Chương 13
Gà siêu chíp
19/05/2016
Từ Ninh Cung
- Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.- Mộ Dung Phong cúi người hành lễ. Bộ dáng hiểu chuyện của hắn lúc này khiến người ta không nghĩ đến hắn vốn là một tên ngốc.
- Dân nữ tham kiến thái hậu nương nương.- Huỳnh Hiểu cũng bắt chước theo Mộ Dung Phong thi lễ với thái hậu.
- Ây dà, mau đứng lên, mau đứng lên đi.- Thái hậu nhìn thấy hai người, trong lòng không khỏi cao hứng. Bà dịu dàng nhìn Mộ Dung Phong vẫy tay.- Phong nhi, mau lại đây với mẫu hậu nào.
Mộ Dung Phong chậm chạp bước đến, gương mặt bình thản không lộ rõ thần sắc vui buồn. Chờ hắn tới gần, thái hậu vội vã ôm hắn vào lòng, đưa bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt hắn, giọng nói vừa trách cứ lại mang ý thương yêu :
- Phong nhi, con lại gầy đi rồi. Có phải con lại lười ăn rồi phải không? Hừ, ta sẽ phân phó người trong vương phủ con không làm bánh ngọt cho con nữa. Con xem này, chỉ mải ăn đồ ngọt mà bỏ bữa là không tốt đâu.
Mộ Dung Phong cựa quậy lắc đầu, hắn đẩy thái hậu ra, dậm chân nói :
- Mẫu hậu, người dám kêu bọn họ không làm bánh cho con, con sẽ không bao giờ vào chơi với người nữa đâu.
Nhìn hai mẹ con họ nói chuyện với nhau, Huỳnh Hiểu có thể nhận rõ sự cưng chiều của thái hậu đối với Mộ Dung Phong. Nàng không nghĩ rằng tên ngốc này lại được sủng ái quá mức như thế. Nghe giọng điệu uy hiếp đầy ngây thơ và cái dáng điệu trẻ con của hắn mà nàng muốn bật cười. Huỳnh Hiểu kéo tay Mộ Dung Phong :
-Tiểu Phong ngoan nào. Không được ăn nói với thái hậu nương nương như thế. Làm vậy gọi là bất kính hiểu chưa? Cậu mau lại đây ngồi đi.- Huỳnh Hiểu dẫn Mộ Dung Phong ngồi vào ghế, tiện thể nàng để đĩa điểm tâm ngọt sang bên cạnh cho hắn.
Mộ Dung Phong tươi cười nhìn Huỳnh Hiểu, tay vươn ra cầm lấy miếng bánh từ từ gặm nhấm :
-Chỉ có Hiểu Hiểu là tốt với ta nhất.
Thái hậu nương nương một bên đau lòng nhìn con trai bỏ rơi mình, cười nói với nữ nhân khác. Một giây trước, hắn còn giận dỗi với bà, một giây sau đã khoái chí cười đùa với Huỳnh Hiểu. Ai da, trái tim của bà bị tổn thương ghê gớm nha.
-Phong nhi à, lâu lâu mới tới chơi với mẫu hậu mà con lại chỉ chăm chú ăn, không chịu nói chuyện với ta là sao?- Thái hậu thương tâm hỏi. Bà nhìn chồng đĩa cao dần trên bàn mà ngao ngán lắc đầu. Haizz, Phong nhi của bà, vẫn là tham ăn như thế.
Mộ Dung Phong có đồ ăn là không thèm để ý đến ai hết, hắn điềm nhiên nói, ánh mắt vẫn thủy chung dán vào miếng bánh cốm thơm lừng :
-Mẫu hậu cứ nói đi, con đang nghe đây.- Nói xong, hắn tiếp tục bỏ bánh vào miệng nhai.
Thái hậu ủy khuất nhìn Huỳnh Hiểu như là muốn nói với nàng : “ Đấy ngươi xem, ai gia thật đáng thương. Ai gia bị con trai mình cho ra rìa, địa vị không bằng một đĩa bánh”. Huỳnh Hiểu ái ngại nhìn thái hậu, nàng cũng sinh ra lòng đồng cảm với bà. Thật ra thì nàng cũng thế mà, bị tên ngốc kia cho ăn bánh bơ từ nãy đến giờ. Nàng bước đến ngồi cạnh thái hậu, cầm lấy tay bà an ủi :
- Thái hậu nương nương đừng buồn, tiểu Phong vẫn là ngây thơ như vậy.
Thái hậu gật gật đầu, bà tựa vào vai nàng bắt đầu kể khổ :
- Phong nhi cứ như thường lệ một tháng vào thăm ta hai lần. Mà lần nào nó cũng chỉ chăm chú ăn bánh, hoàn toàn coi ta là không khí. Ta thật thương tâm nha. Hơn nữa, ăn xong là nó phủi mông quay về, không một tiếng hỏi han đến thân già này. Ai gia thật là bất hạnh.
Mộ Dung Phong ngẩng mặt lên, thấy Huỳnh Hiểu và mẫu hậu hắn đang thân mật ôm nhau, an ủi nhau, tự nhiên một cảm xúc không vui nảy sinh trong lòng hắn. Hiểu Hiểu là của hắn, ai cho phép người khác ôm chứ ? Hắn vác cái bộ mặt xụ ra, buồn bực lôi Huỳnh Hiểu về phía mình, giận dữ nói :
- Ai cho phép tỉ ra đó ngồi hả?- Hắn mạnh mẽ kéo nàng ngồi xuống cạnh mình.- Chỗ của tỉ là ở đây biết chưa?
Huỳnh Hiểu không hiểu tại sao hắn lại có thái độ đó đối với nàng. Không phải hắn đang mải ăn bánh sao? Tự nhiên lại để ý tới nàng làm chi? Nàng ngước con mắt khó hiểu lên nhìn thái hậu đại nhân. Sắc mặt bà trông rất khó coi, nói chính xác hơn là đang mếu máo. Oa, con trai bà nha, lại chỉ chú ý đến nữ nhân kia cùng bánh ngọt, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của bà nha.
Mộ Dung Phong cuối cùng cũng giải quyết xong đống bánh, hắn thỏa mãn cười với Huỳnh Hiểu. Xong xuôi, hắn đứng dậy, lon ton tới chỗ thái hậu, cầm lấy tay áo bà :
- Mẫu hậu, Hiểu Hiểu gần đây dạy con mấy bài hát rất hay. Con hát cho người nghe nhé.
Tự dưng được đứa con thân yêu chú ý, thái hậu nương nương mừng rớt nước mắt. Bà nhanh chóng đồng ý, cảm động nhìn Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong đứng lên, oai phong mà tiến ra giữa điện rồi…bắt đầu nhảy vũ điệu con lạc đà, miệng không ngừng hát :
- Zì zà í à zì zà ô…Zì zà í à zì zà ố…
Nhìn hắn múa hát mà Huỳnh Hiểu không nhịn được cười. Ha ha ha, nàng phải công nhận rằng hắn múa rất giống mấy con lạc đà trên sa mạc, hơn nữa hôm nay hắn lại một thân y phục màu vàng nâu. Phải nói là đã giống lại càng giống hơn. Huỳnh Hiểu cười bò ra sàn, nếu như trở về thế kỉ 21, nàng nhất định tiến cử Mộ Dung Phong làm diễn viên hài, đảm bảo tiền vô như nước. Lát sau, Mộ Dung Phong đổi gu, hắn bắt đầu múa điệu thiên nga giãy chết và thực hiện mấy động tác chim bay cò bay, bay xung quanh điện Từ Ninh, miệng ca bài “ Con cò bay lả bay la” và “ Con cò bé bé” phiên bản tự chế :
-Con cò bé bé. Nó bay lả bay la. Bay từ cảnh tre bay ra cánh đồng. Tình tính tang…Tang tính tình…Đi không hỏi mẹ biết đi nơi nào...
Lần này Huỳnh Hiểu càng cười to hơn, nàng ôm chặt bụng, tràng cười vừa rồi làm nàng quắn quéo ruột gan. Nhưng hình như có người còn cười to hơn nàng kìa. Chính là mẫu hậu đại nhân của hắn – thái hậu nương nương. Thái hậu xem mà cười chảy nước mắt. Xem ra, Phong nhi của bà rất có năng khiếu trong việc làm người khác vui vẻ. Mấy hôm nay, vài phi tần của hoàng đế cứ tìm bà làm phiền, hại bà đau đầu không dứt. Chuyện nữ nhân hậu cung tranh sủng bà cũng không lạ gì. May thay hôm nay, Phong nhi lại tới chọc cười bà, làm bà cao hứng vô cùng. Phong nhi của bà thật đáng yêu, thật hiếu thuận. Thái hậu nương nương âu yếm nhìn đứa con ngốc của mình, vỗ vỗ tay thay cho lời khen. Hắn thích chí cười híp mắt rồi tìm chỗ ngồi của mình, đặt mông xuống, với tay lấy ly trà lạnh uống một ngụm. Hắn vừa rồi hát hò, nhảy múa cũng mệt lắm chứ.
Huỳnh Hiểu chưa bao giờ dạy Mộ Dung Phong mấy thứ đó. Chẳng là có lần hắn dỗi nàng, Huỳnh Hiểu có làm trò dỗ ngọt hắn, không ngờ hắn vẫn còn nhớ, thậm chí còn cải biên đi để chọc cười người khác. Haizz, xem ra năng lực học hỏi của hắn rất cao nha.
- Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.- Mộ Dung Phong cúi người hành lễ. Bộ dáng hiểu chuyện của hắn lúc này khiến người ta không nghĩ đến hắn vốn là một tên ngốc.
- Dân nữ tham kiến thái hậu nương nương.- Huỳnh Hiểu cũng bắt chước theo Mộ Dung Phong thi lễ với thái hậu.
- Ây dà, mau đứng lên, mau đứng lên đi.- Thái hậu nhìn thấy hai người, trong lòng không khỏi cao hứng. Bà dịu dàng nhìn Mộ Dung Phong vẫy tay.- Phong nhi, mau lại đây với mẫu hậu nào.
Mộ Dung Phong chậm chạp bước đến, gương mặt bình thản không lộ rõ thần sắc vui buồn. Chờ hắn tới gần, thái hậu vội vã ôm hắn vào lòng, đưa bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt hắn, giọng nói vừa trách cứ lại mang ý thương yêu :
- Phong nhi, con lại gầy đi rồi. Có phải con lại lười ăn rồi phải không? Hừ, ta sẽ phân phó người trong vương phủ con không làm bánh ngọt cho con nữa. Con xem này, chỉ mải ăn đồ ngọt mà bỏ bữa là không tốt đâu.
Mộ Dung Phong cựa quậy lắc đầu, hắn đẩy thái hậu ra, dậm chân nói :
- Mẫu hậu, người dám kêu bọn họ không làm bánh cho con, con sẽ không bao giờ vào chơi với người nữa đâu.
Nhìn hai mẹ con họ nói chuyện với nhau, Huỳnh Hiểu có thể nhận rõ sự cưng chiều của thái hậu đối với Mộ Dung Phong. Nàng không nghĩ rằng tên ngốc này lại được sủng ái quá mức như thế. Nghe giọng điệu uy hiếp đầy ngây thơ và cái dáng điệu trẻ con của hắn mà nàng muốn bật cười. Huỳnh Hiểu kéo tay Mộ Dung Phong :
-Tiểu Phong ngoan nào. Không được ăn nói với thái hậu nương nương như thế. Làm vậy gọi là bất kính hiểu chưa? Cậu mau lại đây ngồi đi.- Huỳnh Hiểu dẫn Mộ Dung Phong ngồi vào ghế, tiện thể nàng để đĩa điểm tâm ngọt sang bên cạnh cho hắn.
Mộ Dung Phong tươi cười nhìn Huỳnh Hiểu, tay vươn ra cầm lấy miếng bánh từ từ gặm nhấm :
-Chỉ có Hiểu Hiểu là tốt với ta nhất.
Thái hậu nương nương một bên đau lòng nhìn con trai bỏ rơi mình, cười nói với nữ nhân khác. Một giây trước, hắn còn giận dỗi với bà, một giây sau đã khoái chí cười đùa với Huỳnh Hiểu. Ai da, trái tim của bà bị tổn thương ghê gớm nha.
-Phong nhi à, lâu lâu mới tới chơi với mẫu hậu mà con lại chỉ chăm chú ăn, không chịu nói chuyện với ta là sao?- Thái hậu thương tâm hỏi. Bà nhìn chồng đĩa cao dần trên bàn mà ngao ngán lắc đầu. Haizz, Phong nhi của bà, vẫn là tham ăn như thế.
Mộ Dung Phong có đồ ăn là không thèm để ý đến ai hết, hắn điềm nhiên nói, ánh mắt vẫn thủy chung dán vào miếng bánh cốm thơm lừng :
-Mẫu hậu cứ nói đi, con đang nghe đây.- Nói xong, hắn tiếp tục bỏ bánh vào miệng nhai.
Thái hậu ủy khuất nhìn Huỳnh Hiểu như là muốn nói với nàng : “ Đấy ngươi xem, ai gia thật đáng thương. Ai gia bị con trai mình cho ra rìa, địa vị không bằng một đĩa bánh”. Huỳnh Hiểu ái ngại nhìn thái hậu, nàng cũng sinh ra lòng đồng cảm với bà. Thật ra thì nàng cũng thế mà, bị tên ngốc kia cho ăn bánh bơ từ nãy đến giờ. Nàng bước đến ngồi cạnh thái hậu, cầm lấy tay bà an ủi :
- Thái hậu nương nương đừng buồn, tiểu Phong vẫn là ngây thơ như vậy.
Thái hậu gật gật đầu, bà tựa vào vai nàng bắt đầu kể khổ :
- Phong nhi cứ như thường lệ một tháng vào thăm ta hai lần. Mà lần nào nó cũng chỉ chăm chú ăn bánh, hoàn toàn coi ta là không khí. Ta thật thương tâm nha. Hơn nữa, ăn xong là nó phủi mông quay về, không một tiếng hỏi han đến thân già này. Ai gia thật là bất hạnh.
Mộ Dung Phong ngẩng mặt lên, thấy Huỳnh Hiểu và mẫu hậu hắn đang thân mật ôm nhau, an ủi nhau, tự nhiên một cảm xúc không vui nảy sinh trong lòng hắn. Hiểu Hiểu là của hắn, ai cho phép người khác ôm chứ ? Hắn vác cái bộ mặt xụ ra, buồn bực lôi Huỳnh Hiểu về phía mình, giận dữ nói :
- Ai cho phép tỉ ra đó ngồi hả?- Hắn mạnh mẽ kéo nàng ngồi xuống cạnh mình.- Chỗ của tỉ là ở đây biết chưa?
Huỳnh Hiểu không hiểu tại sao hắn lại có thái độ đó đối với nàng. Không phải hắn đang mải ăn bánh sao? Tự nhiên lại để ý tới nàng làm chi? Nàng ngước con mắt khó hiểu lên nhìn thái hậu đại nhân. Sắc mặt bà trông rất khó coi, nói chính xác hơn là đang mếu máo. Oa, con trai bà nha, lại chỉ chú ý đến nữ nhân kia cùng bánh ngọt, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của bà nha.
Mộ Dung Phong cuối cùng cũng giải quyết xong đống bánh, hắn thỏa mãn cười với Huỳnh Hiểu. Xong xuôi, hắn đứng dậy, lon ton tới chỗ thái hậu, cầm lấy tay áo bà :
- Mẫu hậu, Hiểu Hiểu gần đây dạy con mấy bài hát rất hay. Con hát cho người nghe nhé.
Tự dưng được đứa con thân yêu chú ý, thái hậu nương nương mừng rớt nước mắt. Bà nhanh chóng đồng ý, cảm động nhìn Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong đứng lên, oai phong mà tiến ra giữa điện rồi…bắt đầu nhảy vũ điệu con lạc đà, miệng không ngừng hát :
- Zì zà í à zì zà ô…Zì zà í à zì zà ố…
Nhìn hắn múa hát mà Huỳnh Hiểu không nhịn được cười. Ha ha ha, nàng phải công nhận rằng hắn múa rất giống mấy con lạc đà trên sa mạc, hơn nữa hôm nay hắn lại một thân y phục màu vàng nâu. Phải nói là đã giống lại càng giống hơn. Huỳnh Hiểu cười bò ra sàn, nếu như trở về thế kỉ 21, nàng nhất định tiến cử Mộ Dung Phong làm diễn viên hài, đảm bảo tiền vô như nước. Lát sau, Mộ Dung Phong đổi gu, hắn bắt đầu múa điệu thiên nga giãy chết và thực hiện mấy động tác chim bay cò bay, bay xung quanh điện Từ Ninh, miệng ca bài “ Con cò bay lả bay la” và “ Con cò bé bé” phiên bản tự chế :
-Con cò bé bé. Nó bay lả bay la. Bay từ cảnh tre bay ra cánh đồng. Tình tính tang…Tang tính tình…Đi không hỏi mẹ biết đi nơi nào...
Lần này Huỳnh Hiểu càng cười to hơn, nàng ôm chặt bụng, tràng cười vừa rồi làm nàng quắn quéo ruột gan. Nhưng hình như có người còn cười to hơn nàng kìa. Chính là mẫu hậu đại nhân của hắn – thái hậu nương nương. Thái hậu xem mà cười chảy nước mắt. Xem ra, Phong nhi của bà rất có năng khiếu trong việc làm người khác vui vẻ. Mấy hôm nay, vài phi tần của hoàng đế cứ tìm bà làm phiền, hại bà đau đầu không dứt. Chuyện nữ nhân hậu cung tranh sủng bà cũng không lạ gì. May thay hôm nay, Phong nhi lại tới chọc cười bà, làm bà cao hứng vô cùng. Phong nhi của bà thật đáng yêu, thật hiếu thuận. Thái hậu nương nương âu yếm nhìn đứa con ngốc của mình, vỗ vỗ tay thay cho lời khen. Hắn thích chí cười híp mắt rồi tìm chỗ ngồi của mình, đặt mông xuống, với tay lấy ly trà lạnh uống một ngụm. Hắn vừa rồi hát hò, nhảy múa cũng mệt lắm chứ.
Huỳnh Hiểu chưa bao giờ dạy Mộ Dung Phong mấy thứ đó. Chẳng là có lần hắn dỗi nàng, Huỳnh Hiểu có làm trò dỗ ngọt hắn, không ngờ hắn vẫn còn nhớ, thậm chí còn cải biên đi để chọc cười người khác. Haizz, xem ra năng lực học hỏi của hắn rất cao nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.