Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên
Chương 25: Cần phải học tập
Vân Mộc Tinh
16/12/2014
“Này, ngươi làm
bậy cái gì vậy? Làm sao ngươi có thể tỉnh lại? Phong ấn của chủ nhân còn chưa giải trừ, làm sao ngươi đã…? Còn những người khác…” Linh Tiểu Giới khiếp sợ nhìn lên tầng thứ hai của bảo tháp, chẳng lẽ bọn chúng đều đã
tỉnh lại?
“Đừng nhìn, chỉ có ta tỉnh lại thôi” Đồ Lạp Lạp lưu luyến từ trên người Vũ Mị nhảy xuống, tuy rằng hắn rất muốn tiếp tục, ôi, nhưng mà… Vì tránh cho mỗ ta bị tên mách lẻo kia phá hư, hắn vẫn nên thành thật một chút, dù sao… Nam nhân kia, quá mức đáng sợ!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Linh Tiểu Giới phát điên, vuốt vuốt ấn đường, chẳng lẽ trình tự của nàng có vấn đề?
“Đừng suy nghĩ nữa, chủ nhân đã trực tiếp vượt kiếp thứ chín tới kiếp thứ mười, ngươi biết không?” Đồ Lạp Lạp vung vẩy cái đuôi, quét sạch sẽ mặt đất phía sau, đặt mông ngồi lên, mi mắt rũ xuống, cúi đầu, uể oải nhìn về phía Linh Tiểu Giới.
Tiểu Giới gật đầu: “Có biết, chủ nhân đã vượt qua kiếp thứ chín trực tiếp xuyên qua tới thân thể của kiếp thứ mười, vậy theo như ngươi nói, là vì nguyên nhân này? Điều này cũng không đúng nha, vì sao các huynh đệ tỷ muội khác không tỉnh lại?”
Ánh mắt Tiểu Giới hơi trầm xuống, buồn bực ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn xung quanh, nín thở cảm ứng, nhưng cuối cùng không thể cảm ứng ra hơi thở của Linh thú nào khác. Xem ra, chỉ có mỗi tiện hồ ly này tỉnh lại.
“Hừ, còn có thể vì sao, là do quan hệ của ta và chủ nhân rất tốt!” Mỗ hồ ly khoác lác vô sỉ nhướn cao lông mày, móng vuốt nhỏ mập mạp lắc lư lắc lư trước mặt Tiểu Giới. Bộ dáng thích chí của tiểu hồ ly khiến Tiểu Giới chảy xuống ba vạch đen. Được rồi, trước mắt chỉ có câu trả lời này mới có thể ứng phó với chủ nhân, xem ra tiểu hồ ly này cũng biết tính toán, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói…
Mãi đến khi giọng nói buồn bực của Vũ Mị cắt ngang, cuộc đối thoại của hai người mới kết thúc: “Ai có thể nói cho ta biết, các ngươi có thể nói thêm gì nữa không? Tại sao các ngươi đều gọi ta là chủ nhân? Cái gì mà huynh đệ tỷ muội? Chẳng lẽ…Còn có Linh thú khác ở nơi này?”
Đồ Lạp Lạp trưng ra bộ mặt “đáng đời ngươi”, hớn hở nhìn Linh Tiểu Giới, xem ngươi trả lời như thế nào, hừ!
“Ngươi nói cho ta biết đi.” Nhưng điều làm cho nó trở tay không kịp là Vũ Mị không nhìn về phía Tiểu Giới mà trực tiếp hướng mắt về phía nó – Đồ Lạp Lạp.
“Ta? Chủ nhân, kỳ thật cũng không có gì cả. Chúng ta đều theo khế ước Linh thú cùng người trải qua mười kiếp luân hồi, bây giờ là kiếp thứ mười, chúng ta đều phải trở về bên cạnh người, chỉ có điều…Trước mắt chúng ta không thể nói cho người biết nhiều lắm, tiết lộ Thiên Cơ thì đối với người cũng không có chỗ nào tốt. Người hãy tin tưởng bọn ta, so với những người khác, chúng ta càng mong muốn người khôi phục trí nhớ và linh lực.” Từ trước tới nay Đồ Lạp Lạp lúc nào cũng vô cùng vênh váo tự đắc, bây giờ đối mặt với vấn đề này, lần đầu tiên nó yên lặng cúi đầu, vẻ mặt thực sự nghiêm túc.
Ánh mắt Vũ Mị mơ hồ, suy xét vô cùng rõ ràng, sau một lúc lâu nàng mới kín đáo thở dài: “Ôi…xem ra bí mật của thân thể này, không ngờ lại không hề bình thường, được rồi, các ngươi đã không chịu nói thì đưa ta trở về đi!”
“Không cần đâu Chủ nhân, người chỉ cần nghĩ ý niệm, người sẽ trở lại phòng. Người nhìn xem, không phải chúng ta đã trở lại rồi ư?” Tiểu Giới cười vui vẻ chỉ vào khuê phòng của Vũ Mị, tiếp tục nói: “Sau này, nếu người muốn vào Linh Giới tìm thứ gì hoặc tu luyện linh lực thì chỉ cần dùng ý nghĩ, sẽ tự động thay đổi vị trí. Tương lai lúc chạy trốn cũng có thể làm như vậy. Hơn nữa, chúng ta ở bên trong Linh Giới vẫn có thể nhìn ra bên ngoài. Việc này chờ sau này ta nhất định sẽ giải thích cho người nghe. Hiện tại, người hãy học trước công pháp luyện đan cơ bản và tên các loại dược thảo. Bây giờ tuy rằng người không có linh lực nhưng vẫn nên học tập, không thể dừng lại được, trên bảo tháp còn có rất nhiều, người cần tranh thủ thời gian để xem nha!”
Vũ Mị nhìn từng bộ sách cao chồng thành núi trước mắt, không nhịn được nuốt nước miếng: “Ta không nghe lầm chứ, những thứ này, ta đều phải học sao?”
“Đừng nhìn, chỉ có ta tỉnh lại thôi” Đồ Lạp Lạp lưu luyến từ trên người Vũ Mị nhảy xuống, tuy rằng hắn rất muốn tiếp tục, ôi, nhưng mà… Vì tránh cho mỗ ta bị tên mách lẻo kia phá hư, hắn vẫn nên thành thật một chút, dù sao… Nam nhân kia, quá mức đáng sợ!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Linh Tiểu Giới phát điên, vuốt vuốt ấn đường, chẳng lẽ trình tự của nàng có vấn đề?
“Đừng suy nghĩ nữa, chủ nhân đã trực tiếp vượt kiếp thứ chín tới kiếp thứ mười, ngươi biết không?” Đồ Lạp Lạp vung vẩy cái đuôi, quét sạch sẽ mặt đất phía sau, đặt mông ngồi lên, mi mắt rũ xuống, cúi đầu, uể oải nhìn về phía Linh Tiểu Giới.
Tiểu Giới gật đầu: “Có biết, chủ nhân đã vượt qua kiếp thứ chín trực tiếp xuyên qua tới thân thể của kiếp thứ mười, vậy theo như ngươi nói, là vì nguyên nhân này? Điều này cũng không đúng nha, vì sao các huynh đệ tỷ muội khác không tỉnh lại?”
Ánh mắt Tiểu Giới hơi trầm xuống, buồn bực ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn xung quanh, nín thở cảm ứng, nhưng cuối cùng không thể cảm ứng ra hơi thở của Linh thú nào khác. Xem ra, chỉ có mỗi tiện hồ ly này tỉnh lại.
“Hừ, còn có thể vì sao, là do quan hệ của ta và chủ nhân rất tốt!” Mỗ hồ ly khoác lác vô sỉ nhướn cao lông mày, móng vuốt nhỏ mập mạp lắc lư lắc lư trước mặt Tiểu Giới. Bộ dáng thích chí của tiểu hồ ly khiến Tiểu Giới chảy xuống ba vạch đen. Được rồi, trước mắt chỉ có câu trả lời này mới có thể ứng phó với chủ nhân, xem ra tiểu hồ ly này cũng biết tính toán, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói…
Mãi đến khi giọng nói buồn bực của Vũ Mị cắt ngang, cuộc đối thoại của hai người mới kết thúc: “Ai có thể nói cho ta biết, các ngươi có thể nói thêm gì nữa không? Tại sao các ngươi đều gọi ta là chủ nhân? Cái gì mà huynh đệ tỷ muội? Chẳng lẽ…Còn có Linh thú khác ở nơi này?”
Đồ Lạp Lạp trưng ra bộ mặt “đáng đời ngươi”, hớn hở nhìn Linh Tiểu Giới, xem ngươi trả lời như thế nào, hừ!
“Ngươi nói cho ta biết đi.” Nhưng điều làm cho nó trở tay không kịp là Vũ Mị không nhìn về phía Tiểu Giới mà trực tiếp hướng mắt về phía nó – Đồ Lạp Lạp.
“Ta? Chủ nhân, kỳ thật cũng không có gì cả. Chúng ta đều theo khế ước Linh thú cùng người trải qua mười kiếp luân hồi, bây giờ là kiếp thứ mười, chúng ta đều phải trở về bên cạnh người, chỉ có điều…Trước mắt chúng ta không thể nói cho người biết nhiều lắm, tiết lộ Thiên Cơ thì đối với người cũng không có chỗ nào tốt. Người hãy tin tưởng bọn ta, so với những người khác, chúng ta càng mong muốn người khôi phục trí nhớ và linh lực.” Từ trước tới nay Đồ Lạp Lạp lúc nào cũng vô cùng vênh váo tự đắc, bây giờ đối mặt với vấn đề này, lần đầu tiên nó yên lặng cúi đầu, vẻ mặt thực sự nghiêm túc.
Ánh mắt Vũ Mị mơ hồ, suy xét vô cùng rõ ràng, sau một lúc lâu nàng mới kín đáo thở dài: “Ôi…xem ra bí mật của thân thể này, không ngờ lại không hề bình thường, được rồi, các ngươi đã không chịu nói thì đưa ta trở về đi!”
“Không cần đâu Chủ nhân, người chỉ cần nghĩ ý niệm, người sẽ trở lại phòng. Người nhìn xem, không phải chúng ta đã trở lại rồi ư?” Tiểu Giới cười vui vẻ chỉ vào khuê phòng của Vũ Mị, tiếp tục nói: “Sau này, nếu người muốn vào Linh Giới tìm thứ gì hoặc tu luyện linh lực thì chỉ cần dùng ý nghĩ, sẽ tự động thay đổi vị trí. Tương lai lúc chạy trốn cũng có thể làm như vậy. Hơn nữa, chúng ta ở bên trong Linh Giới vẫn có thể nhìn ra bên ngoài. Việc này chờ sau này ta nhất định sẽ giải thích cho người nghe. Hiện tại, người hãy học trước công pháp luyện đan cơ bản và tên các loại dược thảo. Bây giờ tuy rằng người không có linh lực nhưng vẫn nên học tập, không thể dừng lại được, trên bảo tháp còn có rất nhiều, người cần tranh thủ thời gian để xem nha!”
Vũ Mị nhìn từng bộ sách cao chồng thành núi trước mắt, không nhịn được nuốt nước miếng: “Ta không nghe lầm chứ, những thứ này, ta đều phải học sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.