Chương 3: CHƯƠNG 3
Hạ Kiều Ân
27/08/2015
Edit: Mèo Mạnh Mẽ
Rốt cuộc, nàng lại thành nha hoàn bên người hắn.
Nhìn cửa phòng khép chặt kia, Ấn Hoan bình tĩnh trầm tư.
Nàng hiểu, hắn không tin nàng.
Cũng hiểu, sở dĩ hắn phải nhận nàng làm nha hoàn bên người, là vì ở gần giám thị nàng.
Lại càng hiểu, bởi trận phong ba đêm qua, tất cả mọi người đều liệt nàng vào hàng thích khách.
Nhưng nàng không sao cả.
Đêm qua, nàng vốn có thể thuận lợi trốn thoát, nhưng không ngờ có người chỉ dùng một hòn đá nhỏ, đánh trúng huyệt đạo của nàng, nội lực kia thật thâm hậu, chứng tỏ Vương phủ này tuyệt đối là ngọa hổ tàng long, nhân tài đông đúc. Xem như hôm qua nàng nhất thời chạy được, thì tuyệt đối cũng không trốn thoát được về sau.
Có thể lấy thân phận nha hoàn bên người mà ở gần bảo vệ hắn, nàng cầu còn không được, có điều nha hoàn bên người rốt cuộc phải làm những gì? Công việc ở sài phòng thì còn có Lôi đại nương chỉ thị, nhưng giờ nàng đột nhiên được điều đến Di Phẩm lâu, chỉ biết mình phải một tấc không rời Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, còn lại thật sự là hoàn toàn không biết gì cả.
“Ngươi nên đi lấy nước đi!” Một giọng nói thản nhiên, bỗng cắt đứt dòng suy nghĩ của Ấn Hoan, Lâu Tây – Thị vệ bên người của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ấn Hoan như bóng ma.
“Tại sao?” Vẻ mặt Ấn Hoan vẫn bình tĩnh, dường như không hề bị dọa.
Lâu Tây đầu tiên là liếc nhìn nàng một cái, sau đó mới mặt không chút thay đổi trả lời: “Vương gia dậy.”
“Ta biết.” Nàng nghe thấy động tĩnh trong phòng. “Nhưng hắn có tay có chân, tại sao muốn ta đi lấy nước.” Nàng cân nhắc hỏi, không hiểu vì sao chuyện đơn giản như vậy còn muốn người khác làm thay? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ấn Hoan, Lâu Tây sầm mặt, lạnh giọng nói: “Bởi vì ngươi là nha hoàn.”
“Vậy ư?” Nàng không khỏi nhíu mi, thực sự không hiểu quy củ của nhà giàu người ta. “Vậy ngoài lấy nước, ta còn phải làm những gì?” Nàng không ngại học hỏi kẻ dưới, quyết định hỏi nội dung công việc cho rõ ràng.
“… Ngươi còn phải hầu hạ Vương gia thay y phục.” Một lúc sau, Lâu Tây mới đáp lời, chỉ là giọng điệu có chút miễn cưỡng.
“Tại sao phải giúp hắn thay y phục, bệnh của hắn không phải đã tốt rồi sao?” Nàng thật sự không hiểu, nàng nghĩ chỉ có trẻ con, người bệnh, người già và người chết mới cần người khác hỗ trợ thay quần áo, làm Vương gia thế nào mà ngay cả bốn loại người kia cũng không bằng? Lúc này, Sắc mặt Lâu Tây trực tiếp trầm xuống, từ kẽ răng nặn ra âm thanh.
“Bởi vì ngài là Vương gia, Vương gia phải được hầu hạ!” Lát sau, lại không nhịn được mà nói: “Từ trước tới nay ngươi làm việc đều phải hỏi nguyên nhân sao?”
Ấn Hoan chưa kịp trả lời, một chuỗi tiếng cười trầm thấp mà trong trẻo đã xen vào.
Cửa phòng khép kín bất ngờ bị người ta đẩy ra, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt tinh thần sáng láng xuất hiện sau cánh cửa, đã sớm chuẩn bị xong.
“Vương gia!” Lâu Tây vốn đang nghiêm mặt, lập tức ăn năn cúi đầu. “Ty chức đáng chết, lại đánh thức Vương gia. "Sớm tỉnh." Hắn lơ đễnh cười nhạt."Lâu Tây, khó được gặp ngươi tức giận, xảy ra chuyện gì?" Tuy nói như vậy, nhưng hắn lại nhìn thẳng về phía Ấn Hoan, phát hiện nàng cũng đang nhìn hắn, ánh mắt vẫn chuyên chú, trong suốt như tối hôm qua, nụ cười trên môi hắn không khỏi sâu hơn.
Lâu Tây hạ thấp giọng, uyển chuyển nói: "Vương gia, nha đầu này cần được huấn luyện."
Vương gia không thích có người phục vụ, vì vậy cho tới nay, bên cạnh chỉ có Thị vệ hắn đây, nhưng ai ngờ đêm qua, Vương gia lại đột ngột quyết định thu nha đầu không rõ lai lịch này làm nha hoàn bên người.
Về chuyện này, tuy hắn cho rằng không ổn, nhưng cũng không dám trái ý Vương gia, nhưng hắn trăm ngàn lần không ngờ, nàng lại cái gì cũng không hiểu, thậm chí trong lời nói cũng không có trên có dưới.
Vương gia là hoàng tộc cao quý, lại là đại thần đương triều, người lui tới đều là quan to kẻ quyền thế, mang theo nha hoàn cái gì cũng không biết ở bên người, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện cười ồn ào.
"Vậy sao?" Hắn vẫn cười, khiến người ta không đọc ra tâm tư của hắn.
Một bên, Ấn Hoan không có chậu, không cách nào múc nước, không thể làm gì khác hơn là rút ra một mảnh khăn lụa từ trong tay áo, đi tới bên cái hồ cách đó không xa, thấm chút nước trong, sau đó nhanh chóng trở lại bên cạnh hai người.
Chìa khăn tay ra, nàng nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Hạo Nguyệt. "Bây giờ không kịp, ngày mai ta sẽ chuẩn bị tốt, ngài chịu đỡ một chút đi."
"Lớn mật, ngươi lại dám ——"
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt giơ tay, lập tức ngăn cản Lâu Tây rống giận.
Trước tiên hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt kia một lúc lâu, tiếp đó mới mỉm cười nhận lấy khăn tay.
Nắm khăn lụa ẩm ướt trong tay vào tháng ba giá lạnh, làm người ta không khỏi có chút run rẩy, nhưng hắn lại mặt không biến sắc đem khăn lụa lạnh lẽo kia trực tiếp phất lên mặt.
"Quê quán ngươi ở đâu?" Hắn như nói chuyện phiếm mà hỏi, cảm thấy phẩm chất khăn tay không bằng khăn trắng mềm mại hay dùng, nhưng lại mang theo hương hoa đào thanh nhã mê người.
Đó là mùi của nàng.
Dù cùng là hương hoa đào, nhưng hoa đào thật mùi hương nồng đậm, thua xa hương hoa đào nhanh nhã sâu sắc trên người nàng.
Hạ khăn trắng, khóe môi không khỏi chậm rãi nâng lên, hắn không dấu vết đưa khăn ngang chóp mũi, tiếp tục lau mặt.
"Tiếu Tiếu cốc." Nàng có hỏi có đáp, không chút giấu giếm.
"Tên cốc này thật kì lạ, nhưng hình như chưa nghe nói qua.” Lau xong mặt, hắn tiếp tục lau đôi tay, động tác không nhanh không chậm, ưu nhã cao quý, nhìn Ấn Hoan không chớp mắt.
"Tiếu Tiếu cốc là do gia sư đặt, chính xác mà nói, ngọn núi kia nên gọi là Phi Thạch Phong." Nàng trịnh trọng nói, đôi mắt vẫn nhìn hắn không rời.
Mặc dù nàng luôn không quan trọng đẹp xấu, nhưng nàng vẫn không thể không thừa nhận, hắn thật là một nam tử tuấn mỹ.
Trên gương mặt anh tuấn, khắc một đôi lông mày đẹp đẽ, trên trán tràn đầy nét hiên ngang khí phách, đôi mắt như chim ưng, có lúc sắc bén, có lúc ôn hòa, chung quy sâu sắc thâm thúy, khiến người ta không tự chủ được muốn nhìn thêm mấy lần; mũi rất thẳng giống như tính cách của hắn, kiên cường mà chính trực, đôi môi dày không lộ vẻ bạc tình, làm người ta cảm thấy thân thiện. Nhìn chung mà nói, hắn tuấn mỹ oai hùng, gần như hoàn mỹ, nam tử như vậy có đào hoa kiếp, thật sự chẳng có gì lạ, trái lại hắn chậm chạp không lập gia thất, mới khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Nghe cách hắn nói, hình như hắn không gần gũi nữ nhân, thanh tâm quả dục như thế, đào hoa kiếp này rốt cuộc chừng nào mới tới? Nàng đợi không kịp muốn đọc "Tật Quang tàn ảnh" rồi đây! Ấn Hoan suy nghĩ mất hồn, không phát hiện Lâu Tây bên cạnh sau khi nghe thấy “Phi Thạch Phong”, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cũng nháy mắt một chút .
"Rõ ràng là núi, lại gọi thành cốc, xem ra tôn sư cũng là người khác thường." Hắn cười một tiếng, đồng thời cực kỳ tự nhiên đem khăn lụa bỏ vào tay áo trong lúc rối rắm.
"Gia sư quả thật là khác người.” Nàng cũng đồng ý, không phát hiện hắn mờ ám. "Chút nữa ngài muốn đi đâu?" Nàng hỏi, bắt đầu tò mò hoàng thân quốc thích thường ngày rốt cuộc làm những gì?
"Hôm nay phải vào cung một chuyến, trước đấy, phiền ngươi giúp một tay chuẩn bị đồ ăn sáng, đừng quên phần ngươi và Lâu Tây." Hắn ôn hòa yêu cầu, thái độ tao nhã hữu lễ.
Cảm nhận được sự hiền hòa của hắn, nàng không chần chờ, lập tức gật đầu, bên môi đỏ mọng cũng không khỏi nở ra nụ cười dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống như đóa hoa nở rộ.
Thật ra thì cũng đúng lúc nàng muốn đến phòng bếp một chuyến, thứ nhất là báo cho đại nương việc nàng đã trở thành nha hoàn bên cạnh Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, thứ hai là thuận đường xem tình trạng Đoàn Đoàn, Viên Viên một chút. Tỷ muội cùng phòng với nàng kia, sáng sớm thức dậy không nhìn thấy nàng, nhất định sẽ lo lắng.
Ấn Hoan mới xoay người đi, Lâu Tây bên cạnh lập tức lên tiếng.
"Vương gia, nàng cũng chỉ là một nha đầu không rõ lai lịch, ngài cần gì phải nói chuyện với nàng tốt như vậy ——"
"Lâu Tây, nói về Phi Thạch Phong kia một chút đi." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chợt cắt lời, dù giọng điệu hắn ôn hòa như trước, nhưng trong mắt lại nghiêm nghị hơn.
Lâu Tây sợ hãi, vội vàng sửa miệng đáp lời: "Phi Thạch Phong là nơi sinh trưởng của nhiều loại thảo dược trân quý nổi tiếng, đỉnh núi quanh năm mây che tuyết phủ, khí hậu không ổn định, lại có đá lớn bay loạn, không có đường đi, nếu không có khinh công kinh người, thật sự khó có thể thuận theo đá mà lên, cho tới nay không ai có thể thấy được cảnh tượng đỉnh núi kia, vậy nên có tin đồn, Phi Thạch Phong này là nơi tiên nhân tu hành." "Tiên nhân?" Nhớ tới bộ pháp khéo léo, quỷ dị khó phân của Ấn Hoan đêm qua, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khỏi nhíu mày. "Chắc không phải tiên nhân?"
"Ý của ngài là. . . . . ."
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chỉ cười không nói.
Thật ra phát hiện nàng, chỉ là ngẫu nhiên.
Đêm qua, nhờ vào tảng đá lớn che chắn, nàng che giấu bóng dáng hơi thở rất tốt, nếu không phải gió đêm chợt chuyển hướng Bắc, mang một làn hương hoa phất qua đình, hắn cũng sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường.
Hương hoa đào tháng ba, quanh Cúc Hoan đình quả thực có hoa đào, nhưng tất cả đều ở hướng Nam, nơi đầu ngọn gió lại truyền đến mùi hoa, hắn mới hoài nghi có người mai phục.
Hắn vốn tính toán yên lặng theo dõi biến hóa, ai ngờ Hoàng Phủ Thao nói khóc liền khóc —— mặt mũi Hoàng thượng quan trọng cỡ nào, hắn chỉ còn cách đánh đòn phủ đầu, kết quả biểu hiện của nàng vượt ra ngoài dự đoán của hắn! Đối mặt đao quang kiếm ảnh, sát khí hung ác, nàng lại không kinh hoảng không khiếp sợ, hết sức thong dong. Đối mặt với vua một nước, thái độ cũng không kiêu ngạo không tự ti, thẳng thắn đến nỗi khiến người ta không nhịn được mà tán thưởng.
Nhớ tới bộ dạng mặt không biến sắc của nàng đối với Hoàng Phủ Thao vào đêm qua, tròng mắt đen sâu thẳm không khỏi lại hiện lên ý cười.
Bắt đầu từ ánh mắt, đôi mắt nàng chính là loại trong suốt, tinh khiết không lẫn một tia tạp chất, giống như là hai đầm nước trong, dụ người muốn rong chơi trong đó.
Trong mắt nàng, cõi đời này không có cao thấp quý hèn, chỉ có chánh nghĩa hắc bạch.
Trong mắt nàng, hắn không phải Vương gia, chỉ là một phàm phu tục tử.
Vì vậy trong lòng hắn, nàng cũng không còn là một nhân vật khả nghi nữa.
Không còn là. . . . . .
Kim Huyễn Hoàng cung, lấy Giám Cổ hồ làm trung tâm mà phân ra Bắc Cung Thành, Đông Uyển, Nam Tuế Sơn và Tây Ngự Lâm, điện đường lầu các, cung quán đình đài bố trí khắp nơi, hành lang dài rộng, cầu uốn cong ngoằn ngoèo, đường lớn đường bé, quy mô cực lớn, khí thế khoáng đạt, kiến trúc nguy nga lộng lẫy.
Vừa vào cửa cung, Ấn Hoan liền theo bước chân trầm ổn của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, đạp trên đường đá rộng rãi, một đường đi về phía Nam. Trên đường đi qua không ít đình đài lầu các, hành lang đá dài, trong đó rất nhiều cung nữ thái giám qua lại không ngớt, bước chân vội vã, như gấp gáp làm việc, nhưng càng đi xa về phía Nam, bóng người càng ít, ngay cả đường đá lớn cũng không thấy bóng dáng, chỉ có ngói như ý khéo léo xếp thành đường mòn ở Lâm Viên .
Trên ngói đỏ khắc các loại hoa cỏ, chim chóc, loài thú cát tường. Hình dáng chim muông khác nhau, trông đều rất thật, linh hoạt sinh động, giống như nháy mắt sau đó, sẽ nhảy ra khỏi mái ngói, bay múa đầy trời.
Tiếp tục đi về phía trước ước chừng một khắc đồng hồ, một làn thư hương nồng đậm bỗng xông vào mũi.
Phía trước, là một sảnh rộng rãi năm phòng, ở giữa là gian thư phòng xanh biếc, ánh nắng từ phương Đông tà tà rơi trên bồn hoa lưu ly, khiến cả phòng sáng bừng rực rỡ.
Trên bồn hoa lưu ly, U Lan mới nở, tầng tầng hoa ảnh chiếu lên màn cửa sổ, tao nhã như thơ.
Phía Tây, trên hành lang thủy tạ, mấy người cung nữ đang cầm chiếc giỏ sơn vàng, lạo xạo bước qua, mềm mại như hoa nở, mặt hồ sặc sỡ hoa gấm thỉnh thoảng phát ra tiếng nước, không khí thanh thản lại yên tĩnh.
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vén áo dài, đang muốn vào nhà thì có ba gã nam tử trung niên mặc áo quan, gấp gáp chạy tới từ bên hành lang.
"Duệ Vương gia, sao ngài lại đến đây? Không phải còn bệnh sao?" Ba người xa xa liền cất giọng nói, tựa như vội vã muốn giữ người, lát sau, mới thở phì phò chạy đến thư phòng.
Vừa hạ triều, bọn họ nghe thấy tin Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vào cung, nên chạy vội như vậy, chính là vì muốn tới nơi này gặp hắn một lần.
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt là hoàng tộc, tướng mạo xuất chúng, phẩm hạnh đoan chính, tài hoa đầy người, tuy chỉ nhậm một chức quan Điển Khách nho nhỏ, nhưng ai cũng biết hắn rất được Hoàng thượng coi trọng, bao nhiêu quốc sự đều phải cùng hắn bàn bạc thảo luận, sau đó mới có thể kết luận, văn võ bá quan trong triều đều ước gì có thể cùng hắn đặt quan hệ, bọn họ hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Hôm nay bọn họ bắt được cơ hội khó có, nhất định phải nịnh bợ thật tốt.
“Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, bệnh phong hàn đã dứt." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chắp tay làm lễ, thái độ ôn nhã, không chút dáng vẻ hoàng tộc kiêu ngạo.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, có điều hai, ba năm qua, hình như Vương gia bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, thật đúng là làm người ta lo lắng đây!" Chương đại nhân vẻ mặt quan tâm, than thở liên tiếp, giống như người bệnh là nhi tử của mình vậy.
"Đúng vậy, ngài là trụ cột của triều đình, bao nhiêu chuyện trong triều đều phải dựa vào ngài, ngài trăm ngàn lần không thể sơ xuất a." Đàm đại nhân cũng gấp gáp nói hùa theo, bộ lộ tình cảm trong lời nói.
Mắt thấy hai vị đồng liêu lần lượt vỗ mông ngựa, Phương đại nhân cũng không thua người, vội vàng lấy lòng tiếp."Chương đại nhân và Đàm đại nhân nói không sai, hạ quan nghe nói sâm đỏ rất hữu ích đối với thân thể, đúng lúc trong phủ hạ quan có mấy cây sâm đỏ, không bằng hôm nay hạ quan sai người đưa đến phủ ngài ——"
"Ý tốt của Phương đại nhân, tại hạ xin lĩnh tấm lòng, nghe nói lệnh đường gần đây thân thể hư nhược, ngài vẫn nên giữ lại tận hiếu đi thôi." Vẻ mặt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ôn hòa, nhã nhặn từ chối, hẳn là rất rõ ràng tình trạng gia đình đối phương.
"Này. . . . . ." Mặc dù giọng điệu của hắn ôn hòa, trên mặt tươi cười, nhưng ai không hiểu được đây thật ra là cây đinh mềm, sắc mặt Phương đại nhân nhất thời cứng ngắc, không biết nên làm sao xuống đài.
"Hôm nay tại hạ vào cung, là để dịch sách, mấy ngày nay ngã bệnh, phí không ít thời gian và tiến độ, sợ rằng phải bận rộn đến khuya." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chợt thay đổi đề tài, ánh mắt vẫn ôn hòa, nhưng người thông minh cũng hiểu được, hắn đây là đang đuổi người.
Sắc mặt Phương đại nhân càng đông cứng hơn, mặc dù khó lắm mới có cơ hội bắt chuyện, nhưng cũng chỉ đành nói theo: "Đã như vậy, hạ quan cũng không tiện quấy rầy, nhưng kính xin Vương gia bảo trọng hơn, xuân này còn se lạnh, lần tới nên ngồi kiệu đến đây đi, có kiệu chắn gió cũng tốt hơn!"
Kim Huyễn hoàng triều, chỉ có hoàng thân quốc thích và quan nhất phẩm mới có thể ngồi kiệu vào cung, nhưng Vương gia thân thể yếu ớt này lại luôn khác người, một năm bốn mùa, luôn đi bộ vào cung, thật là khiến người ta nghĩ mãi không thông a.
"Đa tạ Phương đại nhân quan tâm." Hắn cười cười không ý kiến, tiếp đó quay đầu, liền xoay người vượt qua ngưỡng cửa, tiến vào thư phòng.
Phía sau, Lâu Tây cùng Ấn Hoan cũng theo vào.
Mắt thấy bóng dáng cao to kia đi xa, Đàm đại nhân vẫn trăm phương ngàn kế muốn lấy lòng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, không quản lễ nghi cung đình, liên tục mặt dày hô: "Đúng rồi, hạ quan nghe nói hoa đào trong phủ của ngài ——" lời nói gấp gáp, vào khoảnh khắc Ấn Hoan quay đầu lại, liền đứt đoạn.
Ấn Hoan vốn không muốn gây sự chú ý của người khác, từ khi vừa vào cung, liền cố ý đi ở sau lưng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, kết quả Đàm đại nhân này kêu một cái, nàng đi phía sau quay đầu, đúng lúc đối mặt cùng ba người.
Nhìn ba người sững sờ si mê, nàng cau mày không nói, ngược lại Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhanh chóng bước ra từ thư phòng.
"Đàm đại nhân, còn có việc gì?" Hắn ôn hòa hỏi, bóng dáng cao lớn, hoàn toàn che khuất Ấn Hoan.
"Ơ, là như vầy. . . . . ." Mặc dù không còn nhìn thấy, nhưng Đàm đại nhân lại không nhịn được nhìn thêm mấy lần về phía Ấn Hoan, ánh mắt rõ ràng có sự si mê. “Hạ quan nghe nói trong phủ của ngài mỹ nhân kiều diễm. . . . . . không không, là hoa đào kiều diễm, không biết mấy ngày này có thể. . . . . ." Nói không tới ba câu, lại nhìn trộm bên kia.
Thấy thế, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khỏi híp mắt, chợt bước một bước dài về phía trước.
"Ý Đàm đại nhân, là muốn đến phủ tại hạ ngắm hoa?"
Không ngờ hắn lại đột nhiên tới gần, Đàm đại nhân bị dọa sợ tới nỗi muốn nhảy lên tại chỗ, hai người khác, cũng không khỏi hồi hồn từ trong kinh ngạc.
Nhìn người có vẻ lịch sử nho nhã, kì thực khí thế bức người kia, ba người há mồm muốn nói, nhưng một hơi mắc tại cổ họng, không phát ra được nửa lời.
"Hoa đào xán lạn, quả thật hấp dẫn người, nhưng các vị đại nhân cần gì phải gò bó trạch viện nho nhỏ? Ven hồ Lạc Hà, hai bên bờ có hoa đào tươi sáng xinh đẹp, cỏ xanh làm nền, sóng nước mênh mông, chẳng phải càng có sức hấp dẫn hơn sao.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cười như không cười mà đề nghị, giọng nói lười biếng, không hiểu sao lại làm cho người ta căng thẳng.
"Này. . . . . . Đúng, đúng, Vương gia nói thật sự rất đúng." Ba người chỉ có thể cười gượng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, liếc nhau một cái, lại vội vàng nói: "Vậy không bằng để ngày khác, hạ quan thuê một chiếc thuyền hoa, thưởng rượu ngắm hoa ở trên hồ Lạc Hà, đến lúc đó kính xin Vương gia vui lòng đến dự.” "Để sau rồi nói." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhàn nhạt nói, thái độ lập lờ nước đôi, khiến cho người ta mờ mịt không rõ.
Ba người nheo mắt nhìn nhau, còn muốn nói thêm điều gì, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đã đi trước một bước.
"Thời gian không còn sớm, chắc hẳn các vị đại nhân còn có chuyện quan trọng phải bận rộn chứ?"
"A….. Này….."
"Vậy thì đi thong thả, thứ cho tại hạ không tiễn." Giương ống tay áo lên, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khách khí nữa, vừa nói dứt lời, không đợi ba người phản ứng, liền xoay người tiến vào thư phòng.
Nhìn ba người ngây người như phỗng sững sờ tại chỗ, khóe môi Ấn Hoan nhếch lên, cũng xoay người đuổi theo bước đi của hắn.
Trong thư phòng, cửa sổ bốn phía để mở, màn trúc nửa hé, sáng sủa sạch sẽ.
Trên bàn gỗ mun đặt một xấp thư, còn có mấy quyển sách không tên, Ấn Hoan chỉ nhìn thoáng qua, liền vòng qua cái bàn đơn giản mà quý giá kia, đi tới cạnh giá sách cao ngút phía tây.
Nàng bước nhanh qua các giá sách, phát hiện từ đáy đến đỉnh mỗi giá, chứa ít nhất ba trăm quyển sách.
Chủng loại sách bao la phong phú, sử địa chính văn, y nông binh pháp. . . . . . Các loại sách, phân loại sắp xếp chỉnh tề, mà trước mắt của nàng, vừa lúc là một bản binh thư! Mắt đẹp sáng lên, nàng lập tức rút sách ra, cúi đầu đọc.
Bên bàn, Lâu Tây vội vàng mài mực, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt thấy nàng mới chốc lát đã xem tới say mê, không khỏi nở nụ cười."Ấn Hoan."
Hắn mở miệng khẽ gọi, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt trong suốt có vẻ đặc biệt rực rỡ bởi nội dung sách đặc sắc, hai má mềm mại vì hưng phấn mà ửng hồng như hoa sen, khiến trong đôi mắt đen sâu thẳm không khỏi thoáng qua tia sáng.
"Lại đây ngồi đọc đi." Chỉ vào sập lụa thêu cách đó ba thước, giọng hắn êm ái tựa như kêu một con mèo nhỏ.
Nàng nở nụ cười ôn hòa yếu ớt, gật đầu đi về phía hắn.
Giày thêu xanh nhạt khéo léo giẫm trên đất, nhẹ nhàng linh hoạt như chuồn chuồn lướt nước, không hề phát ra âm thanh. Ngồi lên sập, nàng đã không kịp chờ đợi mở sách đọc tiếp, bên cổ trắng như tuyết, tóc dài sáng mềm đổ xuống theo đường cong, tựa như đoạn gấm đen tỏa sáng vắt lên giường êm trắng ngà.
Nhìn nàng ngồi được thoải mái rồi, hắn mới khẽ cười, ung dung thong thả cầm lên một phong thư trên án, dùng dao bạc nạo sạch sáp bùn bên trên, cẩn thẩn đọc chữ viết dị quốc mà không ai xem hiểu kia.
Trước án, Lâu Tây vẫn thủy chung im lặng, mài mực xong rồi, liền lui sang một góc, đứng thẳng không tiếng động như một pho tượng. Chỉ trong chốc lát, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đã xem xong tất cả các phong thư.
Đặt thư xuống, hắn cầm bút lông sói chấm vào mực đen, không cần suy tư, liền đem vấn đề các phong thư đề cập, từng chuyện một, viết trên giấy trắng.
Chữ của hắn tao nhã mà mạnh mẽ, ý vị oai hùng, mỗi khi viết xong một vấn đề, liền viết xuống một vài đề nghị ở dưới vấn đề đó. Nội dung câu trả lời của hắn sâu sắc, nêu rõ những nét chính của vấn đề, làm cho người ta vừa xem đã hiểu ngay.
Lãnh thổ Kim huyễn Vương triều rộng lớn, hiển nhiên có nhiều nước phụ và dân tộc, nhưng tiên Hoàng các triều đại đều dùng chính sách dụ dỗ, không thay đổi văn tự ngôn ngữ kia, vì vậy thư từ lui tới, đều do Điển Khách dịch ra, truyền dâng cho Hoàng đế xem. Nhưng cơ mật quốc gia vô cùng quan trọng, nhiều thế hệ Điển Khách hầu như đều do hoàng tộc đảm nhiệm, chẳng qua sau khi đến lượt hắn nhậm chức, nội dung công việc lại có chút khác biệt.
Trừ dịch văn tự, hắn cũng vơ vét sách của các nước, các bộ tộc, thậm chí phái người lẻn vào các nước, viết lại phong tục dân tình, bốn mùa thu hoạch, tai nghe mắt thấy đều phải hồi báo triều đình.
Căn cứ vào tài liệu, hắn có thể chọn ra chút việc quan trọng —— nếu có nước thiếu muối, thiếu lương thực, hắn liền khiến Hộ bộ vận chuyển vật liệu theo đường thủy tới Bắc, hai nước giao thương, chẳng những làm giàu quốc khố, mà còn có thể bồi dưỡng tình nghĩa, có lợi cho quan hệ hai nước.
Nếu có nước đột nhiên chế tạo nhiều đồng thiết hãn mã, đó chính là thời điểm Binh bộ khẩn trương phòng bị, điều quân khiển tướng, phái binh lính tới biên cương, bảo vệ lãnh thổ quốc gia, bảo vệ nhà cửa dân chúng.
Nếu có nước xảy ra thiên tai nhân họa, thì Lại bộ sẽ đi sứ, lấy lợi ích khuyên dụ, lấy nguy hại báo động, lấy tình cảm cảm động, nói chuyện lý lẽ, không tốn thời gian binh mã, không đánh mà thắng.
Thật đúng là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, lấy bất chiến đổi hòa bình, mới là thắng lớn.
Nửa canh giờ trôi qua, lưu loát viết nhiều quyển, rốt cuộc cũng hoàn thành.
Đợi mực khô, hắn tỉ mỉ cuộn văn kiện lại, lấy dây tơ vàng buộc xong, lúc này mới lên tiếng.
"Lâu Tây."
"Vâng" Lâu Tây vội vàng tới trước thư án.
"Đem văn kiện đến Đông Uyển, thỉnh Hoàng thượng xem qua."
"Vâng" mang theo văn kiện, Lâu Tây liếc qua Ấn Hoan một cái, tiếp đó mới vội vã rời đi.
Ngoài cửa, mấy con bướm sặc sỡ nhẹ nhàng bay qua, ba con chim sẻ dưới mái hiên lập tức mở to mắt, chỉ trong giây lát liền vội vã giương cánh lao ra.
Theo sợi lông vũ cong cong rơi xuống, hai người cung nữ bưng khay sơn, lặng lẽ đi tới bên ngoài thư phòng.
"Vương gia, nô tỳ đưa trà nóng cùng điểm tâm tới cho ngài."
Gần như trước khi giọng nói vang lên, Ấn Hoan đã thả binh thư trong tay xuống, đứng dậy đi tới cạnh cửa.
Nàng yêu sách cũng tiếc sách, cho dù mới xem đến một nửa, vẫn đem sách tỉ mỉ khép lại, nhẹ nhàng đặt ở trên giường tơ, cẩn thận không để cho trang sách có một chút nếp nhăn.
"Ta tới đây."
Từ trong tay cung nữ nhận lấy khay sơn, nàng nhẹ giọng nói cám ơn, tiếp đó xoay người bưng khay sơn đến đặt lên bàn tròn, rồi lấy từ trong tay áo ra một cây ngân châm nhỏ dài sáng loáng.
Từ đầu tới đuôi, ánh mắt của hắn đều không dời khỏi ngươi nàng.
Hắn nhìn nàng cầm ngân châm nhúng vào nước trà, bánh ngọt, cuối cùng, nàng thậm chí cầm lên một miếng bánh quế hoa cao long lanh mềm ngọt, đưa tới khóe miệng.
Nàng hơi híp mắt, giống như là nghiên cứu gì đó, dường như ngửi tư vị quế hoa cao, tiếp đó lại đưa lưỡi liếm thử thứ ngọt mềm kia, đầu lưỡi non mịn, thật là mê người, lướt qua môi mềm mại còn để lại một vệt trong suốt ướt át.
Cuối cùng, sau khi nàng há miệng nhỏ cắn xuống một miếng Quế hoa cao, hắn không khỏi đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng.
"Ăn ngon không?" Hắn hỏi, giọng nói còn trầm thấp hơn so với bình thường.
"Chưa nói tới dễ ăn hay không, ta là đang thử độc." Nàng xoay người giải thích, mặc dù giọng nói lạnh nhạt, nhưng bên khóe miệng lại có một nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên là đọc sách hay, tâm tình đang vui vẻ ."Mặc dù hoàng cung là địa bàn của ngài, nhưng năm nay là năm hạn bất lợi đối với ngài, mọi việc nên cẩn thận thì hơn. Những thứ này không có độc, ăn đi." Nàng đặt khay điểm tâm tinh xảo lên bàn tròn, lại bỏ hoa quế cao đã cắn một miếng vào khay sơn.
Hắn không lập tức ngồi xuống ăn điểm tâm, mà cúi đầu ngắm nhìn nàng.
Mặc dù vẻ mặt của hắn vẫn ôn hòa lễ độ như thường ngày, nhưng nàng hơi có chút không hiểu, hắn hình như có điểm khang khác ——"Vì sao nguyện ý bảo vệ ta?" Hắn không báo trước, lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới mở miệng trả lời: "Bảo vệ ngài, tự nhiên ta có chỗ tốt."
"Chỗ tốt gì?" Hắn hỏi tới.
Nàng ngước mắt nhìn về phía hắn, đang buồn bực vì sao hắn hứng thú đối với chuyện của nàng như vậy, lại phát hiện, ánh mắt của hắn thật thâm thúy, cũng thật. . . . . . nóng người! Loại cảm giác đó, tựa như trong mắt hắn cất giấu một đốm lửa, nhiệt độ nóng bỏng kia, xuyên thấu qua cái nhìn chăm chú của hắn, khiến xung quanh lửa cháy hừng hực.
Khẽ lau gò má nóng hổi, nàng có chút không tự nhiên phớt lờ ánh mắt ấy.
"Là kiếm thuật mà gia sư cực kì tự hào, nếu ta có thể bảo vệ ngài, hắn sẽ đồng ý truyền thụ cho ta." Dứt lời, nàng không kiềm nổi ngẩng đầu lên dò xét hắn một cái, lại phát hiện hắn còn đang nhìn nàng, ánh mắt vẫn quá đỗi nóng rực. Mặt càng nóng hơn, nàng không khỏi nhanh chóng rũ mắt xuống, tránh né ánh mắt của hắn thêm lần nữa.
"Ngươi thích luyện võ?"
"Ừ." Nàng cúi đầu đáp nhẹ một tiếng, nhưng vẫn nhạy bén cảm thấy được, ánh mắt của hắn vơn quanh nàng như cũ. "Ăn nhanh đi, không ăn sẽ lạnh hết." Nàng giả bộ xoay người như không có gì xảy ra, tóc dài hệt như gấm đen nhẹ nhàng chập chờn, tỏa ra hương hoa đào.
Hắn không có giữ nàng, chỉ cười khẽ thật thấp.
Ngửi hương hoa đào thanh nhã kia, hắn nhìn qua bàn bánh ngọt khéo léo, cuối cùng, đưa tay cầm lên miếng quế hoa cao thiếu mất một góc có vẻ ngon miệng nhất trên khay sơn.
Hắn xoay quế hoa cao về phía bị khuyết, một ngụm nuốt vào.
"Rất thơm, rất ngọt, vị rất ngon."
Nghe lời bình, nàng không khỏi xoay người nhìn về phía hắn, vẻ mặt không hiểu.
"Nếu ăn ngon, vậy thì ăn nhiều một chút."
"Một miếng là đủ rồi." Hắn ý vị sâu xa mỉm cười. "Những thứ khác, ngươi ăn đi."
Rốt cuộc, nàng lại thành nha hoàn bên người hắn.
Nhìn cửa phòng khép chặt kia, Ấn Hoan bình tĩnh trầm tư.
Nàng hiểu, hắn không tin nàng.
Cũng hiểu, sở dĩ hắn phải nhận nàng làm nha hoàn bên người, là vì ở gần giám thị nàng.
Lại càng hiểu, bởi trận phong ba đêm qua, tất cả mọi người đều liệt nàng vào hàng thích khách.
Nhưng nàng không sao cả.
Đêm qua, nàng vốn có thể thuận lợi trốn thoát, nhưng không ngờ có người chỉ dùng một hòn đá nhỏ, đánh trúng huyệt đạo của nàng, nội lực kia thật thâm hậu, chứng tỏ Vương phủ này tuyệt đối là ngọa hổ tàng long, nhân tài đông đúc. Xem như hôm qua nàng nhất thời chạy được, thì tuyệt đối cũng không trốn thoát được về sau.
Có thể lấy thân phận nha hoàn bên người mà ở gần bảo vệ hắn, nàng cầu còn không được, có điều nha hoàn bên người rốt cuộc phải làm những gì? Công việc ở sài phòng thì còn có Lôi đại nương chỉ thị, nhưng giờ nàng đột nhiên được điều đến Di Phẩm lâu, chỉ biết mình phải một tấc không rời Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, còn lại thật sự là hoàn toàn không biết gì cả.
“Ngươi nên đi lấy nước đi!” Một giọng nói thản nhiên, bỗng cắt đứt dòng suy nghĩ của Ấn Hoan, Lâu Tây – Thị vệ bên người của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ấn Hoan như bóng ma.
“Tại sao?” Vẻ mặt Ấn Hoan vẫn bình tĩnh, dường như không hề bị dọa.
Lâu Tây đầu tiên là liếc nhìn nàng một cái, sau đó mới mặt không chút thay đổi trả lời: “Vương gia dậy.”
“Ta biết.” Nàng nghe thấy động tĩnh trong phòng. “Nhưng hắn có tay có chân, tại sao muốn ta đi lấy nước.” Nàng cân nhắc hỏi, không hiểu vì sao chuyện đơn giản như vậy còn muốn người khác làm thay? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ấn Hoan, Lâu Tây sầm mặt, lạnh giọng nói: “Bởi vì ngươi là nha hoàn.”
“Vậy ư?” Nàng không khỏi nhíu mi, thực sự không hiểu quy củ của nhà giàu người ta. “Vậy ngoài lấy nước, ta còn phải làm những gì?” Nàng không ngại học hỏi kẻ dưới, quyết định hỏi nội dung công việc cho rõ ràng.
“… Ngươi còn phải hầu hạ Vương gia thay y phục.” Một lúc sau, Lâu Tây mới đáp lời, chỉ là giọng điệu có chút miễn cưỡng.
“Tại sao phải giúp hắn thay y phục, bệnh của hắn không phải đã tốt rồi sao?” Nàng thật sự không hiểu, nàng nghĩ chỉ có trẻ con, người bệnh, người già và người chết mới cần người khác hỗ trợ thay quần áo, làm Vương gia thế nào mà ngay cả bốn loại người kia cũng không bằng? Lúc này, Sắc mặt Lâu Tây trực tiếp trầm xuống, từ kẽ răng nặn ra âm thanh.
“Bởi vì ngài là Vương gia, Vương gia phải được hầu hạ!” Lát sau, lại không nhịn được mà nói: “Từ trước tới nay ngươi làm việc đều phải hỏi nguyên nhân sao?”
Ấn Hoan chưa kịp trả lời, một chuỗi tiếng cười trầm thấp mà trong trẻo đã xen vào.
Cửa phòng khép kín bất ngờ bị người ta đẩy ra, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt tinh thần sáng láng xuất hiện sau cánh cửa, đã sớm chuẩn bị xong.
“Vương gia!” Lâu Tây vốn đang nghiêm mặt, lập tức ăn năn cúi đầu. “Ty chức đáng chết, lại đánh thức Vương gia. "Sớm tỉnh." Hắn lơ đễnh cười nhạt."Lâu Tây, khó được gặp ngươi tức giận, xảy ra chuyện gì?" Tuy nói như vậy, nhưng hắn lại nhìn thẳng về phía Ấn Hoan, phát hiện nàng cũng đang nhìn hắn, ánh mắt vẫn chuyên chú, trong suốt như tối hôm qua, nụ cười trên môi hắn không khỏi sâu hơn.
Lâu Tây hạ thấp giọng, uyển chuyển nói: "Vương gia, nha đầu này cần được huấn luyện."
Vương gia không thích có người phục vụ, vì vậy cho tới nay, bên cạnh chỉ có Thị vệ hắn đây, nhưng ai ngờ đêm qua, Vương gia lại đột ngột quyết định thu nha đầu không rõ lai lịch này làm nha hoàn bên người.
Về chuyện này, tuy hắn cho rằng không ổn, nhưng cũng không dám trái ý Vương gia, nhưng hắn trăm ngàn lần không ngờ, nàng lại cái gì cũng không hiểu, thậm chí trong lời nói cũng không có trên có dưới.
Vương gia là hoàng tộc cao quý, lại là đại thần đương triều, người lui tới đều là quan to kẻ quyền thế, mang theo nha hoàn cái gì cũng không biết ở bên người, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện cười ồn ào.
"Vậy sao?" Hắn vẫn cười, khiến người ta không đọc ra tâm tư của hắn.
Một bên, Ấn Hoan không có chậu, không cách nào múc nước, không thể làm gì khác hơn là rút ra một mảnh khăn lụa từ trong tay áo, đi tới bên cái hồ cách đó không xa, thấm chút nước trong, sau đó nhanh chóng trở lại bên cạnh hai người.
Chìa khăn tay ra, nàng nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Hạo Nguyệt. "Bây giờ không kịp, ngày mai ta sẽ chuẩn bị tốt, ngài chịu đỡ một chút đi."
"Lớn mật, ngươi lại dám ——"
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt giơ tay, lập tức ngăn cản Lâu Tây rống giận.
Trước tiên hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt kia một lúc lâu, tiếp đó mới mỉm cười nhận lấy khăn tay.
Nắm khăn lụa ẩm ướt trong tay vào tháng ba giá lạnh, làm người ta không khỏi có chút run rẩy, nhưng hắn lại mặt không biến sắc đem khăn lụa lạnh lẽo kia trực tiếp phất lên mặt.
"Quê quán ngươi ở đâu?" Hắn như nói chuyện phiếm mà hỏi, cảm thấy phẩm chất khăn tay không bằng khăn trắng mềm mại hay dùng, nhưng lại mang theo hương hoa đào thanh nhã mê người.
Đó là mùi của nàng.
Dù cùng là hương hoa đào, nhưng hoa đào thật mùi hương nồng đậm, thua xa hương hoa đào nhanh nhã sâu sắc trên người nàng.
Hạ khăn trắng, khóe môi không khỏi chậm rãi nâng lên, hắn không dấu vết đưa khăn ngang chóp mũi, tiếp tục lau mặt.
"Tiếu Tiếu cốc." Nàng có hỏi có đáp, không chút giấu giếm.
"Tên cốc này thật kì lạ, nhưng hình như chưa nghe nói qua.” Lau xong mặt, hắn tiếp tục lau đôi tay, động tác không nhanh không chậm, ưu nhã cao quý, nhìn Ấn Hoan không chớp mắt.
"Tiếu Tiếu cốc là do gia sư đặt, chính xác mà nói, ngọn núi kia nên gọi là Phi Thạch Phong." Nàng trịnh trọng nói, đôi mắt vẫn nhìn hắn không rời.
Mặc dù nàng luôn không quan trọng đẹp xấu, nhưng nàng vẫn không thể không thừa nhận, hắn thật là một nam tử tuấn mỹ.
Trên gương mặt anh tuấn, khắc một đôi lông mày đẹp đẽ, trên trán tràn đầy nét hiên ngang khí phách, đôi mắt như chim ưng, có lúc sắc bén, có lúc ôn hòa, chung quy sâu sắc thâm thúy, khiến người ta không tự chủ được muốn nhìn thêm mấy lần; mũi rất thẳng giống như tính cách của hắn, kiên cường mà chính trực, đôi môi dày không lộ vẻ bạc tình, làm người ta cảm thấy thân thiện. Nhìn chung mà nói, hắn tuấn mỹ oai hùng, gần như hoàn mỹ, nam tử như vậy có đào hoa kiếp, thật sự chẳng có gì lạ, trái lại hắn chậm chạp không lập gia thất, mới khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Nghe cách hắn nói, hình như hắn không gần gũi nữ nhân, thanh tâm quả dục như thế, đào hoa kiếp này rốt cuộc chừng nào mới tới? Nàng đợi không kịp muốn đọc "Tật Quang tàn ảnh" rồi đây! Ấn Hoan suy nghĩ mất hồn, không phát hiện Lâu Tây bên cạnh sau khi nghe thấy “Phi Thạch Phong”, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cũng nháy mắt một chút .
"Rõ ràng là núi, lại gọi thành cốc, xem ra tôn sư cũng là người khác thường." Hắn cười một tiếng, đồng thời cực kỳ tự nhiên đem khăn lụa bỏ vào tay áo trong lúc rối rắm.
"Gia sư quả thật là khác người.” Nàng cũng đồng ý, không phát hiện hắn mờ ám. "Chút nữa ngài muốn đi đâu?" Nàng hỏi, bắt đầu tò mò hoàng thân quốc thích thường ngày rốt cuộc làm những gì?
"Hôm nay phải vào cung một chuyến, trước đấy, phiền ngươi giúp một tay chuẩn bị đồ ăn sáng, đừng quên phần ngươi và Lâu Tây." Hắn ôn hòa yêu cầu, thái độ tao nhã hữu lễ.
Cảm nhận được sự hiền hòa của hắn, nàng không chần chờ, lập tức gật đầu, bên môi đỏ mọng cũng không khỏi nở ra nụ cười dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống như đóa hoa nở rộ.
Thật ra thì cũng đúng lúc nàng muốn đến phòng bếp một chuyến, thứ nhất là báo cho đại nương việc nàng đã trở thành nha hoàn bên cạnh Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, thứ hai là thuận đường xem tình trạng Đoàn Đoàn, Viên Viên một chút. Tỷ muội cùng phòng với nàng kia, sáng sớm thức dậy không nhìn thấy nàng, nhất định sẽ lo lắng.
Ấn Hoan mới xoay người đi, Lâu Tây bên cạnh lập tức lên tiếng.
"Vương gia, nàng cũng chỉ là một nha đầu không rõ lai lịch, ngài cần gì phải nói chuyện với nàng tốt như vậy ——"
"Lâu Tây, nói về Phi Thạch Phong kia một chút đi." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chợt cắt lời, dù giọng điệu hắn ôn hòa như trước, nhưng trong mắt lại nghiêm nghị hơn.
Lâu Tây sợ hãi, vội vàng sửa miệng đáp lời: "Phi Thạch Phong là nơi sinh trưởng của nhiều loại thảo dược trân quý nổi tiếng, đỉnh núi quanh năm mây che tuyết phủ, khí hậu không ổn định, lại có đá lớn bay loạn, không có đường đi, nếu không có khinh công kinh người, thật sự khó có thể thuận theo đá mà lên, cho tới nay không ai có thể thấy được cảnh tượng đỉnh núi kia, vậy nên có tin đồn, Phi Thạch Phong này là nơi tiên nhân tu hành." "Tiên nhân?" Nhớ tới bộ pháp khéo léo, quỷ dị khó phân của Ấn Hoan đêm qua, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khỏi nhíu mày. "Chắc không phải tiên nhân?"
"Ý của ngài là. . . . . ."
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chỉ cười không nói.
Thật ra phát hiện nàng, chỉ là ngẫu nhiên.
Đêm qua, nhờ vào tảng đá lớn che chắn, nàng che giấu bóng dáng hơi thở rất tốt, nếu không phải gió đêm chợt chuyển hướng Bắc, mang một làn hương hoa phất qua đình, hắn cũng sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường.
Hương hoa đào tháng ba, quanh Cúc Hoan đình quả thực có hoa đào, nhưng tất cả đều ở hướng Nam, nơi đầu ngọn gió lại truyền đến mùi hoa, hắn mới hoài nghi có người mai phục.
Hắn vốn tính toán yên lặng theo dõi biến hóa, ai ngờ Hoàng Phủ Thao nói khóc liền khóc —— mặt mũi Hoàng thượng quan trọng cỡ nào, hắn chỉ còn cách đánh đòn phủ đầu, kết quả biểu hiện của nàng vượt ra ngoài dự đoán của hắn! Đối mặt đao quang kiếm ảnh, sát khí hung ác, nàng lại không kinh hoảng không khiếp sợ, hết sức thong dong. Đối mặt với vua một nước, thái độ cũng không kiêu ngạo không tự ti, thẳng thắn đến nỗi khiến người ta không nhịn được mà tán thưởng.
Nhớ tới bộ dạng mặt không biến sắc của nàng đối với Hoàng Phủ Thao vào đêm qua, tròng mắt đen sâu thẳm không khỏi lại hiện lên ý cười.
Bắt đầu từ ánh mắt, đôi mắt nàng chính là loại trong suốt, tinh khiết không lẫn một tia tạp chất, giống như là hai đầm nước trong, dụ người muốn rong chơi trong đó.
Trong mắt nàng, cõi đời này không có cao thấp quý hèn, chỉ có chánh nghĩa hắc bạch.
Trong mắt nàng, hắn không phải Vương gia, chỉ là một phàm phu tục tử.
Vì vậy trong lòng hắn, nàng cũng không còn là một nhân vật khả nghi nữa.
Không còn là. . . . . .
Kim Huyễn Hoàng cung, lấy Giám Cổ hồ làm trung tâm mà phân ra Bắc Cung Thành, Đông Uyển, Nam Tuế Sơn và Tây Ngự Lâm, điện đường lầu các, cung quán đình đài bố trí khắp nơi, hành lang dài rộng, cầu uốn cong ngoằn ngoèo, đường lớn đường bé, quy mô cực lớn, khí thế khoáng đạt, kiến trúc nguy nga lộng lẫy.
Vừa vào cửa cung, Ấn Hoan liền theo bước chân trầm ổn của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, đạp trên đường đá rộng rãi, một đường đi về phía Nam. Trên đường đi qua không ít đình đài lầu các, hành lang đá dài, trong đó rất nhiều cung nữ thái giám qua lại không ngớt, bước chân vội vã, như gấp gáp làm việc, nhưng càng đi xa về phía Nam, bóng người càng ít, ngay cả đường đá lớn cũng không thấy bóng dáng, chỉ có ngói như ý khéo léo xếp thành đường mòn ở Lâm Viên .
Trên ngói đỏ khắc các loại hoa cỏ, chim chóc, loài thú cát tường. Hình dáng chim muông khác nhau, trông đều rất thật, linh hoạt sinh động, giống như nháy mắt sau đó, sẽ nhảy ra khỏi mái ngói, bay múa đầy trời.
Tiếp tục đi về phía trước ước chừng một khắc đồng hồ, một làn thư hương nồng đậm bỗng xông vào mũi.
Phía trước, là một sảnh rộng rãi năm phòng, ở giữa là gian thư phòng xanh biếc, ánh nắng từ phương Đông tà tà rơi trên bồn hoa lưu ly, khiến cả phòng sáng bừng rực rỡ.
Trên bồn hoa lưu ly, U Lan mới nở, tầng tầng hoa ảnh chiếu lên màn cửa sổ, tao nhã như thơ.
Phía Tây, trên hành lang thủy tạ, mấy người cung nữ đang cầm chiếc giỏ sơn vàng, lạo xạo bước qua, mềm mại như hoa nở, mặt hồ sặc sỡ hoa gấm thỉnh thoảng phát ra tiếng nước, không khí thanh thản lại yên tĩnh.
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vén áo dài, đang muốn vào nhà thì có ba gã nam tử trung niên mặc áo quan, gấp gáp chạy tới từ bên hành lang.
"Duệ Vương gia, sao ngài lại đến đây? Không phải còn bệnh sao?" Ba người xa xa liền cất giọng nói, tựa như vội vã muốn giữ người, lát sau, mới thở phì phò chạy đến thư phòng.
Vừa hạ triều, bọn họ nghe thấy tin Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vào cung, nên chạy vội như vậy, chính là vì muốn tới nơi này gặp hắn một lần.
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt là hoàng tộc, tướng mạo xuất chúng, phẩm hạnh đoan chính, tài hoa đầy người, tuy chỉ nhậm một chức quan Điển Khách nho nhỏ, nhưng ai cũng biết hắn rất được Hoàng thượng coi trọng, bao nhiêu quốc sự đều phải cùng hắn bàn bạc thảo luận, sau đó mới có thể kết luận, văn võ bá quan trong triều đều ước gì có thể cùng hắn đặt quan hệ, bọn họ hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Hôm nay bọn họ bắt được cơ hội khó có, nhất định phải nịnh bợ thật tốt.
“Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, bệnh phong hàn đã dứt." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chắp tay làm lễ, thái độ ôn nhã, không chút dáng vẻ hoàng tộc kiêu ngạo.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, có điều hai, ba năm qua, hình như Vương gia bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, thật đúng là làm người ta lo lắng đây!" Chương đại nhân vẻ mặt quan tâm, than thở liên tiếp, giống như người bệnh là nhi tử của mình vậy.
"Đúng vậy, ngài là trụ cột của triều đình, bao nhiêu chuyện trong triều đều phải dựa vào ngài, ngài trăm ngàn lần không thể sơ xuất a." Đàm đại nhân cũng gấp gáp nói hùa theo, bộ lộ tình cảm trong lời nói.
Mắt thấy hai vị đồng liêu lần lượt vỗ mông ngựa, Phương đại nhân cũng không thua người, vội vàng lấy lòng tiếp."Chương đại nhân và Đàm đại nhân nói không sai, hạ quan nghe nói sâm đỏ rất hữu ích đối với thân thể, đúng lúc trong phủ hạ quan có mấy cây sâm đỏ, không bằng hôm nay hạ quan sai người đưa đến phủ ngài ——"
"Ý tốt của Phương đại nhân, tại hạ xin lĩnh tấm lòng, nghe nói lệnh đường gần đây thân thể hư nhược, ngài vẫn nên giữ lại tận hiếu đi thôi." Vẻ mặt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ôn hòa, nhã nhặn từ chối, hẳn là rất rõ ràng tình trạng gia đình đối phương.
"Này. . . . . ." Mặc dù giọng điệu của hắn ôn hòa, trên mặt tươi cười, nhưng ai không hiểu được đây thật ra là cây đinh mềm, sắc mặt Phương đại nhân nhất thời cứng ngắc, không biết nên làm sao xuống đài.
"Hôm nay tại hạ vào cung, là để dịch sách, mấy ngày nay ngã bệnh, phí không ít thời gian và tiến độ, sợ rằng phải bận rộn đến khuya." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chợt thay đổi đề tài, ánh mắt vẫn ôn hòa, nhưng người thông minh cũng hiểu được, hắn đây là đang đuổi người.
Sắc mặt Phương đại nhân càng đông cứng hơn, mặc dù khó lắm mới có cơ hội bắt chuyện, nhưng cũng chỉ đành nói theo: "Đã như vậy, hạ quan cũng không tiện quấy rầy, nhưng kính xin Vương gia bảo trọng hơn, xuân này còn se lạnh, lần tới nên ngồi kiệu đến đây đi, có kiệu chắn gió cũng tốt hơn!"
Kim Huyễn hoàng triều, chỉ có hoàng thân quốc thích và quan nhất phẩm mới có thể ngồi kiệu vào cung, nhưng Vương gia thân thể yếu ớt này lại luôn khác người, một năm bốn mùa, luôn đi bộ vào cung, thật là khiến người ta nghĩ mãi không thông a.
"Đa tạ Phương đại nhân quan tâm." Hắn cười cười không ý kiến, tiếp đó quay đầu, liền xoay người vượt qua ngưỡng cửa, tiến vào thư phòng.
Phía sau, Lâu Tây cùng Ấn Hoan cũng theo vào.
Mắt thấy bóng dáng cao to kia đi xa, Đàm đại nhân vẫn trăm phương ngàn kế muốn lấy lòng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, không quản lễ nghi cung đình, liên tục mặt dày hô: "Đúng rồi, hạ quan nghe nói hoa đào trong phủ của ngài ——" lời nói gấp gáp, vào khoảnh khắc Ấn Hoan quay đầu lại, liền đứt đoạn.
Ấn Hoan vốn không muốn gây sự chú ý của người khác, từ khi vừa vào cung, liền cố ý đi ở sau lưng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, kết quả Đàm đại nhân này kêu một cái, nàng đi phía sau quay đầu, đúng lúc đối mặt cùng ba người.
Nhìn ba người sững sờ si mê, nàng cau mày không nói, ngược lại Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhanh chóng bước ra từ thư phòng.
"Đàm đại nhân, còn có việc gì?" Hắn ôn hòa hỏi, bóng dáng cao lớn, hoàn toàn che khuất Ấn Hoan.
"Ơ, là như vầy. . . . . ." Mặc dù không còn nhìn thấy, nhưng Đàm đại nhân lại không nhịn được nhìn thêm mấy lần về phía Ấn Hoan, ánh mắt rõ ràng có sự si mê. “Hạ quan nghe nói trong phủ của ngài mỹ nhân kiều diễm. . . . . . không không, là hoa đào kiều diễm, không biết mấy ngày này có thể. . . . . ." Nói không tới ba câu, lại nhìn trộm bên kia.
Thấy thế, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khỏi híp mắt, chợt bước một bước dài về phía trước.
"Ý Đàm đại nhân, là muốn đến phủ tại hạ ngắm hoa?"
Không ngờ hắn lại đột nhiên tới gần, Đàm đại nhân bị dọa sợ tới nỗi muốn nhảy lên tại chỗ, hai người khác, cũng không khỏi hồi hồn từ trong kinh ngạc.
Nhìn người có vẻ lịch sử nho nhã, kì thực khí thế bức người kia, ba người há mồm muốn nói, nhưng một hơi mắc tại cổ họng, không phát ra được nửa lời.
"Hoa đào xán lạn, quả thật hấp dẫn người, nhưng các vị đại nhân cần gì phải gò bó trạch viện nho nhỏ? Ven hồ Lạc Hà, hai bên bờ có hoa đào tươi sáng xinh đẹp, cỏ xanh làm nền, sóng nước mênh mông, chẳng phải càng có sức hấp dẫn hơn sao.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cười như không cười mà đề nghị, giọng nói lười biếng, không hiểu sao lại làm cho người ta căng thẳng.
"Này. . . . . . Đúng, đúng, Vương gia nói thật sự rất đúng." Ba người chỉ có thể cười gượng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, liếc nhau một cái, lại vội vàng nói: "Vậy không bằng để ngày khác, hạ quan thuê một chiếc thuyền hoa, thưởng rượu ngắm hoa ở trên hồ Lạc Hà, đến lúc đó kính xin Vương gia vui lòng đến dự.” "Để sau rồi nói." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhàn nhạt nói, thái độ lập lờ nước đôi, khiến cho người ta mờ mịt không rõ.
Ba người nheo mắt nhìn nhau, còn muốn nói thêm điều gì, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đã đi trước một bước.
"Thời gian không còn sớm, chắc hẳn các vị đại nhân còn có chuyện quan trọng phải bận rộn chứ?"
"A….. Này….."
"Vậy thì đi thong thả, thứ cho tại hạ không tiễn." Giương ống tay áo lên, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khách khí nữa, vừa nói dứt lời, không đợi ba người phản ứng, liền xoay người tiến vào thư phòng.
Nhìn ba người ngây người như phỗng sững sờ tại chỗ, khóe môi Ấn Hoan nhếch lên, cũng xoay người đuổi theo bước đi của hắn.
Trong thư phòng, cửa sổ bốn phía để mở, màn trúc nửa hé, sáng sủa sạch sẽ.
Trên bàn gỗ mun đặt một xấp thư, còn có mấy quyển sách không tên, Ấn Hoan chỉ nhìn thoáng qua, liền vòng qua cái bàn đơn giản mà quý giá kia, đi tới cạnh giá sách cao ngút phía tây.
Nàng bước nhanh qua các giá sách, phát hiện từ đáy đến đỉnh mỗi giá, chứa ít nhất ba trăm quyển sách.
Chủng loại sách bao la phong phú, sử địa chính văn, y nông binh pháp. . . . . . Các loại sách, phân loại sắp xếp chỉnh tề, mà trước mắt của nàng, vừa lúc là một bản binh thư! Mắt đẹp sáng lên, nàng lập tức rút sách ra, cúi đầu đọc.
Bên bàn, Lâu Tây vội vàng mài mực, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt thấy nàng mới chốc lát đã xem tới say mê, không khỏi nở nụ cười."Ấn Hoan."
Hắn mở miệng khẽ gọi, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt trong suốt có vẻ đặc biệt rực rỡ bởi nội dung sách đặc sắc, hai má mềm mại vì hưng phấn mà ửng hồng như hoa sen, khiến trong đôi mắt đen sâu thẳm không khỏi thoáng qua tia sáng.
"Lại đây ngồi đọc đi." Chỉ vào sập lụa thêu cách đó ba thước, giọng hắn êm ái tựa như kêu một con mèo nhỏ.
Nàng nở nụ cười ôn hòa yếu ớt, gật đầu đi về phía hắn.
Giày thêu xanh nhạt khéo léo giẫm trên đất, nhẹ nhàng linh hoạt như chuồn chuồn lướt nước, không hề phát ra âm thanh. Ngồi lên sập, nàng đã không kịp chờ đợi mở sách đọc tiếp, bên cổ trắng như tuyết, tóc dài sáng mềm đổ xuống theo đường cong, tựa như đoạn gấm đen tỏa sáng vắt lên giường êm trắng ngà.
Nhìn nàng ngồi được thoải mái rồi, hắn mới khẽ cười, ung dung thong thả cầm lên một phong thư trên án, dùng dao bạc nạo sạch sáp bùn bên trên, cẩn thẩn đọc chữ viết dị quốc mà không ai xem hiểu kia.
Trước án, Lâu Tây vẫn thủy chung im lặng, mài mực xong rồi, liền lui sang một góc, đứng thẳng không tiếng động như một pho tượng. Chỉ trong chốc lát, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đã xem xong tất cả các phong thư.
Đặt thư xuống, hắn cầm bút lông sói chấm vào mực đen, không cần suy tư, liền đem vấn đề các phong thư đề cập, từng chuyện một, viết trên giấy trắng.
Chữ của hắn tao nhã mà mạnh mẽ, ý vị oai hùng, mỗi khi viết xong một vấn đề, liền viết xuống một vài đề nghị ở dưới vấn đề đó. Nội dung câu trả lời của hắn sâu sắc, nêu rõ những nét chính của vấn đề, làm cho người ta vừa xem đã hiểu ngay.
Lãnh thổ Kim huyễn Vương triều rộng lớn, hiển nhiên có nhiều nước phụ và dân tộc, nhưng tiên Hoàng các triều đại đều dùng chính sách dụ dỗ, không thay đổi văn tự ngôn ngữ kia, vì vậy thư từ lui tới, đều do Điển Khách dịch ra, truyền dâng cho Hoàng đế xem. Nhưng cơ mật quốc gia vô cùng quan trọng, nhiều thế hệ Điển Khách hầu như đều do hoàng tộc đảm nhiệm, chẳng qua sau khi đến lượt hắn nhậm chức, nội dung công việc lại có chút khác biệt.
Trừ dịch văn tự, hắn cũng vơ vét sách của các nước, các bộ tộc, thậm chí phái người lẻn vào các nước, viết lại phong tục dân tình, bốn mùa thu hoạch, tai nghe mắt thấy đều phải hồi báo triều đình.
Căn cứ vào tài liệu, hắn có thể chọn ra chút việc quan trọng —— nếu có nước thiếu muối, thiếu lương thực, hắn liền khiến Hộ bộ vận chuyển vật liệu theo đường thủy tới Bắc, hai nước giao thương, chẳng những làm giàu quốc khố, mà còn có thể bồi dưỡng tình nghĩa, có lợi cho quan hệ hai nước.
Nếu có nước đột nhiên chế tạo nhiều đồng thiết hãn mã, đó chính là thời điểm Binh bộ khẩn trương phòng bị, điều quân khiển tướng, phái binh lính tới biên cương, bảo vệ lãnh thổ quốc gia, bảo vệ nhà cửa dân chúng.
Nếu có nước xảy ra thiên tai nhân họa, thì Lại bộ sẽ đi sứ, lấy lợi ích khuyên dụ, lấy nguy hại báo động, lấy tình cảm cảm động, nói chuyện lý lẽ, không tốn thời gian binh mã, không đánh mà thắng.
Thật đúng là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, lấy bất chiến đổi hòa bình, mới là thắng lớn.
Nửa canh giờ trôi qua, lưu loát viết nhiều quyển, rốt cuộc cũng hoàn thành.
Đợi mực khô, hắn tỉ mỉ cuộn văn kiện lại, lấy dây tơ vàng buộc xong, lúc này mới lên tiếng.
"Lâu Tây."
"Vâng" Lâu Tây vội vàng tới trước thư án.
"Đem văn kiện đến Đông Uyển, thỉnh Hoàng thượng xem qua."
"Vâng" mang theo văn kiện, Lâu Tây liếc qua Ấn Hoan một cái, tiếp đó mới vội vã rời đi.
Ngoài cửa, mấy con bướm sặc sỡ nhẹ nhàng bay qua, ba con chim sẻ dưới mái hiên lập tức mở to mắt, chỉ trong giây lát liền vội vã giương cánh lao ra.
Theo sợi lông vũ cong cong rơi xuống, hai người cung nữ bưng khay sơn, lặng lẽ đi tới bên ngoài thư phòng.
"Vương gia, nô tỳ đưa trà nóng cùng điểm tâm tới cho ngài."
Gần như trước khi giọng nói vang lên, Ấn Hoan đã thả binh thư trong tay xuống, đứng dậy đi tới cạnh cửa.
Nàng yêu sách cũng tiếc sách, cho dù mới xem đến một nửa, vẫn đem sách tỉ mỉ khép lại, nhẹ nhàng đặt ở trên giường tơ, cẩn thận không để cho trang sách có một chút nếp nhăn.
"Ta tới đây."
Từ trong tay cung nữ nhận lấy khay sơn, nàng nhẹ giọng nói cám ơn, tiếp đó xoay người bưng khay sơn đến đặt lên bàn tròn, rồi lấy từ trong tay áo ra một cây ngân châm nhỏ dài sáng loáng.
Từ đầu tới đuôi, ánh mắt của hắn đều không dời khỏi ngươi nàng.
Hắn nhìn nàng cầm ngân châm nhúng vào nước trà, bánh ngọt, cuối cùng, nàng thậm chí cầm lên một miếng bánh quế hoa cao long lanh mềm ngọt, đưa tới khóe miệng.
Nàng hơi híp mắt, giống như là nghiên cứu gì đó, dường như ngửi tư vị quế hoa cao, tiếp đó lại đưa lưỡi liếm thử thứ ngọt mềm kia, đầu lưỡi non mịn, thật là mê người, lướt qua môi mềm mại còn để lại một vệt trong suốt ướt át.
Cuối cùng, sau khi nàng há miệng nhỏ cắn xuống một miếng Quế hoa cao, hắn không khỏi đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng.
"Ăn ngon không?" Hắn hỏi, giọng nói còn trầm thấp hơn so với bình thường.
"Chưa nói tới dễ ăn hay không, ta là đang thử độc." Nàng xoay người giải thích, mặc dù giọng nói lạnh nhạt, nhưng bên khóe miệng lại có một nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên là đọc sách hay, tâm tình đang vui vẻ ."Mặc dù hoàng cung là địa bàn của ngài, nhưng năm nay là năm hạn bất lợi đối với ngài, mọi việc nên cẩn thận thì hơn. Những thứ này không có độc, ăn đi." Nàng đặt khay điểm tâm tinh xảo lên bàn tròn, lại bỏ hoa quế cao đã cắn một miếng vào khay sơn.
Hắn không lập tức ngồi xuống ăn điểm tâm, mà cúi đầu ngắm nhìn nàng.
Mặc dù vẻ mặt của hắn vẫn ôn hòa lễ độ như thường ngày, nhưng nàng hơi có chút không hiểu, hắn hình như có điểm khang khác ——"Vì sao nguyện ý bảo vệ ta?" Hắn không báo trước, lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới mở miệng trả lời: "Bảo vệ ngài, tự nhiên ta có chỗ tốt."
"Chỗ tốt gì?" Hắn hỏi tới.
Nàng ngước mắt nhìn về phía hắn, đang buồn bực vì sao hắn hứng thú đối với chuyện của nàng như vậy, lại phát hiện, ánh mắt của hắn thật thâm thúy, cũng thật. . . . . . nóng người! Loại cảm giác đó, tựa như trong mắt hắn cất giấu một đốm lửa, nhiệt độ nóng bỏng kia, xuyên thấu qua cái nhìn chăm chú của hắn, khiến xung quanh lửa cháy hừng hực.
Khẽ lau gò má nóng hổi, nàng có chút không tự nhiên phớt lờ ánh mắt ấy.
"Là kiếm thuật mà gia sư cực kì tự hào, nếu ta có thể bảo vệ ngài, hắn sẽ đồng ý truyền thụ cho ta." Dứt lời, nàng không kiềm nổi ngẩng đầu lên dò xét hắn một cái, lại phát hiện hắn còn đang nhìn nàng, ánh mắt vẫn quá đỗi nóng rực. Mặt càng nóng hơn, nàng không khỏi nhanh chóng rũ mắt xuống, tránh né ánh mắt của hắn thêm lần nữa.
"Ngươi thích luyện võ?"
"Ừ." Nàng cúi đầu đáp nhẹ một tiếng, nhưng vẫn nhạy bén cảm thấy được, ánh mắt của hắn vơn quanh nàng như cũ. "Ăn nhanh đi, không ăn sẽ lạnh hết." Nàng giả bộ xoay người như không có gì xảy ra, tóc dài hệt như gấm đen nhẹ nhàng chập chờn, tỏa ra hương hoa đào.
Hắn không có giữ nàng, chỉ cười khẽ thật thấp.
Ngửi hương hoa đào thanh nhã kia, hắn nhìn qua bàn bánh ngọt khéo léo, cuối cùng, đưa tay cầm lên miếng quế hoa cao thiếu mất một góc có vẻ ngon miệng nhất trên khay sơn.
Hắn xoay quế hoa cao về phía bị khuyết, một ngụm nuốt vào.
"Rất thơm, rất ngọt, vị rất ngon."
Nghe lời bình, nàng không khỏi xoay người nhìn về phía hắn, vẻ mặt không hiểu.
"Nếu ăn ngon, vậy thì ăn nhiều một chút."
"Một miếng là đủ rồi." Hắn ý vị sâu xa mỉm cười. "Những thứ khác, ngươi ăn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.