Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 96: Nam nhân lòng dạ hiểm độc

Vân Mộc Tinh

09/02/2015

Thiên Duật Dạ mỉm cười, cung kính hữu lễ trả lời: “Vân viện trưởng khách khí, đã quầy rầy, xin hãy thông cảm!”

“Xú nha đầu, muội coi chúng ta là người chết sao?” Nhạc Mộ Dương nhìn thấy muội muội nhà mình bị tên nam nhân anh tuấn kia ôm vào lòng, nhất thời mất hứng quát lên.

Vũ Nhạc nghe đượcgiọng nói quen thuộc, mạnh mẽ vỗ gáy của mình: “Ca ca đừng nóng giận, sao các huynh lại đến đây?”

“Hắn có thể tới, vì sao chúng ta không thể?” Nhạc Mộ Thần cũng không dễ chịu hai tay ôm ngực, ánh mắt nhìn về phía Thiên Duật Dạ tràn ngập khiêu khích: “Người này là ai?”

“Đương nhiên là vị hôn phu của nàng, thế nào? Các ngươi có ý kiến gì sao?” Thiên Duật Dạ bá đạo ôm Vũ Nhạc vàotrong lòng, ánh mắt nhìn về phía huynh đệ Nhạc gia lạnh lùng.

“Này này, làm gì vậy? Đó là ca ca của ta, thái độ của chàng tốt một chút đi.” Vũ Nhạc khó chịu lôi kéo ống tay áo của Thiên Duật Dạ, cái người này, vênh váo cái gì chứ? Không thấy các ca ca rất không thích hắn sao? Hắn không lấy lòng bọn họ thì thôi, cư nhiên còn dám khiêu khích? Coi chừng một chút tiểu hài tử hừ!

“Cừ thật, muội muội, muội có phải là người hay không? Ngẩng đầu lên xem? Thực lực của muội, thực lực của muôi cư nhiên đã tới đỉnh kì Tử Đến, ôi, trời đất ơi!” Ngay tại lúc Vũ Nhạc trừng mắt chuẩn bị càu nhàu Thiên Duật Dạ thì giọng nói ầm ĩ của Nhạc Mộ Dương vang lên.

Hắn la lên như vậy, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía sáu người Vũ Nhạc, chỉ trong nháy mắt, trên quảng trường vang lên âm thanh hít khí lạnh hàng loạt…

“Này, có lầm hay không? Đỉnh kì Tử Đế? Đây không phải là cảnh giới tối cao ở đại lục sao? Nàng mới mười sáu tuổi thôi mà, thời gian bốn năm đã có thành tựu đáng sợ như vậy, không muốn cho chúng ta sống nữa sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, trách không đượcnhóm các sư tỷ tiến vào trong luyện tháp đều thảm bại đi ra, vốn ta còn chưa tin, bây giờ chúng ta cũng không thể không tin. Buồn cười nhất là, lúc trước nàng bị coi là củi mục, đây là thực lực củi mục sao? Đây rõ ràng là so với thiên tài còn thiên tài hơn!”

“Tuổi tác của các nàng ấy bất quá chỉ trên dưới mười sáu tuổi, lại có khả năng nghịch thiên, không thể như vậy chứ?”



Nghe nhóm người đồng học nghị luận đáng sợ, Vũ Nhạc lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Bất kì ai sinh ra cũng không phải thiên tài, không có nghị lực kiên cường thì ai cũng không thể một bước lên mây. Sau lưng thiên tài là mồ hôi nước mắt!”

“Vất vả rồi, nàng quả nhiên không làm ta thất vọng.” Thiên Duật Dạ có chút đau lòng nhẹ vuốt tóc Vũ Nhạc, vẻ tán thưởng phát ra từ nội tâm.

“Mẫu thân của ta, bà ấy…” Vũ Nhạc đột nhiên nhớ tới mẫu thân, có chút lo lắng nhìn về phía Thiên Duật Dạ, không ngờ hắn lạiđưa ngón trỏ áp lên môi nàng: “Việc này nàng không cần quan tâm, bây giờ nghỉ ngơi vài này, sau mấy ngày nữa nàng muốn biết điều gì ta sẽ nói hết cho nàng nghe.”

“Thật ư?” Vũ Nhạc tỏ vẻ hoài nghi, người này kìm nén đến bây giờ mới nói, thật sự là nếm đủ mùi vị.

“Đương nhiên là thật, ngay cả nếu nàng không muốn nghe sợ là cũng vẫn phải nghe.” Thiên Duật Dạ nhếch môi cười yếu ớt, miễn là nhìn thấy nàng thì những mệt mỏi mà hắn phải chịu đều tan thành mây khói.

“Đi thôi, không nên ở chỗ này lời ngon tiếng ngọt, hôm nay toàn bộ Thánh Đức sẽ tổ chức yến hội long trọng cho các ngươi, không say không về?” Vân Linh cười cười tiêu sái đến bên Vũ Nhạc, nhìn như trưngcầu ý kiến nhưng kì thật lại ẩn chứa hàm ý cưỡng chế trong đó. Dù sao ở đây có tới sáu vị thiên tài, đúng là làm cho nàng đắc ý, yến hội hôm nay sẽ tổ chức thật lớn.

Vũ Nhạc mỉm cười, trong đôi mắt to tròn hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Lão sư, xin hỏi chúng ta có cơ hội cự tuyệt sao?”

Vân Linh tự tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Hình như là không có.”

“Vậy…Còn chờ cái gì nữa?” Vũ Nhạc kéo tay Cung Tuyết và Mộc Ngư, nhấc chân tiến về phía kí túc xá, vừa đi vừa nói lớn: “Một canh giờ nữa, chúng ta sẽ tới.”

Vân Linh vỗ tay, nhìn những khuônmặt đằng sau tươi cười nói: “Còn chờ cái gì? Các nàng sắp trở thành vương bài của Thánh Đức chúng ta, bây giờ ta đang cho các ngươi cơ hội tuyệt hảo đó!”

“Thật tốt quá, chúng ta khẩn trương chuẩn bị.” Nghe thấy thanh danh tiểu đội Anh Túc, các nàng là học viên năm thứ nhất, từ khi các sư tỷ thắp ngọn đèn thứ nhất ở Luyện Ngục, những thiếu nữ này đã sôi trào nhiệt huyết, dốc lòng coi các nàng là thần tượng. Vì yến hội lần này, các nàng đã chuẩn bị rất lâu, rốt cuộc cũng có cơ hội thể hiện rồi.

Nhìn bóng lưng các nàng hưng phấn đi xa,Vân Linh mỉm cười nhìn Tử Luyến đứng bên cạnh: “Thế nào? Không thể tưởng tượng phải không? Bây giờ ngươi đã 20 tuổi rồi, nếu không gả sẽ trở thành gái lỡ thì đó.”

Tử Luyến có chút buồn rầu nhíu mày: “Nhưng mà Lão sư, nàng ấy có thể đồng ý sao?”

“Vũ nhi sẽ không đồng ý.” Giọng nói thanh nhã của Nhạc Mộ Thần vang lên đằng sau, Tử Luyến vừa nghe lại càng thêm sầu: “Vậy phải làm sao bây giờ?”



“Ngươi không thử một lần xem thì làm thế nào biết được chứ?” Đối với khẳng định của Nhạc Mộ Thần, Vân Linh cảm thấy vẫn nên thử một lần thì hơn.

“Không cần thử,sau này Vũ nhi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Vừa rồi hắn vô ý nghe được đối thoại của Vũ Nhạc và Thiên Duật Dạ, cảm thấy người mà hắn gọi là muội phu này không phải người bình thường, vậy nên chuyện mà bọn họ đồng lòng lưu tâm đương nhiên cũng không phải là chuyện bình thường.

“Nếu như thế, hai người các ngươi tự thương lượng với nhau đi.” Vân Linh bất đắc dĩ than nhẹ, ý vị thâm trường liếc nhìn Tử Luyến một cái, xoay người rời đi.

“Thần, sau khi chúng ta thành thân, ta còn tiếp tục ở lại Thánh Đức được không?” Nghĩ trước nghĩ sau, Tử Luyến phát hiện có thể chấp nhận mình hoặc là đã không còn trẻ tuổi, hoặc là công lực không đủ, tất cả đều không thích hợp, vì sao còn có thể tiếp tục làm Các chủ của các nàng được chứ?”

“Nha đầu ngốc, việc này có gì không được? Còn tưởng rằng nàng bị mệt, nàng đã không nỡ rời nơi này vậy cứ tiếp tục chờ đợi, ta nghĩ Vân Viện trưởng cũng sẽ rất vui vẻ." Nhạc Mộ Thần mỉm cười, ôm Tử Luyến vào trong lòng, năm năm, trọn vẹn năm năm, rốt cuộc đã muốn thành thân với nàng.

"Cám ơn chàng." Trong chốc lát Tử Luyến không biết nói cái gì cho phải, nàng nằm trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, cảm thấy kiếp này tìm được phu quân như vậy thật sự đáng giá.

Sáu người Vũ Nhạc trở lại kí túc xá, chân không chạm đất chạy vào phòng tắm rửa của mình tắm rửa. Thiên Duật Dạ đương nhiên đi theo Vũ Nhạc vào phòng của nàng, khi Vũ Nhạc ướt át bước ra khỏi phòng tắm liền bị mỹ nam trên giường làm hoảng sợ, "Làm sao chàng có thể vào đây?"

"Nàng bước chân đi trước, ta bước theo sau lưng là vào được mà?" Thiên Duật Dạ nhíu mày: "Mỹ nhân vừa tắm xong sao, Vũ nhi, nàng thật đẹp!"

Vũ Nhạc theo ánh mắt của hắn nhìn qua, nhìn đến khăn tắm đang quấn quanh người mình, lập tức kinh hô: "Ngươi cái đồ thối tha không biết xấu hổ, ánh mắt của ngươi nhìn vào đâu vậy hả? Mau nhắm lại cho lão nương!"

Đôi mắt Thiên Duật Dạ khẽ nheo lại, từ từ cong khóe môi, cười nhẹ một tiếng, thanh âm phát ra cũng mị hoặc lòng người: "Ngắm nhìn nương tử nhà mình mà, không cần phải không biết xấu hổ!"

"Chàng, chết tiệt, chàng còn có thể vô sỉ như vậy sao?" Vũ Nhạc nghẹn ứ, đi lên phía trước đạp về phía đùi của nam nhân, nhưng gót sen lại bị Thiên Duật Dạ giữ chặt, "Nương tử, chân của nàng thật đẹp!"

"Xinh đẹp? Xinh đẹp có thể ăn thay cơm sao?" Vũ Nhạc gắt gao lôi kéo khăn tắm, muốn kéo bàn chân ra nhưng thế nào cũng không kéo ra được. Ngay lúc nàng gắng sức mặt trắng bệch ra, động tác kế tiếp của Thiên Duật Dạ lập tức khiến nàng cứng ngắc cả người, "Chàng...Chàng cư nhiên...?"

"Đẹp, đương nhiên có thể ăn thay cơm, nương tử, chân của nàng, thật thơm!" Dứt lời hắn không quên đá lông nheo với Vũ Nhạc. Vũ Nhạc lảo đảo một cái muốn ngã xuống đất. Cánh tay dài của Thiên Duật Dạ dang ra, xoay người một cái, kéo nàng lên giường: "Nương tử, nàng quá kích động rồi!"

"Chàng....Chàng, chàng thật đáng ghét!" Vũ Nhạc chỉ vào cánh mũi cảu Thiên Duật Dạ, trong phút chốc đã quên chính mình bị hắn đè chặt dưới thân không thể động đậy.

"Đáng ghét? Thế này thì sao chứ?" Lúc Vũ Nhạc còn chưa kịp phản ứng lại, đôi môi mềm mại đã phủ lên môi đỏ mọng của nàng. Vũ Nhạc mở to hai mắt, nam nhân này đang làm cái gì? Nam nhân này, nam nhân này cư nhiên lại dám hôn chân mình chứ? Trời ơi, thiên lôi đâu mau tới đánh chết cái tên yêu nghiệt này đi! Ta không muốn nhìn thấy hắn nữa đâu.

Sau một hồi triền miên hôn sâu, Vũ Nhạc cảm giác ở phía dưới đã bị một vật cực nóng để giữa hai chân, nàng đương nhiên biết rõ kia là cái gì đang ở nơi tư mật của mình, thoáng chốc gò má ửng hồng. Cơ hồ không có suy nghĩ, nàng dùng lực đẩy nam nhân ra, thần tốc lui đến cạnh giường, chỉnh lại bờ vai lõa lồ cùng với rãnh sâu có thể thấy hơi mờ mờ, thẹn quá hóa giận liếc nhìn nam nhân đang nở nụ cười tao nhã: "Chàng...Chàng đừng có quá đáng!"

Thiên Duật Dạ sau khi chiếm hết được chỗ tốt, tâm tình vô cùng tốt tươi cười rạng rỡ: "Nương tử, thời gian không còn sớm, nhanh đi thay y phục, đêm nay ta sẽ cùng nàng đi dự yến hội, thế nào?"

"Chàng...Chàng..." Trong lòng Vũ Nhạc muốn ói luôn, nam nhân này tuyệt đối là lập kế hoạch từ trước, trước đây tại sao nàng không phát hiện hắn là cao thủ tán gái chứ?

"Nương tử đừng kích động, vi phu khó có được một lần cần mẫn, chung quy cũng là một cơ hội biểu hiện một chút không phải sao?" Yến hội đêm nay chắc chắn có chuyện bất thường xảy ra, hắn tuyệt đối không thể đưa nữ nhân của mình vào nguy hiểm được, yến hội này mặc dù không có chuyện vui nhưng cũng không thể xảy ra sai lầm.

Vũ Nhạc chân không đi giày, hung hăng lườm hắn một cái, lấy một bộ y phục trong tủ ra, nhanh chóng tiền vào phòng tắm. Nam nhân này, nếu nàng còn ở lại một giây nữa sẽ hận không thể tặng cho một phát tát.

Sau khi Vũ Nhạc chuẩn bị xong đã qua nửa canh giờ, khi nàng mặc bộ y phục lụa màu đỏ tím xuất hiện trước mặt Thiên Duật Dạ, trong mắt hắn rốt cuộc không chứa nổi thứ khác, giống như giữa trời đất này chỉ có hắn và nàng, càng xinh đẹp rạng ngời trong sáng, câu dẫn linh hồn của hắn.

Nhìn nhu tình trần trụi trong mắt hắn, Vũ Nhạc nhịn không được ho nhẹ một tiếng: "Có, có vấn đề gì sao?"

"Có, có vấn đề, nương tử, nàng có thể làm cho mình xấu một chút được không? Như thế này ra ngoài, chẳng phải sắc lang sẽ không nín nhịn được sao?" Thiên Duật Dạ bất ngờ tức giận, nha đầu kia, từ lúc nào lại biết tự trang điểm rồi chứ?

Nghe xong lời hắn nói, Vũ Nhạc im lặng hồi lâu không phản ứng kịp, sau đó nàng hiểu được ý tứ chân chính, lập tức nhấc váy dài của mình lên, cũng không thèm quay đầu nhìn lại bước đi, nếu còn ở lại cùng nam nhân lòng dạ hiểm độc này, nàng chắc chắn thổ huyết...

Thiên Duật Dạ nhìn thấy ai người bên cạnh đã rời đi, lúc này mới thản nhiên nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn: “Nhạc phụ đại nhân mời đi bên này, sau khi yến hội kết thúc, tiểu chất chắc chắn ngôn vô bất tẫn (có gì sẽ nói hết).”

Nhạc Thanh Sơn hừ lạnh: “Bây giờ đã gọi nhạc phụ? Không phải quá sớm rồi sao?” Dứt lời, ông kéo Vũ Nhạc về phía vị trí bọn họ vừa đi qua. Mắt thấy Nhạc Thanh Sơn không để ý tới hắn, Thiên Duật Dạ cũng không để bụng nhún vai, tự mình ngồi xuống, vừa mới chuẩn bị nâng chén kính rượu thì lại nhìn thấy Vũ Nhạc hết nhìn đông nhìn tây, kì quái hỏi: “Ca ca đâu? Mấy canh giờ trước ta còn nhìn thấy mà? Sao nháy mắt đã không thấy tăm hơi vậy?”

Nhạc Thanh Sơn nhấp một ngụm trà, mỉm cười: “Nha đầu ngốc, sợ là con còn chưa biết hả? Ca ca con một chút nữa sẽ tới, lúc này tám phần ở chỗ của nha đầu Tử Luyến.”



“Tử Luyến?” Đầu óc Vũ Nhạc hơi bị kẹt, ngơ ngác nhìn phụ thân của mình, ca ca tới chỗ của Tử Luyến sao? Có ý gì? Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của nàng, Nhạc Thanh Sơn mỉm cười: “Đó là tẩu tử tương lai của con đó!”

“Cái gì? Tẩu tử? Trời ơi, sao con không hề biết vậy? Từ lúc nào ca ca và nàng ấy quen nhau?” Vũ Nhạc bỗng nhiên bừng tỉnh, thì ra Tử Luyến thanh nhã kia là tẩu tử tương lai của mình sao? Tin tức này không phải quá kinh ngạc sao?

“Khụ khụ…Khụ khụ khụ khụ..” Nhìn nữ nhân của mình cùng với phụ thân nói chuyện khí thế ngất trời, hoàn toàn bỏ qua mình, mỗ nam khó chịu ho nhẹ, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Vũ Nhạc: “Chàng làm sao vậy? Cổ họng không thoải mái sao?”

Thiên Duật Dạ vừa mới định mở miệng thì từ ngoài cửa đã truyền đến giọng nữ nhân cung kính nghiêm trang: “Vân Linh viện trưởng tới, Thất Thải Các chủ đến, Đại thiếu gia Nhạc gia, nhị thiếu gia Nhạc gia đến!”

Vừa nghe đến đây, Vũ Nhạc đứng vọt lên vẫy vẫy tay với Nhạc Mộ Thần và Nhạc Mộ Dương vừa mới bước vào cửa: “Ca ca, ca ca, tới nhanh, ngồi ở đây.” Huynh đệ Nhạc Mộ Dương vừa nhìn thấy Nhạc Thanh Sơn rõ ràng vô cùng kinh ngạc, sau đó nói gì đó với Vân viện trưởng, Vân viện trưởng theo ánh mắt nhìn thấy Nhạc Thanh Sơn, hai người mỉm cười gật gật đầu. Hai huynh đệ chạy về phía bên này, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Nhạc Thanh Sơn: “Phụ thân? Sao người lại đến đây?”

Nhạc Thanh Sơn thản nhiên liếc hai người một cái, chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi!” Nhạc Mộ Thần và Nhạc Mộ Dương nghe hắn nói, biết lần này phụ thân muốn xử lý công việc, cũng không tiện nói nhiều, nghe lời ngồi xuống.

Nhìn một nhà đoàn viên mà mỗ nam nào đó hoa hoa lệ lệ bị vất qua một bên, có chút khó chịu đá đá cẳng chân mỗ nữ. Vũ Nhạc nghiêng đầu sang, không kiên nhẫn trợn mắt nhìn hắn: “Làm sao?”

Thiên Duật Dạ tỏ vẻ ai oán nhìn nàng không nói lời nào, Vũ Nhạc nghiêm túc lạnh lùng trừng hắn, sau một lúc lâu âm thầm mắng một tiếng: “Yêu nghiệt chết tiệt, dùng ánh mắt tội nghiệp như vậy nhìn lão nương là sao? Chờ ta sủng hạnh sao? Như thế nào không có sét đánh chết chàng đi vậy?” Bất qua chỉ là tưởng tượng, vẫn không dám nói ra miệng, nàng hít một hơi thật sâu, rót một ly rượu cho hắn: “Đó là phụ thân và ca ca của ta, ta ôn chuyện một chút, chàng có nhất thiết phải vậy không?”

“Nàng không để ý tới ta…” Mỗ nam chớp chớp mi, không nói nữa, nâng ly rượu Vũ Nhạc vừa đưa từ từ uống vào.

Vũ Nhạc nghẹn lời, vừa định mở miệng lại bị Vân Linh đang ngồi ở ghế chủ tọa ngắt lời: “Hôm nay vô cùng cảm tạ mọi người đã tới tham gia yến hội vinh danh tiểu đội Anh Túc thiên tài của học viện Thánh Đức ta, lúc này ta xin kính các vị một ly, cảm tạ những vị khách quý vượt đường xa mà tới để cho chúng ta có thể cùng nâng chén. Vì Thánh Đức nâng chén!”

Sau nghi thức kính rượu náo nhiệt là tiết mục ca múa được chuẩn bị tỉ mỉ. Vân Linh đi xuống đài, tới kính rượu Nhạc Thanh Sơn một chén, sau đó quay sang nhìn vẻ mặt lười biếng của Thiên Duật Dạ nói: “Thiên Cung chủ? Nếu không ghét bỏ thì chúng ta cụng một chén nhé? Ngài đúng là vị khách quý khó có được của Thánh Đức, mọi người đối với sự tồn tại của Tử Minh Cung chủ rất chờ mong và mơ tưởng, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới ngài lại trẻ tuổi như vậy, quả nhiên là lão phụ được mở rộng tầm mắt rồi!”

Thiên Duật Dạ nghe nàng nói vậy, tao nhã đứng lên, cụng chén với Vân Linh, giọng nói thanh nhã trầm thấp vang lên: “Vân viện trưởng khách khí rồi, người là thầy của Vũ nhi, đương nhiên cũng là thầy của vãn bối, về sau có chuyện gì cứ việc phân phó, không cần khách khí.”

“Thật ư? Lời này là thật sao?” Ánh mắt của Vân Linh bỗng chốc sáng lên, nhìn về phía Thiên Duật Dạ càng trở nên hưng phấn, Thiên Duật Dạ hơi sững sờ sau đó gật đầu. Vân Linh cười vang lên, vỗ vỗ bả vai của hắn, hào sảng nói: “Tốt, quả nhiên không hổ là người mà Vũ nhi coi trọng, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm cho ngươi khó xử, nếu cần sẽ để ngươi hỗ trợ!” Thiên Duật Dạ cúi đầu: “Vãn bối vô cùng vui mừng.” Vân Linh thỏa mãn gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn tràn ngập yêu thích và ngưỡng mộ: “Nhạc gia chủ có được con rể như vậy thật sự may mắn, chúc mừng chúc mừng!” Vân Linh tiếp tục đi sang các bàn khác. Lúc này Nhạc Thanh Sơn mới chăm chú nhìn về phía Thiên Duật Dạ: “Ngươi…Thật sự là Cung chủ Tử Minh Cung?”

Thiên Duật Dạ đứng lên, khóe môi cong lên, cung kính cúi đầu: “Đúng thế thưa nhạc phụ đại nhân, lần đầu gặp mặt chưa nói rõ thân phận, mong người thông cảm cho!”

Trong mắt Nhạc Thanh Sơn thoáng chút kinh ngạc, chăm chú nhìn Thiên Duật Dạ anh tuấn lịch sự trước mặt, vuốt cằm, giọng điệu hơi chút nghi ngờ: “Nếu là thiên hạ đệ nhất Cung chủ, tại sao lại nhìn trúng tiểu nữ? Ngươi…Thật sự chắc chắn sao?”

Vũ Nhạc vừa nghe những lời này, gò má thoáng chốc ửng hồng, xấu hổ kéo kéo ống tay áo Nhạc Thanh Sơn: “Phụ thân, con không phải tiểu hài tử, người, người, đây là người nghi ngờ ánh mắt của nữ nhi sao? Con là ai chứ? Con là nữ nhi của người Vũ Nhạc đó, không có khả năng bị người khác đùa giỡn đâu?”

Nhạc Mộ Thần và Nhạc Mộ Dương từ lúc Vũ Nhạc đi ra khỏi tháp Luyện Ngục đã cảm thấy nam nhân này khó lường, lại không nghĩ rằng có thân phận hiển hách như vậy, nhưng một nam nhân như vậy liệu tiểu Vũ có thể khống chế được sao?

Với ánh mắt nghi ngờ của ba nam nhân Nhạc gia, Thiên Duật Dạ thâm tình nhìn Vũ Nhạc, khuôn mặt gợi lên ý cười yếu ớt: “Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, cái khác con rể không dám cam đoan, nhưng chỉ riêng tấm lòng với nàng vạn năm như một, không phải vì thân phận của nàng, tướng mạo của nàng mà thay đổi, nàng luôn là nàng, là thê tử duy nhất của ta.”

Nhạc Thanh Sơn, Nhạc Mộ Thần, Nhạc Mộ Dương nghe xong lời hắn nói, sắc mặt từ từ dịu lại, nhất là Nhạc Thanh Sơn sau một lúc lâu, mãn nguyện vỗ vỗ vai hắn: “Tốt tốt, ta tin tưởng mắt nhìn của nữ nhi, các ngươi đã nhìn thuận mắt nhau không bằng cùng hai phu thê Mộ Thần mau chóng thành hôn, thế nào?”

Thành hôn? Vũ Nhạc chớp chớp mắt, ngây ngẩn cả người, mà Thiên Duật Dạ nghĩ đến rất nhiều vấn đề còn phải đối mặt phía trước, cũng hơi do dự, bọn họ cùng do dự như vậy lại khiến Nhạc Thanh Sơn nóng nảy: “Sao thế? Các ngươi không muốn? Vũ nhi năm nay đã mười sáu tuổi, nếu có thể tổ chức hôn sự nhanh một chút cũng thỏa lòng mong ngóng của chúng ta.”

Vũ Nhạc nhìn khuôn mặt khẽ động của Thiên Duật Dạ, đột nhiên ý thức được chính mình phải lập gia đình, nàng do dự một chút, quyết đoán cự tuyệt: “Phụ thân, nữ nhi còn chưa chuẩn bị tốt, tuy con đã mười sáu tuổi nhưng đối với người vừa đi ra khỏi luyện tháp thì vẫn còn rất nhiều chuyện chưa thể hiểu hết. Người để cho con chơi đùa hai năm nữa, được không?”

Nhạc Thanh Sơn vừa nghe lời này, nhịn không được nhíu mày: “Chơi đùa hai năm nữa? Vậy sao có thể được?”

“Có cái gì mà không thể chứ?” Nghĩ đến những lời mẫu thân nói trong Luyện ngục, trong lòng Vũ Nhạc vô cùng khó xử. Mặc dụ bọn họ đều xác định Thiên Duật Dạ chính là tướng công ngàn năm trước của mình, mà nàng cũng đã nhìn thấy hắn bảo hộ nàng thế nào, thế nhưng loại tình cảm mạnh mẽ áp đặt như vậy thật sự có thể chống lại được khảo nghiệm thời gian sao? Không, nàng muốn dùng chính trái tim mình đi cảm thụ tấm lòng của người kia, khi nào còn chưa xác định được tình cảm của chính mình, nàng nhất định chưa thành thân.

“Vũ nhi, nàng không muốn sao? Lúc trước chúng ta đúng là không dám, chờ nàng ra khỏi luyện ngục sẽ lập thức thành thân mà.” Thiên Duật Dạ đột nhiên nghĩ thông suốt một việc, những chuyện lớn mật hơn hắn cũng không phải chưa từng làm, cũng không hề kém việc này chút nào. Cho dù có thể dự đoán việc bọn họ thành thân có thể tạo nên cục diện chấn động thế nào, nhưng chờ đợi cả ngàn năm đã làm cho hắn mất đi tính nhẫn nại, bây giờ hắn không muốn nhịn xuống nữa. Vì tình yêu hắn sẽ đánh đổi tất cả, sẽ không hối tiếc.

“Không được, chúng ta còn rất nhiều việc chưa giải quyết, mặc dù thành thân cũng không có cuộc sống an ổn, ta không hy vong sau khi thành thân sẽ là cảnh nước sôi lửa bỏng. Đây không phải hôn nhân mà ta mong chờ. Nếu chàng thật sự yêu ta thì hãy tôn trọng ý muốn của ta đi?” Ánh mắt Vũ Nhạc thâm sâu nhìn hắn, toàn bộ đều chứa ở trong.

Thiên Duật Dạ im lặng một lúc, thở dài một hơi: “Vậy nghe lời nàng đi, lời nàng nói ta vĩnh viễn đều nghe theo. Nàng đã quyết định, ta tôn trọng ý của nàng.” Thiên Duật Dạ quay đầu lại nhìn Nhạc Thanh Sơn: “Nhạc phụ đại nhân, hãy cho chúng con thời gian một năm, một năm sau chắc chắc sẽ cho người uống rượu mừng, được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook