Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
Quyển 1 - Chương 6: Người không thức thời
Nhứ Ngữ Phân Phi
24/04/2014
Lửa giận tăng vọt, tia lửa trong đáy mặt xẹt qua một người, chỉ là còn thiếu nước nhào tới ăn tươi nuốt sống nàng! Kẻ ngốc này lại dám nói các nàng là chó!
Tia lửa giận còn chưa kịp phát tiết, lại bị tình cảnh trước mặt đánh lừa, nữ nhân ngu ngốc kia đang nở nụ cười như hoa nở, bên cạnh có một con chó đang cọ cọ vui mừng.
Một đám người đành phải giấu lửa giận hùng hục trong cổ họng, làm gương mặt không tự chủ sưng lên, nhuộm đỏ từng khuôn mặt một.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, những lời này từ trong miệng một kẻ ngốc nói ra, cho dù nhận ra không phải là hướng về các nàng, chỉ sợ là những người ở đây đều ầm thầm chiếu theo số mà ngồi rồi.
Một đám người vốn dĩ chuẩn bị chế nhạo hai mẹ con nàng đều từng người người nắm chặt khăn tay, khóe miệng tê liệt, bụng đầy lửa giận muốn phát tiết nhưng không có chỗ phát, chỉ có thể nhìn mấy người các nàng bình yên đi qua.
Không ai phát hiện có một người khác đang cúi đầu, trong mắt xuất hiện một tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất.
Phủ Tướng quân huy hoàng, trong một đường rẽ vắng vẻ, Vân Chỉ thần thanh khí sảng đang đi dạo, không nghi ngờ chút nào, nơi này là khu vực cách xa phủ Tướng quân náo nhiệt, chính là nơi ở Đại phu nhân và Đại tiểu thư không được cưng chiều.
Tắm nước nóng xong, đổi sang một thân y phục sạch sẽ, tâm tình Vân Chỉ cũng tốt lên nhiều. Suy nghĩ một chút lại cảm thấy buồn cười, số mạng sau khi nàng sống lại thật là giống kiếp trước, cùng là mẫu thân và cô con gái không được cưng chiều trong một đại gia tộc, chịu sự khinh bỉ của đám tiểu lão bà, chẳng qua cái khác nhau là thời đại mà thôi. Trước kia, nàng lựa chọn để cho mình trở nên mạnh mẽ, dốc toàn bộ sức lực để tìm một chỗ đứng cho nàng và mẫu thân, mà kết quả....... Kiếp này, nếu ông trời cho nàng lựa chọn một lần nữa, nàng nguyện che dấu tài năng, cứ thuận theo tự nhiên mà làm, chỉ cần người khác thức thời không chọc đến nàng, nàng sẽ tiếp tục làm Đại tiểu thư ngốc nghếch không buồn không lo.
Vừa đi vừa suy nghĩ, ngẩng đầu lên, Vân Chỉ bị cảnh đẹp trước mắt hút hồn, quên cả hô hấp. Gió đông lạnh thổi vào những cây ngô đồng, vô số phiến lá bay tán loạn xuống dưới, vẽ nên trên mặt đất như một bức họa màu hồng, trên bức họa có một nam tử cao gầy đang đứng thẳng, khí phách tựa như ngọn gió, giống như một giấc mộng, giống như một cái lá cây có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Đi thêm một đoạn về phía trước, lúc này mới phát hiện ra nam tử này chính là Mạc Lãng hôm qua mang về, không ngờ rằng sau khi hắn đổi trang phục, nhìn qua cũng có mùi vị của nam tử trưởng thành, toàn thân phát ra một loại khí chất lạnh lùng khiến người không thể sao lãng, cảm giác hắn luôn là người ngoài cuộc cho dù đứng giữa cả một đám người.
Đi đến bên cạnh hắn, Vân Chỉ tùy ý dựa vào một cái cọc nói: "Ngươi đi theo ta đến nơi này có hối hận hay không?"
Như đang đi vào cõi thần tiên, lúc này Mạc Lãng mới nhìn thấy Vân Chỉ, nhìn thấy dung mạo khi sạch sẽ của nàng tựa như được điêu khắc ra không thấy còn một điểm nào ngốc nghếch, chỉ có hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm được coi như là một mảng sáng rực sinh động.
Vân Chỉ biết hắn đang ngơ ngác vì dung mạo mình, nàng cũng mới phát hiện ra, sau khi rửa sạch sẽ soi gương vào mới phát hiện dung mạo của nàng và nha đầu ngốc trong tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, nàng thừa kế toàn bộ dung mạo khuynh thành của kiếp trước nhưng ở đây lại có thêm sự thùy mị, giống như là được gia công thêm một bước, trở nên vô cùng hoàn mỹ.
Một lúc lâu sau, Mạc Lãng mới trở lại bình thường, ho khan một tiếng, che giấu sự thất thố vừa rồi của hắn: "Nơi này, rất tốt." Dù sao hiện tại hắn cũng không có chỗ nào để đi, nơi này đúng là nơi đặt chân rất tốt, hơn nữa, nữ nhân kỳ quái trước mặt, nàng đã khiến cho hắn nảy sinh hứng thú nghiên cứu.
"Vậy từ nay ngươi đi theo ta đi, mặc dù không được sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng vẫn có người thân bảo đảm an toàn." Lời nói miễn cưỡng bay ra, Mạc Lãng biết đây là cam kết của nàng, không nặng, nhưng tuyệt đối cũng không nhẹ!
"Đúng rồi, Mạc Lãng, ngươi nói cho ta nghe một chút tình hình thời đại này đi, ngươi cũng thấy đấy, ta từ trạng thái ngu ngốc hồi phục, cái gì cũng không hiểu cả."
Cái gì cũng không hiểu? Thiếu chút nữa Mạc Lãng không nhịn được trợn ngược hai mắt, dáng vẻ của hắn giống như dễ lừa gạt lắm sao!
Tuy nhiên, hắn cũng không lên tiếng phản bác, chẳng qua đưa mắt nhìn ra xa, phân tích thế cục trước mắt cho nàng: "Theo như phân chia đất đai, hiện tại chỉ có ba quốc gia có thể gọi là đại quốc, theo thứ tự là Mặc Kỳ quốc, Hách Liên quốc, và Khâu Lệ quốc, trong đó mấy năm trở lại đây Hách Liên quốc đã trở thành quốc gia phục thuộc Mặc Kỳ quốc. Hiện tại chúng ta đang ở Mặc Kỳ quốc, tuy Mặc Kỳ là nước lớn rộng mênh mông, nhưng cũng đã bị suy tàn hầu như không còn gì, trong triều đình hôm nay đều do Thái Hậu nắm quyền, cậy là nước lớn, thường xuyên gây ra chiến tranh, không biết chỉnh đốn nội bộ đất nước, còn tiếp tục như vậy chắc chắc đất nước sẽ loạn mà chết."
Vân Chỉ ngơ ngạc nhìn miệng lưỡi lưu loát của hắn, không ngờ đến cái cây gậy lúc nào cũng buồn bực lại có thời điểm biết ăn nói như vậy, tuy nhiên trong đó nàng đã nắm được tin tức quan trọng: "Khâu Lệ quốc? Vậy ngươi là......"
"Không sai, ta chính là người trong hoàng tộc Khâu Lệ, nhưng mà hôm nay đã không phải nữa rồi." Hắn cũng không định dùng thân phận này lừa Vân Chỉ, tuy nhiên cái thân phận này giờ cũng không còn quan hệ với hắn nữa rồi.
Liếc mắt nhìn Mạc Lãng, phát hiện toàn thân hắn tỏa ra một hơi thở ưu thương, rồi như nhớ ra một chuyện cũ gì đó không chịu nổi: "Sau này gọi ngươi là Tần Lãng đi, nếu có một người hoàng tộc đi theo ta, ta không thích ứng được." Nếu là quá khứ bi thương, vậy thì quên hết tất cả đi, bắt đầu lại một lần nữa. Tần Lãng, Tinh Lãng (trời quang, sáng sủa), hy vọng hắn có thể tìm thấy được chỗ ra.
"Nhị tiểu thư, tiểu thư nhà ta đã nghỉ ngơi, mời ngài trở về đi! Nhị tiểu thư......." Đột nhiên một tiếng ồn ào cắt đứt hai người nói chuyện, Vân Chỉ nhìn về phía của viện, chỉ thấy một cô gái một thân màu vàng đang bị Mộng nhi hết sức ngăn cản không cho đi vào, chỉ sau chốc lát một khuôn mặt tiến đến trước mặt nàng. Hé ra một khuôn mặt xinh đẹp, cặp mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm vào Vân Chỉ, chỉ hận không thể dùng tia lửa đốt cháy nàng.
"Một kẻ ngốc như ngươi có tài cán gì mà dám đi giành Uyên ca ca với ta! Ngươi, ngươi không biết xấu hổ!" Cô gái giống như dẫm phải lửa, vừa đến liền lớn tiếng mắng chửi Vân Chỉ, nàng trong lúc tức giận đã thổ lộ tình cảm vậy mà.....không thể tìm được những lời ác độc hơn để giải tỏa bớt mối hận, không cần tiếp tục suy nghĩ, tay hướng về gò má đối phương.
Uyên ca ca của nàng, ngay từ khi còn nhỏ nàng đã sùng bái hắn, thích hắn, cho dù người khác thấy hắn như thế nào thì hắn vĩnh viễn là Uyên ca ca của nàng. Mà hôm nay, thánh chỉ hạ xuống, đã bị kẻ ngốc trước mắt này làm rối loạn hết tất cả!
Vân Chỉ hoàn toàn bối rối, cái này đâu có giống trò đùa! Nữ nhân này điên rồi sao, bàn tay kia bay tới cực nhanh, tuy Vân Chỉ có chú ý tới nhưng vẫn không kịp tránh ra, chỉ có thể giảm bớt lực đạo ở gò má.
Một cái tát vẫn chưa xả hết giận, một cái tát khác chuẩn bị buông xuống, mi mắt Vân Chỉ khẽ động, nàng đảm bảo rằng nếu cái tát này dám đến, nhất định kẻ chịu thiệt sẽ là cánh tay nàng ta.
"Nhị tiểu thư, ngài tạm tha cho tiểu thư nhà chúng ta đi, tiểu thư nàng ý không hiểu cái gì, chuyện của Dự Vương gia không thể trách tiểu thư a!" Cánh tay kia còn chưa kịp rơi xuống đã bị Mộng nhi ôm chặt lấy, nửa quỳ khóc lóc cầu xin tha thứ.
Thiên Đại Tuyết Ngưng đang muốn phát tiết lửa giận lại bị chặn lại, càng thêm nóng nảy, trực tiếp đánh cái tát này lên trên mặt Mộng nhi, lực độ so với cái tát vừa rồi lớn hơn hai lần, có thể thấy gương mặt trắng noãn kia lập tức sưng đỏ lên, khóe miệng rỉ ra máu tươi. Tiếp tục thấy nữ nhân điên đó còn chưa hả giận, tiếp tục đá mấy đá vào một bên người Mộng nhi: "Một tiện nha đầu như ngươi mà còn đòi bảo hộ chủ nhân! Chẳng lẽ kẻ ngốc này có thể cảm tạ ngươi chắc!"
Lửa giận trong lòng Vân Chỉ ngày càng dâng cao, người đi cũng mẫu thân lúc đi đón nàng về chính là nha hoàn này, lúc này lại đang dùng tư thế thấp kém để người khác bắt nạt, còn bị nữ nhân trước mắt này vừa đánh vừa chửi! Hừ! Nàng đã từng nói qua, nếu có người không thức thời đến trêu chọc nàng, hậu quả ra sao còn phải xem nàng ta có phúc khí chịu đựng hay không!
Tia lửa giận còn chưa kịp phát tiết, lại bị tình cảnh trước mặt đánh lừa, nữ nhân ngu ngốc kia đang nở nụ cười như hoa nở, bên cạnh có một con chó đang cọ cọ vui mừng.
Một đám người đành phải giấu lửa giận hùng hục trong cổ họng, làm gương mặt không tự chủ sưng lên, nhuộm đỏ từng khuôn mặt một.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, những lời này từ trong miệng một kẻ ngốc nói ra, cho dù nhận ra không phải là hướng về các nàng, chỉ sợ là những người ở đây đều ầm thầm chiếu theo số mà ngồi rồi.
Một đám người vốn dĩ chuẩn bị chế nhạo hai mẹ con nàng đều từng người người nắm chặt khăn tay, khóe miệng tê liệt, bụng đầy lửa giận muốn phát tiết nhưng không có chỗ phát, chỉ có thể nhìn mấy người các nàng bình yên đi qua.
Không ai phát hiện có một người khác đang cúi đầu, trong mắt xuất hiện một tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất.
Phủ Tướng quân huy hoàng, trong một đường rẽ vắng vẻ, Vân Chỉ thần thanh khí sảng đang đi dạo, không nghi ngờ chút nào, nơi này là khu vực cách xa phủ Tướng quân náo nhiệt, chính là nơi ở Đại phu nhân và Đại tiểu thư không được cưng chiều.
Tắm nước nóng xong, đổi sang một thân y phục sạch sẽ, tâm tình Vân Chỉ cũng tốt lên nhiều. Suy nghĩ một chút lại cảm thấy buồn cười, số mạng sau khi nàng sống lại thật là giống kiếp trước, cùng là mẫu thân và cô con gái không được cưng chiều trong một đại gia tộc, chịu sự khinh bỉ của đám tiểu lão bà, chẳng qua cái khác nhau là thời đại mà thôi. Trước kia, nàng lựa chọn để cho mình trở nên mạnh mẽ, dốc toàn bộ sức lực để tìm một chỗ đứng cho nàng và mẫu thân, mà kết quả....... Kiếp này, nếu ông trời cho nàng lựa chọn một lần nữa, nàng nguyện che dấu tài năng, cứ thuận theo tự nhiên mà làm, chỉ cần người khác thức thời không chọc đến nàng, nàng sẽ tiếp tục làm Đại tiểu thư ngốc nghếch không buồn không lo.
Vừa đi vừa suy nghĩ, ngẩng đầu lên, Vân Chỉ bị cảnh đẹp trước mắt hút hồn, quên cả hô hấp. Gió đông lạnh thổi vào những cây ngô đồng, vô số phiến lá bay tán loạn xuống dưới, vẽ nên trên mặt đất như một bức họa màu hồng, trên bức họa có một nam tử cao gầy đang đứng thẳng, khí phách tựa như ngọn gió, giống như một giấc mộng, giống như một cái lá cây có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Đi thêm một đoạn về phía trước, lúc này mới phát hiện ra nam tử này chính là Mạc Lãng hôm qua mang về, không ngờ rằng sau khi hắn đổi trang phục, nhìn qua cũng có mùi vị của nam tử trưởng thành, toàn thân phát ra một loại khí chất lạnh lùng khiến người không thể sao lãng, cảm giác hắn luôn là người ngoài cuộc cho dù đứng giữa cả một đám người.
Đi đến bên cạnh hắn, Vân Chỉ tùy ý dựa vào một cái cọc nói: "Ngươi đi theo ta đến nơi này có hối hận hay không?"
Như đang đi vào cõi thần tiên, lúc này Mạc Lãng mới nhìn thấy Vân Chỉ, nhìn thấy dung mạo khi sạch sẽ của nàng tựa như được điêu khắc ra không thấy còn một điểm nào ngốc nghếch, chỉ có hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm được coi như là một mảng sáng rực sinh động.
Vân Chỉ biết hắn đang ngơ ngác vì dung mạo mình, nàng cũng mới phát hiện ra, sau khi rửa sạch sẽ soi gương vào mới phát hiện dung mạo của nàng và nha đầu ngốc trong tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, nàng thừa kế toàn bộ dung mạo khuynh thành của kiếp trước nhưng ở đây lại có thêm sự thùy mị, giống như là được gia công thêm một bước, trở nên vô cùng hoàn mỹ.
Một lúc lâu sau, Mạc Lãng mới trở lại bình thường, ho khan một tiếng, che giấu sự thất thố vừa rồi của hắn: "Nơi này, rất tốt." Dù sao hiện tại hắn cũng không có chỗ nào để đi, nơi này đúng là nơi đặt chân rất tốt, hơn nữa, nữ nhân kỳ quái trước mặt, nàng đã khiến cho hắn nảy sinh hứng thú nghiên cứu.
"Vậy từ nay ngươi đi theo ta đi, mặc dù không được sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng vẫn có người thân bảo đảm an toàn." Lời nói miễn cưỡng bay ra, Mạc Lãng biết đây là cam kết của nàng, không nặng, nhưng tuyệt đối cũng không nhẹ!
"Đúng rồi, Mạc Lãng, ngươi nói cho ta nghe một chút tình hình thời đại này đi, ngươi cũng thấy đấy, ta từ trạng thái ngu ngốc hồi phục, cái gì cũng không hiểu cả."
Cái gì cũng không hiểu? Thiếu chút nữa Mạc Lãng không nhịn được trợn ngược hai mắt, dáng vẻ của hắn giống như dễ lừa gạt lắm sao!
Tuy nhiên, hắn cũng không lên tiếng phản bác, chẳng qua đưa mắt nhìn ra xa, phân tích thế cục trước mắt cho nàng: "Theo như phân chia đất đai, hiện tại chỉ có ba quốc gia có thể gọi là đại quốc, theo thứ tự là Mặc Kỳ quốc, Hách Liên quốc, và Khâu Lệ quốc, trong đó mấy năm trở lại đây Hách Liên quốc đã trở thành quốc gia phục thuộc Mặc Kỳ quốc. Hiện tại chúng ta đang ở Mặc Kỳ quốc, tuy Mặc Kỳ là nước lớn rộng mênh mông, nhưng cũng đã bị suy tàn hầu như không còn gì, trong triều đình hôm nay đều do Thái Hậu nắm quyền, cậy là nước lớn, thường xuyên gây ra chiến tranh, không biết chỉnh đốn nội bộ đất nước, còn tiếp tục như vậy chắc chắc đất nước sẽ loạn mà chết."
Vân Chỉ ngơ ngạc nhìn miệng lưỡi lưu loát của hắn, không ngờ đến cái cây gậy lúc nào cũng buồn bực lại có thời điểm biết ăn nói như vậy, tuy nhiên trong đó nàng đã nắm được tin tức quan trọng: "Khâu Lệ quốc? Vậy ngươi là......"
"Không sai, ta chính là người trong hoàng tộc Khâu Lệ, nhưng mà hôm nay đã không phải nữa rồi." Hắn cũng không định dùng thân phận này lừa Vân Chỉ, tuy nhiên cái thân phận này giờ cũng không còn quan hệ với hắn nữa rồi.
Liếc mắt nhìn Mạc Lãng, phát hiện toàn thân hắn tỏa ra một hơi thở ưu thương, rồi như nhớ ra một chuyện cũ gì đó không chịu nổi: "Sau này gọi ngươi là Tần Lãng đi, nếu có một người hoàng tộc đi theo ta, ta không thích ứng được." Nếu là quá khứ bi thương, vậy thì quên hết tất cả đi, bắt đầu lại một lần nữa. Tần Lãng, Tinh Lãng (trời quang, sáng sủa), hy vọng hắn có thể tìm thấy được chỗ ra.
"Nhị tiểu thư, tiểu thư nhà ta đã nghỉ ngơi, mời ngài trở về đi! Nhị tiểu thư......." Đột nhiên một tiếng ồn ào cắt đứt hai người nói chuyện, Vân Chỉ nhìn về phía của viện, chỉ thấy một cô gái một thân màu vàng đang bị Mộng nhi hết sức ngăn cản không cho đi vào, chỉ sau chốc lát một khuôn mặt tiến đến trước mặt nàng. Hé ra một khuôn mặt xinh đẹp, cặp mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm vào Vân Chỉ, chỉ hận không thể dùng tia lửa đốt cháy nàng.
"Một kẻ ngốc như ngươi có tài cán gì mà dám đi giành Uyên ca ca với ta! Ngươi, ngươi không biết xấu hổ!" Cô gái giống như dẫm phải lửa, vừa đến liền lớn tiếng mắng chửi Vân Chỉ, nàng trong lúc tức giận đã thổ lộ tình cảm vậy mà.....không thể tìm được những lời ác độc hơn để giải tỏa bớt mối hận, không cần tiếp tục suy nghĩ, tay hướng về gò má đối phương.
Uyên ca ca của nàng, ngay từ khi còn nhỏ nàng đã sùng bái hắn, thích hắn, cho dù người khác thấy hắn như thế nào thì hắn vĩnh viễn là Uyên ca ca của nàng. Mà hôm nay, thánh chỉ hạ xuống, đã bị kẻ ngốc trước mắt này làm rối loạn hết tất cả!
Vân Chỉ hoàn toàn bối rối, cái này đâu có giống trò đùa! Nữ nhân này điên rồi sao, bàn tay kia bay tới cực nhanh, tuy Vân Chỉ có chú ý tới nhưng vẫn không kịp tránh ra, chỉ có thể giảm bớt lực đạo ở gò má.
Một cái tát vẫn chưa xả hết giận, một cái tát khác chuẩn bị buông xuống, mi mắt Vân Chỉ khẽ động, nàng đảm bảo rằng nếu cái tát này dám đến, nhất định kẻ chịu thiệt sẽ là cánh tay nàng ta.
"Nhị tiểu thư, ngài tạm tha cho tiểu thư nhà chúng ta đi, tiểu thư nàng ý không hiểu cái gì, chuyện của Dự Vương gia không thể trách tiểu thư a!" Cánh tay kia còn chưa kịp rơi xuống đã bị Mộng nhi ôm chặt lấy, nửa quỳ khóc lóc cầu xin tha thứ.
Thiên Đại Tuyết Ngưng đang muốn phát tiết lửa giận lại bị chặn lại, càng thêm nóng nảy, trực tiếp đánh cái tát này lên trên mặt Mộng nhi, lực độ so với cái tát vừa rồi lớn hơn hai lần, có thể thấy gương mặt trắng noãn kia lập tức sưng đỏ lên, khóe miệng rỉ ra máu tươi. Tiếp tục thấy nữ nhân điên đó còn chưa hả giận, tiếp tục đá mấy đá vào một bên người Mộng nhi: "Một tiện nha đầu như ngươi mà còn đòi bảo hộ chủ nhân! Chẳng lẽ kẻ ngốc này có thể cảm tạ ngươi chắc!"
Lửa giận trong lòng Vân Chỉ ngày càng dâng cao, người đi cũng mẫu thân lúc đi đón nàng về chính là nha hoàn này, lúc này lại đang dùng tư thế thấp kém để người khác bắt nạt, còn bị nữ nhân trước mắt này vừa đánh vừa chửi! Hừ! Nàng đã từng nói qua, nếu có người không thức thời đến trêu chọc nàng, hậu quả ra sao còn phải xem nàng ta có phúc khí chịu đựng hay không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.