Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên
Chương 64: Học viên mới
Vân Mộc Tinh
11/01/2015
“Đứa nhỏ? Ngươi không sao chứ?” Một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai
Vũ Nhạc, bị lực hút khổng lồ làm cho choáng váng đầu, Vũ Nhạc không nhịn được nheo mắt lại, rất muốn thấy rõ ai đang nói chuyện. Nhưng mở mắt
mấy lần, vẫn mơ hồ như cũ, sau một lúc lâu mới thấy rõ trước mặt một
thiếu nữ mặc y phục lụa mỏng thanh nhã, không nhịn được nhíu mày hỏi:
“Ngươi là ai?” Thiếu nữ áo tím vừa định trả lời, liền bị giọng nói quen
thuộc cắt ngang: “Tiểu nha đầu, nhanh quên mất chúng ta như vậy?”
Vũ Nhạc vừa nghe nàng nói, khẽ nhíu mày nhìn về phía người tóc trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp đứng sau lưng thiếu nữ áo tím, nữ nhân sáng ngời lấp lánh: “Chính ngài mang ta tới đây?”
“Vũ Nhạc, vị này chính là Vân Linh, viện trưởng của học viện Thánh Đức chúng ta.” Thiếu nữ bên cạnh cười cười nhìn Vũ Nhạc, nữ tử áo tím mỉm cười giải thích cho nàng.
Viện trưởng? Hóa ra nàng chính là thiên tài viện trưởng của học viện? Nghĩ đến những khảo nghiệm phía trước, cảm giác kính nể tự nhiên sinh ra, nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt bình tĩnh không thất lễ nói: “Vân viện trưởng, xin thứ cho Vũ Nhạc vừa rồi không hiểu chuyện. Thật ra, ngài cũng không thể trách ta, ai bảo những trận pháp kia của ngài quá cao minh, làm cho người khác phát điên chứ?”
“Ha ha ha… Đứa nhỏ này, thật thú vị, có điều, nếu chúng ta không làm như vậy thì làm thế nào mới hiểu biết rõ về các ngươi chứ? Cũng may trong số các ngươi vẫn có không ít nhân tài. Có điều, bản thân ta rất có hứng thú với viên bộc phá hoàn kia của ngươi, không biết ngươi có thể chỉ giáo cho ta không?” Vân Linh nhìn ánh mắt trong sáng của Vũ Nhạc, trong mắt tràn đầy chờ mong và tán thưởng.
Mà nữ tử thanh nhã đứng bên cạnh, huyệt thái dương nhịn không được nhảy lên: “Không hổ là Viện trưởng đại nhân đối với chuyện mới mẻ cổ quái luôn có hứng thú. Trong khảo nghiệm, Vũ Nhạc lộ ra chút tài năng như vậy làm cho Viện trưởng đã lâu không bước ra khỏi cấm địa vô cùng hưng phấn, hưng phấn vì đại lục có nhân tài mới, đáng tiếc mầm cây tốt như vậy lại không có linh lực? Vì để có thể tìm được Vũ Nhạc đầu tiên, thậm chí người còn cúi mình như vậy, vẻ mặt kính dưới của viện trưởng đã bao năm rồi họ chưa từng thấy qua?”
Vũ Nhạc nghe nàng nói, cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Vân viện trưởng: “Viện trưởng, ngài nói đùa rồi, làm sao vãn bối dám chỉ giáo ngài đây? Mấy thứ này có thể làm được, có điều…Những cái này chỉ là vật thí nghiệm, còn nhiều thiếu sót, không bằng…Chờ ta nghiên cứu ra loại bộc phá mới hơn, sẽ cùng viện trưởng kiểm tra thử hiệu quả?”
“Được được được…Ta sẽ chờ tin tốt của ngươi.” Không nghĩ vật thí nghiệm lại có uy lực lớn như vậy, thứ này nếu làm ra số lượng lớn, thật quá đáng sợ. Đứa nhỏ này đủ thận trọng, năng lực đương nhiên không thể khinh thưởng. Vì thế, cố kiềm chế cảm giác nông nóng, Vân Linh cũng không miễn cưỡng nàng: “Được rồi, nếu ta đã đạt được mục đích, không còn lý do ở lại nữa, còn những cái khác, giao cho các ngươi.” Nàng dứt lời, nhìn về phía bảy nữ tử đẹp như hoa y phục màu đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh lam, chàm, tím, “Dạ, xin tuân theo phân phó của Viện trưởng đại nhân!” Bảy vị mỹ nhân tao nhã cúi người, Vân Linh gật đầu biến mất trong không khí.
Lúc này Vũ Nhạc mới quan sát kỹ bảy vị thiếu nữ trước mắt mình, các nàng tuy rằng mặc y phục kiểu cách giống nhau, nhưng mỗi người lại có nét đẹp riêng, hoặc thanh nhã, hoặc đáng yêu, hoặc kiêu ngạo, hoặc xinh đẹp…, đủ loại kiểu dáng mê người, trong thời gian ngắn đã làm nàng choáng váng mặt mày.
“Khởi bẩm Tử y Các chủ, thiếu chủ của Tứ đại gia tộc lánh đời đã đi ra…” Đúng lúc này, nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu đen đi tới, cung kính bẩm báo với thiếu nữ y phục màu tím.
“Sao? Nhanh vậy ư? Vũ Nhạc, mấy bằng hữu này của ngươi không tồi đâu!” Tử Y Các chủ vuốt cằm, gật đầu tán thưởng, lần này trong đám học viên mới có mấy mầm non thật tốt, nếu bồi dưỡng đúng cách thì tương lại sẽ thành người tài.
*Chương 064.2:
“Đó là đương nhiên.” Vũ Nhạc đối với năng lực của bốn người Cung Tuyết đều rất coi trọng. Trước mắt để nàng lo lắng, là người vẫn chưa xuất hiện, Ngư nhi, nha đầu này, không biết đang ở chỗ nào? Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thỉnh thoảng có người đi ra khỏi trận pháp, trên thảo nguyên, người càng ngày càng có nhiều, lại không hề thấy bóng dáng Mộc Ngư. Vũ Nhạc tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại có chút lo sợ.
Cung Tuyết thận trọng nhìn Vũ Nhạc nhíu chân mày, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người không sao chứ? Người chờ ai sao?” Từ lúc mấy người khôi phục thể lực, Vũ Nhạc yêu cầu họ xưng hô bằng tên, nhưng bốn người họ cố chấp không chịu kêu tên, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận cách gọi tiểu thư.
“Ừ, tỷ muội của ta còn chưa đi ra.” Mắt đẹp xẹt qua tia lo lắng, thấy thế, Cung Tuyết mỉm cười: “Tiểu thư yên tâm đi, nàng nhất định sẽ đi ra.”
Vũ Nhạc cười gượng một cái, mặc dù Ngư nhi ở chung với nàng thời gian không dài, nhưng sự trung thành của nàng ấy làm nàng cảm động, một đứa nhỏ mười hai tuổi, đến tột cùng là sức mạnh nào thúc giục khiến nàng bước vào Luyện Ngục của Nhạc gia? Chỉ bởi ân cứu mạng của mẫu thân sao? Nàng chưa từng nghĩ như thế, nàng tin tưởng, giữa họ đã sớm là người thân dựa vào lẫn nhau…
“Tiểu thư, người đừng quá lo lắng, ta nghĩ, nữ nhân người nói, đã đi ra rồi, này, có phải vị kia hay không?” Mia ngọt ngào mê người chỉ vào nữ hài tử vừa đi ra khỏi mắt trận đã lo lắng nhìn ngó xung quanh.
Vũ Nhạc nâng mắt lên nhìn, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, nàng cười hài lòng: “Ngư nhi của ta, rốt cuộc muội đã xuất hiện.”
“Tiểu thư…” Mộc Ngư nhìn thấy bóng dáng tuyệt mĩ trong đám người thì kích động suýt chút nữa nhảy lên, nàng kéo kéo đùi phải bị thương, vẻ mặt hưng phấn vẫy vẫy tay về phía Vũ Nhạc. Vũ Nhạc vừa mới cười lên thì đã nhìn thấy nàng khập khiễng đi về phía mình, trong đáy mắt Vũ Nhạc ngưng tụ một tầng sương mù, nhảy lên một cái, đã đứng bên cạnh Mộc Ngư, nhíu mày: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
“Tiểu thư, không việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, có thể nhìn thấy tiểu thư, muội rất vui!” Mặc dù nàng so với Vũ Nhạc lớn hơn hai tuổi, nhưng nụ cười trong sáng kia lại làm người ta nghĩ nàng vẫn chỉ là đứa bé.
“Được rồi, nhanh ngồi xuống, ta băng bó cho muội.” Hai năm qua ở trong Linh Giới học tập hiệu quả nhất là y thuật, bởi vì chỉ có y thuật mới không cần linh lực.
Đám người Mia nhìn Vũ Nhạc chân tay nhanh nhẹn lau vết thương, băng bó, bôi thuốc, không khỏi cảm thấy cuộc sống trước kia của họ, hình như quay lại rồi.
“Ôi, mặt trời đã xuống núi rồi, nhìn tình huống hiện tại cũng không ít người có thể đi ra.” Qủa Nhiễm ngẩng đầu nhìn sắc trời, có chút tiếc hận lắc đầu.
“Đừng nóng nảy, còn thời gian một canh giờ nữa, nếu lúc này còn đang lạc ở bên trong không ra thì sợ là sẽ bị loại tư cách.” Đây chính là cạnh tranh khốc liệt, từ một vạn người chọn ra 500 người, quá khó khăn, nhìn tình huống trước mắt không biết có thể chọn ra 500 người không nữa.
“Những nữ nhân mặc mấy loại y phục kia có lai lịch gì thế?” Mộc Ngư đi tới, thấy không ít người bẩm báo với họ.
“Các nàng là bảy Các chủ của học viện Thánh Đức, nghe nói bảy vị này phân biệt thứ tự theo màu sắc cầu vồng, trong đó màu đỏ là yếu nhất, màu tím mạnh nhất. Còn vị nữ tử áo tím thanh nhã kia là thủ lĩnh của các nàng. Các nàng cũng sẽ là người huấn luyện tương lai của chúng ta, đừng xem thường thực lực của họ, ngay cả Hồng y Các chủ yếu nhất cũng đạt tới cảnh giới Tử Hoàng, cho nên, mọi người phải cố gắng!” Lời Vũ Nhạc nói khiến mấy người kia trong mắt đầy sùng bái, học viện Thánh Đức này, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Một canh giờ trôi qua, hồng y nữ tử nhìn trời một chút, trong mắt tràn đầy vẻ tiếc nuối, chậm rãi cầm còi huýt trong tay để lên miệng thổi lên. Trong khoảnh khắc, trên thảo nguyên yên lặng như tờ, tiếng còi này rõ ràng nói cho các nàng biết, cuộc tuyển chọn đã kết thúc.
“Bắt đầu từ bây giờ, những người đi ra sẽ bị hủy bỏ tư cách. Bốn trăm học viên tạm thời ở đây nghe lệnh, năm mươi người một đội, tập hợp!” Giọng nói của hồng y nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, mấy người Vũ Nhạc nhìn nhau, chậm rãi đi về phía đội hình. Tiếp theo, sợ mới chính là bắt đầu thực sự.
“Không…Cầu xin ngài, để cho ta qua đi, ta chỉ chậm vài phút mà thôi, cầu xin ngài.” Ngay lúc tiếng còi kia thổi lên, từ mắt trận đi ra vài nữ tử, các nàng đẫm lệ nhìn đám nữ nhân mặc đồ đen, khổ sở khẩn cầu, nhưng chỉ nghe thấy cự tuyệt không chút lưu tình: “Thật xin lỗi, tiếng còi đã vang lên, các ngươi…Đã bị tước đoạt tư cách.” Căn bản không thể thương lượng được, đây là sự thật tàn khốc, ai cũng không thể phá hư quy củ này.
“Không…” Vô số tiếng kêu rên vang vọng trên thảo nguyên. Các học viên đứng ở phía trước cách đó không xa, trừ bỏ cảm giác may mắn, chỉ có ánh nhìn lạnh lùng, tại đại lục này, thực lực vĩnh viễn chi phối tất cả.
Lúc mọi người đang suy nghĩ, một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên bên tai: “Hoan nghênh các ngươi, người mới thật đáng yêu! Để ta đoán một chút, bây giờ các ngươi đang nghĩ mình thật may mắn đi ra khỏi mắt trận? Ha ha, bây giờ ta chính xác nói cho các ngươi biết, sau đây khảo nghiệm mới thực sự bắt đầu. 400 người các ngươi, chúng ta chỉ giữ lại 70 người, cho nên các thiếu nữ, phải cố gắng nhé!”
Lời nàng vừa nói xong, trong đám người vang lên tiếng hít lạnh, tưởng rằng họ đã qua cửa, lại không nghĩ rằng khảo nghiệm khó khăn hơn còn ở phía sau. Mới chỉ hưng phấn một chút, nên căn bản không nghe thấy người ta dạo đầu “Học viên tạm thời”, ha ha, không phải bọn họ chính là học viên tạm thời sao? Thật là châm chọc quá lớn, bảy mươi người, cái mục tiêu này, không phải khắc nghiệt bình thường!
Đứng cùng đám người Vũ Nhạc, lúc này cũng đang nheo mắt quan sát những nữ nhân trước mắt, thiếu nữ mặc y phục màu cam ôm lấy vóc người hoàn mỹ, môi đỏ thắm nhếch lên, mắt đẹp hiện lên chút lạnh lẽo. Qủa nhiên những Các chủ này không có vị nào là đèn cạn dầu.
“Rất tốt, trước tiên các ngươi đi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai, khảo hạch chính thức bắt đầu! À, đúng rồi, tự giới thiệu bản thân một chút. Ta là Cam y Các chủ Thanh Nhạc. Sáu vị bên kia y phục màu sắc khác nhau theo thứ tự là Hồng y Các chủ Hồng Loan, Vàng y Các chủ Lê Hương, Thanh y Các chủ Thanh Trúc, Lam y Các chủ Điệp Nhã, Chàm y Các chủ Lê Mạn, Tử y Các chủ Tử Luyến. Sau này chúng ta sẽ trở thành sư phụ của các người.” Nàng dứt lời, đưa tay vỗ vỗ, khóe miệng cười lên quyến rũ, lạnh nhạt nhìn những nữ nhân bị các hộ pháp dẫn đi.
“Ngươi vẫn không ra tay sao?” Giọng nói giễu cợt vui mừng vang lên sau lưng Thanh Nhạc, nàng chỉ hơi sững sờ, ngay sau đó lạnh nhạt nhìn về phía trước, khóe môi cong lên: “Họ vẫn chỉ là đứa nhỏ, chẳng lẽ ngươi không thấy rất nhiều người đã bị thương sao? Cho các nàng nghỉ ngơi một đêm, vẫn là cần thiết!”
“Nơi này cũng không phải chỗ thu nhận, tốt nhất là ngươi nên rõ ràng thân phận mình là gì!” Ngay sau đó, bóng dáng màu xanh xuất hiện phía sau Thanh Nhạc, khuôn mặt nàng thanh thú, sắc mặt trong sáng nhưng lạnh lùng, giống như Thanh Trúc ngạo nghễ đứng thẳng, nhất thời làm Thanh Nhạc cảm thấy áp lực vô hình: “Trúc nhi, ngươi cần gì phải ra tay?”
Thanh Trúc thoáng nhìn sang nàng, ánh mắt trầm xuống: “Ra tay? Nếu những khổ cực này đã chịu không được, vậy mấy năm kế tiếp họ sống nổi hay không hả? Chúng ta muốn không phải là thiên kim tiểu thư, mà là muốn thực lực tương xứng với danh phận của các nàng, ngươi quá thiện lương rồi!”
“Được rồi, không cần nói nữa. Thanh Trúc, tối nay tạm thời cho các nàng nghỉ ngơi một chút đi, tương lai còn nhiều thời gian hành hạ họ. Ngươi cũng không cần nóng lòng quá, được rồi, mọi người giải tán đi!” Tử Luyến thanh nhã xuất hiện chậm rãi đi tới, vỗ nhẹ bả vai Thanh Trúc, dịu dàng nói.
Thanh Trúc hừ lạnh, không quay đầu đi luôn. Thanh Nhạc nhìn bóng lưng của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu. “Muội đừng quá để ý, nàng ta chính là như vậy, không nhìn được nhất là những đứa bé kia sống tốt, thật ra thì ta cũng đồng ý với các làm của muội. Dù sao họ cũng vừa mới tới, nếu lần đầu tiên đã dọa họ sợ thì sau này sẽ chơi đùa không vui rồi!” Tử Luyến cong khóe môi, ánh mắt nhu hòa nhìn Thanh Nhạc, Thanh Nhạc cảm kích nhìn nàng, nhẹ nhàng rời đi.
Lê Mạn, Điệp Nhã, Hồng Loan, Lê Hương cũng gật đầu với Tử Luyến, rời đi tại chỗ. Lúc này, trên thảo nguyên chỉ còn lại mấy nữ tử đang ở mắt trận, Tử Luyến đáng tiếc lắc đầu, quay đầu nói với hộ pháp bên cạnh: “Giải trừ trận pháp, người bị đào thải…Cũng đưa về đi, nói cho các nàng biết không cần tức giận, năm nay không được còn có năm sau!” “Dạ, Các chủ!” Hộ pháp áo đen mặt không đổi lĩnh mệnh rời đi, tay ngọc của Tử Luyến vung lên, biến mất tại chỗ.
Một lúc lâu sau, đám người Vũ Nhạc chính thức đi tới học viện Thánh Đức, ngước mắt lên nhìn từng tòa nhà đều có phong cách riêng, không nhịn được cao hứng, không nghĩ rằng ở đại lục này lại có kiến trúc hiện đại như vậy. Điều này thật ngoài dự kiến của nàng, xem ra Thánh Đức này quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, đều là rồng thấy đầu không thấy đuôi.
“Ôi, đẹp quá nha, thật không hổ là Thánh Đức, lại có thể tạo ra ngôi nhà xinh đẹp như vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu chúng ta có thể ở lại bên trong thì thật tốt!”
“Vì sao kiểu nhà này chúng ta chưa từng nhìn thấy trước đây vậy?”
Cung Tuyết cũng không tin nổi nhìn kiến trúc trước mặt: “Tiểu thư, chuyện này… Đây không phải là phong cách kiến trúc ở thế giới của người sao?”
Vũ Nhạc nâng khóe môi: “Về sau chúng ta phải cẩn thận, Thánh Đức này tuyệt đối không đơn giản như bên ngoài.”
“Dạ, chúng ta nhớ kỹ.” Có thể đưa kiến trúc hiện đại dung hợp vào đại lục dị giới, còn xây dựng hoàn mỹ như vậy, tuyệt đối là do người tài hoa tạo nên.
“Sao còn chưa tới vậy? Chúng ta đã đi hơn một canh giờ, trời đã tối rồi.”
“Có lẽ là đưa chúng ta tới ký túc xá, ngươi đừng quá nóng vội. Thánh Đức rộng như vậy, đi vài bước cũng không tính là cái gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy, kiên nhẫn chút nữa đi.”
… Nửa giờ sau, đang lúc mọi người đang bực tức kêu ca, rốt cuộc hộ pháp áo đen dừng bước, mặt không biểu tình gì chỉ về từng dãy nhà ba tầng độc lập cách đó không xa: “Chỗ đó chính là khu vực ký túc xá, các ngươi bước nhanh chân một chút, không chừng có thể tới kịp bữa tối.” Dứt lời, hộ pháp cũng không thèm nhìn các nàng, tiếp tục bước về phía trước.
Vẻ mặt các thiếu nữ đầy hưng phấn nhìn những ngôi nhà xinh xắn, một đám ríu ra ríu rít nói cười không ngừng: “Trời ơi, không ngờ lại cho chúng ta ở nơi xinh đẹp như vậy, không tưởng tượng nổi.” “Đúng vậy đúng vậy, ta còn tưởng chúng ta sẽ phải ở mấy cái nhà của nông dân chứ, cái này thật tốt hơn so với mong đợi nhiều nha.” …
Nghe tiếng nghị luận liên tiếp sau lưng, khóe môi hộ pháp áo đen nở nụ cười khinh thường: “Người mới đúng là người mới, tóc dài óc ngắn, còn thích nằm mơ giữa ban ngày!”
“Các ngươi thấy thế nào?” Khu vực này được sắp xếp rất tốt, ngay cả lối vào cũng có người thủ hộ riêng, tương đối giống hệ thống gác cổng ở các trường đại học, ở đại lục này làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.
Cung Tuyết lộ ra vẻ mặt lạnh lùng: “Trên trời có thể rơi bánh xuống sao? Thật đúng là hoa trong nhà kính, buồn cười…”
“Tự mình mơ tưởng nha!” Mia cười ngọt ngào, bọn nhỏ kia, chỉ mong chút nữa các ngươi có thể chịu được đả kích.
“Đến lúc đó đừng khóc là được.” Bối Khả cười cười, không phải vui mừng quá sớm chứ?
Lời của các nàng khiến cho Quả Nhiễm và Mộc Ngư hơi khó hiểu, hai người nhìn nhau một cái, cũng nhìn thấy từ mắt nhau ý không hiểu: “Các ngươi đang bí hiểm cái gì vậy?”
Mọi người nghe vậy, cùng nhau nhìn sang phía hai người, có chút hơi bất lực, sau họ lại quên mất chứ, trong này lại có hai tiểu gia hỏa không hiểu cái gì? Vũ Nhạc hiểu rõ, bởi vì nàng mang theo trí nhớ của kiếp trước, là thành viên đội đặc chiến, sao lại không biết về sau sẽ phải đối mặt với cái gì? Ba người Cung Tuyết cũng biết rõ, bởi vì họ đã khôi phục lại trí nhớ, cùng Vũ Nhạc trải qua chín kiếp luân hồi, đương nhiên cái gì cũng hiểu rõ. Cái người Quả Nhiễm này trí nhớ chưa được mở ra, đương nhiên có chút choáng váng, còn về phần Mộc Ngư vô cùng đơn thuần lại đương nhiên không hiểu rõ.
“Không có gì.” Trong khoảng thời gian ít ỏi, Vũ Nhạc cũng không biết giải thích với họ thế nào, chỉ có thể cười một tiếng, để cho các nàng tự phát hiện dễ dàng hơn là giải thích với các nàng.
Quả nhiên, khi hộ pháp áo đen trực tiếp đưa cả đám đi qua khu biệt thự, những nữ tử này mới thất vọng lắc đầu: “Chúng ta quá ngây thơ rồi, khu nhà xa hoa như vậy làm sao lại dành cho chúng ta? Đó chắc hẳn là cho các vị sư phụ mới đúng.” “Nhưng Thánh Đức chúng ta có nhiều Sư phụ như vậy sao? Vừa rồi chúng ta mới chỉ thấy được bảy người, hơn nữa không phải nói lần này chỉ chọn bảy mươi người sao?” “Cái gì Thánh Đức của ngươi? Trước mắt tất cả mọi người là học viên tạm thời thôi, được không? Chưa tới phút cuối, ai cũng không thể chắc chắn mình không bị loại.”
“Xem ra, vẫn là người có đầu óc.” Hộ pháp Ất nhìn sang hộ pháp Giáp nhíu mày: “Chỉ mong họ có thể đi tiếp.” Hắc y nữ tử khinh thường cười nhạo.
“Mau nhìn xem, chỗ đó chắc là chỗ ở của chúng ta?” Giọng nói mừng rỡ phát ra từ phía sau, cắt ngang tranh cãi của mọi người.
Sau thời gian một ly trà, bốn người Cung Tuyết đi ra, Vũ Nhạc nhìn phía sau các nàng, cũng không thấy Mộc Ngư, buồn bực hỏi: “Có thấy muội ấy không?”
Qủa Nhiễm biết nàng không yên lòng vì Mộc Ngư đang bị thương, vội vàng nói: “Có gặp nàng, có điều đã nhanh chóng tách ra, bây giờ chúng ta cũng không biết như thế nào!”
“Tiểu Giới? Nói cho ta biết Ngư nhi đang ở khu vực nào, còn nữa bây giờ muội ấy có an toàn không?” Vũ Nhạc nhíu mày, từ lúc vừa đi ra, trong lòng đã rối bời không tập trung được.
“Nàng…Bây giờ đang gặp chút phiền toái, có điều rắc rối không lớn lắm, bây giờ cách người cũng không xa, sau khi tiến vào rừng thì rẽ trái, tới ngã tư đi về phía bên trái khoảng trăm mét sẽ thấy nàng.” Trong lòng nó biết rõ không thể ngăn cản được nàng, không bằng khai báo thành thật.
Qủa Nhiễm chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng màu tím lóe lên, nàng đã giết chết thú canh cửa, cũng không thèm nhìn đến người gác cổng mà xông vào trong. Người gác cổng thấy thế vội vàng ngăn lại: “Ngươi muốn làm gì?” “Ta mất đồ, muốn vào tìm.” “Không được, ngươi không thể đi vào, bên trong rất nguy hiểm.” “Không được, đây là đồ mẹ ta để lại cho ta, dù mất mạng ta cũng phải đi tìm.” “Đứa nhỏ này, sao lại không nghe khuyên bảo vậy? Mau ra đi.” Mặc dù ngươi là người đầu tiên đi ra ngoài, nhưng không thể chắc chắn không xảy ra vấn đề gì.
“Các ngươi có quy định sau khi ra ngoài thì không thể đi vào không?” Vũ Nhạc nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn người gác cổng. Lão già nghe vậy dừng lại suy nghĩ. Vũ Nhạc đợi không kịp, đi vào nhanh như chớp. Vẻ mặt lão nhân căng thẳng nhìn về phía các hắc y hộ pháp đang đứng cách đó không xa. Các hộ pháp thản nhiên lắc đầu, lão nhân mới thở dài nhẹ nhõm, tiếp tục trở về vị trí của mình.
“Chúng ta cùng nhau vào thôi?” Qủa Nhiễm nhìn Vũ Nhạc tiến vào, có hơi lo lắng.
“Không được, chúng ta cùng nhau đi vào thì tình huống sẽ thay đổi, các hộ pháp sẽ không đồng ý. Ngược lại, một mình chủ nhân đi vào thì mục tiêu sẽ không lớn, không thu hút sự chú ý, chờ đi, chúng ta nên tin tưởng thực lực của chủ nhân mới đúng.” Cung Tuyết không đồng ý lắc đầu, lúc này không thể gây rắc rối.
Qủa Nhiễm không có cách nào khác, đành phải đi đến bên cạnh ranh giới của khu rừng nhìn quanh. Ba người Mia thản nhiên lắc đầu, nếu nàng có thể khôi phục trí nhớ thì sẽ không cần lo lắng như vậy, sợ là nàng tránh đi còn không kịp. Năm đó, trong số họ, nàng ở cùng chủ nhân chịu nhiều thiệt thòi nhất, nếu thật sự khôi phục trí nhớ, sợ là sẽ cùng chủ nhân ba ngày hai bữa làm loạn một trận lớn. Cái tính tình nóng nảy đó, dù đã trải qua gần ngàn năm cũng không hề thay đổi.
Sau khi Vũ Nhạc đi vào rừng, rất thuận lợi tìm thấy chỗ Mộc Ngư, vừa lúc nhìn thấy một thiếu nữ áo đỏ, tay cầm roi, nhẫn tâm quật lên người Mộc Ngư. Còn Mộc Ngư đang cố gắng bảo vệ thứ gì đó ở trong ngực, một tay cố sức cầm lấy roi, hận không thể dùng mắt xé tan thiếu nữ áo đỏ: “Ngươi khinh người quá đáng rồi, vật nhỏ này không chọc tới ngươi…Ngươi tức giận cái gì? Lại còn cầm roi đánh nó, ngươi có phải là người không?”
“Không chọc đến ta? Ngươi có nhìn thấy nó không chọc đến ta không? Nếu không phải nó, ta sẽ đi bộ mà trật chân sao? Ngươi nhìn đi, chân ta cũng bị bầm rồi. Buông ta, nếu không buông tay, ta sẽ đánh cả ngươi!” Khuôn mặt thiếu nữ áo đỏ vặn vẹo, căm hận nhìn thứ trong lòng Mộc Ngư.
Mộc Ngư nghe nàng nói vậy càng tức giận: “Chỉ vì nó làm ngươi ngã mà ngươi dồn nó vào chỗ chết? Ngươi có phải là người không? Không thấy nó còn nhỏ như thế sao? Ngươi có thể ra tay sao?” “Ai cần ngươi lo? Ngươi là cái thá gì? Chuyện của bản tiểu thư cũng dám quản sao, ta thấy ngươi chán sống rồi.” Khuôn mặt nữ tử áo đỏ đỏ lên, thẹn quá thành giận trừng trừng nhìn Mộc Ngư.
Mộc Ngư cười lạnh ngẩng đầu lên, không hề yếu thế nhìn nữ tử áo đỏ: “Vậy ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh này không!” Vừa dứt lời, nàng đứng phắt dậy, tay trái dùng sức, trực tiếp nắm lấy roi của đối phương, dù nữ tử kia dùng sức thế nào cũng không kéo ra được. Ngay tức khắc, mặt của nữ tử đỏ bừng, đưa ngón tay chỉ vào mặt nàng giận dữ: “Ngươi là đồ không biết xấu hổ, hôm nay ta muốn nhìn xem ngươi bảo vệ con thú kia thế nào.” Dứt lời, nữ tử buông roi trong tay, nhanh chóng rút nhuyễn kiếm bên hông, ánh mất sắc bén nhìn về phía Mộc Ngư. Mộc Ngư dùng sức ném vật nhỏ trong ngực về phía sau, nhanh chóng rút đoản kiếm bên hông, không hề sợ hãi nhìn lên. Trên không trung, hai cây kiếm không ngừng va chạm, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Vũ Nhạc nhìn thực lực của Mộc Ngư không yếu hơn so với nữ tử kia, cũng yên tâm. Nàng nhíu mày nhìn về phía bụi cỏ, con vật kia hình như cảm nhận được người lạ đến gần, giật mình xoay xoay người, nhưng không di chuyển được chút nào. Nhìn thấy thế, Vũ Nhạc nhận ra tiểu gia hỏa này bị thương rồi. Nàng mỉm cười, từ từ tới gần bụi cỏ, mắt dịu dàng nhìn tiểu tử núc ních trắng xóa kia lăn tới lăn lui: “Ngoan, đừng sợ, ta là bạn tốt của tỷ tỷ vừa bảo vệ ngươi mà!”
Vật nhỏ vừa nghe là bằng hữu của tỷ tỷ kia, lập tức ngẩng đầu lên. Lúc này, Vũ Nhạc mới chăm chú nhìn nó, hai tai không dài như tai thỏ, to hơn so với tai cún, một cái đuôi thật dài kéo trên mặt đất, đỉnh đầu của cái đuôi có một dúm lông tơ màu đen, toàn thân lông trắng mịn như tơ. Nói nó giống thỏ cũng hơi giống, nhưng lại không giống, đuôi thỏ sao lại dài như vậy? Hơn nữa miệng và mũi cũng không giống, giống cún hơn, mà hình như cũng không đúng. Nghiên cứu một hồi, nàng không nhìn ra được tiểu tử kia là giống loài gì, rơi vào đường cùng chỉ có thể xin Tiểu Giới giúp đỡ. Tiểu Giới thản nhiên liếc nhìn một cái, bỗng nhiên tròng mắt như muốn rớt ra, mà ngay cả Lạp Lạp chạy tới xem vui cũng ngây ngốc chỉ vào sinh vật trong lòng Vũ Nhạc, lắp ba lắp bắp nói: “Chết tiệt, có phải ta hoa mắt không, sao người này lại xuất hiện ở đây?...”
Tiểu Giới phản ứng kịp, nhanh chóng ngậm miệng, từ từ lắc đầu. Lạp Lạp hiểu ra, không nói tiếp, nhưng ánh mắt nhìn về sủng vật màu trắng kia vẫn tràn ngập vẻ không tin nổi.
Hồi lâu sau, Tiểu Giới mới trả lời Vũ Nhạc: “Chủ nhân, vật này mới sinh ra tầm một tháng, ta chưa nhìn ra nó là giống loài gì. Có điều, rất hiếm có, nhìn nó đúng là loài rất quý hiếm, nếu Mộc cô nương đã cứu nó, cho thấy giữa họ có duyên phận. Nếu có thể khế ước, cũng là lựa chọn không tồi.” Tóm lại, người không thể khế ước với nó, nếu không nam nhân kia sẽ điên mất.
“Ừ, ngươi nói không sai. Được rồi, ta biết nên làm thế nào.” Vũ Nhạc dịu dàng nhìn tiểu tử trong lòng: “Có muốn rời chỗ này đi không?” Tiểu tử cực kỳ hiểu tiếng người, vẻ mặt khẩn trương gật đầu. Vũ Nhạc nhíu mày: “Ngươi có thể đi theo tỷ tỷ vừa cứu ngươi được không? Có nguyện ý trở thành Linh thú khế ước của nàng ấy không?”
Lần này, rất kỳ quái, tiểu tử trừng mắt lên, sau đó có chút thất vọng cúi đầu. Lúc Vũ Nhạc cho rằng nó không đồng ý thì đột nhiên nó lại ngẩng đầu lên, thân mật cọ cọ vào cổ tay Vũ Nhạc, cười cười: “Ngươi đồng ý? Ha ha, ta nghĩ chủ nhân của ngươi nhất định sẽ rất yêu thương ngươi!” Trong mắt vật sủng líu ríu vui mừng, trực tiếp lăn vào lòng Vũ Nhạc, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, nhưng khi nó cúi đầu, vẻ mất mát tràn ngập trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Sau đó, không biết nghĩ ngợi cái gì, miệng nhỏ cong lên, trong mắt đen như trân châu xẹt qua ánh sáng, ngẩng đầu nhìn Mộc Ngư đang đánh nhau, nhưng không có chú ý lắm.
Trận đấu chấm dứt rất nhanh, dù Mộc Ngư đang bị thương nhưng vẫn chiến thắng dễ dàng, nữ tử hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Ngươi…., bổn tiểu thư nhớ kỹ ngươi.”
Mộc Ngư không quan tâm nhún vai: “Nhớ kỹ thì nhớ kỹ, chẳng lẽ còn muốn ta nhớ kỹ ngươi? Thật xin lỗi, bổn cô nương không có hứng thu.” Dứt lời, Mộc Ngư quay đầu đi luôn, nữ tử áo đỏ thấy thế oán hận giậm chân một cái, nổi giận đùng đùng chạy đi.
Khi Mộc Ngư thấy bóng dáng màu tím đứng cạnh bụi cỏ bên kia thì trong lòng cảm thấy ấm áp, dịu dàng cười: “Tiểu thư, sao người lại tới đây?”
“Không có gì, vừa đúng lúc đi ngang qua, thì thấy ngươi đang giải quyết rắc rối. Này, tiểu tử này thật đáng yêu, ngươi có khế ước chưa?” Vũ Nhạc đặt tiểu tử kia vào lòng Mộc Ngư, tò mò hỏi nàng.
Mộc Ngư nghe nàng hỏi, cười nhẹ: “Vốn đã có mục tiêu, lại nhìn thấy người kia cầm roi đánh tiểu tử này, muội lập tức chạy tới cứu nó. Ôi, hình như không còn sớm nữa, ta còn chưa có khế ước đâu? Tiểu thư đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”
Vũ Nhạc gật đầu: “Ừ, đã xong rồi, có điều, không phải trước mặt muội có vật thích hợp sao? Muội đã không có mục tiêu thì hãy thu nhận bảo bối nhỏ này đi?”
“Hả? Nó? Người nói là nó cũng là Linh thú?” Mộc Ngư mở to mắt, vẻ mặt không tin nổi, Linh thú có bộ dáng đáng yêu như vậy sao?
Vật nhỏ ở trong lòng Mộc Ngư, theo bản năng giật giật khóe miệng. Vũ Nhạc vừa vặn nhìn thấy, cố nén ý cười, ho nhẹ một cái: “Ta cũng không biết, chắc là thế rồi? Ta nhìn vật nhỏ này rất khả ái, nhưng không nhìn ra giống loài của nó, muội thu nhận nó chứ?”
“Vậy sao? Đúng nha, muội cũng không nhìn ra nó là giống gì, vậy cũng tốt, đã như vậy, tiểu bảo bối, ngươi có bằng lòng không?” Mộc Ngư nâng tiểu tử lên, nhìn thẳng vào mắt nó, vẻ mặt thành thật hỏi.
Vật nhỏ cố nén kích động, gật đầu, Mộc Ngư cười nhẹ: “Cám ơn bảo bối, vậy thì tốt, chúng ta cùng khế ước.” Dứt lời, nàng chích ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu trên trán của thú sủng. Cùng lúc, hai người bị một đám sương trắng bao quanh, sau một lúc, trên trán của vật nhỏ xuất hiện một ấn ký hình con cá. Vũ Nhạc thấy thế nhíu mày: “Sao nó không giống với cái của Linh Cửu?” “Ngu ngốc, làm sao có thể cùng một kiểu? Mỗi một Linh thú và chủ nhân sau khi hòa vào làm một, cũng sẽ xuất hiện ấn ký riêng biệt. Dĩ nhiên những ấn ký này không phải tùy tiện đều xuất hiện, nếu khế ước với Linh thú cấp thấp thì căn bản sẽ không có cái gì cả. Mấy thứ này tương lai ta sẽ giải thích với người, trước mắt mọi người nhanh ra ngoài đi, thời gian không còn nhiều đâu.” “Ừ, được rồi.”
“Được rồi, tiểu bảo bối, ta tên Mộc Ngư, ngươi tên là…Thủy Liễn được không?” Mộc Ngư chớp chớp mắt, vẻ mặt vui sướng ôm nó vào lòng, tự hỏi một hồi mới nghĩ ra cái tên này, về phần vì sao muốn gọi như vậy nàng cũng không nghĩ ra lí do.
“Chẳng lẽ là do trời định?” Trong đầu tiểu tử kia đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này, nó hơi ngơ ngác nhìn Mộc Ngư, sau đó nghiêm túc gật đầu, Thủy Liễn, hình như cũng không tệ lắm!”
“Tiểu tử thối, ngươi còn biết đến thăm ta?” Vân Linh vừa thưởng thức trà thượng hạng Đại Hồng Bào, vừa liếc mắt nhìn sang thiếu niên mặc cẩm bào đen ngồi bên cạnh nàng. Nam tử nhếch môi lên, trong giọng nói lộ chút vui vẻ thú vị: “Lão sư phụ, tại sao lại nói như vậy, không phải năm trước vừa mới tới sao?’’
“Năm trước? Ngươi còn nói năm trước?” Vân Linh híp mắt, khóe miệng nâng lên.
“Cùng lắm thì, về sau hàng tháng ta sẽ tới một lần?” Giọng nam trầm thấp, bên trong rõ ràng có ý lấy lòng.
“Đi đi, hãy dừng luôn đi, ngươi nghĩ là cả ta và ngươi đều không rõ ngươi tới đây làm gì sao? Nói cho ngươi biết, đừng hòng mơ tưởng, nơi này là Thánh Đức, không phải là Bá Quyền!” Mặc dù Vân Linh cong khóe môi nhưng trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
“Lão sư, ta làm cho người không tin tưởng vậy sao? Năng lực của nha đầu kia ta thấy người cũng tin tưởng, đừng quên nàng là muội muội của ta, người khác không biết thì thôi đi, ta còn không hiểu rõ?” Nam nhân áo đen trước mắt, chính là thiên tài của học viện Bá Quyền, Nhạc Mộ Thần, mới thi hành nhiệm vụ trở về, đi ngang qua Thánh Đức nhìn xem một chút, hình như không quá đáng chứ, sao lão sư không tin tưởng hắn?
“Vậy ngươi hối lộ ta làm gì?” Vân Linh tức giận trừng mắt Nhạc Mộ Thần, giỏi lắm, chẳng lẽ còn ý gì khác?
“Là ta muốn gặp nàng thôi, người có cần đề phòng thế không?” Mộ Thần đau đầu, day day huyệt Thái dương, nơi này là nữ học viện, có điều hắn yên lặng tới, ai biết chứ?
“Hừ, đừng có diễn cho ta xem, ngươi tới gặp muôi muội? Ta thấy ngươi đến gặp nha đầu Tử Luyến thì có?” Dám chơi đùa trước mặt nàng, cũng không nhìn xem lão nương là ai!
Mặc dù nói dối bị vạch trần, Mộ Thần cũng không thấy không tự nhiên, ngược lại vẻ mặt hắn thản nhiên nhìn Vân Linh: “Nếu Lão sư đã biết rồi, chúng ta cũng không giấu làm gì, người nói xem, rốt cuộc có đồng ý hay không!”
“A a, ngươi còn dám uy hiếp ta? Ngươi được đấy, tiểu tử thối! Mấy ngày không gặp đã làm cho ta nhìn bằng con mắt khác!” Vân Linh đặt mạnh ly trà xuống, vẻ mặt ác liệt nhìn Mộ Thần.
Hài tử ngồi bên nài nỉ: “Lão sư không nên tức giận, không phải ta tới thương lượng với người sao?” Mộ Thần thấy tình huống trước mặt, thầm nghĩ không ổn, xem ra Lão sư giận thật, vội vàng nói nhẹ nhàng, Lão sư này trước giờ đều thích mềm không thích cứng.
“Thương lượng? Đúng là cách thương lượng tốt, có người như thế này sao? Hả? Ngươi nói xem, có phải lão bất tử Chu Diệp bảo ngươi đến đòi người? Bá Quyền các ngươi đúng là đáng chết, già trẻ lớn bé lấy đi của ta bao nhiêu nhân tài? Bây giờ còn muốn đòi tới bảy các chủ, có bản lãnh, để cho hắn tự sinh nữ nhi đi? Đi đi?” Vừa nghĩ tới Chu Diệp, Vân Linh lập tức tức giận tới đau gan, dung nhan tuyệt mĩ nháy mắt trở nên lạnh lùng.
Mộ Thần đau đầu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, chỉ vào bọc vải bên cạnh nhìn Vân Linh: “Lão sư, thật xin lỗi đã làm phiền người, nếu người không đồng ý, Thần nhi cũng không miễn cưỡng. Phiền người đưa mấy thứ này cho Vũ nhi, muội ấy đi vội vàng cái gì cũng không mang, cha mẹ lo lắng nên chuẩn bị không ít đồ đạc, người thay ta chuyển cho muội ấy.” Hắn nói xong, Vân Linh phiền phức phủi phủi tay. Mấy lần không đánh mà lui, Luyến nhi à, khi nào chúng ta mới có thể ở cùng một chỗ đây? Xem ra trước khi giải quyết chung thân đại sự của chúng ta, nhất định phải giải quyết hạnh phúc cả đời của Lão sư, nếu không, cả đời chúng ta cũng không thể đến với nhau!
***
“Sao rồi?” Hắc y nam tử khoanh tay đứng, ánh sáng ngoài cửa dừng lại trên người hắn, hắc y tung bay, cả người tản mát ra áp lực cường đại, làm ẩn vệ trước mặt không dám nhìn thẳng, cúi thấp đầu xuống, khẩn trương mở miệng: “Bẩm Cung chủ, phu nhân đã tiến vào rừng thú, bên trong có mười ẩn vệ luôn bảo vệ bên người phu nhân, tuyệt đối không nguy hiểm.”
“Hắn đâu? Bây giờ đang ở chỗ nào?” Nam tử chậm rãi xoay người, con ngươi lạnh lùng nhìn về phía ẩn vệ áo đen, khí chất cao quý cùng khí thế sắc bén ép tới làm ẩn vệ suýt nữa không thở nổi. Ẩn vệ rụt cổ lại, suy nghĩ một chút trả lời: “Bẩm Cung chủ, mấy ngày trước còn phát hiện hắn xuất hiện trong Băng Linh trận trong Tuyết Sơn, hiện tại không biết hướng đi của hắn.”
“Tra rõ cho Bổn cung, ở đại lục này hắn cũng giống chúng ta, đều có linh lực hạn chế. Ta nghĩ, ngươi nên hiểu phải làm gì chứ? Hả?” Trong mắt nam nhân không ngừng lóe tia u ám, như thanh kiếm sắc bén bắn thẳng về phía ẩn vệ. Thân thể ẩn vệ run rẩy, nằm rạp trên mặt đất: “Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”
Sau khi ẩn vệ biến mất, nam nhân mệt mỏi ngồi xuống ghế, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ khó chịu gấp gáp: “Hỏa Ngâm Phong, ngươi đúng là âm hồn bất tán.”
“Toan Nghê đâu?” Hồi lâu sau, dung nhan yêu nghiệt của nam nhân trở nên lạnh lùng, mắt phượng híp lại, lặng lặng nhìn nam tử áo đen xuất hiện không tiếng động: “Có thuộc hạ!”
“Dùng toàn bộ thế lực, vây bắt lão tử kia lại, tuyệt đối không để cho hắn đến gần phu nhân, nếu không, các ngươi xách đầu tới gặp ta!” Nam nhân nắm chặt tay thành nắm đấm, hơi thở nguy hiểm tràn ra. Toan Nghê nghe hắn nói xong, khóe miệng co quắp, mở miệng nói: “Dạ, Cung chủ, thuộc hạ tuân lệnh.”
Tới khi Toan Nghê biến mất, nam nhân mới vuốt vuốt huyệt thái dương, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy bất đắc dĩ khó chịu: “Phu nhân tốt của ta, nàng còn chưa kết thúc kiếp thứ mười đâu, sao cả đám bọn họ đã khẩn trương chạy tới như vậy? Nàng thật đúng là gieo rắc hoa đào nha, ta nên làm gì với nàng bây giờ?”
Vũ Nhạc vừa nghe nàng nói, khẽ nhíu mày nhìn về phía người tóc trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp đứng sau lưng thiếu nữ áo tím, nữ nhân sáng ngời lấp lánh: “Chính ngài mang ta tới đây?”
“Vũ Nhạc, vị này chính là Vân Linh, viện trưởng của học viện Thánh Đức chúng ta.” Thiếu nữ bên cạnh cười cười nhìn Vũ Nhạc, nữ tử áo tím mỉm cười giải thích cho nàng.
Viện trưởng? Hóa ra nàng chính là thiên tài viện trưởng của học viện? Nghĩ đến những khảo nghiệm phía trước, cảm giác kính nể tự nhiên sinh ra, nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt bình tĩnh không thất lễ nói: “Vân viện trưởng, xin thứ cho Vũ Nhạc vừa rồi không hiểu chuyện. Thật ra, ngài cũng không thể trách ta, ai bảo những trận pháp kia của ngài quá cao minh, làm cho người khác phát điên chứ?”
“Ha ha ha… Đứa nhỏ này, thật thú vị, có điều, nếu chúng ta không làm như vậy thì làm thế nào mới hiểu biết rõ về các ngươi chứ? Cũng may trong số các ngươi vẫn có không ít nhân tài. Có điều, bản thân ta rất có hứng thú với viên bộc phá hoàn kia của ngươi, không biết ngươi có thể chỉ giáo cho ta không?” Vân Linh nhìn ánh mắt trong sáng của Vũ Nhạc, trong mắt tràn đầy chờ mong và tán thưởng.
Mà nữ tử thanh nhã đứng bên cạnh, huyệt thái dương nhịn không được nhảy lên: “Không hổ là Viện trưởng đại nhân đối với chuyện mới mẻ cổ quái luôn có hứng thú. Trong khảo nghiệm, Vũ Nhạc lộ ra chút tài năng như vậy làm cho Viện trưởng đã lâu không bước ra khỏi cấm địa vô cùng hưng phấn, hưng phấn vì đại lục có nhân tài mới, đáng tiếc mầm cây tốt như vậy lại không có linh lực? Vì để có thể tìm được Vũ Nhạc đầu tiên, thậm chí người còn cúi mình như vậy, vẻ mặt kính dưới của viện trưởng đã bao năm rồi họ chưa từng thấy qua?”
Vũ Nhạc nghe nàng nói, cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Vân viện trưởng: “Viện trưởng, ngài nói đùa rồi, làm sao vãn bối dám chỉ giáo ngài đây? Mấy thứ này có thể làm được, có điều…Những cái này chỉ là vật thí nghiệm, còn nhiều thiếu sót, không bằng…Chờ ta nghiên cứu ra loại bộc phá mới hơn, sẽ cùng viện trưởng kiểm tra thử hiệu quả?”
“Được được được…Ta sẽ chờ tin tốt của ngươi.” Không nghĩ vật thí nghiệm lại có uy lực lớn như vậy, thứ này nếu làm ra số lượng lớn, thật quá đáng sợ. Đứa nhỏ này đủ thận trọng, năng lực đương nhiên không thể khinh thưởng. Vì thế, cố kiềm chế cảm giác nông nóng, Vân Linh cũng không miễn cưỡng nàng: “Được rồi, nếu ta đã đạt được mục đích, không còn lý do ở lại nữa, còn những cái khác, giao cho các ngươi.” Nàng dứt lời, nhìn về phía bảy nữ tử đẹp như hoa y phục màu đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh lam, chàm, tím, “Dạ, xin tuân theo phân phó của Viện trưởng đại nhân!” Bảy vị mỹ nhân tao nhã cúi người, Vân Linh gật đầu biến mất trong không khí.
Lúc này Vũ Nhạc mới quan sát kỹ bảy vị thiếu nữ trước mắt mình, các nàng tuy rằng mặc y phục kiểu cách giống nhau, nhưng mỗi người lại có nét đẹp riêng, hoặc thanh nhã, hoặc đáng yêu, hoặc kiêu ngạo, hoặc xinh đẹp…, đủ loại kiểu dáng mê người, trong thời gian ngắn đã làm nàng choáng váng mặt mày.
“Khởi bẩm Tử y Các chủ, thiếu chủ của Tứ đại gia tộc lánh đời đã đi ra…” Đúng lúc này, nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu đen đi tới, cung kính bẩm báo với thiếu nữ y phục màu tím.
“Sao? Nhanh vậy ư? Vũ Nhạc, mấy bằng hữu này của ngươi không tồi đâu!” Tử Y Các chủ vuốt cằm, gật đầu tán thưởng, lần này trong đám học viên mới có mấy mầm non thật tốt, nếu bồi dưỡng đúng cách thì tương lại sẽ thành người tài.
*Chương 064.2:
“Đó là đương nhiên.” Vũ Nhạc đối với năng lực của bốn người Cung Tuyết đều rất coi trọng. Trước mắt để nàng lo lắng, là người vẫn chưa xuất hiện, Ngư nhi, nha đầu này, không biết đang ở chỗ nào? Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thỉnh thoảng có người đi ra khỏi trận pháp, trên thảo nguyên, người càng ngày càng có nhiều, lại không hề thấy bóng dáng Mộc Ngư. Vũ Nhạc tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại có chút lo sợ.
Cung Tuyết thận trọng nhìn Vũ Nhạc nhíu chân mày, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người không sao chứ? Người chờ ai sao?” Từ lúc mấy người khôi phục thể lực, Vũ Nhạc yêu cầu họ xưng hô bằng tên, nhưng bốn người họ cố chấp không chịu kêu tên, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận cách gọi tiểu thư.
“Ừ, tỷ muội của ta còn chưa đi ra.” Mắt đẹp xẹt qua tia lo lắng, thấy thế, Cung Tuyết mỉm cười: “Tiểu thư yên tâm đi, nàng nhất định sẽ đi ra.”
Vũ Nhạc cười gượng một cái, mặc dù Ngư nhi ở chung với nàng thời gian không dài, nhưng sự trung thành của nàng ấy làm nàng cảm động, một đứa nhỏ mười hai tuổi, đến tột cùng là sức mạnh nào thúc giục khiến nàng bước vào Luyện Ngục của Nhạc gia? Chỉ bởi ân cứu mạng của mẫu thân sao? Nàng chưa từng nghĩ như thế, nàng tin tưởng, giữa họ đã sớm là người thân dựa vào lẫn nhau…
“Tiểu thư, người đừng quá lo lắng, ta nghĩ, nữ nhân người nói, đã đi ra rồi, này, có phải vị kia hay không?” Mia ngọt ngào mê người chỉ vào nữ hài tử vừa đi ra khỏi mắt trận đã lo lắng nhìn ngó xung quanh.
Vũ Nhạc nâng mắt lên nhìn, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, nàng cười hài lòng: “Ngư nhi của ta, rốt cuộc muội đã xuất hiện.”
“Tiểu thư…” Mộc Ngư nhìn thấy bóng dáng tuyệt mĩ trong đám người thì kích động suýt chút nữa nhảy lên, nàng kéo kéo đùi phải bị thương, vẻ mặt hưng phấn vẫy vẫy tay về phía Vũ Nhạc. Vũ Nhạc vừa mới cười lên thì đã nhìn thấy nàng khập khiễng đi về phía mình, trong đáy mắt Vũ Nhạc ngưng tụ một tầng sương mù, nhảy lên một cái, đã đứng bên cạnh Mộc Ngư, nhíu mày: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
“Tiểu thư, không việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, có thể nhìn thấy tiểu thư, muội rất vui!” Mặc dù nàng so với Vũ Nhạc lớn hơn hai tuổi, nhưng nụ cười trong sáng kia lại làm người ta nghĩ nàng vẫn chỉ là đứa bé.
“Được rồi, nhanh ngồi xuống, ta băng bó cho muội.” Hai năm qua ở trong Linh Giới học tập hiệu quả nhất là y thuật, bởi vì chỉ có y thuật mới không cần linh lực.
Đám người Mia nhìn Vũ Nhạc chân tay nhanh nhẹn lau vết thương, băng bó, bôi thuốc, không khỏi cảm thấy cuộc sống trước kia của họ, hình như quay lại rồi.
“Ôi, mặt trời đã xuống núi rồi, nhìn tình huống hiện tại cũng không ít người có thể đi ra.” Qủa Nhiễm ngẩng đầu nhìn sắc trời, có chút tiếc hận lắc đầu.
“Đừng nóng nảy, còn thời gian một canh giờ nữa, nếu lúc này còn đang lạc ở bên trong không ra thì sợ là sẽ bị loại tư cách.” Đây chính là cạnh tranh khốc liệt, từ một vạn người chọn ra 500 người, quá khó khăn, nhìn tình huống trước mắt không biết có thể chọn ra 500 người không nữa.
“Những nữ nhân mặc mấy loại y phục kia có lai lịch gì thế?” Mộc Ngư đi tới, thấy không ít người bẩm báo với họ.
“Các nàng là bảy Các chủ của học viện Thánh Đức, nghe nói bảy vị này phân biệt thứ tự theo màu sắc cầu vồng, trong đó màu đỏ là yếu nhất, màu tím mạnh nhất. Còn vị nữ tử áo tím thanh nhã kia là thủ lĩnh của các nàng. Các nàng cũng sẽ là người huấn luyện tương lai của chúng ta, đừng xem thường thực lực của họ, ngay cả Hồng y Các chủ yếu nhất cũng đạt tới cảnh giới Tử Hoàng, cho nên, mọi người phải cố gắng!” Lời Vũ Nhạc nói khiến mấy người kia trong mắt đầy sùng bái, học viện Thánh Đức này, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Một canh giờ trôi qua, hồng y nữ tử nhìn trời một chút, trong mắt tràn đầy vẻ tiếc nuối, chậm rãi cầm còi huýt trong tay để lên miệng thổi lên. Trong khoảnh khắc, trên thảo nguyên yên lặng như tờ, tiếng còi này rõ ràng nói cho các nàng biết, cuộc tuyển chọn đã kết thúc.
“Bắt đầu từ bây giờ, những người đi ra sẽ bị hủy bỏ tư cách. Bốn trăm học viên tạm thời ở đây nghe lệnh, năm mươi người một đội, tập hợp!” Giọng nói của hồng y nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, mấy người Vũ Nhạc nhìn nhau, chậm rãi đi về phía đội hình. Tiếp theo, sợ mới chính là bắt đầu thực sự.
“Không…Cầu xin ngài, để cho ta qua đi, ta chỉ chậm vài phút mà thôi, cầu xin ngài.” Ngay lúc tiếng còi kia thổi lên, từ mắt trận đi ra vài nữ tử, các nàng đẫm lệ nhìn đám nữ nhân mặc đồ đen, khổ sở khẩn cầu, nhưng chỉ nghe thấy cự tuyệt không chút lưu tình: “Thật xin lỗi, tiếng còi đã vang lên, các ngươi…Đã bị tước đoạt tư cách.” Căn bản không thể thương lượng được, đây là sự thật tàn khốc, ai cũng không thể phá hư quy củ này.
“Không…” Vô số tiếng kêu rên vang vọng trên thảo nguyên. Các học viên đứng ở phía trước cách đó không xa, trừ bỏ cảm giác may mắn, chỉ có ánh nhìn lạnh lùng, tại đại lục này, thực lực vĩnh viễn chi phối tất cả.
Lúc mọi người đang suy nghĩ, một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên bên tai: “Hoan nghênh các ngươi, người mới thật đáng yêu! Để ta đoán một chút, bây giờ các ngươi đang nghĩ mình thật may mắn đi ra khỏi mắt trận? Ha ha, bây giờ ta chính xác nói cho các ngươi biết, sau đây khảo nghiệm mới thực sự bắt đầu. 400 người các ngươi, chúng ta chỉ giữ lại 70 người, cho nên các thiếu nữ, phải cố gắng nhé!”
Lời nàng vừa nói xong, trong đám người vang lên tiếng hít lạnh, tưởng rằng họ đã qua cửa, lại không nghĩ rằng khảo nghiệm khó khăn hơn còn ở phía sau. Mới chỉ hưng phấn một chút, nên căn bản không nghe thấy người ta dạo đầu “Học viên tạm thời”, ha ha, không phải bọn họ chính là học viên tạm thời sao? Thật là châm chọc quá lớn, bảy mươi người, cái mục tiêu này, không phải khắc nghiệt bình thường!
Đứng cùng đám người Vũ Nhạc, lúc này cũng đang nheo mắt quan sát những nữ nhân trước mắt, thiếu nữ mặc y phục màu cam ôm lấy vóc người hoàn mỹ, môi đỏ thắm nhếch lên, mắt đẹp hiện lên chút lạnh lẽo. Qủa nhiên những Các chủ này không có vị nào là đèn cạn dầu.
“Rất tốt, trước tiên các ngươi đi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai, khảo hạch chính thức bắt đầu! À, đúng rồi, tự giới thiệu bản thân một chút. Ta là Cam y Các chủ Thanh Nhạc. Sáu vị bên kia y phục màu sắc khác nhau theo thứ tự là Hồng y Các chủ Hồng Loan, Vàng y Các chủ Lê Hương, Thanh y Các chủ Thanh Trúc, Lam y Các chủ Điệp Nhã, Chàm y Các chủ Lê Mạn, Tử y Các chủ Tử Luyến. Sau này chúng ta sẽ trở thành sư phụ của các người.” Nàng dứt lời, đưa tay vỗ vỗ, khóe miệng cười lên quyến rũ, lạnh nhạt nhìn những nữ nhân bị các hộ pháp dẫn đi.
“Ngươi vẫn không ra tay sao?” Giọng nói giễu cợt vui mừng vang lên sau lưng Thanh Nhạc, nàng chỉ hơi sững sờ, ngay sau đó lạnh nhạt nhìn về phía trước, khóe môi cong lên: “Họ vẫn chỉ là đứa nhỏ, chẳng lẽ ngươi không thấy rất nhiều người đã bị thương sao? Cho các nàng nghỉ ngơi một đêm, vẫn là cần thiết!”
“Nơi này cũng không phải chỗ thu nhận, tốt nhất là ngươi nên rõ ràng thân phận mình là gì!” Ngay sau đó, bóng dáng màu xanh xuất hiện phía sau Thanh Nhạc, khuôn mặt nàng thanh thú, sắc mặt trong sáng nhưng lạnh lùng, giống như Thanh Trúc ngạo nghễ đứng thẳng, nhất thời làm Thanh Nhạc cảm thấy áp lực vô hình: “Trúc nhi, ngươi cần gì phải ra tay?”
Thanh Trúc thoáng nhìn sang nàng, ánh mắt trầm xuống: “Ra tay? Nếu những khổ cực này đã chịu không được, vậy mấy năm kế tiếp họ sống nổi hay không hả? Chúng ta muốn không phải là thiên kim tiểu thư, mà là muốn thực lực tương xứng với danh phận của các nàng, ngươi quá thiện lương rồi!”
“Được rồi, không cần nói nữa. Thanh Trúc, tối nay tạm thời cho các nàng nghỉ ngơi một chút đi, tương lai còn nhiều thời gian hành hạ họ. Ngươi cũng không cần nóng lòng quá, được rồi, mọi người giải tán đi!” Tử Luyến thanh nhã xuất hiện chậm rãi đi tới, vỗ nhẹ bả vai Thanh Trúc, dịu dàng nói.
Thanh Trúc hừ lạnh, không quay đầu đi luôn. Thanh Nhạc nhìn bóng lưng của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu. “Muội đừng quá để ý, nàng ta chính là như vậy, không nhìn được nhất là những đứa bé kia sống tốt, thật ra thì ta cũng đồng ý với các làm của muội. Dù sao họ cũng vừa mới tới, nếu lần đầu tiên đã dọa họ sợ thì sau này sẽ chơi đùa không vui rồi!” Tử Luyến cong khóe môi, ánh mắt nhu hòa nhìn Thanh Nhạc, Thanh Nhạc cảm kích nhìn nàng, nhẹ nhàng rời đi.
Lê Mạn, Điệp Nhã, Hồng Loan, Lê Hương cũng gật đầu với Tử Luyến, rời đi tại chỗ. Lúc này, trên thảo nguyên chỉ còn lại mấy nữ tử đang ở mắt trận, Tử Luyến đáng tiếc lắc đầu, quay đầu nói với hộ pháp bên cạnh: “Giải trừ trận pháp, người bị đào thải…Cũng đưa về đi, nói cho các nàng biết không cần tức giận, năm nay không được còn có năm sau!” “Dạ, Các chủ!” Hộ pháp áo đen mặt không đổi lĩnh mệnh rời đi, tay ngọc của Tử Luyến vung lên, biến mất tại chỗ.
Một lúc lâu sau, đám người Vũ Nhạc chính thức đi tới học viện Thánh Đức, ngước mắt lên nhìn từng tòa nhà đều có phong cách riêng, không nhịn được cao hứng, không nghĩ rằng ở đại lục này lại có kiến trúc hiện đại như vậy. Điều này thật ngoài dự kiến của nàng, xem ra Thánh Đức này quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, đều là rồng thấy đầu không thấy đuôi.
“Ôi, đẹp quá nha, thật không hổ là Thánh Đức, lại có thể tạo ra ngôi nhà xinh đẹp như vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu chúng ta có thể ở lại bên trong thì thật tốt!”
“Vì sao kiểu nhà này chúng ta chưa từng nhìn thấy trước đây vậy?”
Cung Tuyết cũng không tin nổi nhìn kiến trúc trước mặt: “Tiểu thư, chuyện này… Đây không phải là phong cách kiến trúc ở thế giới của người sao?”
Vũ Nhạc nâng khóe môi: “Về sau chúng ta phải cẩn thận, Thánh Đức này tuyệt đối không đơn giản như bên ngoài.”
“Dạ, chúng ta nhớ kỹ.” Có thể đưa kiến trúc hiện đại dung hợp vào đại lục dị giới, còn xây dựng hoàn mỹ như vậy, tuyệt đối là do người tài hoa tạo nên.
“Sao còn chưa tới vậy? Chúng ta đã đi hơn một canh giờ, trời đã tối rồi.”
“Có lẽ là đưa chúng ta tới ký túc xá, ngươi đừng quá nóng vội. Thánh Đức rộng như vậy, đi vài bước cũng không tính là cái gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy, kiên nhẫn chút nữa đi.”
… Nửa giờ sau, đang lúc mọi người đang bực tức kêu ca, rốt cuộc hộ pháp áo đen dừng bước, mặt không biểu tình gì chỉ về từng dãy nhà ba tầng độc lập cách đó không xa: “Chỗ đó chính là khu vực ký túc xá, các ngươi bước nhanh chân một chút, không chừng có thể tới kịp bữa tối.” Dứt lời, hộ pháp cũng không thèm nhìn các nàng, tiếp tục bước về phía trước.
Vẻ mặt các thiếu nữ đầy hưng phấn nhìn những ngôi nhà xinh xắn, một đám ríu ra ríu rít nói cười không ngừng: “Trời ơi, không ngờ lại cho chúng ta ở nơi xinh đẹp như vậy, không tưởng tượng nổi.” “Đúng vậy đúng vậy, ta còn tưởng chúng ta sẽ phải ở mấy cái nhà của nông dân chứ, cái này thật tốt hơn so với mong đợi nhiều nha.” …
Nghe tiếng nghị luận liên tiếp sau lưng, khóe môi hộ pháp áo đen nở nụ cười khinh thường: “Người mới đúng là người mới, tóc dài óc ngắn, còn thích nằm mơ giữa ban ngày!”
“Các ngươi thấy thế nào?” Khu vực này được sắp xếp rất tốt, ngay cả lối vào cũng có người thủ hộ riêng, tương đối giống hệ thống gác cổng ở các trường đại học, ở đại lục này làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.
Cung Tuyết lộ ra vẻ mặt lạnh lùng: “Trên trời có thể rơi bánh xuống sao? Thật đúng là hoa trong nhà kính, buồn cười…”
“Tự mình mơ tưởng nha!” Mia cười ngọt ngào, bọn nhỏ kia, chỉ mong chút nữa các ngươi có thể chịu được đả kích.
“Đến lúc đó đừng khóc là được.” Bối Khả cười cười, không phải vui mừng quá sớm chứ?
Lời của các nàng khiến cho Quả Nhiễm và Mộc Ngư hơi khó hiểu, hai người nhìn nhau một cái, cũng nhìn thấy từ mắt nhau ý không hiểu: “Các ngươi đang bí hiểm cái gì vậy?”
Mọi người nghe vậy, cùng nhau nhìn sang phía hai người, có chút hơi bất lực, sau họ lại quên mất chứ, trong này lại có hai tiểu gia hỏa không hiểu cái gì? Vũ Nhạc hiểu rõ, bởi vì nàng mang theo trí nhớ của kiếp trước, là thành viên đội đặc chiến, sao lại không biết về sau sẽ phải đối mặt với cái gì? Ba người Cung Tuyết cũng biết rõ, bởi vì họ đã khôi phục lại trí nhớ, cùng Vũ Nhạc trải qua chín kiếp luân hồi, đương nhiên cái gì cũng hiểu rõ. Cái người Quả Nhiễm này trí nhớ chưa được mở ra, đương nhiên có chút choáng váng, còn về phần Mộc Ngư vô cùng đơn thuần lại đương nhiên không hiểu rõ.
“Không có gì.” Trong khoảng thời gian ít ỏi, Vũ Nhạc cũng không biết giải thích với họ thế nào, chỉ có thể cười một tiếng, để cho các nàng tự phát hiện dễ dàng hơn là giải thích với các nàng.
Quả nhiên, khi hộ pháp áo đen trực tiếp đưa cả đám đi qua khu biệt thự, những nữ tử này mới thất vọng lắc đầu: “Chúng ta quá ngây thơ rồi, khu nhà xa hoa như vậy làm sao lại dành cho chúng ta? Đó chắc hẳn là cho các vị sư phụ mới đúng.” “Nhưng Thánh Đức chúng ta có nhiều Sư phụ như vậy sao? Vừa rồi chúng ta mới chỉ thấy được bảy người, hơn nữa không phải nói lần này chỉ chọn bảy mươi người sao?” “Cái gì Thánh Đức của ngươi? Trước mắt tất cả mọi người là học viên tạm thời thôi, được không? Chưa tới phút cuối, ai cũng không thể chắc chắn mình không bị loại.”
“Xem ra, vẫn là người có đầu óc.” Hộ pháp Ất nhìn sang hộ pháp Giáp nhíu mày: “Chỉ mong họ có thể đi tiếp.” Hắc y nữ tử khinh thường cười nhạo.
“Mau nhìn xem, chỗ đó chắc là chỗ ở của chúng ta?” Giọng nói mừng rỡ phát ra từ phía sau, cắt ngang tranh cãi của mọi người.
Sau thời gian một ly trà, bốn người Cung Tuyết đi ra, Vũ Nhạc nhìn phía sau các nàng, cũng không thấy Mộc Ngư, buồn bực hỏi: “Có thấy muội ấy không?”
Qủa Nhiễm biết nàng không yên lòng vì Mộc Ngư đang bị thương, vội vàng nói: “Có gặp nàng, có điều đã nhanh chóng tách ra, bây giờ chúng ta cũng không biết như thế nào!”
“Tiểu Giới? Nói cho ta biết Ngư nhi đang ở khu vực nào, còn nữa bây giờ muội ấy có an toàn không?” Vũ Nhạc nhíu mày, từ lúc vừa đi ra, trong lòng đã rối bời không tập trung được.
“Nàng…Bây giờ đang gặp chút phiền toái, có điều rắc rối không lớn lắm, bây giờ cách người cũng không xa, sau khi tiến vào rừng thì rẽ trái, tới ngã tư đi về phía bên trái khoảng trăm mét sẽ thấy nàng.” Trong lòng nó biết rõ không thể ngăn cản được nàng, không bằng khai báo thành thật.
Qủa Nhiễm chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng màu tím lóe lên, nàng đã giết chết thú canh cửa, cũng không thèm nhìn đến người gác cổng mà xông vào trong. Người gác cổng thấy thế vội vàng ngăn lại: “Ngươi muốn làm gì?” “Ta mất đồ, muốn vào tìm.” “Không được, ngươi không thể đi vào, bên trong rất nguy hiểm.” “Không được, đây là đồ mẹ ta để lại cho ta, dù mất mạng ta cũng phải đi tìm.” “Đứa nhỏ này, sao lại không nghe khuyên bảo vậy? Mau ra đi.” Mặc dù ngươi là người đầu tiên đi ra ngoài, nhưng không thể chắc chắn không xảy ra vấn đề gì.
“Các ngươi có quy định sau khi ra ngoài thì không thể đi vào không?” Vũ Nhạc nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn người gác cổng. Lão già nghe vậy dừng lại suy nghĩ. Vũ Nhạc đợi không kịp, đi vào nhanh như chớp. Vẻ mặt lão nhân căng thẳng nhìn về phía các hắc y hộ pháp đang đứng cách đó không xa. Các hộ pháp thản nhiên lắc đầu, lão nhân mới thở dài nhẹ nhõm, tiếp tục trở về vị trí của mình.
“Chúng ta cùng nhau vào thôi?” Qủa Nhiễm nhìn Vũ Nhạc tiến vào, có hơi lo lắng.
“Không được, chúng ta cùng nhau đi vào thì tình huống sẽ thay đổi, các hộ pháp sẽ không đồng ý. Ngược lại, một mình chủ nhân đi vào thì mục tiêu sẽ không lớn, không thu hút sự chú ý, chờ đi, chúng ta nên tin tưởng thực lực của chủ nhân mới đúng.” Cung Tuyết không đồng ý lắc đầu, lúc này không thể gây rắc rối.
Qủa Nhiễm không có cách nào khác, đành phải đi đến bên cạnh ranh giới của khu rừng nhìn quanh. Ba người Mia thản nhiên lắc đầu, nếu nàng có thể khôi phục trí nhớ thì sẽ không cần lo lắng như vậy, sợ là nàng tránh đi còn không kịp. Năm đó, trong số họ, nàng ở cùng chủ nhân chịu nhiều thiệt thòi nhất, nếu thật sự khôi phục trí nhớ, sợ là sẽ cùng chủ nhân ba ngày hai bữa làm loạn một trận lớn. Cái tính tình nóng nảy đó, dù đã trải qua gần ngàn năm cũng không hề thay đổi.
Sau khi Vũ Nhạc đi vào rừng, rất thuận lợi tìm thấy chỗ Mộc Ngư, vừa lúc nhìn thấy một thiếu nữ áo đỏ, tay cầm roi, nhẫn tâm quật lên người Mộc Ngư. Còn Mộc Ngư đang cố gắng bảo vệ thứ gì đó ở trong ngực, một tay cố sức cầm lấy roi, hận không thể dùng mắt xé tan thiếu nữ áo đỏ: “Ngươi khinh người quá đáng rồi, vật nhỏ này không chọc tới ngươi…Ngươi tức giận cái gì? Lại còn cầm roi đánh nó, ngươi có phải là người không?”
“Không chọc đến ta? Ngươi có nhìn thấy nó không chọc đến ta không? Nếu không phải nó, ta sẽ đi bộ mà trật chân sao? Ngươi nhìn đi, chân ta cũng bị bầm rồi. Buông ta, nếu không buông tay, ta sẽ đánh cả ngươi!” Khuôn mặt thiếu nữ áo đỏ vặn vẹo, căm hận nhìn thứ trong lòng Mộc Ngư.
Mộc Ngư nghe nàng nói vậy càng tức giận: “Chỉ vì nó làm ngươi ngã mà ngươi dồn nó vào chỗ chết? Ngươi có phải là người không? Không thấy nó còn nhỏ như thế sao? Ngươi có thể ra tay sao?” “Ai cần ngươi lo? Ngươi là cái thá gì? Chuyện của bản tiểu thư cũng dám quản sao, ta thấy ngươi chán sống rồi.” Khuôn mặt nữ tử áo đỏ đỏ lên, thẹn quá thành giận trừng trừng nhìn Mộc Ngư.
Mộc Ngư cười lạnh ngẩng đầu lên, không hề yếu thế nhìn nữ tử áo đỏ: “Vậy ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh này không!” Vừa dứt lời, nàng đứng phắt dậy, tay trái dùng sức, trực tiếp nắm lấy roi của đối phương, dù nữ tử kia dùng sức thế nào cũng không kéo ra được. Ngay tức khắc, mặt của nữ tử đỏ bừng, đưa ngón tay chỉ vào mặt nàng giận dữ: “Ngươi là đồ không biết xấu hổ, hôm nay ta muốn nhìn xem ngươi bảo vệ con thú kia thế nào.” Dứt lời, nữ tử buông roi trong tay, nhanh chóng rút nhuyễn kiếm bên hông, ánh mất sắc bén nhìn về phía Mộc Ngư. Mộc Ngư dùng sức ném vật nhỏ trong ngực về phía sau, nhanh chóng rút đoản kiếm bên hông, không hề sợ hãi nhìn lên. Trên không trung, hai cây kiếm không ngừng va chạm, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Vũ Nhạc nhìn thực lực của Mộc Ngư không yếu hơn so với nữ tử kia, cũng yên tâm. Nàng nhíu mày nhìn về phía bụi cỏ, con vật kia hình như cảm nhận được người lạ đến gần, giật mình xoay xoay người, nhưng không di chuyển được chút nào. Nhìn thấy thế, Vũ Nhạc nhận ra tiểu gia hỏa này bị thương rồi. Nàng mỉm cười, từ từ tới gần bụi cỏ, mắt dịu dàng nhìn tiểu tử núc ních trắng xóa kia lăn tới lăn lui: “Ngoan, đừng sợ, ta là bạn tốt của tỷ tỷ vừa bảo vệ ngươi mà!”
Vật nhỏ vừa nghe là bằng hữu của tỷ tỷ kia, lập tức ngẩng đầu lên. Lúc này, Vũ Nhạc mới chăm chú nhìn nó, hai tai không dài như tai thỏ, to hơn so với tai cún, một cái đuôi thật dài kéo trên mặt đất, đỉnh đầu của cái đuôi có một dúm lông tơ màu đen, toàn thân lông trắng mịn như tơ. Nói nó giống thỏ cũng hơi giống, nhưng lại không giống, đuôi thỏ sao lại dài như vậy? Hơn nữa miệng và mũi cũng không giống, giống cún hơn, mà hình như cũng không đúng. Nghiên cứu một hồi, nàng không nhìn ra được tiểu tử kia là giống loài gì, rơi vào đường cùng chỉ có thể xin Tiểu Giới giúp đỡ. Tiểu Giới thản nhiên liếc nhìn một cái, bỗng nhiên tròng mắt như muốn rớt ra, mà ngay cả Lạp Lạp chạy tới xem vui cũng ngây ngốc chỉ vào sinh vật trong lòng Vũ Nhạc, lắp ba lắp bắp nói: “Chết tiệt, có phải ta hoa mắt không, sao người này lại xuất hiện ở đây?...”
Tiểu Giới phản ứng kịp, nhanh chóng ngậm miệng, từ từ lắc đầu. Lạp Lạp hiểu ra, không nói tiếp, nhưng ánh mắt nhìn về sủng vật màu trắng kia vẫn tràn ngập vẻ không tin nổi.
Hồi lâu sau, Tiểu Giới mới trả lời Vũ Nhạc: “Chủ nhân, vật này mới sinh ra tầm một tháng, ta chưa nhìn ra nó là giống loài gì. Có điều, rất hiếm có, nhìn nó đúng là loài rất quý hiếm, nếu Mộc cô nương đã cứu nó, cho thấy giữa họ có duyên phận. Nếu có thể khế ước, cũng là lựa chọn không tồi.” Tóm lại, người không thể khế ước với nó, nếu không nam nhân kia sẽ điên mất.
“Ừ, ngươi nói không sai. Được rồi, ta biết nên làm thế nào.” Vũ Nhạc dịu dàng nhìn tiểu tử trong lòng: “Có muốn rời chỗ này đi không?” Tiểu tử cực kỳ hiểu tiếng người, vẻ mặt khẩn trương gật đầu. Vũ Nhạc nhíu mày: “Ngươi có thể đi theo tỷ tỷ vừa cứu ngươi được không? Có nguyện ý trở thành Linh thú khế ước của nàng ấy không?”
Lần này, rất kỳ quái, tiểu tử trừng mắt lên, sau đó có chút thất vọng cúi đầu. Lúc Vũ Nhạc cho rằng nó không đồng ý thì đột nhiên nó lại ngẩng đầu lên, thân mật cọ cọ vào cổ tay Vũ Nhạc, cười cười: “Ngươi đồng ý? Ha ha, ta nghĩ chủ nhân của ngươi nhất định sẽ rất yêu thương ngươi!” Trong mắt vật sủng líu ríu vui mừng, trực tiếp lăn vào lòng Vũ Nhạc, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, nhưng khi nó cúi đầu, vẻ mất mát tràn ngập trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Sau đó, không biết nghĩ ngợi cái gì, miệng nhỏ cong lên, trong mắt đen như trân châu xẹt qua ánh sáng, ngẩng đầu nhìn Mộc Ngư đang đánh nhau, nhưng không có chú ý lắm.
Trận đấu chấm dứt rất nhanh, dù Mộc Ngư đang bị thương nhưng vẫn chiến thắng dễ dàng, nữ tử hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Ngươi…., bổn tiểu thư nhớ kỹ ngươi.”
Mộc Ngư không quan tâm nhún vai: “Nhớ kỹ thì nhớ kỹ, chẳng lẽ còn muốn ta nhớ kỹ ngươi? Thật xin lỗi, bổn cô nương không có hứng thu.” Dứt lời, Mộc Ngư quay đầu đi luôn, nữ tử áo đỏ thấy thế oán hận giậm chân một cái, nổi giận đùng đùng chạy đi.
Khi Mộc Ngư thấy bóng dáng màu tím đứng cạnh bụi cỏ bên kia thì trong lòng cảm thấy ấm áp, dịu dàng cười: “Tiểu thư, sao người lại tới đây?”
“Không có gì, vừa đúng lúc đi ngang qua, thì thấy ngươi đang giải quyết rắc rối. Này, tiểu tử này thật đáng yêu, ngươi có khế ước chưa?” Vũ Nhạc đặt tiểu tử kia vào lòng Mộc Ngư, tò mò hỏi nàng.
Mộc Ngư nghe nàng hỏi, cười nhẹ: “Vốn đã có mục tiêu, lại nhìn thấy người kia cầm roi đánh tiểu tử này, muội lập tức chạy tới cứu nó. Ôi, hình như không còn sớm nữa, ta còn chưa có khế ước đâu? Tiểu thư đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”
Vũ Nhạc gật đầu: “Ừ, đã xong rồi, có điều, không phải trước mặt muội có vật thích hợp sao? Muội đã không có mục tiêu thì hãy thu nhận bảo bối nhỏ này đi?”
“Hả? Nó? Người nói là nó cũng là Linh thú?” Mộc Ngư mở to mắt, vẻ mặt không tin nổi, Linh thú có bộ dáng đáng yêu như vậy sao?
Vật nhỏ ở trong lòng Mộc Ngư, theo bản năng giật giật khóe miệng. Vũ Nhạc vừa vặn nhìn thấy, cố nén ý cười, ho nhẹ một cái: “Ta cũng không biết, chắc là thế rồi? Ta nhìn vật nhỏ này rất khả ái, nhưng không nhìn ra giống loài của nó, muội thu nhận nó chứ?”
“Vậy sao? Đúng nha, muội cũng không nhìn ra nó là giống gì, vậy cũng tốt, đã như vậy, tiểu bảo bối, ngươi có bằng lòng không?” Mộc Ngư nâng tiểu tử lên, nhìn thẳng vào mắt nó, vẻ mặt thành thật hỏi.
Vật nhỏ cố nén kích động, gật đầu, Mộc Ngư cười nhẹ: “Cám ơn bảo bối, vậy thì tốt, chúng ta cùng khế ước.” Dứt lời, nàng chích ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu trên trán của thú sủng. Cùng lúc, hai người bị một đám sương trắng bao quanh, sau một lúc, trên trán của vật nhỏ xuất hiện một ấn ký hình con cá. Vũ Nhạc thấy thế nhíu mày: “Sao nó không giống với cái của Linh Cửu?” “Ngu ngốc, làm sao có thể cùng một kiểu? Mỗi một Linh thú và chủ nhân sau khi hòa vào làm một, cũng sẽ xuất hiện ấn ký riêng biệt. Dĩ nhiên những ấn ký này không phải tùy tiện đều xuất hiện, nếu khế ước với Linh thú cấp thấp thì căn bản sẽ không có cái gì cả. Mấy thứ này tương lai ta sẽ giải thích với người, trước mắt mọi người nhanh ra ngoài đi, thời gian không còn nhiều đâu.” “Ừ, được rồi.”
“Được rồi, tiểu bảo bối, ta tên Mộc Ngư, ngươi tên là…Thủy Liễn được không?” Mộc Ngư chớp chớp mắt, vẻ mặt vui sướng ôm nó vào lòng, tự hỏi một hồi mới nghĩ ra cái tên này, về phần vì sao muốn gọi như vậy nàng cũng không nghĩ ra lí do.
“Chẳng lẽ là do trời định?” Trong đầu tiểu tử kia đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này, nó hơi ngơ ngác nhìn Mộc Ngư, sau đó nghiêm túc gật đầu, Thủy Liễn, hình như cũng không tệ lắm!”
“Tiểu tử thối, ngươi còn biết đến thăm ta?” Vân Linh vừa thưởng thức trà thượng hạng Đại Hồng Bào, vừa liếc mắt nhìn sang thiếu niên mặc cẩm bào đen ngồi bên cạnh nàng. Nam tử nhếch môi lên, trong giọng nói lộ chút vui vẻ thú vị: “Lão sư phụ, tại sao lại nói như vậy, không phải năm trước vừa mới tới sao?’’
“Năm trước? Ngươi còn nói năm trước?” Vân Linh híp mắt, khóe miệng nâng lên.
“Cùng lắm thì, về sau hàng tháng ta sẽ tới một lần?” Giọng nam trầm thấp, bên trong rõ ràng có ý lấy lòng.
“Đi đi, hãy dừng luôn đi, ngươi nghĩ là cả ta và ngươi đều không rõ ngươi tới đây làm gì sao? Nói cho ngươi biết, đừng hòng mơ tưởng, nơi này là Thánh Đức, không phải là Bá Quyền!” Mặc dù Vân Linh cong khóe môi nhưng trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
“Lão sư, ta làm cho người không tin tưởng vậy sao? Năng lực của nha đầu kia ta thấy người cũng tin tưởng, đừng quên nàng là muội muội của ta, người khác không biết thì thôi đi, ta còn không hiểu rõ?” Nam nhân áo đen trước mắt, chính là thiên tài của học viện Bá Quyền, Nhạc Mộ Thần, mới thi hành nhiệm vụ trở về, đi ngang qua Thánh Đức nhìn xem một chút, hình như không quá đáng chứ, sao lão sư không tin tưởng hắn?
“Vậy ngươi hối lộ ta làm gì?” Vân Linh tức giận trừng mắt Nhạc Mộ Thần, giỏi lắm, chẳng lẽ còn ý gì khác?
“Là ta muốn gặp nàng thôi, người có cần đề phòng thế không?” Mộ Thần đau đầu, day day huyệt Thái dương, nơi này là nữ học viện, có điều hắn yên lặng tới, ai biết chứ?
“Hừ, đừng có diễn cho ta xem, ngươi tới gặp muôi muội? Ta thấy ngươi đến gặp nha đầu Tử Luyến thì có?” Dám chơi đùa trước mặt nàng, cũng không nhìn xem lão nương là ai!
Mặc dù nói dối bị vạch trần, Mộ Thần cũng không thấy không tự nhiên, ngược lại vẻ mặt hắn thản nhiên nhìn Vân Linh: “Nếu Lão sư đã biết rồi, chúng ta cũng không giấu làm gì, người nói xem, rốt cuộc có đồng ý hay không!”
“A a, ngươi còn dám uy hiếp ta? Ngươi được đấy, tiểu tử thối! Mấy ngày không gặp đã làm cho ta nhìn bằng con mắt khác!” Vân Linh đặt mạnh ly trà xuống, vẻ mặt ác liệt nhìn Mộ Thần.
Hài tử ngồi bên nài nỉ: “Lão sư không nên tức giận, không phải ta tới thương lượng với người sao?” Mộ Thần thấy tình huống trước mặt, thầm nghĩ không ổn, xem ra Lão sư giận thật, vội vàng nói nhẹ nhàng, Lão sư này trước giờ đều thích mềm không thích cứng.
“Thương lượng? Đúng là cách thương lượng tốt, có người như thế này sao? Hả? Ngươi nói xem, có phải lão bất tử Chu Diệp bảo ngươi đến đòi người? Bá Quyền các ngươi đúng là đáng chết, già trẻ lớn bé lấy đi của ta bao nhiêu nhân tài? Bây giờ còn muốn đòi tới bảy các chủ, có bản lãnh, để cho hắn tự sinh nữ nhi đi? Đi đi?” Vừa nghĩ tới Chu Diệp, Vân Linh lập tức tức giận tới đau gan, dung nhan tuyệt mĩ nháy mắt trở nên lạnh lùng.
Mộ Thần đau đầu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, chỉ vào bọc vải bên cạnh nhìn Vân Linh: “Lão sư, thật xin lỗi đã làm phiền người, nếu người không đồng ý, Thần nhi cũng không miễn cưỡng. Phiền người đưa mấy thứ này cho Vũ nhi, muội ấy đi vội vàng cái gì cũng không mang, cha mẹ lo lắng nên chuẩn bị không ít đồ đạc, người thay ta chuyển cho muội ấy.” Hắn nói xong, Vân Linh phiền phức phủi phủi tay. Mấy lần không đánh mà lui, Luyến nhi à, khi nào chúng ta mới có thể ở cùng một chỗ đây? Xem ra trước khi giải quyết chung thân đại sự của chúng ta, nhất định phải giải quyết hạnh phúc cả đời của Lão sư, nếu không, cả đời chúng ta cũng không thể đến với nhau!
***
“Sao rồi?” Hắc y nam tử khoanh tay đứng, ánh sáng ngoài cửa dừng lại trên người hắn, hắc y tung bay, cả người tản mát ra áp lực cường đại, làm ẩn vệ trước mặt không dám nhìn thẳng, cúi thấp đầu xuống, khẩn trương mở miệng: “Bẩm Cung chủ, phu nhân đã tiến vào rừng thú, bên trong có mười ẩn vệ luôn bảo vệ bên người phu nhân, tuyệt đối không nguy hiểm.”
“Hắn đâu? Bây giờ đang ở chỗ nào?” Nam tử chậm rãi xoay người, con ngươi lạnh lùng nhìn về phía ẩn vệ áo đen, khí chất cao quý cùng khí thế sắc bén ép tới làm ẩn vệ suýt nữa không thở nổi. Ẩn vệ rụt cổ lại, suy nghĩ một chút trả lời: “Bẩm Cung chủ, mấy ngày trước còn phát hiện hắn xuất hiện trong Băng Linh trận trong Tuyết Sơn, hiện tại không biết hướng đi của hắn.”
“Tra rõ cho Bổn cung, ở đại lục này hắn cũng giống chúng ta, đều có linh lực hạn chế. Ta nghĩ, ngươi nên hiểu phải làm gì chứ? Hả?” Trong mắt nam nhân không ngừng lóe tia u ám, như thanh kiếm sắc bén bắn thẳng về phía ẩn vệ. Thân thể ẩn vệ run rẩy, nằm rạp trên mặt đất: “Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”
Sau khi ẩn vệ biến mất, nam nhân mệt mỏi ngồi xuống ghế, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ khó chịu gấp gáp: “Hỏa Ngâm Phong, ngươi đúng là âm hồn bất tán.”
“Toan Nghê đâu?” Hồi lâu sau, dung nhan yêu nghiệt của nam nhân trở nên lạnh lùng, mắt phượng híp lại, lặng lặng nhìn nam tử áo đen xuất hiện không tiếng động: “Có thuộc hạ!”
“Dùng toàn bộ thế lực, vây bắt lão tử kia lại, tuyệt đối không để cho hắn đến gần phu nhân, nếu không, các ngươi xách đầu tới gặp ta!” Nam nhân nắm chặt tay thành nắm đấm, hơi thở nguy hiểm tràn ra. Toan Nghê nghe hắn nói xong, khóe miệng co quắp, mở miệng nói: “Dạ, Cung chủ, thuộc hạ tuân lệnh.”
Tới khi Toan Nghê biến mất, nam nhân mới vuốt vuốt huyệt thái dương, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy bất đắc dĩ khó chịu: “Phu nhân tốt của ta, nàng còn chưa kết thúc kiếp thứ mười đâu, sao cả đám bọn họ đã khẩn trương chạy tới như vậy? Nàng thật đúng là gieo rắc hoa đào nha, ta nên làm gì với nàng bây giờ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.