kia là ai, hắn là thủ hạ của Diêm Vương sao?"
Âm Thần Ngọc Nữ nhìn theo phương hướng Chỉ Tuyền chỉ, thấy Uyên Cực một tay cầm bút, một tay cầm sách, chính là đang ghi chép. Trong ánh mắt xẹt qua một tia chán ghét, giải thích: "Địa Phủ này sao dung hạ được vị tôn đại thần này! Hắn là Đại Tướng quân thủ hạ của Thiên đế, nghe nói thần lực trác tuyệt, nhưng tính tình kiêu ngạo, đắc tội với nhiều người trên Thiên đình, bị Thiên đế phạt đến Địa phủ làm quân Thôi phủ mấy ngày, ta cảm thấy trừng phạt này còn quá nhẹ!"
"Chị dâu, ta thấy ngươi rất nhẫn tâm, mới thành thân với biểu ca mà vẫn con nhẫn tâm như vậy, cẩn thận biểu ca thay lòng đó!" Nói xong thì nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của Âm Thần Ngọc Nữ, Chỉ Tuyền nhanh nhạy cười nói: "Đùa thôi, ta đi trước gặp vị tôn đại thần này, ha ha!"
Tiếng cười khẽ của nàng dễ nghe như chuông ngân, giống như một tia sáng chiếu rọi Địa phủ âm sâu khí nặng.
Uyên Cực còn đang bận bịu làm việc thì nghe thấy tiếng cười như chuông ngân này, có chút tò mò quay đầu nhìn quanh, cảm thấy tiếng cười này như đang rửa trôi những hắc ám trên người hắn.
"Ngươi đang tìm ta sao?" Chỉ Tuyền nhảy đến chỗ của hắn, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác giống như một tinh linh vậy.
Cảm thấy hơi kinh hãi nhưng trên mặt Uyên Cực vẫn là sự thong thả, lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Chỉ Tuyền, nhất thời quên mất mình đang ở nơi nào.
Nụ cười tuyệt mỹ của nàng không ngôn từ nào có thể miêu tả, đây là nụ cười không thể nhìn thấy ở Địa phủ, thậm chí trên thế giới này cũng sẽ tuyệt đối không có một khuôn mặt tươi cười tuyệt mỹ như vậy. Quanh thân là ngự khí màu xanh nhạt, tất cả những cái không sạch sẽ đều bị ngăn lại ở bên ngoài, khiến trong mắt hắn tràn ngập hình ảnh sạch sẽ, thẩm thấu đến tận đáy lòng.
Cố gắng che giấu sự kinh diễm xuống đáy lòng, ngay lập tức Uyên Cực khôi phục dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng: "Không phải."
Hai chữ bay ra từ môi mỏng, mang theo sự lạnh lùng ngăn cách vạn vật, nhưng lại không thể khiến Chỉ Tuyền thất vọng, bởi vì nàng nhìn ra được ánh mắt hắn đang hướng về cái gì, hướng về ánh sáng có thể gột sạch mọi thứ.
"Sau khi Thiên đế mở tiệc, ngươi đến chín tầng trời cao, ta có thể giúp ngươi rời khỏi nơi ngục phủ đầy âm khí này." Chỉ Tuyền tự tin để lại một câu nói rồi quay đi hoàn thành nhiệm vụ của nàng, dường như trong lòng đang vô cùng vui vẻ, nàng nghĩ có lẽ mình để ý tên nam tử trác tuyệt kia rồi.
Uyên Cực ngạc nhiên quay đầu, đương nhiên đã không còn nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đâu nữa, một tia thất vọng nổi lên trong lòng, nhưng ngay sau đó thì cau mày, áp chế cảm xúc kì quái đó xuống. Nhưng mà âm thanh tuyệt mỹ không thể bỏ qua vừa rồi cứ không ngừng vọng lại trong đầu hắn, giống như một lời thề vậy.
Một ngày sau, trên chín tầng trời cao, khèn tiêu Nguyệt Vũ, hoa lệ Lăng Nhiên.
Trong buổi tiệc, chúng thần tiên không ai vắng mặt, không đơn thuần bởi vì đây là chiếu chỉ của Thiên đế mà còn bởi vì muốn nhìn đã con mắt của mình.
Mọi người đều nghe nói, Cửu Hà thần nữ xinh đẹp nhất trong trời đất của Nam Hải hôm nay sẽ nhảy múa góp vui trong buổi tiệc, một đám vô cùng tò mò, tề tụ đầy đủ trước điện Lăng Tiêu, cảm thấy có thể xem tiên nữ thượng thần này hiến múa thì nhất định có thể mở rộng tầm mắt.
Mãi đến khi tất cả tiết mục đều biểu diễn xong, Chỉ Tuyền nhìn quanh bốn phía, vẫn không nhìn thấy bóng dáng kia, chỉ có thể thầm than một tiếng, kéo váy dài tiến lên múa.
Một âm thanh tươi đẹp vang lên, đột nhiên giữa đại điện xuất hiện trăm ngàn con chim Tước, xếp hàng nhảy múa trong đại điện, không cần có ai chỉ đạo mà có thể tự động nhảy múa, tiếng kêu chíp chíp vang lên có nhịp điệu tạo nên vũ điệu tuyệt mĩ nhất, bóng dáng Phượng Hoàng ẩn hiện trong hàng trăm chim Tước, sắc xanh vàng rực rỡ khiến tất cả tiên đạo đều chấn động.
Ánh sáng màu xanh lam vừa hiện lên, Chỉ Tuyền linh hoạt như một dải băng dừng lại trên lưng Phượng Hoàng, nhảy múa uyển chuyển, kỹ thuật nhảy vô song.
Cùng với tiếng kêu to của chim Tước, Chỉ Tuyền bước nhẹ nhảy múa giống như chim Yến về tổ, bay lên cao giống Du Long nhảy múa. Trở thành một cảnh tượng mỹ lệ nhất trên chín tầng trời cao.
Thân mình di chuyển đến một độ cong quỷ dị, ánh mắt Chỉ Tuyền sáng lên, nhìn về đối diện đằng trước, nàng có thể nhìn thấy cặp mắt bình tĩnh màu vàng ẩn hiện trong đám người nhìn về phía nàng, tuy rằng sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự kinh diễm chợt lóe lên trong đôi mắt kia.
Trong lòng cao hứng, nàng càng nhảy múa hăng say hơn, động tác xoay tròn dường như không còn là thân thể nàng nữa, mà mềm dẻo giống như đang chơi một bản tuyệt khúc của thế gian.
Khi bài múa kết thúc, Chỉ Tuyền bay thẳng lên phía trên chim Hoàng, khí thế và sự diễm lệ đều có đủ cả, vô cùng kiêu ngạo!
Không đợi đến khi Thiên đế nói gì đó, Chỉ Tuyền nhanh nhẹn bay lên, trong nháy mắt đã biến mất ở đại điện, trong lòng có suy nghĩ riêng, đương nhiên không hề nhìn thấy ẩn hiện trong bóng tối có một đường ánh mắt ghen ghét như rắn, giống như một con sói đang săn mồi.
"Ta nhảy múa nhìn có được không?" Chí Tuyền mang theo sự kiêu ngạo của một thiếu nữ tươi cười lộng lẫy đến trước mặt Uyên Cực.
Trên mặt hiện lên một chút mất tự nhiên, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mặt khi còn mình đang thất thần, rầu rĩ ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
"Đi thôi, ta đã nói là sẽ giúp ngươi mà." Chỉ Tuyền cũng không vì sự chậm chạp của hắn mà tức giận, cực kì tự nhiên kéo cánh tay hắn đi thực hiện hứa hẹn của bản thân.
Đôi mắt màu vàng khẽ di động, Uyên Cực không nói gì mà để nàng tùy ý kéo mình đi. Có lẽ nghĩ lại hắn cũng không thật sự vì lời hứa của nàng mà đến.
"Ngươi định giúp ta như thế nào, ta sẽ phải cảm tạ ngưoi như thế nào?"
"Ly Tân có loạn, chỉ có biểu ca Si Mị chân quân mới có thể bình định, Thiên đế đang vội vàng mà biểu ca còn chưa đồng ý, chỉ cần biểu ca tự mình yêu cầu ngươi làm Phó tướng thì nhất định Thiên đế sẽ đồng ý." Chỉ Tuyền dừng lại thuận miệng nói ra, lại cảm thấy quần áo trên người rất vướng viu, xoay người một cái đổi một bộ trang phục màu xanh lam đơn giản tiện gọn hơn.
"Cảm ơn như thế nào? Ta còn chưa nghĩ ra."
"Vì sao ngươi lại giúp ta?" Không biết tại sao, Uyên Cực rất muốn hỏi vấn đề này.
"Bởi vì. . . . . ." Quay đầu cười khẽ nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của nam tử, ánh mắt sáng lên: "Dường như Bổn tiên nữ coi trọng ngươi rồi."
Uyên Cực đứng yên tại chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào, còn Chỉ Tuyền thì cười khẽ bước lên phía trước, giống như mọi chuyện đã nắm chắc trong tay.
Hai người đi đến một khu rừng bí mật, rõ ràng có thể nghe thấy phía sau mấy cây đại thụ truyền đến một đoạn đối thoại, Chỉ Tuyền cười tự nhiên, chính là giọng nói của biểu ca nàng, đang định kéo Uyên Cực tiến lên thì lại bị hắn ngăn lại đứng yên, biểu cảm nghiêm túc ý bảo nàng chú ý lắng nghe.
Chỉ Tuyền nghi ngờ đứng lại, âm thanh tinh tế truyền vào trong tai.
"Lần này nếu Thiên đế phái ngươi đi đánh trận thì ngươi định làm như thế nào?" Một giọng nói kiêu ngạo biến hóa kì lạ vang lên, giống như đến từ địa ngục, Chỉ Tuyền chưa từng nghe thấy.
"Biến trăm vạn thần binh thành ma binh, chiếm Nhân giới phản Thiên đình cướp đoạt thế gian, Bản quân làm việc đó dễ như trở bàn tay!" Đây là giọng nói của Si Mị chân quân! Biểu ca của nàng!
"Ha ha, có thể tin tưởng như vậy được không? Chớ để đến lúc đó bại trận làm liên lụy đến Bản tôn!"
"Hừ, ngươi cho rằng Bản quân cưới Âm Thần Ngọc Nữ là vì sao, đương nhiên là vì đất phong đầy âm khí ở đó, hồn phách của sống lại, giúp ta hoàn thành đại kế! Nếu không, chỉ là một thần nữ nho nhỏ dưới mặt đất sao có thể lọt vào thần nhãn của Bản quân!"
"Vậy Bản tôn chờ mong biểu hiện của ngươi!" Một bóng dáng màu đỏ lóe lên, dễ dàng đi xuyên qua Thần giới.
Theo sát phía sau, Chỉ Tuyền không nói một tiếng liền bám theo, nàng nhận ra, bóng dáng màu đỏ kia không giống bất kì thượng thần nào trong giới thần tiên, nàng muốn đuổi kịp để biết rõ ràng!
Uyên Cực chưa kịp ngăn cản hành vi của Chỉ Tuyền, thầm nguyền rủa một tiếng, đành phải theo sau. Hắn biết bóng dáng màu đỏ kia chính là người đứng đầu Ma giới Đế Thú Cửu Lễ, không phải là một kẻ mà một nữ thần có thể đối phó!
"Đứng lại! Ngươi là yêu ma phương nào, sao dám tự tiện xông vào Thần giới!" Chỉ Tuyền lớn tiếng kêu to phía sau Cửu Lễ, rất quanh minh chính đại!
Hoàn toàn có khả năng thoát khỏi Chỉ Tuyền, khóe miệng Cửu Lễ khẽ nhếch lên, bình tĩnh dừng lại, kiêu ngạo nhìn Chỉ Tuyền, ánh mắt như chim ưng khóa chặt nàng lại, dường như đang nhìn một vật phẩm vốn thuộc về bản thân, khiến Chỉ Tuyền cảm thấy rất không tự nhiên.
"Bản tôn đi không gặp trở ngại, tại sao lại thèm để một thần tiên nho nhỏ vào mắt!" Ánh mắt như chim ứng xẹt qua : "Ngươi đã đưa đến cửa, vậy thì trở về với Bản tôn, làm Vương hậu Ma giới, cùng hưởng trời đất!"
Chỉ Tuyền dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn: "Hồ ngôn loạn ngữ! Thì ra là Đế Thú Ma giới đại danh đỉnh đỉnh, hừ, vậy mà dám dõng dạc tuyên bố muốn đối nghịch với Thiên đình! Xem ra Bản thần nữ không thể không bắt ngươi đền tội!
Đang định gọi thủy kiếm ra thì lại bị Uyên Cực ngăn lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Cửu Lễ.
"Ngươi ngăn cản ta làm gì?"
Uyên Cực không để ý đến Chỉ Tuyền mà nhìn chằm chằm vào Cửu Lễ rồi nhẹ nhàng nói ra mấy chứ: "Gặp lại ở chiến trường."
Hắn biết, sẽ có một trận chiến sinh tồn giữa cả hai, là một cuộc chiến tranh bất tử bất diệt.
"Hừ, Bản tôn sẽ chờ." Xoay người rồi biến mất, bóng dáng màu đỏ mà quỷ dị.
"Làm sao bây giờ? Vậy mà biểu ca lại dám làm phản, Thiên đế còn chưa biết, chúng ta....!" Vẻ mặt của Chỉ Tuyền nghiêm túc, đến lúc này không thể hờ hững với dã tâm của phản loạn của Si Mị chân quân.
"Bây giờ ta sẽ đi nói với Thiên đế, ngươi chớ có rút dây động rừng." Thiên đế dù có phiền muộn chuyện hắn bị phạt nhưng cũng không dám bỏ qua lời nói của hắn, mà lần này hắn ra chiến trường chính là chuyện vui của giới thần tiên.
Giọng nói của Uyên Cực lạnh nhạt, nó dễ dàng khiến thần kinh đang căng lên của Chỉ Tuyền thả lỏng hơn.
"Vậy ngươi đi nhanh đi! Ta về Nam Hải xem hắn còn điểm đáng ngờ nào nữa không." Chỉ Tuyền nhanh chóng quay ngược trở lại, vô cùng lo lắng nên muốn trở về.
Uyên Cực không ngờ là nàng sẽ vội vàng như vậy, muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng chỉ kịp nói ra một câu: "Ngươi tên là gì?"
Không quay đầu, vậy mà đến tận bây giờ hắn còn chưa biết tên mình là gì!
"Ta tên là Chỉ Tuyền." Nhận ra hắn sẽ báo cáo tên bản thân sau khi nghe được tên mình, Chỉ Tuyền lập tức lớn tiếng nói: "Ta biết, tên ngươi là Uyên Cực."
Lườm một cái rồi xoay người rời đi, trong lòng có chút tức giận khi hắn không để ý đến bản thân, gọi tùy tiện một người ở đây đều có thể nói nàng là ai!
Hình như có sự chán nản lướt qua trên khuôn mặt, lúc này Uyên Cực không biết nên nói như thế nào về tâm tình của hắn, giống như khi vừa không nhìn thấy dung nhan mỹ lệ này liền cảm thấy trong lòng bắt đầu nhớ nhung, ánh mắt dừng lại trên một viên đá màu xanh ngọc trên mặt đất.
Tiến lên xoay người nhặt lên, xoa nhẹ nó một chút thì sẽ cảm nhận được hơi thở của chủ nhân nó, thì ra vừa rồi trong lúc đi vội vàng Chỉ Tuyền đã đánh rơi.
Thủy châu băng ngọc? Quả thật rất phù hợp làm trang sức của Chỉ Tuyền, thanh nhã mà không mất đi sự hoa lệ, có thể khiến tinh thần bình yên, là một thần vật tốt nhất. Bỏ nó vào trong đai lưng, nghĩ đến lần sau gặp lại Chỉ Tuyền sẽ trả lại.
Nhưng thời gian không đợi người, vẫn chưa đến lúc gặp lại Chỉ Tuyền. Sau khi hắn bẩm báo cho Thiên đế biết, chỉ thị cho hắn lãnh binh xuất chiến, chinh phạt Si Mi chân quân ở Đông Hải.
Lúc cấp bách, sau khi Chỉ Tuyền nghe nói như vậy chỉ kịp đến nhìn Uyên Cực xuất phát, không kịp nói câu nào chỉ có thể vẫy tay tạm biệt.
Cuối cùng, thủy châu băng ngọc này vẫn không đưa lại được Chỉ Tuyền, chỉ vì hắn nghĩ sẽ còn cơ hội gặp lại.
Quả nhiên, chỉ cần mười ngày, Uyên Cực đại thắng trở về, không mất một thần binh nào. Có thể nghe thấy chiến tích anh dũng của Uyên Cực truyền khắp trời đất, hắn một mình đứng giữa trung tâm, trên chiến trường không kẻ nào có thể địch lại, tự tay lấy hồn vía của Si Mị chân quân, không tốn chút thần lực nào!
Xem ra danh hiệu Chiến thần cũng không phải là hữu danh vô thực, bên trong trời đất này chỉ sợ là không còn ai có thể chiến thắng hắn!
Cao cao trên mặt nước biển, Chỉ Tuyền đứng trên bờ biến, nhìn Uyên Cực còn chưa kịp cởi chiến bào đang đứng trước mặt mình, liên tục cười yếu ớt, Uyên Cực mặc chiến bào vào thoạt nhìn càng thêm oai hùng, không ai có thể sánh kịp, dường như sinh ra hắn đã như vậy, anh dũng hào hùng trên chiến trường!
"Ngươi đến đây làm cái gì?" Nàng hỏi, hi vọng sẽ nhận được đáp án trong lòng mong muốn.
Đầu ngón tay đã chạm vào thủy châu băng ngọc nhưng vẫn chưa lấy ra để trả về, đối với câu hỏi này hắn chỉ ấp úng trả lời lại: "Không có gì, vừa vặn đi ngang qua."
Vừa vặn đi ngang qua? Nam Hải cách xa cung điện trên chín tầng trời cao như vậy, làm gì có chuyện đi ngang qua như hắn nói!
Chỉ Tuyền buồn bực, quả thật là một cọc gỗ, ngay cả một câu nói dễ nghe cũng không có! Đợi hắn đến mười ngày mới trở về vậy mà chỉ nói một câu là đi ngang qua!
"Đi ngang qua, ngươi có thể đi tiếp rồi, thật khéo Bản nữ thần cũng có việc phải ra ngoài, thứ lỗi không thể phụng bồi!"
Nói xong xoay người rời đi, nhất thời khiến Uyên Cực không biết nên đối phó như thế nào, cũng không biết phải nói ra sao. Có trời mới biết hắn có biết bao nhiêu lời muốn nói, nhưng không biết bắt đầu nói từ đâu, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp này sẽ biến mất trong tầm mắt, Uyên Cực vội vàng đuổi kịp, theo sát phía sau, khống chế trong khoảng cách thích hợp, vừa không làm phiền Chỉ Tuyền nhưng cũng không để nàng rời khỏi tầm mắt.
Nghe thấy phía sau luôn truyền đến tiếng bước chân, khóe miệng Chỉ Tuyền khẽ nhếch lên, có chút thỏa mãn, đi thêm một đoạn đường nữa, đột nhiên xoay người đối diện với Uyên Cực.
"Cho ngươi thêm một cơ hội nói ra điều ngươi muốn nói!"
Rốt cuộc là phải nói gì, trên khuôn mặt tuấn mĩ hiện lên một tia khó xử, phá hủy hình tượng lạnh lùng vốn có, đành phải cầm thủy châu băng ngọc giơ lên, có chút không nỡ: "Ngươi đánh rơi, trả lại cho ngươi."
Chỉ Tuyền tức đến xù lông, thật sự không biết trong đầu hắn suy nghĩ cái gì!
Bước nhanh tiến đến trước mặt Uyên Cực, cướp lại thủy châu băng ngọc, nghiến răng nghiến lợi: "Cám ơn! Chiến thần Uyên Cực!"
Quay đầu tiếp tục đi về phía trước, bước chân nhanh hơn dường như muốn phát tiết lửa giận trong lòng, nhưng người phía sau vẫn tiếp tục đi theo.
Nàng nhanh, hắn nhanh. Nàng chậm, hắn chậm. Nàng dừng, hắn dừng.
Hai thượng thần giống như một đứa trẻ đang chơi một trò chơi đuổi bắt không thú vị.
"Ngươi đi theo ta làm cái gì? !" Chỉ Tuyền trợn mắt nhìn hắn, cực ghét sự chậm hiểu của hắn.
Uyên Cực nhíu mày, không biết nên nói cái gì, hắn đi theo nàng làm cái gì? Hắn không biết, chỉ cảm thấy không muốn thấy người trước mặt biến mất trong tầm mắt của bản thân.
"Nếu ngươi còn đi theo phía sau ta lặng lẽ không tiếng động như vậy, ta sẽ, sẽ đến Điện Cửu Hà tùy tiện tìm một lính tôm tướng cua mà gả cho!"
Dưới tình thế cấp bách nên thốt ra lời nói, vừa nói xong, nàng đã thấy hối hận, nói như vậy vừa kì lạ vừa đột ngột, cho dù nàng có nhận ra tâm ý của Uyên Cực nhưng bắt nữ tử nói ra miệng thì cũng có chút khó khăn.
Đang định quay đầu rời đi trốn tránh cảm giác xấu hổ này thì lại đụng phải một bức tường thịt, cường tráng lạnh cứng.
Ngẩng đầu lên, không biết Uyên Cực từ lúc nào đã đến trước mặt nàng, vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn bản thân, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, cứng ngắc bắn ra mấy chữ.
"Ngươi, chỉ có thể là của ta!"
Lời nói như vậy rất khó có thể tưởng tượng lại đi ra từ trong miệng hắn, nháy mắt trong lòng Chỉ Tuyền nở hoa, nàng biết, thì ra đối phó với Uyên Cực thì phải uy hiếp hắn!
Hai người xác định tình cảm, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ được cực kì hâm mộ trong trời đất này.
Một tháng sau, bên bờ biển Nam Hải.
Chỉ Tuyền mặc chiến bào mà mình tự tay làm cho Uyên Cực.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tiễn hắn ra chiến trường, nhưng lần tiễn đưa này, đáy lòng nàng nảy sinh một tia bất an, không biết tại sao lại thế này, theo lý thuyết với năng lực của Uyên Cực thì không cần lo lắng, cho dù kẻ địch có là kẻ đứng đầu Ma giới - Đế Thú Cửu Lễ.
Hai người ôm nhau tạm biệt, một câu ta chờ ngươi, một câu ta sẽ trở về.
Có bao nhiêu ngôn từ cũng không thể diễn tả hết cõi lòng, như vậy cứ để ở đáy lòng vì hai người đều tự mình biết rõ.
Trên chiến trường.
Hai bên ngang nhau, sấm sét đầy trời!
Ý nghĩa chân chính của trận đại chiến lần này là để tìm ra Thần Ma ai mạnh hơn,nhưng mà khí thế của trận chiến Thần Ma này khiến tất cả mọi người đều sợ đến mức phải lui binh sau một hồi ác chiến, cho đến nay vẫn còn là câu chuyện được kể lại một cách say sưa.
Tất cả mọi người chỉ nhớ rõ, trận đại chiến này diễn ra trong vẻn vẹn mười ngày mười đêm, cuối cùng ngay cả ai thắng ai thua bọn họ cũng không biết rõ được.
Chỉ có hai người trong cuộc chiến là biết, Uyên Cực thắng, chỉ có điều là chỉ thẳng nửa chiêu, nhưng như thế cũng đủ.
Nhưng mà, không ai nhận ra, trong lúc đối đầu, Cửu Lễ gieo vào người Uyên Cực một ma căn, ai thua ai thắng, thật sự vẫn chưa biết được!
Sau khi đại chiến, song phương giữ thế giằng co, khiến người ta không khỏi suy nghĩ.
Ai lại biết, lúc đêm khuya, Uyên Cực dường như trở nên mê muội ngoan ngoãn đi vào địa bàn của Cửu Lễ, không hề có chút thần thức nào, mặc cho xử lý.
"Tốt lắm, quả nhiên hồn chú địa giới lợi hại!" Trong bóng đêm, giọng nói Cửu Lễ vô cùng đắc ý, trong mắt lóe lên tia sáng, hôm nay hắn mới biết được thì ra trong trời đất này còn có nhân vật lợi hại như vậy, có thể thắng được một chiêu của hắn.
Cho nên, không thể giữ lại Uyên Cực!
"Ngươi đồng ý rồi, cuối cùng nam nhân này phải giao lại cho ta!" Cặp mắt nham hiểm độc ác kia giống như khí độc lan tràn, quét qua trên người Uyên Cực, người này chính là Âm Thần Ngọc Nữ vừa phải chịu nỗi đau mất chồng! Còn Uyên Cực trước mắt chính là kẻ thù của nàng!
"Ha ha, Bản tôn đã đồng ý thì đương nhiên sẽ giữ lời, nhưng mà nên sử dụng kết công dụng đã, rồi sẽ lại có một đoạn chuyện xưa đặc sắc để kể lại mới hay!" Trong đôi mắt màu đỏ âm u chợt lóe lên tia sang, yên lặng dò xét một bóng dáng trong suốt, trong nháy mắt một đường ánh sáng màu đỏ xẹt qua, hiện hình: "Đã đến đây rồi thì đừng có trốn trốn tránh tránh!"
Một tiếng kêu rên, nơi ánh sáng màu đỏ đánh đến, Tuyết Cơ yên lặng ngã xuống đất, vẻ mặt quật cường nhìn về phía Cửu Lễ: "Không cho ngươi làm tổn thương Uyên Cực!"
"Nga? Vì sao không cho? Ngươi dùng thân phận gì mà không cho?" Cửu Lễ bước từ từ đến trước thân mình nàng ngồi xổm xuống, một tay nắm chặt lấy cằm của nàng, khinh thường giễu cợt.
"Ta, ta....." Thân phận gì? Nàng không có tư cách nói chuyện thân phận, ngay lần đầu tiên nhìn thấy Uyên Cực nàng đã không thể kiềm chế mà yêu hắn, nhưng vĩnh viễn nàng chỉ có thể đứng sau hào quang của Chỉ Tuyền, chỉ có thể bí mật đứng ở một nơi gần đó nhìn hai người bọn họ hạnh phúc, ở một nơi bí mật gần đó tưởng tượng thấy Uyên Cực hoàn hảo.
Thậm chí, lặng lẽ đi ra chiến trường cùng với Uyên Cực, hưởng thụ cảm giác Chỉ Tuyền không ở bên người hắn.
"Không biết nên lấy thân phận gì đúng không? Vậy Bản tôn cho ngươi một thân phận!" Cửu Lễ xiết chặt lấy cằm của nàng, để nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào bản thân, dùng một âm thanh vô cùng hấp dẫn như từ địa ngục: "Chỉ cần ngươi gật đầu, Bản tôn sẽ khiến cho Uyên Cực yêu ngươi, quên đi Chỉ Tuyền, từ nay về sau trong lòng hắn biết đến một người duy nhất là ngươi!"
Yêu nàng? Quên Chỉ Tuyền?
Vô cùng tốt đẹp, hấp dẫn, đây luôn là ảo tưởng, là hy vọng xa vời trong lòng nàng, chẳng lẽ thật sự có một ngày có thể thực hiện được hay sao? Nàng cho rằng, đời đời kiếp kiếp này đều sẽ bị đứng sau Chỉ Tuyền, là cái bóng của nàng.
Nhưng mà có trời mới biết, trong lòng nàng không phục bao nhiêu? Trong lòng nàng luôn luôn kêu gào, kêu gào muốn hủy diệt tất cả hạnh phúc của Chỉ Tuyền!
"Ngươi nói đi, muốn ta làm cái gì?" Giao dịch với ma quỷ, đương nhiên không có chuyện miễn phí.
"Ha ha ha ha." Cửu Lễ buông tay ra, đứng dậy cao giọng cười to, dường như đang khen ngợi trí thông minh của nàng.
Tiếng cười dừng lại, đôi ưng mâu khóa chặt hai mắt Tuyết Cơ, tàn nhẫn đến cực điểm vô cùng khát máu: "Bản tôn muốn ánh mắt của ngươi!"
Ánh mắt nhìn thấu mọi thần tiên, có khả năng khống chế tâm trí, ánh mắt nàng vào tay Cửu Lễ có thể trở thành một vũ khí lợi hại, chính là một ma chú khống chế thần tiên!
Tuyết Cơ run run vuốt ve hai mắt bản thân, có chút do dự.
Ánh mắt này chính là nguyên nhân khiến nàng căm ghét, đau khổ nhưng cũng đồng thời điểm đặc biệt duy nhất của nàng.
Bởi vì, ánh mắt này có ánh sáng xanh nhè nhẹ, cũng là dấu hiệu là Tuyết Nữ của nàng, nhưng cũng đồng thời khiến nàng trở thành cái bóng của Chỉ Tuyền! Nàng ta cũng chỉ có duy nhất màu xanh mới có được sự chú ý của Uyên Cực, cũng không hơn gì nàng.
Nàng chán ghét khi phải là bóng dáng của Chỉ Tuyền! Vậy nên cặp mắt này cũng không cần thiết!
Trên mặt Tuyết Cơ đầy sự kiên định: "Lấy đi!"
Cửu Lễ cười cười, đắc ý giống như vừa giành chiến thắng, lại dường như cảm thấy thú vị với tiết mục mà bản thân an bày.
Lúc Uyên Cực tỉnh lại, dường như cảm thấy tất cả đều thay đổi, trong lòng cảm thấy vô cùng kì lạ.
Cố gắng suy nghĩ, từng đoạn trí nhớ lướt qua xen kẽ trong đầu, từng đoạn trí nhớ nhỏ được gom góp lại, dường như đang sắp xếp lại, nhưng lại cảm thấy đã bỏ qua cái gì, bỏ lỡ cái gì đó.
Hắn đứng dậy, cảm giác bên cạnh có người, trợn mắt nhìn qua thì thấy có một nữ tử mặc y phục trắng ngủ bên người hắn, hai mắt khép chặt, từ khóe mắt chảy ra hai hàng máu tươi chói mắt, khởi động sóng lớn mãnh liệt trong đầu hắn.
Có những đoạn kí ức ngắn ngủi lướt qua, cặp mắt này vốn dĩ phải là màu xanh lam, cũng chính là màu sắc hắn yêu thích, bởi vì đó là màu mắt của nữ nhân mà hắn yêu.
Những hình ảnh trong đầu nhanh chóng được quay ngược trở lại, hắn nhìn thấy chiến trường u ám, sau một chưởng của đối phương, hắn không có cách nào lui lại, một chưởng này chắc chắn sẽ đánh trên người hắn nhưng lại bị một bóng dáng màu trắng ngăn lại, đỡ toàn bộ chiêu thức, toàn bộ sức mạnh giã vào bóng dáng màu trắng kia, hai mắt bị ma khí ăn mòn mà hỏng.
Đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tuyết Cơ đang ngủ bên cạnh, là nàng đã cứu bản thân? Nàng là ai?
Đúng lúc hắn nghi ngờ thì Tuyết Cơ tỉnh lại, nhưng mà hai mắt nhắm nghiền, không mở được.
"Uyên, ta là Tuyết nhi ngươi yêu nhất, ngươi không việc gì là tốt rồi." Cho dù trên khuôn mặt xinh đẹp có bị vết máu dữ tợn bau trùm thì nụ cười của nàng vẫn mị hoặc như cũ, dường như đang dẫn đường cho Uyên Cực, giúp hắn hoàn thiện nốt đoạn trí nhớ.
Lời nói dối vụng về này, thủ đoạn ti tiện này kéo theo ngàn năm tình thù, kiếp nạn một đời..................
Mặt trời chiếu sáng, mây lớn bay quanh.
Chỉ Tuyền từ Nam Hải đi qua Nhân giới hướng về phía ngục phủ, thiếu chút nữa đã bị cảnh đẹp bên dưới mê hoặc, luôn muốn dừng chân.
Đi một lát đã đến cửa ngục phủ trên núi Đào Chỉ, hơn nữa cũng không quá xa cảnh đẹp nhân gian kia nên liên tục quay đầu chăm chú nhìn.
"Cửu Hà tỷ tỷ, cái nơi thô tục này có gì mà đẹp mắt chứ, vẫn nên mau làm chính sự đi!" Tuyết Cơ đứng sau lưng nàng thúc giục, rất khinh thường ánh mắt lưu luyến của Chỉ Tuyền với Nhân giới.
Lưu luyến quay đầu, gương mặt xinh đẹp chói mắt cười rộ lên có thể sánh với ánh sáng nhật nguyệt, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
"Ta thấy rất chân thật, là một nơi rất tốt đẹp!" Chỉ Tuyền cười khẽ: "Đi thôi!"
Quả nhiên, Địa Phủ dưới Hạ giới rất khác với trên Thiên Đình, xung quanh đều là hơi trở âm u, kì dị, nếu không phải có tiên khí hộ thể, chắc chắn Chỉ Tuyền không nghĩ mình có thể bước lên phía trước.
Đôi lông mày nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, nàng nhìn xung quanh, không biết nên đi hướng nào. Quanh thân đều là tiếng gào khóc thảm thiết, nhưng u hồn cứ qua lại xung quanh thân mình, không chịu nổi phiền hà nữa, vẫn nên dọa một chút để chúng cách xa nàng một trượng, thần lực của thượng thần vốn là cội nguồn sự sợ hãi của ma quỷ.
Đột nhiên, ánh mắt Chỉ Tuyền dừng lại ở phía trước, chân mày đang nhíu chặt cũng dãn hơn ra, chỉ cảm thấy trong bóng tối này có một bóng dáng nhẹ nhàng, mát mẻ khiến tâm tình nàng lập tức sáng sủa hơn.
Ánh mắt dừng lại chỗ nam tử kia, khuôn mặt anh tuấn này quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, hơn nữa trên người hắn còn tỏa ra hơi thở cực kỳ thanh cao hoàn toàn không phù hợp với nơi đây hơi thở ô uế như này. Hắn đang nhíu màu, đứng yên cẩn thẩn đánh giá khuôn mặt kia, theo như sắc mặt, Chỉ Tuyền thấy được hắn không vui, chỉ vỉ căn bản nơi này không nên là nơi hắn ở lại.
Nhất thời, thời gian như dừng lại, Chỉ Tuyền nhìn không biết mệt mỏi bóng dáng kia, cho nên lúc đó nàng cũng không nhận ra, Tuyết Cơ đứng phía sau cũng si ngốc mà nhìn.
"Chỉ Tuyền, sao ngươi lại đến đây?" Một giọng nói có phần kinh ngạc vang lên bên tại, Chỉ Tuyền biết là ai nên không quay đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nam tử phía trước, dường như cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
"Nhàn rỗi vô sự, giúp Thiên đế đưa văn kiện cho Diêm Vương." Chỉ Tuyền run run nhìn một tia ánh sáng trong tay, rồi đột nhiên quay đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía nữ tử đang nói chuyện với nàng: "Âm Thần tẩu tẩu, ngươi mau nói cho ta biết, nam nhân kia là ai, hắn là thủ hạ của Diêm Vương sao?"
Âm Thần Ngọc Nữ nhìn theo phương hướng Chỉ Tuyền chỉ, thấy Uyên Cực một tay cầm bút, một tay cầm sách, chính là đang ghi chép. Trong ánh mắt xẹt qua một tia chán ghét, giải thích: "Địa Phủ này sao dung hạ được vị tôn đại thần này! Hắn là Đại Tướng quân thủ hạ của Thiên đế, nghe nói thần lực trác tuyệt, nhưng tính tình kiêu ngạo, đắc tội với nhiều người trên Thiên đình, bị Thiên đế phạt đến Địa phủ làm quân Thôi phủ mấy ngày, ta cảm thấy trừng phạt này còn quá nhẹ!"
"Chị dâu, ta thấy ngươi rất nhẫn tâm, mới thành thân với biểu ca mà vẫn con nhẫn tâm như vậy, cẩn thận biểu ca thay lòng đó!" Nói xong thì nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của Âm Thần Ngọc Nữ, Chỉ Tuyền nhanh nhạy cười nói: "Đùa thôi, ta đi trước gặp vị tôn đại thần này, ha ha!"
Tiếng cười khẽ của nàng dễ nghe như chuông ngân, giống như một tia sáng chiếu rọi Địa phủ âm sâu khí nặng.
Uyên Cực còn đang bận bịu làm việc thì nghe thấy tiếng cười như chuông ngân này, có chút tò mò quay đầu nhìn quanh, cảm thấy tiếng cười này như đang rửa trôi những hắc ám trên người hắn.
"Ngươi đang tìm ta sao?" Chỉ Tuyền nhảy đến chỗ của hắn, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác giống như một tinh linh vậy.
Cảm thấy hơi kinh hãi nhưng trên mặt Uyên Cực vẫn là sự thong thả, lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Chỉ Tuyền, nhất thời quên mất mình đang ở nơi nào.
Nụ cười tuyệt mỹ của nàng không ngôn từ nào có thể miêu tả, đây là nụ cười không thể nhìn thấy ở Địa phủ, thậm chí trên thế giới này cũng sẽ tuyệt đối không có một khuôn mặt tươi cười tuyệt mỹ như vậy. Quanh thân là ngự khí màu xanh nhạt, tất cả những cái không sạch sẽ đều bị ngăn lại ở bên ngoài, khiến trong mắt hắn tràn ngập hình ảnh sạch sẽ, thẩm thấu đến tận đáy lòng.
Cố gắng che giấu sự kinh diễm xuống đáy lòng, ngay lập tức Uyên Cực khôi phục dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng: "Không phải."
Hai chữ bay ra từ môi mỏng, mang theo sự lạnh lùng ngăn cách vạn vật, nhưng lại không thể khiến Chỉ Tuyền thất vọng, bởi vì nàng nhìn ra được ánh mắt hắn đang hướng về cái gì, hướng về ánh sáng có thể gột sạch mọi thứ.
"Sau khi Thiên đế mở tiệc, ngươi đến chín tầng trời cao, ta có thể giúp ngươi rời khỏi nơi ngục phủ đầy âm khí này." Chỉ Tuyền tự tin để lại một câu nói rồi quay đi hoàn thành nhiệm vụ của nàng, dường như trong lòng đang vô cùng vui vẻ, nàng nghĩ có lẽ mình để ý tên nam tử trác tuyệt kia rồi.
Uyên Cực ngạc nhiên quay đầu, đương nhiên đã không còn nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đâu nữa, một tia thất vọng nổi lên trong lòng, nhưng ngay sau đó thì cau mày, áp chế cảm xúc kì quái đó xuống. Nhưng mà âm thanh tuyệt mỹ không thể bỏ qua vừa rồi cứ không ngừng vọng lại trong đầu hắn, giống như một lời thề vậy.
Một ngày sau, trên chín tầng trời cao, khèn tiêu Nguyệt Vũ, hoa lệ Lăng Nhiên.
Trong buổi tiệc, chúng thần tiên không ai vắng mặt, không đơn thuần bởi vì đây là chiếu chỉ của Thiên đế mà còn bởi vì muốn nhìn đã con mắt của mình.
Mọi người đều nghe nói, Cửu Hà thần nữ xinh đẹp nhất trong trời đất của Nam Hải hôm nay sẽ nhảy múa góp vui trong buổi tiệc, một đám vô cùng tò mò, tề tụ đầy đủ trước điện Lăng Tiêu, cảm thấy có thể xem tiên nữ thượng thần này hiến múa thì nhất định có thể mở rộng tầm mắt.
Mãi đến khi tất cả tiết mục đều biểu diễn xong, Chỉ Tuyền nhìn quanh bốn phía, vẫn không nhìn thấy bóng dáng kia, chỉ có thể thầm than một tiếng, kéo váy dài tiến lên múa.
Một âm thanh tươi đẹp vang lên, đột nhiên giữa đại điện xuất hiện trăm ngàn con chim Tước, xếp hàng nhảy múa trong đại điện, không cần có ai chỉ đạo mà có thể tự động nhảy múa, tiếng kêu chíp chíp vang lên có nhịp điệu tạo nên vũ điệu tuyệt mĩ nhất, bóng dáng Phượng Hoàng ẩn hiện trong hàng trăm chim Tước, sắc xanh vàng rực rỡ khiến tất cả tiên đạo đều chấn động.
Ánh sáng màu xanh lam vừa hiện lên, Chỉ Tuyền linh hoạt như một dải băng dừng lại trên lưng Phượng Hoàng, nhảy múa uyển chuyển, kỹ thuật nhảy vô song.
Cùng với tiếng kêu to của chim Tước, Chỉ Tuyền bước nhẹ nhảy múa giống như chim Yến về tổ, bay lên cao giống Du Long nhảy múa. Trở thành một cảnh tượng mỹ lệ nhất trên chín tầng trời cao.
Thân mình di chuyển đến một độ cong quỷ dị, ánh mắt Chỉ Tuyền sáng lên, nhìn về đối diện đằng trước, nàng có thể nhìn thấy cặp mắt bình tĩnh màu vàng ẩn hiện trong đám người nhìn về phía nàng, tuy rằng sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự kinh diễm chợt lóe lên trong đôi mắt kia.
Trong lòng cao hứng, nàng càng nhảy múa hăng say hơn, động tác xoay tròn dường như không còn là thân thể nàng nữa, mà mềm dẻo giống như đang chơi một bản tuyệt khúc của thế gian.
Khi bài múa kết thúc, Chỉ Tuyền bay thẳng lên phía trên chim Hoàng, khí thế và sự diễm lệ đều có đủ cả, vô cùng kiêu ngạo!
Không đợi đến khi Thiên đế nói gì đó, Chỉ Tuyền nhanh nhẹn bay lên, trong nháy mắt đã biến mất ở đại điện, trong lòng có suy nghĩ riêng, đương nhiên không hề nhìn thấy ẩn hiện trong bóng tối có một đường ánh mắt ghen ghét như rắn, giống như một con sói đang săn mồi.
"Ta nhảy múa nhìn có được không?" Chí Tuyền mang theo sự kiêu ngạo của một thiếu nữ tươi cười lộng lẫy đến trước mặt Uyên Cực.
Trên mặt hiện lên một chút mất tự nhiên, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mặt khi còn mình đang thất thần, rầu rĩ ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
"Đi thôi, ta đã nói là sẽ giúp ngươi mà." Chỉ Tuyền cũng không vì sự chậm chạp của hắn mà tức giận, cực kì tự nhiên kéo cánh tay hắn đi thực hiện hứa hẹn của bản thân.
Đôi mắt màu vàng khẽ di động, Uyên Cực không nói gì mà để nàng tùy ý kéo mình đi. Có lẽ nghĩ lại hắn cũng không thật sự vì lời hứa của nàng mà đến.
"Ngươi định giúp ta như thế nào, ta sẽ phải cảm tạ ngưoi như thế nào?"
"Ly Tân có loạn, chỉ có biểu ca Si Mị chân quân mới có thể bình định, Thiên đế đang vội vàng mà biểu ca còn chưa đồng ý, chỉ cần biểu ca tự mình yêu cầu ngươi làm Phó tướng thì nhất định Thiên đế sẽ đồng ý." Chỉ Tuyền dừng lại thuận miệng nói ra, lại cảm thấy quần áo trên người rất vướng viu, xoay người một cái đổi một bộ trang phục màu xanh lam đơn giản tiện gọn hơn.
"Cảm ơn như thế nào? Ta còn chưa nghĩ ra."
"Vì sao ngươi lại giúp ta?" Không biết tại sao, Uyên Cực rất muốn hỏi vấn đề này.
"Bởi vì. . . . . ." Quay đầu cười khẽ nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của nam tử, ánh mắt sáng lên: "Dường như Bổn tiên nữ coi trọng ngươi rồi."
Uyên Cực đứng yên tại chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào, còn Chỉ Tuyền thì cười khẽ bước lên phía trước, giống như mọi chuyện đã nắm chắc trong tay.
Hai người đi đến một khu rừng bí mật, rõ ràng có thể nghe thấy phía sau mấy cây đại thụ truyền đến một đoạn đối thoại, Chỉ Tuyền cười tự nhiên, chính là giọng nói của biểu ca nàng, đang định kéo Uyên Cực tiến lên thì lại bị hắn ngăn lại đứng yên, biểu cảm nghiêm túc ý bảo nàng chú ý lắng nghe.
Chỉ Tuyền nghi ngờ đứng lại, âm thanh tinh tế truyền vào trong tai.
"Lần này nếu Thiên đế phái ngươi đi đánh trận thì ngươi định làm như thế nào?" Một giọng nói kiêu ngạo biến hóa kì lạ vang lên, giống như đến từ địa ngục, Chỉ Tuyền chưa từng nghe thấy.
"Biến trăm vạn thần binh thành ma binh, chiếm Nhân giới phản Thiên đình cướp đoạt thế gian, Bản quân làm việc đó dễ như trở bàn tay!" Đây là giọng nói của Si Mị chân quân! Biểu ca của nàng!
"Ha ha, có thể tin tưởng như vậy được không? Chớ để đến lúc đó bại trận làm liên lụy đến Bản tôn!"
"Hừ, ngươi cho rằng Bản quân cưới Âm Thần Ngọc Nữ là vì sao, đương nhiên là vì đất phong đầy âm khí ở đó, hồn phách của sống lại, giúp ta hoàn thành đại kế! Nếu không, chỉ là một thần nữ nho nhỏ dưới mặt đất sao có thể lọt vào thần nhãn của Bản quân!"
"Vậy Bản tôn chờ mong biểu hiện của ngươi!" Một bóng dáng màu đỏ lóe lên, dễ dàng đi xuyên qua Thần giới.
Theo sát phía sau, Chỉ Tuyền không nói một tiếng liền bám theo, nàng nhận ra, bóng dáng màu đỏ kia không giống bất kì thượng thần nào trong giới thần tiên, nàng muốn đuổi kịp để biết rõ ràng!
Uyên Cực chưa kịp ngăn cản hành vi của Chỉ Tuyền, thầm nguyền rủa một tiếng, đành phải theo sau. Hắn biết bóng dáng màu đỏ kia chính là người đứng đầu Ma giới Đế Thú Cửu Lễ, không phải là một kẻ mà một nữ thần có thể đối phó!
"Đứng lại! Ngươi là yêu ma phương nào, sao dám tự tiện xông vào Thần giới!" Chỉ Tuyền lớn tiếng kêu to phía sau Cửu Lễ, rất quanh minh chính đại!
Hoàn toàn có khả năng thoát khỏi Chỉ Tuyền, khóe miệng Cửu Lễ khẽ nhếch lên, bình tĩnh dừng lại, kiêu ngạo nhìn Chỉ Tuyền, ánh mắt như chim ưng khóa chặt nàng lại, dường như đang nhìn một vật phẩm vốn thuộc về bản thân, khiến Chỉ Tuyền cảm thấy rất không tự nhiên.
"Bản tôn đi không gặp trở ngại, tại sao lại thèm để một thần tiên nho nhỏ vào mắt!" Ánh mắt như chim ứng xẹt qua : "Ngươi đã đưa đến cửa, vậy thì trở về với Bản tôn, làm Vương hậu Ma giới, cùng hưởng trời đất!"
Chỉ Tuyền dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn: "Hồ ngôn loạn ngữ! Thì ra là Đế Thú Ma giới đại danh đỉnh đỉnh, hừ, vậy mà dám dõng dạc tuyên bố muốn đối nghịch với Thiên đình! Xem ra Bản thần nữ không thể không bắt ngươi đền tội!
Đang định gọi thủy kiếm ra thì lại bị Uyên Cực ngăn lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Cửu Lễ.
"Ngươi ngăn cản ta làm gì?"
Uyên Cực không để ý đến Chỉ Tuyền mà nhìn chằm chằm vào Cửu Lễ rồi nhẹ nhàng nói ra mấy chứ: "Gặp lại ở chiến trường."
Hắn biết, sẽ có một trận chiến sinh tồn giữa cả hai, là một cuộc chiến tranh bất tử bất diệt.
"Hừ, Bản tôn sẽ chờ." Xoay người rồi biến mất, bóng dáng màu đỏ mà quỷ dị.
"Làm sao bây giờ? Vậy mà biểu ca lại dám làm phản, Thiên đế còn chưa biết, chúng ta....!" Vẻ mặt của Chỉ Tuyền nghiêm túc, đến lúc này không thể hờ hững với dã tâm của phản loạn của Si Mị chân quân.
"Bây giờ ta sẽ đi nói với Thiên đế, ngươi chớ có rút dây động rừng." Thiên đế dù có phiền muộn chuyện hắn bị phạt nhưng cũng không dám bỏ qua lời nói của hắn, mà lần này hắn ra chiến trường chính là chuyện vui của giới thần tiên.
Giọng nói của Uyên Cực lạnh nhạt, nó dễ dàng khiến thần kinh đang căng lên của Chỉ Tuyền thả lỏng hơn.
"Vậy ngươi đi nhanh đi! Ta về Nam Hải xem hắn còn điểm đáng ngờ nào nữa không." Chỉ Tuyền nhanh chóng quay ngược trở lại, vô cùng lo lắng nên muốn trở về.
Uyên Cực không ngờ là nàng sẽ vội vàng như vậy, muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng chỉ kịp nói ra một câu: "Ngươi tên là gì?"
Không quay đầu, vậy mà đến tận bây giờ hắn còn chưa biết tên mình là gì!
"Ta tên là Chỉ Tuyền." Nhận ra hắn sẽ báo cáo tên bản thân sau khi nghe được tên mình, Chỉ Tuyền lập tức lớn tiếng nói: "Ta biết, tên ngươi là Uyên Cực."
Lườm một cái rồi xoay người rời đi, trong lòng có chút tức giận khi hắn không để ý đến bản thân, gọi tùy tiện một người ở đây đều có thể nói nàng là ai!
Hình như có sự chán nản lướt qua trên khuôn mặt, lúc này Uyên Cực không biết nên nói như thế nào về tâm tình của hắn, giống như khi vừa không nhìn thấy dung nhan mỹ lệ này liền cảm thấy trong lòng bắt đầu nhớ nhung, ánh mắt dừng lại trên một viên đá màu xanh ngọc trên mặt đất.
Tiến lên xoay người nhặt lên, xoa nhẹ nó một chút thì sẽ cảm nhận được hơi thở của chủ nhân nó, thì ra vừa rồi trong lúc đi vội vàng Chỉ Tuyền đã đánh rơi.
Thủy châu băng ngọc? Quả thật rất phù hợp làm trang sức của Chỉ Tuyền, thanh nhã mà không mất đi sự hoa lệ, có thể khiến tinh thần bình yên, là một thần vật tốt nhất. Bỏ nó vào trong đai lưng, nghĩ đến lần sau gặp lại Chỉ Tuyền sẽ trả lại.
Nhưng thời gian không đợi người, vẫn chưa đến lúc gặp lại Chỉ Tuyền. Sau khi hắn bẩm báo cho Thiên đế biết, chỉ thị cho hắn lãnh binh xuất chiến, chinh phạt Si Mi chân quân ở Đông Hải.
Lúc cấp bách, sau khi Chỉ Tuyền nghe nói như vậy chỉ kịp đến nhìn Uyên Cực xuất phát, không kịp nói câu nào chỉ có thể vẫy tay tạm biệt.
Cuối cùng, thủy châu băng ngọc này vẫn không đưa lại được Chỉ Tuyền, chỉ vì hắn nghĩ sẽ còn cơ hội gặp lại.
Quả nhiên, chỉ cần mười ngày, Uyên Cực đại thắng trở về, không mất một thần binh nào. Có thể nghe thấy chiến tích anh dũng của Uyên Cực truyền khắp trời đất, hắn một mình đứng giữa trung tâm, trên chiến trường không kẻ nào có thể địch lại, tự tay lấy hồn vía của Si Mị chân quân, không tốn chút thần lực nào!
Xem ra danh hiệu Chiến thần cũng không phải là hữu danh vô thực, bên trong trời đất này chỉ sợ là không còn ai có thể chiến thắng hắn!
Cao cao trên mặt nước biển, Chỉ Tuyền đứng trên bờ biến, nhìn Uyên Cực còn chưa kịp cởi chiến bào đang đứng trước mặt mình, liên tục cười yếu ớt, Uyên Cực mặc chiến bào vào thoạt nhìn càng thêm oai hùng, không ai có thể sánh kịp, dường như sinh ra hắn đã như vậy, anh dũng hào hùng trên chiến trường!
"Ngươi đến đây làm cái gì?" Nàng hỏi, hi vọng sẽ nhận được đáp án trong lòng mong muốn.
Đầu ngón tay đã chạm vào thủy châu băng ngọc nhưng vẫn chưa lấy ra để trả về, đối với câu hỏi này hắn chỉ ấp úng trả lời lại: "Không có gì, vừa vặn đi ngang qua."
Vừa vặn đi ngang qua? Nam Hải cách xa cung điện trên chín tầng trời cao như vậy, làm gì có chuyện đi ngang qua như hắn nói!
Chỉ Tuyền buồn bực, quả thật là một cọc gỗ, ngay cả một câu nói dễ nghe cũng không có! Đợi hắn đến mười ngày mới trở về vậy mà chỉ nói một câu là đi ngang qua!
"Đi ngang qua, ngươi có thể đi tiếp rồi, thật khéo Bản nữ thần cũng có việc phải ra ngoài, thứ lỗi không thể phụng bồi!"
Nói xong xoay người rời đi, nhất thời khiến Uyên Cực không biết nên đối phó như thế nào, cũng không biết phải nói ra sao. Có trời mới biết hắn có biết bao nhiêu lời muốn nói, nhưng không biết bắt đầu nói từ đâu, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp này sẽ biến mất trong tầm mắt, Uyên Cực vội vàng đuổi kịp, theo sát phía sau, khống chế trong khoảng cách thích hợp, vừa không làm phiền Chỉ Tuyền nhưng cũng không để nàng rời khỏi tầm mắt.
Nghe thấy phía sau luôn truyền đến tiếng bước chân, khóe miệng Chỉ Tuyền khẽ nhếch lên, có chút thỏa mãn, đi thêm một đoạn đường nữa, đột nhiên xoay người đối diện với Uyên Cực.
"Cho ngươi thêm một cơ hội nói ra điều ngươi muốn nói!"
Rốt cuộc là phải nói gì, trên khuôn mặt tuấn mĩ hiện lên một tia khó xử, phá hủy hình tượng lạnh lùng vốn có, đành phải cầm thủy châu băng ngọc giơ lên, có chút không nỡ: "Ngươi đánh rơi, trả lại cho ngươi."
Chỉ Tuyền tức đến xù lông, thật sự không biết trong đầu hắn suy nghĩ cái gì!
Bước nhanh tiến đến trước mặt Uyên Cực, cướp lại thủy châu băng ngọc, nghiến răng nghiến lợi: "Cám ơn! Chiến thần Uyên Cực!"
Quay đầu tiếp tục đi về phía trước, bước chân nhanh hơn dường như muốn phát tiết lửa giận trong lòng, nhưng người phía sau vẫn tiếp tục đi theo.
Nàng nhanh, hắn nhanh. Nàng chậm, hắn chậm. Nàng dừng, hắn dừng.
Hai thượng thần giống như một đứa trẻ đang chơi một trò chơi đuổi bắt không thú vị.
"Ngươi đi theo ta làm cái gì? !" Chỉ Tuyền trợn mắt nhìn hắn, cực ghét sự chậm hiểu của hắn.
Uyên Cực nhíu mày, không biết nên nói cái gì, hắn đi theo nàng làm cái gì? Hắn không biết, chỉ cảm thấy không muốn thấy người trước mặt biến mất trong tầm mắt của bản thân.
"Nếu ngươi còn đi theo phía sau ta lặng lẽ không tiếng động như vậy, ta sẽ, sẽ đến Điện Cửu Hà tùy tiện tìm một lính tôm tướng cua mà gả cho!"
Dưới tình thế cấp bách nên thốt ra lời nói, vừa nói xong, nàng đã thấy hối hận, nói như vậy vừa kì lạ vừa đột ngột, cho dù nàng có nhận ra tâm ý của Uyên Cực nhưng bắt nữ tử nói ra miệng thì cũng có chút khó khăn.
Đang định quay đầu rời đi trốn tránh cảm giác xấu hổ này thì lại đụng phải một bức tường thịt, cường tráng lạnh cứng.
Ngẩng đầu lên, không biết Uyên Cực từ lúc nào đã đến trước mặt nàng, vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn bản thân, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, cứng ngắc bắn ra mấy chữ.
"Ngươi, chỉ có thể là của ta!"
Lời nói như vậy rất khó có thể tưởng tượng lại đi ra từ trong miệng hắn, nháy mắt trong lòng Chỉ Tuyền nở hoa, nàng biết, thì ra đối phó với Uyên Cực thì phải uy hiếp hắn!
Hai người xác định tình cảm, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ được cực kì hâm mộ trong trời đất này.
Một tháng sau, bên bờ biển Nam Hải.
Chỉ Tuyền mặc chiến bào mà mình tự tay làm cho Uyên Cực.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tiễn hắn ra chiến trường, nhưng lần tiễn đưa này, đáy lòng nàng nảy sinh một tia bất an, không biết tại sao lại thế này, theo lý thuyết với năng lực của Uyên Cực thì không cần lo lắng, cho dù kẻ địch có là kẻ đứng đầu Ma giới - Đế Thú Cửu Lễ.
Hai người ôm nhau tạm biệt, một câu ta chờ ngươi, một câu ta sẽ trở về.
Có bao nhiêu ngôn từ cũng không thể diễn tả hết cõi lòng, như vậy cứ để ở đáy lòng vì hai người đều tự mình biết rõ.
Trên chiến trường.
Hai bên ngang nhau, sấm sét đầy trời!
Ý nghĩa chân chính của trận đại chiến lần này là để tìm ra Thần Ma ai mạnh hơn,nhưng mà khí thế của trận chiến Thần Ma này khiến tất cả mọi người đều sợ đến mức phải lui binh sau một hồi ác chiến, cho đến nay vẫn còn là câu chuyện được kể lại một cách say sưa.
Tất cả mọi người chỉ nhớ rõ, trận đại chiến này diễn ra trong vẻn vẹn mười ngày mười đêm, cuối cùng ngay cả ai thắng ai thua bọn họ cũng không biết rõ được.
Chỉ có hai người trong cuộc chiến là biết, Uyên Cực thắng, chỉ có điều là chỉ thẳng nửa chiêu, nhưng như thế cũng đủ.
Nhưng mà, không ai nhận ra, trong lúc đối đầu, Cửu Lễ gieo vào người Uyên Cực một ma căn, ai thua ai thắng, thật sự vẫn chưa biết được!
Sau khi đại chiến, song phương giữ thế giằng co, khiến người ta không khỏi suy nghĩ.
Ai lại biết, lúc đêm khuya, Uyên Cực dường như trở nên mê muội ngoan ngoãn đi vào địa bàn của Cửu Lễ, không hề có chút thần thức nào, mặc cho xử lý.
"Tốt lắm, quả nhiên hồn chú địa giới lợi hại!" Trong bóng đêm, giọng nói Cửu Lễ vô cùng đắc ý, trong mắt lóe lên tia sáng, hôm nay hắn mới biết được thì ra trong trời đất này còn có nhân vật lợi hại như vậy, có thể thắng được một chiêu của hắn.
Cho nên, không thể giữ lại Uyên Cực!
"Ngươi đồng ý rồi, cuối cùng nam nhân này phải giao lại cho ta!" Cặp mắt nham hiểm độc ác kia giống như khí độc lan tràn, quét qua trên người Uyên Cực, người này chính là Âm Thần Ngọc Nữ vừa phải chịu nỗi đau mất chồng! Còn Uyên Cực trước mắt chính là kẻ thù của nàng!
"Ha ha, Bản tôn đã đồng ý thì đương nhiên sẽ giữ lời, nhưng mà nên sử dụng kết công dụng đã, rồi sẽ lại có một đoạn chuyện xưa đặc sắc để kể lại mới hay!" Trong đôi mắt màu đỏ âm u chợt lóe lên tia sang, yên lặng dò xét một bóng dáng trong suốt, trong nháy mắt một đường ánh sáng màu đỏ xẹt qua, hiện hình: "Đã đến đây rồi thì đừng có trốn trốn tránh tránh!"
Một tiếng kêu rên, nơi ánh sáng màu đỏ đánh đến, Tuyết Cơ yên lặng ngã xuống đất, vẻ mặt quật cường nhìn về phía Cửu Lễ: "Không cho ngươi làm tổn thương Uyên Cực!"
"Nga? Vì sao không cho? Ngươi dùng thân phận gì mà không cho?" Cửu Lễ bước từ từ đến trước thân mình nàng ngồi xổm xuống, một tay nắm chặt lấy cằm của nàng, khinh thường giễu cợt.
"Ta, ta....." Thân phận gì? Nàng không có tư cách nói chuyện thân phận, ngay lần đầu tiên nhìn thấy Uyên Cực nàng đã không thể kiềm chế mà yêu hắn, nhưng vĩnh viễn nàng chỉ có thể đứng sau hào quang của Chỉ Tuyền, chỉ có thể bí mật đứng ở một nơi gần đó nhìn hai người bọn họ hạnh phúc, ở một nơi bí mật gần đó tưởng tượng thấy Uyên Cực hoàn hảo.
Thậm chí, lặng lẽ đi ra chiến trường cùng với Uyên Cực, hưởng thụ cảm giác Chỉ Tuyền không ở bên người hắn.
"Không biết nên lấy thân phận gì đúng không? Vậy Bản tôn cho ngươi một thân phận!" Cửu Lễ xiết chặt lấy cằm của nàng, để nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào bản thân, dùng một âm thanh vô cùng hấp dẫn như từ địa ngục: "Chỉ cần ngươi gật đầu, Bản tôn sẽ khiến cho Uyên Cực yêu ngươi, quên đi Chỉ Tuyền, từ nay về sau trong lòng hắn biết đến một người duy nhất là ngươi!"
Yêu nàng? Quên Chỉ Tuyền?
Vô cùng tốt đẹp, hấp dẫn, đây luôn là ảo tưởng, là hy vọng xa vời trong lòng nàng, chẳng lẽ thật sự có một ngày có thể thực hiện được hay sao? Nàng cho rằng, đời đời kiếp kiếp này đều sẽ bị đứng sau Chỉ Tuyền, là cái bóng của nàng.
Nhưng mà có trời mới biết, trong lòng nàng không phục bao nhiêu? Trong lòng nàng luôn luôn kêu gào, kêu gào muốn hủy diệt tất cả hạnh phúc của Chỉ Tuyền!
"Ngươi nói đi, muốn ta làm cái gì?" Giao dịch với ma quỷ, đương nhiên không có chuyện miễn phí.
"Ha ha ha ha." Cửu Lễ buông tay ra, đứng dậy cao giọng cười to, dường như đang khen ngợi trí thông minh của nàng.
Tiếng cười dừng lại, đôi ưng mâu khóa chặt hai mắt Tuyết Cơ, tàn nhẫn đến cực điểm vô cùng khát máu: "Bản tôn muốn ánh mắt của ngươi!"
Ánh mắt nhìn thấu mọi thần tiên, có khả năng khống chế tâm trí, ánh mắt nàng vào tay Cửu Lễ có thể trở thành một vũ khí lợi hại, chính là một ma chú khống chế thần tiên!
Tuyết Cơ run run vuốt ve hai mắt bản thân, có chút do dự.
Ánh mắt này chính là nguyên nhân khiến nàng căm ghét, đau khổ nhưng cũng đồng thời điểm đặc biệt duy nhất của nàng.
Bởi vì, ánh mắt này có ánh sáng xanh nhè nhẹ, cũng là dấu hiệu là Tuyết Nữ của nàng, nhưng cũng đồng thời khiến nàng trở thành cái bóng của Chỉ Tuyền! Nàng ta cũng chỉ có duy nhất màu xanh mới có được sự chú ý của Uyên Cực, cũng không hơn gì nàng.
Nàng chán ghét khi phải là bóng dáng của Chỉ Tuyền! Vậy nên cặp mắt này cũng không cần thiết!
Trên mặt Tuyết Cơ đầy sự kiên định: "Lấy đi!"
Cửu Lễ cười cười, đắc ý giống như vừa giành chiến thắng, lại dường như cảm thấy thú vị với tiết mục mà bản thân an bày.
Lúc Uyên Cực tỉnh lại, dường như cảm thấy tất cả đều thay đổi, trong lòng cảm thấy vô cùng kì lạ.
Cố gắng suy nghĩ, từng đoạn trí nhớ lướt qua xen kẽ trong đầu, từng đoạn trí nhớ nhỏ được gom góp lại, dường như đang sắp xếp lại, nhưng lại cảm thấy đã bỏ qua cái gì, bỏ lỡ cái gì đó.
Hắn đứng dậy, cảm giác bên cạnh có người, trợn mắt nhìn qua thì thấy có một nữ tử mặc y phục trắng ngủ bên người hắn, hai mắt khép chặt, từ khóe mắt chảy ra hai hàng máu tươi chói mắt, khởi động sóng lớn mãnh liệt trong đầu hắn.
Có những đoạn kí ức ngắn ngủi lướt qua, cặp mắt này vốn dĩ phải là màu xanh lam, cũng chính là màu sắc hắn yêu thích, bởi vì đó là màu mắt của nữ nhân mà hắn yêu.
Những hình ảnh trong đầu nhanh chóng được quay ngược trở lại, hắn nhìn thấy chiến trường u ám, sau một chưởng của đối phương, hắn không có cách nào lui lại, một chưởng này chắc chắn sẽ đánh trên người hắn nhưng lại bị một bóng dáng màu trắng ngăn lại, đỡ toàn bộ chiêu thức, toàn bộ sức mạnh giã vào bóng dáng màu trắng kia, hai mắt bị ma khí ăn mòn mà hỏng.
Đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tuyết Cơ đang ngủ bên cạnh, là nàng đã cứu bản thân? Nàng là ai?
Đúng lúc hắn nghi ngờ thì Tuyết Cơ tỉnh lại, nhưng mà hai mắt nhắm nghiền, không mở được.
"Uyên, ta là Tuyết nhi ngươi yêu nhất, ngươi không việc gì là tốt rồi." Cho dù trên khuôn mặt xinh đẹp có bị vết máu dữ tợn bau trùm thì nụ cười của nàng vẫn mị hoặc như cũ, dường như đang dẫn đường cho Uyên Cực, giúp hắn hoàn thiện nốt đoạn trí nhớ.
Lời nói dối vụng về này, thủ đoạn ti tiện này kéo theo ngàn năm tình thù, kiếp nạn một đời..................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.