Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 107: Ái nhân

Loan Loan

19/11/2013

“Mạnh phu nhân, lại đi nhà Cổ đại tẩu vắt sữa bò à?” Tường tẩu thấy Hàn Nguyệt Nguyệt xách theo thùng, hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu một cái, “Vâng, Tưởng tẩu đi đâu vậy?”

Tường tẩu tới bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ vào cái rổ trong tay, “Cầm trứng gà ra chợ bán lấy ít tiền”, nhà nông trừ trồng trọt, còn lại là nhờ những thứ này sống qua ngày.

Trong nhà Cổ đại tẩu nuôi vài con bò, mỗi ngày Hàn Nguyệt Nguyệt đều tới vắt sữa, hiện giờ mọi người ngại sữa tươi mùi nặng quá, không thích uống, Hàn Nguyệt Nguyệt lại như nhắt được bảo vật, mỗi ngày đều đi vắt một chút, Cổ đại tẩu khuyên nàng mấy lần, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ cười, nói hai đứa nhỏ thích uống.

Cổ đại tẩu thấy vậy, cũng tùy nàng, dù sao cũng chẳng phải thứ gì quý hiếm. Hàn Nguyệt Nguyệt mỗi lần vắt gần nửa thùng, nấu lên, mỗi sáng sớm, mỗi người uống một chén, còn dư lại để rửa mặt.

Hiện giờ mọi người không biết cách chế biến sữa tươi, chỉ mỗi mình nàng biết, đây chính là con đường phát tài nha, nàng làm bánh thêm sữa tươi, mặc dù mùi vị không ngon như ở hiện đại, nhưng như vậy là không tệ rồi, Cổ đại tẩu sau khi ăn xong, nói chính mình chưa từng ăn bánh ngọt nào ngon như vậy bao giờ.

Mỗi lần làm xong, Hàn Nguyệt Nguyệt đều phân cho hàng xóm chung quanh một ít, mọi người đều biết tay nghề nàng tốt, lúc rảnh rỗi đều tới xin học, mặc kệ là nấu ăn hay làm bánh ngọt, nàng đều không chút keo kiệt dạy cho mọi người, nên ở đây, khi nói tới Mạnh phu nhân, mọi người đều nhao nhao khen ngợi, bất quá cũng có mấy người thấy ngứa mắt, không nói đâu xa, tỷ như Tần quả phụ, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt là hếch mặt lên, làm bộ cao cao tại thượng.

Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không thèm chấp, một quả phụ, suốt ngày trang điểm ăn mặc xinh đẹp giống thiếu nữ, ra thể thống gì nữa.

Bất quá về sau, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe Tường tẩu nói, mới biết vì sao Tần quả phụ căm thù mình như vậy. Nguyên lai, trượng phu Tần thị mất sớm, còn quá trẻ mà phải ở góa, lại có đứa con trai đã mấy tuổi, nên khó tái giá, cuối cùng chịu không nổi cô đơn, gian díu với mấy nam nhân trong thôn, vốn những kẻ đó thấy bộ dáng nàng ta không tệ, vóc người đẫy đà, lúc nào cũng giành giật nhau.

Nhưng kể từ khi Hàn Nguyệt Nguyệt đến, hai nữ nhân mang theo hai đứa bé, trong nhà không có nam nhân, dáng dấp xinh đẹp, còn là từ trong thành tới, mấy kẻ đó động lòng. Nhưng biết nha hoàn nhà nàng có võ công, thì hơi kiêng kỵ một chút, cho đến một lần, có một kẻ kẻ gan mò tới, sau đó mặt mũi xanh tím bị Trương Tiểu Tinh ném ra ngoài, thì mới từ bỏ ý định.

Những kẻ đó vốn ham sắc đẹp, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt mỹ miều như vậy lúc ẩn lúc hiện, dĩ nhiên là bắt đầu chê Tần quả phụ, cho nên trong mắt Tần quả phụ Hàn Nguyệt Nguyệt chính là kẻ thù.

Hàn Nguyệt Nguyệt nói với mọi người là trượng phu mình cưới tiểu thiếp, lạnh nhạt với nàng, mắt không thấy tâm không phiền, nên mang theo nhi tử chạy đi. Mọi người rất đồng tình Hàn Nguyệt Nguyệt, mắng mỏ vị Mạnh phu quân đó không ra gì, Trương Tiểu Tinh nhìn tiểu thư trợn mắt nói lời bịa đặt, cũng bất lực.

Hắc Ưng đuổi theo, thật vất vả mới hỏi thăm được có một phụ nhân mang theo hai nhi tử đến đây, cho những ám vệ kia tản ra, tự mình đi tìm.

Vào trong thôn, Hắc Ưng thấy bên bờ sông có mấy phụ nhân đang giặt quần áo, tiến lên hỏi, “Chào đại tẩu, cho hỏi, ở đây có phải vừa có một phu nhân khoảng 20 tuổi, dẫn theo hai nhi tử và một nha hoàn đến không?”

Tường tẩu nghe vậy, biết ngay là tìm Hàn Nguyệt Nguyệt, nhìn Hắc Ưng hỏi, “Ngươi là ai?”, chẳng lẽ là kẻ bạc tình kia?

Hắc Ưng biết là đúng rồi, lập tức nói, “Ta là......” còn chưa dứt lời, Tường tẩu liền khẳng định nam nhân trước mắt chính là kẻ bạc tình, lập tức đứng lên.



“Thì ra ngươi chính là kẻ thay lòng đổi dạ đó, không phải cưới mỹ thiếp rồi sao? Sao lại tìm tới đây”, Hắc Ưng chẳng hiểu gì cả, “Đại tẩu hiểu lầm rồi.”

Cưới mỹ thiếp? Chuyện gì thế này?

“Hiểu lầm cái gì? Nam nhân các người đều là đứng núi này trông núi nọ, gặp phải hồ ly tinh quyến rũ là mê tới thần hồn điên đảo”, mấy phụ nhân còn lại rối rít đồng ý.

“Đúng vậy, chẳng có người nào tốt.”

Hắc Ưng bình thường giao tiếp với người khác đều dùng nấm đấm, hiện tại đối mặt với một đám phụ nhân trách cứ, hắn thật không biết phải đối phó thế nào, không thể làm gì khác hơn là tự mình đi vào trong thôn, hi vọng gặp được người hiểu chuyện hơn để hỏi.

Tường tẩu bình thường được Hàn Nguyệt Nguyệt đối xử rất tốt, thấy kẻ phụ bạc bỏ đi, nhất định là đến ở giành nhi tử rồi, không nói hai lời, mặc kệ y phục còn chưa giặt xong, bỏ đó, theo một đường tắt chạy vào thôn, sớm báo cho Hàn Nguyệt Nguyệt, giấu đứa nhỏ.

“Mạnh phu nhân, Mạnh phu nhân, không xong, nhanh lên một chút, giấu đứa nhỏ đi, kẻ phụ bạc đã tìm tới cửa rồi”. Thấy Tường tẩu hùng hùng hổ hổ chạy vào, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy đón.

“Có gì mà gấp vậy?” Tường tẩu kéo Hàn Nguyệt Nguyệt vào nhà, “Phu nhân ôm nhi tử tránh đi một lát, nhanh lên, không kịp rồi”, Hàn Nguyệt Nguyệt ngơ ra: ai tới mà khủng bố như vậy?

Nghe tiếng gõ cửa, Trương Tiểu Tinh chạy ra mở, thấy người ngoài cửa, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, “Sao ngươi tìm được đây?” không ngờ địa phương hẻo lánh thế này, Hắc Ưng cũng có thể tìm được.

Hắc Ưng thấy Trương Tiểu Tinh, nhẹ nhõm hẳn, “Vương phi và tiểu vương gia ở đây đúng không?”. Trương Tiểu Tinh nói, “Vào rồi hãy nói.”

Tường tẩu còn đang kể lại chuyện ở bờ sông, Trương Tiểu Tinh đã dẫn Hắc Ưng vào. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Hắc Ưng cũng không có gì bất ngờ.

Trương tẩu thấy mình nói xấu sau lưng bị bắt được, lúng túng cười, Hàn Nguyệt Nguyệt biết người Tường tẩu gặp ở bờ sông là Hắc Ưng thì cười giới thiệu, “Tường tẩu lầm rồi, đây không phải là trượng phu của ta, là ái nhân của Tiểu Tinh, lúc đi ta không thông báo, cứ thể bỏ đi, nên hiện giờ người ta tìm tới cửa nè”, nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói vậy, vẻ mặt ba người không hề giống nhau.

Hắc Ưng chưa kịp phản ứng lại lời của Hàn Nguyệt Nguyệt, cả người cứng ngắc, Trương Tiểu Tinh thì kinh ngạc nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt: công phu bịa chuyện của tiểu thư đúng là ngày càng lợi hại.

Tường tẩu nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, cười cười xin lỗi, “Thì ra vị đây là ái nhân của nha hoàn nhà phu nhân, nhìn rất tuấn tú, Tiểu Tinh dáng dấp không tồi, hai người đúng là một đôi, ta thấy rất có tướng phu thê. Các ngươi vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, trong thành tới quả thật có khác”. Hàn Nguyệt Nguyệt cười theo, Tường tẩu nhình nhìn hai người, kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Lúc nào thì có rượu mừng đây? Lâu rồi không có náo nhiệt, đến lúc đó phải phát cho ta một tấm thiệp mừng đó”. Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Nhất định, nhất định, đều là láng giếng mà, nhất định sẽ thông báo cho mọi người, ha ha”.

“Vậy ta đi trước, y phục còn chưa giặt xong đâu”, tiễn Tường tẩu ra cửa, Hàn Nguyệt Nguyệt đóng cửa lại, tựa vào cửa thở một hơi: Tường tẩu thật là nhanh nhảu, làm nàng muốn mở miệng cũng không được.

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Trương Tiểu Tinh và Hắc Ưng còn đứng, đi tới rót ly trà nhuận họng, “Hắn phái ngươi tới?”, thật sự bận rộn như vậy? Thê tử dẫn theo nhi tử bỏ đi mà chỉ phái người tới không tự mình đuổi theo.



Trương Tiểu Tinh lặng lẽ lui ra, đưa tay vỗ vỗ ngực, sao tiểu thư lại nói với người khác như vậy chứ, ngày sau hai người gặp mặt xấu hổ chết mất.

“Vâng, vương gia phái thuộc hạ đến đón vương phi hồi kinh”, hắn tìm đã hơn ba tháng, nữ tử xứng với vương gia quả không tầm thường, khả năng tránh người thật lợi hại, Hắc Ưng bội phục Hàn Nguyệt Nguyệt từ đáy lòng.

“Hắn ở đâu?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi.

“Vương gia đang ở kinh thành, gần đây có chút biến động”, cách chiến tranh không còn xa.

Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu, “Vậy hắn có bảo ngươi truyền lời gì không?”. Hắc Ưng sửng sốt một chút, lắc đầu, “Không có ạ”, vương gia chỉ dặn đón vương phi hồi kinh, không nói gì khác.

Trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt rất mất mác, “Thái Uyên có động tĩnh?” vẫn là lo lắng an nguy của hắn, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm tự khinh thường mình, người ta không quan tâm gì mình, mình lại luôn lo lắng cho hắn làm gì.

“Vâng, có thể tháng sau Nam Tĩnh sẽ xuất binh”, đây là tin tức vừa nhận được.

Hàn Nguyệt Nguyệt lấy bút viết một phong thư, đưa cho Hắc Ưng, “Ta biết ngươi có biện pháp truyền tin về, ngươi gửi tờ giấy này cho vương gia, càng nhanh càng tốt”, nàng viết bằng tiếng Anh, nói cho Mạnh Dịch Vân biết hoàng hậu hiện giờ là giả, để hắn chú ý đề phòng.

Nàng đã dạy tiếng Anh cho Mạnh Dịch Vân, với đầu óc hồ ly kia, nhìn thấy chắc chắc sẽ hiểu.

Hắc Ưng không nói gì nữa, cầm tờ giấy đi ra ngoài, TrươngTiểu Tinh đứng trong sân, thấy Hắc Ưng đi, trong lòng có chút mất mác, vào phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt đang ngồi ngẩn người.

“Tiểu thư, để Hắc Ưng đi sao?” Hàn Nguyệt Nguyệt hình như đang suy nghĩ chuyện gì, nghe vậy, lấy lại tinh thần, “Hắn có chuyện phải làm”.

Không phải tới đón tiểu thư hồi kinh sao? Sao lại đi rồi, Trương Tiểu Tinh thầm mắng Hắc Ưng một trận, đúng là đầu gỗ mà, xa xôi tìm đến cũng không biết nói giùm vương gia vài lời tốt đẹp, cứ nói vương gia thảm một chút, tiểu thư nhất định sẽ mềm lòng, thế là xong rồi.

Trương Tiểu Tinh than thở một tiếng, xuống bếp nấu cơm. Trời sắp tối rồi, phải nhanh nấu xong mới được, tay nàng từ nhỏ luyện kiếm, bây giờ phải cầm vá, không thuận tí nào, nhưng tay nghề của nàng là do chính tiểu thư dạy, tuy không ngon bằng tiểu thư, vẫn không đến nỗi nào.

Hàn Nguyệt Nguyệt nấu ăn là tùy hứng, lúc nhiệt huyết dâng cao thì làm một đống lớn, mới háng xóm tới ăn, lúc lười thì để Trương Tiểu Tinh nấu, chỉ cần ăn được là được.

Hiện tại mỗi ngày Đoàn Đoàn và Viên Viên đều uống sữa tươi, không phải bú sữa mẹ nữa, dù sao hương vị sữa tươi cũng ngon hơn, đói bụng thì nàng đút cho vài hớp, dinh dưỡng đầy đủ, qua một tuổi, hai đứa cao hơn không ít, ít nhất có thể đứng mười mấy giây không ngã rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook