Chương 119: Chặn đường
Loan Loan
16/12/2013
Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xổm xuống, ôm lấy nhi tử, “Đoàn Đoàn đừng khóc, là mẫu thân không đúng, đừng khóc nha”. Thấy thế Thẩm Thục Kiều lắc đầu, đau lòng nói “Hai đứa nhỏ mỗi ngày đều nhớ con, gọi mẹ suốt, con trở về lại làm chúng khóc”.
Hàn Nguyệt Nguyệt cười ha ha, “Con chọc chúng xíu thôi mà!”. Thẩm Thục Kiều ôm lấy Viên Viên, “Sao lại tới một mình, cô gia đâu?” Sắp hết năm rồi, còn không tới đón người về, tuy mình rất không nỡ, nhưng dù sao cũng là con cháu hoàng gia, không về bái tế sao được.
“Chàng rất bận, con sẽ ở lại cốc đón tết xong mới trở lại”, hiện giờ kinh thành rối nùi. Trở về chỉ làm hắn thêm.
“Tiểu thư, tiểu thư, rốt cuộc người đã tới”, Như Họa Như Tuyết chạy vào, thời gian này họ lo lắng muốn chết.
Mấy người ríu rít, Thẩm Thục Kiều không cách nào khác, đành đi ra ngoài. “Tiểu Tinh đâu?” không thấy Trương Tiểu Tinh, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Như Họa nhìn Như Tuyết một cái, khẽ mỉm cười, “Hắc Ưng đại ca đi một mình rất cô đơn, nên Tiểu Tinh tỷ về kinh thành cùng, không ngờ tiểu thư đến.”
Qua tết, đảo mắt liền tới tháng 3, Hàn Nguyệt Nguyệt bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dẫn nhi tử hồi kinh. Y Phẩm Đường rất không nỡ, ôm hai nhóc không buông.
Hàn Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ, “Sư phụ, hay là để Viên Viên lại với sư phụ nha?”. Y Phẩm Đường cười cười, “Nói bậy gì đó, nhanh đi đi, vi sư đỡ phải phiền lòng”, đưa Viên Viên cho Như Họa.
Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Sư phụ, thừa dịp sư huynh đang ở trong cốc, ngài phải nắm chắc cơ hội nha”, nếu để người đi nữa, không biết lại phải đợi đến khi nào.
Y Phẩm Đường vuốt râu, “Không cần lo, ta tự có biện pháp”, chỉ là hai đứa nhóc, lão không tin lão không trị được.
Hàn Nguyệt Nguyệt chu miệng, “Vậy sang năm con trở lại, sư phụ đừng làm con thất vọng nha”. Với tính tình sư huynh, thật rất khó chế phục. Y Phẩm Đường sụ mặt: “Có lúc nào vi sư để con thất vọng chưa?”
Ba người mang theo hai đứa nhỏ ra khỏi Tuyết Sơn, chạy hướng kinh thành. Đoàn Đoàn và Viên Viên đã dứt sữa, trên đường dễ dàng rất nhiều, nếu không phải mang thêm hai bà vú chẳng biết khi nào mới đến nơi.
“Tiểu thư, chúng ta nghỉ lại đây một đêm chứ?” Như Họa hỏi, đã sắp tối, nếu đi nữa, sợ không đến được tòa thành tiếp theo. Như Tuyết nhìn ra bên ngoài, “Tại đây sao?” điều kiện không tốt chút nào, tiểu thư là vương phi, hơn nữa còn mang theo hai tiểu vương gia, sao có thể ở chỗ thế này.
“Nơi này cách thành Lý Hà còn mấy chục dặm, đến tối sợ là không kịp, chúng ta ở đây nghỉ một đêm thôi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, nàng không muốn qua đêm bên ngoài, giờ trời có chút lạnh, người lớn thì không sao, chỉ e hai đứa nhỏ chịu không nổi.
“Khách quan, mời vào trong”, thấy 3 người xuống xe, tiểu nhị lập tức chạy lại đón, Như Họa giao xe ngựa cho tiểu nhị, cầm hai bọc hành lý đi theo Hàn Nguyệt Nguyệt vào nhà trọ.
“Cho chúng ta hai gian phòng hạng nhất đi” Như Hoọ tới trước quầy, móc bạc ra nói. Chưởng quỹ thấy thế, cười hì hì nhận lấy, “Được được, khách quan chờ chút”.
Nói xong, nghiêng đầu về phía tiểu nhị hô to, “Hai gian phòng hạng nhất”. Một tiểu nhi đến trước mặt 3 người “Khách quan, xin đi theo tiểu nhân”, Hàn nguyệt Nguyệt và Như Tuyết mỗi người ôm một đứa nhỏ, làm người khác đặc biệt chú ý, 3 nữ tử trẻ, mang theo hai đứa bé.
“Tiểu nhị ca, mang thức ăn vào phòng giúp ta nhé”, Như Họa để hai bọc hành lý lên bàn nói. Tiểu nhị gật đầu đi ra ngoài. Đoàn Đoàn và Viên Viên đã ngủ mất, Như Họa thả Đoàn Đoàn lên giường, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo chăn qua đắp kín cho hai đứa.
“Nơi này điều kiện thật kém, giá lại cắt cổ”, Như Họa nhìn căn phòng một lượt, oán giận. Hai gian phòng thế này mà cũng gọi là phòng hạng nhất, còn nửa lượng bạc một gian, quả thật là cướp của.
“Biết vậy, sáng nay lên đường sớm chút, có lẽ đã kịp vào thành, bên đó cũng có Thiên Hương Lâu”, Như Tuyết nói. Hàn nguyệt Nguyệt đặt ly trà xuống, “Tư Tư và Tống Thanh thế nào rồi?” vốn bảo hai gười bán Thiên Hương Lâu đi, ai biết Tư Tư chết cũng không chịu, thôi, dù sao Thiên Hương Lâu là tâm huyết bao năm của họ.
“Không biết ạ, còn chưa nhận được tin” Như Họa giận nói. Đã truyền tin mấy ngày, còn chưa thấy hồi âm, không biết bên kia thế nào, thật khiến người ta lo lắng.
“Nếu không chúng ta đi đường vòng, đến Tứ Phương Thành xem thử?” Như Tuyết nói, nàng muốn trở về xem thử, len lén nhìn phản ứng của Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Cũng được, mai đến Tứ Phương Thành trước đi” Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Như Họa hỏi, “Ai đó?”, bên ngoài truyền tới tiếng của tiểu nhị.
“Hai ngươi về phòng nghỉ đi, mai còn lên đường sớm”, rửa mặt xong, Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Như Họa và Như Tuyệt ở phòng cách vách, sẽ không có chuyện gì.
Hàn Nguyệt Nguyệt vắt khô khăn, lau mặt cho hai đứa con, ngủ say như vậy, sợ là nửa đêm sẽ tỉnh dậy náo loạn. Hàn nguyệt Nguyệt nắm xuống giường nghỉ ngơi, nửa đếm mới có sức trông bọn chúng.
“Sao vậy?” thấy xe ngựa đột nhiên dừng lại, Như Tuyết hỏi.
“Có người cản đường”, nghe Như Họa nói, Như Tuyết vén rèm lên, thấy phía trước có mấy người.
“Trên xe là Vân vương phi?” một nam tử hỏi. Như Tuyết cau mày, “Ngươi là ai? Vì sao cản đường?” không thấy họ đang chạy sao?
“Tại hạ là Liễu Thiếu Ly ở Ly Thành, mạo muội quấy rầy, mong cô nương thứ lỗi”. Thấy hắn nói chuyện lịch sự, Như Họa dịu xuống một chút, “Thì ra là Liễu thành chủ, thất lễ, không biết thiếu thành chủ có việc gì?”. Liễu Thiếu Ly là con trai Liễu Diệp Khuynh, thành chủ Ly Thành, mấy năm này hai tỷ muội đi khắp nơi, cũng có nghe nói qua, bất quá chưa từng gặp mặt, thật đúng là giống trong lời đồn, một công tử văn nhã.
“Tại hạ nghe nói vương phi y thuật cao minh, cho nên tới xin vương phi ra tay cứu gia phụ một mạng” nói cũng xem như thành khẩn. Lệnh bài phát ra, hiện tại sợ là cả giang hồ ai cũng biết lai lịch của nàng rồi, tránh được lần thứ nhất, chưa chắc đã tránh được lần thứ hai, Hàn Nguyệt Nguyệt có chút phiền lòng.
“Xin thiếu thành chủ xuất lệnh bài”, quy củ của tiểu thư, không có lệnh bài sẽ không cứu người. Nghe Như Tuyết nói, Liễu Thiếu Ly nhìn chằm chằm xe ngựa, trong xe có tiếng trẻ con, hẳn là hai tiểu vương gia, vậy Vân vương phi nhất định ở trong xe.
“Hoa mai lệnh bài rất trân quý, tại hạ không có may mắn, bất quá phụ thân thật sự bệnh rất nặng, mới dám làm phiền, kính xin cô nương giúp đỡ”, Hoa mai lệnh bài giống như bùa cứu mạng, thật sự khó tìm.
“Đó là quy định của tiểu thư, xin thiếu thành chủ kiếm được lệnh bài rồi hãy nói” Như Tuyết vung roi, xe ngựa lập tức chạy về phía trước. Mấy người kia không nghe, bay lên trước cản đường, trong nháy mắt có vài ngân châm bay ra từ trong xe ngựa, Liễu Thiếu Ly đành tránh ra, chỉ nghe được mấy chữ: 3 ngày sau, Mai Hoa Trang, xe ngựa đã cách mấy dặm.
“Công tử, có đuổi theo không?”, Liễu Thiếu Ly mỉm cười, “Không cần, trở về thành” 3 ngày không dài, phải nhanh mới được.
“Tiểu thư sao lại đồng ý, vạn nhất những kẻ khác cũng như thế, chẳng phải thêm nhiều phiền toái?” Như Tuyết khó hiểu hỏi, không có lệnh bài, còn dám cản đường bọn họ.
“Coi như tích phúc” còn chưa thấy người bệnh, nàng cũng không xácđịnh có cứu được không, xem trước rồi nói. Nếu không đồng ý, Liễu Thiếu Ly đuổi theo nữa thì làm thế nào, càng thêm phiền, không bằng đồng ý cho rồi, hơn nữa hắn cũng là người hiếu thuận. Trước kia nàng có nghe Mạnh Dịch Vân nói qua về Liễu thành chủ, là người tạm được, lần này lại không dính dáng đến phe trưởng công chúa.
Giữa trưa hôm sau, mấy người đến Mai Hoa Trang, Như Song rất kích động, ríu rít nói chuyện không ngừng, nhận lấy Đoàn Đoàn trên tay Hàn Nguyệt Nguyệt, hôn một cái, “Sao tiểu thư không báo trước một tiếng, may là nô tỳ chưa đi, nếu không chẳng phải uổng công rồi.”
Như Song cười nói, dẫn mấy người vào phòng khách, Như Họa chỉ lo rót trà cuống, khát chết nàng.
“Tư Tư đâu? Chẳng lẽ không ở đây?” Như Tuyết hỏi. Như Song đặt đứa bé xuống, rót trà cho Hàn Nguyệt Nguyệt, “Tư Tư và Tống Thanh ở Thiên Hương Lâu, đã báo cho hai người, tối mới về được.”
Viên Viên và Đoàn Đoàn đã đi chập chững, vừa thả xuống, hai tiểu tử liền lảo đảo đi tới ôm Hàn Nguyệt Nguyệt, nhễu nước miếng đầy cằm, Hàn Nguyệt lấy khăn ra vừa lau vừa hỏi, “Trong khoảng thời gian này không có việc gì chứ?”
Như Song đi lại, ôm lấy Viên Viên, “Không việc gì hết, tiểu thư yên tâm, vương gia đều đã an bài tốt, những người đó không động đến chúng ta được”. Năm trước có chút động tĩnh, bọn họ đóng cửa hàng, những kẻ đó cũng chẳng có biện pháp, thời gian trước, vương gia phái người đến giúp một tay, hiện tại đã khai trương lại.
“Vậy thì tốt, khổ cực các ngươi”. Như Song cười nói, “Tiểu thư, đây là việc chúng nô tỳ phải làm mà”. Ai động đến Thiên Hương Lâu, nàng sẽ liều mạng với hắn, mấy năm nay nàng chạy đông chạy tây, Thiên Hương Lâu tựa như con nàng.
“Tiểu Ngọc về rồi à? Mau vào chào tiểu thư đi” thấy một thiếu niên đứng ở cửa, mặc áo khoác xanh dương, Như Song nói. Hàn Nguyệt Nguyệt nhớ ra, đây chính là con trai của Tống Thanh, giờ hình như cũng 13 14 tuổi rồi.
Tống Ngọc cúi đầu, bước vào, Như Song kéo tay Tống Ngọc, “Đây là tiểu thư, chắc tiểu Ngọc chưa gặp qua”. Tống Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt một cái, “Bái kiến tiểu, tiểu thư”.
Hơi nhát gan, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Tống Ngọc à, ta gọi tiểu Ngọc nhé, kêu ta Hàn di là được”. Mặc dù không cách nhiều tuổi, nhưng theo bối phận, phải gọi nàng một tiếng dì mới đúng.
“Bình thường đứa nhỏ này lanh lẹ lắm, chắc là do sợ người lạ”, Như Song nói. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy đứa nhỏ gầy yếu, nàng đã biểu hiện hòa ái dễ gần đến thế, sao nó vẫn sợ nàng.
“Đứa nhỏ mà, quen rồi sẽ khác, cái này cho Tiểu Ngọc, coi như lễ gặp mặt”, Hàn Nguyệt Nguyệt móc ra một khối ngọc bội đưa cho Tiểu Ngọc.
“Mau nhận đi” Như Song vỗ vai Tống Ngọc nói. Tống Ngọc nhận lấy ngọc bội, “Cám ơn Hàn di”. Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười. Như Họa ở một bên la to, “Chúng ta còn chưa ăn cơm, đói chết mất”, sáng nay chỉ ăn chút điểm tâm, đến giờ chẳng biết chúng đã sớm đi nơi nào rồi.
Hàn Nguyệt Nguyệt cười ha ha, “Con chọc chúng xíu thôi mà!”. Thẩm Thục Kiều ôm lấy Viên Viên, “Sao lại tới một mình, cô gia đâu?” Sắp hết năm rồi, còn không tới đón người về, tuy mình rất không nỡ, nhưng dù sao cũng là con cháu hoàng gia, không về bái tế sao được.
“Chàng rất bận, con sẽ ở lại cốc đón tết xong mới trở lại”, hiện giờ kinh thành rối nùi. Trở về chỉ làm hắn thêm.
“Tiểu thư, tiểu thư, rốt cuộc người đã tới”, Như Họa Như Tuyết chạy vào, thời gian này họ lo lắng muốn chết.
Mấy người ríu rít, Thẩm Thục Kiều không cách nào khác, đành đi ra ngoài. “Tiểu Tinh đâu?” không thấy Trương Tiểu Tinh, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Như Họa nhìn Như Tuyết một cái, khẽ mỉm cười, “Hắc Ưng đại ca đi một mình rất cô đơn, nên Tiểu Tinh tỷ về kinh thành cùng, không ngờ tiểu thư đến.”
Qua tết, đảo mắt liền tới tháng 3, Hàn Nguyệt Nguyệt bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dẫn nhi tử hồi kinh. Y Phẩm Đường rất không nỡ, ôm hai nhóc không buông.
Hàn Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ, “Sư phụ, hay là để Viên Viên lại với sư phụ nha?”. Y Phẩm Đường cười cười, “Nói bậy gì đó, nhanh đi đi, vi sư đỡ phải phiền lòng”, đưa Viên Viên cho Như Họa.
Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Sư phụ, thừa dịp sư huynh đang ở trong cốc, ngài phải nắm chắc cơ hội nha”, nếu để người đi nữa, không biết lại phải đợi đến khi nào.
Y Phẩm Đường vuốt râu, “Không cần lo, ta tự có biện pháp”, chỉ là hai đứa nhóc, lão không tin lão không trị được.
Hàn Nguyệt Nguyệt chu miệng, “Vậy sang năm con trở lại, sư phụ đừng làm con thất vọng nha”. Với tính tình sư huynh, thật rất khó chế phục. Y Phẩm Đường sụ mặt: “Có lúc nào vi sư để con thất vọng chưa?”
Ba người mang theo hai đứa nhỏ ra khỏi Tuyết Sơn, chạy hướng kinh thành. Đoàn Đoàn và Viên Viên đã dứt sữa, trên đường dễ dàng rất nhiều, nếu không phải mang thêm hai bà vú chẳng biết khi nào mới đến nơi.
“Tiểu thư, chúng ta nghỉ lại đây một đêm chứ?” Như Họa hỏi, đã sắp tối, nếu đi nữa, sợ không đến được tòa thành tiếp theo. Như Tuyết nhìn ra bên ngoài, “Tại đây sao?” điều kiện không tốt chút nào, tiểu thư là vương phi, hơn nữa còn mang theo hai tiểu vương gia, sao có thể ở chỗ thế này.
“Nơi này cách thành Lý Hà còn mấy chục dặm, đến tối sợ là không kịp, chúng ta ở đây nghỉ một đêm thôi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, nàng không muốn qua đêm bên ngoài, giờ trời có chút lạnh, người lớn thì không sao, chỉ e hai đứa nhỏ chịu không nổi.
“Khách quan, mời vào trong”, thấy 3 người xuống xe, tiểu nhị lập tức chạy lại đón, Như Họa giao xe ngựa cho tiểu nhị, cầm hai bọc hành lý đi theo Hàn Nguyệt Nguyệt vào nhà trọ.
“Cho chúng ta hai gian phòng hạng nhất đi” Như Hoọ tới trước quầy, móc bạc ra nói. Chưởng quỹ thấy thế, cười hì hì nhận lấy, “Được được, khách quan chờ chút”.
Nói xong, nghiêng đầu về phía tiểu nhị hô to, “Hai gian phòng hạng nhất”. Một tiểu nhi đến trước mặt 3 người “Khách quan, xin đi theo tiểu nhân”, Hàn nguyệt Nguyệt và Như Tuyết mỗi người ôm một đứa nhỏ, làm người khác đặc biệt chú ý, 3 nữ tử trẻ, mang theo hai đứa bé.
“Tiểu nhị ca, mang thức ăn vào phòng giúp ta nhé”, Như Họa để hai bọc hành lý lên bàn nói. Tiểu nhị gật đầu đi ra ngoài. Đoàn Đoàn và Viên Viên đã ngủ mất, Như Họa thả Đoàn Đoàn lên giường, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo chăn qua đắp kín cho hai đứa.
“Nơi này điều kiện thật kém, giá lại cắt cổ”, Như Họa nhìn căn phòng một lượt, oán giận. Hai gian phòng thế này mà cũng gọi là phòng hạng nhất, còn nửa lượng bạc một gian, quả thật là cướp của.
“Biết vậy, sáng nay lên đường sớm chút, có lẽ đã kịp vào thành, bên đó cũng có Thiên Hương Lâu”, Như Tuyết nói. Hàn nguyệt Nguyệt đặt ly trà xuống, “Tư Tư và Tống Thanh thế nào rồi?” vốn bảo hai gười bán Thiên Hương Lâu đi, ai biết Tư Tư chết cũng không chịu, thôi, dù sao Thiên Hương Lâu là tâm huyết bao năm của họ.
“Không biết ạ, còn chưa nhận được tin” Như Họa giận nói. Đã truyền tin mấy ngày, còn chưa thấy hồi âm, không biết bên kia thế nào, thật khiến người ta lo lắng.
“Nếu không chúng ta đi đường vòng, đến Tứ Phương Thành xem thử?” Như Tuyết nói, nàng muốn trở về xem thử, len lén nhìn phản ứng của Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Cũng được, mai đến Tứ Phương Thành trước đi” Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Như Họa hỏi, “Ai đó?”, bên ngoài truyền tới tiếng của tiểu nhị.
“Hai ngươi về phòng nghỉ đi, mai còn lên đường sớm”, rửa mặt xong, Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Như Họa và Như Tuyệt ở phòng cách vách, sẽ không có chuyện gì.
Hàn Nguyệt Nguyệt vắt khô khăn, lau mặt cho hai đứa con, ngủ say như vậy, sợ là nửa đêm sẽ tỉnh dậy náo loạn. Hàn nguyệt Nguyệt nắm xuống giường nghỉ ngơi, nửa đếm mới có sức trông bọn chúng.
“Sao vậy?” thấy xe ngựa đột nhiên dừng lại, Như Tuyết hỏi.
“Có người cản đường”, nghe Như Họa nói, Như Tuyết vén rèm lên, thấy phía trước có mấy người.
“Trên xe là Vân vương phi?” một nam tử hỏi. Như Tuyết cau mày, “Ngươi là ai? Vì sao cản đường?” không thấy họ đang chạy sao?
“Tại hạ là Liễu Thiếu Ly ở Ly Thành, mạo muội quấy rầy, mong cô nương thứ lỗi”. Thấy hắn nói chuyện lịch sự, Như Họa dịu xuống một chút, “Thì ra là Liễu thành chủ, thất lễ, không biết thiếu thành chủ có việc gì?”. Liễu Thiếu Ly là con trai Liễu Diệp Khuynh, thành chủ Ly Thành, mấy năm này hai tỷ muội đi khắp nơi, cũng có nghe nói qua, bất quá chưa từng gặp mặt, thật đúng là giống trong lời đồn, một công tử văn nhã.
“Tại hạ nghe nói vương phi y thuật cao minh, cho nên tới xin vương phi ra tay cứu gia phụ một mạng” nói cũng xem như thành khẩn. Lệnh bài phát ra, hiện tại sợ là cả giang hồ ai cũng biết lai lịch của nàng rồi, tránh được lần thứ nhất, chưa chắc đã tránh được lần thứ hai, Hàn Nguyệt Nguyệt có chút phiền lòng.
“Xin thiếu thành chủ xuất lệnh bài”, quy củ của tiểu thư, không có lệnh bài sẽ không cứu người. Nghe Như Tuyết nói, Liễu Thiếu Ly nhìn chằm chằm xe ngựa, trong xe có tiếng trẻ con, hẳn là hai tiểu vương gia, vậy Vân vương phi nhất định ở trong xe.
“Hoa mai lệnh bài rất trân quý, tại hạ không có may mắn, bất quá phụ thân thật sự bệnh rất nặng, mới dám làm phiền, kính xin cô nương giúp đỡ”, Hoa mai lệnh bài giống như bùa cứu mạng, thật sự khó tìm.
“Đó là quy định của tiểu thư, xin thiếu thành chủ kiếm được lệnh bài rồi hãy nói” Như Tuyết vung roi, xe ngựa lập tức chạy về phía trước. Mấy người kia không nghe, bay lên trước cản đường, trong nháy mắt có vài ngân châm bay ra từ trong xe ngựa, Liễu Thiếu Ly đành tránh ra, chỉ nghe được mấy chữ: 3 ngày sau, Mai Hoa Trang, xe ngựa đã cách mấy dặm.
“Công tử, có đuổi theo không?”, Liễu Thiếu Ly mỉm cười, “Không cần, trở về thành” 3 ngày không dài, phải nhanh mới được.
“Tiểu thư sao lại đồng ý, vạn nhất những kẻ khác cũng như thế, chẳng phải thêm nhiều phiền toái?” Như Tuyết khó hiểu hỏi, không có lệnh bài, còn dám cản đường bọn họ.
“Coi như tích phúc” còn chưa thấy người bệnh, nàng cũng không xácđịnh có cứu được không, xem trước rồi nói. Nếu không đồng ý, Liễu Thiếu Ly đuổi theo nữa thì làm thế nào, càng thêm phiền, không bằng đồng ý cho rồi, hơn nữa hắn cũng là người hiếu thuận. Trước kia nàng có nghe Mạnh Dịch Vân nói qua về Liễu thành chủ, là người tạm được, lần này lại không dính dáng đến phe trưởng công chúa.
Giữa trưa hôm sau, mấy người đến Mai Hoa Trang, Như Song rất kích động, ríu rít nói chuyện không ngừng, nhận lấy Đoàn Đoàn trên tay Hàn Nguyệt Nguyệt, hôn một cái, “Sao tiểu thư không báo trước một tiếng, may là nô tỳ chưa đi, nếu không chẳng phải uổng công rồi.”
Như Song cười nói, dẫn mấy người vào phòng khách, Như Họa chỉ lo rót trà cuống, khát chết nàng.
“Tư Tư đâu? Chẳng lẽ không ở đây?” Như Tuyết hỏi. Như Song đặt đứa bé xuống, rót trà cho Hàn Nguyệt Nguyệt, “Tư Tư và Tống Thanh ở Thiên Hương Lâu, đã báo cho hai người, tối mới về được.”
Viên Viên và Đoàn Đoàn đã đi chập chững, vừa thả xuống, hai tiểu tử liền lảo đảo đi tới ôm Hàn Nguyệt Nguyệt, nhễu nước miếng đầy cằm, Hàn Nguyệt lấy khăn ra vừa lau vừa hỏi, “Trong khoảng thời gian này không có việc gì chứ?”
Như Song đi lại, ôm lấy Viên Viên, “Không việc gì hết, tiểu thư yên tâm, vương gia đều đã an bài tốt, những người đó không động đến chúng ta được”. Năm trước có chút động tĩnh, bọn họ đóng cửa hàng, những kẻ đó cũng chẳng có biện pháp, thời gian trước, vương gia phái người đến giúp một tay, hiện tại đã khai trương lại.
“Vậy thì tốt, khổ cực các ngươi”. Như Song cười nói, “Tiểu thư, đây là việc chúng nô tỳ phải làm mà”. Ai động đến Thiên Hương Lâu, nàng sẽ liều mạng với hắn, mấy năm nay nàng chạy đông chạy tây, Thiên Hương Lâu tựa như con nàng.
“Tiểu Ngọc về rồi à? Mau vào chào tiểu thư đi” thấy một thiếu niên đứng ở cửa, mặc áo khoác xanh dương, Như Song nói. Hàn Nguyệt Nguyệt nhớ ra, đây chính là con trai của Tống Thanh, giờ hình như cũng 13 14 tuổi rồi.
Tống Ngọc cúi đầu, bước vào, Như Song kéo tay Tống Ngọc, “Đây là tiểu thư, chắc tiểu Ngọc chưa gặp qua”. Tống Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt một cái, “Bái kiến tiểu, tiểu thư”.
Hơi nhát gan, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Tống Ngọc à, ta gọi tiểu Ngọc nhé, kêu ta Hàn di là được”. Mặc dù không cách nhiều tuổi, nhưng theo bối phận, phải gọi nàng một tiếng dì mới đúng.
“Bình thường đứa nhỏ này lanh lẹ lắm, chắc là do sợ người lạ”, Như Song nói. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy đứa nhỏ gầy yếu, nàng đã biểu hiện hòa ái dễ gần đến thế, sao nó vẫn sợ nàng.
“Đứa nhỏ mà, quen rồi sẽ khác, cái này cho Tiểu Ngọc, coi như lễ gặp mặt”, Hàn Nguyệt Nguyệt móc ra một khối ngọc bội đưa cho Tiểu Ngọc.
“Mau nhận đi” Như Song vỗ vai Tống Ngọc nói. Tống Ngọc nhận lấy ngọc bội, “Cám ơn Hàn di”. Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười. Như Họa ở một bên la to, “Chúng ta còn chưa ăn cơm, đói chết mất”, sáng nay chỉ ăn chút điểm tâm, đến giờ chẳng biết chúng đã sớm đi nơi nào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.