Chương 32: Đại hội Võ Lâm 2
Loan Loan
19/11/2013
“Chúng ta cũng đi thôi”
Mạnh Dịch Vân nhắc nhở, vì sự tình này đã làm chậm trễ thời gian đến đại hội võ lâm, nếu giờ không xuất phát, sẽ không kịp đến. Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, đi tới xe ngựa. Hiểu Tinh điều khiển xe ngựa, mà Mạnh Dịch Vân cùng Hắc Ưng ngồi ở trên lưng ngựa, mấy người họ liền rời đi, Như Tuyết Như Họa còn ở Thiên Hương lâu.
Hiện tại là ngày mùng sáu, khoảng cách tới võ lâm đại hội là tám ngày, đến Hoàng Sơn nhanh nhất cũng cần tám ngày a, lỡ như trên đường lại có chuyện gì giống trước kia, chẳng phải là tới không kịp sao? Hàn Nguyệt Nguyệt rất lo lắng.
“Hiểu Tinh, nếu cưỡi ngựa đi Hoàng Sơn nhanh nhất mất mấy ngày?”
Cưỡi ngựa so với ngồi xe ngựa nhanh hơn rất nhiều.
“Năm sáu ngày đi, sao vậy tiểu thư?”
Trương Hiểu Tinh khó hiểu nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, tiểu thư cũng sẽ không cưỡi ngựa, hỏi cái này để làm gì. Hàn Nguyệt Nguyệt không để ý tới Hiểu Tinh, chạy đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân.
“Mạnh đại ca, ta cưỡi ngựa đi thôi, ngồi xe ngựa quá chậm”
Vốn mấy người còn tưởng rằng thời gian cực kỳ thoải mái, không nghĩ tới bị chuyện này trì hoãn, hơn nửa tháng mới đi qua.
Mạnh Dịch Vân nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, khó nghĩ, Nguyệt Nguyệt không phải là không biết cưỡi ngựa sao? Thấy Mạnh Dịch Vân nhìn mình, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức giải thích:
“Ta sợ trên đường lại trì hoãn, cho nên ta muốn cưỡi ngựa để đi nhanh một chút”
Nàng hẳn không cưỡi ngựa, không phải có bọn họ ở đây sao?
“Kia, được rồi”
Mạnh Dịch Vân gật gật đầu, cưỡi ngựa quả thật so với xe ngựa nhanh hơn rất nhiều, đến đó cũng có một số việc cần phải bàn bạc.
Hàn Nguyệt Nguyệt bỏ xe ngựa lại, kêu Như Họa và Như Tuyết không cần mang theo gì cả, mọi thứ để lại Thiên Hương lâu trước, thời điểm trở về quay lại lấy sau, nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, hai người cũng thấy vui vẻ thoải mái.
Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi phía trước Mạnh Dịch Vân, Hiểu Tinh cùng Như Họa và Như Tuyết trừng to mắt, đây là chuyện gì? Bất quá rất nhanh đã phản ứng kịp, mọi người đều nói Vân vương lãnh khốc vô tình, giết người không chớp mắt, nhưng trong khoảng thời gian ở chung, Vân vương gia không hề giống như giang hồ đồn, đặc biệt là thời điểm ở với tiểu thư. Nguyên lai hai người sớm thầm thương trộm nhớ lẫn nhau, mỗi ngày bồi ở bên cạnh tiểu thư cũng không phát hiện, hai người đó giữ bí mật quả thực rất tốt. Bất quá họ cũng cao hứng, đó là tiểu thư sẽ được làm Vương Phi.
“Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đi Tàng Kiếm sơn trang”
Mạnh Dịch Vân đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt xuống ngựa, Hàn Nguyệt Nguyệt thiếu chút nữa không đứng vững, hai chân run lên, mấy ngày nay một đường bôn ba, toàn thân rã rời.
Nơi này đã là dưới chân núi Hoàng Sơn, lần này võ lâm đại hội là do Tàng Kiếm sơn trang cử hành, mấy ngày nay các đại môn phái nhao nhao đến Phong Vân trấn dưới chân Hoàng Sơn, tùy ý đều có thể nhìn thấy một đám người mang theo kiếm hoặc là đao, cực kỳ náo nhiệt, ngày mai là đại hội võ lâm. Mạnh Dịch Vân tính ở trong này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lên núi, Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm mệt không muốn động đậy, toàn bộ đều do Mạnh Dịch Vân quyết định, nàng chỉ cần đi theo là được.
Thoải mái tắm nước nóng, mỏi mệt trên người đã giảm bớt rất nhiều, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm trên giường, vẫn là lần đầu tiên nàng cảm thấy thân thể của mình yếu như vậy, vài người trong đó, chỉ có mỗi nàng là đi nửa cái mạng, may mà dọc theo đường đi đều dựa vào trong lòng Mạnh Dịch Vân, không thì sớm đã rớt xuống ngựa.
“Đây là Tàng Kiếm sơn trang?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn đại môn phía trước, cũng cùng là đại môn phái trên giang hồ, Tàng Kiếm sơn trang cùng Minh Nguyệt sơn trang lại hoàn toàn khác nhau, đại môn của Minh Nguyệt sơn trang xa hoa như thế, nhìn xem Tàng Kiếm sơn trang, đại môn cũng quá khiêm tốn, mà còn lạnh lẽo, Hàn Nguyệt Nguyệt hoài nghi bọn họ có phải đi nhầm địa phương hay không, ngày mai không phải là võ lâm đại hội sao? Sao lại không thấy người nào cả.
“Người tham gia đại hội võ lâm buổi chiều mới đến”
Mạnh Dịch Vân nói với Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, trách không được, nguyên lai là bọn họ tới sớm.
“Vương gia mời vào bên trong, trang chủ chúng ta đang xử lý chút chuyện, phiền Vương gia chờ một chút”
Gã sai vặt dẫn bọn họ đến phòng khách, dâng hồ trà lên rồi đi xuống. Vương gia đã đến đây, cũng không ra cửa nghênh đón, Tàng Kiếm sơn trang này so với Minh Nguyệt sơn trang lại nhỏ hơn. Bất quá cũng là, tham gia đại hội võ lâm người nhiều như vậy, chủ nhà khẳng định bề bộn nhiều việc, không có việc gì không tiếp khách thì cực kỳ bình thường, huống chi là bọn hắn tới sớm. Hàn Nguyệt Nguyệt cước bộ đuổi theo Mạnh Dịch Vân
“Mạnh đại ca, lần này không phải huynh cũng tham gia trận đấu sao?”
Lấy võ công của Mạnh Dịch Vân, tranh chức Võ Lâm minh chủ tỉ lệ thành công là rất cao
“Vì sao Nguyệt Nguyệt cảm thấy ta sẽ tham gia?”
Hắn hỏi lại, đường đường một Vương gia của vương triều Đại Khánh, còn để ý vị trí Minh Chủ nho nhỏ này ư? Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu
“Không có nha, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, võ công huynh cao như vậy, làm Minh Chủ cũng là đúng nha”
Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp tục nói, tuy Võ Lâm minh chủ không có bổng lộc không có quan chức, nhưng kêu gọi lực lượng ở giang hồ cũng rất dễ nha, đáng tiếc võ công của bản thân không tốt, không thì có thể thử xem, hô hô.
Đến chỗ tiểu viện người hầu đã chuẩn bị, Hàn Nguyệt Nguyệt trở lại phòng, ghé vào giường, Mạnh Dịch Vân thật sự là kẻ đầu gỗ, nói chuyện với hắn, một cảm giác yêu đương đều không có. Hỏi một câu đáp một câu, càng đừng nói cái gì lời ngon tiếng ngọt, bi ai a, yêu đương ở cổ đại so với nước còn thuần khiết hơn.
Bất quá Mạnh Dịch Vân có một điểm rất tốt chính là cảm giác an toàn, nghĩ đến mấy ngày này cứ ru rú trong lòng người ta, Hàn Nguyệt Nguyệt không khỏi cười cười, (đừng nghĩ sâu xa, là Hàn Nguyệt Nguyệt không cưỡi ngựa được, cho nên ngồi ở phía trước Mạnh Dịch Vân), thật sự là nam nhân khó chịu, tuy giống đầu gỗ, nhưng loại này mới không trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Tiểu thư, người muốn ra ngoài?”
Trương Hiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt thay quần áo, lập tức hỏi, lần trước ở Minh Nguyệt sơn trang nửa đêm ra ngoài bị người đuổi giết, lần này tới tham gia đại hội võ lâm người nhiều như vậy, tiểu thư ra ngoài chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?
“Đúng vậy a, ta ra ngoài xem thử”
Khi trời tối, Hàn Nguyệt Nguyệt liền vội muốn đi xem vui, hiện tại cao thủ trên giang hồ đều đã tụ tập ở đây, đây là cơ hội khó có được.
“Tiểu thư, không được, bên ngoài rất nguy hiểm”
Trương Hiểu Tinh đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, phản bác, những người này ngoài mặt là quân tử nhân nghĩa nhưng ai biết sau lưng có thể làm ra chuyện gì, nếu tiểu thư gặp phải họ, sẽ có phiền toái.
Hàn Nguyệt Nguyệt không để ý Trương Hiểu Tinh, đeo cái khăn che mặt lên, nàng vẫn không đem những người đó để vào mắt.
“Tiểu thư”
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không nói chuyện, Trương Hiểu Tinh ở một bên gọi, Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến cạnh cửa, quay đầu lại nói.
“Không cho phép nói cho Vương gia”
Trong khoảng thời gian tiếp xúc, mấy nha hoàn của mình đều đã thành người của Mạnh Dịch Vân. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ra ngoài, Trương Hiểu Tinh đứng ở trong phòng không biết làm sao bây giờ. Tiểu thư ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, tính tình tiểu thư ngang ngược, căn bản khuyên không được, giờ chỉ có Vương gia nói tiểu thư mới nghe, nhưng tiểu thư lại không cho nàng nói.
Hàn Nguyệt Nguyệt phi lên nóc nhà Tàng Kiếm sơn trang, bây giờ còn chưa trễ, rất nhiều sân đều sang đèn, những người này chắc là đều tới tham gia đại hội võ lâm, nói vậy ngày mai sẽ cực kỳ náo nhiệt.
“Người nào?”
Hàn Nguyệt Nguyệt đã quên mọi người ở đây là cao thủ trên giang hồ, nhất thời sơ suất bại lộ hành tung, thấy có người đuổi theo, Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng xuất ra ám khí, mình không phải cao thủ đánh nhau, vẫn nên chạy nhanh có vẻ an toàn hơn.
Trần Đình Hạo mới thoát mấy mũi ám khí, quay người lại, bóng người phía trước sớm không còn tung tích, khinh công thật nhanh, hắn ở giang hồ vài thập niên, cố nhìn khắp thiên hạ, tuy chính mình không phải đệ nhất, nhưng khinh công so được với hắn không tới năm người, đều là đại nhân vật trên giang hồ, nhưng bóng người vừa rồi rõ ràng là nữ tử trẻ tuổi, không biết là người nào, khinh công có thể cao đến thế.
“Sư phụ, vừa rồi là người phương nào?”
Thấy Trần Đình Hạo trở về, mấy người ngồi ở trong phòng lập tức đứng lên, Trần Đình Hạo đi đến vị trí cao nhất rồi ngồi xuống, đem hai hồng ngân châm trong tay để trên bàn. Vệ Hải lên phía trước, cầm lấy ngân châm, coi hồi lâu, cũng không biết hồng ngân châm có chỗ đặc biệt gì.
“Có thể phát hiện được cái gì?”
Vệ Hải là đại đệ tử của Côn Luân phái, là người có tu vi cao nhất trong các đệ tử. Nghe Trần Đình Hạo hỏi, Vệ Hải lắc đầu, cây châm bạc cùng ngân châm phổ thông không có gì khác nhau.
“Đây là vật người vừa rồi để lại, vi sư cũng đoán không ra là người phương nào, người này khinh công rất cao, mà còn là một cô gái trẻ tuổi, các môn phái trên giang hồ không có đệ tử nào có thể có tu vi cao như vậy”
Trần Đình Hạo hơi nhíu mày, hắn thật đoán không ra cô gái kia là người phương nào. Mấy đệ tử ngồi ở phía dưới ngươi xem ta ta xem ngươi.
“Sư phụ, có thể là người của Quỳnh Hoa cung hay không?”
Vệ Hải nói, trên dưới Quỳnh Hoa cung đều là nữ tử, mà còn giết người không chớp mắt, nếu vừa rồi cô kia là người của Quỳnh Hoa cung, chuyện đó sẽ không phải là tầm thường.
Trần Đình Hạo gật gật đầu, hắn cũng đoán vậy, nhưng khinh công của Cung chủ Quỳnh Hoa cung vẫn chưa cao tới mức đó? Cho nên mới không xác định được, nhưng việc này không thể qua loa, điều này quan hệ đến tất cả an nguy của giang hồ.
“Vệ Hải, nhanh nhanh đi thông báo các môn phái khác làm tốt phòng bị”
Vệ Hải không dám qua loa, lập tức đi đến nơi các môn phái khác cư trú để thông báo sự tình. Hàn Nguyệt Nguyệt bỏ lại người đuổi theo phía sau, không dám tiếp tục lượn vòng, lập tức bay đến sân mình.
“Là ta”
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy có người bay tới bên này, vừa mới chuẩn bị xuất thủ, nghe được thanh âm của Mạnh Dịch Vân mới thu hồi tay.
“Mạnh đại ca, huynh sao lại ở đây?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng hỏi, Mạnh Dịch Vân không trả lời, kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt, đi vào trong viện. Thấy Mạnh Dịch Vân không nói chuyện, Hàn Nguyệt Nguyệt cho rằng Mạnh Dịch Vân tức giận, lập tức thành thành thật thật để tùy ý Mạnh Dịch Vân lôi kéo, không dám nói lời nào. Đến trong viện, Mạnh Dịch Vân dừng bước.
“Mạnh đại ca?”
Hàn Nguyệt Nguyệt gọi thật cẩn thận, hắn mà nóng giận thì cực kỳ khủng bố, sao chính mình lại giẫm lên địa lôi của hắn.
“Bảo nàng ngồi trong phòng, tại sao lại chạy ra ngoài, nàng có biết rất nguy hiểm hay không?”
Mạnh Dịch Vân xoay người, lạnh lùng nói, bình thường để nàng tùy ý hồ nháo còn chưa tính, nhưng là giờ đang trong sơn trang, nơi nơi đều là cao thủ, nếu nàng có nhiêu đó công phu, không bị tóm mới là lạ.
Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu thật thấp, trong lòng thầm mắng nha đầu Hiểu Tinh kia, rõ ràng kêu nàng không nói, vậy mà còn dám nói cho Mạnh Dịch Vân. Trương Hiểu Tinh là oan uổng, nàng nào dám vi phạm lời nói của Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng còn đang trong phòng trốn tránh, rõ ràng là Mạnh Dịch Vân thông minh, sớm đoán được nàng sẽ chạy đi, mới có thể đợi ở đây.
Thấy bộ dáng này của Hàn Nguyệt Nguyệt, trong mắt Mạnh Dịch Vân cũng tràn đầy bất đắc dĩ, hắn chỉ là lo cho an nguy của nàng mà thôi, Hàn Nguyệt Nguyệt vụng trộm nhìn Mạnh Dịch Vân một cái, thấy sắc mặt không có khủng bố như vừa rồi, lấy tay lôi kéo cánh tay Mạnh Dịch Vân.
“Mạnh đại ca, ta biết sai rồi, huynh đừng tức giận”
Mạnh Dịch Vân lắc đầu
“Hiện tại trong sơn trang rất nguy hiểm, không cần chạy loạn nơi nơi”
Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức gật đầu:
“Tuân mệnh”
Nàng biết Mạnh Dịch Vân không đành lòng mắng nàng. Nhưng là Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại nghĩ, ta còn chưa có gả đã bị Mạnh Dịch Vân quản chết như vậy, về sau thì còn gì nữa? Nàng cũng có cuộc sống tự do của chính mình, nhưng là chỉ dám nghĩ muốn ở trong lòng, ngoài miệng vẫn không dám nói.
“Trở về nghỉ ngơi đi”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng hôn một cái lên mặt Mạnh Dịch Vân, lập tức chạy về phòng, chỉ còn lại Mạnh Dịch Vân ngơ ngác đứng trong viện. Đây là lần thứ hai nàng chủ động hôn hắn, hai người còn chưa có thành thân, như vậy rất không phù hợp lễ giáo, nhưng hắn cũng không cảm thấy nàng lỗ mảng, ngược lại trong lòng cực kỳ vui vẻ, nếu tiếp tục như vậy, khó đảm bảo ngày nào đó chính mình không làm ra chuyện gì khác người, xem ra phải nhanh cưới nàng vào cửa mới được, mới nghĩ tới đây, khóe miệng không tự giác nhấc lên trên, qua một lúc lâu sau, mới đi về phòng mình.
Mạnh Dịch Vân nhắc nhở, vì sự tình này đã làm chậm trễ thời gian đến đại hội võ lâm, nếu giờ không xuất phát, sẽ không kịp đến. Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, đi tới xe ngựa. Hiểu Tinh điều khiển xe ngựa, mà Mạnh Dịch Vân cùng Hắc Ưng ngồi ở trên lưng ngựa, mấy người họ liền rời đi, Như Tuyết Như Họa còn ở Thiên Hương lâu.
Hiện tại là ngày mùng sáu, khoảng cách tới võ lâm đại hội là tám ngày, đến Hoàng Sơn nhanh nhất cũng cần tám ngày a, lỡ như trên đường lại có chuyện gì giống trước kia, chẳng phải là tới không kịp sao? Hàn Nguyệt Nguyệt rất lo lắng.
“Hiểu Tinh, nếu cưỡi ngựa đi Hoàng Sơn nhanh nhất mất mấy ngày?”
Cưỡi ngựa so với ngồi xe ngựa nhanh hơn rất nhiều.
“Năm sáu ngày đi, sao vậy tiểu thư?”
Trương Hiểu Tinh khó hiểu nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, tiểu thư cũng sẽ không cưỡi ngựa, hỏi cái này để làm gì. Hàn Nguyệt Nguyệt không để ý tới Hiểu Tinh, chạy đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân.
“Mạnh đại ca, ta cưỡi ngựa đi thôi, ngồi xe ngựa quá chậm”
Vốn mấy người còn tưởng rằng thời gian cực kỳ thoải mái, không nghĩ tới bị chuyện này trì hoãn, hơn nửa tháng mới đi qua.
Mạnh Dịch Vân nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, khó nghĩ, Nguyệt Nguyệt không phải là không biết cưỡi ngựa sao? Thấy Mạnh Dịch Vân nhìn mình, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức giải thích:
“Ta sợ trên đường lại trì hoãn, cho nên ta muốn cưỡi ngựa để đi nhanh một chút”
Nàng hẳn không cưỡi ngựa, không phải có bọn họ ở đây sao?
“Kia, được rồi”
Mạnh Dịch Vân gật gật đầu, cưỡi ngựa quả thật so với xe ngựa nhanh hơn rất nhiều, đến đó cũng có một số việc cần phải bàn bạc.
Hàn Nguyệt Nguyệt bỏ xe ngựa lại, kêu Như Họa và Như Tuyết không cần mang theo gì cả, mọi thứ để lại Thiên Hương lâu trước, thời điểm trở về quay lại lấy sau, nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, hai người cũng thấy vui vẻ thoải mái.
Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi phía trước Mạnh Dịch Vân, Hiểu Tinh cùng Như Họa và Như Tuyết trừng to mắt, đây là chuyện gì? Bất quá rất nhanh đã phản ứng kịp, mọi người đều nói Vân vương lãnh khốc vô tình, giết người không chớp mắt, nhưng trong khoảng thời gian ở chung, Vân vương gia không hề giống như giang hồ đồn, đặc biệt là thời điểm ở với tiểu thư. Nguyên lai hai người sớm thầm thương trộm nhớ lẫn nhau, mỗi ngày bồi ở bên cạnh tiểu thư cũng không phát hiện, hai người đó giữ bí mật quả thực rất tốt. Bất quá họ cũng cao hứng, đó là tiểu thư sẽ được làm Vương Phi.
“Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đi Tàng Kiếm sơn trang”
Mạnh Dịch Vân đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt xuống ngựa, Hàn Nguyệt Nguyệt thiếu chút nữa không đứng vững, hai chân run lên, mấy ngày nay một đường bôn ba, toàn thân rã rời.
Nơi này đã là dưới chân núi Hoàng Sơn, lần này võ lâm đại hội là do Tàng Kiếm sơn trang cử hành, mấy ngày nay các đại môn phái nhao nhao đến Phong Vân trấn dưới chân Hoàng Sơn, tùy ý đều có thể nhìn thấy một đám người mang theo kiếm hoặc là đao, cực kỳ náo nhiệt, ngày mai là đại hội võ lâm. Mạnh Dịch Vân tính ở trong này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lên núi, Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm mệt không muốn động đậy, toàn bộ đều do Mạnh Dịch Vân quyết định, nàng chỉ cần đi theo là được.
Thoải mái tắm nước nóng, mỏi mệt trên người đã giảm bớt rất nhiều, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm trên giường, vẫn là lần đầu tiên nàng cảm thấy thân thể của mình yếu như vậy, vài người trong đó, chỉ có mỗi nàng là đi nửa cái mạng, may mà dọc theo đường đi đều dựa vào trong lòng Mạnh Dịch Vân, không thì sớm đã rớt xuống ngựa.
“Đây là Tàng Kiếm sơn trang?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn đại môn phía trước, cũng cùng là đại môn phái trên giang hồ, Tàng Kiếm sơn trang cùng Minh Nguyệt sơn trang lại hoàn toàn khác nhau, đại môn của Minh Nguyệt sơn trang xa hoa như thế, nhìn xem Tàng Kiếm sơn trang, đại môn cũng quá khiêm tốn, mà còn lạnh lẽo, Hàn Nguyệt Nguyệt hoài nghi bọn họ có phải đi nhầm địa phương hay không, ngày mai không phải là võ lâm đại hội sao? Sao lại không thấy người nào cả.
“Người tham gia đại hội võ lâm buổi chiều mới đến”
Mạnh Dịch Vân nói với Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, trách không được, nguyên lai là bọn họ tới sớm.
“Vương gia mời vào bên trong, trang chủ chúng ta đang xử lý chút chuyện, phiền Vương gia chờ một chút”
Gã sai vặt dẫn bọn họ đến phòng khách, dâng hồ trà lên rồi đi xuống. Vương gia đã đến đây, cũng không ra cửa nghênh đón, Tàng Kiếm sơn trang này so với Minh Nguyệt sơn trang lại nhỏ hơn. Bất quá cũng là, tham gia đại hội võ lâm người nhiều như vậy, chủ nhà khẳng định bề bộn nhiều việc, không có việc gì không tiếp khách thì cực kỳ bình thường, huống chi là bọn hắn tới sớm. Hàn Nguyệt Nguyệt cước bộ đuổi theo Mạnh Dịch Vân
“Mạnh đại ca, lần này không phải huynh cũng tham gia trận đấu sao?”
Lấy võ công của Mạnh Dịch Vân, tranh chức Võ Lâm minh chủ tỉ lệ thành công là rất cao
“Vì sao Nguyệt Nguyệt cảm thấy ta sẽ tham gia?”
Hắn hỏi lại, đường đường một Vương gia của vương triều Đại Khánh, còn để ý vị trí Minh Chủ nho nhỏ này ư? Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu
“Không có nha, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, võ công huynh cao như vậy, làm Minh Chủ cũng là đúng nha”
Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp tục nói, tuy Võ Lâm minh chủ không có bổng lộc không có quan chức, nhưng kêu gọi lực lượng ở giang hồ cũng rất dễ nha, đáng tiếc võ công của bản thân không tốt, không thì có thể thử xem, hô hô.
Đến chỗ tiểu viện người hầu đã chuẩn bị, Hàn Nguyệt Nguyệt trở lại phòng, ghé vào giường, Mạnh Dịch Vân thật sự là kẻ đầu gỗ, nói chuyện với hắn, một cảm giác yêu đương đều không có. Hỏi một câu đáp một câu, càng đừng nói cái gì lời ngon tiếng ngọt, bi ai a, yêu đương ở cổ đại so với nước còn thuần khiết hơn.
Bất quá Mạnh Dịch Vân có một điểm rất tốt chính là cảm giác an toàn, nghĩ đến mấy ngày này cứ ru rú trong lòng người ta, Hàn Nguyệt Nguyệt không khỏi cười cười, (đừng nghĩ sâu xa, là Hàn Nguyệt Nguyệt không cưỡi ngựa được, cho nên ngồi ở phía trước Mạnh Dịch Vân), thật sự là nam nhân khó chịu, tuy giống đầu gỗ, nhưng loại này mới không trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Tiểu thư, người muốn ra ngoài?”
Trương Hiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt thay quần áo, lập tức hỏi, lần trước ở Minh Nguyệt sơn trang nửa đêm ra ngoài bị người đuổi giết, lần này tới tham gia đại hội võ lâm người nhiều như vậy, tiểu thư ra ngoài chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?
“Đúng vậy a, ta ra ngoài xem thử”
Khi trời tối, Hàn Nguyệt Nguyệt liền vội muốn đi xem vui, hiện tại cao thủ trên giang hồ đều đã tụ tập ở đây, đây là cơ hội khó có được.
“Tiểu thư, không được, bên ngoài rất nguy hiểm”
Trương Hiểu Tinh đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, phản bác, những người này ngoài mặt là quân tử nhân nghĩa nhưng ai biết sau lưng có thể làm ra chuyện gì, nếu tiểu thư gặp phải họ, sẽ có phiền toái.
Hàn Nguyệt Nguyệt không để ý Trương Hiểu Tinh, đeo cái khăn che mặt lên, nàng vẫn không đem những người đó để vào mắt.
“Tiểu thư”
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không nói chuyện, Trương Hiểu Tinh ở một bên gọi, Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến cạnh cửa, quay đầu lại nói.
“Không cho phép nói cho Vương gia”
Trong khoảng thời gian tiếp xúc, mấy nha hoàn của mình đều đã thành người của Mạnh Dịch Vân. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ra ngoài, Trương Hiểu Tinh đứng ở trong phòng không biết làm sao bây giờ. Tiểu thư ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, tính tình tiểu thư ngang ngược, căn bản khuyên không được, giờ chỉ có Vương gia nói tiểu thư mới nghe, nhưng tiểu thư lại không cho nàng nói.
Hàn Nguyệt Nguyệt phi lên nóc nhà Tàng Kiếm sơn trang, bây giờ còn chưa trễ, rất nhiều sân đều sang đèn, những người này chắc là đều tới tham gia đại hội võ lâm, nói vậy ngày mai sẽ cực kỳ náo nhiệt.
“Người nào?”
Hàn Nguyệt Nguyệt đã quên mọi người ở đây là cao thủ trên giang hồ, nhất thời sơ suất bại lộ hành tung, thấy có người đuổi theo, Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng xuất ra ám khí, mình không phải cao thủ đánh nhau, vẫn nên chạy nhanh có vẻ an toàn hơn.
Trần Đình Hạo mới thoát mấy mũi ám khí, quay người lại, bóng người phía trước sớm không còn tung tích, khinh công thật nhanh, hắn ở giang hồ vài thập niên, cố nhìn khắp thiên hạ, tuy chính mình không phải đệ nhất, nhưng khinh công so được với hắn không tới năm người, đều là đại nhân vật trên giang hồ, nhưng bóng người vừa rồi rõ ràng là nữ tử trẻ tuổi, không biết là người nào, khinh công có thể cao đến thế.
“Sư phụ, vừa rồi là người phương nào?”
Thấy Trần Đình Hạo trở về, mấy người ngồi ở trong phòng lập tức đứng lên, Trần Đình Hạo đi đến vị trí cao nhất rồi ngồi xuống, đem hai hồng ngân châm trong tay để trên bàn. Vệ Hải lên phía trước, cầm lấy ngân châm, coi hồi lâu, cũng không biết hồng ngân châm có chỗ đặc biệt gì.
“Có thể phát hiện được cái gì?”
Vệ Hải là đại đệ tử của Côn Luân phái, là người có tu vi cao nhất trong các đệ tử. Nghe Trần Đình Hạo hỏi, Vệ Hải lắc đầu, cây châm bạc cùng ngân châm phổ thông không có gì khác nhau.
“Đây là vật người vừa rồi để lại, vi sư cũng đoán không ra là người phương nào, người này khinh công rất cao, mà còn là một cô gái trẻ tuổi, các môn phái trên giang hồ không có đệ tử nào có thể có tu vi cao như vậy”
Trần Đình Hạo hơi nhíu mày, hắn thật đoán không ra cô gái kia là người phương nào. Mấy đệ tử ngồi ở phía dưới ngươi xem ta ta xem ngươi.
“Sư phụ, có thể là người của Quỳnh Hoa cung hay không?”
Vệ Hải nói, trên dưới Quỳnh Hoa cung đều là nữ tử, mà còn giết người không chớp mắt, nếu vừa rồi cô kia là người của Quỳnh Hoa cung, chuyện đó sẽ không phải là tầm thường.
Trần Đình Hạo gật gật đầu, hắn cũng đoán vậy, nhưng khinh công của Cung chủ Quỳnh Hoa cung vẫn chưa cao tới mức đó? Cho nên mới không xác định được, nhưng việc này không thể qua loa, điều này quan hệ đến tất cả an nguy của giang hồ.
“Vệ Hải, nhanh nhanh đi thông báo các môn phái khác làm tốt phòng bị”
Vệ Hải không dám qua loa, lập tức đi đến nơi các môn phái khác cư trú để thông báo sự tình. Hàn Nguyệt Nguyệt bỏ lại người đuổi theo phía sau, không dám tiếp tục lượn vòng, lập tức bay đến sân mình.
“Là ta”
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy có người bay tới bên này, vừa mới chuẩn bị xuất thủ, nghe được thanh âm của Mạnh Dịch Vân mới thu hồi tay.
“Mạnh đại ca, huynh sao lại ở đây?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng hỏi, Mạnh Dịch Vân không trả lời, kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt, đi vào trong viện. Thấy Mạnh Dịch Vân không nói chuyện, Hàn Nguyệt Nguyệt cho rằng Mạnh Dịch Vân tức giận, lập tức thành thành thật thật để tùy ý Mạnh Dịch Vân lôi kéo, không dám nói lời nào. Đến trong viện, Mạnh Dịch Vân dừng bước.
“Mạnh đại ca?”
Hàn Nguyệt Nguyệt gọi thật cẩn thận, hắn mà nóng giận thì cực kỳ khủng bố, sao chính mình lại giẫm lên địa lôi của hắn.
“Bảo nàng ngồi trong phòng, tại sao lại chạy ra ngoài, nàng có biết rất nguy hiểm hay không?”
Mạnh Dịch Vân xoay người, lạnh lùng nói, bình thường để nàng tùy ý hồ nháo còn chưa tính, nhưng là giờ đang trong sơn trang, nơi nơi đều là cao thủ, nếu nàng có nhiêu đó công phu, không bị tóm mới là lạ.
Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu thật thấp, trong lòng thầm mắng nha đầu Hiểu Tinh kia, rõ ràng kêu nàng không nói, vậy mà còn dám nói cho Mạnh Dịch Vân. Trương Hiểu Tinh là oan uổng, nàng nào dám vi phạm lời nói của Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng còn đang trong phòng trốn tránh, rõ ràng là Mạnh Dịch Vân thông minh, sớm đoán được nàng sẽ chạy đi, mới có thể đợi ở đây.
Thấy bộ dáng này của Hàn Nguyệt Nguyệt, trong mắt Mạnh Dịch Vân cũng tràn đầy bất đắc dĩ, hắn chỉ là lo cho an nguy của nàng mà thôi, Hàn Nguyệt Nguyệt vụng trộm nhìn Mạnh Dịch Vân một cái, thấy sắc mặt không có khủng bố như vừa rồi, lấy tay lôi kéo cánh tay Mạnh Dịch Vân.
“Mạnh đại ca, ta biết sai rồi, huynh đừng tức giận”
Mạnh Dịch Vân lắc đầu
“Hiện tại trong sơn trang rất nguy hiểm, không cần chạy loạn nơi nơi”
Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức gật đầu:
“Tuân mệnh”
Nàng biết Mạnh Dịch Vân không đành lòng mắng nàng. Nhưng là Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại nghĩ, ta còn chưa có gả đã bị Mạnh Dịch Vân quản chết như vậy, về sau thì còn gì nữa? Nàng cũng có cuộc sống tự do của chính mình, nhưng là chỉ dám nghĩ muốn ở trong lòng, ngoài miệng vẫn không dám nói.
“Trở về nghỉ ngơi đi”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng hôn một cái lên mặt Mạnh Dịch Vân, lập tức chạy về phòng, chỉ còn lại Mạnh Dịch Vân ngơ ngác đứng trong viện. Đây là lần thứ hai nàng chủ động hôn hắn, hai người còn chưa có thành thân, như vậy rất không phù hợp lễ giáo, nhưng hắn cũng không cảm thấy nàng lỗ mảng, ngược lại trong lòng cực kỳ vui vẻ, nếu tiếp tục như vậy, khó đảm bảo ngày nào đó chính mình không làm ra chuyện gì khác người, xem ra phải nhanh cưới nàng vào cửa mới được, mới nghĩ tới đây, khóe miệng không tự giác nhấc lên trên, qua một lúc lâu sau, mới đi về phòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.