Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên
Chương 43: Vũ nhi gặp nạn
Vân Mộc Tinh
16/12/2014
“Nữ nhân ngốc nghếch,
mắt của người không nhìn thấy sao, đó là rắn, người sợ nhất là rắn, lần
này không ngờ có cả đàn rắn đông đúc, xem bây giờ người làm thế nào?”
Giọng nói vui vẻ khi người gặp họa của Tiểu Giới truyền tới bên tai
nàng, Vũ Nhạc nghe xong, da thịt không tự chủ được nổi hết da gà lên.
Đến khi nàng tỉ mỉ nhìn sang, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, da đầu tê liệt. Trước mặt nàng có nhiều vô cùng rắn, đang không ngừng
hướng miệng đầy nọc kịch độc về phía nàng. Vào lúc này, không chỉ Vũ nhi bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, mà ngay cả con ngựa cũng đạp
đạp chân. Nhìn thấy đàn rắn tiến ngày càng gần đến, một giọng nói tức
giận đột nhiên vang lên: “Chết tiệt, người sợ cái gì? Chẳng lẽ muốn ở
đây để bị rắn cắn?” Giọng nói căm giận của Đồ Lạp Lạp mạnh mẽ cảnh tỉnh
Vũ Nhạc, nàng lập tức hoàn hồn, kéo dây cương, quát lớn: “Chết tiệt, Phi nhi chạy nhanh đi, nếu không chúng ta sẽ bị quấn đến chết!”
Thiểm Phi bị kích động, nhảy chân trước lên, chạy quanh một vòng, dồn sức chạy về phía sau, vừa chạy lỗ mũi vừa phát ra tiếng hít thở nặng nề, dường như oán hận cái gì. Vũ nhi ai oán nhìn nó: “Phi nhi, ngươi đang giận ta sao? Vũ Nhạc ta từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất, nhưng duy nhất có thứ này làm ta chạy xa, vừa nhìn thấy là chân ta đã nhũn ra, đây rõ ràng là uy hiếp ta, uy hiếp. Rốt cuộc là tên hỗn đản nào đã dùng chiêu này để đối phó ta? Chết tiệt, chờ bổn tiểu thư vượt qua được lần này, nhất định sẽ làm cho hắn muốn sống cũng không được!”
Ngay lúc Vũ Nhạc đang tức giận, đột nhiên Thiểm Phi nhảy một cước lên cao, Vũ Nhạc không hề phòng bị nên bị hất thẳng ra ngoài. Nàng kịp thời kéo dây cương vững vàng rơi xuống đất, nhưng vẫn lộ ra bộ dạng chật vật, thở hổn hển: “Làm sao vậy, Phi nhi?”
Con ngựa tức giận hướng về phía trước, Vũ Nhạc nhìn theo ánh mắt nó, sau khi run lên vì sững sờ, lại văng ra một tràng thô thiển: “Gì chứ, mẹ nó, còn chưa thoát khỏi bầy rắn này lại tới đàn sư tử. Hôm nay, Thánh Đức này thật làm cho bổn cô nương mở rộng tầm mắt!” Dứt lời, đôi mắt đẹp bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nàng phát hiện mình đang ở trên con đường độc đạo, thật muốn chết, con đường phía trước phía sau đều bị phá hỏng, bên trái là vách núi, bên phải là hồ nước, hoàn toàn tiến vào ngõ cụt, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngay vòng đầu tiên nàng đã không qua được? Đáp án đương nhiên là phủ định, hôm nay dù phải liều mạng, cũng phải mở đường máu.
Nghĩ vậy, nàng bước về phía con ngựa màu đỏ thẫm, không có ý tốt nhìn nó: “Phi nhi, tiểu bảo bối, một chốc nữa ngươi nên cẩn thận nhé, nếu bị rắn cắn phải, ta bảo đảm sẽ chữa trị ngươi thật tốt, cho nên…”
Thiểm Phi không tưởng tưởng nổi, hất đầu lên nghĩ: “Ý của người là gì đây? Chẳng lẽ…Để ta đi đối phó với bầy rắn?”
“Không có cách nào khác, ta nhìn thấy thứ kia liền nhũn hết chân…Nếu không thì ngươi đi đối phó với đàn sư tử cũng được, dù sao nơi này cũng chỉ có hai chúng ta…” Mỗ nữ vuốt cằm, khóe miệng cong lên tà mị làm cho mỗ ngựa không chịu được rùng mình, nó được lựa chọn sao? So với đàn Linh thú sư tử cấp năm kia, nó càng nguyện ý đi đối phó với bầy rắn. Dù sao Linh thú bậc năm cũng không phải ngựa cấp hai là nó có thể đánh thắng được? (Được rồi, mặc dù nó là Hãn Huyết Bảo Mã, nhưng thực lực còn rất yếu, được không?) Nếu sơ sót một chút, có thể trở thành thức ăn ngon luôn, nó không thể mạo hiểm như vậy!
Có điều…Nhìn bộ dáng không sợ trời không sợ đất của chủ nhân nhà mình, nó nhịn không được âm thầm bi ai, có vẻ nha đầu ngốc này còn không biết đàn sư tử trước mặt là Linh thú rồi? Nó có thể nhắc nàng hay không đây? Nhưng nó không mở miệng được mà, nhắc nhở thế nào đây? Lúc mỗ ngựa còn đang do dự, giọng nói của mỗ nữ vang lên: “Nghĩ kỹ chưa? Nhanh lên nào, chúng ta cũng không có thời gian.”
Thiểm Phi hết cách, không nghĩ ngợi gật gật đầu, Vũ Nhạc xắn ống tay áo, xoa xoa tay: “Tốt lắm, ngươi nên cẩn thận.” Dứt lời, nàng rút từ bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm lấp lánh, nhún chân một chút, nhanh chóng chạy về phía đàn Linh thú. Thiểm Phi há miệng ngựa của nó nhưng chỉ phát ra được mấy tiếng phì phì, nó buồn bã giậm giậm chân, chạy nhanh về phía bầy rắn…
Không biết từ lúc nào Linh Tiểu Giới và Đồ Lạp Lạp đã đi ra khỏi Linh Giới, hai người lơ lửng giữa không trung, cau mày nhìn hai kẻ ngốc, đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Thiểm Phi bị kích động, nhảy chân trước lên, chạy quanh một vòng, dồn sức chạy về phía sau, vừa chạy lỗ mũi vừa phát ra tiếng hít thở nặng nề, dường như oán hận cái gì. Vũ nhi ai oán nhìn nó: “Phi nhi, ngươi đang giận ta sao? Vũ Nhạc ta từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất, nhưng duy nhất có thứ này làm ta chạy xa, vừa nhìn thấy là chân ta đã nhũn ra, đây rõ ràng là uy hiếp ta, uy hiếp. Rốt cuộc là tên hỗn đản nào đã dùng chiêu này để đối phó ta? Chết tiệt, chờ bổn tiểu thư vượt qua được lần này, nhất định sẽ làm cho hắn muốn sống cũng không được!”
Ngay lúc Vũ Nhạc đang tức giận, đột nhiên Thiểm Phi nhảy một cước lên cao, Vũ Nhạc không hề phòng bị nên bị hất thẳng ra ngoài. Nàng kịp thời kéo dây cương vững vàng rơi xuống đất, nhưng vẫn lộ ra bộ dạng chật vật, thở hổn hển: “Làm sao vậy, Phi nhi?”
Con ngựa tức giận hướng về phía trước, Vũ Nhạc nhìn theo ánh mắt nó, sau khi run lên vì sững sờ, lại văng ra một tràng thô thiển: “Gì chứ, mẹ nó, còn chưa thoát khỏi bầy rắn này lại tới đàn sư tử. Hôm nay, Thánh Đức này thật làm cho bổn cô nương mở rộng tầm mắt!” Dứt lời, đôi mắt đẹp bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nàng phát hiện mình đang ở trên con đường độc đạo, thật muốn chết, con đường phía trước phía sau đều bị phá hỏng, bên trái là vách núi, bên phải là hồ nước, hoàn toàn tiến vào ngõ cụt, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngay vòng đầu tiên nàng đã không qua được? Đáp án đương nhiên là phủ định, hôm nay dù phải liều mạng, cũng phải mở đường máu.
Nghĩ vậy, nàng bước về phía con ngựa màu đỏ thẫm, không có ý tốt nhìn nó: “Phi nhi, tiểu bảo bối, một chốc nữa ngươi nên cẩn thận nhé, nếu bị rắn cắn phải, ta bảo đảm sẽ chữa trị ngươi thật tốt, cho nên…”
Thiểm Phi không tưởng tưởng nổi, hất đầu lên nghĩ: “Ý của người là gì đây? Chẳng lẽ…Để ta đi đối phó với bầy rắn?”
“Không có cách nào khác, ta nhìn thấy thứ kia liền nhũn hết chân…Nếu không thì ngươi đi đối phó với đàn sư tử cũng được, dù sao nơi này cũng chỉ có hai chúng ta…” Mỗ nữ vuốt cằm, khóe miệng cong lên tà mị làm cho mỗ ngựa không chịu được rùng mình, nó được lựa chọn sao? So với đàn Linh thú sư tử cấp năm kia, nó càng nguyện ý đi đối phó với bầy rắn. Dù sao Linh thú bậc năm cũng không phải ngựa cấp hai là nó có thể đánh thắng được? (Được rồi, mặc dù nó là Hãn Huyết Bảo Mã, nhưng thực lực còn rất yếu, được không?) Nếu sơ sót một chút, có thể trở thành thức ăn ngon luôn, nó không thể mạo hiểm như vậy!
Có điều…Nhìn bộ dáng không sợ trời không sợ đất của chủ nhân nhà mình, nó nhịn không được âm thầm bi ai, có vẻ nha đầu ngốc này còn không biết đàn sư tử trước mặt là Linh thú rồi? Nó có thể nhắc nàng hay không đây? Nhưng nó không mở miệng được mà, nhắc nhở thế nào đây? Lúc mỗ ngựa còn đang do dự, giọng nói của mỗ nữ vang lên: “Nghĩ kỹ chưa? Nhanh lên nào, chúng ta cũng không có thời gian.”
Thiểm Phi hết cách, không nghĩ ngợi gật gật đầu, Vũ Nhạc xắn ống tay áo, xoa xoa tay: “Tốt lắm, ngươi nên cẩn thận.” Dứt lời, nàng rút từ bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm lấp lánh, nhún chân một chút, nhanh chóng chạy về phía đàn Linh thú. Thiểm Phi há miệng ngựa của nó nhưng chỉ phát ra được mấy tiếng phì phì, nó buồn bã giậm giậm chân, chạy nhanh về phía bầy rắn…
Không biết từ lúc nào Linh Tiểu Giới và Đồ Lạp Lạp đã đi ra khỏi Linh Giới, hai người lơ lửng giữa không trung, cau mày nhìn hai kẻ ngốc, đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.