Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên
Chương 117: Thiên Duật Dạ bức hôn (Hai)
Vân Mộc Tinh
26/07/2016
Thiên Duật Dạ bước
thật nhanh tức giận đùng đùng đi tới, thấy nàng nhàn nhã nằm ở đây phơi
nắng, lập tức cơn giận không có chỗ phát tác: "Không phải là nàng đang
ngủ sao?"
"Ta đang ngủ mà, chỉ là chàng xông vào, đánh thức mà thôi." Vũ Mị trả lời như chuyện đương nhiên, tiếp tục bắt chéo hai chân lắc lư, hoàn toàn không có ý tứ thỉnh an.
Thái giám đứng ở bên cạnh Thiên Duật Dạ thấy bộ dáng kia, nhịn không được nuốt nước miếng, vội vàng phất tay cho mọi người lui ra, chính mình cũng nhanh chóng trốn chạy. Ba tháng này, Đế Hậu đúng là cãi vã không ít, về phần nguyên nhân à, là một người liều mạng cầu hôn, một người liều mạng từ chối hôn ước. Ai, đây chính là một mối nguy từ lúc khai thiên lập địa rồi, thật không biết hai người đang làm gì nữa.
"Rốt cuộc nàng đang tức giận cái gì? Ba tháng, ba tháng nay nếu không phải là thân thể nàng không thoải mái, thì chính là chỗ này bị thương chỗ kia bị thương, ta làm nàng chán ghét đến vậy sao?" Từ sau lần trước cường hôn nàng, hắn liền bị xếp vào những người Yêu Vũ Mị từ chối lui tới, mắt thấy mấy tên Quỷ Vực, Nạp Lan Diễm, Hoa Lưu Băng ba ngày hai bữa chạy đến Phượng Loan cung, mà chính hắn lại ngay cả người của nàng cũng không gần được, hắn có thể không nổi cáu, có thể không nổi giận sao? Hơn nữa hắn lần lượt thành tâm cầu hôn, đổi lấy nữ nhân này lại lần lượt cự tuyệt, hắn thế nào cũng nghĩ không thông, rốt cuộc đắc tội nữ nhân này chỗ nào, hôm nay hắn là dốc hết sức tới đối đầu cùng nàng đến cùng!
"Không thể nói rõ ghét hay không, ngược lại khó chịu là thật." Yêu Vũ Mị nhìn màu đỏ trong mắt hắn, trong lòng căng thẳng, không phải là mình đùa quá mức rồi hả? Nhưng vừa nghĩ tới mười kiếp cô độc, cơn tức này cũng không có chỗ phát tát, không trừng phạt hắn thật tốt, về sau mình ở trước mặt hắn, chỉ sợ ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, tuyệt không thể thỏa hiệp, tuyệt không thể!
"Khó chịu? Nàng đã phán ta tội chết, cũng nên để cho ta biết đến cùng đắc tội nàng ở đâu chứ?" Nghe trong lời nói của nàng có lộ ra dấu vết, đôi môi mỏng của Thiên Duật Dạ hơi nhếch lên một độ cong không dễ phát hiện.
"Đắc tội chưa nói tới, dù gì chàng cũng nên giải thích, tại sao để cho ta chịu đựng cô độc chín kiếp chứ? Hả? Mặc dù kiếp thứ mười chàng có đền bù một chút, nhưng việc làm của chàng, rất đáng giận, chẳng lẽ đây chính là sự yêu thương chàng đối với ta?" Vũ Mị tươi cười rực rỡ nhìn Thiên Duật Dạ, nhưng ý cười cũng không đạt tới đáy mắt, rất dễ nhận thấy, chuyện này, nữ nhân này ghi hận đã lâu rồi.
Nghe vậy, Thiên Duật Dạ đột nhiên có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, không biết đây có tính là hắn tự bê đá đập chân mình hay không? Sau một hồi khá lâu, hắn mới tìm về được giọng nói của mình, có chút khó tin nhìn nàng: "Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân nàng bỏ rơi ta ba tháng nay sao?"
Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, xem như ngầm thừa nhận. Nam nhân vỗ mạnh trán một cái, đặt mông ngồi lên trên ghế dựa ở bên cạnh, trừng mắt nhìn nữ nhân oán hận nói: "Sao nàng không nói sớm? Không hỏi sớm? Làm gì để cho ta nóng ruột nóng gan suốt ba tháng chứ?"
"Ta muốn chính là hiệu quả này, không trừng trị chàng, làm thế nào tiêu tan mối hận trong lòng của ta?" Vũ Mị lười biếng liếc mắt nhìn hắn, đối với sự chất vấn của hắn, không có một chút áy náy nào.
Nam nhân hít một hơi thật sâu, sau khi điều chỉnh tốt tâm tình của mình, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ nhân, môi mỏng hơi nhếch lên: "Ai nói nàng một mình lẻ loi chín kiếp? Nàng nói một chút, đời nào của nàng mà không có ta ở bên? Chẳng lẽ những thứ này nàng đều không để ý hả?"
"Chàng để cho ta từ khi chào đời một mình lẻ loi đến khi chết, lại còn dám nói ở bên cạnh ta chín kiếp? Chín kiếp, ta không phải là quả phụ, thì chính là ni cô, không phải ni cô chính là danh tiếng xấu hoặc chính là khắc phu khắc tử, một nữ nhân không ai muốn, một nữ nhân có thân phận cực kỳ bi thảm, toàn bộ ta đều lần trải qua một mình, càng ghê tởm hơn chính là, chàng vậy mà cũng không cho ta cơ hội sinh dưỡng, chàng thật sự quá ghê tởm." Vũ Mị hít sâu một hơi, chỉ cần vừa nghĩ tới những thân phận đáng sợ ở chín kiếp kia, liền hận đến hàm răng ma sát vang lên tiếng ken két.
"Nương tử à, làm sao nàng chỉ nghĩ cho mình mình vậy? Chẳng lẽ nàng nhẫn tâm để cho ta khô héo nhìn nàng gả cho người khác? Thờ ơ nhìn nàng cùng nam nhân khác vào động phòng?" Trong lòng Thiên Duật Dạ trăm vị đan xen, nghĩ đến những năm này chịu uất ức, lập tức trầm mặt.
"Chó má, khi đó lão nương không mang theo trí nhớ luân hồi, sao có thể đối với chàng nhẫn tâm không đành lòng hả?" Vũ Mị từ từ ngồi dậy, ưỡn ngực, trả lời một cách đúng lí hợp tình.
"Hửm? Ta lại không biết là nàng chờ mong chín kiếp này như vậy. . ." Ánh mắt Thiên Duật Dạ chợt lạnh lẽo, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười tà khí.
.
Nhìn khóe môi hắn nở nụ cười, Vũ Mị không nhịn được rùng mình một cái, lập tức tăng thêm can đảm cho bản thân, chẳng lẽ hắn có thể đánh nàng hay sao? Bất cứ giá nào, "Hừ, bị chàng quản một ngàn năm, thật vất vả được làm chủ một lần, kết quả thì sao? Chín lần đó, chín lần cơ hội, đều bị chàng phá hư, đều bị chàng đánh trở về nguyên hình, chàng bảo ta làm sao nuốt trôi chuyện này hả, chàng cái đồ xú nam nhân. . . Ưm ưm."
Thiên Duật Dạ không có thời gian nghe nàng lải nhải về thời gian mười kiếp đã sớm trôi qua theo gió kia, hiện tại hắn chỉ nghĩ duy nhất một việc, chính là làm thế nào đem nữ nhân ngu xuẩn này lấy về nhà. Vừa nghĩ tới bị bỏ rơi ba tháng, hắn liền không nhịn được bá đạo giữ chặt cái gáy của nàng, cúi đầu đặt lên môi của nàng, không ngừng làm nụ hôn này sâu hơn, mặc dù mang theo dịu dàng cùng bá đạo trước sau như một, nhưng lại hàm chứa trong đó ý tứ trừng phạt...
Một lát sau, Thiên Duật Dạ buông Vũ Mị ra, hô hấp có chút nặng nề nhìn nữ nhân trong ngực thở gấp liên tục lại mang theo đôi mắt lại giăng đầy sương mờ, "Thế nào? Đã suy nghĩ kỹ chưa? Gả hay không gả?"
Nữ nhân đỏ mặt, oán hận ngẩng đầu lên, kiêu ngạo tức giận quát: "Không gả không gả, ta chính là không gả, không... Ưm ưm ưm." Không cho nàng có cơ hội tiếp tục ồn ào, Thiên Duật Dạ chuẩn xác hôn lên môi của nàng, không ngừng chà
Thật lâu sau, nữ nhân mềm nhũn vùi ở trong ngực của nam nhân, uể oải trừng mắt nhìn tâm tình ngày càng tốt của Thiên Duật Dạ, bất mãn giận dỗi: "Chàng được, chàng giỏi lắm." Hu hu, thế nào nàng mệnh khổ như vậy, người nam nhân này, cái tên sắc lang này, thật quá đáng giận, hiện tại nàng cả người vô lực đầu co giật, ngay cả muốn kích động muốn trợn trắng mắt cũng không được, thần đâu, mau tới cứu ta đi?
"Ta hỏi nàng một lần nữa, nàng gả hay không gả?" Nam nhân nhíu mày lại, cằm đẹp hơi nghiêng tới trước.
"Chàng đây là uy hiếp dụ dỗ sao? Nói cho chàng biết, lão nương chính là cố tình không chịu thua chàng, ta chính là không gả, chàng có thể làm gì ta?" Vũ Mị gặp mạnh liền mạnh, gặp yếu liền yếu, Thiên Duật Dạ cầu hôn cường hãn như vậy, trong tiềm thức của nàng là không thể nào chấp nhận được. Thỏa hiệp đồng nghĩa với yếu thế, đây không phải là tác phong của nàng, cũng không phải là thói quen của nàng. Hôm nay, nàng nhất định phải cùng thế lực độc ác Thiên Duật Dạ này đấu tranh đến cùng, ya, nàng cũng không tin, mình không thể quay về làm chủ!
"Có thể làm gì nàng?" Thiên Duật Dạ ngắm nghía mái tóc đẹp buông xuống trước ngực của Yêu Vũ Mị, khóe môi nhếch lên một đường cong, nụ cười trên mặt cũng càng sâu xa, hắn như vậy, không hiểu sao làm cho nàng rùng mình một cái: "Chàng, chàng muốn làm gì?"
"Nàng nói xem? Nương tử đại nhân thân ái của ta? Đã mềm nhẹ không được, nàng nói xem ta trực tiếp cứng rắn có được không?" Một giây kế tiếp, dưới ánh mắt kinh ngạc của Yêu Vũ Mị, Thiên Duật Dạ trực tiếp vác nàng lên vai, hướng tẩm cung đi tới.
Mãi đến lúc này, Vũ Mị mới hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nàng giận dữ hô: "Thiên Duật Dạ tên hỗn đản này, chàng dám động vào một sợi lông của ta, ta sẽ cho một mồi lửa đốt Vương Cung của chàng, chàng có tin không? Có tin không?"
Thiên Duật Dạ hừ lạnh một tiếng, đối với uy hiếp của nữ nhân, không có một chút nào bị ảnh hưởng, lần này, Vũ Mị mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, nàng kéo kéo khóe môi, yếu ớt nói: "Chàng thả ta xuống trước đi, chúng ta bàn bạc kỹ hơn có được hay không? Có chuyện thương lượng thật tốt, chàng nói có đúng hay không?"
Nam nhân tiếp tục đi tới, không có chút ý tứ dừng lại nào, Vũ Mị vỗ vỗ bờ vai của hắn, cắn chặt hai hàm răng trắng, oán hận nói: "Ta đồng ý, ta đồng ý còn không được sao? Chàng nói khi nào thành thân thì chúng ta liền thành thân khi đó, như vậy còn không được sao?"
Dứt lời, bước chân nam nhân ngừng lại một chút, không lưu tình chút nào vỗ lên cái mông của nàng một cái: "Lời này là thật? Không phải là nàng đùa với ta chứ?"
"Ta đang ngủ mà, chỉ là chàng xông vào, đánh thức mà thôi." Vũ Mị trả lời như chuyện đương nhiên, tiếp tục bắt chéo hai chân lắc lư, hoàn toàn không có ý tứ thỉnh an.
Thái giám đứng ở bên cạnh Thiên Duật Dạ thấy bộ dáng kia, nhịn không được nuốt nước miếng, vội vàng phất tay cho mọi người lui ra, chính mình cũng nhanh chóng trốn chạy. Ba tháng này, Đế Hậu đúng là cãi vã không ít, về phần nguyên nhân à, là một người liều mạng cầu hôn, một người liều mạng từ chối hôn ước. Ai, đây chính là một mối nguy từ lúc khai thiên lập địa rồi, thật không biết hai người đang làm gì nữa.
"Rốt cuộc nàng đang tức giận cái gì? Ba tháng, ba tháng nay nếu không phải là thân thể nàng không thoải mái, thì chính là chỗ này bị thương chỗ kia bị thương, ta làm nàng chán ghét đến vậy sao?" Từ sau lần trước cường hôn nàng, hắn liền bị xếp vào những người Yêu Vũ Mị từ chối lui tới, mắt thấy mấy tên Quỷ Vực, Nạp Lan Diễm, Hoa Lưu Băng ba ngày hai bữa chạy đến Phượng Loan cung, mà chính hắn lại ngay cả người của nàng cũng không gần được, hắn có thể không nổi cáu, có thể không nổi giận sao? Hơn nữa hắn lần lượt thành tâm cầu hôn, đổi lấy nữ nhân này lại lần lượt cự tuyệt, hắn thế nào cũng nghĩ không thông, rốt cuộc đắc tội nữ nhân này chỗ nào, hôm nay hắn là dốc hết sức tới đối đầu cùng nàng đến cùng!
"Không thể nói rõ ghét hay không, ngược lại khó chịu là thật." Yêu Vũ Mị nhìn màu đỏ trong mắt hắn, trong lòng căng thẳng, không phải là mình đùa quá mức rồi hả? Nhưng vừa nghĩ tới mười kiếp cô độc, cơn tức này cũng không có chỗ phát tát, không trừng phạt hắn thật tốt, về sau mình ở trước mặt hắn, chỉ sợ ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, tuyệt không thể thỏa hiệp, tuyệt không thể!
"Khó chịu? Nàng đã phán ta tội chết, cũng nên để cho ta biết đến cùng đắc tội nàng ở đâu chứ?" Nghe trong lời nói của nàng có lộ ra dấu vết, đôi môi mỏng của Thiên Duật Dạ hơi nhếch lên một độ cong không dễ phát hiện.
"Đắc tội chưa nói tới, dù gì chàng cũng nên giải thích, tại sao để cho ta chịu đựng cô độc chín kiếp chứ? Hả? Mặc dù kiếp thứ mười chàng có đền bù một chút, nhưng việc làm của chàng, rất đáng giận, chẳng lẽ đây chính là sự yêu thương chàng đối với ta?" Vũ Mị tươi cười rực rỡ nhìn Thiên Duật Dạ, nhưng ý cười cũng không đạt tới đáy mắt, rất dễ nhận thấy, chuyện này, nữ nhân này ghi hận đã lâu rồi.
Nghe vậy, Thiên Duật Dạ đột nhiên có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, không biết đây có tính là hắn tự bê đá đập chân mình hay không? Sau một hồi khá lâu, hắn mới tìm về được giọng nói của mình, có chút khó tin nhìn nàng: "Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân nàng bỏ rơi ta ba tháng nay sao?"
Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, xem như ngầm thừa nhận. Nam nhân vỗ mạnh trán một cái, đặt mông ngồi lên trên ghế dựa ở bên cạnh, trừng mắt nhìn nữ nhân oán hận nói: "Sao nàng không nói sớm? Không hỏi sớm? Làm gì để cho ta nóng ruột nóng gan suốt ba tháng chứ?"
"Ta muốn chính là hiệu quả này, không trừng trị chàng, làm thế nào tiêu tan mối hận trong lòng của ta?" Vũ Mị lười biếng liếc mắt nhìn hắn, đối với sự chất vấn của hắn, không có một chút áy náy nào.
Nam nhân hít một hơi thật sâu, sau khi điều chỉnh tốt tâm tình của mình, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ nhân, môi mỏng hơi nhếch lên: "Ai nói nàng một mình lẻ loi chín kiếp? Nàng nói một chút, đời nào của nàng mà không có ta ở bên? Chẳng lẽ những thứ này nàng đều không để ý hả?"
"Chàng để cho ta từ khi chào đời một mình lẻ loi đến khi chết, lại còn dám nói ở bên cạnh ta chín kiếp? Chín kiếp, ta không phải là quả phụ, thì chính là ni cô, không phải ni cô chính là danh tiếng xấu hoặc chính là khắc phu khắc tử, một nữ nhân không ai muốn, một nữ nhân có thân phận cực kỳ bi thảm, toàn bộ ta đều lần trải qua một mình, càng ghê tởm hơn chính là, chàng vậy mà cũng không cho ta cơ hội sinh dưỡng, chàng thật sự quá ghê tởm." Vũ Mị hít sâu một hơi, chỉ cần vừa nghĩ tới những thân phận đáng sợ ở chín kiếp kia, liền hận đến hàm răng ma sát vang lên tiếng ken két.
"Nương tử à, làm sao nàng chỉ nghĩ cho mình mình vậy? Chẳng lẽ nàng nhẫn tâm để cho ta khô héo nhìn nàng gả cho người khác? Thờ ơ nhìn nàng cùng nam nhân khác vào động phòng?" Trong lòng Thiên Duật Dạ trăm vị đan xen, nghĩ đến những năm này chịu uất ức, lập tức trầm mặt.
"Chó má, khi đó lão nương không mang theo trí nhớ luân hồi, sao có thể đối với chàng nhẫn tâm không đành lòng hả?" Vũ Mị từ từ ngồi dậy, ưỡn ngực, trả lời một cách đúng lí hợp tình.
"Hửm? Ta lại không biết là nàng chờ mong chín kiếp này như vậy. . ." Ánh mắt Thiên Duật Dạ chợt lạnh lẽo, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười tà khí.
.
Nhìn khóe môi hắn nở nụ cười, Vũ Mị không nhịn được rùng mình một cái, lập tức tăng thêm can đảm cho bản thân, chẳng lẽ hắn có thể đánh nàng hay sao? Bất cứ giá nào, "Hừ, bị chàng quản một ngàn năm, thật vất vả được làm chủ một lần, kết quả thì sao? Chín lần đó, chín lần cơ hội, đều bị chàng phá hư, đều bị chàng đánh trở về nguyên hình, chàng bảo ta làm sao nuốt trôi chuyện này hả, chàng cái đồ xú nam nhân. . . Ưm ưm."
Thiên Duật Dạ không có thời gian nghe nàng lải nhải về thời gian mười kiếp đã sớm trôi qua theo gió kia, hiện tại hắn chỉ nghĩ duy nhất một việc, chính là làm thế nào đem nữ nhân ngu xuẩn này lấy về nhà. Vừa nghĩ tới bị bỏ rơi ba tháng, hắn liền không nhịn được bá đạo giữ chặt cái gáy của nàng, cúi đầu đặt lên môi của nàng, không ngừng làm nụ hôn này sâu hơn, mặc dù mang theo dịu dàng cùng bá đạo trước sau như một, nhưng lại hàm chứa trong đó ý tứ trừng phạt...
Một lát sau, Thiên Duật Dạ buông Vũ Mị ra, hô hấp có chút nặng nề nhìn nữ nhân trong ngực thở gấp liên tục lại mang theo đôi mắt lại giăng đầy sương mờ, "Thế nào? Đã suy nghĩ kỹ chưa? Gả hay không gả?"
Nữ nhân đỏ mặt, oán hận ngẩng đầu lên, kiêu ngạo tức giận quát: "Không gả không gả, ta chính là không gả, không... Ưm ưm ưm." Không cho nàng có cơ hội tiếp tục ồn ào, Thiên Duật Dạ chuẩn xác hôn lên môi của nàng, không ngừng chà
Thật lâu sau, nữ nhân mềm nhũn vùi ở trong ngực của nam nhân, uể oải trừng mắt nhìn tâm tình ngày càng tốt của Thiên Duật Dạ, bất mãn giận dỗi: "Chàng được, chàng giỏi lắm." Hu hu, thế nào nàng mệnh khổ như vậy, người nam nhân này, cái tên sắc lang này, thật quá đáng giận, hiện tại nàng cả người vô lực đầu co giật, ngay cả muốn kích động muốn trợn trắng mắt cũng không được, thần đâu, mau tới cứu ta đi?
"Ta hỏi nàng một lần nữa, nàng gả hay không gả?" Nam nhân nhíu mày lại, cằm đẹp hơi nghiêng tới trước.
"Chàng đây là uy hiếp dụ dỗ sao? Nói cho chàng biết, lão nương chính là cố tình không chịu thua chàng, ta chính là không gả, chàng có thể làm gì ta?" Vũ Mị gặp mạnh liền mạnh, gặp yếu liền yếu, Thiên Duật Dạ cầu hôn cường hãn như vậy, trong tiềm thức của nàng là không thể nào chấp nhận được. Thỏa hiệp đồng nghĩa với yếu thế, đây không phải là tác phong của nàng, cũng không phải là thói quen của nàng. Hôm nay, nàng nhất định phải cùng thế lực độc ác Thiên Duật Dạ này đấu tranh đến cùng, ya, nàng cũng không tin, mình không thể quay về làm chủ!
"Có thể làm gì nàng?" Thiên Duật Dạ ngắm nghía mái tóc đẹp buông xuống trước ngực của Yêu Vũ Mị, khóe môi nhếch lên một đường cong, nụ cười trên mặt cũng càng sâu xa, hắn như vậy, không hiểu sao làm cho nàng rùng mình một cái: "Chàng, chàng muốn làm gì?"
"Nàng nói xem? Nương tử đại nhân thân ái của ta? Đã mềm nhẹ không được, nàng nói xem ta trực tiếp cứng rắn có được không?" Một giây kế tiếp, dưới ánh mắt kinh ngạc của Yêu Vũ Mị, Thiên Duật Dạ trực tiếp vác nàng lên vai, hướng tẩm cung đi tới.
Mãi đến lúc này, Vũ Mị mới hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nàng giận dữ hô: "Thiên Duật Dạ tên hỗn đản này, chàng dám động vào một sợi lông của ta, ta sẽ cho một mồi lửa đốt Vương Cung của chàng, chàng có tin không? Có tin không?"
Thiên Duật Dạ hừ lạnh một tiếng, đối với uy hiếp của nữ nhân, không có một chút nào bị ảnh hưởng, lần này, Vũ Mị mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, nàng kéo kéo khóe môi, yếu ớt nói: "Chàng thả ta xuống trước đi, chúng ta bàn bạc kỹ hơn có được hay không? Có chuyện thương lượng thật tốt, chàng nói có đúng hay không?"
Nam nhân tiếp tục đi tới, không có chút ý tứ dừng lại nào, Vũ Mị vỗ vỗ bờ vai của hắn, cắn chặt hai hàm răng trắng, oán hận nói: "Ta đồng ý, ta đồng ý còn không được sao? Chàng nói khi nào thành thân thì chúng ta liền thành thân khi đó, như vậy còn không được sao?"
Dứt lời, bước chân nam nhân ngừng lại một chút, không lưu tình chút nào vỗ lên cái mông của nàng một cái: "Lời này là thật? Không phải là nàng đùa với ta chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.