Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 107: Tai họa của Nhạc gia

Vân Mộc Tinh

14/04/2015

Thiên Duật Dạ nhìn gương mặt như hoa như ngọc trước mắt, đáy mắt hiện lên cảm xúc vô cùng phức tạp: “Vũ nhi, nàng có biết đám người Qủy đi làm chuyện gì không?”

Lúc này Vũ Nhạc mới nhớ hình như đã lâu không nhìn thấy đám người Hoa Lưu Băng, chẳng lẽ.... “Là đi làm chuyện gì sao?”

“Phong ấn ở đường thông giữa đại lục Tiên vực và Tử Minh đại lục bị phá hoại, đám người Hoa Lưu Băng mang theo rất nhiều cao thủ tới xem xét. Có điều trước mắt không thể biết được tình huống cụ thể, đây cũng là nguyên nhân chính vì sao phụ thân lại trở về trấn giữ đại lục Tiên vực.” Thiên Duật Dạ giương mắt nhìn về phía xa, trong mắt có thể thấy rõ sự lo lắng.

“Phong ấn? Đó là cái gì? Rất nghiêm trọng sao?” Từ sau khi trọng sinh, nàng phát hiện ra trên thế giới này có quá nhiều loại phong ấn, chỉ trong cơ thể nàng đã có mấy tầng phong ấn, như vậy…Tử Minh đại lục và đại lục Tiên vực có phong ấn, là loại nào đây?

“Tuy rằng đại lục Tiên vực cũng là thế giới huyền huyễn, nhưng ở đó cấp bậc thấp nhất Xích Huyền, cao hơn rất nhiều so với đỉnh kỳ Tử Đế ở Tử Minh đại lục. Nói cách khác, cấp bậc phía trên đỉnh kỳ Tử Đế chính là cấp bậc phân theo bảy sắc cầu vòng. Theo thứ tự là cảnh giới Xích Huyền (đỏ), Cam Huyền (cam), Hoàng Huyền (vàng), Lục Huyền (lục), Lam Huyền (lam), Thanh Huyền (chàm), Tử Huyền (tím) và Mặc Huyền. Đương nhiên ở phía trên còn nữa, điều này còn phải xem số mệnh của chính chúng ta nữa. Từ lúc chia thành tam giới năm tộc, tam Vương đã đề ra quy định, các tộc phải tồn tại phong ấn, mục đích là cản trở sự xâm chiếm lẫn nhau. Một khi phát hiện có hành vi xâm lược, các tộc khác đều phải liên thủ tiêu diệt. Mà hiện tại phong ấn của Tử Minh đại lục và đại lục Tiên vực bị hủy, có thể cho thấy một vấn đề, đó là trong năm tộc có một tộc muốn xâm lược nhân tộc. Nhưng xem xét các dấu hiệu dường như không đơn giản, đối phương có vẻ muốn khiêu chiến và uy hiếp với Tử Minh cung, cho nên ta mới để bọn Hoa Lưu Băng tới kiểm tra, còn chúng ta…” Nhưng lúc Thiên Duật Dạ đang giải thích cho Vũ Nhạc, hắn đột nhiên dừng lại, nhíu mày, cả người không nhúc nhích ngồi im, đôi mắt đen sâu thẳm, ẩn chứa tia sáng lạnh buốt.

Vũ Nhạc có thể cảm giác được cả người hắn tản mát hơi thở rét lạnh…Đã xảy ra chuyện gì? Ngay lúc nàng muốn mở miệng hỏi, ánh mắt Thiên Duật Dạ phút chốc trở nên âm u nhìn về phía ngoài xe, “Tiểu Kim, nhanh tiến về Nhạc gia trang, nhanh lên!” Kim Long lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của chủ nhân cấp bách như vậy, hắn rống một tiếng dài, xoay người bay lên, bay về phía Nhạc gia trang…

“Sao, làm sao vậy?” Nhìn biểu cảm khẩn trương Thiên Duật Dạ, trong lòng Vũ Nhạc phút chốc trở nên căng thẳng, chẳng lẽ…Phụ thân bọn họ?

Vẻ mặt của Thiên Duật Dạ trầm xuống, nhìn khuôn mặt hơi gầy gò của Vũ Nhạc, có chút lo lắng nhìn nàng: “Nàng đừng gấp, có lẽ tình huống không tệ như chúng ta tưởng tượng, nàng…” “Ta đang hỏi chàng, có chuyện gì vậy?” Vũ Nhạc cầm lấy cánh tay Thiên Duật Dạ, sốt ruột lắc lắc, Thiên Duật Dạ thở dài một tiếng, nói: “Nhạc gia…Đã xảy ra chuyện!”

“Cái gì? Đã xảy ra chuyện? Vậy, vậy, đã xảy ra chuyện gì? Nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chàng đừng úp úp mở mở nữa?” Giọng nói của Vũ Nhạc hơi run rẩy, nghĩ tới vẻ mặt lạnh lẽo vừa rồi của Thiên Duật Dạ, lòng của nàng như rơi xuống vực thẳm, chắc sẽ không, nhất định sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì.

“Nàng…Trước tiên nàng đừng lo lắng, tình huống trước mắt thật sự không tệ như nàng tưởng tượng đâu. Tất cả cao thủ của Tử Minh cung và La Sát môn đều đã tập kết đi tới Nhạc gia trang. Lần này sự việc đột nhiên phát sinh, khiến chúng ta trở tay không kịp. Vừa rồi Hoa Lưu Băng đã điều tra rõ ràng, là Thú tộc liên hợp với Ma tộc, một bên phá hoại phong ấn thu hút lực chú ý của chúng ta, một bên phái người tập kích Nhạc gia trang…” Thiên Duật Dạ muốn khéo léo kể sơ qua nhưng dưới ánh mắt đông lạnh của Vũ Nhạc, vẫn nói ra chân tướng.



“Ma tộc? Lại là Ma tộc? Yêu, hắn muốn làm cái gì? Có chuyện gì thì nhằm vào ta, đi tập kích người thân của ta làm gì? Đê tiện, quá đê tiện rồi!” Vừa nghe nói Yêu cuàng Thú tộc liên thủ gây hậu quả, vẻ mặt Vũ Nhạc nháy mắt trở nên u ám, trong mắt phiếm hồng, là điều trước đây Thiên Duật Dạ chưa từng nhìn thấy.

“Chủ nhân, chúng ta đã tới Nhạc gia trang.” Kim Long vừa dứt lời, thân hình Vũ Nhạc chớp lóe, nhảy thẳng từ trên cao xuống. Khi nàng nhìn thấy đống hoang tàn trước mắt, hai chân lảo đảo ngã xuống, may được Thiên Duật Dạ kịp thời tới đỡ, “Vũ nhi, nàng bình tĩnh một chút…” “Buông tay, ta bảo chàng buông tay!” Vũ Nhạc phẫn nộ nhào ra khỏi cánh tay Thiên Duật Dạ. Hắn nhìn bước chân suy yếu của nàng, gương mặt trở nên lạnh lùng quát: “Tù Ngưu!”

“Có thuộc hạ.” Một hắc y nhân bỗng dưng xuất hiện trước mặt Thiên Duật Dạ, đứng khom người.

“Tình huống thế nào? Có còn ai không?” Trước khi tới đây, hắn đã biết trong lần hỗn loạn này Nhạc lão thái gia, lão phu nhân đã bất hạnh qua đời, Nhạc Thanh Sơn và phu nhân, Nhạc huynh đệ và Tử Luyến đều thất lạc không rõ tung tích. Mà bây giờ nhìn thấy tình huống trước mắt, Thiên Duật Dạ trước nay đều vững như núi, trong mắt cũng có đau lòng.

Khuôn mặt lạnh lùng của Tù Ngưu thoáng chút bi phẫn, thở dài lắc đầu: “Lần này Nhạc gia bị tập kích, tử vong 346 người, ngoạii trừ những người thất lạc, có vẻ đã bị diệt môn, ngay cả đứa trẻ cũng không buông tha.”

“La thúc thúc? La thúc thúc, người tỉnh lại, tỉnh lại đi!”

“Vương tẩu? La mẫu? Phương tỷ tỷ? Các người tỉnh đi, trời ơi, rốt cuộc sao lại thế này, vì cái gì, vì sao lại xảy ra chuyện này, vì sao?”

“Gia gia, nãi nãi, không…Các người không thể chết được, van xin người, tỉnh lại, tỉnh lại đi, tỉnh lại không tốt sao? Con còn muốn pha trà cho người uống, con còn muốn làm bánh đậu xanh cho người. Gia gia, nãi nãi, van xin người, tỉnh lại đi” Khi Vũ Nhạc nhìn thấy Nhạc lão thái gia, lão phu nhân đã chấn kinh kinh suýt nữa ngất đi, nàng không thể nghĩ rằng, mấy ngày trước hai người còn cười với nàng, mà nay đã nằm im trong đống đổ nát. Nàng không tin, không tin bọn họ rời bỏ nàng như vậy, nhưng chạm vào thân thể đã sớm lạnh, Vũ Nhạc rốt cuộc không kìm nén nổi cảm xúc bi thống trong lòng, nàng gào khóc, tiếng khóc thê lương, khiến cho những người đứng bên cạnh, không đành lòng lau lệ đã tuôn rơi.

…Không biết từ khi nào, Thiên Duật Dạ đã tới bên nàng, ôm lấy bờ vai gầy yếu, thân thể mềm mại của nàng, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc, Vũ nhi đừng khóc nữa…” Nhưng Vũ Nhạc đang trong lúc buồn đau làm sao lắng nghe? Hai người cứ ngồi trên phế tích của Nhạc gia trang như vậy, ngơ ngác ngồi suốt cả một đêm. Ngày hôm sau trời vừa sáng, vì mảnh đất này khá thấp nên sương mờ giăng bốn phía, không nhìn rõ cảnh vật. Một đêm, nước mắt đã sớm khô cạn. Nhưng mặc kệ Thiên Duật Dạ khuyên can thế nào, Vũ Nhạc vẫn di chuyển nửa bước. Mùa đông khắc nghiệt như vậy, nàng vẫn ngồi im, Thiên Duật Dạ nhìn nàng, cảm giác như bị dao cứa vào tim.

Một lúc lâu sau, sáu người Cung Tuyết mệt mỏi chạy tới, nhìn thấy cảnh trước mắt, các nàng cả kinh lập tức bụm miệng, nước mắt trong nháy mắt ào ra như vỡ đê. Mà khi nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn bên cạnh Thiên Duật Dạ, sáu người đồng thời chạy vội tới, nhưng nhìn thấy bộ dáng Vũ Nhạc giống như tượng gỗ, các nàng sợ hãi, đỏ vành mắt, quay sang phía Thiên Duật Dạ: “Gia, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tiểu thư thế này, sớm muộn gì cũng sẽ sinh bệnh!”

“Cho dù là năm đó bị đẩy xuống vực, tiểu thư cũng không đau khổ như vậy. Nhạc gia đã cho chúng ta quá nhiều tình yêu, loại tình thân này chúng ta không cách nào diễn tả được. Tuy thời gian ở chung không hề dài, nhưng chúng ta đã trao đi tất cả tấm lòng. Mà nay Nhạc gia gặp biến cố lớn như vậy, đừng nói là tiểu thư, ngay cả ta cũng không khống chế nổi cảm xúc của mình. Tiểu thư cần trút hết ra, nàng sẽ không sao đâu, mọi người không cần lo lắng quá. Trong ấn tượng của ta, tiểu thư không thể bị đánh bại.” Mộc Ngư nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của Vũ Nhạc, nhìn ánh mắt nàng, giọng nói nghẹn ngào.



“Bên kia các ngươi tra được những gì rồi?” Thiên Duật Dạ áp má mình vào đôi má lạnh lẽo của Vũ Nhạc, âm thầm truyền nội lực giữ ấm thân thể cho nàng. Nghĩ tới sáu người Cung Tuyết chạy tới từ phía Hoa Lưu Băng, hắn vội vàng hỏi tình huống.

“Phong ấn không thể sửa chữa được, đã nứt toác, nếu đã đi tới bước này thì chúng ta cũng không cần nín nhịn nữa.” Đôi mắt trong veo của Cung Tuyết hiện lên vẻ ung dung, các nàng rốt cuộc đã chờ tới ngày này sao?

“A…? Xem ra bây giờ Yêu thực sự muốn chơi rồi? Nếu như vậy, cũng không cần lùi lại nữa…” Thiên Duật Dạ giơ tay, chăm chú nhìn về phía xa, lạnh lùng nói: “Vũ nhi giao cho các ngươi, ta đi tìm đám người Yêu Vương.”

“Vâng, chủ tử cẩn thận, chúng ta sẽ bảo vệ tiểu thư thật tốt.” Cung Tuyết nhìn đôi mắt hiện lên sát khí cường đại của Thiên Duật Dạ, trong lòng không khỏi thở dài, việc phải tới đã tới.

“Ừm.” Nam nhân gật đầu, liếc mắt nhìn nữ nhân trong lòng, từ từ đứng lên, lắc mình rời đi.

Sau khi Thiên Duật Dạ đi khỏi, Cung Tuyết cảm giác được thân thể Vũ Nhạc run rẩy, mà nhiệt độ cơ thể lại không ngừng tăng lên, bỗng cảm giác không ổn: “Thân thể tiểu thư ngày càng nói, cứ như vậy sẽ không tốt, trước tiên hay đưa nàng vào không gian linh giới!” Tiếp đó, sáu người đưa nàng tới Linh Giới, để nàng ăn một viên thuốc ngủ.

Nhìn Vũ Nhạc vẫn nhíu chặt mày, Linh Tiểu Giới khẽ thở dài: “Đi đi, các ngươi nhanh đi đi, nơi này đã có ta và Lạp Lạp."

Cung Tuyết do dự một chút, khẽ gật đầu: “Cũng được, vậy các ngươi ở đây nhé, chúng ta đi cùng chủ nhân tới đó xem có gì cần giúp.”

“Đi đi, nàng nhiễm phong hàn, đã uống thuốc, kế tiếp cần nghỉ ngơi, các ngươi không cần lo lắng.” Linh Tiểu Giới vừa mài thuốc, vừa phất tay ra hiệu mọi người rời đi. Sáu người Cung Tuyết cũng không nán lại, ra khỏi không gian, bay thẳng về phía Tử Minh Cung.

Lạp Lạp nhìn các nàng rời đi, lại nhìn Vũ Nhạc đang nằm trên giường, hắn giơ tay ra tính toán, vẻ mặt mịt mờ nhìn Linh Tiểu Giới: “Ngươi đã sớm tính tới việc này rồi, phải không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook