Chương 4
Gà siêu chíp
19/05/2016
Mộ Dung Triệt nheo mắt đánh giá nàng , cất giọng lạnh băng :
-Ngươi là ai, tiếp cận Phong nhi là có mục đích gì ?
-Ta là Huỳnh Hiểu, có người kêu ta tới chăm sóc tiểu Phong.
Huỳnh Hiểu có sao nói vậy.Nhìn cái mặt như sắp giết người của bạn hoàng đế kia nàng không ưa tí nào hết.Đẹp trai thì đẹp thật nhưng lạnh lùng quá, chẳng đáng yêu như tiểu Phong chút nào cả.
-Đó là ai?- Thanh âm trầm thấp vang lên như cố giữ chút bình tĩnh trong người.
-Không biết.-Huỳnh Hiểu ngây ngô đáp.
“ Rầm”.Hắn tức giận đập bàn.Con nhóc này muốn đùa với hắn sao? Hắn vốn là người không có kiên nhẫn nghe kẻ khác nói nhảm.Thế mà con nhóc này lại không biết điều, khiêu khích uy quyền của hắn.
-Đem đi tra khảo.- Mộ Dung Triệt lạnh lùng ra lệnh.
-Uầy, ta không có tội gì mà?-Nàng nhảy dựng lên, cố gắng thoát khỏi tay của tên hắc y nhân kia.
Nhưng người ta là nam nhân khỏe mạnh, một thân võ công cực đỉnh, nghĩ sao nàng thoát được.Rối quá, Huỳnh Hiểu hét ầm lên :
-Là một gã quái dị người không ra người gì đó bắt ta tới đây.Ngươi muốn biết thì tìm tên đó mà hỏi.
Nghe nàng nói xong, mặt hắn có chút biến động.Hắn dò xét hỏi :
-Ngươi nói là gã kì quái, có phải trông như ảo ảnh không?
-Phải-Nàng gật như gà mổ thóc, thầm nghĩ “ Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra rồi hả, hù chết ta mà.”
Hắn vội chạy tới đỡ nàng đứng dậy, giọng vui mừng xen lẫn khách sáo :
-Cô nương, thật xin lỗi, ta không biết cô là người do Dạ thần phái đến nên đã mạo phạm.
Nói rồi hắn hướng hắc y nhân ra lệnh :
-Vệ Ảnh, lát đưa cô ấy về phủ vương gia, phân phó hạ nhân hầu hạ cho tốt.
-Tuân lệnh.
Nàng choáng trước sự thay đổi cảm xúc nhanh như chong chóng của bạn hoàng đế này.Hú hồn, tí nữa thì nàng tiêu rồi.Nghe nói tra khảo thời phong kiến vô cùng dã man, nghĩ tới đã thấy rợn người rồi.Mà cái tên Dạ thần này thật chẳng ra làm sao, phân việc cho nàng rồi thì phải đi báo cáo với gia đình người ta một tiếng chứ.Nhỡ hôm nay hắn không nhớ ra thì nàng chẳng phải bye bye trần gian sao.Đúng là tên óc heo mà.
Từ Ninh cung
-Hoàng thượng giá lâm.
Một giọng nhẹt nhẹt, the thé chuẩn kiểu công công vang lên làm nàng rùng cả mình.
-Nhi thần than kiến mẫu hậu.-Mộ Dung Triệt cúi người thi lễ.
Phía trước là một phụ nữ trông khoảng gần bốn mươi tuổi, gương mặt dù bị thời gian tàn phá chút xíu nhưng không thể che hết nét đẹp vốn có của mình. Bà ta một thân y phục vàng nhạt, trang sức lộng lẫy cầu kì, dáng đi hết sức khoan thai.Nàng không khỏi hâm mộ người phụ nữ này.Quả là người đứng đầu hậu cung có khác.
-Dân nữ than kiến thái hậu nương nương-Huỳnh Hiểu bắt chước trong phim mà hành lễ.
-Ngươi là ai, tiếp cận Phong nhi là có mục đích gì ?
-Ta là Huỳnh Hiểu, có người kêu ta tới chăm sóc tiểu Phong.
Huỳnh Hiểu có sao nói vậy.Nhìn cái mặt như sắp giết người của bạn hoàng đế kia nàng không ưa tí nào hết.Đẹp trai thì đẹp thật nhưng lạnh lùng quá, chẳng đáng yêu như tiểu Phong chút nào cả.
-Đó là ai?- Thanh âm trầm thấp vang lên như cố giữ chút bình tĩnh trong người.
-Không biết.-Huỳnh Hiểu ngây ngô đáp.
“ Rầm”.Hắn tức giận đập bàn.Con nhóc này muốn đùa với hắn sao? Hắn vốn là người không có kiên nhẫn nghe kẻ khác nói nhảm.Thế mà con nhóc này lại không biết điều, khiêu khích uy quyền của hắn.
-Đem đi tra khảo.- Mộ Dung Triệt lạnh lùng ra lệnh.
-Uầy, ta không có tội gì mà?-Nàng nhảy dựng lên, cố gắng thoát khỏi tay của tên hắc y nhân kia.
Nhưng người ta là nam nhân khỏe mạnh, một thân võ công cực đỉnh, nghĩ sao nàng thoát được.Rối quá, Huỳnh Hiểu hét ầm lên :
-Là một gã quái dị người không ra người gì đó bắt ta tới đây.Ngươi muốn biết thì tìm tên đó mà hỏi.
Nghe nàng nói xong, mặt hắn có chút biến động.Hắn dò xét hỏi :
-Ngươi nói là gã kì quái, có phải trông như ảo ảnh không?
-Phải-Nàng gật như gà mổ thóc, thầm nghĩ “ Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra rồi hả, hù chết ta mà.”
Hắn vội chạy tới đỡ nàng đứng dậy, giọng vui mừng xen lẫn khách sáo :
-Cô nương, thật xin lỗi, ta không biết cô là người do Dạ thần phái đến nên đã mạo phạm.
Nói rồi hắn hướng hắc y nhân ra lệnh :
-Vệ Ảnh, lát đưa cô ấy về phủ vương gia, phân phó hạ nhân hầu hạ cho tốt.
-Tuân lệnh.
Nàng choáng trước sự thay đổi cảm xúc nhanh như chong chóng của bạn hoàng đế này.Hú hồn, tí nữa thì nàng tiêu rồi.Nghe nói tra khảo thời phong kiến vô cùng dã man, nghĩ tới đã thấy rợn người rồi.Mà cái tên Dạ thần này thật chẳng ra làm sao, phân việc cho nàng rồi thì phải đi báo cáo với gia đình người ta một tiếng chứ.Nhỡ hôm nay hắn không nhớ ra thì nàng chẳng phải bye bye trần gian sao.Đúng là tên óc heo mà.
Từ Ninh cung
-Hoàng thượng giá lâm.
Một giọng nhẹt nhẹt, the thé chuẩn kiểu công công vang lên làm nàng rùng cả mình.
-Nhi thần than kiến mẫu hậu.-Mộ Dung Triệt cúi người thi lễ.
Phía trước là một phụ nữ trông khoảng gần bốn mươi tuổi, gương mặt dù bị thời gian tàn phá chút xíu nhưng không thể che hết nét đẹp vốn có của mình. Bà ta một thân y phục vàng nhạt, trang sức lộng lẫy cầu kì, dáng đi hết sức khoan thai.Nàng không khỏi hâm mộ người phụ nữ này.Quả là người đứng đầu hậu cung có khác.
-Dân nữ than kiến thái hậu nương nương-Huỳnh Hiểu bắt chước trong phim mà hành lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.